Tra Công Cải Tạo, BE Chuyển HE

Chương 199

PHIÊN NGOẠI – AKS RƠI VÀO TAY TRỊ LIỆU TINH THẦN XẤU TÍNH


Việc hắn làm với Aks quả thực là lỗi của hắn.



Dù Aks từng vứt bỏ hắn, nhưng khi hắn chọn cách trả thù và làm tổn thương người khác như cách Aks từng làm thì hắn cũng không khác gì Aks – đều là những kẻ tàn nhẫn.


Moose không phải không chấp nhận sự ‘đe dọa’ từ Aks.


Chỉ cần yêu cầu của Aks nằm trong phạm vi hợp lý, hắn đều sẽ đồng ý.


Thậm chí, nếu Aks yêu cầu hắn cưới anh làm thư quân.


Moose lén quan sát giống cái cao lớn và lạnh lùng bên cạnh.


Nếu….. Aks trở thành thư quân của hắn….


“Không, ngài đã hiểu lầm rồi. Thần thực sự không có ý định đe dọa ngài, càng không muốn ép buộc ngài làm bất cứ điều gì.”


Aks cố gắng giải thích.


Moose không tin.


Aks vốn là loại trùng, khi đồng đội mất giá trị lợi dụng hoặc trở thành gánh nặng, sẽ không chút do dự mà vứt bỏ.


Mà hắn, thân là thái tử Đế quốc, trùng đực cấp A…. giờ đã là cấp S. Một giá trị lợi dụng tốt đến nhường nào.


Làm sao Aks có thể không mưu tính gì với hắn?


Moose bước chậm đến gần, gần như dán sát vào lồng ngực của Aks.


“Nơi này chỉ có chúng ta, anh không cần phải giả vờ, cứ việc nói ra suy nghĩ thật sự của mình.”


Bàn tay của Moose đặt lên ngực Aks, chợt cảm thấy xúc giác có gì đó không đúng.


Chẳng lẽ là chạm phải khuy áo hoặc huy chương?


Rất nhanh sau đó, từ hơi thở rối loạn của Aks, hắn nhận ra rằng không phải khuy áo hay huy chương, mà chính là món đồ trang sức hắn từng đeo lên người Aks.


“Anh vẫn còn đeo sao?”


Moose ngạc nhiên.


Hắn từng nghĩ với tính cách của Aks, ngay khi khôi phục được khả năng hành động, anh sẽ lập tức xóa bỏ dấu vết mang tính sỉ nhục này.


Hóa ra là cố tình giữ lại, để làm công cụ uy h**p hắn sao.


Quả là biết nhẫn nhịn.


Moose nắm chặt món đồ, khiến Aks – vốn định lùi lại – không còn đường thoát.


“Chỉ là….. quên gỡ xuống thôi.” Aks khó nhọc trả lời.


Sau khi trở về nơi ở, anh bận rộn tẩy sạch tin tức tố trên người, trả lời tin nhắn từ đồng đội, xử lý công vụ, làm quen với lĩnh vực tinh thần vừa được phục hồi hoàn chỉnh và cơ thể đã nâng cấp. Ngoài ra, anh còn phải suy nghĩ cách đối diện với Nguyên soái, cũng như chuyện liên quan đến trùng đực nhỏ….


Quá nhiều việc khiến anh quên mất món trang sức trên người.


Nhưng chính sự lơ là này, quả thực không nên chút nào.


Đến bản thân Aks cũng thấy lời giải thích của mình thật yếu ớt.


Moose lại càng không tin.


“Quên à? Tại sao Trung tướng không quên luôn cả ta đi?”


Moose nghịch ngợm món đồ trang sức qua lớp quần áo, tay còn lại vô thức đặt lên eo Aks.


Đối diện với câu hỏi này, Aks không biết trả lời thế nào, đành buông xuôi.


“Ngài rực rỡ như ánh sao, bất cứ ai từng gặp ngài đều không thể quên được.”


Moose ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt phức tạp.


Nghe như một lời tỏ tình ngọt ngào.


Nhưng Aks lại từng quên hắn.


Aks nhớ rõ trùng đực cao quý của Đế quốc, nhớ rõ vị thân vương quyền quý. Nhưng lại không thể nhớ được trùng đực nhỏ từng bị anh bỏ rơi ở Ám Tinh.


Thật quá đáng.



Quả nhiên, hắn không nên dành dù chỉ một chút thương hại nào cho Aks.


Nên để lại dấu ấn sâu sắc trên người Aks, để anh cả đời không thể quên được hắn.


Moose đẩy mạnh Aks, khiến lưng của anh đập vào thân cây to phía sau, sau đó bắt đầu tháo cúc áo của anh.


Aks sững người, nhận ra điều gì đó, liền bối rối gọi: “Điện hạ?!”


“Nhỏ tiếng thôi,” Moose nắm lấy món trang sức trên người Aks, xoay mạnh một cách đầy trừng phạt, rồi nói:


“Anh muốn gọi cả đội cận vệ đến đây để nhìn xem anh làm sao mà giữa vườn hoa lại cởi tr*n tr** dụ dỗ hoàng tử à?”


Aks cứng họng.


Rõ ràng là thân vương tự tay c** đ* của anh, thế nhưng lại bảo rằng anh đang dụ dỗ.


Aks hiểu rõ, đó chính là ‘sự thật’ mà bất kỳ trùng nào cũng sẽ tin. Sẽ không có ai lắng nghe lời anh giải thích.


Một trùng đực vừa trưởng thành và một trùng cái đã trưởng thành từ lâu, nếu xảy ra chuyện gì giữa vườn hoa trong đêm, thì tất nhiên là do anh dụ dỗ thân vương.


Aks không thể chống lại những cái chạm của thân vương, dù anh cố gắng kiềm chế, tin tức tố vẫn tỏa ra ngoài.


“Ngửi thì lạnh lùng như vậy, nhưng cơ thể lại nóng rực ngoài ý muốn.” Moose cúi đầu lẩm bẩm.


Aks xấu hổ quay đầu sang chỗ khác, tựa lưng vào thân cây, không nói nên lời.


Tiếng bước chân tuần tra mơ hồ truyền đến từ xa.


Aks sững người, lập tức nhặt chiếc áo khoác quân phục bị thân vương cởi xuống, trùm kín người hắn, che chắn cho thân vương thật cẩn thận.


Moose bị bất ngờ trùm kín đầu, liền ngơ ngác ngẩng lên: “Aks?”


“Điện hạ, xin ngài đừng phát ra tiếng.”


Aks hạ thấp giọng, cố gắng kiểm soát hơi thở hỗn loạn, che chắn cho thân vương trước mặt, ánh mắt lo lắng nhìn về hướng phát ra tiếng bước chân.


Moose mở rộng tinh thần lực, cảm nhận đội tuần tra đang tiến lại gần. Hắn nhanh chóng hiểu ra sự căng thẳng của Aks.


Ngước mắt nhìn chiếc áo khoác quân phục phủ kín người mình, Moose cảm thấy thật thú vị.


Đến nước này rồi, vậy mà Aks lại chọn bảo vệ hắn – người ăn mặc chỉnh tề, trong khi chẳng bận tâm gì đến lồng ngực tr*n tr** của chính mình.


Moose khẽ mỉm cười. Hắn cúi đầu, dùng má cọ nhẹ vào trước ngực Aks.


Aks vừa cố bảo vệ hắn, vừa lo lắng nhìn hắn.


“Aks, anh không nên che ta lại. Anh nên để tất cả trùng đều thấy ta đã làm gì với anh trong vườn hoa hoàng cung. Khi đó, anh sẽ được kết hôn với ta, trở thành thư quân của ta.”


Moose tựa vào lòng Aks, hiếm khi kiên nhẫn phân tích, chỉ cho anh biết anh nên làm gì.


Aks chỉ mím chặt môi, nâng tay điều chỉnh lại chiếc áo khoác quân phục che trên đầu Moose, khiến hắn được bao phủ kỹ càng hơn.


Những trùng cái đang tuần tra ngửi thấy mùi tin tức tố lạnh lùng từ một trùng cái khác.


Tin tức tố này có cấp bậc rất cao, mang đến sự áp chế mạnh mẽ.


Dù có cấp bậc cao nhưng phát tán tin tức tố trong vườn hoa hoàng cung chẳng khác nào biến nơi đây thành sân sau của nhà mình.


Đội trưởng cận vệ mặt lạnh tanh, dẫn theo nhóm lính tiến lên, định lôi kẻ liều lĩnh kia ra.


Nhưng trước khi đến gần, cả đội bất ngờ ngửi thấy một luồng tin tức tố ngọt ngào, như hương mật hoa trái cây, phát ra từ một trùng đực.


Ngay lập tức, sắc mặt tất cả thay đổi, vội vàng dừng bước.


Một trùng cái phát tán tin tức tố trong vườn hoa là hành động phạm luật, làm rối trật tự cung đình và xúc phạm đến hoàng gia.


Nhưng nếu có một trùng đực ở đó, mọi chuyện lại hoàn toàn khác.


Giữa trùng cái và trùng đực, hành động thân mật là kết quả của cảm xúc mãnh liệt, thậm chí còn được xem là khuyến khích để tăng tỉ lệ sinh sản.


Dù địa điểm có hơi không phù hợp, nhưng với một trùng đực cấp cao như vậy, cũng không khó để thông cảm.


Rõ ràng, trùng đực trong vườn này có cấp bậc rất cao. Chỉ một chút tin tức tố tỏa ra thôi cũng đã khiến cả nhóm gần như mất kiểm soát.


Cả đội lính nhìn nhau, quyết định rút lui, đồng thời phong tỏa khu vực này để tránh những trùng khác vô tình đi vào.


“Xem ra hắn thật may mắn.”


Đội trưởng cận vệ buông một câu đầy chua xót.


Đúng là một tin tức tố của một trùng đực tuyệt vời.



Chỉ với một chút tỏa ra, cũng mạnh mẽ hơn bất kỳ trùng đực nào anh ta từng gặp, đủ để khiến người ta phải mơ tưởng.


Không biết vị khách quý nào đã đến hoàng cung, sau này liệu có cơ hội gặp lại không.


“Có cần báo cáo lên Nguyên soái không?” Một trùng cái hỏi.


“Im đi, chuyện nhỏ nhặt thế này mà cũng báo cáo, cậu nghĩ Nguyên soái rảnh rỗi như cậu à?”


..


Sau gốc cây lớn trong vườn hoa.


Moose dựa vào lòng Aks, đầu được phủ kín bởi chiếc áo quân phục dày dặn.


Hắn ngẩng lên nhìn Aks, cười khẽ nói:


“Nhìn chúng ta lúc này giống như đang vụng trộm vậy.”


Aks chưa từng trải qua chuyện như thế này.


Là một quân thư tuân thủ kỷ luật nghiêm ngặt, tình huống như hiện tại mang đến cho anh một cú sốc quá lớn.


Nhưng thân vương rõ ràng không định tha cho anh, nên Aks chỉ có thể cam chịu, giữ chặt chiếc áo quân phục, che chắn Moose thật cẩn thận, không để lộ dù chỉ một sợi tóc.


Chỉ khi nhận được tin nhắn từ thư phụ, Moose mới lưu luyến buông tha cho Aks.


Hắn đứng bên cạnh, thích thú nhìn Aks chỉnh lại quần áo, trong đầu suy tính làm sao để hoàn toàn ràng buộc anh, khiến anh không bao giờ thoát khỏi mình.


“Ba ngày nữa, Trùng Hoàng bệ hạ sẽ tổ chức lễ trưởng thành cho ta tại cung điện. Anh sẽ tham dự chứ?” Moose hỏi.


Dù là giọng điệu hỏi han nhưng trong lòng hắn chắc chắn rằng Aks nhất định sẽ đến.


Động tác chỉnh trang quần áo của Aks khựng lại.


Lễ trưởng thành của một trùng đực thường đồng thời là buổi gặp mặt mai mối.


Hoặc thậm chí là lễ đính hôn.


Với trùng đực thuộc gia tộc quý tộc lớn như Moose, gần như chắc chắn hôn phối đã được định sẵn và sẽ được công bố trong lễ trưởng thành.


Aks cụp mắt xuống, cảm xúc chua xót trong lòng trào dâng, nhưng anh không thể lý giải rõ ràng tại sao.


Thân vương độc đoán và quá đáng, nhưng anh lại rất khó thực sự căm ghét hắn.


Có lẽ vì Moose đã mang đến cho anh sự thanh lọc tinh thần tốt nhất.


Hoặc có lẽ bởi một tuần hỗn loạn mà anh đã trải qua với thân vương là lần đầu tiên – và cũng là lần duy nhất – trong hơn mười năm kể từ khi mất đi trùng đực nhỏ, anh cho phép bản thân buông thả hoàn toàn.


Anh buộc phải tạm gác lại nỗi đau trong quá khứ, trống rỗng tâm trí, không cần nghĩ gì, không cần lo lắng gì, cứ thế chìm đắm trong khao khát.


Anh chưa bao giờ cảm thấy nhẹ nhõm đến như vậy.


Vì vậy, việc sinh ra một tình yêu đến mức b*nh h**n đối với một trùng đực cũng không phải điều gì khó hiểu.


Nhưng giữa anh và thân vương, nhất định không thể nào có khả năng.


Điều đó thậm chí không liên quan đến sự hận thù mơ hồ, không có mục tiêu mà anh đang mang.


Việc thân vương chọn thành phố ngầm làm nơi thức tỉnh sinh lý, che giấu thân phận để chiếm hữu anh, đã nói lên rằng thân vương hoàn toàn không có ý định chịu trách nhiệm với mối quan hệ này.


Cũng giống như tối nay, tất cả chỉ là sự tận hưởng tạm thời, một trò chơi vô nghĩa.


Không lâu nữa, thân vương sẽ có thư quân của mình, một gia đình của riêng mình.


Còn anh, như suốt hơn mười năm qua, vẫn sẽ cô độc một mình, chẳng nhận được gì cả.


“Thần xin lỗi, điện hạ.”


Anh cúi đầu, giọng khẽ như gió thoảng qua, tựa hồ chỉ muốn chôn giấu mọi cảm xúc sâu trong lòng.


“Thần chuẩn bị xin đến biên giới để phòng thủ, có lẽ sẽ không thể tham gia lễ trưởng thành của ngài.”


Tình yêu vốn dĩ không nên tồn tại này, một thứ tình cảm đơn phương của anh, sẽ theo ánh trăng đêm nay mà tan biến.


Moose ngơ ngác nhìn Aks, gần như không tin vào tai mình.


“Anh nói gì? Ra biên giới? Tại sao? Anh vừa kết thúc chiến dịch viễn chinh, anh là một ứng cử viên xuất sắc cho vị trí Thượng tướng tiếp theo, sự nghiệp của anh ở Đế Đô đang sáng lạn cơ mà!”


Moose hoàn toàn không hiểu được Aks đang nghĩ gì.


Bởi điều này quá trái ngược với lẽ thường.



Aks đã nỗ lực rất nhiều năm qua để leo lên vị trí hiện tại, điều đó Moose nhìn thấy rõ hơn bất kỳ ai.


Chính vì vậy, hắn càng không hiểu tại sao Aks lại muốn từ bỏ tất cả mọi thứ có thể dễ dàng đạt được?


Aks có chút ngạc nhiên khi thân vương lại biết những chuyện này.


Nhưng nghĩ lại cũng không khó hiểu. Dù thân vương là trùng đực, hắn cũng là thái tử của Đế quốc, việc nắm bắt tin tức quân đội là điều rất bình thường.


Chỉ là, câu hỏi của thân vương, anh rất khó trả lời.


Bởi vì, không có lý do nào cả.


Anh chỉ đơn giản là đã mất đi động lực để tiếp tục sống.


Suốt những năm qua, ý chí sống duy nhất của anh là tìm kiếm trùng đực nhỏ và báo thù cho trùng đực nhỏ.


Giờ đây, khi biết rằng pháo đạn đã g**t ch*t trùng đực nhỏ lại đến từ Nguyên soái – trùng đã dìu dắt anh.


Và vì hạnh phúc của Nguyên soái cùng thân vương, anh cuối cùng đã từ bỏ ý định trả thù.


Aks đã không còn lý do để sống nữa.


Giờ đây, trùng đực cuối cùng mà anh quan tâm cũng sắp đính hôn.


Tất cả mọi trùng đều sẽ có được hạnh phúc.


Là kẻ duy nhất bất hạnh, anh cũng nên rời đi rồi.


“Không có lý do, thần chỉ muốn làm vậy.”


Aks trả lời.


Anh không thể nói với thân vương rằng mình chỉ đang chờ đợi cái chết.


Cũng không thể bịa ra một lời nói dối để lừa dối thân vương.


Chỉ có thể dùng cách mơ hồ này để tránh né.


“Anh____”


Moose suýt chút nữa bị anh làm tức chết.


Rõ ràng mới vừa nãy còn bảo vệ hắn trong chiếc áo khoác quân phục.


Giờ đây lại cứng nhắc từ chối hắn, muốn hoàn toàn rời xa hắn.


“Ta không cho phép, không cho phép anh rời đi!”


Moose tuyệt đối không chấp nhận việc Aks rời xa hắn.


Dù hắn không có lý do cũng chẳng có tư cách để ngăn cản.


Nhưng, trùng đực luôn có quyền tùy hứng vô lý.


Chỉ là, sự ‘tùy hứng’ này, chỉ có tác dụng với trùng cái yêu thương hắn.


Moose đau lòng nhìn Aks trước mặt.


Rõ ràng, Aks không hề yêu hắn.


Moose đau đớn đến mức muốn khóc, nhưng lòng kiêu hãnh không cho phép hắn rơi nước mắt trước mặt Aks.


Dù không rơi lệ, nhưng đôi mắt đỏ hoe của Moose, cũng đủ để khiến bất kỳ trùng cái nào đau lòng.


“Điện hạ…”


Aks thở dài một tiếng, rất khẽ.


Không hiểu vì sao vị thân vương cao quý lại khăng khăng muốn giữ anh ở lại.


Có lẽ là muốn anh ở lại Đế Đô để làm trò tiêu khiển bất cứ khi nào cần.


Hoặc có lẽ đó là sự quyến luyến và không nỡ rời xa theo bản năng của trùng đực đối với người đã dẫn dắt sự thức tỉnh sinh lý của mình.


“Được thôi, thần sẽ tham dự lễ thành niên của ngài….”


Đối diện với cặp mắt vô cùng xinh đẹp kia của thân vương, Aks đột nhiên lại nhớ tới cặp mắt dị đồng của trùng đực nhỏ, cuối cùng, anh vẫn không thể nói ra bất cứ lời nào làm hắn không vui, điểm mấu chốt cũng thấp hơn.


“Chờ ngài hoàn toàn ghét bỏ thì tôi….. sẽ rời đi.”


Aks đáp.



Vậy, ý này là không rời đi nữa sao?


Moose chớp mắt ngơ ngác, đôi mắt đã hơi cay và đau nhức.


Cảm giác như nhẹ nhõm vì may mắn, đồng thời lại thấy sợ hãi và tủi thân.


Hắn bước lên phía trước, thử muốn ôm lấy Aks.


Nhưng Aks đột nhiên biến sắc, tránh khỏi cánh tay của Moose, còn chắn hắn ở phía sau mình.


Cơ thể của Aks căng thẳng, mắt nhìn chằm chằm về phía trước.


Thập An xuất hiện, mang theo sự lo lắng vì tìm kiếm đứa con mình: “?”


Thập An mơ hồ cảm nhận được bầu không khí có gì đó không đúng.


Từ sau lưng Trung tướng Aks, đứa con của ông ló đầu ra, đôi mắt rõ ràng hơi đỏ.


Còn Trung tướng Aks… quân phục trên người hình như không còn chỉnh tề như trước.


“Đã xảy ra chuyện gì sao?” Thập An không hiểu hỏi.


Nhận thấy sự căng thẳng của Aks, Moose dụi mắt, từ sau lưng anh bước ra, lập tức bịa ra một cái cớ:


“Không sao cả, không sao cả, con vừa bị phấn hoa bay vào mắt, Trung tướng giúp con thổi mắt thôi.”


Lừa dối thư phụ như vậy, lương tâm của Moose không hề cảm thấy cắn rứt.


“Sao lại để phấn hoa bay vào mắt? Để ta xem nào.”


Thập An lo lắng, tiến lại gần xem xét.


“Đã không sao rồi ạ.”


Moose sợ thư phụ nhìn ra điều gì, giả vờ ngượng ngùng né tránh.


“Không sao là tốt rồi.”


Thập An không nhịn được mà dặn dò thêm:


“Không còn là trẻ con nữa, đừng cứ mãi chui vào bụi hoa. Để Trung tướng nhìn thấy cười cho.”


Aks đứng cứng đờ một bên, không biết phải đáp lại thế nào.


Moose lén nhìn anh, trong lòng nghĩ: Aks chắc chắn sẽ không cười nhạo hắn.


Từ nhỏ đến lớn, hắn đã chui vào bụi hoa bao nhiêu lần trước mặt Aks, thậm chí còn lăn lộn giữa biển hoa, vậy mà Aks chưa bao giờ cười nhạo hắn.


“Hoa nguyệt kiến thảo có đẹp không? Có thể về được chưa?” Thập An hỏi.


“Vâng.”


Moose gật đầu, đáp lại một cách hờ hững:


“Mặt trăng thật lớn.”


Vừa to vừa trắng.


Thật mềm mại.


Thập An ngước nhìn ánh trăng trên bầu trời, đồng tình nói:


“Đúng là rất sáng.”


Ngay sau đó, nhớ ra điều gì, Thập An nhắc nhở:


“Nhưng đừng nửa đêm lại chạy ra dưới ánh trăng ngủ nữa.”


“Con sẽ không….”


Moose vội vàng phản bác, nhưng đồng thời lại lén dùng ánh mắt liếc nhìn Aks.


Thập An nhớ đến Aks, trùng vẫn đứng chờ bên cạnh.


“Đã rất muộn rồi, Trung tướng Aks ….”


“Sao không ở lại nghỉ ngơi trong cung đi!” Moose vội vàng chen lời.


Thập An: “?”


________________________________________________________________________________


()


Tra Công Cải Tạo, BE Chuyển HE
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tra Công Cải Tạo, BE Chuyển HE Truyện Tra Công Cải Tạo, BE Chuyển HE Story Chương 199
10.0/10 từ 13 lượt.
loading...