Tra Phu Tiên Đế Trọng Sinh Rồi!
Chương 26
62@-
Lúc ban thưởng cho mọi người, Tạ Vân làm việc như đánh trống khua chiêng, khiến Quý phi vui sướng như lên tiên, đắc ý vô cùng.
Từ trước đến nay, nàng ta vẫn luôn chủ động tiếp cận Hoàng hậu, tìm cách thân cận, nhưng đối phương lúc nào cũng giữ vẻ lãnh đạm, không mặn không nhạt, như thể mọi chuyện chẳng đáng để tâm. Vì thế mà trong hậu cung không ít người chế giễu sau lưng, nói rằng dù nàng ta có bám riết cũng vô dụng, Hoàng hậu chẳng thèm đoái hoài đến, nhìn vào cũng thấy xấu hổ thay.
Nhưng kỳ thực, Quý phi là người thông minh. Ngay từ đầu nàng ta tiến cung không phải để tranh sủng với các phi tần, mà là để hỗ trợ Hoàng hậu, đặt cược tương lai vào Hoàng hậu chứ không phải Hoàng đế. Cả gia tộc nàng ta cũng đã sớm trói buộc lợi ích với nhà mẹ đẻ của Hoàng hậu, nếu Tạ Vân được vinh quang, bọn họ mới có cơ hội hưởng lộc.
Chính vì vậy, Quý phi rất để tâm tới thái độ của Hoàng hậu. Đáng tiếc là dù nàng nhiệt tình thế nào, Hoàng hậu vẫn như tường đá, khiến người khác cũng chẳng biết phải nói sao.
Bây giờ, Hoàng hậu đích thân ban thưởng trước mặt bao người, đây là sự công nhận lớn nhất dành cho nàng ta. Nhìn ánh mắt kính nể lẫn kinh ngạc của đám người xung quanh, Quý phi cảm thấy trong lòng dâng trào một cảm giác thỏa mãn chưa từng có.
Tạ Vân cũng thấy vui. Nếu đã quyết định sẽ sống yên ổn trong cung, thì việc kết giao đồng minh là điều không thể thiếu. Trong hậu cung nhiều người như vậy, nếu có thêm một người giỏi ăn nói, khéo léo, mưu trí, thì đúng là không tồi.
Đến tối, khi Quý Cảnh Lẫm trở về, Tạ Vân đang ngoan ngoãn ngồi trên giường đệm, mỉm cười nhẹ nhàng, chăm chú thêu hoa.
Cảnh tượng này đúng là hiếm thấy, từ trước đến nay nàng vẫn luôn là người biết điều, nhưng chuyện tự tay làm việc nữ công gia chánh thì xưa nay chưa từng thấy nàng động đến.
Quý Cảnh Lẫm tò mò lại gần nhìn, chỉ thấy ở góc vải thêu đủ loại màu sắc, chính giữa là một con heo con tròn vo, ú nụ, đang lăn tròn dưới chân Hoàng hậu, trông giống y như đúc con heo nuôi trong cung mà hắn từng thấy.
Tạ Vân thấy hắn có vẻ thích thú, bèn hào hứng giới thiệu: “Ngài nhìn xem, đáng yêu không? Ta định thêu cái này lên cái yếm cho hài tử, cũng coi như chút tâm ý của mẫu thân.”
Trong lòng Quý Cảnh Lẫm, đứa con tương lai tất nhiên phải là con trai. Mà nếu là con trai mà mặc cái yếm có heo con tròn ú như vậy… chỉ sợ đến khóc không ra nước mắt.
Miếng vải bông màu lam nhạt thì khá phù hợp, nhưng con heo con trên đó quả thực quá ngây thơ.
“Đẹp lắm, rất tốt.” Hắn gật đầu khẳng định, còn tỏ vẻ vô cùng tán thưởng tay nghề của Tạ Vân.
Nghe hắn nói vậy, Tạ Vân lại cúi đầu ngắm nghía mũi thêu của mình, càng nhìn càng thấy tinh xảo, hài lòng không thôi.
Cứ thế hai người vừa cười vừa nói chuyện, ngay cả con heo con thật sự cũng lạch bạch chạy đến dưới chân, kêu “ụt ịt” hai tiếng như thể tham gia góp vui, lại bị Tạ Vân nghiêm mặt xua đuổi: “Không được làm loạn!”
Tạ Vân bỗng nhiên “ai da” một tiếng, dọa con heo nhỏ đang nghịch dưới đất giật mình nhảy dựng. Quý Cảnh Lẫm thấy nàng đưa tay vuốt bụng, cũng lập tức nín thở, căng thẳng nhìn nàng.
“Hình như... động rồi?” Tạ Vân không dám tin, nhẹ nhàng xoa xoa bụng nhỏ, nước mắt lập tức tràn khỏi khóe mi.
Kiếp trước vì muốn có con mà cầu mãi không được, trằn trọc khổ sở, trong mộng cũng muốn cảm nhận một lần thai động.
Kiếp trước, nàng đã từng tha thiết cầu mong một đứa con mà không được, ngày đêm trằn trọc, thậm chí trong mơ cũng hy vọng được cảm nhận một lần thai động là thế nào.
Giờ phút này, rốt cuộc nàng đã thật sự cảm nhận được, cái cảm giác dịu dàng ấy, thật sự tuyệt diệu đến mức khiến người ta muốn rơi nước mắt..
Tạ Vân nghiêng người dựa vào lồng ngực rắn chắc của Quý Cảnh Lẫm, mắt đẫm lệ, giọng lạc đi vì xúc động: “Bệ hạ... con động rồi... thật sự động rồi…”
Nàng nói năng lộn xộn vì quá vui mừng, mà hắn cũng chẳng còn giữ được vẻ bình tĩnh thường ngày. Hắn cúi đầu, nhẹ nhàng áp tai vào bụng nàng, vui vẻ hỏi: “Là chỗ này sao?”
Tạ Vân gật đầu.
Quý Cảnh Lẫm đợi thêm một lúc, nhưng vẫn không thấy gì, trong lòng hơi hụt hẫng.
Kiếp trước hắn không bảo vệ được con, chẳng lẽ đứa nhỏ giận hắn… nên bây giờ không thèm đá hắn một cái?
Chờ thêm hồi lâu vẫn chẳng thấy gì, hắn ấm ức hỏi: “Sao con không chịu để ý tới trẫm chứ?”
Tạ Vân nghe thế không nhịn được bật cười: “Hình như mệt rồi, ngủ mất rồi. Ta cũng không còn cảm nhận được gì nữa.”
“À…” Hắn chậm rãi đáp một tiếng, rồi vươn tay nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt nàng, giọng dịu dàng nói: “Đã là người làm nương rồi, sao còn khóc như vậy?”
Nói rồi, hắn cúi xuống, khẽ hôn lên mi mắt nàng, giọng trầm ấm an ủi: “Về sau con không chỉ đá nàng đâu. Chờ khi chào đời rồi, còn sẽ gọi nàng một tiếng ‘mẫu hậu’. Những ngày hạnh phúc còn ở phía trước, đừng vội xúc động.”
Đạo lý này nàng hiểu cả, chỉ là nhất thời xúc động, khóc mấy tiếng cũng là chuyện bình thường.
Lau khô nước mắt xong, lúc này nàng mới thật sự cảm thấy được, mình đang mang thai. Trước kia dù có v**t v* bụng bao nhiêu lần, thì khái niệm có con vẫn cứ mơ hồ, chưa rõ ràng.
Cho dù có nôn nghén, nàng vẫn còn nghi ngờ, nghĩ chẳng biết có phải do ăn nhầm gì nên mới buồn nôn như thế không.
Nhưng lần này thì khác, thai động là bằng chứng rõ ràng nhất, một sinh mệnh khác, đang dùng cách của riêng nó để tuyên bố rằng: Ta đang tồn tại.
So với tiếng khóc chào đời, đây còn có ý nghĩa sâu sắc hơn, là một cột mốc đầu tiên, là lần đầu tiên con chủ động giao tiếp với nàng.
Nghĩ tới đó, Tạ Vân không kìm được bật cười thành tiếng. Nàng dựa lên người Quý Cảnh Lẫm, cứ thế cười mãi, không ngừng lại được.
Lúc thì khóc, lúc thì cười, hắn cũng chẳng biết phải dỗ thế nào cho đúng.
Dù nghĩ thế, nhưng trên khóe môi hắn cũng đã vô thức nở nụ cười, không ngăn lại được.
Đàn ông luôn thấy việc có con là điều đáng mừng, bởi vì họ chẳng cần chịu chút khổ cực nào. Không phải chịu đựng mệt mỏi, chẳng phải lo đối mặt với nguy hiểm, cho dù thê tử có phải dạo một vòng qua quỷ môn quan hết lần này đến lần khác, thì họ vẫn không cách nào cảm nhận được như người trực tiếp trải qua.
Mấy ngày nay, Tạ Vân đã nghe không ít chuyện. Nào là “vì con, khổ mấy cũng chịu được”, nào là “cho dù có chết, cũng muốn sinh con trai cho chồng, không hối tiếc”.
Nghe mà nàng chỉ muốn tức đến đau gan, nhưng cũng chẳng thể nói gì được. Bởi vì trong thời đại này, đó là điều đúng đắn, là đạo lý, là bổn phận của một người phụ nữ.
Còn nàng đã không còn cái suy nghĩ sinh một đứa là đủ. Ở thời đại này, chẳng khác nào nghịch lý, là sai trái, là bất hiếu.
Vài hôm trước, đại nãi nãi phủ Định Bắc Hầu tiến cung, chuyện cũng xoay quanh việc này.
Bà ta một hơi sinh bảy đứa con gái, hiện giờ mới ngoài ba mươi, bụng lại đang mang thai tiếp. Ai cũng biết, sinh nở đối với phụ nữ xưa nay đều là việc liều mạng. Bà ta đương nhiên hiểu rõ.
Nhưng chỉ vì chưa có được một đứa con trai, bà ta chính miệng nói đến chết cũng không nhắm mắt. Vì vậy mà cứ lần lượt mang thai, lần lượt sinh đẻ, chưa từng dám dừng lại.
Lần này mang thai, bụng lớn một cách kỳ lạ, trong lòng bà ta thật sự không yên.
Vị đại nãi nãi tiến cung lần này là để cầu xin ân điển. Mấy đứa con gái trước của bà, hôn sự vẫn chưa đâu vào đâu, giờ muốn nhờ Hoàng hậu ra mặt, nếu nhìn trúng được chàng trai nào trẻ tuổi tài giỏi, thì xin giúp chỉ hôn.
Bà ta sợ lần này không thể vượt qua cửa ải sinh nở, nên sớm sắp xếp mọi chuyện hậu sự.
Còn đứa con trong bụng, nếu là con trai, bà ta sẽ yên tâm, vì chắc chắn sẽ có người lớn tuổi trong tộc đứng ra lo liệu thay.
Còn nếu lại là con gái, thì cứ để chung với mấy đứa trước, coi như con mồ côi. Hoàng hậu đã biết là được, sau này chồng bà có lấy vợ kế cũng không dám quá đáng.
Mọi thứ bà ta đều tính toán xong xuôi, chỉ trừ mạng sống của mình là hoàn toàn không nghĩ tới.
“Thần phụ tuổi này mà chưa sinh được con trai, bị người ta chỉ trỏ sau lưng, nói đến cả sống lưng cũng chẳng đứng thẳng nổi. Cái mạng này, còn quan trọng gì nữa đâu.”
Vị đại nãi nãi này vừa ngoài ba mươi một chút, nếu được chăm sóc tử tế thì ắt vẫn còn trẻ trung, xinh đẹp. Nhưng vì sinh con hết lần này đến lần khác, bất kể thân thể có chịu nổi hay không, bà ta vẫn cứ cố.
Vì vậy, nhìn bề ngoài đã như phụ nữ hơn bốn mươi tuổi. Người nhà mẹ đẻ xót xa, khuyên can không biết bao nhiêu lần, bà ta cũng không buồn nghe
Bà có lý lẽ riêng của mình, giữ lấy như lẽ sống, ai nói gì cũng không thay đổi.
Tạ Vân nhìn bà ôm cái bụng lớn, vừa khóc vừa lau nước mắt, lòng cũng cảm thấy chua xót, chỉ đành dịu giọng khuyên: “Thai này sinh xong là tám đứa rồi, dù là con gái hay con trai thì cũng là máu mủ của mình…”
Nàng còn chưa nói hết lời, vị đại nãi nãi kia đã vội vàng chen vào, nói đầy hoảng loạn: “Hoàng hậu nương nương nói vậy, thần phụ đều biết! Nhưng thần phụ vẫn còn trẻ, vẫn có thể sinh được!”
Tạ Vân chỉ biết chán nản thở dài: “Nếu còn trẻ đến thế, thì đừng mang hết mấy đứa con đến đây gửi bổn cung nuôi giùm!”
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Định Bắc Hầu đại nãi nãi: Buông ta ra, ta còn có thể sinh nữa mà.
Tạ Vân: Chỉ sinh một đứa là đủ rồi.
Tra Phu Tiên Đế Trọng Sinh Rồi!
Lúc ban thưởng cho mọi người, Tạ Vân làm việc như đánh trống khua chiêng, khiến Quý phi vui sướng như lên tiên, đắc ý vô cùng.
Từ trước đến nay, nàng ta vẫn luôn chủ động tiếp cận Hoàng hậu, tìm cách thân cận, nhưng đối phương lúc nào cũng giữ vẻ lãnh đạm, không mặn không nhạt, như thể mọi chuyện chẳng đáng để tâm. Vì thế mà trong hậu cung không ít người chế giễu sau lưng, nói rằng dù nàng ta có bám riết cũng vô dụng, Hoàng hậu chẳng thèm đoái hoài đến, nhìn vào cũng thấy xấu hổ thay.
Nhưng kỳ thực, Quý phi là người thông minh. Ngay từ đầu nàng ta tiến cung không phải để tranh sủng với các phi tần, mà là để hỗ trợ Hoàng hậu, đặt cược tương lai vào Hoàng hậu chứ không phải Hoàng đế. Cả gia tộc nàng ta cũng đã sớm trói buộc lợi ích với nhà mẹ đẻ của Hoàng hậu, nếu Tạ Vân được vinh quang, bọn họ mới có cơ hội hưởng lộc.
Chính vì vậy, Quý phi rất để tâm tới thái độ của Hoàng hậu. Đáng tiếc là dù nàng nhiệt tình thế nào, Hoàng hậu vẫn như tường đá, khiến người khác cũng chẳng biết phải nói sao.
Bây giờ, Hoàng hậu đích thân ban thưởng trước mặt bao người, đây là sự công nhận lớn nhất dành cho nàng ta. Nhìn ánh mắt kính nể lẫn kinh ngạc của đám người xung quanh, Quý phi cảm thấy trong lòng dâng trào một cảm giác thỏa mãn chưa từng có.
Tạ Vân cũng thấy vui. Nếu đã quyết định sẽ sống yên ổn trong cung, thì việc kết giao đồng minh là điều không thể thiếu. Trong hậu cung nhiều người như vậy, nếu có thêm một người giỏi ăn nói, khéo léo, mưu trí, thì đúng là không tồi.
Đến tối, khi Quý Cảnh Lẫm trở về, Tạ Vân đang ngoan ngoãn ngồi trên giường đệm, mỉm cười nhẹ nhàng, chăm chú thêu hoa.
Cảnh tượng này đúng là hiếm thấy, từ trước đến nay nàng vẫn luôn là người biết điều, nhưng chuyện tự tay làm việc nữ công gia chánh thì xưa nay chưa từng thấy nàng động đến.
Quý Cảnh Lẫm tò mò lại gần nhìn, chỉ thấy ở góc vải thêu đủ loại màu sắc, chính giữa là một con heo con tròn vo, ú nụ, đang lăn tròn dưới chân Hoàng hậu, trông giống y như đúc con heo nuôi trong cung mà hắn từng thấy.
Tạ Vân thấy hắn có vẻ thích thú, bèn hào hứng giới thiệu: “Ngài nhìn xem, đáng yêu không? Ta định thêu cái này lên cái yếm cho hài tử, cũng coi như chút tâm ý của mẫu thân.”
Trong lòng Quý Cảnh Lẫm, đứa con tương lai tất nhiên phải là con trai. Mà nếu là con trai mà mặc cái yếm có heo con tròn ú như vậy… chỉ sợ đến khóc không ra nước mắt.
Miếng vải bông màu lam nhạt thì khá phù hợp, nhưng con heo con trên đó quả thực quá ngây thơ.
“Đẹp lắm, rất tốt.” Hắn gật đầu khẳng định, còn tỏ vẻ vô cùng tán thưởng tay nghề của Tạ Vân.
Nghe hắn nói vậy, Tạ Vân lại cúi đầu ngắm nghía mũi thêu của mình, càng nhìn càng thấy tinh xảo, hài lòng không thôi.
Cứ thế hai người vừa cười vừa nói chuyện, ngay cả con heo con thật sự cũng lạch bạch chạy đến dưới chân, kêu “ụt ịt” hai tiếng như thể tham gia góp vui, lại bị Tạ Vân nghiêm mặt xua đuổi: “Không được làm loạn!”
Tạ Vân bỗng nhiên “ai da” một tiếng, dọa con heo nhỏ đang nghịch dưới đất giật mình nhảy dựng. Quý Cảnh Lẫm thấy nàng đưa tay vuốt bụng, cũng lập tức nín thở, căng thẳng nhìn nàng.
“Hình như... động rồi?” Tạ Vân không dám tin, nhẹ nhàng xoa xoa bụng nhỏ, nước mắt lập tức tràn khỏi khóe mi.
Kiếp trước vì muốn có con mà cầu mãi không được, trằn trọc khổ sở, trong mộng cũng muốn cảm nhận một lần thai động.
Kiếp trước, nàng đã từng tha thiết cầu mong một đứa con mà không được, ngày đêm trằn trọc, thậm chí trong mơ cũng hy vọng được cảm nhận một lần thai động là thế nào.
Giờ phút này, rốt cuộc nàng đã thật sự cảm nhận được, cái cảm giác dịu dàng ấy, thật sự tuyệt diệu đến mức khiến người ta muốn rơi nước mắt..
Tạ Vân nghiêng người dựa vào lồng ngực rắn chắc của Quý Cảnh Lẫm, mắt đẫm lệ, giọng lạc đi vì xúc động: “Bệ hạ... con động rồi... thật sự động rồi…”
Nàng nói năng lộn xộn vì quá vui mừng, mà hắn cũng chẳng còn giữ được vẻ bình tĩnh thường ngày. Hắn cúi đầu, nhẹ nhàng áp tai vào bụng nàng, vui vẻ hỏi: “Là chỗ này sao?”
Tạ Vân gật đầu.
Quý Cảnh Lẫm đợi thêm một lúc, nhưng vẫn không thấy gì, trong lòng hơi hụt hẫng.
Kiếp trước hắn không bảo vệ được con, chẳng lẽ đứa nhỏ giận hắn… nên bây giờ không thèm đá hắn một cái?
Chờ thêm hồi lâu vẫn chẳng thấy gì, hắn ấm ức hỏi: “Sao con không chịu để ý tới trẫm chứ?”
Tạ Vân nghe thế không nhịn được bật cười: “Hình như mệt rồi, ngủ mất rồi. Ta cũng không còn cảm nhận được gì nữa.”
“À…” Hắn chậm rãi đáp một tiếng, rồi vươn tay nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt nàng, giọng dịu dàng nói: “Đã là người làm nương rồi, sao còn khóc như vậy?”
Nói rồi, hắn cúi xuống, khẽ hôn lên mi mắt nàng, giọng trầm ấm an ủi: “Về sau con không chỉ đá nàng đâu. Chờ khi chào đời rồi, còn sẽ gọi nàng một tiếng ‘mẫu hậu’. Những ngày hạnh phúc còn ở phía trước, đừng vội xúc động.”
Đạo lý này nàng hiểu cả, chỉ là nhất thời xúc động, khóc mấy tiếng cũng là chuyện bình thường.
Lau khô nước mắt xong, lúc này nàng mới thật sự cảm thấy được, mình đang mang thai. Trước kia dù có v**t v* bụng bao nhiêu lần, thì khái niệm có con vẫn cứ mơ hồ, chưa rõ ràng.
Cho dù có nôn nghén, nàng vẫn còn nghi ngờ, nghĩ chẳng biết có phải do ăn nhầm gì nên mới buồn nôn như thế không.
Nhưng lần này thì khác, thai động là bằng chứng rõ ràng nhất, một sinh mệnh khác, đang dùng cách của riêng nó để tuyên bố rằng: Ta đang tồn tại.
So với tiếng khóc chào đời, đây còn có ý nghĩa sâu sắc hơn, là một cột mốc đầu tiên, là lần đầu tiên con chủ động giao tiếp với nàng.
Nghĩ tới đó, Tạ Vân không kìm được bật cười thành tiếng. Nàng dựa lên người Quý Cảnh Lẫm, cứ thế cười mãi, không ngừng lại được.
Lúc thì khóc, lúc thì cười, hắn cũng chẳng biết phải dỗ thế nào cho đúng.
Dù nghĩ thế, nhưng trên khóe môi hắn cũng đã vô thức nở nụ cười, không ngăn lại được.
Đàn ông luôn thấy việc có con là điều đáng mừng, bởi vì họ chẳng cần chịu chút khổ cực nào. Không phải chịu đựng mệt mỏi, chẳng phải lo đối mặt với nguy hiểm, cho dù thê tử có phải dạo một vòng qua quỷ môn quan hết lần này đến lần khác, thì họ vẫn không cách nào cảm nhận được như người trực tiếp trải qua.
Mấy ngày nay, Tạ Vân đã nghe không ít chuyện. Nào là “vì con, khổ mấy cũng chịu được”, nào là “cho dù có chết, cũng muốn sinh con trai cho chồng, không hối tiếc”.
Nghe mà nàng chỉ muốn tức đến đau gan, nhưng cũng chẳng thể nói gì được. Bởi vì trong thời đại này, đó là điều đúng đắn, là đạo lý, là bổn phận của một người phụ nữ.
Còn nàng đã không còn cái suy nghĩ sinh một đứa là đủ. Ở thời đại này, chẳng khác nào nghịch lý, là sai trái, là bất hiếu.
Vài hôm trước, đại nãi nãi phủ Định Bắc Hầu tiến cung, chuyện cũng xoay quanh việc này.
Bà ta một hơi sinh bảy đứa con gái, hiện giờ mới ngoài ba mươi, bụng lại đang mang thai tiếp. Ai cũng biết, sinh nở đối với phụ nữ xưa nay đều là việc liều mạng. Bà ta đương nhiên hiểu rõ.
Nhưng chỉ vì chưa có được một đứa con trai, bà ta chính miệng nói đến chết cũng không nhắm mắt. Vì vậy mà cứ lần lượt mang thai, lần lượt sinh đẻ, chưa từng dám dừng lại.
Lần này mang thai, bụng lớn một cách kỳ lạ, trong lòng bà ta thật sự không yên.
Vị đại nãi nãi tiến cung lần này là để cầu xin ân điển. Mấy đứa con gái trước của bà, hôn sự vẫn chưa đâu vào đâu, giờ muốn nhờ Hoàng hậu ra mặt, nếu nhìn trúng được chàng trai nào trẻ tuổi tài giỏi, thì xin giúp chỉ hôn.
Bà ta sợ lần này không thể vượt qua cửa ải sinh nở, nên sớm sắp xếp mọi chuyện hậu sự.
Còn đứa con trong bụng, nếu là con trai, bà ta sẽ yên tâm, vì chắc chắn sẽ có người lớn tuổi trong tộc đứng ra lo liệu thay.
Còn nếu lại là con gái, thì cứ để chung với mấy đứa trước, coi như con mồ côi. Hoàng hậu đã biết là được, sau này chồng bà có lấy vợ kế cũng không dám quá đáng.
Mọi thứ bà ta đều tính toán xong xuôi, chỉ trừ mạng sống của mình là hoàn toàn không nghĩ tới.
“Thần phụ tuổi này mà chưa sinh được con trai, bị người ta chỉ trỏ sau lưng, nói đến cả sống lưng cũng chẳng đứng thẳng nổi. Cái mạng này, còn quan trọng gì nữa đâu.”
Vị đại nãi nãi này vừa ngoài ba mươi một chút, nếu được chăm sóc tử tế thì ắt vẫn còn trẻ trung, xinh đẹp. Nhưng vì sinh con hết lần này đến lần khác, bất kể thân thể có chịu nổi hay không, bà ta vẫn cứ cố.
Vì vậy, nhìn bề ngoài đã như phụ nữ hơn bốn mươi tuổi. Người nhà mẹ đẻ xót xa, khuyên can không biết bao nhiêu lần, bà ta cũng không buồn nghe
Bà có lý lẽ riêng của mình, giữ lấy như lẽ sống, ai nói gì cũng không thay đổi.
Tạ Vân nhìn bà ôm cái bụng lớn, vừa khóc vừa lau nước mắt, lòng cũng cảm thấy chua xót, chỉ đành dịu giọng khuyên: “Thai này sinh xong là tám đứa rồi, dù là con gái hay con trai thì cũng là máu mủ của mình…”
Nàng còn chưa nói hết lời, vị đại nãi nãi kia đã vội vàng chen vào, nói đầy hoảng loạn: “Hoàng hậu nương nương nói vậy, thần phụ đều biết! Nhưng thần phụ vẫn còn trẻ, vẫn có thể sinh được!”
Tạ Vân chỉ biết chán nản thở dài: “Nếu còn trẻ đến thế, thì đừng mang hết mấy đứa con đến đây gửi bổn cung nuôi giùm!”
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Định Bắc Hầu đại nãi nãi: Buông ta ra, ta còn có thể sinh nữa mà.
Tạ Vân: Chỉ sinh một đứa là đủ rồi.
Tra Phu Tiên Đế Trọng Sinh Rồi!
Đánh giá:
Truyện Tra Phu Tiên Đế Trọng Sinh Rồi!
Story
Chương 26
10.0/10 từ 44 lượt.