Tôi Có Thể Giữ Cậu Đến Canh Năm

Chương 66

49@-

Chương 66


Tạ Ấn Tuyết không nhắc tới, Liễu Bất Hoa sẽ không nhìn thấy, kết quả hiện tại anh ta càng thấy đúng, hai địa danh này quả là giống nhau.


Liễu Bất Hoa không khỏi ngạc nhiên: “Hình như đúng thật…”


Hành khách trên xe buýt không nhiều, tính cả hai người họ thì có tổng cộng năm người.


Ngồi phía trước cách họ ba ghế là một thanh niên da màu đồng, khuôn mặt hàm hậu thật thà nghe thấy bọn họ nói chuyện bỗng quay lại nhìn Tạ Ấn Tuyết và Liễu Bất Hoa: “Làng Phong Niên?”


Cậu ta nói xong còn ôm hành lý của mình, phấn khích ngồi xuống trước Tạ Ấn Tuyết và Liễu Bất Hoa, kích động như tìm được đồng hương: “Này anh em, các người cũng là người của làng Phong Niên à?”


Tạ Ấn Tuyết để ý tới cách dùng từ của người đàn ông này —— “Cũng”.


Vì thế y mỉm cười giải thích: “Không, chúng tôi chỉ từng tới chứ không phải người làng Phong Niên.”


“Khách du lịch à?” Thanh niên không chỉ nhận nhầm thân phận của Tạ Ấn Tuyết và Liễu Bất Hoa mà còn xem họ như người quay về thăm chốn cũ: “Vậy càng hiếm, dù sao từ sau sự kiện kia, trong làng gần như không còn du khách nữa.”



Liễu Bất Hoa và Tạ Ấn Tuyết nhìn nhau, hỏi cậu ta: “Sự kiện kia?”


“Ồ, có lẽ hai người là người ngoài nên không biết, thật ra chính tôi cũng không biết đâu, đều do cha và chú tôi kể tôi biết.” Thanh niên là một người nói nhiều, xong câu đầu liền cúi xuống, nhỏ giọng thần bí nói: “Bọn họ kể với tôi ba mươi năm trước, trong một đêm làng Phong Niên chết rất nhiều người, đến cả trưởng thôn cũng chết, nghe nói bọn họ đi bắt cá ven sông, kết quả gặp bão nên chết đuối.”


Thanh niên vừa dứt lời, Liễu Bất Hoa lập tức quay sang nhìn Tạ Ấn Tuyết theo phản xạ —— Trong phó bản, vì để mọi người có thể nhanh chóng cập bến nên Tạ Ấn Tuyết đã thực hiện “dâng nước Kim Sơn”.


“Khụ…” Thấy Liễu Bất Hoa nhìn chằm chằm, Tạ Ấn tuyết cụp mắt ho khẽ mấy tiếng, tỏ ra bình tĩnh nói: “Không phải ngồi trên thuyền đánh bắt cá mà là ở bên bờ, sao có thể chết đuối được?”


Mấy bức tường nước y hất lên cùng lắm chỉ trông đáng sợ, trên thực tế không thể chết người, huống gì mấy thôn dân kia dù đáng ghét tới mức nào cũng chỉ là NPC, y sợ mình chết chưa đủ nhanh hay sao mà dám giết NPC trong phó bản?


“Đúng vậy! Chỗ này mới lạ chứ.” Thanh niên cũng rửa sạch nghi ngờ cho sự trong sạch của Tạ Ấn Tuyết: “Nghe nói khi thi thể của bọn họ được vớt lên, trên mắt cá chân ai cũng có vết tay bầm xanh rỉ máu, người thế hệ trước nói bọn họ bị quỷ nước kéo xuống nên chết đuối.”


Tạ Ấn Tuyết vờ vỗ ngực, nói cho có lệ: “Đáng sợ quá…”


Liễu Bất Hoa cũng bật ngón cái tấm tắc: “Quả là quỷ dị.”


“Haiz, lần đó chết nhiều quá.” Thanh niên lại thở dài: “Từ đó về sau làng Phong Niên bắt đầu xuống dốc, thanh niên đều đến thành phố làm công định cư, người đời trước qua đời rồi, người trong làng càng lúc càng ít, có người đã sống ở nơi khác chưa chắc đã quay về, càng đừng nói khách du lịch như các anh.”



“Không phải, tôi với cha tôi và chú đã sớm dọn ra khỏi làng Phong Niên, nói ra các anh đừng sợ.” Thanh niên nghe vậy cười ha ha, vỗ vào cái túi vẫn luôn ôm trong lòng, nhỏ giọng nói: “Lần này tôi về là để hạ táng tro cốt của cô, ba mươi năm trước bà ấy rời khỏi làng Phong Niên sống ở nơi khác, chẳng qua già rồi muốn lá rụng về cội, muốn về làng Phong Niên an táng với dượng tôi, cho nên sau khi xử lý hậu sự cho cô, cha tôi bảo tôi đưa tro cốt cô về, hoàn thành di nguyện của bà.”


“Thật ra dượng tôi rất khổ, nói đúng ra lúc ông ấy chết vẫn chưa kết hôn được với cô, sau đó hình như nhà họ có tục lệ gì đấy, trong đất gia tộc không được có phần mộ đơn, nói gì mà sẽ ảnh hưởng tới phong thuỷ nên không cho dượng nhà tôi được chôn cùng phần mộ tổ tiên, cuối cùng cha và chú tôi đưa dượng về mai táng trong phần mộ tổ tiên nhà bọn tôi.” Thanh niên phất tay: “Nhà chúng tôi không tin mấy thứ này, bây giờ không làm theo nhưng vừa có nhà vừa có xe, áo cơm không thiếu, sống sung sướng biết bao nhiêu…”


Nghe đến đó, Tạ Ấn Tuyết nhịn không được hỏi: “Không phải dượng cậu họ Tiết đấy chứ?”


“Sao anh biết?”


Thanh niên ngạc nhiên, nhìn Tạ Ấn Tuyết như thấy quỷ.


“Bởi vì tôi là thầy bói.” Tạ Ấn Tuyết mỉm cười, cố tình chọc cậu ta: “Hơn nữa tôi còn biết cậu họ Dương.”


“Đệt!” 


Thanh niên liên tục hô lên, ánh mắt nhìn Tạ Ấn Tuyết mang theo sùng bái lẫn kính nể, sửa lại xưng hô với y: “Đại sư xem tướng giúp tôi được không, sau đó cho tôi ít lời khuyên, cái nào cũng được.”


Quả thật Tạ Ấn Tuyết biết xem tướng nhưng không thông thạo ngón này cho lắm, chỉ biết xem sơ, cho nên có gì nói nấy: “Mệnh của cậu rất phúc hậu, ngày thường làm nhiều việc thiện là được.”



Trên gương mặt kia là nét thật thà chất phác kế thừa từ hai anh em Dương Nhược Văn, Dương Nhược Minh.


Đúng lúc này xe buýt đã đến trạm, tuy không phải trạm cuối nhưng Tạ Ấn Tuyết vẫn kéo Liễu Bất Hoa xuống xe, chờ thanh niên trên xe nhận ra, xe buýt đã đi thêm được một đoạn.


Tạ Ấn Tuyết và Liễu Bất Hoa đứng bên trạm dừng chờ một chiếc xe khác đưa họ về sân bay.


Liễu Bất Hoa hỏi y: “Cha nuôi, chúng ta không cần tới làng Phong Niên nữa à?”


“Không cần. Trong thư chỉ nói chúng ta ngồi chuyến xe số mười bốn chứ chưa nói chúng ta cần phải tới làng Phong Niên.” Tạ Ấn Tuyết lấy bức thư ra khỏi tay áo rồi mở ra, mỉm cười nhìn mặt chữ màu đen bên trên: “Cha đã có một phần đáp án mình muốn rồi.”


—— Sở dĩ tình cảm của những NPC đó chân thành như thế là vì bọn họ đều từng tồn tại trong dòng sông lịch sử dài đằng đẵng.


Cái tên Bộ Cửu Chiếu luôn miệng nói “Cô ấy chỉ là NPC”, kết quả đích thân viết thư cho y, nói cho y biết những việc y làm trong phó bản không hề vô nghĩa, y và nhóm người chơi sống sót đã cùng cứu một cô gái tên “Dương Nhược Lan”.


Chẳng qua nếu Dương Nhược Lan, Tiết Thịnh, anh em họ Dương và những người trong làng Phong Niên đều là nhân vật từng tồn tại.


Vậy Bộ Cửu Chiếu thì sao? Rốt cuộc hắn là ai?



Tạ Ấn Tuyết mỉm cười, gấp lá thư lại thả vào tay áo.


“Vậy mà “Khóa trường sinh” có thể kết nối tới hiện thực…”


Liễu Bất Hoa còn đang lẩm bẩm, anh ta vẫn đang chìm trong nỗi hoang mang vì phó bản “Khóa trường sinh” kết nối với hiện thực, mãi tới lúc lên xe buýt vẫn chưa hoàn hồn, sau khi lên xe còn kéo Tạ Ấn Tuyết hỏi: “Cha nuôi, cha nói chúng ta đã cứu Dương Nhược Lan ư? Nhưng thời gian có khớp đâu, ba mươi năm trước cha còn chưa ra đời nữa.”


“Ai biết?” Tạ Ấn Tuyết không quan tâm: “Việc này không quan trọng.”


Quan trọng nhất là bọn họ đều thực hiện được nguyện vọng của mình: Tiết Thịnh hy vọng Dương Nhược Lan có thể rời khỏi làng Phong Niên, ra thế giới bên ngoài ngắm nhìn non sông gấm vóc cô chưa từng thấy, mà Dương Nhược Lan hy vọng có thể ở bên Tiết Thịnh, ba mươi năm sau, cô đã ngắm được núi sông cũng được chôn cạnh Tiết Thịnh như ý nguyện.


Có lẽ kiếp sau bọn họ cũng có thể giống trong vở kịch “Bạch Xà truyện”: Nguyện tích tiền duyên đẹp như lan, tục duyên không còn luyến tiếc, đời này chung tình không thay đổi, kiếp sau lại nguyện kết uyên minh.(1)


Tác giả có lời muốn nói:


(1) Trích từ “Bạch Xà truyện – Tình”.


********************


Hic phó bản này cảm động quá :


Tôi Có Thể Giữ Cậu Đến Canh Năm
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tôi Có Thể Giữ Cậu Đến Canh Năm Truyện Tôi Có Thể Giữ Cậu Đến Canh Năm Story Chương 66
10.0/10 từ 12 lượt.
loading...