Trái Hư - Xuân Ý Hạ

Chương 43

221@-

Trong ga tàu điện ngầm, điều hòa phả ra hơi lạnh buốt. Ô cửa kính đối diện phản chiếu rõ ràng bóng hình của Kiển Tuy, và cả bóng dáng của Alpha đang tựa vào vai y, đang nhắm mắt dưỡng thần.

Chiếc mũ lưỡi trai kia đã được Sầm Kiêu Uyên tùy ý đội lên đầu Kiển Tuy. Y không hề gỡ xuống. Qua ô cửa kính đen kịt, bóng dáng hai người xen kẽ, chồng lên nhau, đường nét cánh tay buông xuống mềm mại, rồi đến hai bàn tay đang mười ngón đan chặt.

Kiển Tuy nhìn lên sơ đồ tuyến đường phía trên cửa tàu, nơi đèn xanh đang nhấp nháy chính là vị trí hiện tại của họ.

Tên nhà ga mà Sầm Kiêu Uyên nói cho y, đây là lần đầu tiên Kiển Tuy nghe thấy, cũng chưa từng đặt chân đến.

Khu B rất rộng lớn. Trường học chỉ nằm gọn trong một quận nội thành. “Khu” là phạm vi nhỏ, còn “khu vực” mới là phạm vi lớn.

Lần trước y cùng Sầm Kiêu Uyên ra ngoài là chuyện của mấy tháng trước, hai người họ đã đi qua liên tiếp ba khu, đến một nơi gần biên giới. Lần này quãng đường ngắn hơn nhiều, chỉ ở một khu lân cận. Lúc Sầm Kiêu Uyên đọc địa chỉ, Kiển Tuy nhất thời không kịp phản ứng.

Sầm Kiêu Uyên dường như nhìn thấu nỗi băn khoăn trong lòng y: “Hay là cậu muốn về khu A với tôi?”

Kiển Tuy lập tức phủ nhận, dĩ nhiên y không muốn đi. Nhưng Sầm Kiêu Uyên đã nói là về nhà, ngoài khu A ra, y không thể nghĩ được Sầm Kiêu Uyên còn có nhà ở nơi nào khác.

Sầm Kiêu Uyên tỉnh lại sớm hơn dự kiến. Về chuyện hai người vẫn chưa buông tay nhau, hắn nói là để đề phòng Kiển Tuy bỏ trốn.


Kiển Tuy biết mức độ tín nhiệm của mình trong mắt Sầm Kiêu Uyên đã hoàn toàn sụp đổ, y không nói lời nào để biện minh, chỉ lặng lẽ chấp nhận.

Kể từ lúc rời khỏi hòn đảo, y đã trở nên ngoan ngoãn lạ thường.

Vừa ra khỏi ga tàu điện ngầm, một luồng hơi nóng hầm hập đã ập thẳng vào mặt. Những tòa nhà hiện đại hoàn toàn, một lần nữa tạo nên sự tương phản rõ rệt với núi non, sông hồ trên đảo, khiến người ta cảm thấy có gì đó lạc lõng và không thật.

Như thể bầu trời lúc này là giả, những người qua lại xung quanh cũng là giả, con đường nhựa dưới chân, ngay cả đôi chân đang bước trên mặt đất này cũng là giả, chính bản thân y dường như cũng không phải là thật.

Nhưng lồng ngực vẫn đang phập phồng, tim vẫn đang đập, lòng bàn tay cọ xát truyền đến cảm giác nhồn nhột. Y vẫn đang khoác chiếc áo của Alpha, để che đi những vết bầm tím mờ ám trên người, chưa từng cởi ra, cả người như bị lửa bao trùm.

Bị Sầm Kiêu Uyên kéo đi một bước, trời càng nóng hơn. Ánh nắng chiếu vào mắt khiến Kiển Tuy khẽ nheo lại, y thoáng thấy bóng người trước mặt quay lại, sống mũi thẳng tắp lấm tấm mồ hôi, vẻ mặt thoáng chút mất kiên nhẫn.

À, là thật.

Tất cả đều là thật.

Bầu trời màu kem trên đầu là thật, dòng người qua lại là thật, dưới chân đang chạm lên đường nhựa chứ không phải bông gòn.

Giờ phút này, Sầm Kiêu Uyên chính là vật tham chiếu duy nhất của y với thực tại.

##

Mọi thứ trên đảo đều hoang dã và mất kiểm soát. Trong không gian chật hẹp chỉ có hai người, dưới những lời chất vấn điên cuồng, Kiển Tuy hoàn toàn không có cách nào suy nghĩ tỉnh táo.

“Cậu sẽ vì thằng Alpha đó mà nói dối à?”


Sầm Kiêu Uyên lúc đó hỏi y. Đọc Full Tại Truyenfull.vision

“Hay là hai người đã ở bên nhau rồi, lại còn hò hẹn với nhau, sau khi lấy được thuốc ức chế, hai người sẽ cao chạy xa bay?”

Kiển Tuy giải thích: “Chúng tôi không phải mối quan hệ đó, Duyên Dư chỉ là… Chỉ là muốn giúp tôi…”

“Đến nước này rồi mà cậu vẫn còn bênh nó à? Thế chuyện của Sầm Mộc thì sao? Tại sao ông ta cũng che chở cho cậu? Ông ta cũng có ý với cậu à? Không nhìn ra đấy, hóa ra cậu lại thu hút Alpha đến thế cơ à?”

Sầm Kiêu Uyên lúc đó siết chặt vai y, lực mạnh đến mức như muốn nghiền nát y vậy.

“Ông ta nhắn tin bảo cậu nghĩ kỹ đường lui, cậu thật sự nghe lời ông ta, chọn lựa cẩn thận rồi hả? Thằng Alpha đó chính là con đường cậu chọn?”

Mùi trầm hương đắng ngắt gần như khiến y nghẹt thở. Ngay lúc y tưởng cơn giận của Sầm Kiêu Uyên sẽ không bao giờ nguôi ngoai, hắn lại nói: “Cậu nghĩ Sầm Mộc là người tốt lắm sao? Có phải ông ta nói với cậu là ông ta có một người yêu là Beta không?”

Kiển Tuy có linh cảm, đối phương không thật sự muốn có được câu trả lời từ phía mình.

“Đó là ông ta lừa cậu đấy.”

Quả nhiên, Sầm Kiêu Uyên nói.

“Ông ta đúng là vì một Beta mà rời khỏi khu A, nhưng đó không phải người yêu của ông ta.”

“Người đó chưa bao giờ ở bên ông ta, cả đời đều trốn tránh ông ta.”

Đôi môi của Alpha kề sát vành tai y, nói từng chữ một.

“Sau này Beta đó chết rồi, thi thể thối rữa mới được tìm thấy. Tôi đoán Sầm Mộc lúc đó mới hối hận.”

Cơ thể Kiển Tuy cứng đờ, không thể cứng hơn được nữa.

Lúc này, còn hai tiếng nữa mới rời khỏi đảo.

“Kiển Tuy, cậu còn muốn trốn đi đâu nữa? Dù cậu có đến đâu tôi cũng sẽ tìm ra. Yên tâm đi, tôi sẽ không để cậu thối rữa một mình đâu.”

Sầm Kiêu Uyên cúi đầu, đôi mắt màu hổ phách ẩn chứa những cảm xúc mãnh liệt và phức tạp.

“Bây giờ đến lượt cậu lựa chọn.”

“Hoặc là cậu chủ động ở lại bên cạnh tôi, tôi sẽ tha cho thằng Alpha kia, không tiết lộ thân phận của nó. Hoặc là bây giờ cậu đẩy tôi ra, bước đi, rồi vào một ngày nào đó trong tương lai, nhận được tin tức kẻ đó mất tích.”

“…”

Sầm Kiêu Uyên: “Hay là cậu muốn nhìn thấy thi thể của Sầm Mộc trước, để xác nhận xem tôi có đang dọa cậu không?”


Kiển Tuy sợ đến mức không nói nên lời.

Sầm Kiêu Uyên: “Kiển Tuy, cậu chọn đi.”

Kiển Tuy: “…Ở lại bên cạnh ngài.”

Sầm Kiêu Uyên: “Tiếng nhỏ quá, tôi nghe không rõ.”

Kiển Tuy đành phải lặp lại một lần nữa, cổ họng càng đau rát hơn, dường như có máu tươi trào ra. Dù đã uống thuốc cũng chẳng ích gì, vết rách trong tâm hồn không cách nào bù đắp nổi.

“Vậy thì, cậu diễn cho cậu ta xem đi.”

Sầm Kiêu Uyên nói.

Kiển Tuy không thể hiểu ngay được.

“Chẳng phải cậu giỏi nói dối nhất sao? Vậy thì nói cho tất cả mọi người nghe đi.”

Sầm Kiêu Uyên nắm lấy ngón tay y, đặt một nụ hôn lên môi mình, giọng điệu tàn nhẫn.

“Cứ diễn là chúng ta ở bên nhau rồi.”

Chiếc xe buýt tiếp tục lăn bánh về những miền xa thẳm, băng qua cánh đồng rộng mở và những vạt lúa mì non xanh mơn mởn.

Ngoài ô cửa, hàng cây rợp bóng lướt qua trong chớp mắt, xen giữa là muôn đóa hoa khoe sắc rực rỡ.

Dưới ánh nắng chói chang, hành trình phía trước vẫn còn là một ẩn số.

“Chúng ta đi đâu vậy?”

Kiển Tuy không kìm được, hỏi lại lần thứ hai.

Lần này, Sầm Kiêu Uyên vẫn trả lời như cũ, giọng điệu còn chắc chắn hơn lần đầu.

“Nhà tôi.”

Kiển Tuy chợt nhớ lại lần đầu tiên họ ra ngoài, Sầm Kiêu Uyên từng nói với y rằng hắn có một nơi muốn đến, nhưng vẫn chưa phải lúc.

Vậy thì, bây giờ đã đến lúc rồi sao?

Mãi cho đến khi xe buýt dừng hẳn, Sầm Kiêu Uyên lại kéo y lội bộ một đoạn đường dài. Có người đang chăn thả gia súc, nghe tiếng cừu kêu, tiếng bò rống, Kiển Tuy không kìm được quay đầu nhìn.

“Cậu đang dòm gì thế?”


Sầm Kiêu Uyên hỏi.

“Phong cảnh ở đây đẹp quá.”

Kiển Tuy đáp.

Sầm Kiêu Uyên không nói gì. Một lúc sau, hắn mới hỏi y đã xem đủ chưa. Kiển Tuy nhận ra Alpha đang đợi mình, bèn vội gật đầu rồi tiếp tục bước về phía trước.

Khi họ thực sự dừng chân trước một ngôi nhà kiểu trang trại, với mái ngói màu xanh xám, tường sơn trắng tinh, mọi thứ trông như mới.

Sầm Kiêu Uyên buông tay ra, tiện thể chùi vào áo khoác của Kiển Tuy, nói rằng y ra nhiều mồ hôi quá. Kiển Tuy vội vàng xin lỗi, mặc dù tay hắn cũng ướt sũng, rõ ràng là do hai người nắm tay quá lâu, là lỗi của cả hai.

Trước sự răm rắp nghe lời của Kiển Tuy, Sầm Kiêu Uyên khựng lại một chút, rồi mới bước lên bậc thềm đầu tiên, dùng chìa khóa mở cửa.

Đây là ngôi nhà Sầm Kiêu Uyên từng ở tại khu B.

Trước năm sáu tuổi, hắn sống cùng cha mẹ.

Không phải tất cả người nhà họ Sầm đều sống ở khu A. Huyết thống và mối quan hệ thân tộc là điều cốt yếu nhất, cha mẹ của Sầm Kiêu Uyên còn lâu mới đủ tư cách, thế nhưng đứa con trai họ sinh ra lại như một con quái vật, thực lực phi thường.

Ngôi nhà được dọn dẹp rất ngăn nắp, không giống như đã lâu không có người ở. Trên mặt bàn ăn, trong chiếc bình thủy tinh thậm chí còn cắm hoa tươi.

Kiển Tuy đứng ở nội sảnh một lúc hồi, mãi đến khi nghe Sầm Kiêu Uyên thúc giục mới mở tủ giày. Bên trong trống không, chỉ có hai đôi dép đi trong nhà.

Hai tay y cứng đờ, lấy ra đôi nhỏ hơn một cỡ.

Thay giày xong, y bước vào phòng khách.

“Cậu chủ, cậu có muốn thay giày không…”

“Đừng gọi tôi như thế nữa. Chính cậu đã nói, hợp đồng sớm đã hết hiệu lực rồi.”

Sầm Kiêu Uyên quay đầu nhìn y, ánh hoàng hôn nhuộm lên hàng mi và đôi mắt hắn, đẹp tựa một vị thần, nhưng sắc mặt lại lạnh lùng, cứng rắn.

“Gọi thẳng tên tôi. Trước đây cậu đã từng gọi rồi.”

Kiển Tuy nhìn người đối diện, gật đầu. Dù do dự mấy lần, y vẫn chủ động lấy đôi dép lê còn lại mang đến, đặt xuống bên chân Sầm Kiêu Uyên.

“Không cần phải sốt sắng tỏ ra ân cần như thế.”

Giọng Sầm Kiêu Uyên vang lên từ trên đỉnh đầu. Kiển Tuy biết ý, lùi ra xa một chút.

“Sao lại đứng xa tôi thế?” Đọc Full Tại Truyenfull.vision


Alpha này thật sáng nắng chiều mưa.

Y đành phải bước lại gần. Ngón tay y lại bị nắm lấy, rồi đến bờ vai, sau đó là cằm.

“Há miệng ra.” Sầm Kiêu Uyên ra lệnh.

Nụ hôn phát ra những tiếng chụt chụt khe khẽ. Cùng với sự x** n*n không ngừng của đối phương, vành tai y lại một lần nữa ửng đỏ.

Kiển Tuy có chút không biết phải đáp lại Sầm Kiêu Uyên của hiện tại như thế nào.

Kể từ khoảnh khắc Alpha tự rạch mình đến máu me đầm đìa trên đảo, những điều Kiển Tuy vẫn luôn vững tin đã hoàn toàn tan vỡ.

Đối với Sầm Kiêu Uyên mà nói, y không nên có sức nặng đến thế, không đáng để đối phương phải liều lĩnh đối mặt với nguy cơ bị gia tộc ruồng bỏ, một mình đến khu C.

Thế nhưng Sầm Kiêu Uyên đã đi.

Điều này, có lẽ đã trở thành một nỗi chấp niệm của Alpha.

Bởi vì mãi mãi không có được, cho nên nhất định phải có được.

Kiển Tuy không dám hỏi đối phương có phải đã cố ý dọn dẹp căn nhà này không, có phải một trong hai đôi giày là chuẩn bị cho mình không, sau kỳ thi cuối kỳ cứ liên tục xác nhận xem y sẽ đi đâu, rồi lại mải miết tìm kiếm y trên đảo… Những lời nói dối đã lấp đầy lớp vỏ bọc của y, y không dám hỏi Sầm Kiêu Uyên, nếu như mình không nói dối, liệu Alpha có định mời y đến đây không.

Trước kia y bỏ ra công sức, lấy lòng, lẽo đẽo theo sau Alpha, đó là bởi vì y có mưu cầu, hy vọng cuộc sống ở khu A sẽ dễ chịu hơn một chút. Cho nên Sầm Kiêu Uyên đối xử với y tệ bạc cũng được, thân thiết cũng chẳng sao, y đều có thể chấp nhận, và chỉ có thể chấp nhận.

Thế nhưng Sầm Kiêu Uyên không nên yêu y.

Tình yêu là sự chủ động, là Sầm Kiêu Uyên đã chủ động đến bên y trước, mối quan hệ của hai người đảo ngược, Kiển Tuy bị đặt vào vị trí cần phải đáp lại.

Tình yêu là thứ chỉ người giàu mới xứng đáng có được, tình cảm giàu có, cuộc sống giàu có, gia đình giàu có.

Kiển Tuy sinh ra đã cằn cỗi, từ lâu đã quen với việc bỏ ra rất nhiều để đổi lấy chút lợi ích ít ỏi.

Y yêu thương anh chị em của mình, yêu thương cha mẹ mình. Tình yêu kéo theo đó đồng nghĩa với mất mát, y luôn luôn là người phải chịu cảnh mất mát.

Vào một buổi chiều vắng lặng nào đó, y đẩy cánh cửa nhà ra, không một ai ra đón y, sự trống rỗng và hụt hẫng khổng lồ bao trùm lấy y.

Sau đó, khi hay tin cha mẹ qua đời, em gái bệnh mất, cảm giác tội lỗi và tự trách lại một lần nữa ập đến, giày vò y.

Y luôn là người bị bỏ rơi, y không thể trở thành người bỏ rơi kẻ khác.

Nếu Sầm Kiêu Uyên nói yêu y, Kiển Tuy sẽ chỉ thấy bối rối không biết phải làm sao, chỉ biết co rúm lại.

Giống như khi Alpha tỏ ra yếu đuối nói rằng mắt hắn đau, giống như giọt nước mắt hắn rơi trên má y, Kiển Tuy gần như đã quên đi cơn đau xương cốt nứt vỡ trên người mình, mà muốn ôm lấy hắn.

Y sẽ không được tình yêu lấp đầy, mà sẽ bị nỗi sợ hãi và cảm giác tội lỗi chiếm trọn.


Trái Hư - Xuân Ý Hạ
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Trái Hư - Xuân Ý Hạ Truyện Trái Hư - Xuân Ý Hạ Story Chương 43
10.0/10 từ 49 lượt.
loading...