Trái Hư - Xuân Ý Hạ
Chương 3
Như một khung hình đóng băng trong rạp chiếu phim, bóng tối đêm đen bao trùm, ánh trăng soi qua ô cửa sổ, sắc nét khắc họa từng đường nét trên gương mặt Sầm Kiêu Uyên. Đôi mắt nhạt màu từ thuở lọt lòng là minh chứng cho dòng máu và sức mạnh vượt trội của hắn. Chỉ có vết sẹo hình lưỡi liềm nhỏ trên gò má là điểm khiếm khuyết duy nhất.
Như một tác phẩm vụng về của người thợ điêu khắc, nhưng càng làm tăng thêm vẻ thần bí.
Đúng thật, chỉ cần dòm qua cũng không thể nhìn nhầm.
Trong khoảnh khắc đó, tâm trí Kiển Tuy trống rỗng, bản năng chạy trốn dường như bị lãng quên. Tay phải run rẩy bất thường, cơn đau lan từ cổ tay đến tận cùng.
Một mùi gỗ trầm hương đắng ngắt ập đến, khuấy động từng dây thần kinh cảm giác của anh.
Dù Beta vốn không nhạy cảm với pheromone, nhưng trước một lượng lớn như thế, sự hoảng loạn về mặt tâm lý và cơn đau thần kinh trở thành điều không thể tránh khỏi.
Đây là áp lực tự nhiên từ kẻ trên đỉnh đối với những người ở tầng thấp hơn.
Như đưa Kiển Tuy về lại vài năm trước, khi phải chịu đựng cơn thịnh nộ, sự bồn chồn, lẫn pheromone không thể giải tỏa từ người đối diện. Có lúc y thậm chí phải dùng loại nước hoa đặc biệt để che giấu mùi hương còn vương trên da.
Đó là sự xâm nhập trá hình.
Thuộc về Alpha.
Thuộc về Sầm Kiêu Uyên.
Không thuộc về y.
Não bộ nhận thấy nguy hiểm, toàn thân cứng đờ, điên cuồng phát ra cảnh báo.
Kiển Tuy biết rõ, với khoảng cách này, y hoàn toàn không có cơ hội thắng.
Giờ này khoa chỉ huy vẫn đang tập luyện buổi tối. Không rõ Sầm Kiêu Uyên đã lẻn ra ngoài như thế nào, hoặc có lẽ hắn chẳng cần phải trốn. Một Alpha cấp S không cần phải luyện cùng đội ngũ chỉ toàn Beta.
Thấy người đứng ngoài cửa vẫn im lặng, Sầm Kiêu Uyên nói tiếp: “Được rồi, đóng cửa lại đi.”
Kiển Tuy nuốt nước bọt, cố gắng kiềm chế để cổ tay không run rẩy, nhưng khi đặt tay phải lên nắm cửa vẫn không thể bình tĩnh được.
Khi cánh cửa phòng khép lại, ánh trăng len lỏi vào căn phòng.
Màu xanh lam lạnh lẽo, chập chờn cùng bóng cửa sổ.
“Đã qua bao lâu rồi mà sao vẫn không có tiến bộ gì so với trước kia.” Sầm Kiêu Uyên vỗ nhẹ lên giường của Kiển Tuy, khi ngẩng đầu lên, đôi con ngươi màu hổ phách phản chiếu bóng hình của y: “Lại đây nói cho tôi nghe xem nào, sao cậu lại biến thành Omega rồi?”
“Tôi không…”
Alpha cố ý phóng thích pheromone khiến Kiển Tuy phân tâm, không kịp nhận ra ý đồ của Sầm Kiêu Uyên.
Rất nhanh y đã nếm trải hậu quả của sự bất cẩn.
Khi Kiển Tuy tiến lại gần, sắc mặt Sầm Kiêu Uyên chợt lạnh đi, nhanh chóng túm lấy cổ tay y kéo sát vào lồng ngực mình.
Cổ áo bị kéo ra, để lộ một mảng da thịt rộng lớn, bao gồm cả vết bầm tím trên vai.
Nhưng Sầm Kiêu Uyên làm như không thấy, chính xác tìm đến mục tiêu của hắn.
Cơn đau từ gáy truyền đến rõ rệt, Kiển Tuy r*n r* đau đớn, âm thanh bị chặn trong cổ họng, biến thành tiếng r*n r* méo mó, cơ thể cũng mềm nhũn theo.
Alpha cắn rất sâu, nanh nhọn đâm vào da thịt, cùng với một lượng lớn pheromone tiêm vào. Beta không có tuyến thể ở cổ để đánh dấu, đây hoàn toàn là một hành động phát tiết đơn phương.
Kiển Tuy đau đến mức hét lớn, ra sức đẩy ra, nhưng thân thể Alpha cứng rắn như bức tường gạch.
Cuối cùng chỉ còn cách chịu đựng, cổ họng phát ra tiếng rên như thú nhỏ.
Pheromone của Sầm Kiêu Uyên có mùi gỗ trầm hương.
Dù có bị sửa sai bao nhiêu lần, Kiển Tuy vẫn cảm thấy, mùi đó giống như một loại xí muội mà y từng ăn lúc nhỏ.
Loại xí muội đã hỏng.
Vị ngọt còn sót lại chỉ là chút thoáng qua, còn lại chỉ toàn đắng chát và chua xót.
Ngày bé, vì nhà nghèo, y không nỡ nhổ đi, cứ giữ lại cục xí muội đã hỏng trong miệng, ngậm đi ngậm lại để cảm nhận chút vị ngọt ít ỏi còn sót lại, cho đến khi chỉ còn vị chát trơ trọi.
Y quá tham lam, cuối cùng phải nếm trải đắng nhiều hơn ngọt.
Ba năm sau khi gặp lại, Alpha ấy càng cao lớn, kiêu ngạo và u ám hơn.
Dù biết Kiển Tuy là Beta, không thể bị đánh dấu, Sầm Kiêu Uyên vẫn cắn mạnh vào gáy y, ngữ điệu đầy khinh miệt: “Đồ vô dụng.”
Hắn vòng tay ra sau gáy Kiển Tuy, ngón tay chai sần vì cầm súng lâu năm siết lấy vết thương mới, xát muối vào chỗ đau.
Kiển Tuy hít một hơi lạnh, trán lấm tấm mồ hôi, mắt phủ một tầng nước mờ, hơi thở đứt quãng, toàn thân run rẩy.
Mãi đến khi Sầm Kiêu Uyên buông tay, y mới thoát khỏi sự kiềm chế, ôm lấy cổ, lảo đảo lùi lại hai bước.
“Cắn xuống vẫn một miệng máu tanh, chán thật, cứ tưởng cậu phân hóa rồi.” Sầm Kiêu Uyên lau vết máu ở khóe miệng, trong lời nói không chút cảm xúc: “Nói xem, thuốc ức chế là sao?”
Gần như bản năng, Sầm Kiêu Uyên hỏi, Kiển Tuy đáp liền: “Là bạn cùng phòng…”
“Thôi.” Sầm Kiêu Uyên cắt ngang: “Tôi đoán cậu cũng không nói thật, phải không, Ngưu Tiểu Quả?”
Kiển Tuy: “…”
Quả nhiên.
Cái tên Ngưu Tiểu Quả vừa được nhắc đến, bầu không khí giữa hai người lập tức trở nên quái dị.
Trên người Kiển Tuy vẫn chưa cởi đồng phục, thẻ tên ở trên ngực rõ ràng viết hai chữ “Kiển Tuy”, nhưng Sầm Kiêu Uyên như người mù vậy.
Trước khi rời khu A, Kiển Tuy đã cho Sầm Kiêu Uyên một cái tên giả.
Lúc đó Sầm Kiêu Uyên ép y quá gắt, mà Kiển Tuy lại không thể thực sự phá vỡ quy tắc.
Vừa hay hôm đó cầm quả táo ngọt trong tay, y bèn bịa đại một cái tên buồn cười.
Không ngờ Sầm Kiêu Uyên ghi nhớ đến tận bây giờ.
“Ngưu” là họ.
Mà Kiển Tuy là người khu C vốn không có họ.
Sầm Kiêu Uyên cầm lọ thuốc ức chế đắt tiền, dễ vỡ trong tay mà đùa nghịch, vẫy vẫy ngón tay, như gọi chó vậy: “Lại đây.”
Trong lòng Kiển Tuy trăm phần không muốn, nhưng rất hiểu tính cách của Sầm Kiêu Uyên.
Chống đối càng không có kết quả tốt.
Y chỉ có thể tiến lên lần nữa.
Lần này Sầm Kiêu Uyên trực tiếp đè y xuống dưới thân, một tay rút ống nhựa của kim tiêm, áp sát cổ Beta.
Kiển Tuy nửa quỳ, thân thể gần như gập đôi, vừa la hét vừa giãy giụa, có mấy lần kim tiêm suýt đâm trúng hắn, Sầm Kiêu Uyên đều né tránh vững vàng.
“Đừng động đậy, chích thật chứ đéo đùa đâu!” Sầm Kiêu Uyên bực bội nói, như thể người đang cầm kim đe dọa đối phương không phải là hắn vậy.
Thấy Kiển Tuy vẫn không chịu yên, thân thể đụng vào ngực.
“Thử động thêm cái nữa xem, xem tôi có đánh dấu cậu ở hành lang không, để mọi người vây xem, chắc cậu biết tôi làm được mà, ai bảo tôi là ‘chó điên’ chứ.”
Kiển Tuy lập tức im lặng, không đính chính mình là Beta không thể bị đánh dấu, một lúc sau từ giường truyền ra một tiếng “Cậu chủ” nghe không rõ.
“Ừ, Ngưu Tiểu Quả.”
“…”
Kiển Tuy yếu ớt: “Tôi không phải Ngưu Tiểu Quả…”
“Sao lại không?” Sầm Kiêu Uyên điềm nhiên nói: “Cậu kêu rồi.”
“Tiếp theo, tôi hỏi cậu một câu, cậu trả lời một câu, tôi rất dân chủ đấy, cậu có suy nghĩ gì cũng có thể nói ra, tôi sẽ chọn lọc để nghe.”
Kiển Tuy: “Làm sao ngài tìm được…”
“Im đi, tôi không muốn nghe.”
“…”
Vết bầm tím do đồng hồ báo thức đập trúng hôm qua vẫn còn đau nhức, gáy vừa bị cắn cũng đang rát bỏng. Thêm vào đó, toàn bộ cơ thể của Sầm Kiêu Uyên đang đè lên người y, lồng ngực nóng như một ngọn lửa.
Kiển Tuy khó chịu đến phát điên.
Hai người đang trong tư thế khó xử đối đầu nhau, nhưng tên Alpha thần kinh này lại chẳng thấy có gì không ổn.
“Cậu không phải nên ở khu C sao, sao lại chạy đến khu B?” Giọng Sầm Kiêu Uyên vang lên bên tai Kiển Tuy, hơi thở của hắn quấn quýt lấy y. Đồng thời một tay hắn giữ chặt cổ tay y: “Có phải biết tôi sẽ đến khu B nên cố tình đến đây chờ không?”
Đầu óc Kiển Tuy hoàn toàn trống rỗng.
Mũi kim chọc vào cổ Kiển Tuy, y lại hốt hoảng kêu lên: “Đừng đừng đừng, đó là của bạn cùng phòng, đắt lắm, tôi không đền nổi đâu…”
“Tôi đền.” Sầm Kiêu Uyên rõ ràng đã hết kiên nhẫn: “Nghiêm túc trả lời tôi đi.”
Một lúc sau, Kiển Tuy đành cắn răng: “Vì-vì-vì muốn tìm một công việc ổn định sau khi tốt nghiệp…”
“Được.” Sầm Kiêu Uyên thực sự buông tha y, rút mũi kim ra, qua một lúc lâu, lại hỏi: “Còn C này là ai? Nó bảo cậu trong tháng này đừng về.”
Kiển Tuy: “???”
Kiển Tuy theo phản xạ rút tay định sờ vào máy liên lạc trong túi, nhưng bị Sầm Kiêu Uyên giữ chặt.
Cổ tay đau nhói, Kiển Tuy kêu lên một tiếng thảm thiết.
“Không muốn giữ bàn tay này nữa à?” Giọng Sầm Kiêu Uyên đầy giận dữ vang lên từ trên đầu: “Đang hỏi cậu đấy, C là ai!”
“Em trai tôi… Đó là em trai tôi! Em trai tôi không muốn tôi về khu C!”
Sầm Kiêu Uyên lúc này mới chịu buông tha y.
Hắn lại hỏi thêm vài cái tên trong danh bạ.
Kiển Tuy thành thật trả lời, phần lớn là bạn học, đều là Beta.
Sầm Kiêu Uyên tỏ vẻ chán nản.
Cuối cùng hắn rút thuốc ức chế ra khỏi cái cổ yếu ớt của Kiển Tuy, rồi tùy tiện ném lên bàn học đối diện.
Kiển Tuy định nói gì đó nhưng lại thôi.
Sầm Kiêu Uyên hỏi như điều đương nhiên: “Đó không phải bàn của bạn cùng phòng cậu sao?”
“… Phải, cảm ơn ạ, ngài tốt quá.”
“Không có gì, trong máy liên lạc của cậu đã lưu số của tôi rồi, từ mai trở đi khi tôi cần, cậu phải có mặt ngay.”
Đầu óc Kiển Tuy hoàn toàn trống rỗng.
Sầm Kiêu Uyên cao hơn rồi.
Cao hơn cả lúc y rời đi.
Cả cha lẫn mẹ đều là AO cấp cao, gen mạnh mẽ khiến hắn từ ngoại hình đến thể chất đều là sự kết hợp hoàn hảo nhất.
AO cấp độ càng cao, màu mắt càng nhạt, điều này đặc biệt rõ trong đêm tối.
Màu mắt của Sầm Kiêu Uyên nhạt như hổ phách.
Giờ đây đôi mắt nhạt màu đó đang nhìn chằm chằm vào y, trong lòng Kiển Tuy trăm mối cảm xúc đan xen.
Trong sáu năm không tên ấy, thay vì gọi bằng mật danh, Sầm Kiêu Uyên thường gọi y là đồ vô dụng.
Tại khu A, nơi sức mạnh và dòng máu là tối thượng, Kiển Tuy không thể đáp ứng được kỳ vọng của tầng lớp thượng lưu. Y chỉ là một thằng có chút thông minh, có thể đọc hiểu và nói được các ngôn ngữ trong khu vực.
Là một Beta học cùng, là một cái đuôi nhỏ bé của Sầm Kiêu Uyên, y chỉ đủ tiêu chuẩn tối thiểu.
Giữa họ chẳng có gì gọi là công bằng cả.
Kiển Tuy cố gắng vùng vẫy để giữ lấy tự do vừa có được: “Nhưng mà hợp đồng đã…”
Sầm Kiêu Uyên đột ngột hỏi: “Ở trường cậu vui vẻ chứ?”
Không đợi Kiển Tuy trả lời, hắn tiếp tục: “Kiển Tuy này, thấy ba năm qua cậu sống vui vẻ, tôi hơi không vui đấy.”
Đây là lần đầu tiên Sầm Kiêu Uyên gọi đúng tên y.
Không khí chợt trở nên tĩnh lặng.
Đúng lúc đó, thiết bị liên lạc của Sầm Kiêu Uyên vang lên, cứu Kiển Tuy một mạng.
Kiển Tuy trơ mắt nhìn đối phương lấy ra một thiết bị không thuộc về trường học, cau mày, cúp máy, rồi ngẩng đầu nhìn y.
Hai người nhìn nhau.
“Cậu tò mò lắm à?” Sầm Kiêu Uyên hỏi.
“Không…”
Thiết bị lại vang lên, lần này Sầm Kiêu Uyên thậm chí không thèm nhìn, trực tiếp cúp máy.
“Tôi đã ghi nhớ tên của mấy Beta trong danh bạ của cậu rồi. Cậu biết đấy, tôi không có nhiều kiên nhẫn, hy vọng cậu cân nhắc kỹ trước khi trả lời tôi.”
“Giống như cách cậu trả lời em trai cậu vậy.”
Giọng Sầm Kiêu Uyên bình tĩnh đến mức khiến người ta suýt quên đi bộ dạng điên cuồng trước kia của hắn.
Nhưng Kiển Tuy không thể quên.
Cơn đau ở gáy vẫn luôn nhắc nhở y rằng, đừng coi bất kỳ câu nói nào của Sầm Kiêu Uyên là đùa giỡn.
Tất cả đều là nghiêm túc.
“…Dạ, dạ vâng.”
Thiết bị vang lên lần thứ ba.
Sầm Kiêu Uyên trông như muốn đập nát nó.
Kiển Tuy buột miệng: “Đừng xúc động!”
Đó hoàn toàn là phản ứng vô thức.
Y vội vàng bổ sung: “Có phải có chuyện gấp tìm ngài không, hay là ngài nghe thử xem…”
Lần này Sầm Kiêu Uyên không cúp máy, mà để nó réo liên hồi giữa hai người.
Mỗi tiếng vang đều hòa nhịp với nhịp tim.
“Kiển Tuy.” Sầm Kiêu Uyên gọi y lần nữa, ngón tay lướt trên má y, để lại một vệt trắng nhạt, rõ ràng là đã dùng sức: “Tôi sắp đi rồi, cậu thấy nhẹ nhõm lắm phải không?”
“Không có đâu hoàn toàn không nghĩ vậy buồn chết đi được.” Kiển Tuy nói một hơi, giọng vẫn run rẩy, đôi mắt đen láy không chớp.
Sầm Kiêu Uyên bỗng cười, như thể thấy vui vì Kiển Tuy vẫn còn tâm trạng đùa cợt, nhưng nụ cười không hề chạm đến đáy mắt.
Trước khi đi, hắn nói: “Thấy ba năm qua cậu sống tốt, tôi yên tâm rồi.”
…Vừa nãy ngài đâu có nói vậy.
Cho đến khi bóng Sầm Kiêu Uyên khuất dần ở hành lang, một lúc sau, Kiển Tuy mới ôm lấy cổ tay đang cứng đờ đau đớn của mình, thở hổn hển.
Không phải ảo giác.
Sầm Kiêu Uyên còn thiếu tình người hơn ba năm trước.
Ngay từ khi hai người gặp nhau, Alpha đã không ngừng phát ra pheromone, khiến Kiển Tuy thậm chí khó thở.
Cúi xuống nhìn thiết bị liên lạc, số gọi nhanh từ em trai y đã đổi thành một số lạ khác, không cần nghĩ cũng biết là của Sầm Kiêu Uyên.
Kiển Tuy hoa mắt, suýt nữa ném luôn thiết bị liên lạc.
Y không phải không biết gì về những chuyện xảy ra ở khu A, mỗi tuần trong giờ học tin tức thời sự, thậm chí cả trong căng tin đều phát sóng các sự kiện liên quan.
Sầm Quảng Lan đã mất tích được một năm, hiện tại nhà họ Sầm như rắn mất đầu, nội bộ tranh đấu không ngớt, vào thời điểm quan trọng này Sầm Kiêu Uyên chuyển đến khu B, chắc chắn còn có mục đích khác.
Cùng lắm thì, như Duyên Dư đã nói, bất kể mục đích đó là gì, cũng không liên quan gì đến y.
Tôi tớ như y có lẽ chỉ là việc làm tiện thể, Sầm Kiêu Uyên rất ghét người khác lừa dối mình, hôm nay chỉ là tâm trạng không tốt nên cắn y một cái, nếu thật sự nổi điên lên, có thể xé y ra ngay lập tức. Kiển Tuy chỉ có thể hy vọng đối phương sẽ nhanh chán.
Mở toang cửa sổ phòng ký túc, mùi gỗ trầm vừa đắng vừa ngọt mới tan đi đôi chút.
Gió đêm lạnh lẽo thổi vào, kèm theo cơn đau âm ỉ ở chỗ gáy.
Không có thời gian tự thương hại bản thân, Kiển Tuy ngồi xổm xuống, chổng mông, cố gắng với tay lấy thuốc ức chế đã lăn xuống dưới bàn học.
°» ∾⁙ ღ ⁘ ღ ⁙∾ «°
[ Lời tác giả ]
Ngưu Tiểu Quả àa!! Cưng hại người khác không ít đâu!
Trái Hư - Xuân Ý Hạ