Trái Hư - Xuân Ý Hạ

Chương 32

229@-

“Sầm Kiêu Uyên yêu cậu đến chết đi sống lại ấy chứ.”

Giang Nghi Vãn vừa dứt lời, cả cầu thang chìm trong tĩnh lặng.

Một lúc lâu sau, Kiển Tuy mới lên tiếng: “Cậu có nhầm không…”

Y chưa kịp nói hết, Giang Nghi Vãn đã nhanh chóng ngắt lời: “Hắn nhờ tôi thu thập tin tức của cậu ở trường, xử lý hết đám bạn học hay bàn tán xì xầm rồi, thế còn chưa đủ nói lên vấn đề sao?”

Sầm Kiêu Uyên đúng là đã khiến tất cả mọi người phải câm miệng.

Kết quả của việc dùng vũ lực trấn áp chính là, bây giờ không một ai dám lại gần Kiển Tuy. Thái độ né tránh không kịp của họ quá giống với đám Alpha khoa chỉ huy trước kia.

Kiển Tuy dù không lanh lợi cho lắm, cũng liên tưởng đến chuyện chạy vặt mua cơm hồi trước, chính là Sầm Kiêu Uyên đã ra mặt ngăn cản.

Vậy mà Omega trước mắt lại nói Sầm Kiêu Uyên yêu y, điều này thực sự quá sức tưởng tượng.

Sầm Kiêu Uyên làm vậy, chẳng phải càng đẩy y vào tình thế cô độc, không nơi nương tựa hơn sao? Giờ đây ngay cả Beta cũng phải đi đường vòng tránh mặt y.

“Giữa tôi và hắn chỉ có qua lại về lợi ích, chiếc vòng cổ này chính là thành quả giao dịch giữa hai chúng tôi.”

“Hắn không muốn lập đội với Omega khác nên mới tìm đến tôi. Cậu không lẽ thật sự cho rằng trùng hợp đến thế, trường có mấy nghìn người, hai đội chúng ta lại hữu duyên đến mức được phân vào cùng một phòng thi đấy chứ?”

“Hơn nữa.” Giang Nghi Vãn nhấn mạnh.

“Hắn đến khu B cũng là vì cậu.”

“Hắn đến ngôi trường này hoàn toàn là để tìm cậu, nếu không thì trường lớn như vậy, người lại đông như thế, làm sao hắn có thể tìm ra cậu một cách chính xác đến vậy?”

Những lời tiếp theo của Giang Nghi Vãn hoàn toàn là bịa đặt.

Rốt cuộc Sầm Kiêu Uyên vì sao lại đến khu B, đến nay vẫn còn là một ẩn số. Cậu cũng rất muốn biết rốt cuộc là tại sao.

Phạm vi quyền lực của nhà họ Sầm rất lớn, hành động thanh trừng vừa tốn sức lại chẳng được lòng ai, rất dễ dính dáng đến mâu thuẫn nội bộ, rước lấy thù hằn. Khu A cử một Alpha cấp cao đến trấn giữ là điều không có gì đáng trách, nhưng xét về tình về lý đều không nên là Sầm Kiêu Uyên.

“… Hơn nữa, chị họ của Sầm Kiêu Uyên đã trở về, phe ủng hộ hắn lại vơi đi nhiều, hắn đến khu B vào thời điểm quan trọng này, không phải là tình yêu đích thực thì là gì?”

Giang Nghi Vãn chẳng thèm để tâm đến những điều phức tạp đó, cứ một mực tuôn ra, làm nhiễu loạn thông tin, không cho Kiển Tuy có cơ hội suy xét logic trong đó.

“Chị họ… Của Sầm Kiêu Uyên?” Vẻ mặt Kiển Tuy trống rỗng.

“Cậu không biết à?”

Giọng điệu của Giang Nghi Vãn cũng trầm xuống, nếu Sầm Kiêu Uyên ngay cả chuyện này cũng không nói với Beta… Có lẽ cậu thật sự đặt cược sai rồi.

Nhưng sự việc đã đến nước này, cậu chỉ đành cắn răng bịa tiếp.


“Chuyện đó không quan trọng, cậu chỉ cần biết, hắn thật sự quan tâm đến cậu, chỉ là nghĩ một đằng, nói một nẻo nên không giỏi bày tỏ mà thôi.”

Trực giác mách bảo Kiển Tuy, phần lớn những lời Giang Nghi Vãn nói đều không đáng tin.

Đầu tiên, Sầm Kiêu Uyên đến khu B không thể nào là vì y.

Người khu C không có họ, tên cũng không theo một dạng cố định. Sau khi AO trưởng thành, hợp đồng của Beta kết thúc, nếu không biết tên thật của họ thì cực kỳ khó tìm được tung tích, càng không thể biết được họ đã đi đâu.

Nếu Sầm Kiêu Uyên thật sự muốn tìm y, khả năng lớn nhất là hắn sẽ tìm ở khu C.

Đến trường ở khu B là một sự trùng hợp, vậy những chuyện sau đó thì sao… Giải quyết bạn cùng phòng của y, ép y chuyển đến Cảng Biển, những việc hai người cùng làm, lẽ nào Sầm Kiêu Uyên thật sự có ý với y?

“Cậu cũng nhận ra rồi đúng không? Đừng tự lừa mình dối người nữa.”

Giang Nghi Vãn lại cố sức thêm dầu vào lửa: “Hắn chính là thích cậu, không phải cậu thì không được!”

“Kể cả vậy thì đã sao?”

Phản ứng của Kiển Tuy lại nằm ngoài dự đoán của cậu, đôi mắt sâu thẳm không một gợn sóng, chẳng còn vẻ hoạt bát, năng nổ như trước, trong lời nói cũng không hề có chút vui mừng nào.

“Trong mắt người khác, tôi vẫn chỉ là một Beta không thể đặt lên bàn cân.”

Vì vậy y mới nói với Giang Nghi Vãn, những lời giải thích đó không nên nói với y. Y biết rồi thì sao chứ, những người khác trong trường vẫn sẽ cho rằng là y đã quyến rũ Alpha cấp cao. Họ chỉ không nói ra miệng nữa thôi, chứ trong lòng chưa biết chừng nghĩ thế nào.

Vẻ mặt kích động của Giang Nghi Vãn thu lại đôi chút, biểu cảm có phần không tự nhiên.

Đúng là cậu đã xem thường Kiển Tuy rồi.

Ngay từ cuộc nói chuyện trong thang máy, cậu đã phát hiện thằng nhóc này có gì đó không ổn, khác hẳn với những Beta đần độn khác. Có lẽ là do từng ở khu A một thời gian, nên y vừa không tỏ ra vui mừng tha thiết trước sự đối đãi đặc biệt mà mình nhận được, cũng không mù quáng tin theo.

Kiển Tuy nói không sai, được Alpha cấp cao thích thì đã sao.

Đa số người ở khu Thượng Thành đều là những kẻ theo chủ nghĩa vị kỷ. Một Beta mà thôi, dù bề ngoài không cho phép, thì lén lút đùa bỡn cũng chẳng sao.

Còn về những thứ như thích hay yêu, Giang Nghi Vãn thực sự nghi ngờ, liệu Sầm Kiêu Uyên có thật sự hiểu được không?

Theo như cậu biết, Beta trước mắt từng là người học cùng của Sầm Kiêu Uyên, sáu năm không phải là khoảng thời gian ngắn. Nói theo lẽ thường, nuôi một con chó cũng đã có tình cảm rồi, nhưng lần trước cậu gặp Kiển Tuy, y vẫn còn chạy nhảy được, vẫn sẵn lòng bắt chuyện với hắn.

Lần này, tình hình hoàn toàn khác.

Vầng thâm quầng dưới mắt Kiển Tuy, thái độ từ chối giao tiếp, tất cả đều cho thấy tình trạng của y rất không ổn.

Dù vậy, Giang Nghi Vãn vẫn nắm lấy tay Kiển Tuy.



Lòng bàn tay Giang Nghi Vãn bao bọc lấy những ngón tay lạnh lẽo của Beta, lời lẽ dụ dỗ hòa cùng gương mặt tựa như thiên thần.

“Cậu chỉ cần nhớ, hắn thích cậu, duy chỉ có chuyện này là không thể giả dối được.”

୨୧*୨୧*୨୧*୨୧*୨୧*୨୧*

Chập tối, cửa phòng y tế hé mở, Sầm Mộc đợi sẵn bên trong, kim đồng hồ chỉ chính xác hướng 12 giờ.

Sầm Kiêu Uyên đến muộn, người hắn phảng phất mùi bụi đất, ánh vàng rực rỡ trong mắt vẫn không hề suy giảm. Lời khuyên của bác sĩ, Alpha một chữ cũng không nghe lọt tai.

Sầm Mộc thở dài, đứng dậy nói: “Tôi không hiểu, cậu gấp gáp cái gì? đám phản trắc kia tuy nói là có chân biết chạy, nhưng địa bàn vẫn ở đó, lại chẳng thể tự dưng biến mất được.”

“Chuyện này phải hỏi cô cháu gái ngoan của ông ấy, là cô ta đang gấp gáp chuyện gì.”

Vẻ mặt Sầm Kiêu Uyên lạnh nhạt.

Sầm Mộc nghẹn họng, biết ý lảng sang chuyện khác: “Cậu dạo này ở trường ghê gớm thật đấy, chỗ tôi đây hễ có ai đến, mười người thì chín kẻ được khiêng vào. Có phải kỳ đ*ng d*c của cậu đến sớm không? Tôi có thuốc ức chế đây, cậu xem có cần không…”

“Chỉ là cho bọn họ một bài học thôi.”

Sầm Kiêu Uyên ngước mắt.

“Thậm chí còn không phải tôi đích thân ra tay, ông cho rằng như vậy cũng là quá đáng sao?”

Sầm Mộc không dám nói nữa.

Nếu là Sầm Kiêu Uyên trực tiếp ra tay, thì sự việc đã to chuyện rồi, không khéo còn xảy ra án mạng. Để cho chắc, anh ta vẫn đẩy thuốc ức chế cho Sầm Kiêu Uyên.

Mất kiểm soát là điều đại kỵ, nhất là học viện nơi hai người đang ở lại thuộc quyền quản lý của Liên Minh. Đống hỗn độn mà Sầm Kiêu Uyên gây ra này, tuy nói là có người dọn dẹp hậu quả, nhưng tương ứng, hắn cũng phải cố gắng hết sức phát huy giá trị của bản thân.

Trên đời này vốn không có bữa trưa nào miễn phí.

“Kiển Tuy dạo này có đến đây không?”

Sầm Kiêu Uyên đột nhiên hỏi.

Sầm Mộc nhún vai, ý là không có. Không biết nghĩ đến điều gì, anh ta sờ sờ mấy sợi râu lún phún trên cằm, vẻ mặt nhìn Sầm Kiêu Uyên vừa trêu chọc lại vừa có chút thấu tỏ.

“Tôi cho cậu ta thuốc tốt như vậy, mà còn chưa lấy tiền của cậu ta đâu đấy.”

Sầm Mộc nói nước đôi.

“Đó là một đứa trẻ bạc tình.”



Cũng không phủ nhận.

Điều trị mới được một nửa, máy truyền tin của Alpha đột nhiên rung dài hai tiếng. Bất chấp sự ngăn cản của Sầm Mộc, Sầm Kiêu Uyên thẳng tay gạt thiết bị trị liệu trước mặt ra, cầm máy truyền tin lên xem rồi đứng dậy.

“Đi đây.”

“Đi đâu?!”

Sầm Mộc đầu óc ong ong, nhưng biết làm sao khi Sầm Kiêu Uyên đi quá nhanh, anh ta chỉ đành đuổi theo ra ngoài, hét với theo bóng lưng Alpha: “Chưa được một liệu trình, cậu muốn mù lại lần nữa hả?!”

[Khi nào ngài về?]

Sau khi gửi tin nhắn, Kiển Tuy dứt khoát ngồi luôn xuống ghế sofa trong phòng khách chờ đợi.

Y vốn không tin những lời Giang Nghi Vãn nói.

Nhưng mà… Thử một lần cũng chẳng sao, dù sao y cũng chẳng còn gì để mất nữa.

Sầm Kiêu Uyên sẽ yêu mình ư?

Đây quả thực là chuyện hoang đường.

Nhưng biết đâu được, hắn thật sự có một chút, một chút thích y.

Từ lâu nay, Kiển Tuy vẫn luôn tự tê liệt bản thân, rằng nhẫn nhịn là lựa chọn tốt nhất, nhưng sự thật đã chứng minh, sự nhẫn nhịn của y không đổi lại được sự thức tỉnh lương tâm của Alpha, mà chỉ không ngừng, không ngừng đẩy bản thân vào đường cùng.

Nếu thật sự như lời Giang Nghi Vãn nói, nói lời dễ nghe có thể khiến hắn dễ chịu hơn một chút, vậy thì cũng, cũng…Không phải là không thể.

Kiển Tuy cảm thấy xấu hổ vì suy nghĩ này của mình, đồng thời cũng có một cảm giác nhẹ nhõm.

Quả nhiên, vẫn là phải nói dối, phải vẫy đuôi lấy lòng như một con chó.

Sầm Kiêu Uyên thật sự thích y sao? Có lẽ vậy, có lẽ hắn đúng là thích một kẻ răm rắp nghe lời hắn như y.

Sầm Kiêu Uyên không trả lời, điều này cũng nằm trong dự liệu của Kiển Tuy. Không có lý nào y gửi một tin nhắn mà Sầm Kiêu Uyên sẽ trả lời ngay lập tức, Alpha biết đâu đang bận, bận rộn với sự nghiệp ban đêm của hắn, bận rộn với tất cả những gì mà y không hề hay biết…

Ngay lúc Kiển Tuy đứng dậy định quay về phòng, từ ngoài hiên vọng vào tiếng mở khóa.

Kiển Tuy cứng đờ tại chỗ, mắt mở trừng trừng như không thể tin nổi.

Cửa mở ra, trong đôi mắt Sầm Kiêu Uyên vẫn còn vương chút ánh sáng yếu ớt, hắn nhanh bước về phía Kiển Tuy.

“Cái này là cậu gửi cho tôi?” Hắn đặt máy truyền tin trước mặt Kiển Tuy, thấy Beta vội vàng gật đầu, hắn hỏi tiếp: “Tại sao? Có chuyện gì à?”



“… Tôi đang đợi ngài.”

Y nói những lời giống như khi hai người xảy ra tranh chấp.

Sự im lặng len lỏi giữa hai người.

Bên tai lại vang lên những lời gần như dụ dỗ của Omega.

Chỉ cần cậu nói lời dễ nghe, dỗ dành hắn một chút…

“Tôi đang đợi ngài về, ngày nào ngài cũng về rất muộn, tôi nghĩ… Tôi chỉ là, không ngủ được, muốn đợi ngài một chút.”

Gò má được chạm vào, ngón tay được nắm lấy, hơi ấm nóng bỏng từ người Alpha truyền qua đầu ngón tay sang người y.

Lần này không có cưỡng ép cũng không có tra hỏi về tin nhắn khó hiểu của y, Alpha không những không nổi giận, mà còn im lặng đợi y nói xong.

Đôi mắt Kiển Tuy trong đêm tối càng thêm thẫm màu.

Là thật rồi.

Bất kể là thứ gì, nuôi suốt sáu năm trời đều sẽ có tình cảm.

Ngài không cam tâm khi tôi bỏ trốn, phải không?

Có phải ngài có một chút để tâm đến tôi không?

“Mắt của ngài… Sao vậy?”

Y hỏi Sầm Kiêu Uyên.

Dù sớm đã nhận ra, nhưng đây là lần đầu tiên y thật sự hỏi thành lời.

Alpha đột ngột ôm chầm lấy y, tiếng tim đập rộn ràng, huyên náo, là của ai đã không còn quan trọng nữa.

“Rất đau.”

Sầm Kiêu Uyên nói.

Đây là lần đầu tiên hắn nói đau, kể từ khi trưởng thành đến nay.



[ Lời tác giả ]

Biến thành mèo, biến thành hổ, biến thành chú chó con bị mưa làm ướt sũng.


Trái Hư - Xuân Ý Hạ
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Trái Hư - Xuân Ý Hạ Truyện Trái Hư - Xuân Ý Hạ Story Chương 32
10.0/10 từ 49 lượt.
loading...