Trái Hư - Xuân Ý Hạ

Chương 77

245@-

Huyết thanh đã phát huy tác dụng, ý thức của Kiển Tuy dần trở nên minh mẫn.

Thiều Hàng đưa vào tay y một chiếc túi vải, nói là tìm thấy trong một căn phòng khác, cho rằng y sẽ dùng tới.

Kiển Tuy chỉ mở ra liếc nhìn một cái là hiểu ngay. Sầm Kiêu Uyên đã giữ lại tất cả những thứ y để lại, trong túi vải là bằng tốt nghiệp và điện thoại của y.

“Tôi chỉ cần thứ này là đủ rồi.”

Kiển Tuy cầm một trong hai thứ lên tay.

Thiều Hàng lạnh nhạt liếc nhìn: “Tùy cậu.”

Kiển Tuy đã từng sống trong dinh thự này lâu như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên y biết nó có một lối đi ngầm. Y được Thiều Hàng dẫn đi, men theo hành lang tối đen như mực đi thẳng về phía trước.

“Tại sao anh lại giúp tôi?”

Một ngọn đèn dầu kiểu cũ soi sáng con đường dưới chân, Kiển Tuy lại một lần nữa hỏi.

Thiều Hàng: “Câu hỏi này Sầm Kiêu Uyên cũng đã từng hỏi.”


Bóng lưng cao lớn của Alpha dưới ánh nến, kéo theo cái bóng chập chờn lay động.

Kiển Tuy đợi một lúc, không thấy câu trả lời, y tiếp tục đi về phía trước, suýt nữa thì đâm sầm vào người Thiều Hàng.

Đã đến lối ra.

Kiển Tuy quay đầu lại, hàng rào cao ngất của dinh thự đã bị bỏ lại xa tít phía sau.

Họ thật sự đã ra ngoài rồi, dễ dàng đến vậy.

Đây là một lối thoát hiểm.

Nó vốn đã có từ trước trong dinh thự, hay là được xây dựng sau này? Dù là trường hợp nào, cũng chỉ có cực kỳ ít người biết đến.

Kiển Tuy đã ở đây sáu năm, chưa từng phát hiện ra.

Thiều Hàng nói: “Cứ men theo khu rừng này đi thẳng về phía trước, ở đó có người tiếp ứng cậu.”

Thời gian gấp gáp, không kịp nói thêm lời thừa thãi, Kiển Tuy rảo bước, chạy về phía khu rừng lạ lẫm.

Cuối khu rừng sẽ là gì? Có lẽ cũng là một thử thách không chừng.

Cuộc đào thoát của y quá thuận lợi, có quá nhiều sự trợ giúp có lợi cho y, khiến Kiển Tuy hết lần này đến lần khác cảm thấy hoang mang.

Nhưng vận may của y trước nay vốn không tốt lắm.

Thứ chờ đợi y ở phía trước có lẽ là một chiếc xe đầy những kẻ mặc đồ đen, hoặc có lẽ chính là Sầm Kiêu Uyên.

Vẫn luôn là như vậy. Số phận khiến họ quấn lấy nhau, rồi lại bỏ lỡ nhau. Tỏ bày yêu thương vào lúc không nên yêu nhất, và chia ly vào thời khắc cần ôm lấy nhau nhất.


Đêm xuân tươi đẹp, ánh trăng chiếu lên những tán lá, phủ lên một lớp huỳnh quang mỏng manh.

Đôi chân của Kiển Tuy không dừng lại, y chạy đến cổ họng khô khốc, phổi co thắt, con đường càng đi càng hẹp, càng lúc càng gập ghềnh. Vén những dây leo chằng chịt, khi đến được điểm cuối, chân y mềm nhũn suýt nữa thì quỵ xuống.

Có người đang chờ ở đó, thấy vậy lập tức bước nhanh tới, đưa tay ra. Tấm thẻ công tác trong túi áo trước ngực của người đó rơi ra, lủng lẳng trước mặt Kiển Tuy.

Kiển Tuy vịn vào bàn tay đó, ngẩng đầu lên.

Dưới ánh trăng, mái tóc ngắn của người phụ nữ dài đến gáy. Khi mỉm cười, khóe mắt hiện lên một nếp nhăn không rõ rệt.

“Lâu rồi không gặp, nhóc con.”

Là Thiều Anh.

##

“Tại sao ông lại giúp tôi?”

Một năm sau khi Sầm Quảng Lan chết, Sầm Kiêu Uyên cũng đã hỏi cùng một câu hỏi.

Đợi đến khi mọi chuyện đã lắng xuống, hắn bình tĩnh lại, nghĩ đến sự phản bội của Thiều Hàng đối với Sầm Quảng Lan.

Sầm Quảng Lan đã gián tiếp g**t ch*t cha mẹ của hắn và Sầm Khỉ Lộ. Dù cho hắn không truy cứu, Sầm Khỉ Lộ cũng nhất định sẽ không tha cho ông ta.

Kết cục của Sầm Quảng Lan sẽ không tốt đẹp gì.

Thiều Hàng đã ở bên cạnh Sầm Quảng Lan nhiều năm như vậy, không thể nào không biết chuyện này, nhưng anh ta vẫn đẩy người mình trân quý vào hố lửa.

Thiều Hàng thiếu một cánh tay, vẫn chưa thể kiểm soát cơ thể tốt, người hơi nghiêng về một bên, đến cả đầu cũng nghiêng theo, trông có phần tức cười.

Thiều Hàng bảo: “Chắc vì cậu đủ ngu ngốc.”

Sầm Kiêu Uyên vốn không định nhận được câu trả lời từ miệng đối phương, nghe vậy, hắn nhìn sang Thiều Anh bên cạnh.

“Có vài chuyện, chúng ta ra ngoài nói chuyện.”

Thiều Anh gật đầu với vẻ áy náy, đi theo Sầm Kiêu Uyên rời khỏi phòng trà.

Thiều Hàng biết hai người họ đi bàn bạc chuyện gì. Chẳng qua là Beta đó vẫn chưa tìm được, mà dinh thự vẫn cần em gái mình tranh thủ đến trông coi.

Sầm Kiêu Uyên không muốn những đồ vật trong dinh thự bị những người hầu không quy củ động vào, ít nhất là căn phòng của hai người họ ngày trước, hắn hy vọng nó vẫn giữ được dáng vẻ ban đầu.

Đó tuyệt đối không phải là một ký ức đẹp đẽ, chỉ có Sầm Kiêu Uyên mới xem nó như của quý mà nắm chặt không buông.

Thiều Hàng lại muốn cười, trên mặt hiện lên nụ cười chế giễu, nhưng vẫn cứng đờ như cũ.

Chẳng phải là vì Alpha đó đủ ngu ngốc sao?


Vì ngu ngốc, nên mới có thể kiên định không đổi theo đuổi thứ mình muốn.

Có lẽ do từng sống ở khu B, nên sự h*m m**n danh lợi của Sầm Kiêu Uyên rất nhạt nhẽo. Hắn không giống Sầm Quảng Lan, có quan niệm gia tộc đã ăn sâu vào gốc rễ.

Vì vậy, hắn có thể từ bỏ quyền lực khó khăn lắm mới giành được, chỉ vì tình yêu hư vô mờ mịt của mình.

Còn Thiều Hàng và Sầm Quảng Lan lại gặp nhau quá sớm.

Khi Sầm Quảng Lan còn chưa trở thành gia chủ, khi cả hai còn chưa phân hóa, anh ta đã giao tất cả của mình cho thiên thần của mình.

Anh ta đã cho y pheromone của Alpha cấp cao, đưa y lên vị trí gia chủ. Sau này, Sầm Quảng Lan muốn ổn định địa vị, đã nhận nuôi không ít con nuôi. Rồi sau này nữa, Sầm Quảng Lan lại muốn có gen ưu tú…

Rồi sau này, sau này nữa, Thiều Hàng nhìn Sầm Kiêu Uyên mình đầy thương tích, máu tươi thấm đẫm khắp người Alpha, miệng vẫn còn lẩm bẩm tên người thương.

…Cả đời này tôi sẽ phải sống dưới bóng tối, tình yêu của tôi cũng vậy.

Đây vốn là chuyện đương nhiên, vì đây là khu A, là nhà họ Sầm với chế độ giai cấp nghiêm ngặt và lịch sử lâu đời.

Vốn dĩ sự phát triển nên như vậy, làm sao có thể để một thằng ranh miệng còn hôi sữa mới hai mươi mấy tuổi đầu phá hỏng?

Họ đều là chim trong lồng, một huyết mạch kéo dài, hàng ngàn hàng vạn người nối gót nhau dâng hiến. Nếu một khi bị hủy hoại…

Vậy thì cứ để nó bị hủy hoại đi.

Sầm Kiêu Uyên là một khả năng khác.

Còn anh ta và Sầm Quảng Lan thì không còn khả năng nào nữa.

##

Không có người nghe máy.

Cuộc gọi thứ năm, vẫn không có người nghe máy.

Kiển Tuy tạm thời đặt điện thoại xuống.

Đây là thứ duy nhất y lấy đi từ chiếc túi vải, chiếc điện thoại Sầm Kiêu Uyên từng mua cho y.

Bầu trời đằng đông hửng sáng, chiếc xe sedan màu xám nhạt đang chạy trên một con đường nhỏ. Thiều Anh ở phía trước đánh lái.

“Không ngờ đúng không, khu A lại có cảnh sắc thế này.”

Kiển Tuy quay người lại, gật đầu.

Thiều Anh nhìn y qua gương chiếu hậu.

“Không cần câu nệ như vậy, dù sao chúng ta cũng từng…”

“Từng” cái gì, cô không nói tiếp, dường như cũng hiểu tại sao Kiển Tuy im lặng. Chuyện năm đó, dù xảy ra với ai cũng không thể nào buông bỏ được.


“Anh trai tôi không thô bạo với cậu chứ? Con người anh ấy… Vẫn luôn giống như một con robot, không có chừng mực, nhưng thực ra không phải người xấu.”

Thiều Anh nhanh chóng đổi chủ đề.

“Vốn dĩ là muốn cậu yên tâm ở trong dinh thự, nhưng tình hình của Tiểu Uyên… Chúng tôi tưởng rằng muộn nhất là một tuần hắn sẽ về, đây đã là ngày thứ mười rồi. Anh trai tôi nói cậu muốn đi tìm hắn, nên tôi đã tự ý chủ trương, nhờ anh ấy đưa cậu ra ngoài.”

Thiều Anh nói cô có cách để Kiển Tuy rời khỏi khu A, nhưng sau đó sẽ phải dựa vào chính bản thân y.

Kiển Tuy: “Chị có biết Sầm Kiêu Uyên đi đâu không?”

Thiều Anh lộ vẻ áy náy.

“Chúng tôi chỉ biết hắn đã đến khu C, còn những chuyện khác thì…”

“Nói cách khác, các người đưa tôi ra ngoài, hoàn toàn không có sự cho phép của Sầm Kiêu Uyên.”

Thiều Anh im lặng một lúc.

“Không sao chứ, hắn sẽ không trút giận lên các người chứ? Hay là, hắn sắp chết rồi, hoàn toàn không kịp làm những chuyện này.”

Dòng suy nghĩ của Kiển Tuy hiếm khi rõ ràng đến vậy.

“Tôi đi là để gặp hắn lần cuối sao?”

“Không, không phải đâu, cậu cũng biết Tiểu Uyên… Sầm Kiêu Uyên mà, sức sống của hắn vẫn luôn rất ngoan cường.”

Thiều Anh nặn ra một nụ cười khó coi.

“Kiển Tuy, chúng ta tin tưởng hắn có được không?”

“Tên của tôi là Sầm Kiêu Uyên nói cho chị biết à?”

“À… Đúng vậy, là một cái tên hay, tôi cũng biết cậu vẫn luôn là một đứa trẻ ngoan.”

“Tôi không còn là con nít nữa.”

Kiển Tuy ngước mắt, đối diện với Thiều Anh qua gương chiếu hậu.

“Chị không cần dùng cái cách mà chị đối với con gái chị để đối với tôi.”

Thiều Anh hoàn toàn im lặng.

“Tôi cũng không hận chị, tôi đến cả Sầm Quảng Lan cũng không hận.”

Giọng Kiển Tuy rất nhẹ: “Bởi vì trái nghĩa của hận là yêu thương.”

Y không có bất kỳ lưu luyến nào với khu A, không yêu cũng chẳng hận.


Không có lời đáp lại của Thiều Anh, chiếc xe lặng lẽ lăn bánh về phía trước. Kiển Tuy ngẩn người nhìn điện thoại, gọi cho em trai không được, tiếp theo y còn có thể liên lạc với ai…

Ngón tay y dừng lại trên bàn phím một chút, rồi nhập vào một dãy số. Kiển Tuy áp điện thoại lên tai, sau hai tiếng “tút”, cuộc gọi đã được kết nối.

“A lô.”

Một giọng nói quen thuộc vang lên từ đầu dây bên kia.

Kiển Tuy có chút thất thần, y ngập ngừng một lát rồi mới lên tiếng: “Alo sư huynh, là em đây.”

Chưa đợi Duyên Dư lên tiếng, một người khác đã nhanh hơn một bước: “Kiển Tuy? Có phải Kiển Tuy không?!”

Nghe thấy giọng của Giang Nghi Vãn, Kiển Tuy đờ người một chút.

“Là tôi.”

“Kiển Tuy, cậu nghe tôi nói này, sư huynh của cậu hành hạ người ta đó, nấu ăn dở kinh khủng, rốt cuộc bao giờ cậu mới về đây huhuhu…”

Tràng kể khổ của Giang Nghi Vãn lập tức kéo Kiển Tuy trở về với thế giới thực tại nhất. Linh hồn vẫn đang không ngừng lao về phía trước của y, đã quay trở lại chiếc xe này, chỗ ngồi này, trở về với hiện tại.

Y hơi đau đầu mà day day thái dương, kiên nhẫn nói: “Làm phiền cậu, có thể đưa điện thoại cho sư huynh trước được không?”

Giang Nghi Vãn vẫn còn đang gào khóc, điện thoại đã bị Duyên Dư giằng lấy.

“Em nói đi.”

Cũng may có màn chen ngang không đúng lúc của Giang Nghi Vãn, Kiển Tuy bây giờ đã bình tĩnh hơn nhiều. Y thở ra một hơi, đầu tiên là báo bình an cho Duyên Dư, giải thích nguyên nhân và kết quả của những ngày mất tích vừa qua.

Sau đó y nói: “Em vẫn quyết định đi tìm hắn.”

Trong điện thoại, Duyên Dư im lặng một lúc, rồi nói: “Đó là quyết định của em, anh đã nói rồi, dù em làm gì, anh cũng sẽ vô điều kiện ủng hộ em.”

– Bởi vì chúng ta là người nhà.

Duyên Dư chưa bao giờ trực tiếp bày tỏ, nhưng từng câu từng chữ của anh đều ẩn chứa ý nghĩa này.

Hốc mắt Kiển Tuy có chút nóng lên, nhưng không hề rơi nước mắt. Ngay sau đó Duyên Dư nói cho y biết, Trần Nhiên trước khi mất liên lạc đã từng liên hệ với anh, nói rằng một khi có tin tức của Kiển Tuy, thì bảo y đến cảng A tìm cậu ta.

Tung tích của Sầm Kiêu Uyên không rõ, hiện tại Kiển Tuy chỉ có thể đi tìm em trai mình trước. Thành phố ngầm mà y từng đến khi trước, gã đàn ông tóc vuốt ngược kia trong lời nói đã ám chỉ rằng, họ có liên hệ với “chó điên”.

Cuộc gọi kết thúc, tâm trạng của Kiển Tuy vẫn mãi không thể bình tĩnh lại được.

Thiều Anh đột nhiên lên tiếng: “Cậu nên trách tôi mới phải, đừng dồn nén tất cả cảm xúc vào trong lòng.”

“Về phương diện này, Tiểu Uyên lại làm rất tốt.”

Người phụ nữ nở một nụ cười, nụ cười có chút buồn bã.

“Hắn thù dai lắm. Kể từ sau khi cậu rời đi, hắn chưa từng chấp nhận sự điều trị của tôi thêm lần nào nữa.”


Trái Hư - Xuân Ý Hạ
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Trái Hư - Xuân Ý Hạ Truyện Trái Hư - Xuân Ý Hạ Story Chương 77
10.0/10 từ 49 lượt.
loading...