Tôi là Nữ Quan Tài

Chương 166: Cô nàng béo vô dụng

123@-
Âm long vừa nhìn thấy mấy tấm bài vị kia liền vô cùng phấn khích, nó không ngừng biểu diễn cho Ngụy Yến tiết mục xem rắn biến lớn, Ngụy Yến xem mà cảm thấy kinh ngạc vô cùng, tay cũng chọc chọc rồi đi chơi cùng với Âm Long, nhìn tay của Ngụy Yến cứ lúc ẩn lúc hiện từ trên bài vị ra ra vào vào, trong lòng tôi cũng căng thẳng theo.

Một rắn một quỷ chơi vô cùng vui vẻ, tôi nhìn thấy hai người họ chơi đến mức không quan tâm cái gì xung quanh nữa, vội vàng đoạt lấy bài vị rồi nhét vào dưới gối đầu của cô nàng béo, hỏi Ngụy Yến đã từng nghe nói qua cái này hay chưa, rốt cuộc cô ấy cũng là quỷ mà!

Nhưng quỷ sai này lại thành thật lắc đầu, tôi liền không nói chuyện nữa, dù sao tôi chỉ cần để Ngụy Yến biết có cái đồ vật như vậy tồn tại là được rồi.

Chỉ chốc lát sau giám đốc Đinh đã tới, muốn đưa vài thứ kia cho tôi, lại chắc chắn tôi và cô nàng béo không cần người bảo vệ, rồi sau đó còn bàn giao thêm một đống việc khác nữa, lúc này mới rời đi.

Ông ấy vừa đi, tôi liền ném một đống đồ tang màu vàng cho cô nàng mập, sau đó cũng ném miếng vảy rồng đen cho cô ấy luôn, để cô ấy làm con rối.

Tay của cô nàng béo bị sưng lên làm việc cũng rất không thuận tiện, xuyên cái kim thôi cũng làm nửa ngày, vẫn là A Hồng nhìn không nổi, duỗi cái chân bị phù của nó ra, nhẹ nhàng chọc một cái đã xuyên qua.

Gói vảy rồng vào quần áo của đứa con trai hiếu thảo xong, cô nàng béo xoắn một cái bao từ trái sang phải,sau đó khâu lại, thỉnh thoảng trong miệng lại ngâm nga bài hát tiếng Miêu gì đó, còn xoa xoa bụng của A Hồng, từ trên bụng A Hồng xoa nhẹ liền có cái gì đó màu đen rơi ra, rồi lại bao bọc lại ở bên trong, sau đó lại lấy áo của người con hiếu thảo ra bọc một lớp nữa.

Chờ khi cô ấy đưa cho tôi, tôi và Ngụy Yến hai người đều sững sờ, căn bản không thể gọi đồ vật trong tay cô ấy là con rối nữa luôn?

Đây chính là một đống vải cột vào nhau, ngay cả hình người còn không tạo thành, vậy mà có thể gọi là con rối sao?

Trong nhận thức của tôi, Trường Sinh nói con rối nhất định phải giống người giấy cậu làm ra, làm chúng giống y đúc người thật, nhưng thứ trong tay cô nàng mập thật sự chỉ có thể được gọi là đống giẻ rách thôi!

Cô nàng mập thấy chúng ta không cầm, lấy về nhìn đi nhìn lại mấy lần, khâu thêm hai đường vào một góc chưa may tốt rồi đưa cho tôi và nói: “Cái này thật tốt, đến nước Âm Tuyền cũng không cần dùng đến, bây giờ chỉ cần đưa linh thể theo sau mà các người đã tiến cử tới đây là được rồi!”

“Cái này xấu như vậy mà!” Quả nhiên vẫn là Ngụy Yến thành thật, vẻ mặt ghét bỏ mà tiếp nhận cục vải trong tay cô nàng béo, nhìn tôi và nói: “Thứ này thật sự sẽ hữu dụng chứ? Nếu không thì gọi Trường Sinh tới đây làm lại đi?”


“Tại sao lại không thể dùng chứ? Cô có biết tôi đã cố tình bỏ cái gì vào đây không hả?” Cô nàng béo rõ ràng là không đồng ý, một tay đoạt lấy cái cục tròn tròn trong tay Ngụy Yến, chỉ vào A Hồng và nói: “Tôi đã cố ý tìm thi thể của linh hồn được đun sôi trong dầu nóng, là thứ tốt nhất để chứa linh thể, cô còn nói nó vô dụng sao!”

Tôi nhìn A Hồng đang bò đến vui sướng ở trên giường, cả người bỗng dưng căng thẳng lên, trước nay không phát hiện này dưới bụng của con sâu béo này còn ẩn giấu nhiều thứ như vậy.

Ngụy Yến cũng bị khiếp sợ, vội vàng ném cục tròn tròn kia cho tôi rồi nói: “Được rồi! Vậy chúng ta phải làm gì bây giờ?”

“Hay là ngày mai chúng ta lại bàn tiếp đi?” Tôi cúi đầu nhìn bộ dạng của mình, toàn thân đều sưng lên thành bánh bao, như vậy thì sao mà đi được chứ.

“Không trụ nổi đến ngày mai đâu!” Ngụy Yến nhấp miệng một cái, kéo tôi đi ra ngoài đường: “Chút vết thương nhỏ này đối với cô mà nói không có gì ghê gớm cả đâu, đi thôi nào!”

Tôi không lay chuyển được cô ấy, lại lo rằng sau linh thể theo sau kia chịu không nổi, không yên tâm mà ném cái bài vị giám đốc Đinh mang tới vào balo, mang trên lưng rồi đi ra ngoài.

“Tôi đi cùng nữa!” Cô nàng béo nắm lấy A Hồng trần như nhộng, đuổi theo chạy ra ngoài.

Đối với chúng tôi mà nói thì ra khỏi bệnh viện vẫn là dễ dàng, bắt taxi đi thẳng đến nhà của linh thể theo sau, nhưng vừa đến trước cửa nhà cô ấy, tôi đã đem Âm Long thả ra ngoài, muốn nó tự mình bò vào trong và cảm nhận một chút.

Nhưng thứ này hình như cực kỳ không hài lòng với việc nửa đêm còn phải ra ngoài, nó dùng đuôi rắn quấn chặt lấy tay tôi, rõ ràng là không chịu xuống đất.

Tôi bất đắc dĩ thả nó lại bên hông, hướng sang phía của Ngụy Yến mà nháy mắt ra hiệu nói: “Cô đi đưa linh thể theo sau đến đây đi!”

Ngụy Yến cười và gật đầu, đắc ý đưa cây quạt bị gãy kia ra kia chầm chậm vẫy.

Lúc này trời đã sang thu, tôi bị ngọn gió lạnh từ cây quạt gãy kia của cô ấy thổi vào, cảm giác lạnh đến hoảng hốt bèn bước sang bên cạnh, kéo cô nàng mập lại kiểm tra xem cục vải cô ấy may có thể chứa linh hồn được không.



Tôi thấy cô ấy như vậy liền cảm thấy không ổn lắm, vội hỏi cô ấy nói: “Làm sao vậy?”

“Cái quạt gọi hồn này của tôi nghe nói có thể giao tiếp được với tất cả các linh thể, hơn nữa chỉ cần tôi thầm đọc tên của linh thể mà tôi muốn chiêu mộ, tất cả linh thể đều sẽ tới!” Vung cây quạt hai lần, rồi lại dùng sức vỗ mạnh, sắc mặt có chút trắng bệch mà nói: “Nếu để chị Uyển Nhu biết tôi làm hỏng cây quạt này, tôi chắc chắn sẽ rất thảm!”

Tôi nhận lấy cây quạt trong tay cô ấy và nhìn xuống, nó chìm xuống trong lòng bàn tay tôi, bề mặt của phiến quạt trông rất bình thường, nhưng bên trong lại ẩn chứa âm khí vô cùng nồng đậm.

Nhìn sang Ngụy Yến, trong lòng có dự cảm hơi bất an, tôi nói: “Ngoại trừ việc cây quạt không hoạt động ra còn có chuyện gì khác ngoài ý muốn có thể xảy ra nữa không?”

“Đó là tôi không thể đến đây được nữa!” Ngụy Yến lo lắng muốn lấy cây quạt trở về nhìn xem, lại bị cô nàng béo nhanh tay cầm đi trước một bước.

Tôi nghe Ngụy Yến nói như vậy, trong lòng thầm mắng chính mình đã suy nghĩ quá nhiều rồi, hiện tại quả nhiên đã xảy ra chuyện, linh thể theo sau kia chắc chắn là không thể tới được rồi, có thể nói đang bị giam giữ, hoặc đã bị tan biến mất rồi.

Tôi vội vàng bước cái chân bị sưng đến không ra hình dạng gì nữa lên, đi lên trên cầu thang, tôi còn nhớ nhà của linh thể theo sau kia ở tầng ba, mỗi lần giơ chân lên một chút là lại cảm thấy đau đến mức phải hít sâu một hơi!

Con khỏa cổ kia tuy không thể giế t chết tôi nhưng cũng làm tôi phải chịu rất nhiều đau khổ, may mà trên người tôi có nhựa của cây cổ thụ vạn năm để bảo toàn sinh mạng, chứ không thì đã sớm xuống địa phủ cùng Ngụy Yến rồi.

“Đã xảy ra chuyện gì sao?” Ngụy Yến cũng đã biết có chuyện không tốt xảy ra, lôi kéo tay của tôi và nhỏ giọng nói: “Sẽ không phải đã tan biến rồi đấy chứ?” “Vương Uyển Nhu nói thế nào?” Tôi vội vàng nắm chặt cánh tay của Ngụy Yến, để cô ấy kéo tôi đi lên.

Ngụy Yến suy nghĩ một hồi, mặt mang theo chút nghi hoặc mà nói: “Chị Uyển nhu  nói còn ít nhất hai ngày nữa, nếu đêm mai thật sự không dẫn cô ấy vào con rối, cô ấy chắc chắn sẽ bị tan biến hoàn toàn.”

Tôi trầm tư một chút, Vương Uyển Nhu tuy rằng có hơi đen tối, nhưng đã là một con quỷ hơn ngàn năm, chắc là cũng sẽ không đánh giá sai chuyện này đâu. Tôi làm một tư thế phòng thủ cẩn thận với cô nàng mập đứng đằng sau, cả một đường gần như là do Ngụy Yến kéo hai người chúng tôi bò lên tầng ba.

Đứng ở trước cửa nhà của nhà họ Lăng, hai cái người bệnh chúng tôi còn không thở khó nhọc bằng con quỷ Ngụy Yến này, tôi đưa tay vỗ vai cô ấy một chút và nói: “Bây giờ cô không cần phải hít thở đâu! Đừng giả vờ nữa!”


Ngụy Yến thè lưỡi với tôi, chỉ vào lớp cửa chống trộm đằng kia và nói: “Chúng ta làm sao bây giờ?”

Tôi liếc mắt nhìn cô ấy một cái, chuyện này thật sự không dễ làm mà, Ngụy Yến thì người khác không nhìn thấy được, tôi và cô nàng béo thì hai người toàn thân không có chỗ nào lành lặn, những chỗ lộ ra đều quấn băng gạc, đến trên mặt còn bôi thuốc đỏ, nửa đêm chạy đến gõ cửa nhà người ta, người ta còn tưởng rằng chúng tôi giả quỷ dọa người đấy.

“Bằng không để tôi vào bên trong mở cửa ra, rồi chúng ta cùng nhau lẻn đi vào?” Ngụy Yến nghĩ ngợi một lúc, sau đó quay sang híp mắt cười nói với tôi.

Tôi tính toán thời gian, lúc này đã là gần 11 giờ rồi, hẳn là tất cả mọi người cũng đều đi ngủ hết rồi, việc lén lút đi vào so với việc mở cửa và nói rằng chúng tôi tới đây để cứu một con quỷ thì còn tốt hơn.

Hai mắt Ngụy Yến sáng lên, cười ha hả với tôi rồi đi thẳng vào bên trong cánh cửa.

Tôi dán tai lên cửa nghe ngóng động tĩnh bên trong, bỗng nhiên nghe thấy một loạt âm thanh soàn soạt từ phía sau, quay đầu nhìn lại thì thấy, cô nàng mập đang không ngừng xoa xoa hai bàn tay sưng phù, trên mặt thì tràn đầy hưng phấn.

Thấy tôi quay đầu lại, cô béo này khẩn trương nói: “Tôi lớn như vậy rồi, mà chưa từng trộm vào nhà người khác bao giờ đâu!”

Tôi lập tức cạn lời, quả nhiên là gặp người không tốt mà, ngay sau đó lỗ tai giống như bị ù đi, là Ngụy Yến đẩy cửa chống trộm từ bên trong ra, vội vàng đẩy đầu tôi lùi ra phía sau.

Vừa bước vào cửa, căn nhà bừa bộn đến mức không có chỗ đặt chân, tôi còn chưa kịp đặt chân xuống, đã cảm thấy dưới chân trượt một cái, tấm thân sưng phù này suýt chút nữa liền đi tong, may mà Ngụy Yến bên cạnh đi đứng cẩn thận hơn, xoay người kéo tôi lại một chút.

Sau khi ổn định lại, tôi nhìn xuống thì thấy một chiếc quần jean của trẻ em bị tôi đạp dưới chân, vội vàng khua hai chân qua lại, dọn dẹp sạch sẽ các chướng ngại vật trên mặt đất.

“A a a!” Tôi mới vừa dọn dẹp xong các chướng ngại vật, liền nghe được một tiếng thét chói tai từ cô nàng mập đứng đằng sau, vội vàng chạy qua lấy tay che miệng cô ấy lại.

Chúng ta đây là đang đột nhập nhà dân phi pháp vào lúc nửa đêm đấy biết không? Tiếng kêu này mà làm người khác tỉnh lại, người ta lại báo công an, Ngụy Yến cô ấy thì sẽ không có việc gì, nhưng tôi và cô nàng mập thì chắc chắn sẽ không ổn rồi.

Thấy cô nàng mập nhận ra sai lầm của bản thân, tôi mới chậm rãi nới lỏng bàn tay đang bịt miệng cô ấy ra, vẫy vẫy tay với Ngụy Yến đang đứng trước mặt, hình dáng của cô ấy hiện tại như có như không, những chính xác vẫn là một cao thủ giỏi ẩn thân.

Sau khi ra hiệu cho hai người kia ngồi yên một chỗ và giữ im lặng, lúc này tôi mới chậm rãi quan sát đồ vật xung quanh một chút, nhưng nhìn nửa ngày cũng không phát hiện ra không ổn chỗ nào.

Thật ra thì nguyên nhân chủ yếu vẫn là bởi trong nhà quá bừa bộn, bất kể là phòng khách, phòng bếp hay là ban công, phòng tắm, đều không còn chỗ đặt chân nữa.

Cuối cùng cũng chỉ còn lại hai gian phòng ngủ, tôi nói cô nàng mập và Ngụy Yến nói nhỏ chút, chậm rãi đẩy cửa phòng ngủ chính ra, bên trong không có người, không biết có phải là chột dạ hay không, mà thấy không có ai thì tôi lại thở phào nhẹ nhõm một hơi.

“Không có ai cả!” Vừa mới thở ra một hơi liền nhìn thấy Ngụy Yến đã vươn cái đầu vào, cười cười với tôi và nói: “Nếu biết trước không có ai thì lúc nãy tôi đã không cần cẩn thận như vậy rồi!”

“Ôi trời! Làm tôi sợ muốn chết!” Cô nàng mập không biết từ nơi nào tìm được một quả táo, vừa gặm vừa nói với tôi: “Chúng ta nhanh đi tìm thôi!”

Sau khi chắc chắn là không có ai, tôi liền dạo quanh một vòng trong phòng ngủ chính, ngoại trừ mặt đất có đầy tàn thuốc ra, thì mọi đồ vật vẫn không có gì kỳ quái.

Đang định rủ cô nàng mập xoay qua đi xem phòng cho khách, lại phát hiện cô nàng mập trong tay cầm quả táo không nói lời nào xua tay với tôi, phía sau cô ấy là một người đàn ông đang cầm một con dao làm bếp đặt ở trên cổ cô ấy.

Thấy tôi quay đầu lại, người đàn ông lên tiếng nói: “Mau bước ra đây!”

Tôi liếc mắt nhìn Ngụy Yến đang ở bên cạnh mà vung tay mua chân, đối với sự vô dụng của cô ấy giờ đây tôi đã không còn gì để nói nữa rồi, cô ấy là một con quỷ đấy! Một con quỷ! Vậy mà không cảm nhận được trong phòng này còn có người khác hay sao!

“Ra đây mau!” Người đàn ông xanh cả mặt, lại hét lớn về phía tôi một tiếng.

Tôi bất đắc dĩ buông đồ vật trong tay xuống, chậm rãi đi ra phía ngoài, con trai của linh thể theo sau đứng trong phòng khách, chu cái miệng nhỏ và mở đôi mắt ngái ngủ mà nhìn chúng tôi.

“Đi thôi!” Người đàn ông xoay con dao làm bếp, quát lớn với cô nàng mập: “Hai cô gái nhỏ các cháu đã bị thương thành như vậy rồi, sao lại còn nghĩ đến chuyện làm trộm nữa chứ!”
Tôi là Nữ Quan Tài
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tôi là Nữ Quan Tài Truyện Tôi là Nữ Quan Tài Story Chương 166: Cô nàng béo vô dụng
9.4/10 từ 39 lượt.
loading...