Tra Phu Tiên Đế Trọng Sinh Rồi!

Chương 53

85@-

Mai Viên nằm ở vùng ngoại thành kinh thành.


Dù nói là ngoại thành, nhưng nơi đất đai quý giá “tấc đất tấc vàng” này mà vẫn có thể giữ được một khu trồng hoa mai rộng lớn như vậy, thì đúng là vô cùng quyết đoán và có khí phách.


Ba đứa nhỏ vén rèm kiệu lên, mặt mày hớn hở, phấn khích chẳng khác gì được đi hội.


Ngay cả một bông hoa dại ven đường thôi, chúng cũng có thể tròn mắt nhìn chằm chằm, rồi cùng nhau “oa” một tiếng đầy kinh ngạc, như thể vừa phát hiện ra kỳ quan thế giới.


Trông đúng là vừa ngốc vừa đáng yêu.


Tạ Vân cũng chẳng khá hơn là bao, thực sự phải thừa nhận, bị nhốt trong cung lâu quá rồi, đến cỏ dại cũng cảm thấy thanh tú, đẹp đến mức làm người ta không dời nổi mắt.


Ngồi mãi trên xe ngựa cũng chán, nàng dứt khoát cùng mấy đứa nhỏ xuống xe, đi bộ thong thả ngắm cảnh.


Dù gì cũng không vội, không cần đi gấp.


Thái hậu cũng rất chiều chuộng mấy đứa nhỏ, thậm chí còn đi cùng họ chơi đùa, tiện tay hái đủ loại hoa dại không biết tên, đan thành vòng hoa đội lên đầu.


Lúc này trời vẫn còn rất lạnh, tuyết phủ trắng cả đất trời, hoa dại chỉ lác đác được vài loại, nhưng vẫn kiên cường nở rộ giữa giá rét.


Chính vì hiếm nên lại càng quý.


Đi được nửa đường, từ phía trước có người cưỡi ngựa phóng nhanh tới, là Quý Cảnh Hành.


Tạ Vân ngứa ngáy tay chân, cũng muốn xuống cưỡi ngựa một chuyến, nhưng nghĩ đến tình trạng đặc biệt của cơ thể lúc này, nàng đành phải từ bỏ ý định.


Dù không nói ra miệng, nhưng vẻ mặt thì không giấu nổi chút hụt hẫng.


Quý Cảnh Lẫm nhìn mà buồn cười, đành phải dỗ dành: “Sang năm trẫm lại đưa ngươi đến ngắm hoa. Khi ấy chúng ta cùng nhau cưỡi ngựa, không cần ngồi xe nữa.”


Thái hậu ở bên cũng cười hiền hòa gật đầu: “Phải đấy, để sang năm. Năm nay thì đừng nghĩ tới nữa.”



Hai người một câu anh một câu tôi, quả thật khiến người ngoài nhìn vào cũng không dám chen vào nổi.


Quý Cảnh Hành đứng bên cạnh, ánh mắt lướt qua bụng Tạ Vân một vòng, trong lòng lập tức hiểu rõ… nàng lại có rồi.


Nhìn Quý Cảnh Lẫm che chở nàng chẳng khác gì bảo bối, càng khiến y chắc chắn suy đoán của mình là đúng.


Người đã đông đủ, Tạ Vân cũng không nấn ná thêm, nhanh chóng bế cả bốn tiểu bảo bối lên xe ngựa, tiếp tục hướng về Mai Viên.


Đến nơi thì mặt trời đã lên cao, ước chừng cũng tầm chín rưỡi, chưa đến mười giờ.


Nắng chiếu xuống ấm áp, nhưng thỉnh thoảng vẫn có cơn gió lạnh lùa qua, khiến người ta hơi rùng mình.


Cuối cùng, mọi người đều phải lấy áo choàng ra khoác lên, ai cũng quấn lý càng.


Tạ Vân quay đầu lại, dặn đám họa sư chuẩn bị sẵn sàng, chuẩn bị vẽ tranh thưởng mai tuyết.


Ảnh gia đình đã khó chụp, tranh vẽ lại càng khó.


Đặc biệt là ba đứa nhỏ cộng thêm một con “heo nhỏ”, chẳng đứa nào chịu yên một chỗ. Chỉ cần quay đi một cái là như bị gió cuốn bay, lúc ngoảnh lại thì đã chạy biến cả đám rồi.


Quay đầu nhìn lại, quả nhiên thấy mấy họa sư đều mang vẻ mặt "đời này không còn gì lưu luyến", như thể đã sớm từ bỏ hy vọng vẽ được bức nào ra hồn.


Tạ Vân mỉm cười, sánh bước cùng Quý Cảnh Lẫm định đi chào Quý Cảnh Hành và Thái hậu, nhưng hai người đó đã sóng đôi đi xa, còn cười cười nói nói bảo rằng không cần đi cùng bọn họ đâu.


Làm bóng đèn thì thôi, chứ đi đâu cũng phải kè kè theo sao?


Thái hậu còn quay lại vẫy tay, cười bảo: “Cứ đi chơi đi.”


Tạ Vân dạ một tiếng giòn tan, cũng không cố giữ nữa. Dù gì có người lớn tuổi đi cùng, e là cũng không thoải mái bằng đi riêng.


Muốn tự do đi dạo, vậy thì để các nàng tự do.


Nàng và Quý Cảnh Lẫm dắt nhau đi sâu vào trong mai viên. Tuyết phủ trắng cả mặt đất, đi lại hơi bất tiện một chút.



Nhưng chỉ chốc lát sau, Tạ Vân đã thấy mồ hôi lấm tấm vì vận động. Nàng liền cởi áo choàng, đưa cho Thạch Lựu cầm hộ, rồi tiếp tục thong thả đi sâu vào bên trong khu vườn tuyết.


Mai đỏ rực rỡ nổi bật giữa nền tuyết trắng, đẹp hơn trong tưởng tượng của nàng rất nhiều.


Vị đại thái giám theo sau mang theo khay trà, đợi hai người chọn được một nơi cao ráo, ngồi xuống trong đình hóng gió, liền lập tức dâng trà cụ lên.


Tạ Vân không rành trà đạo, tay nghề lại không tốt. Nhưng điều khiến người ta bất ngờ là, Quý Cảnh Lẫm lại vô cùng am hiểu chuyện này.


Từng động tác đều tao nhã, thuần thục.


Hương trà nhàn nhạt lan tỏa, hòa cùng hương mai thoang thoảng trong gió, khiến Tạ Vân cảm thấy chuyến đi lần này quả thật không uổng phí.


Khóe môi Quý Cảnh Lẫm khẽ cong lên, chậm rãi hỏi: “Trà thế nào?”


Tạ Vân cũng chẳng tiếc lời khen ngợi, giọng đầy phấn khởi, tâng bốc hắn lên tận mây xanh, quyết tâm phải khiến Quý Cảnh Lẫm vui vẻ đến mức không khép được miệng.


Đang mải nói, bỗng nghe phía sau vang lên một tiếng “phụt”, rõ ràng là có người cố nhịn cười nhưng vẫn bật ra thành tiếng.


Lần này ra ngoài, tất cả đều là người của họ. Người ngoài vốn không thể tùy tiện vào được khu vực này. Cho nên tiếng cười kia… hoàn toàn không nên xuất hiện.


Tạ Vân quay đầu nhìn lại, không khỏi có chút sững sờ.


Trên con đường phủ đầy tuyết, một thiếu niên áo trắng như ngọc đang đứng đó, dáng vẻ ung dung mỉm cười, khí chất ôn hòa nhẹ nhàng như gió xuân.


Gió lặng, nắng ấm, tất cả như chỉ để làm nền cho người ấy.


“Này… công tử, xin hỏi quý tính đại danh?” Nàng tò mò hỏi.


Đổi lại là nụ cười sáng rỡ của thiếu niên, giọng nói mang theo vài phần trêu chọc mà vẫn vô cùng lễ độ: “Tiếp theo phu nhân sẽ hỏi tiếp, chắc là muốn biết ta đã có thê tử con cái chưa, định mai mối cho ai đó phải không?”


Tạ Vân bật cười, lắc đầu phủ nhận. Nàng mà đi làm mối ư? Không dễ đâu. Ai mà chẳng có "người trong mộng", đâu phải ai nàng cũng giới thiệu bừa được.


“Ôn Lam, ngồi đi.” Lúc này, Quý Cảnh Lẫm mới lên tiếng chậm rãi.



Tạ Vân nghe cái tên ấy thì lập tức kinh ngạc trợn to mắt.


Trần Sanh và Ôn Lam, chính là đôi thư đồng nổi danh từng lớn lên bên cạnh Quý Cảnh Lẫm.


“Trước đây ngươi đâu có dáng vẻ như thế này? Lâu không gặp, Ôn Lam, ngươi thay đổi nhiều thật đấy.”


Tạ Vân khen ngợi với vẻ ngạc nhiên đầy thích thú.


Tạ Vân không thể nói trắng ra rằng mình hoàn toàn quên mất người ta, đây chính là "lỗ hổng" trong phần ký ức kế thừa từ người khác.


Nếu đối phương vẫn giữ nguyên dáng vẻ như trước kia, thì chỉ cần nhìn mặt thôi cũng đủ để kích hoạt ký ức, khiến nàng lập tức nhận ra.


Nhưng một kẻ trước kia quậy như con khỉ, giờ bỗng hóa thành công tử nho nhã phong lưu, thế thì nàng không nhớ nổi cũng phải.


Ôn Lam bật ra một tiếng cười dễ nghe từ trong cổ họng, sau đó thong thả ngồi xuống cạnh Quý Cảnh Lẫm, mỉm cười nói: “Chỉ mới ba bốn năm không gặp, nương nương đã quên sạch vi thần rồi.”


Hắn làm việc trong Hàn Lâm Viện, ít có cơ hội gặp Hoàng đế, lại càng hiếm khi tiếp xúc với Hoàng hậu. Hơn nữa, thay đổi lớn thế này, không nhận ra cũng là chuyện bình thường.


Ôn Lam là người hoạt bát, nói chuyện rất có duyên và dí dỏm. Mới chỉ tán gẫu một lát mà Tạ Vân đã cười nghiêng ngả, thái độ cũng buông lỏng đi rất nhiều.


Chỉ là… ánh mắt Quý Cảnh Lẫm nhìn sang lại không vui.


Không nỡ trách phạt tiểu kiều thê thì thôi, trút hết “phẫn nộ” sang ông bạn già cũng chẳng sao.


Ôn Lam lập tức lĩnh đủ ánh mắt hình viên đạn của hắn: lả tả, dồn dập, sắc như dao.


Tạ Vân nhịn không được che miệng cười, rồi gọi mấy đứa nhỏ đến chào Ôn Lam.


Vừa trông thấy Ôn Lam, mắt Bảo Châu lập tức sáng rỡ, tò mò bước lên trước, ngoan ngoãn cất tiếng gọi: “Ôn thúc thúc.”


Cách gọi này khiến sắc mặt Ôn Lam khựng lại, hắn sờ sờ cằm mình, trên mặt vẫn giữ nụ cười: “Gọi ca ca thôi, thúc thúc nghe già quá.”


Minh Châu cũng bắt chước dáng vẻ đó, nhón chân lên sờ nhẹ cằm Ôn Lam, mềm giọng gọi:



“Ca ca~”


Thanh Lưu thì lại không mấy hứng thú, chỉ liếc Ôn Lam một cái lấy lệ, rồi nghiêm túc gọi đúng chuẩn mực: “Ôn thúc thúc.”


Ngay cả heo nhỏ cũng không chịu kém, bước tới hừ hừ hai tiếng, coi như chào hỏi xong.


Ôn Lam cảm thấy lòng mình phức tạp khó tả, rõ ràng đang ở độ tuổi thanh xuân, vậy mà bị mấy đứa nhóc bắt gọi là “thúc thúc”, trong lòng đúng là hơi khó chấp nhận.


Nhưng lễ nghĩa vẫn không thể thiếu. May mà trước khi đến đây, hắn đã có chuẩn bị sẵn nên không hề bối rối.


Hắn tặng cho hai vị công chúa mỗi người một hòm nhỏ đựng trân châu; còn cho hoàng tử thì là một hòm đầy bi thủy tinh lấp lánh.


Đều là hình tròn tròn đáng yêu, nhìn qua chẳng khác nhau là mấy.


Ba đứa nhỏ nhận được đồ chơi vừa ý, nụ cười nhìn Ôn Lam cũng trở nên chân thành và rạng rỡ hơn hẳn.


Chỉ có heo nhỏ là không vui, rõ ràng nó cũng đã ngoan ngoãn gọi “thúc thúc”, vậy mà lại chẳng được quà.


Con heo nhỏ nằm bẹp xuống đất, tự ôm lấy cái chân nhỏ, ngồi ngay trước mặt Ôn Lam mà không chịu rời đi.


Tạ Vân dùng mũi chân khẽ chọc nó một cái, ý bảo “đừng bày trò nữa”, nhưng heo nhỏ lại r*n r* vài tiếng, giọng điệu làm nũng nghe rõ mồn một.


Ôn Lam thấy thế thì vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, nghĩ nghĩ rồi lấy ra vài viên kẹo đậu phộng từ trong túi, đặt vào lòng bàn tay rồi chìa ra trước mặt heo nhỏ.


Nó lập tức há miệng, “chóp” một cái nuốt sạch cả đám kẹo, sau đó lắc lư cái mông nhỏ, đuổi theo mấy tiểu chủ nhân.


Tạ Vân: “…”


Nàng có cảm giác con heo này sắp thành tinh đến nơi, càng ngày càng thông minh, cứ như một đứa trẻ vậy.


Ôn Lam ngập ngừng hỏi: “Đây… là heo thật sao?”


Chẳng phải người ta hay nói “vụng về như heo” sao? Đúng là… lừa người mà!


Tra Phu Tiên Đế Trọng Sinh Rồi!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tra Phu Tiên Đế Trọng Sinh Rồi! Truyện Tra Phu Tiên Đế Trọng Sinh Rồi! Story Chương 53
10.0/10 từ 44 lượt.
loading...