Trái Hư - Xuân Ý Hạ
Chương 33
Sau khi trưởng thành, chứng rối loạn Pheromone của Sầm Kiêu Uyên không hề có chút dấu hiệu nào chuyển biến tốt.
Việc không thể che giấu mùi của mình là một chuyện vô cùng nguy hiểm.
Nhất là đối với một Alpha cấp cao cần phải chiến đấu trường kỳ, chỉ một chút Pheromone rò rỉ cũng đều có thể trở thành nguyên nhân dẫn đến mất mạng.
Huống hồ Sầm Kiêu Uyên vào năm mười bảy tuổi đã được Sầm Quảng Lan xem như đối tượng bồi dưỡng trọng điểm.
Trong số các con nuôi đông đảo, chỉ có Sầm Kiêu Uyên là cấp bậc cao nhất, chiến lực mạnh nhất, Sầm Quảng Lan cũng dồn nhiều tâm huyết nhất cho hắn. Nhưng chứng rối loạn Pheromone là do cảm quan, cảm xúc của bản thân AO không thể tự điều chỉnh, sự can thiệp của con người chỉ khiến tình trạng của người bệnh thêm tồi tệ.
Vị trí người thừa kế cần phải thông qua nhiều vòng tuyển chọn, Sầm Kiêu Uyên rất có khả năng sẽ bị loại ngay từ vòng đầu vì để lộ vị trí.
Kết quả đánh giá trong nội bộ gia tộc đối với Sầm Kiêu Uyên không mấy khả quan, mỗi lần Sầm Quảng Lan đến dinh thự, sắc mặt lại càng thêm u ám hơn lần trước.
Y không có con nối dõi, cơ thể lại quanh năm bệnh tật, cần bác sĩ túc trực bên cạnh, vị trí gia chủ vốn đã bị kẻ khác nhòm ngó, kết quả bây giờ người thừa kế muốn bồi dưỡng lại ngay cả Pheromone cũng không kiểm soát nổi, hoàn toàn không thể đặt lên bàn cân, điều này sao có thể không khiến y nổi giận.
Mà Sầm Kiêu Uyên, để chứng minh thực lực của mình, để nhận được sự công nhận của cha nuôi, khoảng thời gian đó hắn vẫn luôn huấn luyện với cường độ cao, thường xuyên bị thương.
Thiều Anh bất đắc dĩ phải thường trú tại dinh thự, để tránh trường hợp Alpha cấp cao này sơ sẩy một chút là mất mạng.
Sau khi điều trị kết thúc, Thiều Anh tháo đôi găng tay dính máu của mình, nói với Kiển Tuy đang đợi bên ngoài: “Vào đi, ít nhất một tuần tới, không được vận động mạnh. Tôi nói rồi đấy, nhóc cũng khuyên nó một chút đi.”
“Nó cứ thế này mãi, sẽ chết mất.”
Người phụ nữ đột ngột cúi người xuống, câu nói này quả thực chính là một lời đe dọa.
Chiếc áo blouse trắng trên người cô cũng dính vết máu, đó là máu của Sầm Kiêu Uyên. Alpha này bình thường chịu đau giỏi nhất, từng máu chảy đầm đìa cũng phải tự mình đứng vững, vậy mà lần này lại được khiêng về bằng cáng.
Thiều Anh không phải là bác sĩ riêng của Sầm Kiêu Uyên, nhưng thực tế cũng gần như vậy. Những đứa con nuôi khác đều là bùn nhão không trát nổi tường, từ một năm trước, Sầm Quảng Lan đã từ bỏ việc bồi dưỡng. Giờ nghĩ lại, thà có thêm vài lựa chọn còn hơn là tôi luyện một cục sắt vụn.
Nhưng trớ trêu thay, mỗi lần thử luyện, dù thiếu đi sự kiểm soát Pheromone chính xác, Sầm Kiêu Uyên vẫn luôn giành được vị trí đứng đầu.
“Cậu chủ sẽ không chết đâu.”
Kiển Tuy đã quá quen thuộc với người phụ nữ trước mặt, biết đối phương khẩu xà tâm Phật.
“Chị sẽ cứu sống cậu chủ mà.”
Thiều Anh khẽ nheo mắt, nói một câu đầy ẩn ý: “Ai mà biết được, biết đâu lần sau lại…”
Để đối phó với tình huống bất ngờ, cô bị hạn chế tự do, hai mươi bốn giờ luôn trong tư thế sẵn sàng.
“Đột nhiên tôi hiểu vì sao anh trai tôi cả ngày cứ xị mặt ra rồi, ngày qua ngày bị nhốt ở một chỗ, ai mà vui cho nổi?”
Cô nghiêng đầu, nhếch đôi môi đỏ mọng về phía Kiển Tuy.
“Mau vào đi, tranh thủ tên đó còn chưa phát điên, nhóc cũng biết đấy, kỳ đ*ng d*c của nó sắp đến rồi.”
Con ngươi của Kiển Tuy khẽ chuyển động một cách khó nhận ra.
Y đẩy cửa phòng phẫu thuật, Sầm Kiêu Uyên đã ngồi dậy, nửa thân trên tr*n tr** cường tráng quấn đầy những lớp băng gạc chồng chéo. Màu hổ phách rõ ràng là tông màu ấm, nhưng trong mắt thiếu niên lại lạnh lẽo như một khối tinh thể đã cô đơn hàng trăm năm, trong suốt lấp lánh, lóe lên ánh sáng mờ ảo.
Hắn ngoắc tay với Kiển Tuy, như gọi một con chó: “Lại đây.”
Kiển Tuy từng bước đi tới, Sầm Kiêu Uyên nhìn y chằm chằm: “Tao đếm đến ba, nếu mày còn lề mề…”
Chưa đợi hắn nói dứt câu, Kiển Tuy đã bước đến trước mặt hắn. Y còn chưa kịp phản ứng, cơ thể đã bị đè xuống chiếc giường bệnh trắng tinh, trước mắt và đỉnh đầu đều phủ một lớp bóng mờ, phía trên y là Sầm Kiêu Uyên.
Sự xâm nhập của môi lưỡi thành thục mà quấn quýt, trong căn phòng bệnh sực nức mùi thuốc khử trùng, ngoài cửa không chừng vẫn còn người canh gác.
Mỗi lần bị thương, Sầm Kiêu Uyên đều trở nên bất ổn về mặt cảm xúc, Pheromone mất kiểm soát, chỉ có thể trút giận lên người Beta không nhạy cảm. Thứ mùi vị đó từng chút một thấm vào da thịt Kiển Tuy, mang theo cảm giác tê dại khe khẽ, tựa như những sợi lông tơ mịn màng đâm xuyên qua da, vừa ngứa vừa đau.
Sầm Kiêu Uyên đột nhiên cắn vào môi dưới của y, Kiển Tuy khẽ nức nở, người không ngừng run rẩy. Alpha trong kỳ đ*ng d*c đáng sợ hơn ngày thường gấp trăm lần, cắn xé đã là nỗi đau nhẹ nhất.
Thiều Anh hẳn là đã tiêm thuốc an thần cho Alpha rồi, nếu không Sầm Kiêu Uyên không thể nào kiềm chế đến vậy.
Một lúc lâu sau, hai người mới tách nhau ra. Alpha sau khi bị trọng thương hiếm khi tỏ ra yếu đuối, vậy mà lúc này lại th* d*c từng cơn. Lồng ngực phập phồng cùng với mồ hôi rịn trên tóc đều gợi cảm đến lạ thường, Pheromone tỏa ra khắp người càng khiến Omega phải mềm nhũn chân tay.
Tiếc là những điều này Kiển Tuy đều không cảm nhận được.
Y không dám giãy giụa, chỉ có thể lặp lại lời Thiều Anh vừa nói ngoài cửa: “Bác sĩ nói cậu không được vận động mạnh…”
“Mày gọi đây là ‘vận động mạnh’ à?”
Nghe ra sự chế giễu trong lời nói của Alpha, Kiển Tuy lập tức im bặt.
Cả hai người đều không động đậy, Kiển Tuy là không dám, còn Sầm Kiêu Uyên thì không biết đang suy tính điều gì.
Đợi đến khi hơi thở của đối phương trở nên nặng nhọc hơn, Kiển Tuy mới nhìn xuống. Quả nhiên, máu bắt đầu rỉ ra từng chút một từ vùng eo bụng quấn băng, vết máu còn không ngừng lan rộng.
Trong ánh mắt y nhìn Sầm Kiêu Uyên thoáng chút khó hiểu, không kìm được mà cất tiếng hỏi: “Cậu chủ… Cậu… Không đau sao?”
…
Lúc đó Sầm Kiêu Uyên đã trả lời y thế nào nhỉ?
Kiển Tuy quên rồi.
Không phải tất cả mọi chuyện xảy ra giữa hai người y đều có thể nhớ rõ.
Nhưng bây giờ y thực sự muốn biết, rốt cuộc lúc đó Sầm Kiêu Uyên đã trả lời y điều gì.
Tóm lại không thể nào là “rất đau”.
Nhưng ngay lúc này, ngay tại thời khắc này, Sầm Kiêu Uyên quả thực đã nói như vậy.
Điều Kiển Tuy có thể làm cũng chỉ là đưa tay lên che đi đôi mắt nóng rực ấy.
Ngón tay y lạnh buốt, có thể cảm nhận được hàng mi của Alpha lướt qua lòng bàn tay.
Sự yếu đuối hiếm hoi này, được Kiển Tuy nắm giữ trong tay, cũng khiến y có chút bối rối không biết phải làm sao.
“Cậu đang đợi tôi.” Đợi hô hấp ổn định lại, Sầm Kiêu Uyên xác nhận với y.
Kiển Tuy gật đầu, nghĩ rằng Alpha lúc này không nhìn thấy mình, y lại “ừm” một tiếng.
“Chẳng phải gặp tôi là cậu ngủ không ngon sao, dù vậy cũng vẫn muốn đợi tôi à?”
Lực ôm quá mạnh, Kiển Tuy cảm thấy như cả người mình sắp vỡ vụn, cổ tay cũng thỉnh thoảng nhói đau. Bàn tay đang che mắt Sầm Kiêu Uyên trượt xuống một nửa, để lộ đôi mắt màu vàng kim.
Cái gọi là “rất đau” của Sầm Kiêu Uyên, trong mắt Kiển Tuy hẳn là đau đến chết đi được.
“Mắt của ngài…”
“Là tôi hỏi trước, cậu nên trả lời tôi trước.”
Alpha vẫn cứng rắn như mọi khi, mặc kệ cảm giác nóng rát ở mắt, hắn tiếp tục chất vấn: “Tôi về muộn mỗi ngày thì có liên quan gì đến cậu, tại sao cậu phải để tâm? Trước đây không phải cậu nói không có tôi sẽ tốt hơn sao, không phải cậu chỉ mong tôi biến mất, tôi chết rồi cậu mới vui vẻ à?”
Kiển Tuy không nhớ mình từng nói những lời độc địa như vậy, e rằng đó là do Sầm Kiêu Uyên tự suy diễn ra, nhưng y vẫn ngoan ngoãn đáp: “ó chỉ là lời nói lúc tức giận, tôi nhất thời kích động mới…”
Sầm Kiêu Uyên cười khẩy một tiếng, Kiển Tuy lập tức im bặt.
Không sao cả, chẳng phải đã sớm liệu trước rồi sao? Dù cho Sầm Kiêu Uyên bằng lòng chạy về vì một tin nhắn, điều đó cũng chẳng nói lên được gì. Hắn đương nhiên để tâm đến y, giống như trước kia, hắn sẽ vì y mà đánh những Alpha khác. Đối với Sầm Kiêu Uyên mà nói, đó chẳng qua chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay, là việc nằm trong khả năng của hắn mà thôi.
Y còn đang suy nghĩ, Alpha đã gục trán vào hõm cổ y, bàn tay đặt lên vai Kiển Tuy: “Toàn lựa lời dễ nghe mà nói, tôi nên tin câu nào của cậu đây?”
Hơi thở phả vào gáy Kiển Tuy, nóng rẫy và nguy hiểm.
“Cậu có phải thấy tôi đủ ngu ngốc, dăm ba câu là có thể lừa gạt được, hay là muốn tôi đánh dấu cậu thêm lần nữa?”
Sầm Kiêu Uyên há miệng, răng áp lên da thịt y, gây nên từng cơn run rẩy.
Kiển Tuy ép mình bình tĩnh lại: “Có phải kỳ đ*ng d*c của ngài sắp đến rồi không? Nhưng tôi nhớ là tháng sau mới…”
Bên tai là giọng nói của Kiển Tuy, lúc xa lúc gần. Mắt Sầm Kiêu Uyên đã không mở nổi, cơn đau theo dây thần kinh lan lên đại não, tư duy cũng trở nên chậm chạp. Dù vậy, hắn vẫn nắm chặt lấy Kiển Tuy không buông.
Ngay cả Kiển Tuy cũng có chút kinh ngạc. Quả nhiên, dù thế nào đi nữa, y cũng không thể thoát khỏi hắn.
Toàn bộ sức nặng của Alpha đè xuống, Kiển Tuy loạng choạng ngã dúi dụi xuống ghế sofa, bị đè đến gần như không thở nổi mới lật được người trên thân mình qua một bên.
Sầm Kiêu Uyên đưa tay che mắt, dù đã đến nước này, miệng vẫn nói: “Cậu hài lòng với những gì mình thấy chứ? Cứ vứt tôi ở đây rồi mặc kệ là được rồi, về phòng của cậu đi, còn không mau cút đi.”
“…Tôi không muốn.” Kiển Tuy nói.
“Tôi chưa bao giờ nói muốn ngài biến mất, cũng chưa từng nghĩ muốn ngài chết.”
Y nhìn Alpha đang thảm hại trước mặt, bất ngờ trấn tĩnh lại.
“Ngài sẽ không chết đâu, tôi đảm bảo với ngài.”
Kiển Tuy lên lầu lấy hộp thuốc, Sầm Kiêu Uyên không chịu nói rõ tình trạng mắt của mình rốt cuộc là thế nào, y chỉ có thể cố gắng hết sức để làm dịu cơn đau của Alpha.
Thuốc giảm đau đưa tới, Sầm Kiêu Uyên không chịu mở miệng, Kiển Tuy đành dùng ngón tay cạy mạnh miệng Alpha ra, nhét thuốc rồi lại đổ nước vào.
Trong lúc đó còn bị cắn một cái, trên ngón tay lưu lại dấu răng.
Sầm Kiêu Uyên ho sặc sụa hai tiếng, dù không dùng mắt, hắn vẫn tìm chính xác vị trí của Kiển Tuy, bóp lấy gáy y, lực tay không hề giảm, hoàn toàn không yếu ớt dễ bị tổn thương như vẻ ngoài hắn thể hiện.
Nếu bây giờ có người đánh lén, cũng chưa chắc hạ được Sầm Kiêu Uyên đang tạm thời mất đi thị lực.
“Bây giờ tỏ ra ân cần thì có tác dụng gì?”
Hắn lạnh lùng nói, chỉ thiếu điều viết hai chữ “thù dai” lên mặt.
“Là ngài nói rất đau tôi mới giúp ngài trị thương…”
Kiển Tuy bị bóp chặt, da thịt sau gáy đau điếng cũng chỉ có thể gắng gượng chịu đựng.
Y vẫn phải đánh cược.
Cũng chỉ có thể đánh cược.
Mười mấy giây im lặng đến ngạt thở.
Mãi cho đến khi Sầm Kiêu Uyên buông tay, chuyển sang nắm lấy cổ tay y. Một khoảng thời gian rất dài, cả hai không ai nói lời nào.
Kiển Tuy đứng đến hai chân tê rần, nhưng không dám nhúc nhích một chút nào.
Sự để tâm của ngài dành cho tôi, rốt cuộc có thể che lấp được điều gì đây? Nếu ngay cả cửa ải đầu tiên cũng không qua được…
Sầm Kiêu Uyên ngẩng đầu, rõ ràng đang nhắm nghiền hai mắt, nhưng Kiển Tuy lại cảm thấy hắn đang nhìn mình.
Không còn ánh nhìn sắc bén và đôi mắt đầy áp lực, ánh trăng chiếu xuống gương mặt Sầm Kiêu Uyên, trông dịu dàng hơn rất nhiều, cũng không khác mấy so với lúc hắn vừa mới trưởng thành.
“Đây là lần cuối cùng tôi tin cậu.”
Ánh trăng xanh nhạt tựa như mang theo nét thần thánh, rải xuống giữa hai người. Sầm Kiêu Uyên nắm cổ tay y, nhưng không dùng sức, chỉ khẽ lắc nhẹ.
“Đừng nói dối tôi nữa.”
Kiển Tuy chợt nhớ ra.
Bốn năm trước, trong phòng phẫu thuật, y đã hỏi Sầm Kiêu Uyên rằng hắn có đau không, và Sầm Kiêu Uyên đã trả lời y như thế nào.
Y nhớ ra rồi.
Cho nên lần này, y cũng đưa ra lựa chọn của mình.
“… Tôi sẽ không làm vậy nữa, cũng sẽ không nói những lời lúc nóng giận để cố ý chọc tức ngài nữa.”
Y buột miệng nói ra, vẫn là lời nói dối.
“Nếu chút đau đớn này mà tao cũng không chịu nổi, thì thà chết quách đi cho rồi.”
Lúc đó, Sầm Kiêu Uyên đã trả lời Kiển Tuy như vậy.
Đau đớn là chuyện mà kẻ yếu đuối mới đi suy nghĩ. Alpha sau khi trưởng thành chỉ có một con đường để đi, hoặc là vượt qua vòng tuyển chọn, nhận được sự công nhận của Sầm Quảng Lan, hoặc là bị ruồng bỏ.
Sầm Kiêu Uyên đã từng trải qua một lần. Năm hắn sáu tuổi, cha mẹ hắn bất ngờ qua đời, từ đó bên cạnh hắn không còn người thân nào để dựa dẫm.
Nhưng mà…
Kiển Tuy nghĩ, nhưng mà, Sầm Quảng Lan hoàn toàn không xem Sầm Kiêu Uyên là người nhà thật sự.
Sầm Kiêu Uyên chỉ là một quân cờ có thể giúp ông ta củng cố quyền thế, vì vậy mới phải bất chấp hậu quả mà lợi dụng hắn một cách triệt để.
“Đừng tò mò những chuyện mày không nên tò mò, biết quá nhiều không có lợi cho mày đâu.”
Sầm Kiêu Uyên rõ ràng đã cảnh cáo y, nhưng Kiển Tuy lại cả gan làm bừa, tự ý vượt qua giới hạn.
Đặc biệt là khoảng thời gian sau đó, Sầm Kiêu Uyên vì kỳ đ*ng d*c mà chiến lực bị suy yếu, thứ hạng bị tụt xuống.
Kiển Tuy muốn lên tiếng an ủi, lại bị Alpha đang trong giai đoạn điên cuồng chất vấn: “Mày cũng thấy tao là đồ vô dụng, cần sự thương hại à?”
“Em không có ý đó…”
Nhưng y quả thực đã nghĩ như vậy, y cảm thấy Sầm Kiêu Uyên đáng thương.
“Dù tao có trở thành thế nào, sống hay chết, cũng không liên quan đến mày.”
Vốn đang trong kỳ đ*ng d*c, cảm xúc bất ổn, lời lẽ của Sầm Kiêu Uyên gần như điên cuồng.
“Không đúng. Tao chết thì mày được tự do rồi, một thằng vô dụng không kiểm soát nổi Pheromone chết đi, mày sẽ được giải thoát, mày đang cầu nguyện điều đó phải không?”
Lời thì thầm của Sầm Kiêu Uyên như một lời nguyền, quấn lấy Kiển Tuy, cũng tác động lên chính hắn.
“Vậy thì tao nhất định không thể để mày được như ý, tao sẽ sống sót.”
Kiển Tuy dĩ nhiên biết Sầm Kiêu Uyên để tâm đến y, những ưu ái đó không phải là giả, nụ hôn nhẹ nhàng đặt lên môi khi hắn nâng má y cũng là thật.
Nhưng ngoài những điều đó ra thì sao?
Ngoài những điều đó ra, y là gì?
Y sẽ không vì chút đặc biệt ít ỏi đó mà ôm thêm nhiều kỳ vọng nữa.
Trái Hư - Xuân Ý Hạ