Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh

Chương 78

“Tiểu Hồ.”

Sáng sớm tinh mơ, hệ thống đã mở tung rèm cửa, đối diện ánh ban mai của ngày hôm nay, dịu dàng thâm tình gọi tên Mạc Bắc Hồ.

“Ưm?” Mạc Bắc Hồ mơ mơ màng màng mở mắt ra, nghi hoặc hỏi: “Làm sao vậy? Đến giờ lên lớp rồi?”

“Không.” Hệ thống chậm rãi xoay người: “Tôi đã xin nghỉ cho cậu rồi.”

“Hả?” Mạc Bắc Hồ ngơ ngác ngồi dậy, não bộ vẫn chưa xoay chuyển kịp, chỉ nghe lọt hai chữ “xin nghỉ”, chậm rãi ngáp một cái, lại ngã xuống.

“Chờ một chút.” Hệ thống vội vàng giữ chặt cậu: “Chờ một chút lại ngủ tiếp! Cậu nghe tôi nói xong trước đã!”

“Hửm?” Mạc Bắc Hồ ngoan cường mở mắt ra, hai tay chống mí mắt: “Cậu nói đi.”

“Chúng ta đã gom đủ một triệu giá trị tình yêu.” Hệ thống nâng hai tay cậu lên: “Tôi có thể thăng cấp rồi!”

Mạc Bắc Hồ lập tức mở to mắt: “Oa!”

“Cậu không cần lo lắng.” Hệ thống vỗ vỗ vai bả cậu, vui mừng nói: “Lần thăng cấp này không cần tiêu hao giá trị tình yêu, chỉ có một điều kiện là đạt một triệu giá trị tình yêu.”

“Thăng cấp sẽ mất một chút thời gian, tôi đã xin nghỉ hai ngày, sẽ lập tức xuất phát, tìm một nơi không ai có thể tìm ra tôi để ngồi xổm chờ thăng cấp. Trong thời gian thăng cấp, hệ thống sẽ bị đóng băng, giá trị tình yêu và chức năng tra cứu các loại đều không thể sử dụng……” Hệ thống có vẻ có chút lo lắng sốt ruột: “Cậu phải tự chăm sóc bản thân cho tốt đấy!”

Mạc Bắc Hồ liên tục gật đầu.

“Đây là lần đầu tiên tôi thăng cấp, cũng không biết sẽ xảy ra tình huống gì.” Hệ thống nắm chặt tay Mạc Bắc Hồ : “Để phòng khi liên lụy đến cậu, tôi cũng đã xin nghỉ cho cậu hai ngày, lý do là cảm mạo nhẹ, có hơi mệt, muốn nghỉ ngơi hai ngày.”

“Nếu như có người hỏi, nhớ đừng lỡ miệng nói ra.”

Nó còn vỗ vỗ đầu Mạc Bắc Hồ: “Thử diễn ho khan một chút đi.”

“Khụ khụ!” Mạc Bắc Hồ che miệng, suy yếu ho khan hai tiếng.

“Rất tốt!” Hệ thống nhẹ nhàng thở ra: “Tôi đoán có lẽ Tạ Hào sẽ đến xem cậu, tên đó nhạy bén lắm, nếu hắn nhận ra có gì khác thường……”

Hắn nghiêm túc đặt tay lên vai Mạc Bắc Hồ: “Cậu phải dùng tuyệt chiêu giữ nhà của nam hồ ly tinh!”

Mạc Bắc Hồ vội hỏi: “Là cái gì?”

Hệ thống nheo mắt lại: “Cưỡng gian hắn!”

Mạc Bắc Hồ hơi nhếch miệng, theo bản năng lặp lại một lần: “Cưỡng gian hắn?”

Hệ thống vỗ vỗ bả vai cậu: “Đương nhiên, đây chỉ là biện pháp bất đắc dĩ thôi, bình thường thì, vẫn không cần để hắn được lợi như vậy.”

“Cậu ngủ tiếp, tôi đi đây, hôm nay không có tiết, cậu cũng tranh thủ nghỉ ngơi cho tốt.”

“Nếu muốn ra ngoài ăn cơm thì nhớ mang theo khẩu trang với kính râm, chạy xa một chút, đừng để bị người trong công ty hay fans bắt gặp, nếu vừa sợ lộ mà lại thèm ăn thì chạy thêm nhiều quán khác nhau một chút là được.”

Mạc Bắc Hồ ngoan ngoãn gật đầu, nghe nó không yên tâm mà dặn dò, lại lần nữa lại nằm xuống.

“Ngủ đi.” Trên gương mặt hệ thống thoáng hiện ra chút yêu thương nhân tính hóa, nó dịu dàng giúp cậu dịch dịch chăn: “Tôi đi đây.”

Mạc Bắc Hồ ôm chăn, mơ mơ màng màng gật gật đầu.

Hệ thống nhẹ tay nhẹ chân rời khỏi phòng, sau đó đóng cửa lại.

....…

Mạc Bắc Hồ ngủ thẳng tới khi tự nhiên tỉnh dậy.

Từ lúc làm người đến nay, thật ra hiếm lắm cậu mới có được trải nghiệm như thế này.

Mạc Bắc Hồ duỗi người, lăn lộn một vòng trên giường, chỉ cảm thấy hôm nay ngủ cực kỳ thoải mái.

Cậu ngáp một cái, mới vừa mở mắt ra, đột nhiên ý thức được cái gì đó -- hình như có chỗ nào không đúng lắm.

Mạc Bắc Hồ hậu tri hậu giác nâng móng vuốt của mình lên…

Cậu hiện về nguyên hình lúc nào vậy!

Mạc Bắc Hồ lập tức mất sạch cơn buồn ngủ, cả người cuộn trong chăn, vừa lăn vừa bò rồi “bịch” một tiếng lăn thẳng xuống đất.

Cậu giãy giụa ló đầu ra từ trong chăn, khiếp sợ lắc lắc đầu, cố gắng mở hệ thống ra.

Nhưng màn hình kỳ quái vốn dĩ chỉ cần tâm niệm vừa động sẽ xuất hiện, lần này mặc cho cậu cố gắng thế nào cũng không mở ra được -- hoá ra cái gọi là tạm thời không thể sử dụng của hệ thống, lại nghiêm trọng như vậy…

Vậy chẳng phải nói, hai ngày này cậu đều không thể biến trở lại sao!

Mạc Bắc Hồ gấp đến mức quanh quẩn một vòng trong phòng, không xong, vừa nãy ngủ vội quá, quên hỏi nó đi đâu để nâng cấp rồi!

Mặc dù cho dù tìm được, cũng chưa chắc đã có hiệu quả gì…

Mạc Bắc Hồ phịch mông ngồi bệt xuống đất, im lặng một lúc rồi nhảy lên ghế sô pha, ôm một gói khoai tây chiên, cực khổ một hồi mới xé được miệng túi, chui cả đầu vào.

“Rào rạo rào rạo.” Mạc Bắc Hồ nhẹ nhàng thở ra, ít nhất thì hiện tại cậu vẫn còn có thể dựa vào sức mình để ăn uống.

Chỉ là nếu muốn ăn mì gói linh tinh gì đó, e rằng sẽ có chút khó khăn.

Mạc Bắc Hồ rút cái miệng ống của mình ra khỏi túi khoai, buồn bã nhìn xuống móng vuốt.

Bàn tay nhân loại quả nhiên linh hoạt hơn nhiều.

Hai ngày…

Mạc Bắc Hồ ủ rũ nằm bò trên ghế sô pha một lúc, lặng lẽ đi tới đứng bên cạnh cửa sổ, nhón người lên, thử dùng móng vuốt mở cửa sổ ra.

Đúng lúc này, điện thoại của cậu vang lên.

Mạc Bắc Hồ dừng động tác, lại lần nữa chui vào trong đống chăn bừa bãi thành một cục, lôi điện thoại của mình ra.

Giờ phút này, cậu không thể không cảm thán, may mà trước đó cậu ngại phiền phức, không thiết lập vân tay hay nhận diện khuôn mặt gì đó, cho nên bây giờ mới có thể mở điện thoại nhẹ nhàng như vậy.

– Là tin nhắn Tạ Hào gửi tới.

Tạ Hào: “Cậu bị cảm?”

Mạc Bắc Hồ còn nhớ rõ lời dặn của hệ thống, đang gian nan cố gắng thử dùng đệm thịt để gõ chữ, nhưng sau khi hiện nguyên hình, móng vuốt quá to, hoàn toàn không ấn ra chữ, gấp đến mức cậu mồ hôi đầy đầu.

Cậu còn chưa kịp trả lời, Tạ Hào đã gửi thêm một tin nhắn mới: “Thôi, tôi xuống dưới tìm cậu.”

Mạc Bắc Hồ: “…”

Cậu lặng lẽ nhìn nhìn hai móng vuốt của mình, luôn cảm thấy đợi đến khi cậu bấm xong một hàng chữ, Tạ Hào có thể đã đứng ngay trước cửa rồi.

Rất nhanh, lỗ tai Mạc Bắc Hồ khẽ động, đã nghe thấy ngoài cửa vang lên giọng nói của Tạ Hào.

Hắn nhẹ nhàng gõ gõ cửa: “Tiểu Hồ?”

Mạc Bắc Hồ lập tức trở nên căng thẳng, há miệng nhỏ giọng trả lời: “Em… em ở đây.”

Cậu thở phào một hơi, may mà vẫn có thể nói chuyện.

Giọng Tạ Hào hiếm khi trở nên cực kỳ dịu dàng: “Cậu đo nhiệt độ cơ thể chưa? Chỉ là cảm thôi, không bị sốt chứ?”

Mạc Bắc Hồ chống vào cánh cửa, nhỏ giọng trả lời: “Không có.”

“Em không sao cả, không nghiêm trọng lắm.”

Tạ Hào hơi hơi nhíu mày: “Với tính cách của cậu, nếu không phải rất nghiêm trọng, tôi nghĩ cậu sẽ không dễ dàng xin nghỉ.”

“Tiểu Hồ, chắc không phải cậu sợ truyền dịch nên mới không chịu đến bệnh viện đâu nhỉ?”

Mạc Bắc Hồ: “…”

Cậu mới không sợ chích!

Mạc Bắc Hồ dán sát vào cửa, đề phòng đối phương đột nhiên xông vào -- nơi cậu ở chính là ký túc xá công ty, Tạ Hào nếu đã quyết tâm muốn tiến vào, chỉ cần xuống quầy lễ tân mượn một chiếc chìa khoá là xong.

Mạc Bắc Hồ hắng hắng giọng, cố gắng để giọng mình nghe không có gì khác thường: “Em không sao cả, thật sự, em chỉ có hơi mệt mỏi thôi, muốn đi ngủ tiếp.”

Tạ Hào hạ giọng mềm mỏng nói: “Vậy thì cậu mở cửa, để tôi nhìn cậu một chút, sau đó cậu lại đi ngủ.”

“Cậu đã ăn cơm chưa? Người bệnh có rất nhiều món không được ăn, tôi nhờ quản gia Trương nấu cho cậu chút cháo nhé?”

“Không, không cần đâu…” Mạc Bắc Hồ ủ rũ ỉu xìu nói: “Em… em không thể gặp anh, không tiện lắm.”

“Không tiện?” Tạ Hào nhíu chặt lông mày: “Tại sao?”

Mạc Bắc Hồ lắp bắp nói: “Em, em… em cũng có gánh nặng thần tượng! Em bị bệnh thì không gặp người!”

Tạ Hào: “…”

Hắn im lặng một lát, sau đó dựa vào cửa đổi về giọng điệu bình thường: “Nhưng tôi không phải người.”

“Thường xuyên có người nói tôi không phải người, cho vậy nên tôi có thể vào chứ?”

Mạc Bắc Hồ ngây ngẩn cả người: “Hả?”

“Thành thật mở cửa.” Tạ Hào vô tình mở miệng: “Nếu không tôi sẽ xuống quầy lễ tân lấy chìa khóa.”

Mạc Bắc Hồ không trả lời, giành giật từng giây chạy thẳng về phía cửa sổ, dốc sức nhảy dựng lên, cố gắng mở cửa sổ dưới tình huống không làm hỏng nó.

Nhưng Tạ Hào một chút cũng không hề nương tay, Mạc Bắc Hồ đã nghe thấy sau lưng vang lên tiếng chìa khóa c*m v** ổ rồi.

Mắt thấy cửa sổ rõ ràng không còn kịp, Mạc Bắc Hồ chật vật củng điện thoại vào thẳng nhà vệ sinh, bốn cái móng vuốt vướng víu lăn lộn một vòng chạy vào, phịch một tiếng lấy mông đè lên cửa.

Tạ Hào vừa mới mở cửa, liền nhìn thấy trong phòng không có một bóng người.

Hắn ngẩn ra một chút, nhìn xung quanh một vòng, ánh mắt đảo qua gói khoai tây chiên bị mở ra trên sô pha, chăn gối vương vãi trên đất, cùng với…

Tạ Hào chậm rãi ngồi xổm xuống, nhặt một nhúm lông trắng mềm mại từ trên mặt đất lên.

Tạ Hào: “…”

Hắn nhướng mày, bật cười hỏi: “Tiểu Hồ, chắc không phải trong phòng cậu đang nuôi thú cưng gì đó đâu nhỉ?”

Không ai trả lời.

Tạ Hào nhướng mày, lấy điện thoại ra, bấm gọi số của Mạc Bắc Hồ.

Rất nhanh, trong nhà vệ sinh vang lên tiếng nhạc chuông.

Mạc Bắc Hồ nhìn điện thoại đột nhiên reo ầm ĩ mà đại kinh thất sắc, cuối cùng chỉ có thể đặt mông xuống đè chặt nó dưới thân.

“Tiểu Hồ?” Tạ Hào cúp máy, đứng ngay trước cửa nhà vệ sinh, thong thả mở miệng: “Nói thật, bình thường tôi sẽ không mạnh mẽ ép ai đang trong nhà vệ sinh phải mở cửa.”

“Nhưng tình trạng của cậu rất không đúng, tôi có hơi lo lắng, cho nên…”

Bàn tay Tạ Hào đặt lên then cửa: “Tôi mở nhé?”

Hắn mở cửa, tầm mắt đảo qua, không nhìn thấy Mạc Bắc Hồ như trong tưởng tượng, ngược lại nhìn thấy một cái mông lông nhung màu trắng đang cố gắng nhét mình vào trong tủ chứa đồ.

Tạ Hào: “…”

Hắn không tin tà mà còn ngó ra đằng sau cánh cửa, vén tấm rèm phòng tắm, thậm chí còn ngẩng đầu nhìn về phía trên trần…

Hắn không thể tưởng tượng nổi mà chậm rãi xoay người lại, vừa vặn bốn mắt nhìn nhau với một hồ ly đang thật cẩn thận thò đầu ra từ trong ngăn tủ.

Tạ Hào theo bản năng buột miệng hỏi: “Có phải ta đã từng gặp mày ở đâu rồi không?”

Mạc Bắc Hồ mở to hai mắt, giả vờ như nghe không hiểu, chậm rãi xoay đầu sang hướng khác.

Tạ Hào nhặt điện thoại của Mạc Bắc Hồ trên mặt đất lên, tự mình nói: “Có lẽ vốn dĩ Tiểu Hồ không có ở đây, vừa rồi cậu ấy dùng điện thoại hoặc cái gì khác để nói chuyện với mình, ừm, đúng, rất có khả năng là như vậy.”

Mạc Bắc Hồ vội vàng gật đầu, phụ hoạ cho suy nghĩ của hắn.

Ánh mắt Tạ Hào cứng lại.

Hắn chậm rãi ngồi xổm xuống, đưa tay ôm cái đầu to lông xù xù, nheo mắt lại nói: “Sao ta nhìn như thế nào cũng cảm thấy, mày chính là con hồ ly lần trước.”

“Lần trước hình như Tiểu Hồ cũng ở đó…”

Có một suy nghĩ hoàn toàn trái ngược với khoa học dần dần hình thành trong đầu hắn. Tạ Hào nhéo nhéo hai má xúc cảm siêu tốt trong tay, nhìn chằm chằm vào đôi mắt cậu nói: “Biến cho ta!”

Mạc Bắc Hồ khẩn trương nuốt nước miếng.

Không còn cách nào khác, cậu chậm rãi hé miệng “Gâu” một tiếng.

Tạ Hào: “…”

Mạc Bắc Hồ cố gắng ép hai lỗ tai cụp xuống, nhe răng thè lưỡi giả bộ làm chó con.

Tạ Hào lạnh lùng vạch trần lớp ngụy trang của cậu: “Đừng giả vờ, ta biết mày là hồ ly.”

Mạc Bắc Hồ lập tức nhắm chặt hai mắt lại, lăn quay ra đất, há miệng “gâu gâu gâu” sủa loạn như điên một tràng, còn quay đầu cắn một ngụm vào ống quần Tạ Hào, cố gắng lừa dối cho qua.

“Nếu mày cứ khăng khăng mình là chó.” Tạ Hào mặt không biểu cảm: “Vậy ta đành mang mày đến bệnh viện thú y một chuyến, tiện thể giúp mày làm phẫu thuật triệt sản…”

Mạc Bắc Hồ đại kinh thất sắc: “Đừng mà ông chủ!”

Tạ Hào: “…...”

Mạc Bắc Hồ chột dạ, ánh mắt đảo loạn, giả vờ nghiêng đầu nghịch tấm rèm nhà tắm bên cạnh: “…Gâu u, gâu?”

Tạ Hào: “…”

“Con người khi xấu hổ sẽ giả vờ bận rộn, thì ra… không phải người cũng sẽ như vậy.”


Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh Truyện Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh Story Chương 78
10.0/10 từ 11 lượt.
loading...