Tổng Giám Đốc Tôi Đang Tìm Anh
C26: Chương 26
88@-
Im lặng vài giây, Tài hỏi tôi:
– Vậy cô làm đến đâu rồi?
– Tôi… làm sắp xong rồi, nhưng chỉ dừng ở những thông tin chính, tôi nghĩ nếu mai anh cần luôn thì tập trung vào những ý chính là được. Tôi mở cho anh xem qua nhé!
Tài gật nhẹ. Tôi bước nhanh về bàn làm việc, mở bản báo cáo dang dở. Nếu Tài không cần nó thì tôi dừng lại, còn Tài muốn dùng thì tôi sẽ làm nốt.
Nhìn con bé ngủ ngoan trên sofa, Tài bất ngờ lên tiếng:
– Con gái cô đây à?
Ánh mắt Tài nhìn hai mẹ con tôi dường như có gì đó thương hại. Tuti giống tôi còn hơn cả giống mẹ đẻ của nó, nhìn qua cũng đã thấy rồi. Tôi mím môi gật nhẹ. Cứ như có linh cảm, con bé nghe nhắc đến mình, cái miệng nhỏ lại gào lên:
– AAAAA…
Nước mắt lăn từng giọt to như hạt đậu, khuôn mặt xinh xắn đỏ lên đòi được quan tâm. Tôi định bước lại dỗ con, nào ngờ… Tài khẽ khàng ẵm con lên tay!
Toàn thân tôi chết lặng, hai mắt mở to chứng kiến giây phút cha đẻ của Tuti bế con bé trong vòng tay vững chãi. Sống mũi cay xè, nước mắt tôi cứ vô thức trào ra. Tuti ơi… ngay lúc này, mẹ có nên… có nên nói ra tất cả hay không?
– Dỗ trẻ con thế này à?
Vừa nói Tài vừa vỗ vỗ vào người con bé, chẳng hiểu trời xui đất khiến thế nào mà con bé im bặt, hai mắt long lanh nước chăm chú nhìn người đàn ông đẹp trai như tượng tạc đang vỗ về mình.
– Cô cứ làm tiếp đi!
Anh ta bế con bé đi vào trong phòng ngủ. Tôi há hốc miệng nhìn theo, qua cánh cửa mở toang thấy anh ta đặt con lên giường. Người đàn ông này… anh ta… sẽ là một người cha tốt, có phải không?
Quay trở lại, anh ta bước đến cạnh bàn làm việc của tôi, kéo một chiếc ghế tựa gần đó ngồi xuống, ý định nghe tôi trình bày những gì tôi làm. Còn tôi, mọi việc vừa xảy ra làm đầu óc tôi rối loạn, cảm giác như chơi vơi lạc lõng không biết đâu là bến bờ. Tôi sắp phải xa Tuti rồi sao? Tôi… có thế nào… vẫn cứ không muốn xa con! Nhưng… tôi biết mình không thể ích kỷ!
Hít sâu một hơi trấn tĩnh lại mọi cảm xúc, tôi nghẹn giọng:
– Anh… thích trẻ con à?
Tài khẽ nhướng mày.
– Không hẳn.
– Vậy… tại sao…
Tài không trả lời. Nuốt một ngụm nước bọt, cảm giác mặt mũi nóng ran tôi tò mò hỏi:
– Nếu như… có một ngày… bỗng dưng anh biết mình có một đứa con thì… anh sẽ nghĩ sao?
– Tại sao cô lại hỏi tôi thế?
Anh ta nghi hoặc hỏi. Bao xúc động trong tôi chợt tắt lịm, thay vào đó là cảm giác tức giận mơ hồ mà rõ rệt. Tôi gật nhẹ trấn giữ cơn thịnh nộ, nhìn thẳng vào mắt Tài, tiếp lời:
– Cha của con tôi không biết anh ta có con, tôi muốn hiểu suy nghĩ của anh ta, muốn biết liệu tôi có nên cho anh ta biết sự tồn tại của con hay không?
– Cô chưa kết hôn à?
Tôi khẽ gật. Anh ta cau mày:
– Tốt hơn là không nên nói.
Cảm giác rơi tự do làm tôi choáng váng. Mặt mũi tối sầm, cảm giác khó thở nhưng tôi vẫn cố gắng trấn tĩnh để hỏi người đàn ông lạnh lùng trước mặt:
– Tại… tại sao? Tôi không phải đàn ông, tôi không hiểu! Anh làm ơn cho tôi biết… Tại sao?
Tài lạnh giọng:
– Không tại sao hết. Báo cáo của cô đâu, mở ra đi!
Tôi nuốt cơn tức ngược trở lại mà cơn tức cứ nghẹn ứ ở cổ. Vương Tuấn Tài… anh ta muốn chối bỏ con! Đứng ở lập trường cha của con tôi, anh ta không muốn biết sự tồn tại của con, đơn giản vì con sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống riêng của anh ta! Đã là như vậy… thì nói hay không… có gì là quan trọng? Nói ra… chỉ khiến anh ta nghĩ tôi thèm khát tiền bạc của anh ta mà thôi! Còn Tuti, nếu như một ngày con biết sự thật, sợ con tủi thân vì có người cha như anh ta! Vậy thì… tốt hơn hết, Tuti sẽ chỉ là con của tôi thôi, anh ta sẽ không bao giờ được biết về con!
Tổng Giám Đốc Tôi Đang Tìm Anh
Tuti đang ngủ say, bất ngờ nghe âm thanh vang lên trong tĩnh lặng, liền khóc ré lên:
– AAAAA…
Nóng ran mặt mũi, vừa xấu hổ lại vừa sợ hãi, tôi vội bước ra dỗ con, để mặc Tài đứng lặng, còn chưa nói nổi lời nào.
– À… Tuti ngoan của mẹ… mẹ thương… mẹ thương…
Vỗ về con một hồi, con lại ngoan ngoãn vào giấc trở lại. Lúc này tôi mới lúng túng giải thích:
– Anh thông cảm… tôi chưa xong việc mà sáng mai anh lại cần bản báo cáo kinh doanh trung tâm thương mại Hoàng Long 3 gấp nên…
– Chỉ sửa lại định dạng thôi mà lâu thế sao?
Anh ta cau mày hỏi. Tôi ngỡ ngàng liền đáp:
– Chiều nay anh Hoàng bảo tôi làm cả bản báo cáo rồi đưa cho anh ta duyệt.
Im lặng vài giây, Tài hỏi tôi:
– Vậy cô làm đến đâu rồi?
– Tôi… làm sắp xong rồi, nhưng chỉ dừng ở những thông tin chính, tôi nghĩ nếu mai anh cần luôn thì tập trung vào những ý chính là được. Tôi mở cho anh xem qua nhé!
Tài gật nhẹ. Tôi bước nhanh về bàn làm việc, mở bản báo cáo dang dở. Nếu Tài không cần nó thì tôi dừng lại, còn Tài muốn dùng thì tôi sẽ làm nốt.
Nhìn con bé ngủ ngoan trên sofa, Tài bất ngờ lên tiếng:
– Con gái cô đây à?
Ánh mắt Tài nhìn hai mẹ con tôi dường như có gì đó thương hại. Tuti giống tôi còn hơn cả giống mẹ đẻ của nó, nhìn qua cũng đã thấy rồi. Tôi mím môi gật nhẹ. Cứ như có linh cảm, con bé nghe nhắc đến mình, cái miệng nhỏ lại gào lên:
– AAAAA…
Nước mắt lăn từng giọt to như hạt đậu, khuôn mặt xinh xắn đỏ lên đòi được quan tâm. Tôi định bước lại dỗ con, nào ngờ… Tài khẽ khàng ẵm con lên tay!
Toàn thân tôi chết lặng, hai mắt mở to chứng kiến giây phút cha đẻ của Tuti bế con bé trong vòng tay vững chãi. Sống mũi cay xè, nước mắt tôi cứ vô thức trào ra. Tuti ơi… ngay lúc này, mẹ có nên… có nên nói ra tất cả hay không?
– Dỗ trẻ con thế này à?
Vừa nói Tài vừa vỗ vỗ vào người con bé, chẳng hiểu trời xui đất khiến thế nào mà con bé im bặt, hai mắt long lanh nước chăm chú nhìn người đàn ông đẹp trai như tượng tạc đang vỗ về mình.
– Cô cứ làm tiếp đi!
Anh ta bế con bé đi vào trong phòng ngủ. Tôi há hốc miệng nhìn theo, qua cánh cửa mở toang thấy anh ta đặt con lên giường. Người đàn ông này… anh ta… sẽ là một người cha tốt, có phải không?
Quay trở lại, anh ta bước đến cạnh bàn làm việc của tôi, kéo một chiếc ghế tựa gần đó ngồi xuống, ý định nghe tôi trình bày những gì tôi làm. Còn tôi, mọi việc vừa xảy ra làm đầu óc tôi rối loạn, cảm giác như chơi vơi lạc lõng không biết đâu là bến bờ. Tôi sắp phải xa Tuti rồi sao? Tôi… có thế nào… vẫn cứ không muốn xa con! Nhưng… tôi biết mình không thể ích kỷ!
Hít sâu một hơi trấn tĩnh lại mọi cảm xúc, tôi nghẹn giọng:
– Anh… thích trẻ con à?
Tài khẽ nhướng mày.
– Không hẳn.
– Vậy… tại sao…
Tài không trả lời. Nuốt một ngụm nước bọt, cảm giác mặt mũi nóng ran tôi tò mò hỏi:
– Nếu như… có một ngày… bỗng dưng anh biết mình có một đứa con thì… anh sẽ nghĩ sao?
– Tại sao cô lại hỏi tôi thế?
Anh ta nghi hoặc hỏi. Bao xúc động trong tôi chợt tắt lịm, thay vào đó là cảm giác tức giận mơ hồ mà rõ rệt. Tôi gật nhẹ trấn giữ cơn thịnh nộ, nhìn thẳng vào mắt Tài, tiếp lời:
– Cha của con tôi không biết anh ta có con, tôi muốn hiểu suy nghĩ của anh ta, muốn biết liệu tôi có nên cho anh ta biết sự tồn tại của con hay không?
– Cô chưa kết hôn à?
Tôi khẽ gật. Anh ta cau mày:
– Tốt hơn là không nên nói.
Cảm giác rơi tự do làm tôi choáng váng. Mặt mũi tối sầm, cảm giác khó thở nhưng tôi vẫn cố gắng trấn tĩnh để hỏi người đàn ông lạnh lùng trước mặt:
– Tại… tại sao? Tôi không phải đàn ông, tôi không hiểu! Anh làm ơn cho tôi biết… Tại sao?
Tài lạnh giọng:
– Không tại sao hết. Báo cáo của cô đâu, mở ra đi!
Tôi nuốt cơn tức ngược trở lại mà cơn tức cứ nghẹn ứ ở cổ. Vương Tuấn Tài… anh ta muốn chối bỏ con! Đứng ở lập trường cha của con tôi, anh ta không muốn biết sự tồn tại của con, đơn giản vì con sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống riêng của anh ta! Đã là như vậy… thì nói hay không… có gì là quan trọng? Nói ra… chỉ khiến anh ta nghĩ tôi thèm khát tiền bạc của anh ta mà thôi! Còn Tuti, nếu như một ngày con biết sự thật, sợ con tủi thân vì có người cha như anh ta! Vậy thì… tốt hơn hết, Tuti sẽ chỉ là con của tôi thôi, anh ta sẽ không bao giờ được biết về con!
Tổng Giám Đốc Tôi Đang Tìm Anh
Đánh giá:
Truyện Tổng Giám Đốc Tôi Đang Tìm Anh
Story
C26: Chương 26
10.0/10 từ 27 lượt.