Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh
Chương 81
“Ý ngài là, để tôi đến nơi ở của ngài, chuẩn bị một bàn ăn cho khoảng mười người, sau đó chuyện gì cũng không cần suy xét mà rời đi sao?” Quản gia Trương cố gắng kiềm chế biểu cảm của mình, nhưng vẫn nhịn không được mà nhếch khóe miệng: “Thiếu gia, tôi nghĩ, ngài biết tôi muốn hỏi cái gì.”
“Khụ.” Tạ Hào hắng hắng giọng, hơi hơi dựa ra sau ghế, đúng lý hợp tình nói: “Đúng vậy, đúng như chú nghĩ, con đang nuôi một con hồ ly tinh trong nhà.”
“Thiếu gia.” Quản gia Trương bất đắc dĩ cười cười: “Tôi biết ngài không có ác ý, nhưng nếu muốn hẹn hò với con gái, tốt nhất vẫn nên chú ý lời nói một chút.”
“Hiện tại ngài không có đối tượng, đối phương dù thế nào cũng không thể gọi là ‘hồ ly tinh’, những lời như vậy có lẽ sẽ khiến người khác cảm thấy có chút bất lịch sự.”
Tạ Hào chống cằm cười: “Chú nghĩ gì vậy, trong nhà con không có phụ nữ.”
Quản gia Trương hơi hơi nhíu mày lại, nhưng rất nhanh đã giãn ra: “Tôi nghĩ, bao nhiêu năm như vậy trôi qua, lão gia chắc hẳn đã sớm nghĩ thông...”
“Cũng không có đàn ông.” Tạ Hào cố tình thành thật nói: “Chỉ có hồ ly tinh, thật sự là hồ ly tinh.”
Quản gia Trương nghi hoặc chớp chớp mắt.
“Tóm lại, phải làm phiền chú làm một bữa cơm cho hồ ly tinh đang ở nhà con, sau đó tốt nhất là đừng làm cậu ấy giật mình.” Tạ Hào cực kỳ hài lòng với biểu cảm ông ấy lộ ra, giọng điệu nhẹ nhàng nói: “Chuẩn bị nhiều thịt gà một chú, chú biết đấy, hồ ly thích ăn gà.”
Quản gia Trương: “......”
Quản gia Trương nhìn Tạ Hào thật lâu, cuối cùng cũng thỏa hiệp mà gật đầu: “Được, tôi đã hiểu, hy vọng gà nướng của 'Cửu Trân Trai' có thể khiến vị 'hồ ly tinh' này hài lòng.”
“Còn nữa... hôm nay ngài cũng định tự mình quay về sao, thiếu gia.”
“Ừm.” Tạ Hào tâm trạng rất tốt lật xem tập tài liệu trên tay: “Nếu chú nhất định muốn đưa thì cũng không phải là không được, nhưng con sẽ không để chú nhìn thấy cậu ấy.”
“Chú lớn tuổi rồi.” Tạ Hào thấm thía nói: “Đến tuổi này rồi, nếu nhìn thấy yêu quái, con sợ tim chú không chịu nổi.”
Quản gia Trương hơi hơi nhíu mày: “Đối phương... Tương đối li kinh phản đạo sao?”
“Có thể nhận được đánh giá như vậy từ ngài, chỉ sợ dù thế nào cũng không phải người bình thường.”
“Đương nhiên không phải người bình thường.” Tạ Hào lộ ra nụ cười: “Cậu ấy đáng yêu vượt mức bình thường.”
Quản gia Trương mở điện thoại ra: “Xin thứ cho tôi đường đột, thiếu gia, tôi có thể chụp lại biểu cảm của ngài khi rơi vào bể tình để chia sẻ với lão gia và phu nhân không?”
“Đương nhiên không thể.” Tạ Hào không chút suy nghĩ mà từ chối: “Giữ bí mật cho con.”
“Trước khi bọn họ tự mình phát hiện manh mối, chú không được trực tiếp nói cho bọn họ biết.”
Quản gia Trương bất đắc dĩ đồng ý.
…
Buổi tối, Tạ Hào mang theo đồ ăn về nhà.
Vừa mở cửa ra, robot hút bụi người quét rác vui vẻ chạy đến nghênh đón trước mặt hắn, ở chỗ ngoặt, một cái đầu hồ ly lông xù lặng lẽ thăm dò ló ra.
“Ông chủ!” Hai mắt Mạc Bắc Hồ sáng lên, vội vàng vui vẻ chạy ra đón hắn: “Anh về rồi!”
“Ừ.” Tạ Hào giơ đồ ăn trong tay lên, “Đây là đồ ăn tôi... đi săn mang về.”
“Oa--”
Mạc Bắc Hồ dùng đôi mắt đen láy lấp lánh như quả nho nhìn hắn.
Tạ Hào ngồi xổm xuống xoa xoa đầu cậu, sau đó vùi mặt vào lông mềm của cậu hít một hơi: “Phù, bây giờ tôi cảm thấy tốt hơn nhiều rồi.”
Mạc Bắc Hồ tự hào ngẩng đầu lên: “Lông của em, rất thoải mái đúng không?”
Cậu đã nói nhân loại nên mọc lông dài thêm rồi mà, rõ ràng bọn họ đều thích như vậy.
“Rất thoải mái.” Tạ Hào thở ra một hơi: “Cảm giác như mệt mỏi cả một ngày đều biến mất, ôi, lát nữa cùng nằm xem TV một chút đi.”
“Được.” Mạc Bắc Hồ săn sóc mà cọ cọ hắn: “Đi làm vất vả rồi!”
Tạ Hào nhắm hai mắt lại.
Hắn bây giờ cực kỳ thấu hiểu Trụ Vương.
Người không hiểu chắc chắn chưa từng nhìn thấy hồ ly tinh.
Một người một hồ cùng nhau ăn cơm xong, cùng nhau nằm trên ghế sofa xem TV.
Mạc Bắc Hồ cảm thấy sau khi mình hiện nguyên hình, ông chủ dường như vô cùng thân cận với cậu.
Tuy rằng đôi khi có thể cảm nhận được hắn cố ý duy trì khoảng cách xã giao lịch thiệp, nhưng chỉ cần hơi chút thả lỏng, sẽ lập tức không tự chủ được mà dán dán cậu.
Cũng không phải không thể hiểu.
Mạc Bắc Hồ thông cảm gật gật đầu, dù sao da lông của cậu thật sự rất xinh đẹp, cho dù ở thế giới cũ, cũng là xinh đẹp nổi tiếng khắp mười mấy ngọn núi!
Mạc Bắc Hồ u sầu suy nghĩ, cũng chính vì vậy, từ nhỏ cậu đã gặp không ít người không biết xấu hổ muốn lấy nó làm cổ áo lông hồ ly.
Cảm nhận được tay Tạ Hào lại sờ đến cằm mình, Mạc Bắc Hồ nheo mắt lại, cực kỳ hào phóng đặt cằm lên trên tay hắn.
“Điện thoại của cậu đang rung kìa.” Tạ Hào chỉ chỉ vào điện thoại của cậu: “Có phải có người tìm không?”
“Ui, đúng vậy!” Mạc Bắc Hồ vội vàng ngồi dậy: “Hôm nay anh Lộ còn gửi tin nhắn cho em, hỏi em thế nào rồi, em dùng tin nhắn thoại trả lời!”
“Có thể là những người khác nghe nói em bị cảm, hỏi thăm em chăng?”
Cậu ịn móng vuốt lên chân Tạ Hào: “Ông chủ giúp em trả lời một chút đi!”
“Có được không?” Tạ Hào hỏi ý kiến cậu: “Tôi sẽ không nhìn thấy chuyện gì riêng tư chứ?”
“Không sao đâu.” Mạc Bắc Hồ lay lay cái đuôi: “Bí mật lớn nhất của em chính là hồ ly tinh, anh đã biết rồi, còn lại cũng không có bí mật gì.”
Tạ Hào khẽ gật đầu mở điện thoại ra, đưa đến trước mặt Mạc Bắc Hồ, cùng xem với cậu--
Đồng Hi: “Tôi nâng cấp xong rồi! Tiểu Hồ, thế nào, cậu không bị lòi chứ?”
Nó gửi một biểu tượng cảm xúc đáng yêu tới, thoải mái nói: “Chắc là không lòi đuôi hồ ly xù lông xù xù xoã tung đáng yêu ra đâu nhỉ?”
Mạc Bắc Hồ quay đầu nhìn cái đuôi của mình, rồi ngẩng đầu mắt to trừng mắt nhỏ với Tạ Hào.
Không xong.
Tuy rằng bí mật lớn nhất là hồ ly tinh của cậu đã bại lộ, nhưng chuyện cậu có hệ thống, bí mật lớn thứ hai này vẫn chưa lòi.
Mạc Bắc Hồ: “......”
Tạ Hào do dự hỏi: “Cậu ấy... cũng biết cậu là hồ ly tinh?”
Cẩn thận suy nghĩ thì thật ra cũng hợp lý, nếu không dựa vào tính cách đơn thuần như kia của Mạc Bắc Hồ, sợ là rất khó lặng yên không một tiếng động bịa đặt thân phận, tham gia vào công ty bọn họ.
Sau lưng cậu nhất định có người giúp đỡ.
Tạ Hào cảm thấy đầu óc bị lông xù xù nhét đầy hai ngày nay của mình lại lần nữa bắt đầu xoay chuyển, nheo mắt nhìn chằm chằm hai chữ "Đồng Hi" kia.
Mạc Bắc Hồ nhỏ giọng giải thích: “Lúc trước, thật ra chỉ có cậu ấy biết thôi.”
“Cậu ấy là người duy nhất biết thân phận thật sự của cậu?” Sắc mặt Tạ Hào càng thêm kỳ quái: “Trách không được trước kia cậu muốn giúp cậu ta tiến vào công ty... Tôi xác nhận lại một lần nữa, Tiểu Hồ, cậu ta có thật sự đáng tin không?”
“Cậu ta không có uy h**p cậu phải làm chuyện gì chứ?”
Mạc Bắc Hồ ngẩn người, vội vàng lắc đầu: “Không có! A Thống rất tốt với em!”
Nếu nhất định phải tính toán thì, vẫn là cậu thường xuyên lén hệ thống dùng giá trị tình yêu…
Mạc Bắc Hồ chột dạ cúi đầu, không dám nhìn vào hai mắt Tạ Hào.
“Được rồi.” Tạ Hào miễn cưỡng chấp nhận lời giải thích này: “Ít nhất hiện tại nhìn lại, công việc của cậu ấy cũng không có gì sai sót.”
Nhưng hắn sẽ không dễ dàng tin tưởng người kia như vậy.
Tạ Hào lặng lẽ bổ sung một câu này trong lòng.
“Chẳng qua, cậu ấy biết thân phận của cậu sớm như vậy, chẳng lẽ cũng là một yêu quái nào đó sao? Cậu ấy cũng gặp phiền phức, cho nên mới rời đi hai ngày?”
Mạc Bắc Hồ: “......”
Cậu căng thẳng cuộn tròn lại thành một cục, mơ hồ nói: “Ừm, cũng, tương tự như vậy.”
“Cậu ấy là một... ừm, cơ tinh?”
“Kê tinh?” Vẻ mặt Tạ Hào càng thêm kỳ quái: “Vậy mà là gà, trách không được lại nghe lời cậu, hóa ra là áp chế của chuỗi thức ăn...”
“Cũng xem như có chút hợp lý.”
Mạc Bắc Hồ ngơ ngác nhìn hắn, dường như không hiểu được tại sao Tạ Hào lại cảm thấy hợp lý.
Tạ Hào lắc lắc điện thoại: “Nếu đã như vậy, tôi sẽ nói với cậu ấy, để cậu ấy đến chỗ tôi đón cậu.”
“Hoặc là để cậu ấy về trước, cậu lại ở thêm một ngày, ngày mai chúng ta cùng nhau về công ty.”
“Hay là để cậu ấy hôm nay tới đón em đi.” Mạc Bắc Hồ vội vàng ngồi dậy: “Em sợ cậu ấy lo lắng.”
Tạ Hào tiếc nuối nhún vai: “Được rồi, vậy tôi giúp cậu gửi tin nhắn cho cậu ấy, cậu còn muốn cậu ấy giúp mang thứ gì nữa không?”
“Mang một bộ quần áo đi.” Mạc Bắc Hồ suy nghĩ một chút rồi nói: “Bây giờ hóa hình thì, em không có quần áo.”
Động tác gõ chữ của Tạ Hào khựng lại một chút, cân nhắc câu từ rồi nói: “Cậu xác định muốn tôi gửi tin nhắn cho cậu ấy, để cậu ấy mang quần áo của cậu, đến nhà tôi đón cậu?”
Mạc Bắc Hồ mở to đôi mắt tròn xoe nhìn hắn.
Tạ Hào: “... Cậu ấy sẽ nghĩ lung tung.”
Mạc Bắc Hồ sửng sốt một chút, cuối cùng cũng đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ mà vỗ móng vuốt: “À--”
“Em biết rồi! Em cũng từng xem mấy tin tức tình ái kia!”
“Vậy đừng để cậu ấy mang nữa...”
Tạ Hào săn sóc nói: “Cậu có thể mặc của tôi.”
“Cảm ơn anh.” Mạc Bắc Hồ hai mắt ướt át trông mong mà nhìn hắn: “Lần này thật sự làm phiền anh rồi.”
“Nếu không thì em, em đã định chạy ra bên ngoài từ cửa sổ trước, sau đó tìm một cái hố chôn điện thoại các thứ, trốn vào trong núi sống hai ngày lại tính.”
“May mắn là bị lộ tẩy trước mặt anh, hai ngày nay còn được ăn nhiều đồ ăn ngon như vậy, có giường mềm mại để ngủ.”
“Không sao.” Tạ Hào cười rộ lên: “Hai ngày nay tôi cũng rất vui vẻ.”
“Chỉ cần cậu bằng lòng thì, ở lâu hơn một chút cũng không sao cả.”
Mạc Bắc Hồ “hì hì” cười rộ lên: “Anh cũng khách sáo quá rồi.”
Tạ Hào nhẹ giọng nói: “Là thật lòng.”
Hắn gửi địa chỉ cho hệ thống, để đối phương đến đây đón Mạc Bắc Hồ.
“A.” Mạc Bắc Hồ vừa mới thử một chút, đã có thể mở giao diện hệ thống ra, nên vội vàng nhảy xuống khỏi ghế sofa: “Bây giờ em có thể biến về hình người rồi!”
“Tôi đi lấy quần áo cho cậu.” Tạ Hào đứng dậy: “Đi thôi, theo tôi đến tủ quần áo, tôi giúp cậu phối một bộ.”
…
Một lát sau, hệ thống sau khi nâng cấp trở về vui vẻ đến địa chỉ Mạc Bắc Hồ gửi, nhìn biệt thự độc lập trước mắt cảm thán một tiếng: “Tiểu Hồ cũng biết hưởng thụ cuộc sống thật.”
Lúc này mới ấn chuông cửa.
Cửa nhanh chóng được mở, Mạc Bắc Hồ nhảy ra: “A Thống!”
“Tiểu Hồ!” Hệ thống dang hai tay ra, sau đó nhìn thấy cái quần rõ ràng dài thêm một đoạn trên người cậu, cùng với chiếc áo sơ mi khoác ngoài lớn hơn một vòng, sững sờ ngay tại chỗ.
“Chào cậu.” Tạ Hào hai tay đút túi, mỉm cười đi ra từ phía sau Mạc Bắc Hồ: “Phiền phức đã giải quyết xong rồi?”
Ầm một tiếng, hệ thống như bị sét đánh.
Mạc Bắc Hồ chột dạ nhìn biểu cảm của nó, nhỏ giọng nói: “Cái đó, A Thống, lúc trước tui gặp phải một chút phiền toái... Nhưng mà ông chủ đều giúp tui giải quyết rồi!”
Hệ thống ngây người nửa ngày, sau đó giống như cuối cùng cũng tìm lại giọng nói của mình mà hỏi: “Anh, sao anh lại ở đây?”
Nụ cười trên mặt Tạ Hào càng thêm rạng rỡ, hắn thân mật khoác bả vai Mạc Bắc Hồ, cười cười ném xuống một quả bom khác: “Đây là nhà tôi.”
Hệ thống trợn mắt há hốc mồm: “......”
Nó một phen kéo Mạc Bắc Hồ lại, không thể tin nổi hỏi: “Thật sự dùng rồi sao?”
Mạc Bắc Hồ nghi hoặc chớp chớp mắt: “Cái gì?”
Hệ thống gắt gao lôi kéo cậu, dùng giọng nói run rẩy hỏi: “Sắc dụ... thật sự dùng rồi sao?”
“Cứ dễ dàng để hắn được lợi như vậy sao?”
Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh
