Tôi Có Thể Giữ Cậu Đến Canh Năm

Chương 87

70@-

Chương 87


“Trò chơi đã đi được mấy ngày rồi, tới nay hai người mới bắt đầu làm mẫu, chẳng lẽ lúc trước Tạ Ấn Tuyết và Trần Vân làm mẫu chưa từng gặp nguy hiểm?”


“Đừng được nước làm tới, tốt xấu gì anh cũng đã từng được trở thành giảng viên chính, không cần phải trả giá, không cần làm mẫu, mà đám học sinh chúng tôi không hề có lựa chọn.”


Người bị mấy câu của Bộ Cửu Chiếu kích động không chỉ mình Hà Uy mà còn có những người chơi mang thân phận “học sinh”, đặc biệt là với Giang Mạt và Tôn Linh Tê cực kỳ thèm khát thân phận giáo viên.


Trước mấy con mắt đồng loạt nhìn mình, Hà Uy lui về sau hai bước, tiếp tục biện giải: “Nếu không phải giáo viên chúng tôi phải thăm dò nguy hiểm cho các người, các người, các người cũng không thể vượt màn được…”


“Đúng vậy, cho nên chúng tôi rất biết ơn các người đã hiến thân.” Kim Hi bước ra, trầm giọng nói: “Nhưng anh đừng nên giận chó đánh mèo với Tạ Ấn Tuyết, chẳng phải bây giờ anh chưa chết à?”


“Hôm qua Lôi Thành Lỗi đi học phạm phải sai lầm nên cậu ấy… chết ngay.” Nhắc tới người bạn cùng phòng đã mất của mình, mắt Ngụy Tiếu tối sầm: “Nhưng bây giờ anh và cô Ngô đều không sao, có lẽ các người cũng sẽ không gặp chuyện đâu, đúng chứ?”


Hà Uy vẫn mạnh miệng: “… Bây giờ thì không sao, nhưng ai biết tới cuối kỳ có sao hay không.”


Trương Thải Hà vẫn độc miệng như cũ, khoanh tay mỉa mai: “Thế thì chỉ đành trách các người không bắt lấy thời cơ, làm mẫu lúc bài học vẫn còn dễ thôi.”


“Cô!!!”


Hà Uy bị Trương Thải Hà chọc nghẹn họng, không còn lời nào để nói, anh ta không thể động tay với Trương Thải Hà, bởi vì nội quy giáo viên là bảo vệ học sinh.


Nghĩa là một khi giáo viên bạo hành học sinh sẽ vi phạm nội quy trường học, sẽ bị chủ nhiệm trường đánh.


Mà Trương Thải Hà rất hài lòng với thái độ tức đến giậm chân mà không dám làm gì mình của Hà Uy, vui vẻ nói: “À ha, xem ra làm học sinh cũng lợi phết.”


Kim Hi đá cô một cái, dạy dỗ: “Được rồi, cậu bớt bớt cái miệng đi.”



Trương Thải Hà nhún vai, điệu bộ vẫn rất ngông —— Nếu ở phó bản trước, dù cô độc miệng cũng không dám kiêu ngạo như vậy, nhưng phó bản này thì khác.


Giáo viên trong phó bản này phải bảo vệ học sinh, không được có hành động làm học sinh bị thương, mà học sinh phải đoàn kết với nhau, vì học sinh không thể gây hại cho nhau, cho nên cô muốn chửi ai cũng được.


Nhưng Trương Thải Hà cũng hiểu cái gì cũng phải có mức độ, chậc lưỡi nói: “Biết rồi.”


Còn về Hà Uy, không một ai ở đây đứng về phe anh ta, tất nhiên anh ta không ngu đến nỗi đối chọi với mọi người, cũng hiểu mình tức giận, giãy giụa tới đâu đều phí công, ngồi quỳ xuống đất không gượng dậy nổi giống Ngô Nguyệt Hàn, hoàn toàn đánh mất hy vọng sống.


Đúng vậy…


Thật ra mọi người đều nói đúng, những điều Tạ Ấn Tuyết có thể nhắc nhở bọn họ đều đã nhắc, chỉ là do anh ta và Ngô Nguyệt Hàn không thể giữ bình tĩnh, nhanh chóng phản ứng lại lời nhắc của Tạ Ấn Tuyết mà thôi, thay vì ban nãy giận chó đánh mèo với y, còn không bằng nói anh ta đang hối hận vì bản thân vô dụng.


“Trong lúc nguy hiểm con người rất khó để bình tĩnh, tôi hiểu vì sao anh làm như vậy.”


Hà Uy ngẩng lên, phát hiện người nói với anh ta là Tạ Ấn Tuyết.


Thanh niên tóc đen da trắng mặc bộ đồ dài xanh lơ đứng trước anh ta, bình thản cúi mặt xuống, giọng nói vẫn dịu dàng như trước, không hề thay đổi chỉ vì anh ta vừa mắng mỏ: “Nhưng xin hãy bình tĩnh, chúng ta không phải học sinh, không có cái gọi là thành tích cuối kỳ, chúng ta là giáo viên, chỉ cần vượt qua bài thi là có thể vượt màn. Tôi nghĩ dù “giáo viên” đưa ra thành tích “chết” cho anh và cô Ngô thì vẫn có thể sống sót.”


“Vậy, vậy sao?” Hà Uy lắp bắp: “Ban nãy, xin lỗi…”


“Không sao.” Tạ Ấn Tuyết nói xong quay đi, nói với mọi người: “Mọi người đã chứng kiến quá trình bài học, vậy tiếp theo chúng ta chỉ cần chơi trò chơi trước các lớp khác là được, nhưng trước đó tôi muốn hỏi xem đã có ai từng chơi bút tiên chưa?”


Nhóm học sinh nhìn nhau, sau đó đồng loạt lắc đầu.


“Chúng tôi không phải người thích kinh dị.” Vân Mỹ Trân xoa cánh tay nổi đầy da gà, sợ sệt nói: “Làm gì có người bình thường nào chơi được mấy trò tà ma này?”


Nghe thấy thế, Tạ Ấn Tuyết không khỏi nhớ tới nhóm Lý Lộ Minh ở phó bản trước —— Nếu các cô cũng nghĩ được như Vân Mỹ Trân, có lẽ sẽ không đi vào “Khóa trường sinh”, chỉ có thể nói mấy trò gọi hồn quá hại người.



“Con chơi rồi nè!” Chỉ duy nhất Liễu Bất Hoa trong nhóm học sinh phấn khích giơ tay lên, vui vẻ nói: “Chơi với cha nuôi đó.”


Vừa dứt lời, Bộ Cửu Chiếu dài mặt, rõ ràng đang bất mãn với lời của Liễu Bất Hoa, càng khiến hắn bực hơn là Tạ Ấn Tuyết còn cười với anh ta: “Vậy Bất Hoa nói trọng điểm đi.”


“Vâng.”


Liễu Bất Hoa tiến lên mấy bước, đứng lên bục giảng cho cao một chút rồi nói: “Cô Ngô và anh Hà vừa nhận được đáp án “Chết”, vậy mọi người đã nhìn ra câu hỏi không nên hỏi rồi đúng không?”


Kỷ San San đáp lời cổ vũ: “Đúng vậy.”


Liễu Bất Hoa nói tiếp: “Tuy rằng trên giáo án muốn chúng ta hỏi thành tích cuối kỳ nhưng không nói phải hỏi đáp án chính xác, chúng ta chỉ cần hỏi một câu khiến “giáo viên” trả lời có hay không sẽ không phải nhận đáp án “chết”.”


Bùi Thanh Vanh rất thông minh, lập tức nhận ra ngay mấu chốt trong đó: “Ví dụ hỏi: Thành tích cuối kỳ của chúng em tốt hay không à?”


“Đúng.” Liễu Bất Hoa gật đầu: “Về sau dù xảy ra chuyện gì cũng không được thả tay, chỉ cần chú ý hai việc này, những phần khác sẽ không khó.”


“Đúng vậy thật.” Tôn Linh Tê nói: “Không buông tay, không hỏi nhiều, có được đáp án lập tức tiễn “giáo viên” sẽ bình an vô sự.”


Giang Mạt vẫn còn sợ, khép nép hỏi: “Chỉ đơn giản vậy sao?”


Cô cho rằng chương trình học ngày càng khó mới phải, sao cảm giác bài “viết” còn dễ dàng hơn bài “đọc” hôm qua vậy? Hôm qua còn có ảo giác đáng sợ, hôm nay không có gì sao?


“Không đơn giản.” Trương Thải Hà nói: “Nếu không có Tạ Ấn Tuyết, Liễu Bất Hoa nhắc nhở mẹo hỏi, chưa chắc chúng ta đã biết, giữa chừng có khi phải đi đường vòng, nặng hơn có thể phải hy sinh mấy học sinh.”


Vân Mỹ Trân cũng rất lo: “Đúng vậy, hơn nữa bây giờ chúng ta chưa chính thức vào học, đơn giản hay không phải tự mình làm mới biết.”


Giang Mạt nghe vậy, đôi mắt lại đỏ lên, ậng nước nhìn mấy giáo viên trong phòng —— Hà Uy và Ngô Nguyệt Hàn vừa suýt bị dọa phát điên, chắc chắn bọn họ sẽ không hoàn thành bài tập giúp cô, đưa tiền cũng không, huống gì cô còn không có tiền.



Vì thế Giang Mạt muốn xin Trần Vân giúp đỡ, ai ngờ cô còn chưa lên tiếng, Trần Vân đã chủ động nói với Kỷ San San: “Bài tập hôm nay tôi thấy không khó lắm, tôi đã nói là giữ lời, hôm nay làm bài tập giúp cô.”


“Thật không?” Kỷ San San nghe vậy, đôi mắt sáng bừng lên, chạy đến bên chân cô, kích động nói: “Trần Vân, cảm ơn chị! Chị đúng là người tốt!”


Vân Mỹ Trân cũng nhanh chân chạy tới trước cô, vội vàng lên tiếng trước khi Giang Mạt cất lời: “Vậy tôi muốn ghép đội làm bài tập với Trần Vân.”


Trần Vân cũng đồng ý: “Được.”


Tới tận lúc này, Giang Mạt không còn thấy ai có thể xin giúp đỡ.


Tạm thời cô sẽ không xét tới Tạ Ấn Tuyết, vì y là NPC đưa đò, tìm y giúp rồi cũng sẽ chết, nếu ải hôm nay không có ảo giác đáng sợ, có lẽ cô vẫn có thể vượt qua, vì thế Giang Mạt lập tức ôm tay Tôn Linh Tê đứng một bên, nhỏ giọng cầu xin: “Linh Tê, chúng ta ghép tổ nhé.”


Nói thật Tôn Linh Tê không muốn ghép tổ với Giang Mạt, nhưng trừ Giang Mạt ra, cô ta không thể chọn ai khác.


Phía bên nhóm nam có Lưu Dực còn không bằng Giang Mạt, chắc chắn Ngụy Tiếu sẽ chung tổ với Bùi Thanh Vanh, Bộ Cửu Chiếu và Liễu Bất Hoa suốt ngày ở cạnh Tạ Ấn Tuyết cũng không thể tách tổ được, phía bên nữ chỉ còn lại Trương Thải Hà và Kim Hi lại càng khỏi bàn, chắc chắn sẽ thực hành cùng nhau, cho nên dù Giang Mạt vô dụng tới đâu, cô chỉ đành đồng ý.


Vì vậy Tôn Linh Tê dặn dò Giang Mạt: “Vậy cậu nghe lời tôi, không bao giờ được buông tay, cũng không được hỏi điều dư thừa.”


Giang Mạt gật đầu như giã tỏi, không dám nói nhiều: “Được.”


Tình hình chia tổ sau đó đúng như Tôn Linh Tê đoán: Trương Thải Hà và Kim Hi một tổ, Bùi Thanh Vanh và Ngụy Tiếu một tổ.


Khi Lưu Dực thấy Bùi Thanh Vanh tới cạnh Ngụy Tiếu thì vẫn chưa hiểu chuyện ra sao, mấy giây sau mới nhận ra: Bùi Thanh Vanh không muốn lập tổ với cậu ta.


“Thanh Vanh…” Lưu Dực nhéo tay mình, dè dặt hỏi: “Cậu không lập tổ với tôi à?”


Bùi Thanh Vanh thở dài, bất đắc dĩ xin lỗi cậu ta: “Lưu Dực… Xin lỗi.”



Lưu Dực nhìn mọi người bắt cặp với nhau, chỉ còn mình đứng cô độc, bỗng nhớ tới một từ: Cô lập.


Ở trường học trong thế giới hiện thực, một vài học sinh sẽ bị người khác cô lập, nguyên nhân có thể vì béo, không đẹp, ở bẩn hoặc học kém, mà hiện tại trong phó bản, Lưu Dực bị cô lập có lẽ vì cậu ta nhát gan.


Điều này khiến Lưu Dực không khỏi nghĩ: Hôm qua Lôi Thành Lỗi chết rồi, cho nên mười hai học sinh vốn có thể chia đủ cặp nay lại thừa ra một người, nếu Lôi Thành Lỗi không chết hoặc hôm qua chết thêm một người, cậu ta sẽ không bị lẻ…


“Hôm qua tôi không làm bài tập, hôm nay không làm nữa sẽ không có cơ hội vượt màn…”


Lưu Dực trào nước mắt, cơ thể và giọng nói cùng run lên, đầu tiên là cầu xin Bùi Thanh Vanh: “Thanh Vanh… Cậu bắt cặp với tôi, cứu tôi được không?”


Lại cầu xin Ngụy Tiếu: “Ngụy Tiếu, ba ngày nữa phó bản mới kết thúc mà, cậu có thể không làm bài một ngày, giúp tôi với được không? Xin các cậu đấy…”


Nhưng đối diện với lời cầu xin của Lưu Dực, bọn họ đều không hẹn mà cùng im lặng.


Trong mắt bọn họ, tính cách của Lưu Dực vốn không thể sống tới lúc vượt màn, cơ hội từ bỏ làm bài quý như vậy, sao bọn họ có thể dành cho Lưu Dực được?


Liễu Bất Hoa không đành lòng nhìn Lưu Dực, hỏi Trần Vân: “Trong giáo án có nói nếu số lượng học sinh không đủ chia cặp thì phải làm sao không?”


Tác giả có lời muốn nói:


NPC: Tôi không thể bắt cặp với Liễu Bất Hoa, tôi chỉ có thể bắt cặp với vợ tôi.


Liễu Bất Hoa: Tôi không thể bắt cặp với Bộ Cửu Chiếu, tôi chỉ có thể bắt cặp với cha nuôi.


Tạ tay to: Không bắt với ai cả.


NPC & Liễu Bất Hoa: ?


Tôi Có Thể Giữ Cậu Đến Canh Năm
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tôi Có Thể Giữ Cậu Đến Canh Năm Truyện Tôi Có Thể Giữ Cậu Đến Canh Năm Story Chương 87
10.0/10 từ 12 lượt.
loading...