Tôi Có Thể Giữ Cậu Đến Canh Năm
Chương 88
90@-
“Có.”
Trần Vân nghe vậy lập tức mở cuốn giáo án xem, sau đó từ từ ngẩng lên, nói: “Trong đó nói… Nếu số người không đủ để bắt cặp, vậy sẽ bắt cặp với giáo viên làm mẫu.”
“Giáo viên làm mẫu?” Giang Mạt hỏi: “Ý chỉ Ngô Nguyệt Hàn và Hà Uy à?”
Bùi Thanh Vanh lại nhíu mày nói: “Nhưng trong lúc làm mẫu, thân phận của hai người họ là học sinh đúng không?”
“Vậy giáo viên thật…” Kỷ San San nghe xong, chợt nghĩ tới một khả năng khiến người ta sợ hãi: “… Là chỉ người phụ nữ đi giày cao gót đỏ chúng ta nhìn thấy dưới bàn à?”
Phòng học 404 vốn tĩnh lặng, chờ Kỷ San San nói hết lại càng im ắng, giống hệt bia mộ rét lạnh trong đêm, khuôn mặt Lưu Dực lại càng tuyệt vọng, bởi vì cậu ta biết —— Kỷ San San đoán đúng rồi.
Bây giờ đã tới ngày thứ tư của phó bản, nhưng trong số mười tám người chỉ có Lôi Thành Lỗi chết, làm gì có ai từng gặp phó bản với tỷ lệ chết thấp như vậy? Chắc chắn Khóa trường sinh vẫn còn âm mưu lớn hơn nữa đang ẩn nấp.
Bài học “viết” hôm nay chính là bằng chứng tốt nhất.
Hai người cùng bắt cặp đều có thể gặp chuyện, huống gì một học sinh bị cô lập bắt cặp với một con quỷ.
Vừa rồi mọi người đã thấy sự nguy hiểm Ngô Nguyệt Hàn và Hà Uy gặp phải khi làm mẫu, cho nên ai cũng hiểu: Rõ ràng bài “viết” muốn học sinh bị cô lập phải chết.
Vậy hôm nay cậu phải chôn vùi cuộc đời ở đây sao?
Lưu Dực ngơ ngác nhìn mọi người, mắt lần lượt đảo qua bọn họ —— Ánh mắt bọn họ đều ngập tràn thương hại, tiếc nuối, buồn bã nhưng không có ai đứng ra cứu cậu ta.
Cứu tôi với…
Lưu Dực lo sợ không yên, không ngừng gào thét trong lòng, ai cứu cậu ta với? Về sau cậu ta sẽ cố gắng dũng cảm hơn…
“Những kẻ mặc đồ đỏ thường là quỷ dữ, cực kỳ dữ tợn.” Liễu Bất Hoa thở dài: “Nếu cậu bắt cặp với cô ta chắc chắn sẽ chết.
Lưu Dực nghe thấy nhìn Liễu Bất Hoa, thấy anh ta khẽ nhăn mày, hiên ngang nói: “Hay là cậu bắt cặp với Bộ Cửu Chiếu đi, để tôi gặp cô ta.”
Tạ Ấn Tuyết: “…”
Đứa con nuôi Liễu Bất Hoa của y bị ma ám rồi.
“… Thật, thật không? Vậy cảm ơn anh.” Lưu Dực nghe Liễu Bất Hoa nói lại như nghĩ tới một từ.
Được cứu rồi.
Đồng thời mặc kệ Bộ Cửu Chiếu lạnh lùng mà chạy tới đứng cạnh hắn, sợ Liễu Bất Hoa đổi ý.
Ai ngờ Liễu Bất Hoa không đổi ý, ngược lại Bộ Cửu Chiếu vô cảm nói: “Tôi không muốn bắt cặp với cậu ta, cậu ta quá nhát, lỡ trong quá trình học xảy ra việc gì ngoài ý muốn, tôi sẽ phải chôn cùng cậu ta.”
“Hả, vậy làm sao đây?” Liễu Bất Hoa gãi đầu, rầu rĩ nhìn Lưu Dực.
Bình tĩnh nghĩ lại, tuy anh ta đang muốn cứu Lưu Dực nhưng Bộ Cửu Chiếu nói đúng, Lưu Dực và con quỷ nữ kia đều là nhân tố nguy hiểm không thể khống chế, không thể xác định rốt cuộc ai dễ “nổ” hơn, người ta thường nói: Không sợ kẻ địch mạnh như hổ, chỉ sợ đồng đội ngu như bò.
Vốn Bộ Cửu Chiếu có thể sống nếu chung đội với anh ta, kết quả phải chết vì nghe lời anh ta chung đội với Lưu Dực thì phải làm sao?
Liễu Bất Hoa muốn cứu người nhưng chỉ có thể đứng trên cương vị của anh ta, không thể kéo người khác xuống nước, hôm nay Lưu Dực gặp phải tình huống như vậy không thể trách ai, chỉ có thể trách cậu ta không đủ năng lực mà thôi, cá lớn nuốt cá bé vốn là cách sinh tồn trong phó bản.
Chung quy sống hay chết đều chỉ có thể dựa vào chính mình.
Vì vậy Liễu Bất Hoa đành phải hỏi ý Bộ Cửu Chiếu: “Vậy anh có muốn lập đội với giáo viên nữ kia không? Nếu anh không muốn, vậy chúng ta vẫn chung một tổ vậy.”
Sau đó anh ta quay về phía Lưu Dực, cúi đầu nói: “Lưu Dực, xin lỗi cậu trước nhé.”
Lưu Dực nhìn Liễu Bất Hoa cúi đầu trước mặt mình, đôi tay buông hai bên dần nắm chặt thành đấm.
Mà nhóm Tạ Ấn Tuyết thấy cảnh ấy, hàng mày nhăn chặt, đang định lên tiếng đã nghe Tôn Linh Tê nói với Lưu Dực: “Cậu có thể tìm NPC đưa đò nhờ giúp đỡ.”
Bàn tay Lưu Dực thoáng thả lỏng, yếu ớt nói: “Nhưng tôi không biết NPC đưa đò là ai.”
Tôn Linh Tê hít sâu một hơi, tỏ ra do dự: “Tôi biết… Nhưng Trần Vân đã từng nói giao dịch với người đưa đò cũng sẽ chết, cho nên tôi thật sự không muốn thấy cậu… lựa chọn cách này.”
Tạ Ấn Tuyết không khỏi nhướng mày: Không muốn thấy thì đừng có nói, Lưu Dực còn chưa chủ động hỏi, cô đã nhảy ra trước rồi.
“NPC đưa đò chỉ có thể là lựa chọn cuối cùng.” Trần Vân nhăn mày khuyên can: “Lưu Dực, dù hôm nay không làm bài cũng chưa chắc đã chết, trong tay giáo viên vẫn còn một bông hồng.”
“Không giáo viên nào sẽ cho tôi cả.” Lưu Dực tự giễu: “Hôm nay không có hoa, chắc chắn tôi sẽ chết.”
Tôn Linh Tê thở dài: “Nếu đã vậy, tôi cho cậu biết NPC đưa đò là…”
Nhưng Tôn Linh Tê chưa dứt lời đã bị cắt ngang.
“Để tôi chung tổ với cậu.”
Mọi người theo tiếng nhìn qua, lại thấy chủ nhân giọng nói là Bộ Cửu Chiếu vừa tuyên bố không muốn chung tổ với Lưu Dực.
Liễu Bất Hoa ngẩn ra, hỏi hắn: “Sao anh lại đồng ý rồi?”
“Không vì sao cả.” Bộ Cửu Chiếu đi đến trước mặt Lưu Dực, khẽ mỉm cười, nói: “Tôi bỗng thấy Lưu Dực rất tốt mà thôi.”
Liễu Bất Hoa xác nhận lại lần nữa: “Thật không?”
Bộ Cửu Chiếu vẫn khẳng định: “Thật.”
“Vậy tôi sẽ lập tổ với giáo viên nữ…”
Tuy Liễu Bất Hoa vẫn còn nghi ngờ tính chân thật về lời nói của Bộ Cửu Chiếu, chẳng qua Bộ Cửu Chiếu đã nói vậy rồi, anh ta chỉ có thể tôn trọng quyết định của Bộ Cửu Chiếu.
Chẳng qua anh ta bằng lòng gặp “giáo viên nữ” nguy hiểm, Tạ Ấn Tuyết lại không cho anh ta đi, phủ quyết: “Con không được lập tổ với giáo viên nữ.”
Vừa dứt lời, người ngẩng phắt đầu lên nhìn Tạ Ấn Tuyết không phải Liễu Bất Hoa mà là Lưu Dực.
Tạ Ấn Tuyết làm như không thấy ánh mắt của Lưu Dực, không nhìn cậu ta mà nhìn thẳng, nói: “Cha nghĩ rất có thể cô ta là chủ nhiệm trường.”
“Chủ nhiệm trường?” Liễu Bất Hoa nhăn mày, rầu rĩ không thôi: “Nhưng con không vào địa ngục thì ai vào?”
Tạ Ấn Tuyết: “…”
Lần trước y đưa anh ta đi viện uống lộn thuốc rồi à? Sao có cảm giác bệnh của Liễu Bất Hoa càng lúc càng nặng vậy?
“Con ngoan ngoãn ở đó cho cha.” Tạ Ấn Tuyết cong tay gõ đầu Liễu Bất Hoa: “Hôm nay cha làm bài tập thay con.”
Liễu Bất Hoa ngơ ngác, trong giọng bắt đầu mang theo do dự: “Nhưng cô ta rất nguy hiểm, cha…”
Tạ Ấn Tuyết nhìn anh ta: “Con còn không sợ, cha sẽ sợ à?”
“Cũng phải.” Liễu Bất Hoa yên tâm, nhưng anh ta vẫn nói với Tạ Ấn Tuyết: “Vậy cha nuôi nhớ cẩn thận.”
Tạ Ấn Tuyết gật nhẹ đầu thay câu trả lời.
Đến lúc này, tình hình chia tổ đã được xác định, Trần Vân và Tạ Ấn Tuyết đi phía trước dẫn nhóm người chơi tới phòng học khác, chuẩn bị thực hành bài “viết”.
Bọn họ không chọn phòng học quá xa, chỉ xuống tầng chọn phòng 302, bởi vì phần lớn người chơi đều cảm thấy phòng có số “4” không may mắn, tốt nhất không đi.
Tuy Tạ Ấn Tuyết thấy không có gì khác biệt nhưng không phản đối.
Mọi người cẩn thận bước vào phòng 302 không một bóng người, sau khi xác định ở đây không có gì nguy hiểm liền lấy mấy tờ giấy trắng lẫn bút đỏ trên giá dụng cụ cạnh phòng, đứng bên bàn thảo luận: “Nhóm nào làm trước?”
Xung quanh người chơi lại là sự im lặng quen thuộc —— Dù có Ngô Nguyệt Hàn và Hà Uy làm mẫu trước, nhưng nhắc tới chuyện sống còn, mọi người vẫn rất khó để quyết đoán.
Bộ Cửu Chiếu lười phí thời gian với họ, đứng ra nói: “Để chúng tôi làm trước.”
Trương Thải Hà lập tức đưa giấy trắng bút đỏ cho hắn: “Vậy các người trước vậy.”
Bộ Cửu Chiếu nhận giấy bút rồi lại vươn tay, sai sử không nể nang: “Thêm mấy tờ giấy trắng nữa.”
“Anh biết phép tắc là gì không?” Trương Thải Hà chống nạnh trợn mắt: “Còn sai tôi à?”
Tạ Ấn Tuyết thấy thế bèn đi lấy giấy giúp Bộ Cửu Chiếu, không chờ hắn vui mừng, y đã dạy lại hắn bằng giọng điệu khoan dung như đang dạy con cái: “Về sau muốn nhờ người ta phải nói “Nhờ”, không thể bất lịch sự như vậy.”
Nghe vậy, sắc mặt Bộ Cửu Chiếu thay đổi mấy lần, chung quy vẫn bằng mặt không bằng lòng thầm “Ừ” một tiếng.
Chờ Tạ Ấn Tuyết đưa giấy trắng cho hắn, hắn lập tức vo thành một cục lớn, cầm nó đưa qua cho Lưu Dực: “Cậu nhét cục giấy này vào miệng đi, tránh đến lúc lại hỏi câu không nên hỏi.”
Lưu Dực không nói gì, lẳng lặng nhận cục giấy.
Quá trình học “viết” không khác chơi bút tiên là bao, tuy rằng mời bút tiên phải có hai người cùng đọc, nhưng câu hỏi chỉ cần một người nói, cho nên Giang Mạt thấy cách này không tồi, nói với Tôn Linh Tê: “Lát nữa tôi cũng vo giấy thành cục, đề phòng tôi hét lên gọi chủ nhiệm trường tới.”
“Ừ.” Tôn Linh Tê cũng cho rằng kế này khá hay, gật đầu đồng ý.
Một lát sau, Bộ Cửu Chiếu và Lưu Dực đã chuẩn bị xong xuôi, tiến hành làm bài “viết”.
“Thầy ơi cô ơi, thầy cô ở đâu? Mời thầy cô tới đây, em mời thầy cô tới vẽ một vòng tròn…”
Cả hai cùng đọc lời chú cải biên từ câu mời bút tiên, sau ba lần, bút đỏ vẽ một vòng tròn hoàn hảo như lúc Ngô Nguyệt Hàn và Hà Uy làm mẫu.
Lưu Dực nhìn thấy, ngoan ngoãn nhét giấy vào miệng.
Câu hỏi thành tích do Bộ Cửu Chiếu hỏi: “Thầy cô có thể nói cho em biết thành tích cuối kỳ của bọn em tốt không? Nếu tốt xin hãy vẽ một vòng tròn.”
Cách hỏi của Bộ Cửu Chiếu cực kỳ khôn khéo, hắn không nói nếu thành tích cuối kỳ không tốt, “giáo viên” phải trả lời hắn như thế nào.
Sau khi hỏi xong, bút đỏ lẳng lặng dịch chuyển, vẽ hai vòng tròn trên giấy.
“… Sao lại vẽ hai vòng?”
Kim Hi cau mày lẩm bẩm, đây cũng là nghi ngờ của mọi người.
Nhưng Bộ Cửu Chiếu mặc kệ đáp án của “giáo viên” là gì, hắn chỉ hỏi cho qua màn mà thôi, đáp án như thế nào không quan trọng.
Vì thế Bộ Cửu Chiếu gật đầu với Lưu Dực, bảo hắn có thể nhả cục giấy ra, tiễn “giáo viên” đi.
Quá trình học “viết” tới đây vốn không có việc ngoài ý muốn xảy ra, kết quả mọi người không đoán được sau khi nhả giấy ra, Lưu Dực không cùng tiễn giáo viên với Bộ Cửu Chiếu mà hỏi lại:
“Thưa cô, cô có thể cho em biết những ngày sau còn chia cặp hay không?”
Tác giả có lời muốn nói:
Tạ tay to: Nhớ phải nói “xin”.
NPC: Được, xin cậu cho tôi “chem chem” cậu trắng hay không.
Tạ tay to: ?
Tôi Có Thể Giữ Cậu Đến Canh Năm
Chương 88
“Có.”
Trần Vân nghe vậy lập tức mở cuốn giáo án xem, sau đó từ từ ngẩng lên, nói: “Trong đó nói… Nếu số người không đủ để bắt cặp, vậy sẽ bắt cặp với giáo viên làm mẫu.”
“Giáo viên làm mẫu?” Giang Mạt hỏi: “Ý chỉ Ngô Nguyệt Hàn và Hà Uy à?”
Bùi Thanh Vanh lại nhíu mày nói: “Nhưng trong lúc làm mẫu, thân phận của hai người họ là học sinh đúng không?”
“Vậy giáo viên thật…” Kỷ San San nghe xong, chợt nghĩ tới một khả năng khiến người ta sợ hãi: “… Là chỉ người phụ nữ đi giày cao gót đỏ chúng ta nhìn thấy dưới bàn à?”
Phòng học 404 vốn tĩnh lặng, chờ Kỷ San San nói hết lại càng im ắng, giống hệt bia mộ rét lạnh trong đêm, khuôn mặt Lưu Dực lại càng tuyệt vọng, bởi vì cậu ta biết —— Kỷ San San đoán đúng rồi.
Bây giờ đã tới ngày thứ tư của phó bản, nhưng trong số mười tám người chỉ có Lôi Thành Lỗi chết, làm gì có ai từng gặp phó bản với tỷ lệ chết thấp như vậy? Chắc chắn Khóa trường sinh vẫn còn âm mưu lớn hơn nữa đang ẩn nấp.
Bài học “viết” hôm nay chính là bằng chứng tốt nhất.
Hai người cùng bắt cặp đều có thể gặp chuyện, huống gì một học sinh bị cô lập bắt cặp với một con quỷ.
Vừa rồi mọi người đã thấy sự nguy hiểm Ngô Nguyệt Hàn và Hà Uy gặp phải khi làm mẫu, cho nên ai cũng hiểu: Rõ ràng bài “viết” muốn học sinh bị cô lập phải chết.
Vậy hôm nay cậu phải chôn vùi cuộc đời ở đây sao?
Lưu Dực ngơ ngác nhìn mọi người, mắt lần lượt đảo qua bọn họ —— Ánh mắt bọn họ đều ngập tràn thương hại, tiếc nuối, buồn bã nhưng không có ai đứng ra cứu cậu ta.
Cứu tôi với…
Lưu Dực lo sợ không yên, không ngừng gào thét trong lòng, ai cứu cậu ta với? Về sau cậu ta sẽ cố gắng dũng cảm hơn…
“Những kẻ mặc đồ đỏ thường là quỷ dữ, cực kỳ dữ tợn.” Liễu Bất Hoa thở dài: “Nếu cậu bắt cặp với cô ta chắc chắn sẽ chết.
Lưu Dực nghe thấy nhìn Liễu Bất Hoa, thấy anh ta khẽ nhăn mày, hiên ngang nói: “Hay là cậu bắt cặp với Bộ Cửu Chiếu đi, để tôi gặp cô ta.”
Tạ Ấn Tuyết: “…”
Đứa con nuôi Liễu Bất Hoa của y bị ma ám rồi.
“… Thật, thật không? Vậy cảm ơn anh.” Lưu Dực nghe Liễu Bất Hoa nói lại như nghĩ tới một từ.
Được cứu rồi.
Đồng thời mặc kệ Bộ Cửu Chiếu lạnh lùng mà chạy tới đứng cạnh hắn, sợ Liễu Bất Hoa đổi ý.
Ai ngờ Liễu Bất Hoa không đổi ý, ngược lại Bộ Cửu Chiếu vô cảm nói: “Tôi không muốn bắt cặp với cậu ta, cậu ta quá nhát, lỡ trong quá trình học xảy ra việc gì ngoài ý muốn, tôi sẽ phải chôn cùng cậu ta.”
“Hả, vậy làm sao đây?” Liễu Bất Hoa gãi đầu, rầu rĩ nhìn Lưu Dực.
Bình tĩnh nghĩ lại, tuy anh ta đang muốn cứu Lưu Dực nhưng Bộ Cửu Chiếu nói đúng, Lưu Dực và con quỷ nữ kia đều là nhân tố nguy hiểm không thể khống chế, không thể xác định rốt cuộc ai dễ “nổ” hơn, người ta thường nói: Không sợ kẻ địch mạnh như hổ, chỉ sợ đồng đội ngu như bò.
Vốn Bộ Cửu Chiếu có thể sống nếu chung đội với anh ta, kết quả phải chết vì nghe lời anh ta chung đội với Lưu Dực thì phải làm sao?
Liễu Bất Hoa muốn cứu người nhưng chỉ có thể đứng trên cương vị của anh ta, không thể kéo người khác xuống nước, hôm nay Lưu Dực gặp phải tình huống như vậy không thể trách ai, chỉ có thể trách cậu ta không đủ năng lực mà thôi, cá lớn nuốt cá bé vốn là cách sinh tồn trong phó bản.
Chung quy sống hay chết đều chỉ có thể dựa vào chính mình.
Vì vậy Liễu Bất Hoa đành phải hỏi ý Bộ Cửu Chiếu: “Vậy anh có muốn lập đội với giáo viên nữ kia không? Nếu anh không muốn, vậy chúng ta vẫn chung một tổ vậy.”
Sau đó anh ta quay về phía Lưu Dực, cúi đầu nói: “Lưu Dực, xin lỗi cậu trước nhé.”
Lưu Dực nhìn Liễu Bất Hoa cúi đầu trước mặt mình, đôi tay buông hai bên dần nắm chặt thành đấm.
Mà nhóm Tạ Ấn Tuyết thấy cảnh ấy, hàng mày nhăn chặt, đang định lên tiếng đã nghe Tôn Linh Tê nói với Lưu Dực: “Cậu có thể tìm NPC đưa đò nhờ giúp đỡ.”
Bàn tay Lưu Dực thoáng thả lỏng, yếu ớt nói: “Nhưng tôi không biết NPC đưa đò là ai.”
Tôn Linh Tê hít sâu một hơi, tỏ ra do dự: “Tôi biết… Nhưng Trần Vân đã từng nói giao dịch với người đưa đò cũng sẽ chết, cho nên tôi thật sự không muốn thấy cậu… lựa chọn cách này.”
Tạ Ấn Tuyết không khỏi nhướng mày: Không muốn thấy thì đừng có nói, Lưu Dực còn chưa chủ động hỏi, cô đã nhảy ra trước rồi.
“NPC đưa đò chỉ có thể là lựa chọn cuối cùng.” Trần Vân nhăn mày khuyên can: “Lưu Dực, dù hôm nay không làm bài cũng chưa chắc đã chết, trong tay giáo viên vẫn còn một bông hồng.”
“Không giáo viên nào sẽ cho tôi cả.” Lưu Dực tự giễu: “Hôm nay không có hoa, chắc chắn tôi sẽ chết.”
Tôn Linh Tê thở dài: “Nếu đã vậy, tôi cho cậu biết NPC đưa đò là…”
Nhưng Tôn Linh Tê chưa dứt lời đã bị cắt ngang.
“Để tôi chung tổ với cậu.”
Mọi người theo tiếng nhìn qua, lại thấy chủ nhân giọng nói là Bộ Cửu Chiếu vừa tuyên bố không muốn chung tổ với Lưu Dực.
Liễu Bất Hoa ngẩn ra, hỏi hắn: “Sao anh lại đồng ý rồi?”
“Không vì sao cả.” Bộ Cửu Chiếu đi đến trước mặt Lưu Dực, khẽ mỉm cười, nói: “Tôi bỗng thấy Lưu Dực rất tốt mà thôi.”
Liễu Bất Hoa xác nhận lại lần nữa: “Thật không?”
Bộ Cửu Chiếu vẫn khẳng định: “Thật.”
“Vậy tôi sẽ lập tổ với giáo viên nữ…”
Tuy Liễu Bất Hoa vẫn còn nghi ngờ tính chân thật về lời nói của Bộ Cửu Chiếu, chẳng qua Bộ Cửu Chiếu đã nói vậy rồi, anh ta chỉ có thể tôn trọng quyết định của Bộ Cửu Chiếu.
Chẳng qua anh ta bằng lòng gặp “giáo viên nữ” nguy hiểm, Tạ Ấn Tuyết lại không cho anh ta đi, phủ quyết: “Con không được lập tổ với giáo viên nữ.”
Vừa dứt lời, người ngẩng phắt đầu lên nhìn Tạ Ấn Tuyết không phải Liễu Bất Hoa mà là Lưu Dực.
Tạ Ấn Tuyết làm như không thấy ánh mắt của Lưu Dực, không nhìn cậu ta mà nhìn thẳng, nói: “Cha nghĩ rất có thể cô ta là chủ nhiệm trường.”
“Chủ nhiệm trường?” Liễu Bất Hoa nhăn mày, rầu rĩ không thôi: “Nhưng con không vào địa ngục thì ai vào?”
Tạ Ấn Tuyết: “…”
Lần trước y đưa anh ta đi viện uống lộn thuốc rồi à? Sao có cảm giác bệnh của Liễu Bất Hoa càng lúc càng nặng vậy?
“Con ngoan ngoãn ở đó cho cha.” Tạ Ấn Tuyết cong tay gõ đầu Liễu Bất Hoa: “Hôm nay cha làm bài tập thay con.”
Liễu Bất Hoa ngơ ngác, trong giọng bắt đầu mang theo do dự: “Nhưng cô ta rất nguy hiểm, cha…”
Tạ Ấn Tuyết nhìn anh ta: “Con còn không sợ, cha sẽ sợ à?”
“Cũng phải.” Liễu Bất Hoa yên tâm, nhưng anh ta vẫn nói với Tạ Ấn Tuyết: “Vậy cha nuôi nhớ cẩn thận.”
Tạ Ấn Tuyết gật nhẹ đầu thay câu trả lời.
Đến lúc này, tình hình chia tổ đã được xác định, Trần Vân và Tạ Ấn Tuyết đi phía trước dẫn nhóm người chơi tới phòng học khác, chuẩn bị thực hành bài “viết”.
Bọn họ không chọn phòng học quá xa, chỉ xuống tầng chọn phòng 302, bởi vì phần lớn người chơi đều cảm thấy phòng có số “4” không may mắn, tốt nhất không đi.
Tuy Tạ Ấn Tuyết thấy không có gì khác biệt nhưng không phản đối.
Mọi người cẩn thận bước vào phòng 302 không một bóng người, sau khi xác định ở đây không có gì nguy hiểm liền lấy mấy tờ giấy trắng lẫn bút đỏ trên giá dụng cụ cạnh phòng, đứng bên bàn thảo luận: “Nhóm nào làm trước?”
Xung quanh người chơi lại là sự im lặng quen thuộc —— Dù có Ngô Nguyệt Hàn và Hà Uy làm mẫu trước, nhưng nhắc tới chuyện sống còn, mọi người vẫn rất khó để quyết đoán.
Bộ Cửu Chiếu lười phí thời gian với họ, đứng ra nói: “Để chúng tôi làm trước.”
Trương Thải Hà lập tức đưa giấy trắng bút đỏ cho hắn: “Vậy các người trước vậy.”
Bộ Cửu Chiếu nhận giấy bút rồi lại vươn tay, sai sử không nể nang: “Thêm mấy tờ giấy trắng nữa.”
“Anh biết phép tắc là gì không?” Trương Thải Hà chống nạnh trợn mắt: “Còn sai tôi à?”
Tạ Ấn Tuyết thấy thế bèn đi lấy giấy giúp Bộ Cửu Chiếu, không chờ hắn vui mừng, y đã dạy lại hắn bằng giọng điệu khoan dung như đang dạy con cái: “Về sau muốn nhờ người ta phải nói “Nhờ”, không thể bất lịch sự như vậy.”
Nghe vậy, sắc mặt Bộ Cửu Chiếu thay đổi mấy lần, chung quy vẫn bằng mặt không bằng lòng thầm “Ừ” một tiếng.
Chờ Tạ Ấn Tuyết đưa giấy trắng cho hắn, hắn lập tức vo thành một cục lớn, cầm nó đưa qua cho Lưu Dực: “Cậu nhét cục giấy này vào miệng đi, tránh đến lúc lại hỏi câu không nên hỏi.”
Lưu Dực không nói gì, lẳng lặng nhận cục giấy.
Quá trình học “viết” không khác chơi bút tiên là bao, tuy rằng mời bút tiên phải có hai người cùng đọc, nhưng câu hỏi chỉ cần một người nói, cho nên Giang Mạt thấy cách này không tồi, nói với Tôn Linh Tê: “Lát nữa tôi cũng vo giấy thành cục, đề phòng tôi hét lên gọi chủ nhiệm trường tới.”
“Ừ.” Tôn Linh Tê cũng cho rằng kế này khá hay, gật đầu đồng ý.
Một lát sau, Bộ Cửu Chiếu và Lưu Dực đã chuẩn bị xong xuôi, tiến hành làm bài “viết”.
“Thầy ơi cô ơi, thầy cô ở đâu? Mời thầy cô tới đây, em mời thầy cô tới vẽ một vòng tròn…”
Cả hai cùng đọc lời chú cải biên từ câu mời bút tiên, sau ba lần, bút đỏ vẽ một vòng tròn hoàn hảo như lúc Ngô Nguyệt Hàn và Hà Uy làm mẫu.
Lưu Dực nhìn thấy, ngoan ngoãn nhét giấy vào miệng.
Câu hỏi thành tích do Bộ Cửu Chiếu hỏi: “Thầy cô có thể nói cho em biết thành tích cuối kỳ của bọn em tốt không? Nếu tốt xin hãy vẽ một vòng tròn.”
Cách hỏi của Bộ Cửu Chiếu cực kỳ khôn khéo, hắn không nói nếu thành tích cuối kỳ không tốt, “giáo viên” phải trả lời hắn như thế nào.
Sau khi hỏi xong, bút đỏ lẳng lặng dịch chuyển, vẽ hai vòng tròn trên giấy.
“… Sao lại vẽ hai vòng?”
Kim Hi cau mày lẩm bẩm, đây cũng là nghi ngờ của mọi người.
Nhưng Bộ Cửu Chiếu mặc kệ đáp án của “giáo viên” là gì, hắn chỉ hỏi cho qua màn mà thôi, đáp án như thế nào không quan trọng.
Vì thế Bộ Cửu Chiếu gật đầu với Lưu Dực, bảo hắn có thể nhả cục giấy ra, tiễn “giáo viên” đi.
Quá trình học “viết” tới đây vốn không có việc ngoài ý muốn xảy ra, kết quả mọi người không đoán được sau khi nhả giấy ra, Lưu Dực không cùng tiễn giáo viên với Bộ Cửu Chiếu mà hỏi lại:
“Thưa cô, cô có thể cho em biết những ngày sau còn chia cặp hay không?”
Tác giả có lời muốn nói:
Tạ tay to: Nhớ phải nói “xin”.
NPC: Được, xin cậu cho tôi “chem chem” cậu trắng hay không.
Tạ tay to: ?
Tôi Có Thể Giữ Cậu Đến Canh Năm
Đánh giá:
Truyện Tôi Có Thể Giữ Cậu Đến Canh Năm
Story
Chương 88
10.0/10 từ 12 lượt.