Tra Phu Tiên Đế Trọng Sinh Rồi!

Chương 54

116@-

Mấy người ngồi uống trà dưới ánh nắng mùa đông ấm áp chiếu xuống, thoải mái thưởng mai, tâm trạng đều rất thư thái.


Lần này ra ngoài, Tạ Vân cảm thấy vô cùng vui vẻ. Quả nhiên, được tiếp xúc với những người đàn ông khác nhau sẽ khiến lòng người cũng bớt trống vắng đi nhiều.


Không phải là nàng có ý nghĩ gì xấu xa. Chỉ là, quanh năm suốt tháng chỉ tiếp xúc một mình Quý Cảnh Lẫm, nàng thật sự cảm thấy thẩm mỹ của mình bắt đầu bị bóp méo.


Cứ bị "nghẹn" như thế mãi, sớm muộn gì cũng b**n th** mất.


Tạ Vân mê nhất là những dung nhan tinh xảo, loại vẻ đẹp không dễ bị thời gian làm phai nhạt.


Mà điểm này thì Quý Cảnh Lẫm đúng là làm rất tốt, hắn vẫn luôn giữ chắc danh hiệu "đệ nhất mỹ nam Đại Sở".


Chỉ là, hắn là đế vương, khí chất quá chính trực, nghiêm nghị, luôn toát ra uy nghiêm khiến người khác không dễ đến gần.


Cũng chính vì thế, Tạ Vân lại càng muốn khiến hắn lộ ra những mặt ít người biết tới.


Ví dụ như... bắt hắn cải trang nữ chẳng hạn.


Nhưng nàng vẫn chưa từng thực sự ra tay. Mở ra một mặt chưa từng có của hắn, đương nhiên là chuyện thú vị. Thế nhưng nếu thật sự khiến hắn cũng sa vào trong đó, vậy chẳng phải người mệt mỏi nhất sẽ là nàng sao?


Rốt cuộc, nàng cũng không địch lại được lòng hiếu kỳ đang rục rịch trong tim. Trong một đêm gió lớn trăng mờ, Tạ Vân liền đem Quý Cảnh Lẫm áp lên “chiếc thuyền giặc” mà nàng đã chuẩn bị sẵn.


Quý Cảnh Lẫm phản đối, tỏ rõ sự không đồng ý. Đường đường là một nam nhi đội trời đạp đất, sao có thể cam lòng làm mấy chuyện thế này?


Tạ Vân đưa tay nhéo nhẹ gương mặt tuấn tú đến mức còn tinh xảo hơn cả nàng mấy phần, trong mắt xoay chuyển tia ranh mãnh, bắt đầu tính kế.


Nàng phải mất bao công sức, ăn biết bao linh dược linh quả mới giữ được diện mạo như hôm nay. Vậy mà hắn thì sao? Mới sinh ra đã thế, trời sinh dung mạo xuất chúng…


Đúng là… khiến người ta vừa hâm mộ, vừa tức giận!


Trước đây, khi sinh ba đứa trẻ đầu tiên, Tạ Vân luôn canh cánh một chuyện, nếu diện mạo của con cái giống nàng khi xưa, so với Quý Cảnh Lẫm thì quả thật là một trời một vực.


Chỉ có thể tự an ủi rằng: Giữa một đám mỹ nhân, ai cũng có nét riêng, nhưng chẳng ai hoàn hảo tuyệt đối. Mỗi người đều có chút khuyết điểm nào đó, xem như bù trừ cho nhau.


Nhưng Quý Cảnh Lẫm thì khác. Hắn như thể được phủ một tầng “bộ lọc mỹ nam”, giữa muôn vàn gương mặt thanh tú, vẫn nổi bật tựa trăng sáng giữa đêm. Dung mạo ấy, quả thực quá chói mắt.


Với một người mê sắc đẹp đến nghiện như nàng, muốn cưỡng lại sức hấp dẫn ấy chẳng khác nào chống lại bản năng. Thật sự là quá khó.


Tạ Vân vừa nghĩ vừa liếc trộm sắc mặt Quý Cảnh Lẫm, chờ xem hắn phản ứng ra sao.


Không ngờ hắn vẫn giữ vững lập trường, một mực cự tuyệt, không chịu phối hợp. Bộ dạng ấy đúng là giống hệt liệt nữ giữ tiết.


Chính cái dáng vẻ càng kiên quyết lại càng khiến người ta muốn trêu chọc. Ban đầu nàng chỉ có chút ý nghĩ đùa vui, nhưng hắn càng nghiêm túc, nàng lại càng muốn thấy hắn… bị “bẻ cong”.



“Ai da…” Tạ Vân xoa bụng, liếc hắn một cái đầy hàm ý.


Quả nhiên hắn bị thu hút, nàng liền chu môi làm nũng: “Người ta vì ngươi mà sinh con đẻ cái, chịu đủ mọi cực nhọc. Vậy mà ngươi lại không chịu dỗ ta lấy một câu, đến khiến ta vui cũng chẳng thèm để tâm…”


Nói rồi, nàng còn cố tình giả giọng yểu điệu như đang diễn kịch, làm ra vẻ cực kỳ đáng thương.


Quý Cảnh Lẫm cuối cùng cũng không chịu nổi, đành mang vẻ mặt bất đắc dĩ mà ngồi xuống trước bàn trang điểm, giống như một vị tráng sĩ bước lên pháp trường, hy sinh vì nghĩa lớn.


Thấy thế, Tạ Vân bật cười nghiêng ngả.


Hắn đã chịu phối hợp, nàng dĩ nhiên sẽ không khách khí nữa.


Sau khi cho cung nhân lui hết, nàng liền bắt tay vào “hành sự”. Không phải mài dao mổ heo mổ dê gì, mà là… đích thân “trang điểm” cho vị bệ hạ tôn quý của mình.


Nhìn gần mới thấy, nàng lại càng thêm cảm thán, người đàn ông này đúng là được thiên đạo ưu ái, như thể được tạo ra từ khuôn mẫu hoàn mỹ nhất.


Nàng thậm chí ngờ rằng, khi tác giả viết nên hắn, chắc chắn đã lấy tiêu chuẩn “chồng lý tưởng” của mọi nữ nhân mà dựng lên.


Càng nhìn kỹ càng thấy rõ: Từng đường nét trên khuôn mặt hắn đều hoàn hảo, làn da trắng mịn như sứ, đến cả một vết nhỏ cũng không có.


Tạ Vân vừa thầm ghen tị trong lòng, vừa tiếp tục ra tay, chẳng hề ngừng lại dù chỉ một chút.


Tạ Vân thuần thục bôi son điểm phấn, vẽ lông mày tô môi cho hắn. Một bên làm, một bên âm thầm tán thưởng. Từng đường nét nàng tỉ mỉ chăm chút, như đang dùng công cụ đo đạc từng chút một trên gương mặt tuyệt mỹ ấy. Cảm giác mới lạ ấy khiến nàng mê mẩn, giống như đang tham dự vào một nghi lễ tôn nghiêm mà chỉ riêng mình biết.


Đến khi khoác lên người hắn chiếc áo choàng nhã nhặn, nàng như chết lặng tại chỗ.


Tạ Vân cảm thấy bản thân chỉ muốn quỳ xuống dâng lễ vật cho một vị "đại lão nữ trang" trước mắt. Thật sự quá đẹp, đẹp đến mức khiến người ta không dám thở mạnh.


Nếu hắn thật sự là nữ nhân, vào hậu cung thì e là đám phi tần còn lại chỉ có thể lặng lẽ thu dọn hành lý mà lui xuống. Vị hoàng đế này từ nay về sau chắc chắn sẽ không thượng triều nữa, vì còn bận "sủng phi".


Tạ Vân lẩm bẩm, như muốn rống lên: “Cảm tạ trời đất…!”


Quý Cảnh Lẫm nhướng mày, hơi nghiêng người sát lại gần, khóe môi cong cong, nhẹ giọng cười: “Không biết nương tử có thích…” Vừa nói, hắn vừa duỗi tay, đầu ngón tay khẽ lướt qua má mình như vô ý: “Thích dáng vẻ này… của trẫm?”


Tạ Vân lập tức ôm ngực, cảm giác tim mình như ngừng đập mất một nhịp.


“Cong rồi… thật sự là bị bẻ cong rồi…” Nàng thầm r*n r* trong lòng.


Bị chính lão công của mình “bẻ cong”, rốt cuộc là cảm giác gì? Chắc cũng chẳng khác nào trời long đất lở, sông cạn đá mòn…


Quý Cảnh Lẫm lại nghiêng sát vào thêm chút nữa, gần đến mức có thể cảm nhận được hương son phấn phảng phất trên mặt hắn.


Khóe mắt cong nhẹ, đôi môi đỏ khẽ cười, gương mặt vừa tà mị vừa yêu nghiệt ấy khiến trái tim nàng như có một đàn nai hoảng loạn chạy loạn, muốn bình tĩnh cũng không thể.


Tạ Vân lúc này, vừa mê muội vừa bối rối, ánh mắt long lanh như tơ, dịu dàng gọi một tiếng: “Bệ hạ…”



Nàng đưa đầu ngón tay trắng nõn mềm mại, khẽ khàng vén lấy cổ áo của hắn, chậm rãi thắt lên một chiếc nơ bướm, rồi nhẹ tay lần theo từ ngực mà buộc xuống dưới.


Cảm giác lướt nhẹ như có như không ấy khiến Quý Cảnh Lẫm gần như không thể chịu nổi, đáy mắt vốn trong trẻo nay đã ngập một tầng sương mù sâu thẳm.


“Vân Vân...” Giọng hắn hơi khàn, mang theo một chút kìm nén như ẩn nhẫn sóng ngầm.


Tạ Vân nhìn thấy lửa nóng bùng lên trong mắt hắn, vội vàng thu tay, không dám tiếp tục trêu đùa, ngoan ngoãn xoay người bắt đầu tẩy trang cho hắn.


Nàng vốn chỉ định bày ra một màn vui nho nhỏ mang chút tình thú, nhưng nghĩ lại, bản thân đang mang thai chưa lâu, không dám nghịch quá.


Thật sự là... có chút tiếc nuối.


Quý Cảnh Lẫm nghiến răng khẽ, âm thầm giận mà không dám phát tác, chỉ có thể dùng lực nhéo nhè nhẹ vào chiếc eo thon mềm mại của nàng như để trả đũa. Trong lòng âm thầm thề, rồi sẽ có một ngày, hắn sẽ đòi lại từng chút từng chút cho bằng hết.


Nghĩ đến đây, động tác của hắn lại bất giác dịu dàng hơn, sợ rằng vô ý sẽ khiến nàng đau.


Tạ Vân quay đầu lại cười khẽ, ánh mắt lấp lánh ranh mãnh, rồi ghé tới hôn chụt một cái lên má hắn như một phần thưởng nhỏ.


Quý Cảnh Lẫm chỉ còn biết khẽ lắc đầu cười bất đắc dĩ. Với nàng, hắn thật sự không có cách nào cứng rắn nổi.


Hai người lại đùa nghịch một hồi, trời cũng đã về khuya.


Rửa mặt xong xuôi, nằm xuống giường chưa bao lâu, cả hai đã cùng chìm vào giấc ngủ.


Lần đầu tiên Tạ Vân mang thai, trong hậu cung còn có vài phi tần làm ầm ĩ, giở trò gây chú ý. Nhưng đến lần thứ hai này lại không có ai dám rục rịch.


Bấy nhiêu năm rồi, còn có ai chưa nhìn rõ thế cuộc?


Người nào còn dám gây rối tranh sủng, chẳng khác nào tự đâm đầu vào lưới. Chỉ cần nhìn gương mặt dịu dàng hiền hòa của Hoàng hậu là biết, đằng sau nụ cười như Bồ Tát ấy là bao nhiêu kẻ "bất cẩn" đã bị quét sạch không dấu vết.


Tạ Vân lại không thấy bản thân có gì đáng sợ. Ngược lại, nàng còn cảm thấy mình rất thiệt thòi.


Ngươi nhìn xem, ngay cả "nữ chính" đời trước nàng cũng có thể rộng lượng bao dung mà dung nạp, chẳng phải đã đủ độ lượng lắm rồi sao?


Người ta nói, nữ chính là tồn tại như "bạn gái cũ", vậy mà nàng còn có thể để người ấy yên vị trong cung.


Thế không phải nàng là một vị Hoàng hậu rộng rãi, dễ tha thứ, lại biết lo trước nghĩ sau sao?



Tháng ba trời vẫn còn lạnh lắm, cái rét mùa xuân len lỏi khiến người ta suốt ngày chỉ muốn cuộn mình trong phòng. Nhưng cứ nằm mãi như vậy lại bức bối khó chịu, nàng chỉ mong mùa xuân có thể đến nhanh thêm chút nữa, ấm áp hơn một chút.


Con người mà, vốn là giống loài chẳng bao giờ hài lòng. Mùa xuân thì mong đến mùa hè, mùa hè lại trông mùa thu mát dịu, đến khi thu sang rồi thì lại ao ước có tuyết rơi như đông đến sớm. Tóm lại, thời điểm hiện tại bao giờ cũng có đủ điều để thấy… chưa mỹ mãn.


Mãi đến lúc hoa đào bắt đầu nở rộ, nàng rốt cuộc cảm nhận được thai động.



Cảm giác ấy tựa như một chú cá nhỏ nhẹ nhàng lướt qua bụng, mỏng manh, êm dịu mà lại khiến người ta xúc động không thôi.


Lần này không còn phản ứng dữ dội như lần mang thai đầu tiên. Người ta vẫn hay nói, con đầu thì nuôi như trân châu ngọc ngà, đến đứa thứ hai thì... y như nuôi heo vậy, miễn ăn là được.


Mà có khi còn chẳng bằng con béo nhỏ kia được chăm chút kỹ lưỡng, ăn gì cũng được chọn lọc cẩn thận. Còn nàng, mang thai lần này, nên ăn thì ăn, nên ngủ thì ngủ, trong lòng chẳng mấy khi lo nghĩ.


May thay, cái thai này cũng rất nghe lời, không quậy phá gì. Sau khi Lận ngự y chẩn mạch xong thì kết luận: Lần này chỉ có một đứa thôi.


Quý Cảnh Lẫm lập tức nhìn hắn bằng ánh mắt đầy hoài nghi.


Còn nhớ lần trước, ngự y cũng nói là song thai, kết quả lúc sinh ra lại thành… ba đứa!


Lận ngự y lúc đó cũng câm nín, rõ ràng mình chẩn mạch đâu có sai, mà ánh mắt hoàng đế nhìn hắn như muốn xuyên thủng cả lớp áo gấm.


Chính hắn còn bắt đầu nghi ngờ tay nghề của mình: “Vậy… vi thần xin vài hôm nữa đến khám lại cho chắc vậy.”


Tạ Vân không nhịn được cười: “Không sao cả. Chỉ cần ngươi chắc chắn là thai nhi khỏe mạnh, thì bên trong là một đứa hay mấy đứa cũng không sao. Dù sao thì, sinh ra là được.”


Nhưng nàng cũng âm thầm hạ quyết tâm, sinh xong lần này là đủ rồi.


Phải làm gì thì làm, dù có phải dùng đến cách triệt sản thì nàng cũng muốn dừng lại. Bao nhiêu đó con là quá đủ rồi.


Huống hồ, chỉ cần Thái hậu không có ý kiến gì với nàng, thì những người khác dù có muốn bàn cũng chẳng dám mở miệng.


Nàng còn phải lo gì nữa?



Nghĩ thì vậy, nhưng đời mà… vừa dứt lời chưa được bao lâu, cái tát của hiện thực liền sẽ vỗ mặt ngay.


Người trong ngoài cung đều không có ý kiến gì với việc Tạ Vân sinh con nhanh, hiệu suất cao, nhưng lại bắt đầu có ý kiến… về số lượng người trong hậu cung.


Bao nhiêu năm qua không hề mở khoa tuyển tú, các đại thần trong triều đã sớm nín nhịn đến không nổi. Giờ thấy cơ hội, ai nấy đều bắt đầu dâng tấu, không ngoài mục đích tranh thủ một phần lợi ích cho mình.


Quý Cảnh Lẫm vẫn luôn ngăn việc ấy, không dám để Tạ Vân biết, sợ trong lòng nàng không vui, lại nghĩ ngợi lung tung.


Thế nhưng người khác không chỉ gây áp lực từ phía hắn, mà còn âm thầm tìm đường tác động sang phía Tạ Vân.


Chỉ trong vòng ba ngày, tin tức liền được truyền tới chỗ nàng.


Sau khi Tạ Vân biết chuyện, trái lại lại khá bình thản.


Tâm tư các đại thần trong triều, tuy không thể nói nàng hiểu hết, nhưng đại khái cũng đoán được một phần.


Cũng giống như nữ nhân trong cung chẳng ai được tùy tiện rời khỏi, các đại thần cũng vậy. Chỉ cần đưa được nữ nhi của mình tiến cung, dù có trở thành phi tử thật hay không, chỉ cần có danh phận, thì thanh danh gia tộc liền khác hẳn, vận mệnh từ đó cũng được thay đổi. Thanh vân đắc lộ, nhất bước lên trời, ai lại không muốn?



Nếu đổi lại là nàng, nàng cũng không dám chắc bản thân có thể lấy cả cuộc đời mình để đổi lấy vinh hoa phú quý cho gia tộc.


Cũng giống như lời Quý phi từng nói: Đối với nàng ta mà nói, yêu đương gì đó có thể không cần, nhưng trách nhiệm và vinh dự của gia tộc thì nhất định phải giữ lấy. Vì đạo trong lòng mình, nàng ta nguyện từ bỏ cả hôn nhân.


Tạ Vân khẽ thở dài một tiếng. Đến khi Quý Cảnh Lẫm trở về, nàng quyết định trước tiên hỏi rõ ý của hắn.


Quý Cảnh Lẫm thoáng sững người, có phần kinh ngạc: “Lẽ nào nàng còn chưa rõ tâm tư trẫm sao? Nếu nàng thấy không thuận mắt những người trong hậu cung, trẫm có thể nghĩ cách... để bọn họ ra ngoài.”


Tạ Vân nghe xong cũng kinh ngạc không kém: “Còn có thể để bọn họ ra ngoài ở được sao?”


Quý Cảnh Lẫm đưa tay xoa sống mũi, cười cười: “Tuy không dễ, nhưng nếu thật sự muốn làm, cũng không phải không thể.”


Với hắn mà nói, không ai có thể dùng hậu cung để khống chế hoàng quyền của hắn. Cũng chẳng có đại thần nào thực sự ôm suy nghĩ đó. Đa phần, chỉ là muốn đưa nữ nhi nhà mình vào cung, coi như một cách công khai khẳng định địa vị gia tộc, cũng là tuyên bố với thiên hạ rằng: Nhà họ là cận thần của hoàng triều, đủ tư cách tiếp cận hoàng ân.


Huống chi, dù sao thì... đời nào chẳng có chuyện ngoài ý muốn. Nam nhân mà, có mấy ai hoàn toàn thanh tâm quả dục? Nếu thật sự có cơ hội, chẳng phải kết giao được thân thích với hoàng gia, thậm chí sinh được một đứa con, thì chính là phúc khí nhà họ.


Còn về phần hoàng tộc, chỉ cần Quý Cảnh Lẫm cùng Quý Cảnh Hành tiếp tục đồng tâm hiệp lực, thì sẽ không ai có thể làm khó họ.


Hiện tại, hắn có cả quyền lẫn uy, là vị vua thực sự nắm mọi cục diện. Những chuyện như hậu cung phi tần, thật ra chẳng có trọng thần nào thật lòng phản đối. Trái lại, nếu ngày nào cũng mở tiệc hoan ca, có khi lại có người đứng ra khuyên hắn... nên chú ý giữ gìn sức khỏe, đừng vì chuyện vui thú mà hủy hoại long thể.


Tạ Vân khẽ liếc hắn một cái. Thật ra, chỉ cần đám phi tần trong cung có thể an phận thủ thường, nàng cũng chẳng bài xích sự hiện diện của họ.


Chỉ là, nàng chưa từng nghĩ đến, hóa ra vị trí của nàng trong lòng Quý Cảnh Lẫm lại quan trọng đến mức ấy.


Thật sự là không thể ngờ được mọi chuyện lại đi theo hướng này.


Vì thế, nàng có chút lúng túng, nhỏ giọng đáp: “Không tuyển thêm người thì thôi, chuyện này… cũng chẳng cần nhắc lại.”


Bởi vì những nữ tử bị buộc rời khỏi cung, thực ra cũng chẳng có mấy ai có được kết cục tốt đẹp.


Tốt nhất là quy y thanh đăng, sống yên ổn cả đời bên cửa Phật. Còn nếu rơi vào tình huống tệ hơn, không chừng lại bị chính nhà mẹ đẻ gây khó dễ, trở thành công cụ trút giận của những kẻ thất vọng vì giấc mộng thăng quan không thành.


Mà nếu bị nhà chồng đuổi ra ngoài, thì đúng là chuyện vô cùng mất mặt.


Người đời sẽ chẳng bận tâm đến lý do thật sự đằng sau, họ chỉ biết chỉ trỏ: “A, chẳng phải người đó bị đuổi khỏi hậu cung sao? Chắc là làm chuyện gì khiến Hoàng thượng chán ghét.”


Một người như vậy, sẽ chẳng còn ai dám lại gần nữa.


Quý Cảnh Lẫm đưa tay vuốt nhẹ sợi tóc mềm của nàng, ý cười nơi khóe môi dịu dàng mà kiên định.


“Chuyện như thế này, cứ để vi phu lo liệu. Nàng không cần để tâm.”


“À…” Tạ Vân nhìn ánh mắt chân thành kia, bỗng nhiên cảm thấy: Thôi thì, để mặc cho hắn lo cũng tốt. Giao toàn quyền cho hắn xử lý, xem xem cuối cùng kết quả sẽ ra sao.


Dù sao, việc này nàng cũng không nói ra ngoài. Nói nhiều dễ sai, chẳng bằng cứ im lặng.


Ừm… cứ như thế đi, có lẽ lại là tốt nhất.


Tra Phu Tiên Đế Trọng Sinh Rồi!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tra Phu Tiên Đế Trọng Sinh Rồi! Truyện Tra Phu Tiên Đế Trọng Sinh Rồi! Story Chương 54
10.0/10 từ 44 lượt.
loading...