Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh

Chương 79

“Được rồi, bây giờ chúng ta ngồi xuống nói chuyện một chút đi.”

Tạ Hào chưa bao giờ nghĩ được, có một ngày bản thân lại nói ra những lời này với một sinh vật thần kỳ hư hư thực thực là bạch hồ ly tinh.

Mặc dù cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nhưng hắn lại bình tĩnh đến mức chính hắn cũng ngạc nhiên.

Mạc Bắc Hồ cụp tai ủ rũ, buồn bã ỉu xìu ngồi dậy, liếc mắt nhìn chỗ duy nhất có thể ngồi trong toàn bộ phòng vệ sinh -- cái bồn cầu.

Tạ Hào: “…Tôi không phải nói ngồi trong phòng nhà vệ sinh, ra ngoài trước đã.”

Hắn kiềm chế d*c v*ng muốn xoa bóp đầu to lông xù xù của đối phương cho thật đã, cố gắng giữ trạng thái bình thường, ngồi xuống ghế sofa.

Mạc Bắc Hồ lén lút thò đầu ra khỏi nhà vệ sinh, nhìn chằm chằm Tạ Hào, chậm rì rì kẹp chặt đuôi đi ra ngoài.

Lúc này, Tạ Hào cảm thấy vô cùng may mắn vì đã để quản gia Trương ở lại phòng họp giúp sắp xếp biên bản cuộc họp chứ không dẫn ông ấy xuống đây, nếu không…

Sợ rằng bây giờ lại xuất hiện thêm một người có thế giới tinh thần bị chấn động mạnh.

Tạ Hào nhìn nhóc bạch hồ lông xù xù cực kỹ xoã tung kia, nhẹ nhàng nhảy lên lọt vào ghế sofa, hai móng chắp trước ngực, tròng mắt đen nhánh như quả nho lén lén liếc về phía hắn một chút, giống như đang quan sát biểu cảm của hắn.

... Có hơi đáng yêu.

Tạ Hào ho nhẹ một tiếng, đè nén khóe miệng đang nhếch lên.

"Cho nên......" Tạ Hào cố gắng tỏ ra mình có vẻ ung dung, như thể chuyện này chẳng có gì to tát, thoải mái hỏi đối phương: “Cậu là Tiểu Hồ?”

Mạc Bắc Hồ khẽ “ừm” một tiếng gần như không thể nghe thấy.

Tạ Hào hỏi cậu: “Có thể chứng minh không?”

Mạc Bắc Hồ sửng sốt một chút, vội vàng chui xuống gầm giường, ngậm một cục bạch hồ nhét cho hắn: “Đây là anh tặng cho em, cho nên em có hai con!”

Tạ Hào không quá rõ ràng mà nhẹ nhàng thở ra một hơi, còn chưa kịp nói chuyện, Mạc Bắc Hồ đã vô cùng đáng thương chui tới cọ cọ vào tay hắn: “Em là thật! Ông chủ, đừng triệt sản mà.”

Tạ Hào thật sự nhịn không được cười thành tiếng.

Mạc Bắc Hồ kẹp chặt đuôi nhìn hắn, siêu đáng thương, giận mà không dám nói.

“Ôi xin lỗi xin lỗi...” Tạ Hào cuối cùng cũng duỗi tay xoa xoa đầu cậu, cười nhìn cậu nói: “Bây giờ tôi có hơi chút hỗn loạn, ôi, cậu thật sự là Tiểu Hồ, cho nên cậu là...”

Hắn theo bản năng muốn tìm một từ càng thích hợp hơn: “Hồ tiên sao?”

Ngay cả trong tình huống này, nghe thấy chữ “hồ tiên”, Mạc Bắc Hồ vẫn theo bản năng khiêm tốn nói: “Đó là mục tiêu, bây giờ em vẫn chưa phải thần tiên đâu, chỉ là một hồ ly tinh bình thường thôi.”

“Bây giờ còn chưa phải?” Tạ Hào cười rộ lên, xoa xoa đầu cậu: “Tiểu Hồ chẳng lẽ muốn thành tiên sao?”

Mạc Bắc Hồ chớp chớp mắt.

Cậu cảm thấy thái độ của nhân loại trong thế giới này đối với thần tiên vẫn khá kỳ lạ.

Cậu quan tâm chuyện này, lúc rảnh rỗi cũng tra một chút tư liệu, có không ít miếu thờ thần tiên hương hỏa vô cùng thịnh vượng, mỗi năm đều nhận được rất nhiều cung phụng, cho nên hẳn cũng không phải hoàn toàn không tin.

Nhưng thế gian này quả thực gần như không có thần tiên nào hiển linh, trong cuộc sống thường ngày, con người cũng không kính sợ với thần linh…

Mạc Bắc Hồ nhớ rõ lúc trước Tạ Hào nói thật ra hắn căn bản không tin những thứ này, cũng không rõ thái độ của hắn lắm, nên Mạc Bắc Hồ cẩn thận không nói ra nguyện vọng nghe có vẻ không đáng tin cậy của mình.

Hơn nữa…

Mạc Bắc Hồ nhịn không được thoải mái đến mức nheo mắt lại, kể từ nãy đến giờ Tạ Hào vẫn luôn sờ đầu cậu, căn bản không dừng lại.

“Sao cậu lại đột nhiên hiện nguyên hình?” Tạ Hào sờ từ cằm cậu đến vành tai, vốn dĩ cực kỳ thuận tay nên muốn sờ xuống dưới, nhưng đột nhiên dừng lại, sau đó cứng đờ, ho nhẹ một tiếng, cực kỳ lịch thiệp mà chỉ xoa xoa trên đầu cậu.

“Bởi vì bị cảm, cho nên không thể duy trì hình người sao?”

“Không có.” Mắt thấy đã bị bại lộ, Mạc Bắc Hồ đành phải ăn ngay nói thật: “Là bởi vì một số tình huống đặc biệt, một số tình huống đặc biệt mà nhân loại rất khó hiểu được, nên mới không thể không biến thành như vậy.”

“Em không bị cảm, không cần uống cháo, qua hai ngày nữa là có thể biến trở về.”

“Hai ngày?” Tạ Hào hơi hơi nâng mặt cậu lên: “Chắc chắn chứ?”

“Ừm ừm!” Mạc Bắc Hồ vội vàng gật đầu.

Hệ thống nói như vậy.

“Được thôi.” Tạ Hào khẽ gật đầu: “Nhưng chuyện này không thể để những người khác phát hiện, cho nên... hai ngày này cậu cứ theo tôi đi, tôi sẽ nuôi cậu.”

Hắn lộ ra gương mặt tươi cười, đẩy đẩy khóe miệng Mạc Bắc Hồ lên trên một chút: “Cứ nói cậu là Samoyed.”

Mạc Bắc Hồ: “... Có được không?”

Cậu lo lắng bất an: “Em là hồ ly mà.”

“Người xưa có thể chỉ hươu nói ngựa, tôi cũng có thể chỉ hồ thành chó.” Tạ Hào cười cười: “Hơn nữa hai ngày này cố gắng dẫn cậu tránh xa người là được, cậu theo tôi về nhà -- yên tâm, không phải về nhà cũ, đến nơi tôi sống một mình, chỗ đó sẽ an toàn hơn nhiều.”

Mạc Bắc Hồ chớp chớp mắt, có chút động lòng mà quơ quơ cái đuôi.

Tạ Hào cầm túi khoai tây chiên đã mở ra lên, cười nói với cậu: “Ít nhất, có tôi ở đây, cậu không cần phải vất vả như vậy mới ăn được đồ ăn.”

“Có cần mang theo gì không? Tôi định hôm nay tan làm về sớm.”

Mạc Bắc Hồ bất giác bị hắn nắm mũi dắt đi, cậu quay đầu nhìn thoáng qua phòng ở, xoay người ngậm con thú bông bạch hồ, gật gật đầu với Tạ Hào nói: “Xong rồi, đi thôi!”

Cậu xác nhận lại một lần nữa: “Không triệt sản đúng không?”

“Không triệt sản.” Tạ Hào thấy buồn cười, nhìn cậu ngậm con thú bông kia, đột nhiên hỏi: “Cậu rất thích nó?”

“Ừm!” Mạc Bắc Hồ hai mắt sáng rực, không buông thú bông của mình xuống.

“Ôi -- cậu đặt nó ở dưới gầm giường.” Tạ Hào cố tình lộ ra vẻ mặt có chút đau lòng: “Tôi còn tưởng là có đồ mới rồi, cho nên không cần cái này nữa...”

“Không, không phải vậy!” Mạc Bắc Hồ lắp bắp giải thích: “Là vì thích nên mới giấu đi mà!”

“Thật sao?” Tạ Hào cố tình hỏi cậu: “Cho nên gầm giường là kho báu ẩn giấu của cậu? Bên trong còn có gì nữa?”

Mạc Bắc Hồ do dự nhìn hắn một cái, cuối cùng vẫn chui vào dưới gầm giường, kéo ra một ít đồ vật linh tinh vụn vặt từ bên trong.

Có tấm poster lần đầu tiên nhận được từ người hâm mộ, trâm cài áo hình hồ ly Tạ Hào tặng cho cậu, có cả một hạt đào khô…

Vẻ mặt Tạ Hào dần dần dịu lại, nhịn không được xoa xoa đầu cậu, đặt cằm lên đầu to lông xù xù của cậu, lộ ra một chút ý cười, nhẹ nhàng gọi cậu: “Tiểu Hồ.”

“Ừm?” Mạc Bắc Hồ muốn ngẩng đầu nhìn hắn, nhưng ngẩng đầu lên lại chỉ bị Tạ Hào sờ sờ cằm, hoàn toàn né tránh ánh mắt cậu.

“Cậu là một nhóc... hồ ly tinh rất đáng yêu.” Tạ Hào cười khẽ: “Khiến người nhìn cảm thấy tâm trạng rất tốt.”

Mạc Bắc Hồ dựng lỗ tai lên, bị hắn khen đến mức đầu óc quay cuồng: “Phải, phải không?”

Tạ Hào cười rạng rỡ: “Đúng vậy, cậu là hồ ly nhỏ đáng được yêu thích nhất.”

“Cũng may, bây giờ biết cậu là hồ ly tinh rồi, tôi cũng không cần lo lắng cậu ăn quá nhiều sẽ không khỏe mạnh.”

“Tối nay muốn ăn món gì? Cậu có thể ăn thả ga, tôi mời khách.”

Hai mắt Mạc Bắc Hồ lập tức sáng lên: “Thật sao? Nếu, nếu em không kiềm chế thì, có thể ăn rất nhiều đấy!”

"Vậy sao? Vậy thì rất thích hợp." Tạ Hào khẽ gật đầu: “Nếu tôi không kiềm chế thì, cũng có thể gọi rất nhiều.”

Hắn nhận lấy bạch hồ của Mạc Bắc Hồ: “Cái này để tôi cầm giúp cậu trước vậy.”

Hai mắt Mạc Bắc Hồ sáng rực, bước chân vui vẻ đi theo phía sau Tạ Hào, nghênh ngang cùng nhau đi ra khỏi phòng, ngồi trên thang máy.

Khi hai người tiến vào thì bên trong không có người, nhưng khi thang máy đang trên đường đi xuống, cửa thang máy mở ra, hai nhân viên trẻ tuổi tiến vào: “Tạ tổng... Ôi?”

Bọn họ rõ ràng bị Mạc Bắc Hồ đang ngoan ngoãn ngồi xổm ở trong góc dọa cho giật mình.

Tạ Hào nhanh tay lẹ mắt ôm chặt Mạc Bắc Hồ, dùng thân thể che chắn hơn một nửa người cậu, mỉm cười chào hỏi: “À, chào mọi người.”

“Ôi chao, cún con!” Nhân viên không tự chủ được kéo dài giọng: “Cho em sờ một cái!”

“Không được.” Tạ Hào vô tình từ chối đối phương: “Nó rất sợ người lạ.”

“Ôi--” Nhân viên tiếc nuối đứng sang một bên, chỉ không ngừng nháy mắt với Mạc Bắc Hồ: “Chậc chậc chậc, cún con!”

Mạc Bắc Hồ: “......”

Cậu đang do dự có nên cho một chút phản ứng hay không, Tạ Hào đã hít sâu một hơi, ẵm cậu lên, đi ra khỏi thang máy.

Mạc Bắc Hồ khiếp sợ mở to hai mắt, đặt cằm lên trên vai Tạ Hào, nhỏ giọng mở miệng: “Ông chủ...”

“Suỵt!” Tạ Hào nắm miệng ống của cậu lại: “Ở bên ngoài đừng nói chuyện.”

Mạc Bắc Hồ ngậm miệng lại, trơ mắt nhìn nhân viên phía sau tiếc nuối vẫy tay chào tạm biệt cậu, cậu lặng lẽ nâng nâng móng vuốt lên, khiến bọn họ phát ra một tiếng thét chói tai.

Tạ Hào đặt cậu vào ghế phụ, do dự một chút, vẫn cài dây an toàn cho cậu.

Mạc Bắc Hồ thu móng vuốt lại, ngoan ngoãn ngồi xổm trên ghế.

Tạ Hào lên xe, giải thích với cậu: “Giống kiểu như cậu... Ý tôi là, chúng ta bây giờ đang ngụy trang thành một giống chó lớn, vậy thì chỉ có thể làm theo quy tắc của chó lớn.”

“Ở bên ngoài phải có dây xích, nếu không không thể để cậu tự đi, xin lỗi nhé.” Hắn xoa xoa đầu Mạc Bắc Hồ: “Cố gắng thông cảm một chút.”

“Em không sao!” Mạc Bắc Hồ quan tâm nhìn về phía Tạ Hào: “Ông chủ anh không sao chứ! Em khá nặng đấy!”

“Đương nhiên.” Tạ Hào theo bản năng ưỡn thẳng lưng: “Lúc trước tôi chỉ giả què thôi, thật ra cơ thể rất tốt sức lực cũng không nhỏ, chớ xem thường tôi.”

“Ôi--” Mạc Bắc Hồ dùng vẻ mặt sùng bái nhìn hắn.

Tạ Hào gửi một tin nhắn cho quản gia Trương, nói với ông ấy mình về nhà trước, các cuộc họp lúc sau đều giao lại cho ông ấy.

Quản gia Trương trả lời cũng vô cùng nhanh chóng: “Thiếu gia, ít nhất cho tôi lý do về sớm.”

Tạ Hào tâm trạng không tồi phản hồi lại: “Hẹn hò.”

Hẹn hò tại gia.

Tạ Hào dẫn theo Mạc Bắc Hồ về đến biệt thự nhỏ độc lập của mình, theo bản năng khom lưng lấy cho cậu một đôi dép đi trong nhà.

Mạc Bắc Hồ nhìn đôi dép trong tay hắn, lại nhìn nhìn móng vuốt của mình.

Tạ Hào sửng sốt một chút, bật cười: “Xin lỗi, cái này đợi lần sau cậu...”

“Không, không sao đâu.” Mạc Bắc Hồ săn sóc duỗi hai móng trước vào: “Cho thêm một đôi nữa, cảm ơn.”

Tạ Hào thật sự nhịn không được, cười đến mức ngả tới ngả lui.

Mạc Bắc Hồ: “?”

“Xin lỗi xin lỗi.” Tạ Hào xoa xoa đầu cậu, dán vào đầu to lông xù xù của cậu: “Tôi thật sự nhịn không được.”

Hắn hắng hắng giọng: “Chào mừng cậu, nơi này cũng là lần đầu tiên có hồ ly tinh đến làm khách.”

Hắn tao nhã làm một động tác mời vào: “Xin tự nhiên, xem như đang ở nhà là được.”

Mạc Bắc Hồ giẫm giẫm mặt đất, ngẩng đầu ưỡn ngực bước vào.

“Chào mừng trở về!” Con robot hút bụi tròn vo vọt ra: “Chào mừng trở về, anh đại!”

“Oa--”

Mạc Bắc Hồ sợ đến mức nhảy dựng lên.


Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh Truyện Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh Story Chương 79
10.0/10 từ 11 lượt.
loading...