Trái Hư - Xuân Ý Hạ
Chương 65
Đầu năm mới, mặt trời vẫn là mặt trời ấy, còn khu C vẫn là một khu C mờ mịt sương khói, bầu trời lúc nào cũng như có một mảng bẩn không thể xóa nhòa.
Kiển Tuy vốn chẳng có chí lớn gì. Ngày trước y đến khu B đi học là để chứng minh cho em trai thấy rằng vẫn còn những con đường khác, y muốn tìm một công việc ổn định, an toàn để duy trì nguồn thu nhập sau này.
Y trước giờ chưa từng tán thành với cách sinh tồn của Trần Nhiên, vậy mà giờ đây lại phải dựa vào mối quan hệ của em trai để sống những ngày chui lủi trốn tránh.
Khám xong cho bệnh nhân cuối cùng, cậu trai tóc vàng cúi đầu khom lưng: “Cảm ơn anh của đại ca.”
Kiển Tuy: “…”
Kiển Tuy: “Không cần khách sáo vậy đâu, đều là anh em cả.”
Giang Nghi Vãn ngồi bên cạnh cắn hạt dưa, vỏ thì vứt bừa bãi ra đất, liền bị Duyên Dư đá cho một phát vào ghế, suýt nữa thì ngã lộn nhào, miệng làu bàu chửi bới không ngớt.
Đến khu C được nửa tháng, vẻ ngoài bóng bẩy ngày nào của cậu Omega này đã bay sạch. Sau khi trải qua nào là gián trong bếp, chuột chạy ngoài đường, rồi cả mấy đứa ăn mày nhỏ chốc chốc lại đến gõ cửa xin ăn, cậu bị cái môi trường nát bét này mài cho không còn chút tính nết nào.
Thế nhưng cậu lại học được một việc.
– Mách lẻo.
“Kiển Tuy! Cậu xem kìa! Cái tên đầu bò này lại bắt nạt tôi!”
Giang Nghi Vãn ngã khỏi ghế, đít đáp ngay xuống đống vỏ hạt dưa mà mình vừa nhổ ra, ghê tởm không chịu nổi, lập tức gân cổ lên gào.
Đầu y nhói lên trong tức khắc, y nói một cách thành thục: “Sư huynh, anh đừng đá ghế của cậu ấy nữa, lỡ làm cậu ấy bị thương thì em lại phải chữa trị.”
Rồi y quay sang nói với Giang Nghi Vãn: “Cậu cũng đừng vứt rác bừa bãi nữa, hôm nay đến lượt sư huynh dọn dẹp đấy.”
Giữa những tiếng phản đối ầm ĩ của Giang Nghi Vãn, y bước ra khỏi cánh cửa sân viện cũ nát.
Y định ra ngoài hít thở chút không khí, đẩy cửa mãi không ra, phải dùng thêm chút sức mới phát hiện một đứa bé còn chưa cao đến đầu gối y đang tựa vào cửa ngủ say.
Đây là đến để xin ăn.
Tay Kiển Tuy khựng lại, rồi y lại đóng cửa vào.
Nơi đây là “bãi rác” lớn nhất của khu C, là nơi ở của không ít người tị nạn trốn đến từ các khu khác và vô số những hộ dân không có giấy tờ.
Phía cực nam của bãi rác, cũng là nơi gần khu ổ chuột nhất, có một thôn làng khác, chỉ có một vài người dân bản địa sinh sống, người thường muốn tìm được là cực kỳ khó.
Nơi Kiển Tuy và mọi người đang ở hiện tại nằm ở rìa ngôi làng, không đến mức xảy ra bạo loạn, cũng không dễ bị người khác tìm thấy.
Những người sống trong làng đều đã sinh sống ở đây qua nhiều thế hệ. Tất cả đều là Beta, không có khái niệm về giới tính thứ hai.
Ngày đầu tiên Giang Nghi Vãn vừa đến, có một đứa trẻ chỉ vào vòng cổ của cậu mà bảo là “xích chó”, khiến cậu tức đến sôi máu.
Trần Nhiên đã sắp xếp cho họ một sân viện, cho người dọn dẹp trước, nơi này khá rộng, chỉ là quá hẻo lánh.
Trên chiếc xe kiểu cũ sực lên mùi xăng dầu buồn nôn, chiếc xe rẽ bảy ngoặt tám khúc, từ núi rừng đến hồ nước, rồi lại đến “bãi rác” hỗn loạn không chịu nổi.
Kiển Tuy nhìn ra ngoài qua cửa sổ xe, giữa trời đông tuyết trắng, ven đại lộ là những thi thể chết cóng cứng đờ.
Giang Nghi Vãn hoảng sợ trước cảnh tượng trước mắt đến không nói nên lời, mấy người còn lại trên xe đều rất bình thản, dáng vẻ như đã quen nhìn người chết. Điều khiến cậu không hiểu là ngay cả Kiển Tuy cũng vậy.
“Còn nhớ nơi này không?”
Trần Nhiên ngồi ở ghế phụ đột nhiên chỉ tay ra ngoài.
“Lương thực cứu trợ khu phát hàng tháng đều phải đến đây lĩnh.”
Kiển Tuy nhìn ra ngoài, cảnh vật xung quanh lướt qua vội vã, căn bản không nhìn ra hình thù gì, y đáp là không nhớ rõ nữa.
Trần Nhiên thì nhìn về phía trước: “Sau khi anh đi thì đến lượt em đi lĩnh, toàn bị người ta cướp mất. Cha lập tức mắng em là đồ vô dụng, ổng bảo ‘Anh mày thì không bao giờ bị như thế’.”
##
“Vậy cha trả anh lại cho con đi!”
Trần Nhiên lúc nhỏ đã lao vào người cha, vừa đấm vừa khóc thét.
“Mày thì biết cái đéo gì! Nó về để tiếp tục chịu đòn thay mày à? Nhìn cái bộ dạng vô tích sự của mày đi! Đồ chết nhát!”
Cha nó nói không sai, Kiển Tuy thà tự mình chịu đòn chứ không để lương thực rơi vào tay đám côn đồ đó, còn nó thì không làm được, nó quá sợ hãi.
Trong vô số đêm không có anh trai bên cạnh, Trần Nhiên lén lau nước mắt, cũng tự dằn vặt tại sao mình không làm tốt được, nó cũng là anh, nhưng nó không thể làm được như Kiển Tuy.
Không ai có thể cho đi mà không cần nhận lại.
Điều này khiến Trần Nhiên cảm thấy sợ hãi.
Giá như y hận nó, thẳng thừng vạch mặt nó, rằng chính nó đã không chăm sóc tốt cho em gái, không chăm lo tốt cho cái nhà này, cha mẹ mất, em gái cũng bệnh tật qua đời, nó, một người anh thứ, chẳng là cái thá gì cả.
Thế nhưng Kiển Tuy lại nói: “Là lỗi của anh, anh đã về quá muộn.”
Trần Nhiên muốn đấm anh trai mình, không chỉ một lần, nó muốn gào lên chất vấn, chuyện này thì liên quan cái quái gì đến anh? Trách nhiệm nào anh cũng ôm hết vào người, thế thì em là cái quần gì? Anh chưa bao giờ coi em là người nhà phải không, chỉ vì em vô dụng, nên anh chẳng đặt bất kỳ kỳ vọng nào vào em cả?!
Nhưng mỗi lần nhìn thấy gương mặt vô tội của Kiển Tuy, nó mở miệng ra, rồi lại không biết phải nói thế nào.
Như một cú đấm vào bông gòn.
Mẹ kiếp, đúng là một cú đấm vào bông gòn, mà bông gòn còn mở miệng hỏi em có đau không nữa chứ.
Kiển Tuy không bao giờ đòi hỏi bất cứ điều gì ở Trần Nhiên, ngay cả khi biết cậu ta đang làm một công việc rất nguy hiểm. Hai anh em cãi nhau, cuối cùng người thỏa hiệp vẫn luôn là Kiển Tuy.
Vì vậy, Trần Nhiên đã nghĩ không chỉ một lần, rằng có lẽ rời xa cậu ta, Kiển Tuy sẽ có một cuộc sống tốt hơn.
Bản thân cậu ta chính là một gánh nặng, một thằng ăn bám, toàn làm những chuyện mà anh trai không tán thành, toàn cãi vã với y, khiến y phải lo lắng, buồn lòng.
Sau này, trong một thời gian rất dài, so với việc ở cùng Kiển Tuy, Trần Nhiên lại thích ở bên Duyên Dư hơn.
Bởi vì khi đối mặt với Kiển Tuy, Trần Nhiên luôn có cảm giác nghẹt thở như bị bóp cổ.
– Anh ấy không cần mày.
– Mày là vật cản trên đường đời của anh ấy.
Mỗi khi như vậy, cậu ta đều không thể kiềm chế được cơn nóng giận của mình, trong khi Kiển Tuy lại hết sức bình thản, còn khuyên cậu ta đừng nổi nóng.
Cậu ta không có cách nào xác nhận lại vị trí của mình trong lòng anh trai, bởi vì Kiển Tuy đã đặt mọi thứ sẵn ra trước mặt cậu ta rồi, cậu ta không thể nào trông mong nhiều hơn, không thể được đằng chân lân đằng đầu, không thể ngây ngô như lúc nhỏ, vắt kiệt chút tình cảm còn sót lại cuối cùng của Kiển Tuy.
Nói cho cùng, là bọn họ đáng phải chịu tội.
Từ khoảnh khắc bán Kiển Tuy đi, từ lúc cha mẹ trở về nhà mà không có người anh trai luôn cầm xí muội dỗ dành họ đi theo.
Trần Nhiên đã nghĩ rằng cả đời này đã định sẵn, giữa hai anh em bọn họ sẽ luôn có một tầng ngăn cách.
Cho đến tận bây giờ.
Trên chiếc xe hơi cũ nát chạy bằng xăng này, ven đường toàn là những thi thể thê thảm, gió lạnh luồn vào qua khung cửa sổ không thể đóng chặt, thổi buốt cả da đầu, vậy mà cậu ta lại cảm thấy một sự khoan khoái chưa từng có.
Kể từ khi Kiển Tuy từ khu A trở về, họ chưa bao giờ nhắc đến chuyện quá khứ. Cách biệt bao nhiêu năm, đây là lần đầu tiên Trần Nhiên chủ động khơi lại.
Cậu ta vẫn hận cái tên Alpha ngu ngốc đã đẩy anh trai cậu ta đến bộ dạng này, nhưng… Nếu không có người đó, cậu ta và Kiển Tuy cả đời này sẽ cứ như vậy mãi.
Cậu ta sẽ mang theo cảm giác tội lỗi bết dính, mãi mãi không thể biết được, rốt cuộc trong lòng Kiển Tuy, cậu ta có vị trí như thế nào.
Liệu có phải đã chán ghét cậu ta đến đỉnh điểm, nhưng vì họ là anh em nên không tiện mở lời…
Trần Nhiên một trăm phần trăm vui lòng giúp đỡ anh trai, cung cấp cho y một nơi an toàn. Cậu ta vui khi Kiển Tuy gây rắc rối cho cậu ta, tạo ra hỗn loạn, gây áp lực cho cậu ta.
Đùa cái gì vậy, Kiển Tuy là anh ruột của cậu ta mà!
Người nhà không phải nên như vậy sao? Cùng quan tâm lo lắng, cùng mắc nợ lẫn nhau.
Thế nhưng Kiển Tuy chưa bao giờ đòi hỏi gì ở cậu ta, tình yêu thương của anh trai cậu ta dành cho người khác quá đỗi hư vô mờ mịt, thời thơ ấu đã không thể xây dựng được, phần còn lại chỉ là sự duy trì một cách cẩn trọng, khiến người ta cứ mãi lo được lo mất.
Đây là lần đầu tiên, cũng là lần duy nhất.
Kiển Tuy cầu cứu cậu ta.
Trần Nhiên gần như muốn mở cửa sổ ra hét lên vài tiếng, nhưng lại sợ bị coi là thằng điên. Cậu ta liên tục nhìn vào băng ghế sau qua gương chiếu hậu, rồi làm ra vẻ mặt lạnh lùng nói: “Anh cứ ở yên đây, có tin tức gì bên ngoài em sẽ cho người truyền đến. Ăn mặc chi tiêu thì anh cứ nói với Hoàng Mao, nó sẽ sắp xếp giúp anh.”
Kiển Tuy “Ờm” một tiếng, rồi nói với Hoàng Mao đang lái xe: “Làm phiền cậu rồi.”
“Không phiền, không phiền đâu ạ, anh của đại ca chính là anh ruột của em! Úi da!”
Hoàng Mao vừa dứt lời, Trần Nhiên đã tặng cho nó một cú vào gáy.
Kiển Tuy: “Cũng không thể để các cậu bận rộn không công được, nếu có việc gì tôi có thể giúp thì các cậu nhất định phải tìm tôi…”
“Thôi đi, chỉ với chút tài mọn của anh.”
Trần Nhiên nói với vẻ không vui: “Cứ yên ổn ở đây là được rồi.”
Kiển Tuy khựng lại một chút, rồi đổi cách nói khác: “Anh chỉ muốn tìm việc gì đó để làm thôi, không thì chán lắm.”
Một lúc sau, y nói: “Hay là anh đi trồng trọt nhé?”
Lần này, ánh mắt của tất cả mọi người trong xe đều đổ dồn về phía y.
Trừ Hoàng Mao, vì nó còn đang lái xe.
Thế là, Kiển Tuy đành thật thà: “Anh khoác lác thôi, anh không biết trồng trọt đâu.”
“Trồng ít hoa quả rau dưa cũng không phải là không được, để lúc khác em tìm người lo cho anh.”
Trần Nhiên nói một cách lạnh lùng, rồi đeo kính râm lên.
Thoáng cái, nửa tháng đã trôi qua.
Những kiến thức Kiển Tuy học được ở trường đều không dùng đến, trái lại một phòng khám nhỏ đã được mở ra. Đàn em của Trần Nhiên hễ có chút thương tích hay bệnh vặt gì đều thích đến đây.
Còn về việc trồng rau…
Duyên Dư có phụ giúp dọn dẹp vườn tược, Giang Nghi Vãn cũng đến hóng chuyện cho vui. Chỉ là giữa trời đông tuyết giá, có mà trồng được cái cứt. Mấy cây con chết rũ cả ra, vậy mà y vẫn kiên trì không bỏ cuộc, đem vào chậu hoa để tiếp tục chăm bẵm.
Ngay cả Duyên Dư cũng phải lựa lời góp ý rằng y có lẽ không giỏi việc này.
Kiển Tuy đáp: “Nhưng mà trước đây ở… Trước đây em đã từng trồng được rồi mà.”
Hai người còn lại đều tỏ vẻ nghi ngờ. Kiển Tuy bực mình, nói: “Thật mà, lúc ở khu B, ở nhà của Sầm Kiêu Uyên… Ở nhà.”
Lần này thì hai người kia đều sững sờ.
Họ đã nghĩ rằng y sẽ không bao giờ nhắc đến Sầm Kiêu Uyên nữa.
Dù sao thì y cũng đã trốn thoát rồi, lý do phải trốn chui trốn lủi, không thể lộ diện như bây giờ, tất cả đều là vì Alpha cấp cao đó.
Giang Nghi Vãn nhanh mồm nói: “Thế thì nói làm gì. Cậu chỉ chịu trách nhiệm trồng thôi, chứ con chó điên đó chắc chắn có cách làm cho nó sống.”
Kiển Tuy lặng đi một lúc, rồi ngước mắt nhìn cậu.
“Ừm, cậu nói đúng rồi, là tôi trồng không sống được.”
Y không hề phủ nhận.
(1) Đầu bò: Gốc là tui chả biết để sao:d ai biết chỉ tui câu nì vớii
Trái Hư - Xuân Ý Hạ