Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh
Chương 85
Tần Khác sững người một chút, có chút bất đắc dĩ cười cười: "Không đâu, giúp tôi cầm áo một chút là được."
Mạc Bắc Hồ lúc này mới cảnh giác nâng cái áo kia lên, tò mò nhìn Tần Khác thao tác.
"Oa--"
Lý Mộng Dao và Mạc Bắc Hồ ghé vào cảm thán, đồng thời dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn về phía Tần Khác.
"Khụ." Tần Khác không hiểu sao lại có hơi ngượng ngùng: "Chỉ là vá lại một chút thôi."
"Cool boy hệ gia đình." Lý Mộng Dao giơ ngón tay cái với hắn ta: "Mami--"
Mạc Bắc Hồ nghiêng nghiêng đầu: "Cậu ấy là con trai."
"Vậy thì sao!" Lý Mộng Dao hai tay chống hông: "Giống mẹ chính là lời khen ngợi lớn nhất dành cho đàn ông!"
Mạc Bắc Hồ không hiểu lắm, nhưng cũng không ngăn cản cậu học tập, vì vậy nghiêm túc gật đầu: "Đã hiểu!"
Cậu phụ họa một tiếng "Mami".
Tần Khác dở khóc dở cười, tay chân luống cuống lùi về sau một bước: "Hai người đừng gọi bậy."
Hắn ta ngượng ngùng sờ sờ sau tai: "Lúc nhỏ tôi được bà nuôi, cho nên biết làm những chuyện này."
"Lúc trước tôi cũng không biết anh biết mấy thứ này đâu, tôi còn là fans của anh nữa kìa." Lý Mộng Dao lật tới lật lui cái áo, không nhịn được cảm thán: "Hình như anh không lên chương trình tạp kỹ nhiều, cũng rất ít thể hiện những kỹ năng này."
Tần Khác hơi hơi nhíu mày, hắn im lặng một lúc rồi nói: "Bởi vì tính cách của tôi quá nhàm chán, cho nên không nhận nhiều chương trình tạp kỹ."
"Sao có thể!" Lý Mộng Dao vỗ đùi: "Ai nói vậy! Không có mắt nhìn! Loại tương phản ngược này của anh đáng yêu biết bao!"
"Đúng vậy đúng vậy!" Mạc Bắc Hồ vội vàng nhìn về phía hệ thống: "A Thống, cậu là dân chuyên, cậu nói đi!"
"Tôi sao?" Hệ thống trở tay không kịp, nhưng nhìn thấy ánh mắt chờ mong của bọn họ, vẫn không tự chủ được hắng hắng giọng, đưa ra quan điểm chuyên nghiệp: "Kiểu tính cách có chút chậm nhiệt này của Tần Khác, thật ra cũng khá thích hợp với các loại chương trình tạp kỹ có tiết tấu chậm, giống như du lịch, sinh hoạt gì đó, cảm xúc ổn định cộng thêm kỹ năng sinh hoạt, hẳn là rất dễ hút fan."
"Tôi sao?" Tần Khác hơi ngoài ý muốn, hắn ta cười cười: "Cảm ơn."
"Chẳng qua, công ty của tôi chắc hẳn không có kế hoạch như vậy, bọn họ càng hy vọng tôi làm một diễn viên tốt."
"Tôi cũng khá thích diễn xuất, như vậy cũng rất tốt."
Mạc Bắc Hồ nhìn thấy hệ thống nháy mắt ra hiệu với cậu, vì vậy cúi đầu nhìn điện thoại.
-- Suất diễn hôm nay của cậu đều ở buổi sáng, đã quay xong rồi, cho nên không cần thu điện thoại, chẳng qua phải để chế độ im lặng.
Cậu thấy hệ thống gửi tin nhắn cho mình, theo như nó tìm hiểu, vốn dĩ Tinh Thần không có ý nhận bộ phim này, là Tần Khác nhìn trúng kịch bản, kiên quyết diễn.
Gần đây, hình như hắn ta có chút xung đột nho nhỏ với công ty, thiên hạ đồn đãi, hợp đồng của hắn ta sắp hết hạn, dường như sắp rời khỏi Tinh Thần.
Tuy rằng hệ thống đã gửi những cái này cho cậu, nhưng Mạc Bắc Hồ vẫn chưa hiểu rõ quan hệ hợp đồng phức tạp giữa các nghệ sĩ trong công ty lắm, chỉ có thể ngơ ngác chớp chớp mắt.
Trong lúc cậu mờ mịt, Tần Khác đã nhét vào trong tay cậu một quả quýt vàng, cười cười nói: "Ăn một quả đi, bọn họ không ở đây."
Mạc Bắc Hồ lập tức ném hợp đồng và công ty gì đó vứt ra sau đầu, cho hắn ta một ánh mắt cảm kích.
"Xem ra, Tiểu Hồ và mọi người trong đoàn phim chung đụng rất tốt." Giọng nói ôn hòa của quản gia Trương truyền đến từ phía sau hệ thống: "Tôi đã nói ngài không cần quá nhọc lòng rồi, thiếu gia."
"Con chưa bao giờ lo lắng cậu ấy không hòa hợp với đồng nghiệp." Tạ Hào hai tay đút túi, lộ ra nụ cười: "Con chỉ lo lắng quan hệ của cậu ấy với đồng nghiệp quá tốt."
"Ôi, đôi khi quá được yêu thích cũng sẽ khiến người ta rất phiền não."
Hệ thống quay đầu lại, cố ý làm mặt quỷ với hắn: "Thế nào, có cảm nhận được loại cảm giác khủng hoảng nào hay không?"
Tạ Hào thoải mái kéo kéo cà vạt, lộ ra nụ cười bình tĩnh: "Đương nhiên là không, dù sao Tiểu Hồ được yêu thích là chuyện đương nhiên."
"Làm người phải có khí chất, chỉ có những người đàn ông không tự tin vào bản thân, mới có thể vừa gặp một vài tình địch tiềm ẩn đã hô to gọi nhỏ."
Hệ thống: "...Anh vẫn chưa được cho danh phận đâu! Bớt bày ra dáng vẻ của chính cung lại đi!"
Tạ Hào cười một tiếng, không để ý tới nó mà đi về phía Mạc Bắc Hồ, kêu một tiếng: "Tiểu Hồ."
Hắn gật đầu chào hỏi hai diễn viên còn lại: "Tôi mang cho mọi người một ít trà chiều ít đường."
"Cảm ơn Tiểu Tạ Tổng!" Lý Mộng Dao vội vàng cảm ơn, hai mắt sáng rực nhìn qua: "Anh lấy thân phận là ba Hồ Hồ đến thăm ban sao?"
Tần Khác sững người một chút, tò mò đánh giá hai người bọn họ.
"Không." Tạ Hào mặt mang nụ cười: "Tôi đã định không dùng thân phận ba Hồ Hồ này nữa, bây giờ đã bước vào chương mới rồi."
Hắn không nói chi tiết, vẫy vẫy tay với Mạc Bắc Hồ: "Tiểu Hồ, đi thôi, nói chuyện một cái quảng cáo với cậu."
"Được!" Mạc Bắc Hồ vội vàng đứng dậy, đi theo phía sau Tạ Hào, ngó trái ngó phải thấy không có ai, lặng lẽ nhét một quả quýt vàng vào trong tay hắn.
Tạ Hào ngẩn ra, nhìn quả quýt vàng trong tay, Mạc Bắc Hồ hạ giọng nói: "Cho anh, quả này ngọt!"
Tạ Hào cười nhẹ một tiếng, bỏ nó vào trong túi: "Được, cảm ơn."
"Tôi còn một vấn đề."
Hắn hơi cúi người về phía Mạc Bắc Hồ, vai dựa vào vai cậu, thấp giọng hỏi: "Tần Khác và tôi, ai tốt hơn?"
Mạc Bắc Hồ kinh ngạc mở to hai mắt: "Không, không thể tùy tiện so sánh được..."
Hệ thống không nhịn được quay đầu nói với quản gia Trương: "Không phải hắn nói là không hỏi sao?"
"Khụ." Quản gia Trương cười mà không nói.
"Một lát nữa tôi sẽ dẫn cậu đi ăn cơm." Tạ Hào hạ giọng: "Tôi nói với Tô Tiểu Ngọc là dẫn cậu đi ký một hợp đồng quảng cáo -- đương nhiên hợp đồng cũng có, lúc ăn cơm tiện thể ký luôn."
"Tôi sợ cậu ở trong đoàn phim ăn không đủ no, tìm một phòng riêng, không có những người khác, cậu có thể tùy tiện buông thả."
Hai mắt Mạc Bắc Hồ sáng rực, lập tức đổi phe: "Ông chủ tốt! Ông chủ tốt nhất!"
Tạ Hào lộ ra nụ cười hài lòng, còn cực kỳ khiêu khích quay đầu lại nhìn hệ thống một cái.
Hệ thống tức muốn hộc m//áu: "Anh không có giới hạn à!"
"Không có." Tạ Hào cười ung dung: "Tiêu chuẩn làm người của tôi luôn tương đối linh hoạt."
Hệ thống: "......"
Sao lại có nhân loại còn không giống người hơn cả nó!
...
Khi đến nhà hàng đã đặt trước, Mạc Bắc Hồ đeo khẩu trang kính râm, toàn thân trang bị kín mít tiến vào phòng.
Hệ thống nặng nề thở dài.
Quản gia Trương tò mò hỏi: "Sao vậy?"
"Không có gì, tôi chỉ đang suy nghĩ..." Hệ thống vẻ mặt phức tạp: "Ai có thể ngờ được đây, tổng tài Giải Trí Thiên Hỏa bí mật gặp riêng diễn viên, lại chỉ vì muốn cậu ấy ăn một bữa no nê mà không bị những người khác phát hiện."
Quản gia Trương không khỏi cười nhẹ một tiếng, bất đắc dĩ lắc lắc đầu: "Thật ra, tôi cũng cảm thấy rất kỳ lạ."
"Mặc dù bình thường thiếu gia có hơi bốc đồng, nhưng hẳn cũng biết được, đạo diễn không cho cậu ấy ăn nhiều cũng vì để phục vụ nhân vật tốt hơn, hẳn sẽ không làm loại chuyện giống như lén lút dẫn cậu ấy ra ngoài ăn uống thoả thích như thế này."
Ông ấy hơi hơi nhíu mày: "Chỉ có thể nói, tình yêu thật sự sẽ khiến người ta mù quáng."
"Vẫn hy vọng hai người bọn họ đều có thể hơi kiềm chế một chút, tôi chỉ đang nói về phương diện sức ăn."
Ông ấy nhìn về phía hệ thống, khách sáo nói: "Cậu là người đại diện của Tiểu Hồ, bình thường cũng phải làm phiền cậu, nhắc nhở hắn một chút."
-- Là người thực sự nhìn Tạ Hào lớn lên, quản gia Trương rất dễ dàng nhận ra, người khiến thiếu gia nhà mình phản ứng khác thường, rơi vào trạng thái yêu đương chính là Mạc Bắc Hồ.
Dựa theo ước định của ông và Tạ Hào, ông sẽ không nói chuyện này cho Tạ lão gia và phu nhân. Chẳng qua, ông tin tưởng, là người luôn ở bên cạnh Mạc Bắc Hồ, Đồng Hi chắc hẳn cũng có thể miễn cưỡng tính là đồng minh của ông, đang trong trạng thái người biết chuyện phải giữ bí mật.
Quản gia Trương rất rõ ràng, tuy rằng hai người nhìn thân mật, nhưng Tạ Hào từ nhỏ đến lớn không có bao nhiêu kinh nghiệm theo đuổi người khác, mà Mạc Bắc Hồ nhìn ngây ngô mờ mịt, hiển nhiên vẫn chưa khai sáng với chuyện tình yêu.
Khoảng cách để hai người tu thành chính quả, có lẽ còn thiếu một cơ hội.
Tuy rằng Tạ Hào đã nói, không cần quá lo lắng cân nặng của Tiểu Hồ, nhưng quản gia Trương cũng không hy vọng trước đó, thiện ý của Tạ Hào, ngược lại ảnh hưởng đến công việc của đối phương.
Ông tin tưởng, nếu thật sự xảy ra chuyện như vậy, thiếu gia có lẽ cũng sẽ tự trách.
"Đương nhiên." Hệ thống hơi hơi ưỡn ngực, hiểu ý của đối phương.
-- Quản gia Trương là một người phàm, cũng không biết thân phận của Mạc Bắc Hồ, cho nên lo lắng Tạ Hào quá mức nuông chiều Tiểu Hồ, mặc kệ cậu ấy ăn uống rồi tăng cân, cũng là lo lắng rất hợp lý.
Hệ thống thưởng thức nhìn đối phương một cái, ôi, thật là một nhân loại đáng tin cậy, nhìn thế nào cũng đáng tin cậy hơn tên Tạ Hào kia nhiều.
Nó nhẹ nhàng thở dài một hơi, vỗ vỗ bả vai ông ấy: "Không sao đâu, chú yên tâm đi, Tiểu Hồ chỉ là thèm ăn thôi, cũng tự mình biết chừng mực."
Đây là lời thật lòng.
Sau khi ở cùng nhau lâu như vậy, hệ thống cũng đã phát hiện, thật ra Mạc Bắc Hồ cũng là một nhóc hồ ly tinh khá đáng tin cậy.
Tuy rằng chuyện tiến vào giới giải trí là con đường trở thành vạn nhân mê mà nó đã lên kế hoạch, nhưng sau khi trải qua vài lần quay phim, Mạc Bắc Hồ vẫn luôn cực kỳ chuyên nghiệp, rõ ràng bản thân cũng có hứng thú.
Hệ thống khen quản gia: "Bình thường chăm sóc vị thiếu gia kia, hẳn chú cũng rất vất vả nhỉ?"
"Không đâu." Quản gia Trương mỉm cười, cực kỳ am hiểu quy tắc giao tiếp của người trưởng thành: "Tiểu Hồ ngây thơ trong sáng, bình thường tiếp xúc với đủ loại người, cũng đều nhờ có cậu."
Hai người đạt thành đồng thuận, thưởng thức lẫn nhau mà bắt tay.
Còn ở trong phòng, Mạc Bắc Hồ đang ăn uống thỏa thích.
"Ngon quá!" Mạc Bắc Hồ hai mắt sáng lấp lánh, say sưa cắn một ngụm thịt viên, mơ hồ không rõ nói gì đó.
Trên bàn trước mặt Tạ Hào bày phần cơm bình thường, để có thể ăn cùng Mạc Bắc Hồ lâu hơn một chút, hắn cố tình giảm tốc độ ăn, nghe vậy, nghi ngờ ngẩng đầu lên hỏi: "Sao cơ?"
Mạc Bắc Hồ nuốt cơm xuống, vẻ mặt mãn nguyện nói: "Đang khen ông chủ thật tuyệt vời, thật biết tìm đồ ăn ngon!"
Tạ Hào cười rộ lên: "Xem như cậu đang khen tôi biết hưởng thụ cuộc sống vậy."
"Chẳng qua..." Mạc Bắc Hồ do dự một chút, lén nhìn hắn: "Vẫn luôn để anh đến xem em, có phải quá làm phiền anh rồi không?"
"Thật ra em ăn không đủ no cũng là chuyện bình thường, hơn nữa buổi tối lúc không có người, A Thống cũng sẽ lén cho em thêm bữa, sẽ không quá khó chịu."
"Anh cũng có công việc, luôn chạy đến xem em mãi thì..."
Tạ Hào chống cằm: "Nhưng mà em thích đến xem cậu."
"Công việc cũng rất phiền phức mà Tiểu Hồ, tôi cũng rất muốn lười biếng, nhưng thăm ban nhân viên dưới trướng, miễn cưỡng coi như là chuyện chính."
Mạc Bắc Hồ nghi ngờ chớp chớp mắt.
"Đi làm mà, ít nhiều gì cũng có chút áp lực, mọi người đều cần một phương thức giải tỏa áp lực." Tạ Hào cười rộ lên: "Cậu xem, cách giải tỏa áp lực của cậu là ăn đồ ăn ngon, cách giải tỏa áp lực của tôi là nhìn cậu."
Mạc Bắc Hồ chỉ chỉ vào người mình.
"Không cần quá áp lực." Tạ Hào mỉm cười nhìn cậu: "Cậu có thể xem đây là thời gian thư giãn chúng ta cùng nhau trốn việc."
"Chỉ là thả lỏng ăn một bữa cơm thôi, tôi nghĩ, cũng không ai có thể trách cứ nặng nề được đúng không?"
Mạc Bắc Hồ suy nghĩ một chút, đột nhiên hỏi: "Vậy em có cần biến thành nguyên hình, để anh sờ một cái không?"
Tạ Hào ngây ngẩn cả người.
Ánh mắt Mạc Bắc Hồ trong sáng: "Em cảm thấy anh rất thích."
"Khụ." Tạ Hào ngượng ngùng hắng hắng giọng: "Tuy tôi đúng thật rất thích, nhưng vẫn nên thôi vậy."
Mạc Bắc Hồ càng thêm nghi ngờ: "Tại sao?"
"Bởi vì như vậy sẽ khiến chuyện tôi mời cậu đi ăn cơm là có dụng tâm kín đáo." Tạ Hào hơi nghiêm túc, trong mắt mang theo ý cười: "Thật ra tôi là người rất ngây thơ."
Mạc Bắc Hồ càng thêm hoang mang.
“Không hiểu cũng không sao.” Tạ Hào bóc cho cậu một con tôm: “Tôi rất có kiên nhẫn.”
Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh
