Trái Hư - Xuân Ý Hạ
Chương 64
“Khoảng hai năm trước, trong cùng một khoảng thời gian, tất cả các thành phố ngầm ở khu C đều dán cáo thị về anh.”
Mấy người di chuyển đến một phòng riêng hoàn toàn cách âm, tiếng ồn ào hoàn toàn bị ngăn cách bên ngoài, ngoài cửa chỉ còn lại hai thằng em đáng tin cậy của Trần Nhiên canh gác.
“Không có tên, chỉ có hình vẽ, tiền thưởng cao đến mức lạ thường.”
Trần Nhiên nói với vẻ mặt u ám.
“Lúc đầu em cũng không chắc chắn lắm, đám người lùng sục anh khắp khu rốt cuộc là ai, có mục đích gì, nên không dám tùy tiện để anh từ khu B trở về…”
Kiển Tuy ngắt lời: “Vậy sao em không nói thẳng với anh?”
Trần Nhiên liếc nhìn anh trai mình một cái, không trả lời thẳng mà nói tiếp: “Sau này hỏi thăm nhiều nơi mới biết, đám người đó đều là tay chân của Dạ Oanh.”
Nghe đến biệt danh “Dạ Oanh”, người biến sắc đầu tiên là Giang Nghi Vãn.
“Sao có thể chứ?”
Trần Nhiên lúc này mới nhìn sang cậu, ánh mắt ra hiệu: Người này là ai?
“Cứ lờ cậu ta đi là được.”
Duyên Dư lên tiếng. Giang Nghi Vãn không kịp so đo, tâm trí cậu hoàn toàn đổ dồn vào người mà Trần Nhiên vừa nhắc tới, cậu cúi đầu, trong óc điên cuồng suy tính điều gì đó.
Kiển Tuy vừa định mở lời hỏi, Trần Nhiên đã nói tiếp: “‘Chó điên’, ‘Dạ Oanh’ đều là biệt danh cả, khu này quả thực rất ít người biết thân phận thật của họ.”
“Không thể nào.”
Giang Nghi Vãn bật thốt, cậu ngẩng đầu lên, vẻ mặt vừa hoang mang vừa trắng bệch.
“‘Dạ Oanh’ là… Là Sầm Khỉ Lộ, chị họ của Sầm Kiêu Uyên, sao có thể…”
Trần Nhiên có chút bất ngờ.
“Hai người rốt cuộc đã mang ai về đây vậy? Thôi, lát nữa nói sau. Cậu ta nói không sai, ngoài thành phố ngầm chúng ta đang ở đây, còn có cảng D, hẻm A, thì phần lớn địa bàn còn lại đều bị ‘Dạ Oanh’ thâu tóm rồi. Họ đóng quân ở khu C một thời gian rất dài, gốc rễ đã cắm sâu, không dễ gì lay chuyển được.”
“Nhưng, đúng một năm trước, những địa bàn này bắt đầu được quy hoạch lại.”
Trần Nhiên nhìn Kiển Tuy.
“Bọn họ đã thay đổi kẻ cầm đầu, anh đoán người này là ai xem?”
Y hé miệng, không phát ra tiếng, nhưng vẻ mặt đã cho thấy câu trả lời.
Là Sầm Kiêu Uyên.
“Em nhớ anh từng nói với em, lúc anh trở về đã nói thẳng với em, rằng anh làm người học cùng cho nhà họ Sầm ở khu A. Sau này em nghe anh Duyên nói, sáu năm đó của anh vốn dĩ không hề tốt đẹp.”
Trần Nhiên nói: “Anh hỏi em tại sao không nói thẳng với anh, vậy cho em hỏi, có lần nào anh thật lòng muốn trao đổi với em không? Toàn lấy cớ vì tốt cho em, anh đã giấu em bao nhiêu chuyện?”
“Vậy thì em cũng có thể nói, em không nói cho anh biết, là vì tốt cho anh.”
“Chó điên tìm anh thì có chuyện gì tốt, người nhà họ Sầm tìm anh thì có chuyện gì tốt chứ? Sự thật chứng minh, em đoán không sai chút nào.”
Dưới gầm bàn, Trần Nhiên nắm chặt đầu gối mình.
“Bây giờ mấy người không được đi đâu hết, em sẽ sắp xếp người, tránh khỏi tai mắt của bọn chúng. Anh chỉ có thể hành động trong phạm vi em chỉ định, đây là cái giá cho việc anh giấu giếm em, anh…”
Lời chưa dứt, Duyên Dư đã vỗ một cái vào sau gáy Trần Nhiên, mày rậm của anh nhíu lại tỏ vẻ không đồng tình: “Em thường ngày nói chuyện với anh trai mình như vậy hả?”
Vẻ hung hăng của Trần Nhiên lập tức xìu xuống, cậu ta gọi một tiếng “anh Duyên” rồi lại nhìn sang anh trai mình.
“Là ảnh tự chuốc lấy.”
Lại một cái vỗ gáy nữa.
“Vốn dĩ là vậy mà! Nếu ảnh nói cho em biết sớm hơn…”
“Thì em sẽ tìm đối phương liều mạng một phen. Đối phương là Alpha cấp cao, em không đánh lại, rơi vào tay nhà họ Sầm, anh trai em sẽ lại có thêm một điểm yếu, càng không thể nào rời đi.”
Trần Nhiên siết chặt nắm đấm, bực bội quay mặt đi.
“Mẹ nó, đúng là một lũ súc sinh!”
Kiển Tuy lúc này mới lên tiếng: “Người biết chuyện này rất ít sao? Ý em là, người biết hai biệt danh này, biết họ xuất thân từ nhà họ Sầm… Rất ít sao?”
“Ít, nhưng không phải là không có.”
Trần Nhiên nhướng mắt, xù lông như một con nhím.
“Biết rồi thì sao chứ? Ngoại trừ kẻ cầm đầu là Alpha, những địa bàn mà chúng bành trướng đều do dân bản địa ở khu C quản lý, mẹ nó, một lũ ăn cây táo rào cây sung.”
Kiển Tuy nói: “Chửi bậy không tốt đâu.”
Trần Nhiên xụ mặt.
“Ò, được rồi, mẹ nó, lần sau em sẽ chú ý.”
Duyên Dư lại nện cho cậu ta một cái.
Trần Nhiên với vẻ mặt hầm hầm nói tiếp: “Sau đó là một năm trước, cáo thị về anh bị gỡ xuống toàn bộ, em còn tưởng là đám người đó đã từ bỏ rồi, ai mà có dè, lại là mẹ nó anh bị con chó điên đó tìm thấy?!”
Kiển Tuy rụt đầu lại, “à” một tiếng, nửa ngày trời không nói nên lời.
Hóa ra Sầm Kiêu Uyên vẫn luôn tìm y ở khu C, thảo nào lúc gặp lại, hắn đã tuôn ra một loạt những lời chất vấn hung hãn như vậy.
“Chuyện này không hợp lý, Sầm Kiêu Uyên và Sầm Khỉ Lộ sao có thể có qua lại được, không phải họ là đối thủ cạnh tranh hay sao?!”
Mũ trùm vừa giật xuống, chiếc vòng cổ của Omega liền lộ ra trước mắt mọi người.
Trần Nhiên như thể có lò xo dưới ghế, bật phắt dậy, lùi ra xa hai mét, vẻ mặt như gặp ma.
Kiển Tuy cũng ngẩn người, không hiểu tại sao em trai mình lại có phản ứng lớn đến thế.
“O-Omega? Sao ở đây lại có Omega?”
Trần Nhiên che đi khuôn mặt đỏ bừng của mình, cố gắng nép sát vào tường.
Kiển Tuy hỏi: “Em sợ Omega à?”
Khu C chỉ có Beta, Trần Nhiên từ nhỏ đến lớn chỉ tiếp xúc với Beta, y chưa từng nghĩ đến vấn đề này.
Nhờ tình tiết bất ngờ này, Giang Nghi Vãn hoàn toàn tỉnh táo lại. Nghe vậy, cậu lập tức đảo mắt nhìn trời.
“Cậu đúng là một khúc gỗ, chẳng hiểu gì cả, đây rõ ràng là bị tôi hút hồn rồi, chứ còn gì nữa? Em trai cậu vừa gặp đã yêu tôi rồi!”
Thấy bộ dạng này của Giang Nghi Vãn, Trần Nhiên ngược lại bình tĩnh hơn, cậu ta lách ra cửa dặn dò hai câu với thuộc hạ của mình.
“Em trai tôi không giỏi đối phó với con gái, có lẽ nó tưởng cậu là con gái.”
Kiển Tuy vẫn bình tĩnh phân tích.
“Cậu ta yêu tôi rồi!” Giang Nghi Vãn quả quyết.
“Vậy cậu có muốn gả cho em trai tôi không?”
Kiển Tuy nói: “Dù sao cũng tốt hơn là gả cho ông già.”
Trần Nhiên vừa quay đầu lại, nghe hai người họ sắp định đoạt xong chuyện chung thân đại sự của mình, vội vàng chen vào, vịn lấy vai Kiển Tuy, vẻ mặt đe dọa.
“Anh đừng có nói bậy, em không thích Omega!”
Kiển Tuy nghiêng đầu, nói với Giang Nghi Vãn đang đứng sau lưng Trần Nhiên: “Em trai tôi nói nó không yêu cậu, cậu không gả được rồi.”
Trần Nhiên chỉ muốn bịt miệng anh trai mình lại ngay lập tức, trông vừa xù lông tức giận lại vừa bất lực chẳng làm gì được y.
Giang Nghi Vãn bất giác nép sát vào Duyên Dư.
“Hai anh em họ lạ thật.”
Lần này Duyên Dư không né tránh câu hỏi của cậu, anh đáp: “Lúc nào cũng vậy.”
“Nhưng cậu ấy đã cười.”
Giang Nghi Vãn lại nói: “Ở bên cạnh Sầm Kiêu Uyên, cậu ấy ít khi nào cười được như vậy.”
Duyên Dư im lặng.
“Vậy nên, tôi cũng coi như đã làm một việc tốt, đúng không?”
Giang Nghi Vãn ngẩng đầu nhìn Duyên Dư.
“Đưa cậu ấy rời khỏi Sầm Kiêu Uyên ấy, dù sao cũng là một việc tốt chứ?”
Kiển Tuy đã để lại mọi thứ, chỉ duy nhất mang đi một món đồ.
##
Sầm Kiêu Uyên lật tung mọi thứ trong nhà lên, từ phòng ngủ, phòng khách, cho đến cả sân sau, đâu đâu cũng là một mớ hỗn độn, là dấu vết của sự lục lọi. Hắn làm vậy như thể có thể lôi Kiển Tuy ra từ một chiều không gian bí ẩn nào đó, lôi y về bên cạnh mình.
Sầm Kiêu Uyên hận thấu xương.
Hận sự bất lực của chính mình, hận cảm giác mất mát hết lần này đến lần khác.
Hắn bị xem như công cụ, bị xem như một con báo săn chỉ biết cắn xé suốt bao nhiêu năm qua, chưa từng sở hữu thứ gì của riêng mình.
Kiển Tuy là người đầu tiên, và cũng là người duy nhất hắn muốn có.
Thế nhưng thực tại lại phơi bày một cách tr*n tr** rằng, hắn chẳng thể níu giữ được bất cứ thứ gì, và Kiển Tuy cũng chưa bao giờ thuộc về hắn.
Khi chiếc áo cuối cùng trong tủ bị lôi ra, Sầm Kiêu Uyên mới muộn màng nhận ra y đã mang đi thứ gì.
Kiển Tuy đã mang theo chiếc áo mà em trai tặng y.
Cuối cùng, y vẫn chọn gia đình.
Sầm Kiêu Uyên vẫn nhớ đêm hôm đó, hắn đi làm nhiệm vụ về, người đầy máu. Học viện nơi nào cũng xa lạ, căn biệt thự bên cảng trống trải đến mức mỗi khi có tiếng sóng vỗ bờ, hắn lại giật mình tỉnh giấc một lần.
Vì vậy sau khi trở về, hắn đã không đi đâu cả, mà mang toàn thân thương tích đi tìm Kiển Tuy.
Hắn đã đợi rất lâu dưới ánh trăng se lạnh, đợi cho đến khi Kiển Tuy đẩy cánh cửa ký túc xá ra, và rồi, hắn lao vào người y, giọng nói mang theo sự uất hận và tủi thân khó tả.
“Một tin nhắn cũng không gửi, có phải mong tôi chết không?”
Giá như ngày hôm đó hắn nói cho y biết, những vết thương ấy, những tranh chấp cần hắn đích thân dẹp yên đó, chính là cái giá hắn phải trả để đến được khu B. Giá như ngày hôm đó, khi những ngón tay băng bó cho hắn của y run rẩy, hắn đã không buông lời cay độc, mà dùng lòng bàn tay mình siết chặt lấy tay y, thì có phải mọi chuyện đã khác đi rồi không?
Nhưng hắn hận y.
Hận là mặt đối lập của yêu, mà Sầm Kiêu Uyên thì lại quá đỗi bận tâm.
Hắn không tìm thấy bất kỳ dấu vết nào của tình yêu trên người Kiển Tuy, làm sao cam tâm khuỵu gối như thế, để rồi trở thành kẻ thua cuộc hoàn toàn.
Thế nên hắn đã cố tình dùng bộ quần áo dính máu của mình để đổi lấy chiếc áo khoác trắng tinh mà em trai tặng cho y.
Cậu có em trai, cậu có gia đình của cậu. Cậu đã bỏ rơi tôi.
Thế giới này, lại chỉ còn lại một mình tôi mà thôi.
Ngoài sân sau, giàn dưa và quả được dựng một mái che nhỏ để chống rét, cây cối phát triển rất tốt.
Đó là do Sầm Kiêu Uyên cố tình dặn dò, tìm người đến dựng.
Hắn tưởng rằng Kiển Tuy sẽ để tâm, nhưng kể từ khi họ rời trường học, y chưa một lần nào đẩy cánh cửa đó ra, chưa một lần nào bước vào sân sau để ngắm nhìn.
Y đã để lại rất nhiều thứ: tấm bằng tốt nghiệp phải nỗ lực ba năm mới có được, chiếc điện thoại di động đầu tiên trong đời, hành lý ít ỏi đến đáng thương, và cả sự cho đi mù quáng của Sầm Kiêu Uyên.
Yêu cầu của Kiển Tuy đối với Sầm Kiêu Uyên thực sự quá ít.
Y muốn hắn sống, y không hy vọng Sầm Kiêu Uyên cứ thế mà chết đi.
Còn về tương lai của cả hai, về chuyện hai người sẽ ở bên nhau…
Đó là điều Sầm Kiêu Uyên cần.
Chứ không phải là điều Kiển Tuy cần.
##
Việc Sầm Kiêu Uyên và Sầm Khỉ Lộ hợp tác là chuyện đã xảy ra từ rất lâu trước đó.
Nhưng việc thực sự tìm thấy Kiển Tuy, lại là vào một năm trước.
Một năm trước, câu nói của bạn cùng phòng Kiển Tuy: “Mày chơi cũng hoang dã phết, tháng trước xin nghỉ có phải là đi chơi bên ngoài không?”, thực chất là lúc y trở về khu C một chuyến.
Trần Nhiên cứ mãi không cho y về nhà, Kiển Tuy lại càng không yên tâm, bèn dồn hết những ngày nghỉ phép đã tích góp từ lâu, dùng hết trong một lần, lén lút rời khỏi trường học. Nhưng khi về đến khu C, y lại bị chính em trai mình từ chối cho vào nhà.
Trần Nhiên đã dùng tốc độ nhanh nhất để đưa Kiển Tuy trở về, nhưng vẫn bị người của Dạ Oanh phát hiện.
Người phụ nữ kia đầy hứng thú gọi điện cho Alpha.
“Cậu em họ thân yêu của tôi, em đoán xem tôi tìm thấy gì nào? Một chú chó nhỏ đáng yêu, puppy của em đấy!”
Cùng năm đó, vào tháng Hai.
Sầm Kiêu Uyên với thân phận sinh viên trao đổi, đã xuất hiện tại ngôi trường mà Kiển Tuy đang theo học.
[Lời tác giả]
Chết tiệt, cuối cùng cũng viết đến đoạn này rồi, nghẹn chết tôi rồi.
Trái Hư - Xuân Ý Hạ