Trái Hư - Xuân Ý Hạ
Chương 2
Kiển Tuy cứ ngỡ rằng trong đời này, cái tên đó chỉ còn được nghe thấy qua màn hình tivi mà thôi.
Dù sao thì nhà họ Sầm cũng là một gia tộc lớn.
Sau này nếu Sầm Kiêu Uyên kế thừa sản nghiệp gia tộc, chắc chắn sẽ xuất hiện trên các bản tin lẫn nhận phỏng vấn.
Thế nhưng trong lúc đang đói meo này, y lại nghe thấy cái tên quen thuộc ấy được nhắc đến ngay bên cạnh mình.
Duyên Dư nói: “Anh vừa tập xong nên chưa kịp trả lời tin nhắn của em, bọn họ có lẽ đang ở căng tin.”
Kiển Tuy lập tức quay người đi về một con đường nhỏ khác, vô ý dẫm vào khu vực cây xanh, những máy quét xung quanh lập tức quay về phía mắt cá chân y.
Tia sáng xanh nhạt chớp nháy chuyển sang màu đỏ, phát ra tiếng “bíp bíp”.
“Mã số sinh viên B-229, phá hoại cây xanh, trừ hai điểm.”
“Aaaaaaa.” Kiển Tuy vừa kêu thảm thiết vừa nhảy qua hai bước.
Kiển Tuy: “Làm ơn đi, tao có hai chân mà!!”
Duyên Dư: “…”
Duyên Dư: “Em đừng vội.”
Kiển Tuy thật sự rối bời.
Đồng phục của trường đều có ký hiệu đặc biệt, có thể phân biệt được thông tin nhận dạng của sinh viên. Thật xui xẻo quá, biết thế này đã không mặc quần thể thao cho tiện!
“Chắc không trùng hợp đến mức gặp phải đâu.” Duyên Dư nói không chắc chắn lắm: “Em đừng hoảng. Hiệu trưởng và phó hiệu trưởng đang dẫn họ tham quan căng tin, họ sẽ không ra nhanh vậy đâu.”
“Nghĩ theo hướng tích cực, có khi hắn ta đã quên em rồi.”
Lời của Duyên Dư như một viên thuốc an thần, nghẹn trong cổ họng Kiển Tuy, không lên không xuống.
Nghĩ kỹ lại thì đúng là vậy.
Sầm Kiêu Uyên là Alpha cấp cao, có lý do gì phải nhớ đến y, một Beta nhỏ bé không đáng kể này chứ?
Kiển Tuy rời khỏi khu A đã ba năm, không có lý do gì Sầm Kiều Uyên còn “nhớ nhung” y.
Nhưng Kiển Tuy không hiểu.
“Hắn chẳng có lý do gì để đến khu B cả!”
Khu A vốn đã có học viện trực thuộc với những nguồn lực tốt nhất, trong khi trường Kiển Tuy chỉ là một học viện nhỏ trong liên minh của khu B, không hề nổi bật.
Duyên Dư cũng im lặng, rồi đành phải gật đầu công nhận: “Đúng vậy.”
“Cứ cho là hắn ta có mục đích khác đi, thì dù sao mục đích đó cũng chẳng liên quan gì đến chúng ta.”
Trở về dưới ký túc xá, Duyên Dư đứng chờ ở ngoài cầu thang.
Không nhận lấy cái ba lô đeo trước ngực của Kiển Tuy, anh nói: “Tuần này sẽ có kiểm tra ký túc xá đấy.”
Kiển Tuy gật đầu tỏ ý hiểu, nhưng thỉnh thoảng vẫn không kiềm được mà ngoái nhìn ra cửa.
Duyên Dư nhận ra sự lo lắng của y, bèn nói: “Sinh viên trao đổi ở bên Cảng Biển, không ở ký túc xá tập thể đâu.”
Kiển Tuy lại gật đầu, sắc mặt thư giãn hơn một chút. Dạ dày y đã đói đến mức nhói đau, nhưng y không để lộ ra.
Dù gì thì lúc này còn có chuyện khiến y lo lắng hơn nữa.
“Anh chắc chắn không nhìn nhầm chứ? Thật sự là… Người đó sao?” Kiển Tuy vẫn nuôi một chút hy vọng mong manh.
“Diện mạo của hắn ta rất dễ nhận ra, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng nhận ra ngay.” Duyên Dư hoàn toàn dập tắt ảo tưởng cuối cùng của y.
“Hơn nữa.” Duyên Dư cao hơn Kiển Tuy một chút, với vẻ mặt ít cảm xúc, toát lên sự đáng tin cậy và vững chãi. Lúc này, anh nhìn về phía Kiển Tuy: “Toàn khu vực này chỉ có một nhà họ Sầm.”
Lúc này Kiển Tuy hoàn toàn tuyệt vọng.
Với nhà họ “Sầm” đặc biệt như vậy, y biết rằng dù có giãy giụa thế nào cũng chỉ là vô ích.
Sự thật là Sầm Kiêu Uyên đã đến trường của họ, còn Kiển Tuy chỉ có thể chạm mặt hắn bất cứ lúc nào.
Một Alpha cấp cao từ khu vực A, cấp S trở lên, một quái vật chiến đấu nổi danh…
Không hiểu sao trường lại mời được nhân vật lớn này, rồi giấu kín đến tận giờ mới công khai?
Khó trách mấy hôm trước khi gặp hiệu trưởng ở khu vườn hoa, từ xa đã thấy hàm răng vàng của ông ta lấp lánh; thì ra nguồn cơn là ở đây.
Hai người trò chuyện thêm vài câu rồi ai về phòng nấy.
Trước khi tạm biệt, Duyên Dư gọi Kiển Tuy lại, nhét cho y một gói bánh quy caramel.
Kiển Tuy cảm kích nhận lấy, không nói gì về chuyện cả ngày hầu như không ăn gì. Y cảm ơn rồi đi lên tầng trên.
Duyên Dư luôn học giỏi, xếp hạng cao ở khoa chỉ huy, dù chỉ là Beta nhưng thực lực tổng hợp vượt xa một số Alpha.
Ở nơi này, muốn đứng vững phải có thực lực hoặc huyết thống. Quy tắc này không chỉ áp dụng ở khu A, mà tại học viện Liên Minh cũng vậy.
Đáng tiếc, Kiển Tuy lại không có cả hai.
Y theo học khoa hậu cần, chuyên ngành kỹ thuật và khoa học… Một khoa ít sinh viên nhất. Suốt ngày chỉ học lý thuyết với đám Omega, hễ có công việc nặng nhọc bẩn thỉu gì đều đổ lên đầu y.
Dừng lại trước phòng ký túc xá của mình, y nhìn giờ. Đã hơn một tiếng kể từ khi bị đồng hồ báo thức đập trúng, chắc là đủ rồi.
Để chắc ăn, Kiển Tuy gõ cửa trước.
Từ trong vọng ra tiếng “Vào đi” đầy khó chịu.
Kiển Tuy đẩy cửa bước vào, người thứ ba trong phòng đã không còn, chỉ có bạn cùng phòng đang ngồi trên giường với thân trên tr*n tr**: “Đồng hồ báo thức của tao đâu?”
Kiển Tuy nhìn ra ngoài cửa, nhặt mảnh vỡ đồng hồ lên.
“Hư rồi.”
Đó là chiếc đồng hồ bằng nhôm, khó trách khi đập vào người y lại đau đến thế.
Alpha thờ ơ “Ờ” một tiếng: “Bạn gái cũ tặng, hư thì hư.”
Chứ sao nữa, không lẽ bắt y đền à?
Kiển Tuy không lên tiếng, lủi thủi đến bàn học của mình, nhân lúc bạn cùng phòng đi tắm, nhét vội cặp sách vào tủ quần áo.
Theo lý thì phòng ký túc xá của Alpha và Omega phải được phân chia nghiêm ngặt. Bạn cùng phòng dẫn người về, một khi bị phát hiện, cả hai đều bị trừ điểm.
Chưa nói đến việc không đủ điểm không lấy được bằng tốt nghiệp, trừ hết điểm còn bị khuyên thôi học.
Học viện Liên minh vốn đã có thành kiến với Beta, huống chi Kiển Tuy là một trong hai người thuộc khu C trong trường.
Người còn lại chính là Duyên Dư.
Cũng vì thế, đại đa số Beta được xếp vào ký túc xá Alpha, thường sẽ ở cùng phòng với những học sinh có thành tích cuối bảng.
Bạn cùng phòng của y chính là một thằng khó chịu như vậy, cậy nhà có của, dù chỉ là Alpha cấp D kém cỏi, Kiển Tuy cũng không dám dễ dàng gây sự.
Alpha đều là những thằng nóng tính.
Đây là thành kiến.
Nhưng biết làm sao được khi y đã sớm trải qua sáu năm bên cạnh một Alpha như thể đang mang một thùng thuốc nổ trong người?
Mùi pheromone trong phòng vẫn chưa tan hết, Kiển Tuy là Beta đáng lẽ không nên nhạy cảm với mùi này đến thế, nhưng hôm nay lại không thể bỏ qua những cơn rùng mình lẫn cảm giác đau nhói thoáng trên da.
Nửa đêm cơn đau quặn trong dạ dày kéo Kiển Tuy ra khỏi giấc ngủ.
Y co ro thành một cục, tay mò mẫm trên bàn học, chạm được góc gói bánh.
Không dám làm phiền giấc ngủ của bạn cùng phòng, đành phải lần mò trong bóng tối, lén lút ăn trong chăn.
Ăn hết cả gói, vụn bánh rơi không ít, nhưng cơn đau vẫn không thuyên giảm.
Ý thức Kiển Tuy dần mơ hồ, như thể quay về những ngày khổ cực thuở nhỏ.
Cả nhà năm miệng ăn, bữa có bữa không, cha mẹ đi làm thuê, y là con cả, ở nhà trông em trai em gái.
Mỗi lần đi lĩnh lương thực cứu trợ của khu vực, còn phải tránh ăn mày và côn đồ.
Bọn chúng luôn cướp đồ của y, người lớn ba bốn mươi tuổi không đánh lại được thì cướp của trẻ con mười mấy tuổi.
Kiển Tuy lúc đó đã mười hai tuổi và phân hóa thành Beta.
Phần lớn người dân ở khu C đều là Beta, cả đời chỉ là những người bình thường.
Bên ngoài khu vực chiến tranh liên miên, người dân sống trong khu vực cũng phải chịu khổ theo. Có một năm ngay cả lương cứu trợ cũng không phát nữa, cha mẹ thực sự không còn cách nào khác đành phải “bán” Kiển Tuy đi.
Những người từ khu A đến nói rằng họ muốn chọn những Beta mười hai, mười ba tuổi làm người học cùng cho những AO chưa phân hóa trong gia tộc họ.
Một khi được chọn, họ sẽ trả cho gia đình một khoản tiền đặt cọc lớn, ký hợp đồng, trong hợp đồng còn ghi rõ mỗi năm đứa trẻ sẽ nhận được một khoản thù lao.
Trên đời làm gì có chuyện tốt đẹp như vậy?
Người dân khu ổ chuột chỉ nghĩ đó là bán con.
Dẫu vậy vẫn có người sẵn sàng.
Ngày bị đưa đi, Kiển Tuy vô cùng sợ hãi, không biết mình có chết không?
Nửa năm đầu y không được gặp chủ nhân của mình, mà chỉ liên tục nhận sự giáo dục và huấn luyện nghiêm khắc.
Mỗi ngày dậy lúc năm giờ sáng, tối mười một giờ tắt đèn, ăn không được nói, ngủ không được lên tiếng, còn phải đi học, học ngôn ngữ và chữ viết, rèn luyện khả năng chịu áp lực.
Giáo viên cảnh báo nhiều lần, tuyệt đối không được tiết lộ thông tin cá nhân, mọi thứ liên quan đến khu C đều không được nhắc đến, không giữ miệng là lập tức cuốn xéo.
Ở khu A, họ chỉ gọi nhau bằng mã số trên ngực.
Chỉ trong một tháng ngắn ngủi, gần một nửa số trẻ đã bị đưa trở về.
Sau đó họ giống như những món hàng trưng bày trong tủ kính, xếp hàng đứng trước mặt một nhóm người khu A ăn mặc sang trọng.
Những người đó, có người dẫn theo con cái của mình, có người thì không.
Lúc đó Kiển Tuy đã không còn sợ nữa, nửa năm qua y ăn no hơn cả mấy năm trước cộng lại. Y học ngôn ngữ rất nhanh, khả năng chịu áp lực lại mạnh, chỉ có điều tướng ăn không được đẹp, bị bắt gặp là cả ngày phải nhịn đói.
Y cố gắng kiềm chế.
Nhưng đó là do cơm gạo thơm ngon quá mà!
Cũng chính tại nơi đó, Kiển Tuy lần đầu gặp cha nuôi của Sầm Kiêu Uyên… Sầm Quảng Lan.
Một người đàn ông u ám, chăm chút tỉ mỉ vẻ bề ngoài.
##
Cả ngày.
Cả ngày Kiển Tuy đều sống trong lo lắng bất an.
May mắn là lớp lý thuyết của khoa hậu cần và khoa chỉ huy không học cùng một tòa nhà, chỉ có vài tiết học lớn mới xếp chung với nhau.
Mặc dù Kiển Tuy không gặp Sầm Kiêu Uyên, nhưng người xung quanh liên tục nhắc đến hắn.
Những từ như nhà họ Sầm, Alpha cấp cao, cấp S liên tục rơi vào tai y, dạ dày Kiển Tuy lại thắt lại.
Cả bữa sáng và trưa đều không dám đến căng tin ăn, chỉ có thể mua sandwich và bánh mì ở máy bán hàng tự động.
Căng tin trường họ sang trọng nhất, có tới năm tầng, thức ăn rất ngon, chuyên phục vụ con nhà giàu, chi phí cũng đắt đỏ đáng kinh ngạc.
Để tiết kiệm chi phí, Kiển Tuy thường chỉ loanh quanh ở tầng một và hai, tầng ba cũng đã từng lên, sau mỗi lần thi thể lực hàng tháng sẽ thưởng cho mình một bữa.
Cuối cùng cũng cầm cự đến tối, sau khi xác nhận đi xác nhận lại với Duyên Dư rằng căng tin an toàn, y mới được ăn một bữa cơm nóng.
Ăn no uống đủ rồi dẫm lên bóng đêm về ký túc xá, trước khi vào cửa Kiển Tuy vẫn dỏng tai nghe ngóng.
Rất tốt, rất yên tĩnh.
Bạn cùng phòng có lẽ đã ra ngoài hẹn hò rồi!
Kiển Tuy vui vẻ đẩy cửa vào.
Phòng ngủ tối đen, chỉ có ánh trăng lờ mờ rọi xuống, tạo thành một lối nhỏ kéo dài tới chân Kiển Tuy.
Trong ký túc xá có người.
Trên giường của y, một bóng dáng cao to đang ngồi. Bóng đổ dài xuống sàn, đôi chân dài hơi cong, bên cạnh là chiếc ba lô đen mà Kiển Tuy vừa giấu trong tủ quần áo.
Đôi bàn tay rộng lớn với các khớp ngón tay thanh thoát, lúc này đang cầm một ống thuốc thủy tinh.
Sầm Kiêu Uyên ngước mắt lên: “Cậu là Beta, lấy thuốc ức chế để làm gì?”
Trái Hư - Xuân Ý Hạ