Trái Hư - Xuân Ý Hạ

Chương 44

175@-

Khi hôn nhau, chẳng cần nghĩ suy gì, có thể có được giây phút tĩnh lặng. Nhưng khi kết thúc, lại chẳng thể không nhìn nhau, sự ngượng ngùng cứ thế kéo dài.

Đôi dép lê đặt bên chân Sầm Kiêu Uyên cuối cùng cũng được hắn xỏ vào. Hắn dẫn Kiển Tuy đi xem một vòng quanh nhà, suốt quá trình chẳng nói lời nào.

Ngôi nhà vừa nhìn đã biết mới được dọn dẹp, chỉ có hai phòng kê đồ đạc cũ, trong đó còn có một thùng đồ chơi trẻ con.

Đây là một căn nhà có thể nhìn thấy tuổi thơ của Alpha. Từ rất nhiều năm về trước, hắn cũng từng được người khác chăm sóc, bảo bọc chu đáo, từng có một gia đình mỹ mãn trong thoáng chốc.

Căn phòng cuối cùng thậm chí còn có ảnh chụp chung của Sầm Kiêu Uyên và cha mẹ, Alpha cao lớn anh tuấn ngày trước cũng từng là một thằng nhóc nhỏ nhắn.

Nhìn thấy tấm ảnh gia đình, Kiển Tuy sững người, rồi như nhớ ra điều gì, y bèn mở miệng: “Sầm Kiêu Uyên.”

Sầm Kiêu Uyên quay đầu nhìn y, đối với cảnh tượng này, hắn không biểu lộ quá nhiều cảm xúc, như thể đây chỉ là một căn nhà hắn tùy tiện thuê, những thứ bên trong đều không liên quan gì đến hắn.

Kiển Tuy nói: “…Tôi muốn gọi điện thoại báo bình an cho em trai, tôi vẫn chưa nói với nó chuyện tôi không về nhà.”

“Chỉ một cuộc điện thoại thôi, cậu căng thẳng cái gì?”

Sầm Kiêu Uyên hỏi y: “Sợ tôi không đồng ý sao? Trong mắt cậu, tôi là người không thấu tình đạt lý đến thế à?”

Kiển Tuy lắc đầu, nhưng trong mắt Sầm Kiêu Uyên, đó lại là câu trả lời ngược lại.

Nhưng không sao cả, dù Kiển Tuy nghĩ về hắn thế nào, hắn chỉ cần trói chặt người này bên cạnh mình là được.

Sầm Kiêu Uyên dẫn Kiển Tuy vào phòng khách, ở đó có một chiếc điện thoại bàn trông đã cũ kỹ, bề mặt màu xanh xám, không biết còn dùng được không.

Kiển Tuy tưởng Sầm Kiêu Uyên đang đùa, nhưng ánh mắt của Alpha kia cho y biết, không sai, hắn chính là muốn y dùng món đồ cổ này.

Kiển Tuy vừa nhấc ống nghe lên, Sầm Kiêu Uyên lập tức đi đến đứng sau lưng y, hơi ấm từ lồng ngực hắn như có như không áp sát vào lưng y.

Toàn thân Kiển Tuy cứng đờ, bỗng dưng trở nên nhạy cảm với khoảng cách giữa hai người, bên tai y vang lên giọng nói trầm thấp của Alpha: “Không cần để ý đến tôi, cậu cứ tiếp tục đi.”

Sao có thể không để ý được chứ, sự hiện diện của Sầm Kiêu Uyên quá mãnh liệt, trên người Kiển Tuy còn đang mặc áo khoác của hắn, chiếc áo cũng đượm đầy mùi hương của Alpha.

Mặt trời đang dần khuất bóng, hoàng hôn nhuộm dãy núi, đốt lên một khoảng trời đỏ rực. Ngôi nhà chỉ vỏn vẹn một tầng, nhưng bốn bề đều thông thoáng. Ánh chiều tà từ đỉnh núi xa hắt xuống, thiêu đốt hai bóng hình đang lặng lẽ giao nhau, hòa tan vào sắc đỏ rực rỡ ấy.


Màn hình điện thoại bất ngờ sáng lên ánh xanh lục, vừa quen thuộc vừa xa lạ, mỗi lần nhấn phím lại vang lên một tiếng.

Kiển Tuy cố tình lờ đi sự hiện diện của người đang đứng phía sau.

Ngày trước, nhà họ Sầm cũng có một chiếc điện thoại bàn kiểu cũ như thế. Nó được đặt ngay lối vào, trên một chiếc tủ hẹp và cao.

Chiếc điện thoại quay số với ống nghe màu đồng cổ ấy gần như luôn nằm trong tay quản gia, nhất là vào dịp lễ Tết, chuông đổ liên hồi không dứt.

Sầm Kiêu Uyên chưa từng một lần nhấc máy. Lúc nhỏ, hắn đã sống cách biệt với thế giới ngoài cánh cổng dinh thự, không cần xã giao với ai, càng không phải đối mặt với người trong gia tộc. Chỉ trong vài dịp hiếm hoi, hắn mới quay về nhà chính, với thân phận đứa con nuôi của Sầm Quảng Lan.

Thời niên thiếu Kiển Tuy không hiểu, trưởng thành rồi nghĩ lại, dinh thự rộng lớn ấy như một chiếc lồng tinh xảo, nhốt cả y và Alpha vào trong. Những lần thỉnh thoảng ra ngoài, cũng giống như buộc một sợi dây vô hình vào chân chim, Sầm Kiêu Uyên không bay đi được, dù có bay ra ngoài cũng không bay được xa.

Cha mẹ đã mất, hắn mang họ “Sầm”, lớn lên dưới sự bồi dưỡng của Sầm Quảng Lan, phân hóa thành Alpha cấp cao, lẽ ra phải báo đáp ân dưỡng dục này…

Hắn chẳng đi đâu được cả.

“Alo, ai vậy?” Giọng đầu dây bên kia không mấy thiện cảm, Kiển Tuy thoáng chốc hoàn hồn.

Sau khi chào hỏi Trần Nhiên, dặn dò rằng kỳ nghỉ này mình sẽ không về, lại sợ em trai nghi ngờ, Kiển Tuy còn bịa thêm lý do.

Y nói dối rất trôi chảy, khiến người phía sau bật cười một tiếng, ý tứ chế nhạo rõ ràng.

Kiển Tuy cố làm như không nghe thấy, nói tiếp mà không hề vấp một tiếng.

Sầm Kiêu Uyên lại đột nhiên không còn ngoan ngoãn nữa, hắn thổi một hơi vào gáy y, nơi đã bị hắn cắn đến bầm tím, bàn tay đang ôm eo Kiển Tuy cũng bắt đầu s* s**ng lung tung.

Kiển Tuy nhất thời mở to mắt, bình thường hai tay cũng không địch lại Alpha, huống chi là tình cảnh hiện tại.

Phải hít thở mấy hơi, y mới nói trọn được một câu, vậy mà đầu mũi đã lấm tấm mồ hôi.

Đầu dây bên kia không nhận ra điều gì khác thường, biết Kiển Tuy sẽ không về, lập tức nói thẳng: “Tùy anh, không về thì thôi, còn gì muốn nói nữa không?”

Kiển Tuy vốn còn muốn dặn dò vài câu, nhưng Trần Nhiên không đợi y mở lời đã cúp máy thẳng thừng.


Với sự hiểu biết của Kiển Tuy về em trai mình, đây là nó đang giận rồi, nhưng y cũng không kịp giải thích thêm với Trần Nhiên tại sao mình không về.

Bởi vì lúc này, thủ phạm chính khiến y không thể về nhà đang ngày một quá đáng, ngón tay chai sần vì cầm súng của hắn luồn vào vạt áo, Kiển Tuy không kìm được bật ra một tiếng rên nhỏ, hai tay đang chống trên mép tủ cũng mềm nhũn.

Hành vi thô bạo ngày hôm qua để lại cho y ám ảnh quá lớn, tựa như thú vật giao phối, chẳng có chút dịu dàng nào, chỉ có xâm chiếm và bị xâm chiếm. Là bên phải chịu đựng, hễ cứ nhớ lại là cơ thể y lại không ngừng run rẩy.

Giọng Sầm Kiêu Uyên vang lên từ phía sau lưng Kiển Tuy, hơi thở nóng rẫy phả nhẹ qua vành tai y: “Xem ra cậu và người nhà không được hòa thuận cho lắm.”

Một câu nói của Sầm Kiêu Uyên đâm thẳng vào tim gan, Kiển Tuy mím chặt môi, không muốn hé răng thêm nữa. Alpha cũng không thúc giục, chỉ gác cằm lên vai y, hai tay đặt trên bụng y, ấm áp xoa nhẹ từng chút một.

Kiển Tuy bị hắn xoa đến mồ hôi chảy ròng ròng, trong cơ thể cũng có một sự xao động kỳ lạ, y vội nói: “Nó,… Chỉ là bình thường nó bận rộn hơn thôi, chúng tôi không có quan hệ không tốt.”

Cách nói của y quá gượng gạo.

Không hiểu sao, điều đó lại khiến Sầm Kiêu Uyên vui vẻ. Alpha không làm khó y thêm nữa, đúng lúc rút người ra.

Kiển Tuy thở phào nhẹ nhõm.

Trong mắt Sầm Kiêu Uyên, việc y và người nhà có quan hệ không tốt, ngược lại có thể khiến tâm trạng hắn tốt lên sao?

Vừa định đặt điện thoại về chỗ cũ, một dãy số trên màn hình hiển thị đã thu hút sự chú ý của Kiển Tuy.

Số ID đó rất đặc biệt, bắt đầu bằng chữ A.

“Cậu đang xem gì vậy?”

Sầm Kiêu Uyên hỏi, Kiển Tuy lập tức đặt điện thoại xuống, cùng với đó là ánh sáng trên màn hình cũng tắt ngấm.

Kiển Tuy vốn định nói không có gì, dù sao cũng không phải chuyện quá quan trọng, y quen đơn giản hóa mọi việc, không muốn gây thêm phiền phức không cần thiết. Nhưng nhìn vẻ mặt của Sầm Kiêu Uyên, y lại cảm thấy, đây cũng không phải chuyện gì to tát, tốt nhất là không nên nói dối.

Y đã đủ tr*n tr** rồi, không thể bị vạch trần thêm nữa.

“Tôi thấy một dãy số, hình như là ID của khu A, có chút tò mò…”

Sầm Kiêu Uyên tùy ý liếc qua, màn hình không sáng, nhưng hắn đã tỏ tường: “Đó là của Sầm Quảng Lan gọi tới.”


Nghe thấy cái tên này, Kiển Tuy khẽ run lên, sự kinh ngạc hiện rõ trong đáy mắt.

Ý gì đây?

Chẳng lẽ nhà họ Sầm đã tìm được Sầm Quảng Lan rồi?

Kiển Tuy nói năng lộn xộn: “Ông ta, ông ta, ngài ấy không phải…”

Sầm Kiêu Uyên lại nhân cơ hội đó áp sát lại, ngón tay hắn lướt qua má Kiển Tuy, để lại một vệt nước trong suốt.

Kiển Tuy nhận ra đó là gì, lập tức ngậm chặt miệng, chỉ sợ Sầm Kiêu Uyên lại có hành động gì ác ý.

“Không phải cái gì? Chết rồi hay mất tích?”

“Cậu rất quan tâm đến sống chết của ông ta à?”

Sầm Kiêu Uyên cúi đầu, tư thế của hai người lại trở nên thân mật, như thể một cặp người yêu.

“Tôi nhớ ngày trước ông ta đối xử với cậu tệ lắm, cậu thù dai như vậy, đến lúc bỏ đi còn không quên lừa tôi, chắc cũng hận ông ta lắm nhỉ?”

Lưng Kiển Tuy dựa vào thành tủ, không ngừng nuốt nước bọt, phía trước người áo quần vẫn còn xộc xệch.

Sầm Kiêu Uyên nhìn chằm chằm y, dường như hứng thú với phản ứng của y, nhưng chưa đầy hai giây đã nguội lạnh trở lại.

Hắn không dùng chuyện này để trêu chọc Kiển Tuy nữa, mà nói thật với y.

“Yên tâm đi, vẫn chưa ai tìm được ông ta đâu. Cái cậu thấy chẳng qua chỉ là lịch sử cuộc gọi từ rất lâu rồi.”

Sầm Kiêu Uyên ấn đầu y, cố ý lật cho y xem, như thể thật sự muốn thỏa mãn sự tò mò của y.

Kiển Tuy lúc này mới phát hiện chiếc điện thoại bàn này được lắp ráp lại, màn hình chỉ sáng một lúc rồi bắt đầu nhấp nháy, như thể sắp tắt ngóm bất cứ lúc nào. Gọi điện thoại ra ngoài được đã là một kỳ tích, vậy mà còn lưu lại được lịch sử cuộc gọi từ hơn mười năm trước.

“Tôi cho người sửa lại rồi.” Sầm Kiêu Uyên nói.


Một loạt lịch sử cuộc gọi dài dằng dặc phía trên, tất cả đều là số ID bắt đầu bằng chữ A.

Nhưng mà, tại sao gia đình Sầm Kiêu Uyên lại có liên hệ với Sầm Quảng Lan?

Không phải Sầm Kiêu Uyên sau khi cha mẹ qua đời mới được Sầm Quảng Lan đưa đến khu A sao?

Kiển Tuy nghĩ đến tầng này, quay mặt lại, ngơ ngác nhìn Sầm Kiêu Uyên.

Sầm Kiêu Uyên nhận ra ánh mắt của y, nhếch môi cười: “Cậu đang nghĩ gì vậy?”

Kiển Tuy không dám nói.

“Không sao, nói ra đi.”

Bàn tay Sầm Kiêu Uyên đặt lên lưng y, như vỗ về một con chó nhà đang hoảng sợ.

“Tôi sẽ không làm gì cậu đâu, Sầm Điểm Tâm.”

Hắn nói rồi cúi đầu hôn lên môi Kiển Tuy.
Kiển Tuy có thoáng chốc thất thần, nhưng lại tỉnh táo trở lại trong nụ hôn này.

Y suýt nữa thì quên mất, bản thân mình đang lấy thân phận gì để đi theo Sầm Kiêu Uyên đến nơi ở thời thơ ấu của hắn.

Họ đã có một giao kèo, y là “nô lệ” dưới giao kèo đó của hắn, vết bầm trên người còn chưa tan hết, y đã lại vết sẹo vừa lành đã quên đau.

Lúc nào cũng vậy, hết lần này đến lần khác, y tự đâm đầu vào chỗ máu chảy đầu rơi, khóc lóc rồi, cổ họng cũng khản đặc, vậy mà chưa đầy một ngày, một giờ, chỉ cần người khác hé ra một chút ấm áp, y sẽ theo phản xạ có điều kiện, chìa cả hai tay ra đón lấy.

Đây thực sự là một thói quen rất không tốt.
Vậy mà y lại chẳng tài nào sửa được.

“Cậu chủ, cha mẹ của ngài… Qua đời vì tai nạn gì vậy?”

Gần như không kiểm soát nổi, y cắn vào đầu lưỡi, bật ra thành tiếng.

Điều này không thể trách Kiển Tuy, bởi vì Alpha đã gọi y bằng tên gọi cũ, cho nên trong lúc tâm trí hỗn loạn tột độ, y cũng đã làm trái ý Sầm Kiêu Uyên.


Trái Hư - Xuân Ý Hạ
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Trái Hư - Xuân Ý Hạ Truyện Trái Hư - Xuân Ý Hạ Story Chương 44
10.0/10 từ 49 lượt.
loading...