Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh

Chương 82

“Không có!” Mạc Bắc Hồ vội vàng lắc đầu: “Không có dùng sắc dụ!”

Hệ thống lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Mạc Bắc Hồ ngượng ngùng cười cười: “Nhưng mà tôi không cẩn thận hiện nguyên hình trước mặt anh ấy rồi.”

Hệ thống vừa mới thở phào một hơi đã nghẹn lại.

Mạc Bắc Hồ thật cẩn thận nhìn biểu cảm của nó, an ủi nó: “Không sao đâu, mặc dù bị anh ấy nhìn thấy rồi, nhưng anh ấy nói sẽ giữ bí mật cho tôi!”

Trong vài câu ngắn ngủi, hệ thống đã sụp đổ hết lần này đến lần khác.

Mạc Bắc Hồ cúi đầu: “Tôi cũng không biết tại sao nữa, sau khi cậu rời đi thì tôi đột nhiên biến về nguyên hình, còn chưa kịp tìm chỗ trốn đã bị ông chủ tìm thấy...”

Cậu lén lút nhìn sắc mặt của hệ thống: “Xin lỗi nhé A Thống, tôi không phải cố ý.”

“Không...” Hệ thống ôm trái tim rách nát, cố gắng an ủi cậu: “Cũng, cũng không trách cậu được.”

“Cậu nói đột nhiên biến thành như vậy, vậy rất có thể là bug do hệ thống nâng cấp mang lại, dù sao tôi cũng là lần đầu tiên nâng một cấp lớn, không biết sẽ xuất hiện tình huống gì.”

“Dù sao, dù sao...”

“Khụ.” Tạ Hào đứng phía sau hai người hắng hắng giọng, mỉm cười nhìn hệ thống, ra hiệu mời nó tiến vào: “Ngồi xuống rồi nói chuyện nhé?”

Một lát sau, ba người cùng ngồi xuống trước bàn.

Tạ Hào sợ Mạc Bắc Hồ nhàm chán, còn rửa sạch cho cậu một đĩa nho để ăn.

Mạc Bắc Hồ nhét nho vào trong miệng, hai mắt sáng rực nhìn bọn họ, một tay kéo một người: “Dù sao, mọi người đều biết bí mật, chúng ta nên chung sống cho thật tốt.”

Tạ Hào mặt mang mỉm cười: “Được thôi.”

Hệ thống không muốn nói chuyện với hắn chút nào, nhưng nhìn dáng vẻ thì dường như không có quyền từ chối.

Nó nhìn thoáng qua Mạc Bắc Hồ, Mạc Bắc Hồ ngậm một quả nho trong miệng, bắt gặp ánh mắt của nó, lặng lẽ đẩy chén nho về phía trước mặt nó.

Tạ Hào nhướng mày, nụ cười không thay đổi, cầm chén đặt lại trước mặt Mạc Bắc Hồ.

Tôi không muốn cướp nho của cậu ấy!

Hệ thống giận dữ gầm lên trong lòng, hận không thể dùng khoa học kỹ thuật tiên tiến khiến nhân loại đáng ghét này lập tức mất trí nhớ.

“Tiểu Hồ đã nói thân phận của cậu với tôi rồi.” Cuối cùng vẫn là Tạ Hào phá vỡ trầm mặc, hắn đánh giá hệ thống.

Hệ thống lập tức cảnh giác, hận sắt không thành thép mà nhìn về phía Mạc Bắc Hồ -- Đứa nhỏ ngốc này sao cậu còn nói cả chuyện này nữa!

Mạc Bắc Hồ chột dạ cúi đầu.

“Cho nên...” Tạ Hào nhìn kỹ hệ thống, luôn cảm thấy miệng của nó dường như không đủ nhọn: “Cậu là gà thành tinh? Giống như Mão Nhật Kê Tinh Quân trong Tây Du Ký đúng không?”

Trên đầu hệ thống nhảy ra một dấu chấm hỏi thật to, nó khó hiểu nhìn về phía Mạc Bắc Hồ, nhưng cân nhắc đến bộ não của cậu ấy, thấy cậu ấy có thể nói ra lời nói dối như vậy đã rất không tồi rồi, chỉ có thể cắn răng gật đầu: “Ôi đúng đúng đúng.”

“Là tôi, là tôi.”

Tạ Hào tò mò hỏi: “Cho nên giấy tờ tùy thân linh tinh của các cậu đều là giả sao? Làm thế nào vậy?”

“Cái này...” Hệ thống chột dạ dời mắt đi: “Yêu quái, tự nhiên có thủ đoạn của yêu quái.”

Nó nhanh chóng nói: “Nhưng tôi sẽ không dùng loại sức mạnh này để giúp anh làm chuyện xấu đâu!”

“Tại sao tôi phải làm chuyện xấu?” Tạ Hào hơi hơi mở to mắt, dựa vào Mạc Bắc Hồ nói: “Tiểu Hồ, cậu ấy phỉ báng nhân phẩm của tôi.”

Mạc Bắc Hồ vội vàng ngồi thẳng dậy giúp hắn nói chuyện: “Anh ấy sẽ không đâu A Thống!”

Hệ thống: “......”

Nó rất muốn kéo con hồ ly ngốc nghếch này rồi lắc lắc nước trong đầu cậu xem.

Cái gì mà không có, tại sao lại không có, cậu quen biết hắn mấy ngày mà đã khuỷu tay quẹo ra ngoài giúp hắn nói chuyện!

Có lẽ là ánh mắt của hệ thống quá mức u oán, Mạc Bắc Hồ do dự một chút, dịch ghế ghé sát bên tai hệ thống nói: “Thật ra anh ấy cũng khá dễ lừa.”

“Tôi nói là cơ trong máy móc, nhưng anh ấy lại hiểu lầm...”

Tạ Hào cũng thò qua, hạ giọng hỏi: “Nói chuyện gì mà thì thầm vậy?”

Mạc Bắc Hồ vội vàng che lỗ tai hắn lại: “Anh tạm thời đừng nghe.”

Tạ Hào cười tủm tỉm gật đầu.

Mạc Bắc Hồ quay đầu nhìn hệ thống: “Cậu xem, anh ấy cũng dễ nói chuyện mà.”

Hệ thống: “......”

Hắn đã gật đầu rồi! Chứng tỏ hắn hoàn toàn có thể nghe thấy!

Nó khẽ thở ra một hơi, nhìn Tạ Hào, tự sa ngã nói: “Được rồi, hắn cũng đã biết rồi...”

Dù sao cũng không thể xử lý hắn được.

Nó phải tuân thủ hiệp ước hòa bình vũ trụ!

Mạc Bắc Hồ buông lỏng hai cánh tay đang che tai Tạ Hào ra, Tạ Hào mỉm cười nói: “Nếu đã đạt thành đồng thuận, vậy bây giờ chúng ta có thể xem như người một nhà rồi.”

Hệ thống bĩu môi, trong lòng vẫn không quá tình nguyện, lẩm bẩm nói: “Ngoài anh ra, chúng tôi đều không phải người.”

“Không sao.” Tạ Hào cực kỳ thông suốt: “Tôi cũng thường xuyên không làm người.”

Mạc Bắc Hồ còn ngây ngô cười hai tiếng.

Hệ thống không nói nên lời nhìn qua, Mạc Bắc Hồ chậm rãi thu hồi nụ cười, vô tội nói: “Tôi cảm thấy cũng khá buồn cười.”

“Được rồi!” Hệ thống không thể nhịn được nữa mà đứng dậy: “Nếu đã đạt thành đồng thuận, vậy chúng ta quay về trước đi.”

“Tôi cần chỉnh lý lại hiện trạng bây giờ cùng Tiểu Hồ một chút.”

Tạ Hào hỏi: “Không ở lại ăn cơm sao?”

Mạc Bắc Hồ vốn dĩ đã đứng dậy rồi, nghe thấy lời này lại dừng bước.

Tạ Hào nhìn về phía hệ thống: “Cậu chắc hẳn cũng giống như Tiểu Hồ, bình thường phải che giấu sức ăn đúng không? Có thể tùy tiện ăn một bữa.”

“Không, không sao cả.” Hệ thống giật giật khóe miệng: “Chúng tôi có thể tự sắp xếp.”

“Được rồi.” Tạ Hào tiếc nuối nhìn theo bọn họ đi đến cửa, cực kỳ săn sóc mà chỉnh lại cổ áo cho Tiểu Hồ một chút.

Hắn thoáng nhìn thấy biểu cảm phẫn nộ và không thể tin nổi đang luân phiên thay đổi trên mặt hệ thống, hơi hơi nhếch khóe miệng lên, cố ý tiến lại gần một bước, nhéo nhéo mặt Tiểu Hồ, thấp giọng nói với cậu: “Nhớ kỹ mật mã nhà tôi.”

“Thỉnh thoảng muốn ăn một bữa đại tiệc, có thể đến nhà tôi.”

Hệ thống thoạt nhìn như sắp tăng nhiệt quá tải.

Khóe miệng Tạ Hào cong lên, tia tự đắc trong mắt chợt lóe mà qua, sau đó cảm nhận được tay mình bị người níu nhẹ.

Mạc Bắc Hồ đang ngẩng đầu nhìn hắn, lôi kéo cánh tay hắn, bắt chước dáng vẻ của hắn, nhón chân lên đè nặng giọng nói với hắn: “Nếu anh gặp phiền phức, cũng có thể tìm em!”

“Em sẽ đến cứu anh!”

Tạ Hào sửng sốt một chút.

Mạc Bắc Hồ vỗ vỗ ngực, một bộ như “cứ giao cho iem”.

Tạ Hào nhìn theo cậu rời đi, chậm rãi dựa vào cửa, nhẹ nhàng thở ra một hơi, cảm thấy bản thân bây giờ có lẽ có chút không tỉnh táo lắm.

Hắn nhắm hai mắt, một lát sau lại đứng dậy, thôi vậy, người sống trên đời, không tỉnh táo thì không tỉnh táo đi.

Mạc Bắc Hồ và hệ thống cùng nhau về công ty.

Lúc lên lầu thì chị gái trước quầy lễ tân còn quan tâm đến bệnh cảm của cậu, nhét cho cậu một gói kẹo nhuận họng.

Mạc Bắc Hồ ôm gói kẹo kia, cùng hệ thống trở về ký túc xá công ty.

Tiếp theo, hệ thống dành khoảng hai tiếng đồng hồ, say sưa kể lể cố gắng khiến Mạc Bắc Hồ hiểu, Tạ Hào rốt cuộc là một nhân loại lòng dạ thâm sâu, rắp tâm bất lương kh*ng b* đến mức nào, hồ ly tinh nhỏ không rành thế sự giống như cậu, có mười con cũng không đủ hắn nhét kẽ răng.

Theo lời của hệ thống, Tạ Hào không có ba đầu sáu tay bảy mươi hai phép biến hóa, thì ít nhất cũng phải hai đầu bốn tay ba mươi sáu phép biến hóa.

Mạc Bắc Hồ l**m kẹo ngậm họng trong miệng một chút, đẩy hai má phình phình lên, tò mò hỏi: “Nhưng anh ấy chỉ là một nhân loại thôi mà?”

“Nhân loại cũng rất đáng sợ!” Hệ thống nhảy dựng lên: “Cậu quên những phim tài liệu tội phạm đã xem rồi sao? Có một số nhân loại kh*ng b* còn đáng sợ hơn yêu quái!”

Mạc Bắc Hồ suy nghĩ một chút, bổ sung: “Nhưng anh ấy chỉ là một nhân loại bình thường nhỏ yếu, thân thiện, còn có chút đáng yêu thôi mà.”

“Đáng yêu?” Hệ thống lộ ra vẻ mặt giống như gặp quỷ: “Cậu nói hắn đáng yêu? Hắn có chỗ nào có thể có chút liên quan nào đến từ đáng yêu chứ?”

Nó lắc lắc Mạc Bắc Hồ một chút: “Cậu tỉnh táo lại đi Tiểu Hồ! Cậu chưa từng xem Na Tra Truyền Kỳ sao, cậu biết hồ ly tinh yêu đương mù quáng sẽ có kết cục như thế nào không?”

Mạc Bắc Hồ vội vàng hỏi: “Kết cục như thế nào?”

Hệ thống nghiêm túc nói: “Nàng ta chết cùng Trụ Vương.”

Mạc Bắc Hồ suy nghĩ một chút: “Vậy cũng không tệ lắm, đối với yêu quái mà nói, cùng chết với người mình thích, cũng xem như kết cục không tệ.”

“Hơn nữa tôi cũng không não yêu đương mù quáng, tôi chỉ là nói...”

“Thôi cậu không cần nói nữa.” Hệ thống như bị sét đánh, thất hồn lạc phách mà xoay người, trầm mặc lại nặng nề ngồi xuống ghế sofa.

Một lúc lâu sau, cũng không biết nó đã tự mình làm bao nhiêu xây dựng tâm lý, tóm lại, nó mở miệng nói: “Thật ra, tôi cũng không phải là hệ thống phong kiến như vậy.”

Mạc Bắc Hồ nghi hoặc chớp chớp mắt: “Hả?”

“Dù sao, đợi sau khi tôi hoàn thành nhiệm vụ rời đi, cuộc sống vẫn do cậu tự mình trải qua.” Trên mặt hệ thống đột nhiên xuất hiện vẻ không nỡ và đau thương như người cha già, nghẹn ngào nói: “Nếu, nếu cậu thích... Cậu hạnh phúc là tốt rồi Tiểu Hồ!”

Mạc Bắc Hồ đờ đẫn.

Mặc dù không biết tại sao hệ thống lại nói như vậy, chẳng lẽ là hệ thống nâng cấp, đặc biệt nâng cấp module tình cảm sao? Mạc Bắc Hồ vẫn ngoan ngoãn gật đầu, nghiêm túc nói: “Tôi đã rất hạnh phúc rồi!”

“Vậy là tốt rồi!” Hệ thống hít hít cái mũi, vỗ vỗ bả vai cậu thật mạnh: “Được rồi, ngày mai còn phải đi học, hôm nay cậu nghỉ ngơi cho thật tốt, tôi, tôi đi chỉnh lý lại công việc tiếp theo của cậu một chút.”

“Ngày mai cậu còn phải tiếp tục đi học, sau đó tranh thủ đi chụp hai quảng cáo... Bây giờ cậu có một nhân vật không tệ rồi, có thể nhận thêm vài quảng cáo để củng cố độ nổi tiếng.”

“À đúng rồi, còn có một lời mời tạp chí, nhưng tôi cần phải xem kế hoạch cụ thể.”

Nói một hơi xong những thứ này, nó lao nhanh ra ngoài giống như đang chạy trốn.

Mạc Bắc Hồ nhìn bóng lưng rời đi của nó, khó hiểu nghiêng đầu.

Sau đó, Mạc Bắc Hồ khôi phục lại trạng thái công việc bình thường.

Bận rộn trên con đường học tập các kỹ năng cơ bản của hí khúc và các buổi chụp hình tạp chí, quảng cáo các loại.

Sự khác biệt lớn nhất có lẽ chính là, Tạ Hào cho cậu ăn uống càng ngày càng không kiêng kị.

Hơn nữa, Tạ Hào nói lo lắng quản gia Trương phát hiện sức ăn khác thường của cậu, cho nên thường xuyên tự mình mang đồ ăn đến tìm cậu.

Đối với chuyện này, hệ thống mở một con mắt nhắm một con mắt, nhưng đồng thời thường xuyên không khống chế được vẻ mặt u oán của mình.

Câu một con hồ ly ngốc nghếch như vậy, Tạ Hào không cảm thấy lương tâm cắn rứt sao!

Một ngày nọ, Mạc Bắc Hồ vừa mới làm việc xong quay về, vừa từ trên xe đi xuống đã nhìn thấy Tạ Hào một tay cầm một ly cà phê, đứng trước cửa công ty.

“Ông chủ!” Hai mắt Mạc Bắc Hồ sáng rực, nhảy dựng lên gọi hắn một tiếng.

Tạ Hào cười vẫy vẫy tay với cậu, đột nhiên cũng sáng mắt lên, ra hiệu cậu quay đầu lại nhìn.

Mạc Bắc Hồ nghi ngờ quay đầu nhìn một cái, vừa lúc nhìn thấy trên màn hình lớn phía sau đã đổi thành một đoạn quảng cáo -- đó là quảng cáo mới quay gần đây của cậu.

Mạc Bắc Hồ ngơ ngác há to miệng, mãi cho đến khi quảng cáo kết thúc, mới chậm rãi hoàn hồn lại.

-- Cậu đã ngồi trên đền thờ đối diện rồi!

Mạc Bắc Hồ hưng phấn xoay người, nhìn thấy phía sau Tạ Hào, chị gái quầy lễ tân kia giơ điện thoại lên quay phim, cười cười vẫy tay với cậu: “Tiểu Hồ! Tôi đã quay lại cho cậu rồi!”

Quản gia Trương mặt mỉm cười, nhẹ nhàng vỗ tay cho cậu.

Hệ thống đứng bên cạnh cậu, hai tay khoanh trước ngực, vẻ mặt kiêu ngạo, rõ ràng là cảm thấy tự hào cùng cậu.

“Cảm ơn!” Mạc Bắc Hồ lộ ra nụ cười rạng rỡ: “Hì hì, tôi lên quảng cáo rồi!”

“Ôi!”

Cậu vỗ tay một cái: “Tôi mời mọi người ăn cơm nhé!”


Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh Truyện Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh Story Chương 82
10.0/10 từ 11 lượt.
loading...