Tổng Giám Đốc Tôi Đang Tìm Anh
C25: Chương 25
Phòng nghỉ bên trong như một phòng khách sạn hạng sang, phòng tắm cũng cực kỳ sang trọng với bồn tắm xông hơi. Tôi không có quần áo để thay, đành tắm gội nhanh qua vòi hoa sen rồi sấy tóc cùng bộ váy duy nhất trên người. Vừa mở cửa phòng tắm bước ra, Tài đã đứng đó làm tôi giật mình, tự nhiên hai má lại nóng ran.
– À… Tôi tắm xong rồi. Anh cần vào thì vào đi.
Trên tay Tài là một bộ quần áo thể thao bằng nỉ mỏng. Tôi nhìn qua thì chợt hiểu, anh ta định để tôi mặc tạm, bất giác trong lòng dâng lên chút ấm áp dù thái độ của người trước mặt hết sức lạnh nhạt.
– Cảm ơn anh… nhưng tôi sấy xong đồ rồi, anh cất giúp tôi.
Tài bỗng nhìn chăm chăm vào bên má tím bầm cùng vết rách trên môi tôi, đôi mắt đen sẫm chau lại. Anh ta hất nhẹ hàm:
– Ra kia!
Nơi đó… là chiếc giường! Nhớ lại chuyện buổi trưa, tôi lắc lắc đầu:
– Để làm… làm gì chứ? Tôi ra khỏi phòng anh bây giờ đây!
Anh ta lườm tôi, hừ một tiếng:
– Cô nghĩ cái gì thế? Ra kia bôi thuốc!
À… tôi nóng ran mặt mũi, cười cười theo Tài ra chiếc bàn tủ đầu giường. Anh ta mở ngăn kéo lấy một tuýp thuốc, vứt lên bàn. Thực tình thái độ tức giận ở Tài vẫn không che giấu, giận vì tôi làm loạn, hay vì… tôi từ chối anh ta?
Nhìn theo bóng lưng Tài, tôi thẫn thờ thở hắt một hơi. Liệu Tài có để tôi tiếp tục làm thư ký cho anh ta nữa hay không khi không đạt được mục đích? Nói gì thì nói, công việc thư ký với mức lương mười triệu anh ta cho tôi chính là công việc mà tôi cần lúc này, quan trọng hơn tôi được ở gần anh ta để không lăn tăn trước quyết định có nên cho anh ta biết sự thật về Tuti hay không!
Buổi chiều, công việc của tôi vẫn tiếp diễn, Hoàng vẫn là kẻ giao việc cho tôi. Số lượng công việc anh ta giao trong một ngày dễ chừng làm cả tuần cũng chưa xong!
Bốn giờ chiều, Hoàng đưa một tập tài liệu vào tay tôi, ra lệnh:
– Cô làm báo cáo kinh doanh này đi, tôi duyệt xong sẽ đưa cho sếp. Sáng mai sếp dùng cho buổi họp sáng!
Tôi tròn mắt trước thời hạn anh ta nói. Cũng có nghĩa… tôi phải làm xong báo cáo này trước sáng mai sao? Đấy là còn chưa kể anh ta không duyệt mà bắt tôi sửa đi sửa lại nữa!
Trợ lý Hoàng, anh thật quá quắt!
Tôi hiểu lý do tại sao Hoàng bắt nạt tôi như vậy, đơn giản vì anh ta sợ tôi cướp mất vị trí, thế nên muốn sếp nhìn nhận tôi là một kẻ kém cỏi vô tích sự mà đuổi cổ tôi. Được, đã vậy tôi sẽ cho anh ta thấy, tôi không sợ anh ta!
Cắm đầu cắm cổ vào đống tài liệu để làm báo cáo về kết quả kinh doanh một trung tâm thương mại lớn trong quý vừa rồi, khi tôi ngẩng mặt lên, sắc trời bên ngoài đã tối om. Bảy giờ tối rồi… Tài và Hoàng đã về từ lúc nào mà tôi còn không biết.
Tổng công ty sợ rò rỉ dữ liệu nên không ai được mang máy tính về nhà, cũng không thể sao chép file. Nhớ đến Tuti, tôi không đành rời bản báo cáo dang dở nhưng cũng phải đứng dậy. Nhanh chóng khóa lại cửa, tôi phóng xe máy về khu chung cư mini. Cũng may cô giáo mở lớp trông con bé tại nhà, ngay tầng một của chung cư, đón lấy con tôi chỉ biết áy náy nói với cô:
– Cô Hoa… hôm nay cháu đi làm về trễ, làm phiền cô quá!
Cô Hoa cũng thông cảm cho hoàn cảnh của tôi, cô cười nói:
– Không sao, từ sau cháu bận thì cứ nhắn cho cô để cô biết, ban nãy cô cho con bé ăn tối rồi đấy!
Tôi mừng đến hai mắt đỏ hoe, vội nói:
– Cô cứ tính thêm phí giúp cháu cô nhé, cháu cảm ơn cô nhiều lắm… Cháu mới đi làm nên công việc chưa vào guồng, thành ra…
– Được rồi, không phải lo… thôi hai mẹ con về nghỉ đi kẻo muộn!
Tôi xúc động chào cô giáo, dắt tay con bé ra thang máy. Con đi lớp đã quen, từ lúc nào ngoan hơn biết bao nhiêu. Nhưng… điều kiện của tôi thế này, cứ giữ con lại bên mình mãi đâu được? Càng giữ con lâu sẽ càng không tốt cho con! Nếu như Tài nhận con, yêu thương con, có phải con sẽ được sống trong cuộc sống thượng lưu tốt đẹp nhất mà con người được hưởng? Chắc chắn là như vậy rồi! Nhưng chiều ngược lại, lỡ như anh ta ghẻ lạnh hắt hủi con thì tôi làm sao có thể can thiệp được đây? Với tính cách lạnh lùng bạo ngược của Tài, chỉ sợ lành ít dữ nhiều!
Nín sâu một hơi thở mệt mỏi, tôi tắm rửa cho con, trong lòng canh cánh về bản báo cáo chưa xong. Con đã chìm vào giấc ngủ mà tôi vẫn chưa thể ngủ, nghĩ mãi nghĩ mãi… cuối cùng quyết định địu con vào người, bắt taxi đến trụ sở Hoàng Long.
Tuti gà gật sau một chặng đường di chuyển, tôi đặt con nằm lên sofa. Con bé nhỏ xíu lim dim hai mắt, lọt thỏm trong chiếc sofa nhung đỏ đắt giá. Hài lòng ngắm nhìn con một hồi tôi khẽ khàng bước ra bàn làm việc của mình.
Kẹt!
Mải chăm chú làm việc, âm thanh kẹt cửa bất ngờ vang lên. Tôi giật mình nhìn ra cửa, toàn thân cứng đờ.
Vương Tuấn Tài!
Gần mười một giờ rồi anh ta còn quay lại đây làm gì? Lẽ nào… để làm việc, hay là… để ngủ? Liệu… anh ta có nhận ra… con gái anh ta đang ở đây không? Tôi thực lòng không mong cuộc gặp mặt sớm này!
Tổng Giám Đốc Tôi Đang Tìm Anh