Tôi Có Thể Giữ Cậu Đến Canh Năm
Chương 67
66@-
Sau khi phó bản cứu nhân duyên kết thúc, Tạ Ấn Tuyết tìm thời gian rảnh đến trường đại học gặp Lê Hoằng, Lý Lộ Minh, Đoàn Dĩnh và cả Ngu Thấm Văn, Tiêu Tư Vũ là bạn thân của Lê Hoằng nên cũng góp mặt.
Nơi mọi người chọn vẫn là quán trà sữa gần trường nọ.
Cả nhóm không ai nói lời nào, ngồi giữa quán trà sữa đông người, lẳng lặng nhìn Tạ Ấn Tuyết và Liễu Bất Hoa hút trà sữa trân châu.
Một lúc sau, Đoàn Dĩnh nhìn chỗ trống gần mình, ảm đạm nói: “Hậu sự của Từ Sâm đã xử lý xong.”
Ngu Thấm Văn nhỏ giọng nói thêm: “Hình như thầy Tiều cũng mất rồi…”
“Không phải chúng ta đã vượt màn rồi ư? Còn lên xe buýt với nhau mà.” Lý Lộ Minh ngạc nhiên hỏi: “Sao thầy ấy lại mất?”
“Các người còn lo cho gã à?”
Liễu Bất Hoa thấy thế không nhịn được nữa, kể sạch toàn bộ nghiệp chướng Tiều Thanh Hà gây ra không giấu chi tiết nào.
Đôi mắt Đoàn Dĩnh đỏ lên, run giọng hỏi: “Nói vậy là… Từ Sâm bị thầy ta hại chết?”
“Gián tiếp hại chết.” Tạ Ấn Tuyết khẽ giọng nói: “Có thể Tiều Thanh Hà thả gương xuống gầm giường, khi Từ Sâm cúi xuống nhặt gương đã nhìn thấy… mặt cô dâu minh hôn qua gương nên sợ tới chết.”
“Mà quả báo cho ông ta chính là chết lúc cho rằng mình đã vượt màn.”
Liễu Bất Hoa lại bật ngón cái, đón lời Tạ Ấn Tuyết: “Quả là tuyệt vọng.”
Nhưng dù tuyệt vọng đến mức nào đi chăng nữa thì cái chết của anh ta vẫn không thể mang Từ Sâm trở lại.
Tạ Ấn Tuyết tin rằng, dù đối với Đoàn Dĩnh, Lý Lộ Minh, Ngu Thấm Văn hay đối với Từ Sâm và Lê Hoằng, đây đều là một bài học vô cùng cay đắng, chỉ là có người vẫn còn cơ hội thay đổi, có người thì không.
Cuối buổi gặp mặt, Lý Lộ Minh đứng trước mặt Lê Hoằng, trịnh trọng giải thích mối quan hệ giữa cả hai: “Lê Hoằng, tôi không hợp với cậu, tôi vừa nhát gan vừa ích kỷ, không phải người tốt, về sau cậu đừng thích tôi nữa, tôi sẽ không ở bên cậu, cũng sẽ không tham gia phó bản với cậu, bởi vì tôi chỉ biết lợi dụng cậu mà thôi. Cậu có bạn bè, cứ đi cùng họ đi, tôi có bạn của tôi, tôi sẽ đi với các cô.”
Sự thẳng thắn của Lý Lộ Minh khiến Lê Hoằng giật mình, một hồi sau, cậu ta cười khổ nói: “Thật ra tôi thích cậu vì trông cậu rất yếu ớt, mà tôi hy vọng… có thể bảo vệ cậu.”
“Cậu đã bảo vệ tôi rồi, cảm ơn cậu. Nhưng về sau tôi sẽ học cách tự bảo vệ mình, bởi vì tôi còn phải bảo vệ bạn tôi.” Nói xong, Lý Lộ Minh lại cúi đầu với cậu ta: “Cuối cùng tôi vẫn muốn xin lỗi cậu một câu, là do bọn tôi kéo cậu vào.”
“Đây là lựa chọn của tôi, không thể hoàn toàn trách cậu được, chúng ta đều có trách nhiệm.” Dù không bị Lý Lộ Minh từ chối, trong lúc ăn bữa hôm lo bữa mai, Lê Hoằng cũng không có tâm trạng yêu đương: “Chúc các cậu vượt màn thuận lợi, nếu có thể sống sót… thì đừng chơi mấy trò đáng sợ nữa.”
Lý Lộ Minh gật đầu, cũng chúc cậu ta: “Cậu cũng vậy, vượt màn thuận lợi.”
Sau đó ba nữ sinh đeo cặp lên, rời khỏi quán trà sữa.
Thế nhưng trong quán vẫn còn Tạ Ấn Tuyết, Liễu Bất Hoa và Tiêu Tư Vũ.
“Sau này các cậu định cùng tham gia phó bản à?” Liễu Bất Hoa hút mấy viên trân châu lên nhai nuốt, hỏi bọn họ.
Lã Sóc đáp: “Đúng vậy, ngoài ba chúng tôi ra còn có Trần Vân nữa.”
“Tôi cũng chỉ có thể chúc các cậu may mắn.” Tạ Ấn Tuyết dịu dàng nói: “Nếu về sau chúng ta còn cơ hội gặp nhau trong phó bản, phải giao dịch với nhau, tôi sẽ giảm 30% phí người quen cho các cậu.”
Tiêu Tư Vũ: “… Cảm ơn anh Tạ.”
Mối làm ăn trong phó bản cứu nhân duyên không thành công, nếu nói Tạ Ấn Tuyết không hề tiếc thì không đúng, chẳng qua bây giờ mượn cơ hội tuyên truyền thêm một đợt làm ăn, tâm trạng Tạ Ấn Tuyết tốt lên, mua thêm một ly trà sữa trân châu về nhà.
Về sau y cũng hay ở nhà gọi cơm hộp mua trà sữa uống, kéo dài tới mấy hôm sau… chiếc ghế mát xa Chu Dịch Côn nhận đặt riêng cho y đã tới.
Chiếc ghế mát xa vừa đến Minh Nguyệt Nhai mấy hôm, trừ Tạ Ấn Tuyết đã nghịch chán nó ở Hel’s Dream, dì Trần, Thẩm Thu Kích và Liễu Bất Hoa đều xem nó như món đồ chơi hiếm lạ, dính suốt ngày bên nó không chịu xuống.
Nhưng ghế tốt đến đâu cũng sẽ chán, Tạ Ấn Tuyết dùng cùng lắm bảy ngày, những người khác trong Minh Nguyệt Nhai cũng vậy, bởi vì sau mấy ngày chơi, Liễu Bất Hoa lại bắt đầu chơi trò mất tích —— Thật ra là lái xe xuống núi, vào trung tâm thành phố chơi những trò khác.
Tạ Ấn Tuyết không ra ngoài làm gì nên ở nhà uống trà luyện chữ, tới tới lui lui giết thời gian.
Khác với nhóm người chơi hoặc là tranh thủ thời gian tập luyện trong tháng, hy vọng bản thân sẽ có năng lực phòng thân nhất định trong phó bản, hoặc là lo liệu hậu sự để lại di thư, chào tạm biệt với người nhà, Tạ Ấn Tuyết và Liễu Bất Hoa ngược lại, thích dùng thời gian thế nào thì dùng thế nấy.
Cứ vậy qua nửa tháng, Liễu Bất Hoa quyết định phải làm ít việc để không lãng phí thời gian.
Anh ta đề nghị với Tạ Ấn Tuyết: “Cha nuôi, hay là chúng ta chơi trò thoát khỏi mật thất đi.”
Tạ Ấn Tuyết thấy lạ: “Sao tự nhiên muốn chơi vậy?”
Liễu Bất Hoa nghiêm túc nói: “Bởi vì nó thu phí theo giờ, nếu không vượt màn trong thời gian quy định sẽ bị thu thêm phí.”
Tạ Ấn Tuyết nghe vậy, nhịn không được hỏi: “… Con thiếu chút tiền này lắm à?”
“Thiếu thì không thiếu.” Liễu Bất Hoa tiếp tục nói hươu nói vượn: “Nhưng ý nghĩa của nó là chúng ta phải quý trọng thời gian.”
Tạ Ấn Tuyết nghe xong hiểu ngay, Liễu Bất Hoa không tìm thấy thú vui mới nên muốn rủ y chơi một số trò mới mẻ, mà sau khi Tạ Ấn Tuyết nhận lời, Liễu Bất Hoa lập tức lấy di động ra, để Tạ Ấn Tuyết quyết định bọn họ đi chơi mật thất nào.
Tạ Ấn Tuyết nhìn qua nhìn lại, chọn một mất thất có sức chứa bảy người theo dạng trinh thám, không hề có tính tâm linh: “Nghe nói cái này rất khó, chúng ta thử nó vậy.”
Liễu Bất Hoa đồng ý ngay: “Vâng.”
Về sau hai người hẹn bắt đầu vào hai giờ chiều, trước khi đi, Liễu Bất Hoa nhìn Thẩm Thu Kích đang ngồi trong phòng vùi đầu làm bài tập, hỏi Tạ Ấn Tuyết: “Cha nuôi, chúng ta có nên dẫn Kích theo không?”
“Mật thất này không đáng sợ, không cần dẫn nó theo.” Tạ Ấn Tuyết nghĩ một lát, nói: “Để nó ở nhà làm bài đi.”
“Có lý.” Liễu Bất Hoa nhỏ giọng: “Con cũng không mua vé cho nó, chẳng qua hỏi thử một câu, sợ nó giận chúng ta đi chơi không dẫn theo.”
Thẩm Thu Kích ngồi vật vã trong phòng tức giận ngẩng lên: “Em nghe thấy đấy!”
Liễu Bất Hoa nhanh chóng khởi động chiếc Lamborghini rời khỏi Minh Nguyệt Nhai.
Khi hai người tới chỗ chơi thì mới một rưỡi chiều, cách thời gian tập trung với nhóm khoảng nửa tiếng, nhóm bảy người có hai bọn họ, năm người đến sau đều tới lúc chỉ còn năm phút —— Bọn họ đi chung với nhau, hai nam ba nữ.
Một nam sinh hơi mập trong số đó vừa lấy tay tự quạt cho mình vừa mắng: “Phù… Chạy bắt thang máy mệt chết đi được.”
“Chắc là đến đủ rồi nhỉ?”
Một cô gái nóng bỏng mặc váy ngắn cao cổ, ống tay dài màu đỏ đứng bên cạnh nam sinh nhìn quanh sảnh mật thất một vòng, ánh mắt thoáng dừng trên Tạ Ấn Tuyết và Liễu Bất Hoa một nhịp, sau đó mới hoàn hồn hỏi : “… Hai anh là người tham gia chung với đoàn chúng tôi ư?”
Khi Liễu Bất Hoa nhìn thấy cô cũng chợt ngẩn ra.
Hết cách rồi, số cô dâu váy đỏ anh ta gặp trong phó bản cứu nhân duyên quá nhiều, hơn nữa không ai là người, tất cả đều là quỷ, chẳng qua thế giới này là hiện thực, rõ ràng cô gái váy đỏ không phải quỷ, cho nên khi nghe thấy cô hỏi xong, Liễu Bất Hoa lập tức lấy di động đối chiếu vé với cô, nói: “Có lẽ vậy.”
“Tôi tên Hàn Đông Ni.”
Sau khi đảm bảo bọn họ không nhận sai đồng đội, Hàn Đông Ni mạnh dạn tự giới thiệu, sau đó giới thiệu bốn người còn lại cho Tạ Ấn Tuyết và Liễu Bất Hoa: Thanh niên mập tên Hạ Duệ, nữ sinh mặc váy bò xanh ngắn tên Hề Xán, bạn thân của Hàn Đông Ni, thanh niên cao gầy nắm tay Hề Xán là Nhan Văn Hách, nữ sinh cuối cùng mặc quần đen dài tên Hà Mẫn, có mối quan hệ khá tốt với Hề Xán và Hàn Đông Ni.
Chờ bảy người giới thiệu xong, ai cũng biết sơ về người còn lại, kim đồng hồ chỉ đúng hai giờ, buổi diễn của các cô đã tới, nhưng tiền sảnh mật thất vẫn trống không, không có nhân viên ra chào đón bọn họ.
Hề Xán tiến lên quan sát: “Nhân viên đâu rồi?”
Hầu hết các trò chơi mật thất đều sẽ có camera theo dõi vì nhân viên phải tập trung để ý tình huống của người chơi, nhưng Hề Xán không những không tìm thấy nhân viên mà đến cả trong màn hình cũng không thấy bóng người, chỉ có những đạo cụ đáng sợ trong phòng.
“Mật thất này bị làm sao thế?” Hạ Duệ bực bội hỏi: “Tôi đọc bình luận thấy nói ở đây vui lắm, sao không có ai thế này? Sinh nhật quạnh quẽ thế sao?”
Hà Mẫn cũng nói: “Quạnh quẽ không nói, quan trọng là không có nhân viên rồi ai mở cửa?”
“Tới đây!”
Ngay sau khi Hà Mẫn vừa dứt câu, nhân viên lập tức chạy từ căn nhà nhỏ phía sau tiền sảnh ra, tay cô không ngừng sửa lại cổ áo cùng vạt áo, mỉm cười hỏi: “Các vị tới đây chơi ư? Xin hỏi đã hẹn trước chưa?”
“Rồi, hơn nữa đã đến giờ bọn tôi chơi.” Nhan Văn Hách vươn di động đến trước mặt cô nghiệm chứng.
“Ngại quá, tôi vừa vào phòng thay quần áo.” Nhân viên liên thanh giải thích: “Để tôi quét mã QR cho mọi người.”
Thấy thái độ cô khiêm tốn như vậy, nhóm Hàn Đông Ni và Hạ Duệ không tiện nổi giận, chỉ nói: “Giờ chơi của chúng tôi bị trễ không phải lỗi do chúng tôi, chị phải kéo dài thời gian chơi đấy.”
“Được được được, nhất định sẽ kéo thêm, mọi người yên tâm.” Nhân viên gật đầu đồng ý: “Xin các bạn hãy gửi điện thoại và các vật phẩm quan trọng ở quầy, tôi sẽ dẫn các bạn vào mật thất ngay.”
Liễu Bất Hoa thật thà nộp di động ra, hai tay Tạ Ấn Tuyết trống trơn không có đồ gì cần gửi, nhân viên nhìn chằm chằm y, dường như không tin ở thời này còn có người không cầm theo di động: “Anh này, anh không mang di động thật sao?”
Tôi Có Thể Giữ Cậu Đến Canh Năm
Chương 67
Sau khi phó bản cứu nhân duyên kết thúc, Tạ Ấn Tuyết tìm thời gian rảnh đến trường đại học gặp Lê Hoằng, Lý Lộ Minh, Đoàn Dĩnh và cả Ngu Thấm Văn, Tiêu Tư Vũ là bạn thân của Lê Hoằng nên cũng góp mặt.
Nơi mọi người chọn vẫn là quán trà sữa gần trường nọ.
Cả nhóm không ai nói lời nào, ngồi giữa quán trà sữa đông người, lẳng lặng nhìn Tạ Ấn Tuyết và Liễu Bất Hoa hút trà sữa trân châu.
Một lúc sau, Đoàn Dĩnh nhìn chỗ trống gần mình, ảm đạm nói: “Hậu sự của Từ Sâm đã xử lý xong.”
Ngu Thấm Văn nhỏ giọng nói thêm: “Hình như thầy Tiều cũng mất rồi…”
“Không phải chúng ta đã vượt màn rồi ư? Còn lên xe buýt với nhau mà.” Lý Lộ Minh ngạc nhiên hỏi: “Sao thầy ấy lại mất?”
“Các người còn lo cho gã à?”
Liễu Bất Hoa thấy thế không nhịn được nữa, kể sạch toàn bộ nghiệp chướng Tiều Thanh Hà gây ra không giấu chi tiết nào.
Đôi mắt Đoàn Dĩnh đỏ lên, run giọng hỏi: “Nói vậy là… Từ Sâm bị thầy ta hại chết?”
“Gián tiếp hại chết.” Tạ Ấn Tuyết khẽ giọng nói: “Có thể Tiều Thanh Hà thả gương xuống gầm giường, khi Từ Sâm cúi xuống nhặt gương đã nhìn thấy… mặt cô dâu minh hôn qua gương nên sợ tới chết.”
“Mà quả báo cho ông ta chính là chết lúc cho rằng mình đã vượt màn.”
Liễu Bất Hoa lại bật ngón cái, đón lời Tạ Ấn Tuyết: “Quả là tuyệt vọng.”
Nhưng dù tuyệt vọng đến mức nào đi chăng nữa thì cái chết của anh ta vẫn không thể mang Từ Sâm trở lại.
Tạ Ấn Tuyết tin rằng, dù đối với Đoàn Dĩnh, Lý Lộ Minh, Ngu Thấm Văn hay đối với Từ Sâm và Lê Hoằng, đây đều là một bài học vô cùng cay đắng, chỉ là có người vẫn còn cơ hội thay đổi, có người thì không.
Cuối buổi gặp mặt, Lý Lộ Minh đứng trước mặt Lê Hoằng, trịnh trọng giải thích mối quan hệ giữa cả hai: “Lê Hoằng, tôi không hợp với cậu, tôi vừa nhát gan vừa ích kỷ, không phải người tốt, về sau cậu đừng thích tôi nữa, tôi sẽ không ở bên cậu, cũng sẽ không tham gia phó bản với cậu, bởi vì tôi chỉ biết lợi dụng cậu mà thôi. Cậu có bạn bè, cứ đi cùng họ đi, tôi có bạn của tôi, tôi sẽ đi với các cô.”
Sự thẳng thắn của Lý Lộ Minh khiến Lê Hoằng giật mình, một hồi sau, cậu ta cười khổ nói: “Thật ra tôi thích cậu vì trông cậu rất yếu ớt, mà tôi hy vọng… có thể bảo vệ cậu.”
“Cậu đã bảo vệ tôi rồi, cảm ơn cậu. Nhưng về sau tôi sẽ học cách tự bảo vệ mình, bởi vì tôi còn phải bảo vệ bạn tôi.” Nói xong, Lý Lộ Minh lại cúi đầu với cậu ta: “Cuối cùng tôi vẫn muốn xin lỗi cậu một câu, là do bọn tôi kéo cậu vào.”
“Đây là lựa chọn của tôi, không thể hoàn toàn trách cậu được, chúng ta đều có trách nhiệm.” Dù không bị Lý Lộ Minh từ chối, trong lúc ăn bữa hôm lo bữa mai, Lê Hoằng cũng không có tâm trạng yêu đương: “Chúc các cậu vượt màn thuận lợi, nếu có thể sống sót… thì đừng chơi mấy trò đáng sợ nữa.”
Lý Lộ Minh gật đầu, cũng chúc cậu ta: “Cậu cũng vậy, vượt màn thuận lợi.”
Sau đó ba nữ sinh đeo cặp lên, rời khỏi quán trà sữa.
Thế nhưng trong quán vẫn còn Tạ Ấn Tuyết, Liễu Bất Hoa và Tiêu Tư Vũ.
“Sau này các cậu định cùng tham gia phó bản à?” Liễu Bất Hoa hút mấy viên trân châu lên nhai nuốt, hỏi bọn họ.
Lã Sóc đáp: “Đúng vậy, ngoài ba chúng tôi ra còn có Trần Vân nữa.”
“Tôi cũng chỉ có thể chúc các cậu may mắn.” Tạ Ấn Tuyết dịu dàng nói: “Nếu về sau chúng ta còn cơ hội gặp nhau trong phó bản, phải giao dịch với nhau, tôi sẽ giảm 30% phí người quen cho các cậu.”
Tiêu Tư Vũ: “… Cảm ơn anh Tạ.”
Mối làm ăn trong phó bản cứu nhân duyên không thành công, nếu nói Tạ Ấn Tuyết không hề tiếc thì không đúng, chẳng qua bây giờ mượn cơ hội tuyên truyền thêm một đợt làm ăn, tâm trạng Tạ Ấn Tuyết tốt lên, mua thêm một ly trà sữa trân châu về nhà.
Về sau y cũng hay ở nhà gọi cơm hộp mua trà sữa uống, kéo dài tới mấy hôm sau… chiếc ghế mát xa Chu Dịch Côn nhận đặt riêng cho y đã tới.
Chiếc ghế mát xa vừa đến Minh Nguyệt Nhai mấy hôm, trừ Tạ Ấn Tuyết đã nghịch chán nó ở Hel’s Dream, dì Trần, Thẩm Thu Kích và Liễu Bất Hoa đều xem nó như món đồ chơi hiếm lạ, dính suốt ngày bên nó không chịu xuống.
Nhưng ghế tốt đến đâu cũng sẽ chán, Tạ Ấn Tuyết dùng cùng lắm bảy ngày, những người khác trong Minh Nguyệt Nhai cũng vậy, bởi vì sau mấy ngày chơi, Liễu Bất Hoa lại bắt đầu chơi trò mất tích —— Thật ra là lái xe xuống núi, vào trung tâm thành phố chơi những trò khác.
Tạ Ấn Tuyết không ra ngoài làm gì nên ở nhà uống trà luyện chữ, tới tới lui lui giết thời gian.
Khác với nhóm người chơi hoặc là tranh thủ thời gian tập luyện trong tháng, hy vọng bản thân sẽ có năng lực phòng thân nhất định trong phó bản, hoặc là lo liệu hậu sự để lại di thư, chào tạm biệt với người nhà, Tạ Ấn Tuyết và Liễu Bất Hoa ngược lại, thích dùng thời gian thế nào thì dùng thế nấy.
Cứ vậy qua nửa tháng, Liễu Bất Hoa quyết định phải làm ít việc để không lãng phí thời gian.
Anh ta đề nghị với Tạ Ấn Tuyết: “Cha nuôi, hay là chúng ta chơi trò thoát khỏi mật thất đi.”
Tạ Ấn Tuyết thấy lạ: “Sao tự nhiên muốn chơi vậy?”
Liễu Bất Hoa nghiêm túc nói: “Bởi vì nó thu phí theo giờ, nếu không vượt màn trong thời gian quy định sẽ bị thu thêm phí.”
Tạ Ấn Tuyết nghe vậy, nhịn không được hỏi: “… Con thiếu chút tiền này lắm à?”
“Thiếu thì không thiếu.” Liễu Bất Hoa tiếp tục nói hươu nói vượn: “Nhưng ý nghĩa của nó là chúng ta phải quý trọng thời gian.”
Tạ Ấn Tuyết nghe xong hiểu ngay, Liễu Bất Hoa không tìm thấy thú vui mới nên muốn rủ y chơi một số trò mới mẻ, mà sau khi Tạ Ấn Tuyết nhận lời, Liễu Bất Hoa lập tức lấy di động ra, để Tạ Ấn Tuyết quyết định bọn họ đi chơi mật thất nào.
Tạ Ấn Tuyết nhìn qua nhìn lại, chọn một mất thất có sức chứa bảy người theo dạng trinh thám, không hề có tính tâm linh: “Nghe nói cái này rất khó, chúng ta thử nó vậy.”
Liễu Bất Hoa đồng ý ngay: “Vâng.”
Về sau hai người hẹn bắt đầu vào hai giờ chiều, trước khi đi, Liễu Bất Hoa nhìn Thẩm Thu Kích đang ngồi trong phòng vùi đầu làm bài tập, hỏi Tạ Ấn Tuyết: “Cha nuôi, chúng ta có nên dẫn Kích theo không?”
“Mật thất này không đáng sợ, không cần dẫn nó theo.” Tạ Ấn Tuyết nghĩ một lát, nói: “Để nó ở nhà làm bài đi.”
“Có lý.” Liễu Bất Hoa nhỏ giọng: “Con cũng không mua vé cho nó, chẳng qua hỏi thử một câu, sợ nó giận chúng ta đi chơi không dẫn theo.”
Thẩm Thu Kích ngồi vật vã trong phòng tức giận ngẩng lên: “Em nghe thấy đấy!”
Liễu Bất Hoa nhanh chóng khởi động chiếc Lamborghini rời khỏi Minh Nguyệt Nhai.
Khi hai người tới chỗ chơi thì mới một rưỡi chiều, cách thời gian tập trung với nhóm khoảng nửa tiếng, nhóm bảy người có hai bọn họ, năm người đến sau đều tới lúc chỉ còn năm phút —— Bọn họ đi chung với nhau, hai nam ba nữ.
Một nam sinh hơi mập trong số đó vừa lấy tay tự quạt cho mình vừa mắng: “Phù… Chạy bắt thang máy mệt chết đi được.”
“Chắc là đến đủ rồi nhỉ?”
Một cô gái nóng bỏng mặc váy ngắn cao cổ, ống tay dài màu đỏ đứng bên cạnh nam sinh nhìn quanh sảnh mật thất một vòng, ánh mắt thoáng dừng trên Tạ Ấn Tuyết và Liễu Bất Hoa một nhịp, sau đó mới hoàn hồn hỏi : “… Hai anh là người tham gia chung với đoàn chúng tôi ư?”
Khi Liễu Bất Hoa nhìn thấy cô cũng chợt ngẩn ra.
Hết cách rồi, số cô dâu váy đỏ anh ta gặp trong phó bản cứu nhân duyên quá nhiều, hơn nữa không ai là người, tất cả đều là quỷ, chẳng qua thế giới này là hiện thực, rõ ràng cô gái váy đỏ không phải quỷ, cho nên khi nghe thấy cô hỏi xong, Liễu Bất Hoa lập tức lấy di động đối chiếu vé với cô, nói: “Có lẽ vậy.”
“Tôi tên Hàn Đông Ni.”
Sau khi đảm bảo bọn họ không nhận sai đồng đội, Hàn Đông Ni mạnh dạn tự giới thiệu, sau đó giới thiệu bốn người còn lại cho Tạ Ấn Tuyết và Liễu Bất Hoa: Thanh niên mập tên Hạ Duệ, nữ sinh mặc váy bò xanh ngắn tên Hề Xán, bạn thân của Hàn Đông Ni, thanh niên cao gầy nắm tay Hề Xán là Nhan Văn Hách, nữ sinh cuối cùng mặc quần đen dài tên Hà Mẫn, có mối quan hệ khá tốt với Hề Xán và Hàn Đông Ni.
Chờ bảy người giới thiệu xong, ai cũng biết sơ về người còn lại, kim đồng hồ chỉ đúng hai giờ, buổi diễn của các cô đã tới, nhưng tiền sảnh mật thất vẫn trống không, không có nhân viên ra chào đón bọn họ.
Hề Xán tiến lên quan sát: “Nhân viên đâu rồi?”
Hầu hết các trò chơi mật thất đều sẽ có camera theo dõi vì nhân viên phải tập trung để ý tình huống của người chơi, nhưng Hề Xán không những không tìm thấy nhân viên mà đến cả trong màn hình cũng không thấy bóng người, chỉ có những đạo cụ đáng sợ trong phòng.
“Mật thất này bị làm sao thế?” Hạ Duệ bực bội hỏi: “Tôi đọc bình luận thấy nói ở đây vui lắm, sao không có ai thế này? Sinh nhật quạnh quẽ thế sao?”
Hà Mẫn cũng nói: “Quạnh quẽ không nói, quan trọng là không có nhân viên rồi ai mở cửa?”
“Tới đây!”
Ngay sau khi Hà Mẫn vừa dứt câu, nhân viên lập tức chạy từ căn nhà nhỏ phía sau tiền sảnh ra, tay cô không ngừng sửa lại cổ áo cùng vạt áo, mỉm cười hỏi: “Các vị tới đây chơi ư? Xin hỏi đã hẹn trước chưa?”
“Rồi, hơn nữa đã đến giờ bọn tôi chơi.” Nhan Văn Hách vươn di động đến trước mặt cô nghiệm chứng.
“Ngại quá, tôi vừa vào phòng thay quần áo.” Nhân viên liên thanh giải thích: “Để tôi quét mã QR cho mọi người.”
Thấy thái độ cô khiêm tốn như vậy, nhóm Hàn Đông Ni và Hạ Duệ không tiện nổi giận, chỉ nói: “Giờ chơi của chúng tôi bị trễ không phải lỗi do chúng tôi, chị phải kéo dài thời gian chơi đấy.”
“Được được được, nhất định sẽ kéo thêm, mọi người yên tâm.” Nhân viên gật đầu đồng ý: “Xin các bạn hãy gửi điện thoại và các vật phẩm quan trọng ở quầy, tôi sẽ dẫn các bạn vào mật thất ngay.”
Liễu Bất Hoa thật thà nộp di động ra, hai tay Tạ Ấn Tuyết trống trơn không có đồ gì cần gửi, nhân viên nhìn chằm chằm y, dường như không tin ở thời này còn có người không cầm theo di động: “Anh này, anh không mang di động thật sao?”
Tôi Có Thể Giữ Cậu Đến Canh Năm
Đánh giá:
Truyện Tôi Có Thể Giữ Cậu Đến Canh Năm
Story
Chương 67
10.0/10 từ 12 lượt.