Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh
Chương 2
Sắc mặt Mạc Bắc Hồ trắng bệch, xong rồi, không biết võng mạc của hắn ta có vĩnh viễn khắc sâu cậu hay không, dù sao thì xương đầu gối của hắn có lẽ sẽ nhớ cậu một khoảng thời gian.
Thẩm Độc còn chưa mở miệng, lầu hai của đại sảnh yến tiệc đã truyền đến một tiếng cười nhẹ.
Áp lực trong sảnh yến tiệc càng thêm nặng nề --- ai có gan lớn như vậy, dám cười ra tiếng ngay lúc Thẩm tổng mất mặt!
Mọi người đồng loạt ngẩng đầu, nhìn thấy một thanh niên tao nhã đanh ngồi trên xe lăn ở lầu hai.
Hắn có một đôi mắt cười, cho dù ngồi trên xe lăn cũng duy trì thái độ tốt đẹp, tao nhã lại thanh quý.
Vừa mở miệng đã có vẻ rất quen thuộc với Thẩm Độc: “Thẩm tổng, lên thay quần áo một chút không?”
-- Vị này chính là chủ nhà ngày hôm nay, Tạ tiểu thiếu gia vừa tiếp quản Giải Trí Thiên Hỏa, Tạ Hào.
Thẩm Độc âm trầm, mặt mày không biểu cảm đi lên lầu hai, từ trên cao nhìn xuống phía Mạc Bắc Hồ, hỏi đối phương: “Tạ Hào, cậu ta là ai?”
Mạc Bắc Hồ xuất sư không thành, cả người héo queo ỉu xìu co lại một bên, hai tay nắm chặt ly rượu, nước mắt lưng tròng.
“Người mới vừa ký hợp đồng, tên thì tôi không nhớ rõ.” Tạ Hào cười rộ lên: “Anh hỏi cái này làm gì? Dù sao cậu ấy cũng không thể là cố tình.”
“Người mới còn chưa ra mắt, gặp được Thẩm tổng anh, nịnh bợ còn không kịp, sao có thể cố tình khiến anh mất mặt?”
Thẩm Độc cảm thấy có lý, nhưng mặt mày vẫn âm trầm không nói lời nào.
“Mặt mũi không xuống nước được đúng không?” Tạ Hào cười khẽ: “Được, kêu cậu ấy lên nhận tội với anh.”
Hắn vẫy tay, ra hiệu quản gia phía sau xuống tìm người lên.
“Hừ.” Sắc mặt Thẩm Độc thoáng hòa hoãn, nhíu mày nhìn chân Tạ Hào: “Chân của anh sao lại thế này? Bị ông cụ Tạ đánh gãy rồi?”
“Không phải.” Tạ Hào cười như không cười nhấc chân lên: “Là biểu tượng của thời kỳ phản nghịch.”
“Đừng hỏi nhiều như vậy, anh cũng không giúp tôi.”
...…
Bên dưới, Mạc Bắc Hồ trốn tránh đám đông, khóc không ra nước mắt mà tỏ lòng trung thành với hệ thống: “A thống, đây là một sự cố, cậu cho tui thêm một cơ hội đi!”
“Nghĩ lạc quan một chút, may mà tui đụng phải tổng tài nhà khác! Chúng ta vẫn có thể lăn lộn trong Giải Trí Thiên Hỏa được!”
“Chào ngài.” Quản gia dung mạo ôn hòa đứng phía sau cậu: “Ngài Mạc, Tạ thiếu gia mời ngài lên lầu.”
Hệ thống đau thương mở miệng: “Giải Trí Thiên Hỏa tới rồi.”
“Nó mang theo hợp đồng giải ước của cậu mà tới rồi.”
Mạc Bắc Hồ: “......”
Mạc Bắc Hồ đi theo quản gia, từng bước từng bước lên lầu, bóng lưng nhiều ít cũng có chút đau thương.
Cậu đi một đường, nghiêm túc suy nghĩ --- nếu ép bản thân mình một chút, có khi nào có thể đánh thức tiềm năng, lần nữa thi triển ra huyễn thuật mê hoặc, khiến cho ông chủ hồi tâm chuyển ý không……
Cậu còn chưa kịp hạ quyết tâm, quản gia đã mỉm cười mở cửa phòng nghỉ ở lầu hai ra, Mạc Bắc Hồ nơm nớp lo sợ nhích về phía trước một bước nhỏ, nếu lúc này cậu hiện ra nguyên hình, vậy nhất định là bộ dáng rũ tai kẹp chặt đuôi vô cùng thê thảm.
Thanh niên ngồi trên xe lăn đang cầm một đồ vật sáng lấp lánh trong tay, dùng một khối vải nhung cẩn thận lau chùi.
Mạc Bắc Hồ không dám làm phiền hắn, thật cẩn thận nhìn xung quanh một vòng, phát hiện Thẩm Độc không có ở đây mới không rõ ràng mà thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“Đến rồi.” Tạ Hào ngẩng đầu, đánh giá gương mặt vô cùng xuất sắc của cậu rồi cười một tiếng: “Yên tâm, không có chuyện gì đâu, có lẽ là sàn nhà quá trơn.”
Hắn rất tự nhiên giúp Mạc Bắc Hồ phủi sạch quan hệ: “Mặc dù bay xa tám ô gạch, nhưng Thẩm tổng không phải làm bằng giấy, Đằng Long cũng chưa nghèo đến mức để cậu đền tiền thuốc men... Cho nên không cần phải lo lắng gì cả.”
Hệ thống như được ân xá: “Tốt quá rồi, người bình thường chắc chắn cũng sẽ không nghĩ là do cậu làm!”
Mắt Mạc Bắc Hồ sáng lên, lộ ra một chút ngưỡng mộ gãi đúng chỗ ngứa: “Cảm ơn ông chủ!”
Ý cười trong mắt Tạ Hào càng sâu thêm --- bị người dùng ánh mắt như vậy nhìn chằm chằm, cảm giác cũng không tệ.
Tạ Hào ngoắc ngoắc tay với cậu, ra hiệu Mạc Bắc Hồ qua đó.
Hắn cũng không cảm thấy thanh niên thân hình mảnh khảnh trước mặt có thể đụng bay Thẩm Độc cao to bay xa tám ô gạch, có lẽ bởi vì sàn nhà quá trơn nên gặp phải ngoài ý muốn mà thôi. Nhưng bất kể nói thế nào, hôm nay cậu ấy đã khiến Thẩm tổng mất mặt mũi, tiếp tục ở lại đây cũng không có chỗ nào tốt, không bằng lánh đi một chút.
Mạc Bắc Hồ nghe lời di chuyển đến bên cạnh hắn, một bộ xem đối phương như thiên lôi sai đâu đánh đó mà nhìn Tạ Hào.
Nhưng người mới khó được có cơ hội lộ diện, cứ để cậu ấy trở về như vậy, cũng khó tránh khỏi cảm thấy oan ức.
Tạ Hào cười cười, đưa đồ vật trên tay cho đối phương -- là một chiếc trâm cài áo.
Hắn hỏi: “Đẹp không?”
Mạc Bắc Hồ thành thật gật đầu: “Đẹp!”
Tạ Hào chống cằm hỏi cậu: “Đẹp tới mức nào?”
Mạc Bắc Hồ nghẹn lại một chút, thêm một tính từ bổ trợ: “Cực kỳ đẹp.”
Cậu sợ Tạ Hào hỏi nữa nên tranh trước một bước hỏi: “Là động vật nhỏ phải không ạ?”
Kiểu dáng đã làm một số gia công nghệ thuật, đơn giản hóa các đường nét, đặc điểm động vật cũng không rõ ràng như vậy.
Tạ Hào trả lời: “Hồ ly.”
Mạc Bắc Hồ cứng đờ.
Hệ thống cũng bị dọa sợ, nơm nớp lo sợ mở miệng: “Tiểu, Tiểu Hồ, chẳng lẽ chúng ta đã bị lộ rồi sao?”
Mạc Bắc Hồ nuốt nước miếng, cũng nơm nớp lo sợ hỏi: “T, tại sao lại là hồ ly vậy?”
“Tại sao?” Tạ Hào kinh ngạc, suy nghĩ một lát rồi thành thật trả lời: “Vì một khoảng thời gian trước tôi thích xem video ngắn của hồ ly nhỏ.”
“Chẳng hạn như bắt thỏ nên chui đầu vào tuyết rồi rút không ra, cãi nhau thì phát ra tiếng chó sủa, còn béo như bánh mì lớn...”
Hắn cười khẽ một tiếng: “Tôi mới phát hiện ra hồ ly cũng không thông minh xảo quyệt như vậy, thậm chí còn hơi ngốc nghếch.”
Mạc Bắc Hồ: “...”
Lúc này tốt nhất nên bịt tai hệ thống lại, đừng cho nó biết chuyện tàn nhẫn như vậy.
Hệ thống không nhận ra, thở phào một hơi: “May mắn, hắn không nhìn thấu, có lẽ chỉ là trùng hợp.”
“Bộ tây trang này của cậu có vẻ không quá vừa người.” Tạ Hào sờ sờ chất liệu của bộ tây trang hưu nhàn màu xám chì trên người Mạc Bắc Hồ, hỏi: “Mượn à?”
Bộ quần áo này rõ ràng rộng hơn một size của Mạc Bắc Hồ, càng tôn lên dáng vẻ gầy gò có chút tan vỡ của cậu -- có lẽ đây chính là hiệu quả mà rất nhiều áo sơ mi oversize hoặc áo phong cách bạn trai muốn đạt được.
Nhưng suy cho cùng, đây là cảm giác có được nhờ khuôn mặt, trên thực tế chỉ là không được vừa vặn.
Mạc Bắc Hồ thành thật gật đầu: “Giáo viên thời trang mượn.”
“Không sao, đại minh tinh tham gia hoạt động ai cũng mượn quần áo.” Tạ Hào an ủi một câu, ngoắc ngoắc ngón tay với Mạc Bắc Hồ, để cậu cúi người xuống một chút, ngồi thẳng dậy cài trâm áo kia lên trước ngực cậu.
Mạc Bắc Hồ có chút mờ mịt, không hiểu hắn có ý gì, nhưng cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
“Tặng cậu đấy.” Tạ Hào ghim trâm cài áo xong, cười cười thu tay về.
“A?” Mạc Bắc Hồ ngơ ngác sờ sờ trâm cài áo hồ ly trên ngực.
“Bộ này của cậu quá đơn giản.” Tạ Hào hài lòng đánh giá đối phương: “Như vậy mới được.”
Hệ thống đột nhiên kích động: “Chẳng lẽ nào! Đây là tự tay hắn thiết kế đúng không?”
Mạc Bắc Hồ vẫn nhớ rõ tư liệu của ông chủ --- trước khi Tạ Hào bị ông cụ Tạ chộp về kế thừa sự nghiệp gia tộc thì có sáng lập thương hiệu thiết kế trang sức của riêng mình, nghe nói làm cũng không tệ lắm.
Cậu đột nhiên sinh lòng kính nể, vẻ mặt khi sờ vào trâm cài áo mang theo vài phần ngưỡng mộ: “Ông chủ, là anh làm ạ?”
“Hửm?” Tạ Hào có chút ngoài ý muốn: “Là tôi làm.”
Mạc Bắc Hồ căng thẳng hỏi: “Vậy nó có đắt không ạ?”
Tạ Hào: “...”
Hắn sờ cằm, nghiêm túc suy nghĩ: “Nguyên liệu thì không đắt, nhưng phí thiết kế của tôi lại không rẻ.”
Mạc Bắc Hồ bị hắn làm cho rối loạn: “...Vậy rốt cuộc là không đắt hay không rẻ?”
“Tạm được, bình thường.” Tạ Hào nâng mắt nhìn cậu: “Sao vậy?”
Mạc Bắc Hồ vẻ mặt đau khổ: “...Không quá đắt thì em có thể nhận, đắt quá em không dám nhận.”
Hệ thống đã nói, để công lược Thẩm Độc, thiết lập của cậu là “bông trắng nhỏ kiên cường đơn thuần không giả tạo”, bông trắng nhỏ thì không thể tùy tiện nhận quà quá đắt tiền của người khác.
Nếu thái độ đối phương đưa tặng không được nhiệt tình hoặc quá mức cường ngạnh, cậu còn phải kích hoạt câu thoại: “Anh có mấy đồng tiền dơ bẩn đó thì có thể không tôn trọng người khác chắc”.
Tuy rằng không hiểu lắm, nhưng Mạc Bắc Hồ tôn trọng thiết lập nhân cách... à không, hồ cách mà hệ thống đưa cho.
Tạ Hào không nhịn được bật cười: “Được rồi, đối với tôi thì không đắt, cứ cầm đi.”
“Sau đó hôm nay cậu cứ trở về trước --- Yên tâm, không cần lộ ra biểu cảm như vậy, chỉ là chừa chút mặt mũi cho Thẩm Độc thôi.”
Tạ Hào an ủi cậu: “Sau này hắn sẽ không tìm cậu gây phiền phức đâu, hắn còn khen cậu đẹp trai mà.”
“Ừm.” Mạc Bắc Hồ ỉu xìu héo queo gật đầu, nắm chặt trâm cài áo chân thành cảm ơn hắn: “Cảm ơn ông chủ, sau này anh nhất định sẽ vị liệt tiên ban*... Ờm, ý em là cung hỉ phát tài.”
*Vị liệt tiên ban: được xếp vào hàng ngũ tiên giới, hay dễ hiểu hơn là đắc đạo thành tiên, thường dùng để chỉ người tu luyện thành công, được trời phong làm tiên, có địa vị trong tiên giới. Là mục tiêu tối cao của những người hoặc yêu quái tu luyện, đạt được thân phận tiên nhân, vĩnh sinh bất diệt, thoát khỏi luân hồi. Nhưng trong thời hiện đại thì thường được dùng trong văn tế hay điếu văn để tiễn đưa người quá cố với ý chúc họ siêu thoát về cõi tiên =)))))
Tạ Hào: “...”
Vừa rồi hình như hắn nghe thấy cái gì mà “vị liệt tiên ban”.
Nhìn chằm chằm Mạc Bắc Hồ một lúc, Tạ Hào thu hồi tầm mắt: “...Thôi vậy.”
Cứ coi như không nghe thấy đi.
Dù sao cũng là người từ nước ngoài về, tiếng Trung có chút phèn phèn cũng là chuyện thường tình.
Hắn nhẹ nhàng gật đầu: “Phiền cậu đẩy tôi đến trước bàn, sau đó trở về trước đi.”
Mạc Bắc Hồ đáp lời, ân cần hỏi đối phương: “Đi vào cái bàn bên trong ạ?”
“Ừ.” Tạ Hào chỉ tay về phía bên trái: “Từ đó vòng...”
Hắn còn chưa nói xong đã bị Mạc Bắc Hồ bưng cả người lẫn xe lăn lên, nhẹ nhàng nâng từ trên bàn qua, an ổn đặt vào một bên sườn bàn.
Tạ Hào nắm chặt tay vịn xe lăn, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, toàn bộ quá trình từ lúc cất cánh đến khi hạ cánh đều là vẻ mặt không cảm xúc: “...”
Mạc Bắc Hồ làm xong việc, cúi đầu: “Ông chủ, vậy em đi trước nha!”
Tạ Hào: “...Ừ.”
Hắn quay đầu lại, Mạc Bắc Hồ đã ôm trâm cài áo nhanh như chớp ra khỏi cửa.
Thẩm Độc thay quần áo xong, từ trong phòng nghỉ đẩy cửa ra, liếc mắt nhìn hắn một cái: “Xong chưa?”
Tạ Hào nhìn chằm chằm vào cánh cửa nơi Mạc Bắc Hồ rời đi, lâu thật lâu vẫn không trả lời.
Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh
