Tôi là Nữ Quan Tài

Chương 167: Xe buýt lúc nửa đêm

153@-
Vừa rồi khi mới vào cửa tôi đã nghĩ đến chuyện sẽ giải thích với người khác như thế nào nếu bị bắt gặp, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, tôi vẫn không thể nghĩ ra bất cứ lý do gì được. Quả nhiên vẫn chạm mặt đấy thôi, tôi vẫy vẫy tay với Ngụy Yến, dù sao thì cô ấy cũng là một con quỷ chết trước tuổi thành niên, kiểu gì thì cô ấy cũng sẽ có cách tốt hơm hai đứa con nít bọn tôi đúng không?

Nhưng Ngụy Yến lại ủ rũ cụp đuôi đi theo cô nàng mập, xoay người một cái, cuối cùng ngồi xuống ghế sofa, đưa tay lên ôm mặt thở dài!

Quả nhiên là không thể hy vọng vào cô ấy mà, tôi liếc mắt nhìn người đàn ông kia, thấy anh ta trừ việc cả khuôn mặt đều xanh mét ra, thì cũng không có bộ dáng hung thần xấu xa gì lắm, tôi đang nghĩ xem có nên nói thẳng với anh ta hay không, thì lại thấy ở phía sau cổ con trai của linh thể theo sau có đeo một sợi tơ hồng.

Có một mặt trang sức được treo trên sợi tơ hồng đó, có thể là khi cậu bé đang ngủ thì bị xoay ngược ra sau, nó siết cổ cậu khiến cậu rất không thoải mái.

Chờ khi cậu xoay mặt dây lại, lòng tôi dậy sóng khi thấy đó là một cái tượng Phật Ngọc nhỏ, tỏa ra ánh sáng dịu dàng trong phòng khách như một cái đèn ngủ nho nhỏ vậy.

Còn có thứ đồ tốt như vậy sao?

Tôi vội vàng nói với con trai của linh thể theo sau: “Anh bạn nhỏ, có thể đưa  khối Phật Ngọc này cho chị xem một chút  không?”

“Ngồi xuống mau!” Kết quả là tôi vừa mở miệng, thì đã nghe thấy tiếng người đàn ông kia hét lớn với tôi: “Đều đã bị bắt rồi còn muốn lừa gạt, thành thật một chút đi!!”

Tôi nhìn cô nàng mập  mang vẻ mặt thờ ơ, rồi lại liếc nhìn Ngụy Yến đang thè lưỡi với tôi, trong lòng quýnh lên, tay tôi rút mạnh ra một cái, chịu đựng đau đớn mà bước lên tiến về phía trước, dùng một câu thần chú, một bước đi tới trước mặt con trai của linh thể theo sau.

“A!” Con trai của linh thể theo sau kêu lên một tiếng, liền sắp ngã ngửa ra phía sau.

Tôi vội vàng đưa một tay ra đỡ lấy cậu bé, đau đến mức cả người co quắp lại, tay còn lại thì gỡ tấm Phật Ngọc trên cổ cậu, an ủi nói: “Mẹ của em vào giờ phút này đang bị nhốt ở trong này đấy!”

Đứa bé kia vậy mà vẫn còn dùng sức vặn vẹo, tôi vừa định buông ra thì đã bị nó đá thẳng vào người tôi, không biết đá trúng vết  thương nào, mà chân mềm nhũn, tôi nhanh chóng khuỵu xuống.

“Bắt trộm! Mau bắt trộm!” Đứa bé đá mạnh một cái, đột nhiên hét lớn một tiếng.

Người đàn ông cũng chĩa con dao làm bếp vào cổ cô gái béo nói: “Mau buông ra! Nếu không tôi sẽ chém cô ta trước!”

Tôi cầm miếng Phật Ngọc kia, không biết làm thế nào cho tốt, nhìn Ngụy Yến và cô nàng mập, dứt khoát ngồi xuống mặt đất, lớn tiếng nói với người đàn ông: “Mấy ngày trước, trong nhà anh có phải có người âm thầm giúp đỡ các anh giặt quần áo, nấu cơm, sửa soạn mọi thứ trong nhà đúng không?? Nhưng mấy ngày nay lại không có?”


Con dao làm bếp trong tay người đàn ông khựng lại một chút, một tay giữ chặt lấy đứa con trai đang gân cổ hét lên của anh ta và hét vào mặt tôi: “Cô đừng có nói nhảm!”

“Vợ anh vừa mới qua đời, cô ấy lại còn chết quá thảm thiết, chao ôi!” Tôi một bên thở dài, một bên đảo tròng mắt nghĩ đến chuyện trước kia lão đạo Diêu lừa gạt người ta như thế nào.

Thấy sắc mặt của người đàn ông và con của anh ta có hơi tối sầm lại, tôi lại tiếp tục lừa bịp nói: “Vốn dĩ tôi vẫn luôn quan sát hiện tượng thiên văn cả đêm, thấy nơi này mặc dù có âm khí, nhưng cũng chưa từng làm chuyện ác, cho nên cũng mặc kệ cô ấy, nhưng mấy ngày nay tuy rằng nói âm khí đã yếu đi, nhưng oán khí ngược lại lại càng nặng thêm, sợ rằng sẽ xảy ra biến cố gì đó, nên tôi mới đến xem, liền thấy vấn đề nằm trên miếng Phật Ngọc này!”

“Bố, cô ấy đang nói cái gì vậy?” Con trai của linh thể theo sau rõ ràng là nghe không hiểu gì, giật giật ống quần anh ta, khó hiểu hỏi.

Cô gái béo bị người đàn ông kia kề con dao làm bếp lên cổ, khuôn mặt mập mạp tức giận gầm lên: “Có nghĩa là mẹ nhóc đã chết, nhưng cô ấy lại luyến tiếc không muốn rời đi, vẫn luôn ở trong nhà chăm sóc các người, nhưng mấy ngày nay cô ấy bị giam giữ, cho nên không thể đi ra ngoài, chúng ta nếu không tới cứu cô ấy, mẹ nhóc rất nhanh sẽ bị hồn phi phách tán!”

“Mẹ!” Đứa con trai của linh thể theo sau có lẽ vẫn nghe chưa hiểu, nhưng sắc mặt lại tối sầm xuống, mím môi như sắp khóc.

Người đàn ông cất con dao làm bếp đi, trừng mắt nhìn đứa con trai của mình một cái và nói: “Đừng khóc nữa!”

Tôi thấy anh ta có chút sững sờ, lại đau đến mức không muốn đứng dậy, cố sức dùng mông dịch trên đất hai lần, duỗi tay kéo lấy một lọn tóc của con trai linh thể theo sau, móc từ trong ba lô ra một tấm dẫn hồn phù.

“Cô vừa làm cái gì vậy?” Người đàn ông nghe thấy tiếng con trai kêu đau, liền ôm lấy con trai, bất mãn trừng mắt nhìn tôi và nói.

Tôi không để ý đến anh ta, miệng vẫn niệm Dẫn Hồn chú, rồi lại lấy chuông gọi hồn từ trong ba lô ra, đặt Phật Ngọc xuống đất, vừa rung chuông vừa niệm chú.

Một lúc sau, miếng Phật Ngọc từ từ lóe lên ánh sáng xanh lục, một chút âm khí bắt đầu tích tụ, tôi ném Dẫn Hồn phù lên trên Phật Ngọc, nói với cô gái béo: “Mở mắt ra!”

“Ồ!” Mập mạp rất có ý thức tự giác bôi một chút nước miếng lên mắt mình.

Tôi vốn là muốn giả bộ cao thâm, nhưng thấy cô ấy làm như vậy thì không nói nên lời, chỉ có thể hít sâu một hơi, một lần nữa nói: “Giúp hai người này mở mắt ra!”

Cô gái béo liếc nhìn con dao làm bếp trong tay người đàn ông, cực kỳ không tình nguyện mà lấy một chút nước miếng ra, kéo đầu anh ta xuống và dùng sức ấn mạnh một cái vào mắt anh ta.

Ánh sáng trên Phật Ngọc từ từ tụ lại, linh thể theo sau dần hiện ra.



Tôi mệt mỏi đến mức không muốn động đậy nữa, liền nghe thấy Ngụy Yến ngồi trên sô pha, chống cằm nhìn hai mẹ con linh thể theo sau và nói: “Ôi! Cảm động quá đi!”

Sau đó là cảnh một nhà ba người đoàn tụ, tôi đau nhức khắp cả người, lại toát mồ hôi hột, vài vết thương lại bắt đầu ngứa ngáy.

Tôi nói cô nàng mập lấy những mảnh vải vụn mà cô ấy đã may ra, dẫn linh thể theo sau đi vào và đưa nó cho con trai cô ấy, đồng thời tìm một con búp bê nhung đã sờn cũ để đặt vào đó.

Tôi cũng dặn bọn họ nhớ dọn mâm cơm ngày mồng một và ngày rằm, ngày thường cố gắng đặt ở nơi có âm khí nặng, nếu muốn nơi chắc chắn nhất thì là nhà vệ sinh, đây đương nhiên là chỗ tốt nhất để tái sinh.

Cả gia đình này vừa khóc vừa cảm ơn khiến tôi rất ngượng ngùng.

Chồng của linh thể theo sau đã tặng miếng Phật Ngọc cho tôi, nói là bà của đứa trẻ nghe nói rằng trong nhà không yên bình, vậy nên bà  ấy đã đi tìm người để nhập quan cho cháu trai của mình, và nhờ người làm pháp tràng nữa, nhưng mà bọn họ đều rửa sạch xong rồi.

Tôi cầm Phật Ngọc, cảm thấy đây là thứ đồ tốt, dù sao tôi cũng đã không tịch thu tiền của họ, vì vậy tôi cũng nên lấy miếng Phật Ngọc này làm thù lao, nghĩ vậy tôi không đỏ mặt chút nào.

Khi tôi ra khỏi nhà họ, chắc đã mười hai giờ rồi, tôi gần như dồn hết trọng lượng cơ thể lên người Ngụy Yến, sau đó mới đi xuống lầu.

Vốn định bắt taxi và về thẳng bệnh viện, nhưng đợi nửa ngày  cũng không có cái xe nào, đến cả cô nàng mập cũng  dựa vào người tôi mà ngủ thiếp đi.

“Bằng không chúng ta trở lại nhà của linh thể theo sau ngủ một đêm đi?” Ngụy Yến nhìn cô nàng mập ngủ rồi mà vẫn còn đang nghiến răng nghiến lợi, ngẫm nghĩ rồi lại nói: “Nếu không thì gọi ông nội kia tới đón chúng ta?”

“Không cần đâu!” Tôi tưởng tượng đến chuyện lỡ như giám đốc Đinh tới đón, liền sẽ phải nghe một đống lời răn dạy, trong lòng đã run lên rồi.

Ngụy Yến lại bắt đầu kể cho tôi nghe về những lợi ích của việc làm quỷ, và khi chúng tôi đang nói chuyện, liền nhìn thấy một ánh đèn đỏ ở phía trước đang từ từ tiến đến trước đường.

“Đó là xe buýt sao?” Ngụy Yến nhìn thấy cũng kinh ngạc, nhà của linh thể theo sau nằm trên đường Chỉ Giang, có thể coi là khu vực ngoại ô rồi, rất xa, giờ khuya thế này đến taxi cũng không có, làm thế nào lại có xe buýt được chứ?

Tôi cũng giật mình, vội vàng chọc thật mạnh vào vết thương của cô béo cho cô ấy tỉnh, chờ ánh đèn đỏ kia từng chút một đến gần.

“Két!” Chắc chắn rồi, đó là một chiếc xe buýt, vẫn là số 15, vừa đến trước mặt chúng tôi là nó liền dừng lại.


Cô nàng mập sợ đến mức nhảy lùi ra phía sau, trợn tròn mắt mà nói: “Xe buýt lúc nửa đêm ư?”

Chiếc xe đó có vẻ rất là kiên trì, miễn là chúng tôi chưa lên xe, thì nó cũng không chịu đi, nhưng trên xe ngọa trừ tài xế ra, thì đến một bóng người cũng không có.

Tôi liếc mắt nhìn Ngụy Yến, sau đó lại nhìn cô nàng mập, rồi dùng sức nâng chân bước lên xe buýt.

“Trả tiền!”

Ngay khi tôi mới bước lên, một giọng nói thanh lãnh cất lên một cách máy móc.

Có chút quen thuộc, tôi quay đầu lại, thấy quả nhiên là tài xế của chuyến xe buýt số 15 mà tôi đã ngồi lúc sáng, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng lại đi vào trong thêm hai bước, tôi liền cảm thấy có gì đó không ổn, chiếc xe này rõ ràng không phải là xe mới, chỗ nào cũng mục nát, hơn nữa không có chỗ để tay, chủ yếu chính là chiếc xe này mang đến cho người ta cảm giác ẩm ướt.

“Xe buýt này có thể nào có quỷ không?” Ngụy Yến sợ tới mức sặc mặt trắng bệch, lôi lấy tay tôi nói: “Xe buýt lúc 12 giờ đêm, không phải đều là xe có quỷ sao?”

Tôi không biết phải giải thích thế nào với một con quỷ thực tập về chuyện cô ấy không cần sợ hãi nếu trên chiếc xe này có thể có quỷ đi chăng nữa, cho nên chỉ đành im miệng, cẩn thận quan sát xung quanh xe buýt, quả nhiên là trên xe buýt có đôi chút linh khí, nhưng lại không có linh hồn.

Cô nàng mập có cổ thuật bạn thân, xưa nay chưa bao giờ sợ thần sợ quỷ, sau khi tìm được một chỗ để ngồi xuống, thì cô ấy lại bắt đầu ngủ.

Tôi đi về phía trước, muốn xem xem liệu đó nguyên nhân có phải là từ người tài xế hay không, vậy nên tôi đã đi đến phía trước để nhìn cho rõ!

Tôi sợ đến mức suýt tè ra quần!

Người lái xe nhắm nghiền hai mắt nhưng đôi tay vẫn đặt chắc trên vô lăng, thỉnh thoảng còn bẻ lái một chút, nếu không thì cũng đạp côn để sang số!

Ngay cả khi đây không phải là một chiếc xe có quỷ đi nữa, thì nó cũng sẽ giết người mất thôi!

Nhưng tôi lại không dám đánh thức người tài xế kia, nhìn anh như vậy chắc là mộng du rồi, thế này thì phải chuyên nghiệp đến mức nào chứ, anh ta lái xe trong giấc mơ giữa đêm và thậm chí còn sửa một chiếc xe bị hỏng để lái.

Hơn nữa đây rõ ràng là một chiếc xe không bình thường!

“Làm sao vậy?” Ngụy Yến đi tới nắm lấy tay tôi, cẩn thận liếc nhìn tài xế và nói: “Nếu không thì chúng ta đỡ anh ta xuống? Để tôi lái cho?”

Tôi nhìn Ngụy Yến với vẻ hoài nghi, vẫy tay với cô ấy và gọi cô ấy ngồi lại.

“Két!”

Hình như là là tới trạm dừng rồi, tài xế vẫn nhắm hai mắt như cũ, đạp phanh chân rồi dừng xe lại, nhưng hơn nửa đêm rồi làm gì có người ngồi giao thông công cộng nữa chứ, chỉ chốc lát sau tài xế lại treo cái chắn cửa lên, dẫm lên chân ga thuần thục khởi động xe đi tiếp.

Ngụy Yến sợ đến run cả tay, không chịu buông tôi ra, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Đây là xe có quỷ! Xe có quỷ!”

Tôi nhìn kỹ chiếc xe, ngoài việc hơi mục nát và chạy ầm ĩ thì chẳng có gì bất thường cả, tôi vội vàng nắm lấy tay Ngụy Yến và bảo cô ấy đừng lo lắng, chính bản thân mình còn sợ muốn chết, tài xế kia là đang nhắm hai mắt lái xe đấy! Hơn nữa còn là lái xe trong khi đang mộng du nữa!

Thật vất vả mới tới được bệnh viện, tôi một tay thì kéo lấy cô nàng mập, chân thì sải bước đi nhanh về phía cuối bệnh viện.

Con người này khi xuống xe vậy mà lại rất lễ phép nói với tài xế: “Cảm ơn!”

Tôi sợ giọng của cô ấy lớn quá làm tài xế tỉnh giấc, liền lôi cô ấy đi vào trong bệnh viện, Ngụy Yến đi theo hai bước, lại vội vàng nói với tôi: “Bây giờ tôi sợ quá, tôi phải đi về tìm chị Uyển Nhu đây!”

“Cô đi đi!” Vào nửa đêm, âm khí trong bệnh viện vô cùng nặng, tôi lôi kéo cô nàng mập khập khiễng đi vào bên trong.

Tôi không sợ quỷ! Nhưng tôi lại rất sợ chết không được tử tế, chiếc xe kia thật sự quá đáng sợ!

Nhưng mới vừa đi tới phía trước thêm hai bước, tôi liền nhìn thấy ông lão đang ngâm nga bài gì đó và đi về phía chúng tôi, thấy tôi và cô nàng mập đi đứng khá gian nan, ông ấy liền nhiệt tình duỗi tay đỡ lấy cô nàng mập, nói với tôi: “Cô bé này sao lại bị thương đến mức này chứ? Cả người đều bị bó lại rồi!”

Tôi liếc nhìn ông cụ kia một cái, trong lòng lập tức cảm thấy bồn chồn lên, hôm nay rốt cuộc là ngày quái quỷ gì vậy??

Tại sao khắp nơi toàn là những thứ này chứ!

Ông lão kia đến ba ngọn đèn hồn cũng không còn, sắc mặt thì trắng xanh, tuy rằng trong ánh mắt lộ ra ý tốt muốn giúp đỡ, nhưng trên tay lại còn để lộ ra một ít móng tay nhọn!
Tôi là Nữ Quan Tài
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tôi là Nữ Quan Tài Truyện Tôi là Nữ Quan Tài Story Chương 167: Xe buýt lúc nửa đêm
9.4/10 từ 39 lượt.
loading...