Tra Phu Tiên Đế Trọng Sinh Rồi!
Chương 27
82@-
Tạ Vân nói thì cứng rắn là vậy, nhưng nhìn Định Bắc Hầu đại nãi nãi vừa khóc vừa sụt sùi, nước mắt nước mũi lấm lem, lòng nàng cuối cùng cũng mềm xuống, vẫn gật đầu đồng ý chuyện này.
Dù trong lòng có tức giận vì sự cam chịu đến ngốc nghếch ấy, nhưng nàng cũng hiểu rõ, đây là dấu ấn của thời đại, không phải chuyện mà một cá nhân có thể thay đổi.
Nếu nàng không phải đến từ tương lai, có lẽ nàng cũng sẽ giống như vị đại nãi nãi kia cam chịu, cam khổ, nghĩ rằng đó là thiên chức, là số mệnh của nữ nhân.
Ý nghĩ ấy vừa lướt qua trong đầu, nàng bất giác ngẩn người, rồi lại không khỏi quay về nghĩ đến bản thân mình. Nếu phải sống như thế này đến già, sinh rồi lại sinh, sống cuộc đời chỉ xoay quanh việc mang nặng đẻ đau… thì thật sự quá đáng sợ.
Mấu chốt là, bây giờ không có biện pháp tránh thai. Mà cứ đi đi lại lại bên bờ sông như thế này, nào có ai dám chắc sẽ không trượt chân ướt giày?
Nếu không có cách gì đảm bảo, vậy thì thật sự rất không ổn.
Tạ Vân hít sâu một hơi, khẽ gọi thầm trong lòng: “Hệ thống, có biện pháp tránh thai nào không?”
Tạ Vân ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn quyết định cầu cứu bàn tay vàng của mình.
Hệ thống tỏ vẻ rất bất đắc dĩ: “Chúng ta là hệ thống cổ ngôn, xin nhấn mạnh lại… CỔ! NGÔN!”
Tạ Vân tỏ ý mình hiểu, hơn nữa là hiểu rất rõ.
Hệ thống tiếp tục giải thích: “Thế giới cổ ngôn thường đi theo lòng người, mà lòng người nơi đây là... sinh, sinh nữa, sinh mãi. Phúc lộc đầy nhà mới là lẽ thường. Hiếm ai lại chủ động không muốn có con.”
Ở thời đại này, sinh con cũng không hẳn là chuyện quá cực nhọc như tưởng tượng. Chỉ cần nhà có điều kiện một chút, mời được bà vú, nha hoàn, gã sai vặt hầu hạ chu đáo, thì thân là chủ mẫu, cơ bản chẳng phải động tay động chân việc gì.
Khó khăn nhất chỉ là lúc sinh nở, mà đoạn ấy cũng chỉ diễn ra trong khoảnh khắc ngắn ngủi. Bởi thế cho nên, phần lớn nữ nhân đều cam tâm tình nguyện sinh, không ai thấy đó là gánh nặng.
Tuy rằng tai biến sản khoa có xảy ra, nhưng cũng chỉ là trường hợp hy hữu. Ai ai cũng tự nhủ: "Chuyện đó không đến lượt mình đâu."
Thế nên, muốn tìm một biện pháp tránh thai trong bối cảnh như vậy, đúng là... không có.
Tạ Vân là người đầu tiên từ khi có hệ thống, dám mở miệng hỏi điều đó.
Nghe xong lời giải thích, Tạ Vân cảm thấy cả người đều khó chịu, trong lòng như bị một luồng khí nghẹn ứ không thông, phải cố nhịn mới không bùng nổ.
Nàng không cam lòng, bèn đổi hướng thỉnh cầu: “Vậy... ta tự mình khống chế tình huống mang thai thì sao? Có cách nào không?”
Ví như nàng muốn sinh thì mới có thể mang thai, còn nếu nàng không muốn sinh… thì dù thế nào cũng không hoài thai, ý là như thế.
Hệ thống nhất thời rơi vào trầm mặc, im lặng suy nghĩ rất lâu mới từ từ nói:
“Hình như... có một loại quả gọi là Nguyện Quả. Ăn mẫu quả trước, sau đó nếu muốn mang thai thì phải ăn thêm tử quả. Không ăn tử quả thì không thể mang thai.”
Loại quả này thoạt nhìn cũng chẳng có gì nổi bật, rất dễ bị bỏ qua. Nếu không kiểm tra kỹ, nó cũng chẳng gây chú ý.
“Tốt quá rồi! Vậy làm sao để thu hoạch được quả này?” Tạ Vân hai mắt sáng lên, xoa tay hưng phấn. Có thứ này trong tay, chẳng phải là có thể tự nắm lấy vận mệnh mình hay sao?
Bằng không, cứ như nữ nhân thời đại này, cứ mãi sinh con nối tiếp nhau, sinh đến tàn thân kiệt sức, thật sự quá bi thảm.
Chỉ là... loại tử mẫu Nguyện quả này lại cần điểm tích phân khá nhiều. Mà hiện tại nàng vẫn còn thiếu hệ thống tới một trăm điểm tích phân.
Trước đây bảo làm nhiệm vụ để tích điểm, nàng cứ khất mãi không chịu làm. Dù sao cũng chẳng có ai hối thúc, nàng liền... kệ luôn.
Giờ mới thấy, tích phân quả thực quan trọng.
Nàng lại nghĩ đến gần đây, ánh mắt của Quý Cảnh Lẫm dường như luôn ẩn nhẫn đến đỏ hoe. Một vị hoàng đế, có thể vì nàng đang mang thai mà kiên nhẫn giữ mình bao lâu như vậy, không làm gì quá giới hạn, nhiều lắm cũng chỉ là hôn nhẹ một cái, đã là cố gắng lắm rồi.
Ban đầu nàng còn không tin, nên lén hỏi hệ thống xem có phải Quý Cảnh Lẫm sau lưng nàng còn thân thiết với ai bên ngoài không, kết quả… hệ thống đáp: Không có.
Lúc đó nàng mới biết, hóa ra hắn không lừa nàng.
Người ta mà bị nhịn lâu quá thì khó mà chịu đựng nổi. Mà vừa nhắc tới, thì đã thấy Quý Cảnh Lẫm nhẹ nhàng vén rèm, bước vào nội thất.
Hôm nay hắn mặc một thân trường bào màu xanh lam nhạt, kiểu dáng đơn giản, chỉ có thêu vài cánh hạc trắng tung bay cùng mấy nhành tùng thẳng đứng.
Cả người hắn như một ngọn núi lớn sừng sững, trầm ổn mà an toàn.
Tạ Vân khẽ cười, yểu điệu bước lên đón, thuận tay vờn lấy ngón tay thon dài của hắn, còn cố tình nghiêng mắt liếc trộm biểu tình trên gương mặt kia.
“Bệ hạ, người đã dùng cơm tối chưa?” Nàng dịu dàng hỏi, giọng nói mềm mại như nước.
Nàng hôm nay cố tình chọn bộ váy hơi ôm ngực, phần dải lụa nhẹ khóa ngay dưới ngực, khiến dáng vóc càng thêm thanh thoát, quyến rũ.
Từ khi mang thai, vòng một của nàng như thể được “phát triển” lần nữa, căng đầy. Vạt áo mỏng mảnh chỉ vừa vặn phủ lên, mỗi một cử động đều phập phồng lay động, như đang khiêu khích.
Quý Cảnh Lẫm khẽ nuốt nước bọt, cố ý quay đầu đi để che giấu cảm xúc: “Trẫm dùng bữa rồi. Ngươi không cần bận tâm mấy chuyện này, cứ ngồi xuống nghỉ ngơi đi.”
Dù nói vậy, ánh mắt hắn vẫn dừng lại nơi bụng nàng, trong ánh nhìn không giấu được sự dịu dàng: “Hôm nay... con có quấy phá ngươi không?”
Nghe vậy, Tạ Vân có hơi ngượng ngùng. Từ sau khi cảm nhận được thai động, nàng như hóa thành người mê muội.
Không có việc gì làm là nàng lại nằm nghiêng trên giường, tay ôm bụng, yên lặng chờ con đạp.
May mà đứa bé cũng rất ngoan, thường xuyên nhẹ nhàng chuyển động trong bụng, như chú cá nhỏ đang quẫy đuôi, mềm mại, dịu dàng mà ấm áp.
Chỉ cần nghĩ đến điều đó, khóe môi nàng liền khẽ cong lên, nụ cười hiền hòa như nước.
Ánh mắt Quý Cảnh Lẫm bỗng khựng lại. Trong khoảnh khắc ấy, hắn như bị kéo về quá khứ.
Kiếp trước, vào lúc này... mình đang làm gì?
Có lẽ vẫn đang bận chính sự triều đình. Thỉnh thoảng ghé qua Ngự Hoa Viên lại tình cờ gặp Trinh quý nhân, nàng ta khi ấy tươi tắn, hoạt bát, lúc nào cũng cười nói.
Có vẻ lúc đó nàng ta xinh đẹp hơn bây giờ một chút? Làn da cũng mịn màng, tươi tắn hơn. Hắn vốn là người vô tình, nhưng cũng không hoàn toàn cự tuyệt.
Ánh mắt Quý Cảnh Lẫm dần trở nên sâu xa. Hắn bắt đầu cảm thấy có gì đó không đúng.
Rõ ràng trong lòng không có tình cảm, nhưng chân lại cứ bước đến gần nàng ta. Có lúc còn nói ra những lời chính hắn cũng không hiểu vì sao mình lại thốt lên.
Như thể, đó không phải là mình.
Nghĩ đến đó, hắn khẽ thở dài trong lòng. Kiếp này, hắn chưa từng lại gần nàng ta.
Thế mà giờ nhìn lại, nàng ta thật sự chẳng có gì nổi bật, thậm chí còn có phần nhạt nhòa... Vậy mà kiếp trước, hắn lại say mê nàng ta đến như vậy.
Nghĩ kỹ mới thấy, đúng là như bị ma quỷ dẫn lối, thật hoang đường.
Tạ Vân không hề hay biết, trong khoảnh khắc đó Quý Cảnh Lẫm lại đang hồi tưởng nhiều đến thế. Nàng chỉ cảm thấy hơi sốt ruột, hôm nay nàng đã chủ động nắm lấy tay hắn, cử chỉ còn mang theo vài phần ám muội rõ thế rồi.
Nàng cũng đứng trước gương ngắm chính mình không biết bao nhiêu lần. Dáng người này, trước cong sau nở, dáng đi uyển chuyển, nhìn thế nào cũng là mười phần mê người.
Vì sao hắn lại không thèm nhìn lấy một cái?
Đến gần đi, hôn ta một cái đi! Chỉ cần như vậy là nàng có thể hoàn thành nhiệm vụ. Một nhiệm vụ đơn giản nhất trong danh sách, sao lại có thể thất bại chứ?
Nàng đã "xuống nước" đến thế này, nếu vẫn không được... thật sự là đả kích lòng tự tôn quá lớn.
Môi dưới bóng loáng, nàng đã cố tình tô một lớp phấn nhẹ, còn chọn loại dầu có độ bóng cao, khiến cánh môi trở nên hồng hào, căng mọng. Thời đại này đâu có mỹ phẩm gì, chắc hẳn phải mới mẻ lắm chứ?
Nhưng... nàng cũng không dám chắc.
Nào ngờ lúc này, Quý Cảnh Lẫm cuối cùng cũng nghiêm túc đánh giá nàng một lượt. Hắn nhìn một hồi thật lâu, sau đó chợt hỏi bằng giọng nghiêm trang: “Tối nay... có phải ăn nhiều giò quá không?”
Tạ Vân: “…”
Nàng sững người, đưa tay nhéo nhéo má mình. Không thể nào, mới có một bữa cơm thôi mà, sao có thể tròn lên ngay được?
“Không có mà...” Nàng ấm ức nói.
Quý Cảnh Lẫm từ tay áo rút ra một chiếc khăn gấm, cẩn thận giúp nàng lau khóe môi, vừa lau vừa nghiêm túc nói: “Vậy chắc là do ăn nhiều thịt gà rồi. Nhìn quanh miệng ngươi bóng nhẫy cả lên, trẫm giúp ngươi lau sạch.”
Hắn nói với vẻ mặt giống như chờ được ban thưởng: “Mau cảm tạ trẫm đi.”
Tạ Vân suýt chút nữa bật khóc. Nàng mất bao công sức mới tô son bóng cho đôi môi xinh đẹp, vậy mà bị hắn ghét bỏ rồi tiện tay chùi sạch không một chút thương tiếc.
Thật sự khiến người ta muốn hét lên như con gà bị chọc tiết!
Uể oải ngồi phịch xuống mép giường, nàng bực mình rút chiếc dải lụa vắt ở cổ, ném qua một bên, thật ra là cố tình muốn ném thẳng vào mặt hắn!
Quý Cảnh Lẫm thì ung dung vứt chiếc khăn gấm ra phía sau cho cung nhân đứng hầu, sau đó vô cùng nghiêm túc hỏi: “Thạch Lựu, sao ngươi lại cười?”
Tạ Vân: “…”
Cầu xin ngươi, im miệng lại giùm cái.
Tra nam không đáng sợ, đáng sợ là cái loại tra nam đầu óc thẳng như sắt thép thế này!
Sau khi tắm rửa xong, nàng nằm xuống giường, tim đập thình thịch. Nàng thầm nghĩ: cơ hội lần này thật tốt quá rồi.
Đêm khuya tĩnh lặng, nam nữ độc thân cùng chung chăn gối...
Không nói tới chuyện gì mặn nồng, ít nhất cũng phải có một nụ hôn chứ nhỉ?
Nàng đưa ánh mắt sáng rỡ đầy kỳ vọng nhìn sang bên cạnh, chỉ thấy Quý Cảnh Lẫm đang mặc một bộ trung y màu trắng ngà, thắt lưng buộc lỏng, lộ ra phần ngực trắng ngần, rắn chắc bên trong.
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Tạ Vân (cắn răng): Dù sao cũng có một đêm dài phía trước… Tới đi nào, vui vẻ một chút cũng không chết đâu!
Quý Cảnh Lẫm: Khò khò khò... Zzz...
Tra Phu Tiên Đế Trọng Sinh Rồi!
Tạ Vân nói thì cứng rắn là vậy, nhưng nhìn Định Bắc Hầu đại nãi nãi vừa khóc vừa sụt sùi, nước mắt nước mũi lấm lem, lòng nàng cuối cùng cũng mềm xuống, vẫn gật đầu đồng ý chuyện này.
Dù trong lòng có tức giận vì sự cam chịu đến ngốc nghếch ấy, nhưng nàng cũng hiểu rõ, đây là dấu ấn của thời đại, không phải chuyện mà một cá nhân có thể thay đổi.
Nếu nàng không phải đến từ tương lai, có lẽ nàng cũng sẽ giống như vị đại nãi nãi kia cam chịu, cam khổ, nghĩ rằng đó là thiên chức, là số mệnh của nữ nhân.
Ý nghĩ ấy vừa lướt qua trong đầu, nàng bất giác ngẩn người, rồi lại không khỏi quay về nghĩ đến bản thân mình. Nếu phải sống như thế này đến già, sinh rồi lại sinh, sống cuộc đời chỉ xoay quanh việc mang nặng đẻ đau… thì thật sự quá đáng sợ.
Mấu chốt là, bây giờ không có biện pháp tránh thai. Mà cứ đi đi lại lại bên bờ sông như thế này, nào có ai dám chắc sẽ không trượt chân ướt giày?
Nếu không có cách gì đảm bảo, vậy thì thật sự rất không ổn.
Tạ Vân hít sâu một hơi, khẽ gọi thầm trong lòng: “Hệ thống, có biện pháp tránh thai nào không?”
Tạ Vân ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn quyết định cầu cứu bàn tay vàng của mình.
Hệ thống tỏ vẻ rất bất đắc dĩ: “Chúng ta là hệ thống cổ ngôn, xin nhấn mạnh lại… CỔ! NGÔN!”
Tạ Vân tỏ ý mình hiểu, hơn nữa là hiểu rất rõ.
Hệ thống tiếp tục giải thích: “Thế giới cổ ngôn thường đi theo lòng người, mà lòng người nơi đây là... sinh, sinh nữa, sinh mãi. Phúc lộc đầy nhà mới là lẽ thường. Hiếm ai lại chủ động không muốn có con.”
Ở thời đại này, sinh con cũng không hẳn là chuyện quá cực nhọc như tưởng tượng. Chỉ cần nhà có điều kiện một chút, mời được bà vú, nha hoàn, gã sai vặt hầu hạ chu đáo, thì thân là chủ mẫu, cơ bản chẳng phải động tay động chân việc gì.
Khó khăn nhất chỉ là lúc sinh nở, mà đoạn ấy cũng chỉ diễn ra trong khoảnh khắc ngắn ngủi. Bởi thế cho nên, phần lớn nữ nhân đều cam tâm tình nguyện sinh, không ai thấy đó là gánh nặng.
Tuy rằng tai biến sản khoa có xảy ra, nhưng cũng chỉ là trường hợp hy hữu. Ai ai cũng tự nhủ: "Chuyện đó không đến lượt mình đâu."
Thế nên, muốn tìm một biện pháp tránh thai trong bối cảnh như vậy, đúng là... không có.
Tạ Vân là người đầu tiên từ khi có hệ thống, dám mở miệng hỏi điều đó.
Nghe xong lời giải thích, Tạ Vân cảm thấy cả người đều khó chịu, trong lòng như bị một luồng khí nghẹn ứ không thông, phải cố nhịn mới không bùng nổ.
Nàng không cam lòng, bèn đổi hướng thỉnh cầu: “Vậy... ta tự mình khống chế tình huống mang thai thì sao? Có cách nào không?”
Ví như nàng muốn sinh thì mới có thể mang thai, còn nếu nàng không muốn sinh… thì dù thế nào cũng không hoài thai, ý là như thế.
Hệ thống nhất thời rơi vào trầm mặc, im lặng suy nghĩ rất lâu mới từ từ nói:
“Hình như... có một loại quả gọi là Nguyện Quả. Ăn mẫu quả trước, sau đó nếu muốn mang thai thì phải ăn thêm tử quả. Không ăn tử quả thì không thể mang thai.”
Loại quả này thoạt nhìn cũng chẳng có gì nổi bật, rất dễ bị bỏ qua. Nếu không kiểm tra kỹ, nó cũng chẳng gây chú ý.
“Tốt quá rồi! Vậy làm sao để thu hoạch được quả này?” Tạ Vân hai mắt sáng lên, xoa tay hưng phấn. Có thứ này trong tay, chẳng phải là có thể tự nắm lấy vận mệnh mình hay sao?
Bằng không, cứ như nữ nhân thời đại này, cứ mãi sinh con nối tiếp nhau, sinh đến tàn thân kiệt sức, thật sự quá bi thảm.
Chỉ là... loại tử mẫu Nguyện quả này lại cần điểm tích phân khá nhiều. Mà hiện tại nàng vẫn còn thiếu hệ thống tới một trăm điểm tích phân.
Trước đây bảo làm nhiệm vụ để tích điểm, nàng cứ khất mãi không chịu làm. Dù sao cũng chẳng có ai hối thúc, nàng liền... kệ luôn.
Giờ mới thấy, tích phân quả thực quan trọng.
Nàng lại nghĩ đến gần đây, ánh mắt của Quý Cảnh Lẫm dường như luôn ẩn nhẫn đến đỏ hoe. Một vị hoàng đế, có thể vì nàng đang mang thai mà kiên nhẫn giữ mình bao lâu như vậy, không làm gì quá giới hạn, nhiều lắm cũng chỉ là hôn nhẹ một cái, đã là cố gắng lắm rồi.
Ban đầu nàng còn không tin, nên lén hỏi hệ thống xem có phải Quý Cảnh Lẫm sau lưng nàng còn thân thiết với ai bên ngoài không, kết quả… hệ thống đáp: Không có.
Lúc đó nàng mới biết, hóa ra hắn không lừa nàng.
Người ta mà bị nhịn lâu quá thì khó mà chịu đựng nổi. Mà vừa nhắc tới, thì đã thấy Quý Cảnh Lẫm nhẹ nhàng vén rèm, bước vào nội thất.
Hôm nay hắn mặc một thân trường bào màu xanh lam nhạt, kiểu dáng đơn giản, chỉ có thêu vài cánh hạc trắng tung bay cùng mấy nhành tùng thẳng đứng.
Cả người hắn như một ngọn núi lớn sừng sững, trầm ổn mà an toàn.
Tạ Vân khẽ cười, yểu điệu bước lên đón, thuận tay vờn lấy ngón tay thon dài của hắn, còn cố tình nghiêng mắt liếc trộm biểu tình trên gương mặt kia.
“Bệ hạ, người đã dùng cơm tối chưa?” Nàng dịu dàng hỏi, giọng nói mềm mại như nước.
Nàng hôm nay cố tình chọn bộ váy hơi ôm ngực, phần dải lụa nhẹ khóa ngay dưới ngực, khiến dáng vóc càng thêm thanh thoát, quyến rũ.
Từ khi mang thai, vòng một của nàng như thể được “phát triển” lần nữa, căng đầy. Vạt áo mỏng mảnh chỉ vừa vặn phủ lên, mỗi một cử động đều phập phồng lay động, như đang khiêu khích.
Quý Cảnh Lẫm khẽ nuốt nước bọt, cố ý quay đầu đi để che giấu cảm xúc: “Trẫm dùng bữa rồi. Ngươi không cần bận tâm mấy chuyện này, cứ ngồi xuống nghỉ ngơi đi.”
Dù nói vậy, ánh mắt hắn vẫn dừng lại nơi bụng nàng, trong ánh nhìn không giấu được sự dịu dàng: “Hôm nay... con có quấy phá ngươi không?”
Nghe vậy, Tạ Vân có hơi ngượng ngùng. Từ sau khi cảm nhận được thai động, nàng như hóa thành người mê muội.
Không có việc gì làm là nàng lại nằm nghiêng trên giường, tay ôm bụng, yên lặng chờ con đạp.
May mà đứa bé cũng rất ngoan, thường xuyên nhẹ nhàng chuyển động trong bụng, như chú cá nhỏ đang quẫy đuôi, mềm mại, dịu dàng mà ấm áp.
Chỉ cần nghĩ đến điều đó, khóe môi nàng liền khẽ cong lên, nụ cười hiền hòa như nước.
Ánh mắt Quý Cảnh Lẫm bỗng khựng lại. Trong khoảnh khắc ấy, hắn như bị kéo về quá khứ.
Kiếp trước, vào lúc này... mình đang làm gì?
Có lẽ vẫn đang bận chính sự triều đình. Thỉnh thoảng ghé qua Ngự Hoa Viên lại tình cờ gặp Trinh quý nhân, nàng ta khi ấy tươi tắn, hoạt bát, lúc nào cũng cười nói.
Có vẻ lúc đó nàng ta xinh đẹp hơn bây giờ một chút? Làn da cũng mịn màng, tươi tắn hơn. Hắn vốn là người vô tình, nhưng cũng không hoàn toàn cự tuyệt.
Ánh mắt Quý Cảnh Lẫm dần trở nên sâu xa. Hắn bắt đầu cảm thấy có gì đó không đúng.
Rõ ràng trong lòng không có tình cảm, nhưng chân lại cứ bước đến gần nàng ta. Có lúc còn nói ra những lời chính hắn cũng không hiểu vì sao mình lại thốt lên.
Như thể, đó không phải là mình.
Nghĩ đến đó, hắn khẽ thở dài trong lòng. Kiếp này, hắn chưa từng lại gần nàng ta.
Thế mà giờ nhìn lại, nàng ta thật sự chẳng có gì nổi bật, thậm chí còn có phần nhạt nhòa... Vậy mà kiếp trước, hắn lại say mê nàng ta đến như vậy.
Nghĩ kỹ mới thấy, đúng là như bị ma quỷ dẫn lối, thật hoang đường.
Tạ Vân không hề hay biết, trong khoảnh khắc đó Quý Cảnh Lẫm lại đang hồi tưởng nhiều đến thế. Nàng chỉ cảm thấy hơi sốt ruột, hôm nay nàng đã chủ động nắm lấy tay hắn, cử chỉ còn mang theo vài phần ám muội rõ thế rồi.
Nàng cũng đứng trước gương ngắm chính mình không biết bao nhiêu lần. Dáng người này, trước cong sau nở, dáng đi uyển chuyển, nhìn thế nào cũng là mười phần mê người.
Vì sao hắn lại không thèm nhìn lấy một cái?
Đến gần đi, hôn ta một cái đi! Chỉ cần như vậy là nàng có thể hoàn thành nhiệm vụ. Một nhiệm vụ đơn giản nhất trong danh sách, sao lại có thể thất bại chứ?
Nàng đã "xuống nước" đến thế này, nếu vẫn không được... thật sự là đả kích lòng tự tôn quá lớn.
Môi dưới bóng loáng, nàng đã cố tình tô một lớp phấn nhẹ, còn chọn loại dầu có độ bóng cao, khiến cánh môi trở nên hồng hào, căng mọng. Thời đại này đâu có mỹ phẩm gì, chắc hẳn phải mới mẻ lắm chứ?
Nhưng... nàng cũng không dám chắc.
Nào ngờ lúc này, Quý Cảnh Lẫm cuối cùng cũng nghiêm túc đánh giá nàng một lượt. Hắn nhìn một hồi thật lâu, sau đó chợt hỏi bằng giọng nghiêm trang: “Tối nay... có phải ăn nhiều giò quá không?”
Tạ Vân: “…”
Nàng sững người, đưa tay nhéo nhéo má mình. Không thể nào, mới có một bữa cơm thôi mà, sao có thể tròn lên ngay được?
“Không có mà...” Nàng ấm ức nói.
Quý Cảnh Lẫm từ tay áo rút ra một chiếc khăn gấm, cẩn thận giúp nàng lau khóe môi, vừa lau vừa nghiêm túc nói: “Vậy chắc là do ăn nhiều thịt gà rồi. Nhìn quanh miệng ngươi bóng nhẫy cả lên, trẫm giúp ngươi lau sạch.”
Hắn nói với vẻ mặt giống như chờ được ban thưởng: “Mau cảm tạ trẫm đi.”
Tạ Vân suýt chút nữa bật khóc. Nàng mất bao công sức mới tô son bóng cho đôi môi xinh đẹp, vậy mà bị hắn ghét bỏ rồi tiện tay chùi sạch không một chút thương tiếc.
Thật sự khiến người ta muốn hét lên như con gà bị chọc tiết!
Uể oải ngồi phịch xuống mép giường, nàng bực mình rút chiếc dải lụa vắt ở cổ, ném qua một bên, thật ra là cố tình muốn ném thẳng vào mặt hắn!
Quý Cảnh Lẫm thì ung dung vứt chiếc khăn gấm ra phía sau cho cung nhân đứng hầu, sau đó vô cùng nghiêm túc hỏi: “Thạch Lựu, sao ngươi lại cười?”
Tạ Vân: “…”
Cầu xin ngươi, im miệng lại giùm cái.
Tra nam không đáng sợ, đáng sợ là cái loại tra nam đầu óc thẳng như sắt thép thế này!
Sau khi tắm rửa xong, nàng nằm xuống giường, tim đập thình thịch. Nàng thầm nghĩ: cơ hội lần này thật tốt quá rồi.
Đêm khuya tĩnh lặng, nam nữ độc thân cùng chung chăn gối...
Không nói tới chuyện gì mặn nồng, ít nhất cũng phải có một nụ hôn chứ nhỉ?
Nàng đưa ánh mắt sáng rỡ đầy kỳ vọng nhìn sang bên cạnh, chỉ thấy Quý Cảnh Lẫm đang mặc một bộ trung y màu trắng ngà, thắt lưng buộc lỏng, lộ ra phần ngực trắng ngần, rắn chắc bên trong.
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Tạ Vân (cắn răng): Dù sao cũng có một đêm dài phía trước… Tới đi nào, vui vẻ một chút cũng không chết đâu!
Quý Cảnh Lẫm: Khò khò khò... Zzz...
Tra Phu Tiên Đế Trọng Sinh Rồi!
Đánh giá:
Truyện Tra Phu Tiên Đế Trọng Sinh Rồi!
Story
Chương 27
10.0/10 từ 44 lượt.