Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh
Chương 86
Mạc Bắc Hồ cảm thấy, nhân loại trước mặt này, hình như có hơi xem thường cậu một chút.
Cậu cho rằng bản thân đã tương đối hiểu biết nhân loại rồi, cho dù là các loại thường thức hay vẫn là cảm xúc con người, phần lớn thì cậu cũng chẳng khác gì nhân loại cả.
Nhưng mà...
Mạc Bắc Hồ ngậm đùi gà, liếc mắt nhìn Tạ Hào.
Tạ Hào bắt gặp ánh mắt của cậu, còn mỉm cười đáp lại, thoạt nhìn vô cùng thong dong.
Nhưng Mạc Bắc Hồ vẫn cảm nhận được hắn đang khẩn trương, đặc biệt là sau khi nói xong câu kia.
Nếu hắn đã nói như vậy…... Mạc Bắc Hồ quyết định phối hợp, giữ một chút mặt mũi cho đối phương.
Mạc Bắc Hồ chầm chậm gật đầu: “Được thôi.”
“Vậy khi nào anh rảnh mà muốn gặp em, có thể tới phim trường tìm em chơi.”
Cậu ngừng lại một chút rồi bổ sung: “Không mời em ăn cơm cũng được.”
Động tác ăn cơm của Tạ Hào khựng lại.
“Ờm, ừ...” Tạ Hào có hơi cứng ngắc hắng hắng giọng: “Tôi, tôi về sau lại tính.”
Hắn chống cằm, dáng vẻ thoạt nhìn có chút ngượng ngùng.
“Nếu anh không chê nhàm chán, chỉ ngồi ở đoàn phim xem thôi cũng được.” Mạc Bắc Hồ vuốt cằm suy nghĩ: “Lúc nghỉ giữa các cảnh, có lẽ em có thể tâm sự với anh, dù sao có nhiều lúc cần phải chờ đợi hóa trang, set cảnh, vẫn có kha khá thời gian nghỉ ngơi.”
“Khụ.” Tạ Hào lại hắng hắng giọng: “Tôi phải làm sáng tỏ một chút, Tiểu Hồ, tôi cũng không dính người đến mức như vậy...”
Mạc Bắc Hồ hơi hơi mở to mắt nhìn hắn.
Hai người nhìn nhau, Tạ Hào ho nhẹ một tiếng: “Thôi được rồi, dù sao lần này đoàn phim quay trong nhà, cũng không xa lắm, nếu tôi tan làm xong buồn chán, mà cậu lại có cảnh đêm...”
Mạc Bắc Hồ vội vàng gật đầu: “Thì có thể tới tìm em chơi!”
Tạ Hào nhịn không được bật cười một tiếng.
Mạc Bắc Hồ hồ tò mò hỏi: “Anh cười gì thế?”
Tạ Hào thở dài như nhận thua: “Tôi đang suy nghĩ, có khi cậu còn giỏi hơn tôi tưởng.”
“Trên mọi phương diện.”
Mạc Bắc Hồ tự đắc nâng nâng cằm: “Đương nhiên rồi!”
“Em chính là nam hồ ly tinh!”
“Đúng là ghê gớm.” Tạ Hào tò mò hỏi: “Lúc trước tôi vẫn chưa hỏi cậu, đã là hồ ly tinh rồi, vậy những năng lực trong truyền thuyết kia, cậu đều có à?”
Mạc Bắc Hồ chần chờ hỏi ngược lại: “Hồ ly tinh ở chỗ các anh, có những năng lực gì?”
“Tôi cũng là lần đầu tiên nhìn thấy bản thật.” Tạ Hào thành thật nói: “Trước nay đều chỉ nghe trong truyền thuyết, thường thì là mị hoặc, hút tinh khí linh tinh gì đó đúng không?”
Mạc Bắc Hồ chớp chớp mắt nhìn hắn, cúi xuống ngó ngó phần cơm trước mặt, đột nhiên cảm thấy có hơi chột dạ.
c** nh* giọng nói: “Ông chủ...”
“Hử?” Tạ Hào cười tủm tỉm cười đáp lại.
“Anh có cảm thấy...” Mạc Bắc Hồ thật cẩn thận nói: “Chúng ta thế này, hình như giống kiểu, anh bị em mê hoặc rồi mời em ăn cơm không?”
“Sao có thể.” Tạ Hào cười bình thản: “Tôi vô cùng tỉnh táo.”
Mạc Bắc Hồ: “...”
Cậu nhấn mạnh lại lần nữa: “Em thật sự biết thuật huyễn hoặc nhé! Mặc dù ở nơi này linh lực mỏng, sử dụng không quá tùy tiện tự nhiên, nhưng em vẫn làm được!”
Tạ Hào chống cằm hỏi lại: “Ồ? Thế cậu dùng lên tôi chưa?”
“Chưa.” Mạc Bắc Hồ nhìn hắn mà cạn lời: “Nhưng mà em rõ ràng không dùng, tại sao nhìn anh vẫn giống như không quá tỉnh táo thế này...”
Cậu nhọc lòng thở dài: “Ông chủ, anh thế này rất dễ bị người, và cả không phải người lừa lắm đó!”
“Haizz.” Tạ Hào đau đớn kịch liệt mà nhắm mắt lắc lắc đầu: “Cũng không có cách nào, cậu biết mà, từ nhỏ tôi đã hay bị nói là ngây ngốc, rất dễ dàng bị lừa.”
“Cậu còn nhớ chuyện đạo sĩ giả lần trước không? Từ nhỏ đến lớn tôi đã gặp qua không biết gặp bao nhiêu người, đều nhắm vào tôi để lừa.”
Mạc Bắc Hồ khiếp sợ trợn to mắt -- không phải nói xã hội này pháp luật nghiêm minh lắm sao? Sao ông chủ còn gặp phải nhiều phiền phức như vậy?
Mạc Bắc Hồ không quá yên tâm nói: “Vậy anh phải cẩn thận chút!”
“Không sao đâu.” Tạ Hào cố tình nói: “Trước kia tôi chỉ gặp mấy tên đạo sĩ giả hay lừa đảo gì đó thôi, cậu chính là hồ ly tinh thật, có cậu ở đây, chắc bọn họ cũng không dám làm gì đâu, đúng không Tiểu Hồ?”
Nghe hắn nói như vậy, Mạc Bắc Hồ không khỏi ngẩng đầu ưỡn ngực, một loại cảm giác trách nhiệm đột nhiên dâng lên.
“Đương nhiên rồi.” Mạc Bắc Hồ vội vàng gật đầu, nhưng sau đó lại lo lắng nhăn mày: “Nhưng bình thường em đều bận quay phim, không ở bên cạnh anh, lỡ như trong những lúc này anh xảy ra chuyện thì làm sao đây?”
Tạ Hào chỉ muốn chọc cậu chơi, không phải muốn khiến cậu thật sự lo lắng, đang muốn mở miệng giải thích thì nhìn thấy Mạc Bắc Hồ đặt đùi gà xuống, dịch sát lại bên người hắn.
“Hay là em cho anh một chút linh lực vậy!” Mạc Bắc Hồ suýt nữa thì lấy bàn tay bóng nhẫy dính nước mỡ chọc thẳng lên trán đối phương, may mà kịp thời phản ứng lại, chột dạ nhìn trộm sắc mặt Tạ Hào, lén rút giấy lau tay.
Tạ Hào không bỏ lỡ động tác này của cậu, cười như không cười liếc cậu, kéo tay Mạc Bắc Hồ lại, lấy khăn ướt trên bàn giúp cậu lau tay.
Mạc Bắc Hồ ngoan ngoãn chìa móng vuốt cho hắn lau.
“Tôi chưa từng nhìn thấy linh lực ngoài đời.” Tạ Hào giống như không quá để ý mà hỏi: “Dùng lên người tôi sẽ có cảm giác gì không?”
“Anh sẽ không phát hiện gì đâu.” Mạc Bắc Hồ nhìn thẳng vào mắt hắn, lắc đầu: “Anh là phàm nhân, không cảm nhận được linh lực, mị hoặc hay linh lực, anh đều sẽ không cảm thấy gì cả.”
“Vậy sao.” Tạ Hào có hơi tiếc nuối: “Vậy còn cậu, cậu dùng linh lực sẽ có cảm giác gì không?”
“Em?” Mạc Bắc Hồ duỗi ngón tay được hắn lau khô, chọc chọc lên ấn đường Tạ Hào: “Chỉ cần anh gặp phải nguy hiểm, em sẽ có cảm ứng!”
Tạ Hào chạm chạm vào giữa lông mày một chút, ý cười trong mắt chợt lóe mà qua: “Cảm ứng xong thì sao? Cậu sẽ xuất hiện bảo vệ tôi à?”
Mạc Bắc Hồ thành thành thật thật lắc đầu: “Không được đâu.”
“Nơi này không thể gióng trống khua chiêng dùng linh lực, cho dù em cảm nhận được anh gặp nguy hiểm, em cũng chỉ có thể...”
Tạ Hào: “Chỉ có thể?”
Mạc Bắc Hồ mặt mày nghiêm túc: “Giúp anh báo cảnh sát!”
Tạ Hào: “......”
Trong khoảng thời gian ngắn hắn không kịp phản ứng lại, dường như không nghĩ tới hồ ly tinh còn có lựa chọn báo cảnh sát này.
“Em sẽ gọi 110 trước.” Mạc Bắc Hồ móc điện thoại ra cho hắn xem: “Sau đó chỗ em còn có một vị Tiểu Dư đại nhân, em có thể giúp anh gọi cậu ấy!”
Tạ Hào: “......Đúng là một tư duy khiến người không đoán được.”
Hắn cười rộ lên: “Vậy thì nhờ cậu rồi.”
“Giao cho em đi!” Mạc Bắc Hồ nghiêm túc gật gật đầu.
Tạ Hào nhìn bộ dáng nghiêm túc của cậu, không nhịn được ngứa ngáy, nhét vào miệng cậu một miếng thịt bò: “Linh lực truyền xong rồi? Vậy ăn thêm chút nữa đi.”
......
Mạc Bắc Hồ ăn no uống đủ, được Tạ Hào đưa về đoàn phim cũng vừa vặn là lúc Tô Tiểu Ngọc chuẩn bị lên sân khấu.
“Ôi, hiếm khi mới được xem cậu ấy diễn một cảnh.” Tạ Hào cười rộ lên: “Tôi xem xong cảnh này rồi đi.”
Đạo diễn Tề không phát hiện bọn họ đã trở về, hết sức tập trung nhìn chằm chằm vào màn hình giám sát.
Mạc Bắc Hồ không phải lần đầu tiên nhìn thấy cảnh diễn của Tô Tiểu Ngọc, trước khi tiến tổ cậu đã xem hết cảnh của đối phương rồi.
Nhưng có vài chuyện, trực tiếp quan sát quả nhiên vẫn khác hẳn.
Mạc Bắc Hồ nghĩ, đối phương hẳn đã lâu rồi không hát hí kịch, nhưng chỉ cần hóa trang xong, nhập vai vào nhân vật, trên người Tô Tiểu Ngọc luôn có một loại khí chất không giống người khác.
Khí chất này có thể xuất phát từ bản thân cậu ấy, cũng có thể đến từ nhân vật bi kịch trong kịch bản, dù sao, một khi cậu ấy gặp vai diễn thích hợp, thật sự không ai có thể vượt qua.
Mạc Bắc Hồ hơi hơi trợn to mắt, mặt đầy chấn động nhìn biểu hiện của Tô Tiểu Ngọc, không nhịn được cảm thán lên một tiếng: “Oa......”
Tạ Hào mỉm cười liếc cậu một cái: “Sư phụ diễn tới mức này rồi, Tiểu Hồ, cậu cũng không thể kém quá nhiều.”
Mạc Bắc Hồ trịnh trọng gật đầu.
“Tôi chỉ đùa thôi.” Tạ Hào lo lắng lời nói thuận miệng của mình làm cậu có áp lực lớn, cực kỳ tự nhiên sửa miệng: “Tô Tiểu Ngọc dù sao cũng là bái sư học nghệ chính quy, từng xuất thân từ đoàn hí kịch, chắc chắn không giống với những diễn viên tạm thời học được vài tháng.”
Mạc Bắc Hồ tò mò nhìn về phía hắn: “Đàn anh Tô nói, anh ấy nhìn anh từ nhỏ đến lớn, giống như người lớn trong nhà của anh?”
“Cậu đừng nghe cậu ấy nói, người lớn gì chứ...” Tạ Hào cười rộ lên: “Khi cậu ấy được cha tôi đưa tới chắc vẫn chưa đầy hai mươi tuổi đâu, lúc đó tôi mười mấy tuổi, cậu ấy lại bày ra tư thế người lớn, nói có chuyện gì cũng có thể tìm đến ‘đại ca’ giúp.”
Mạc Bắc Hồ tò mò hỏi: “Vậy anh có tìm không?”
Tạ Hào cười rạng rỡ: “Tìm chứ, tôi bảo cậu ấy giúp tôi làm toán cao cấp.”
“Cậu ấy tức giận đi luôn.”
Mạc Bắc Hồ: “......”
“Ôi đúng rồi, chắc vẫn chưa có ai kể cho cậu nghe chuyện của Tô Tiểu Ngọc nhỉ?” Tạ Hào cười thành tiếng, bộ dáng như thể muốn vạch trần hết toàn bộ: “Lúc cậu ấy vừa mới được người săn ngôi sao nhìn trúng thì không muốn rời đoàn kịch đâu. Cuối cùng vẫn là sư phụ cậu ấy - chính là thầy giáo Lý Văn Linh dạy hí kịch cho cậu tự mình đi khuyên, khuyên nhủ rất lâu, cuối cùng mới mới ký hợp đồng với Thiên Hỏa.”
“Sư phụ Lý?” Mạc Bắc Hồ tò mò hỏi: “Tại sao vậy?”
“Hiện giờ các đoàn kịch chủ yếu sinh hoạt nhờ trợ cấp, cơ bản không có lợi nhuận.” Tạ Hào nhẹ nhàng lắc đầu: “Đối với một người mà nói, làm diễn viên hí khúc chắc chắn không phát triển tốt bằng vào showbiz.”
“Lý Văn Linh suy nghĩ cho cậu ấy, cho nên cuối cùng cũng thuyết phục được cậu ấy vào giới giải trí.”
“Mặc dù Tô Tiểu Ngọc tính tình nóng nảy nhưng trong xương cốt rất trọng tình trọng nghĩa, sau khi nổi tiếng cũng thường xuyên tự bỏ tiền túi trợ cấp đoàn kịch, tìm kiếm vai diễn cho thành viên khác trong đoàn linh tinh...”
Tạ Hào cười rộ lên: “Cậu ấy nghe thấy cậu gọi đàn anh, nhất định đã âm thầm vui vẻ.”
Mạc Bắc Hồ tò mò nhìn Tô Tiểu Ngọc trên sân khấu, nhỏ giọng nói: “Anh vừa nói như vậy, em liền cảm thấy đàn anh Tô không hung dữ nữa.”
Tạ Hào cực kỳ khách quan: “Vẫn hung dữ.”
“Cậu ấy có tình có nghĩa không ảnh hưởng cậu ấy hung dữ.”
Mạc Bắc Hồ cười ngây ngô hai tiếng.
Tô Tiểu Ngọc xuống sân khấu, mọi người mới thoát khỏi trạng thái nín thở tập trung, Lý Mộng Dao liếc mắt một cái đã nhìn thấy bọn họ, vội vàng đứng bật dậy chào hỏi: “Ồ, các cậu về rồi à?”
Cô bước chân vội vàng chạy đến trước mặt hai người, trên mặt lộ ra một chút sầu lo, dường như muốn nói gì đó nhưng lại nhìn xung quanh, cái gì cũng không nói.
“Sao vậy?” Tạ Hào nhạy bén cảm nhận được đối phương có chuyện muốn nói.
Lý Mộng Dao ngập ngừng một chút, nhỏ giọng nói: “Tôi vừa mới nhìn thấy người đại diện của Tần Khác tới tìm cậu ấy, hai người có vẻ như đang cãi nhau.”
“Bởi vì nghe lén người khác nói chuyện là không hay, tôi cũng không dám lẻn tới gần để nghe, chỉ nhìn thoáng qua từ xa một chút, cảm thấy không khí giữa hai người bọn họ kỳ kỳ.”
Tạ Hào cười một tiếng: “Là chuyện này à.”
“Hắn sắp chấm dứt hợp đồng với Tinh Thần rồi, đồng bạn hợp tác sắp tan vỡ, không khí không ổn cũng rất bình thường, dù sao không phải người nào cũng có thể chia tay trong hòa bình.”
Hai mắt Lý Mộng Dao bừng sáng: “Thật sao? Hắn cuối cùng cũng rời khỏi Tinh Thần rồi?”
“Tuyệt quá, tôi đã sớm cảm thấy công ty đó...”
Nói đến một nửa, cô ấy lại lấy tay bịt miệng mình: “Không đúng, bây giờ tôi là diễn viên rồi, không thể nói những lời như thế này, dễ kéo phiền phức.”
Tạ Hào cười nhẹ một tiếng, hơi gật đầu: “Có chút ý thức rồi.”
“Đúng vậy! Có ý thức tự quản lý bản thân cực mạnh rồi.” Lý Mộng Dao tự hào vỗ vỗ ngực, ánh mắt nhiều chuyện nhìn về phía Tạ Hào: “Ông chủ, vậy chúng ta có thể ký hợp đồng với Tần Khác không?”
Tạ Hào cười rộ lên, không nói quá chắc chắn: “Chuyện này, còn phải xem phòng quản lý có cạnh tranh nổi với người khác không, dù sao Tần Khác bây giờ cũng là trụ cột của Tinh Thần, giá trị con người nhất định không thấp.”
Hơn nữa, so với nghệ sĩ đã nổi tiếng, Thiên Hỏa luôn luôn thích tự mình bồi dưỡng tân binh hơn.
Tạ Hào nghiêm túc nói: “Hơn nữa, tôi nghi ngờ hắn ta là tình địch tiềm ẩn của tôi.”
Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh
