Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh

Chương 1

Trung tâm thành phố A, khách sạn Kim Đại Cát.

Bên trong khách sạn kim bích huy hoàng, khách khứa qua lại đều vận trang phục lộng lẫy, liếc mắt một thoáng đã lập tức có thể nhìn thấy được vài gương mặt quen thuộc trên TV -- Hôm nay, ở đây tổ chức thịnh điển giữa năm của Giải Trí Thiên Hỏa, khách khứa qua lại ngoại trừ nghệ sĩ và nhân viên của Giải Trí Thiên Hỏa thì cơ bản đều là nhân vật có mặt mũi trong giới giải trí.

Nói thịnh điển giữa năm, nhưng thật ra cũng chỉ là một cái cớ, dù sao công ty giải trí cũng không thi giữa kỳ. Thịnh điển này nghe nói là nghi thức giao tiếp nội bộ của Giải Trí Thiên Hỏa, ông cụ Tạ chính thức về hưu để Tạ tiểu thiếu gia tiếp nhận nên thuận tiện gọi mọi người đến nhận mặt biết tên.

Là người mới vừa ký hợp đồng với Giải Trí Thiên Hỏa được ba ngày, còn chưa chính thức ra mắt, Mạc Bắc Hồ vô cùng khiêm tốn tìm một góc cây xanh làm chỗ ẩn nấp, trốn phía sau cây phát tài cao nửa người.

Cậu vừa mới đi ngang qua bàn ăn, động tác nhanh nhẹn lại không mất ưu nhã mà lụm một đĩa cánh gà, vừa ăn vừa đánh giá xung quanh, tròng mắt đảo một vòng, có một loại xảo quyệt vô cùng linh động.

--- Cậu đang quan sát nhân loại.

Là một hồ ly tinh đến từ Đại Hoang, cậu bị hệ thống triệu đến hiện đại cũng chỉ mới mấy ngày. Mặc dù hệ thống đã lâm thời bổ sung cho cậu kiến thức thời hiện đại, cũng có thể nhắc nhở trong đầu bất kỳ lúc nào, nhưng cậu vẫn chưa quá quen thuộc với thời đại này, không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Càng xui xẻo hơn là, đi tới nơi này, một thân yêu lực của cậu biến mất không còn tăm hơi, chỉ sót lại một thân thể phàm tục, mà cái “hệ thống” đột nhiên xuất hiện kia, hiển nhiên ghê gớm hơn rất nhiều so với người bình thường ở nơi này.

Hồ thức thời mới là hồ đẹp trai, trước khi hoàn toàn hiểu rõ thời đại này, Mạc Bắc Hồ dự định kẹp chặt đuôi làm hồ, thành thành thật thật nghe theo đại ca hệ thống làm việc.

Hệ thống cũng biết cậu chưa làm người được bao lâu, vì muốn đề phòng lộ tẩy nên đã bịa đặt cho cậu thân phận là -- “Cô nhi vừa mới sinh ra đã được vợ chồng ở nước ngoài nhận nuôi, cha mẹ nuôi gia cảnh bần hàn nhưng đối xử với cậu rất tốt, sau khi cha mẹ nuôi ngoài ý muốn qua đời, trong nhà còn nợ nần, thanh niên nghèo túng sa sút đi làm thuê trên đường phố bị thám tử người Hoa tinh mắt nhìn trúng, vì trả nợ mà tiến vào giới giải trí”.

Như vậy, cho dù hành vi cử chỉ và mạch não suy nghĩ của Mạc Bắc Hồ thỉnh thoảng có chút kỳ quái cũng có thể dùng lý do này để qua loa.

Nhưng tốt nhất vẫn đừng quá lộ liễu.

Mạc Bắc Hồ đóng cửa nhốt mình khổ học ba ngày, hôm nay mới chính thức xuất sơn, diện kiến các chân hào kiệt.

Cậu bất động thanh sắc quan sát khách khứa xung quanh, cho dù là tư thế uống rượu ưu nhã có phần ra vẻ hay nụ cười xã giao nhiệt tình có chút kiêu ngạo khi hàn huyên, đều rất đáng để học tập, đây gọi là học, học nữa, học mãi.

Mạc Bắc Hồ đăm chiêu, bắt chước theo, hơi điều chỉnh tư thế ăn uống của mình một chút.

Đúng lúc này, bên tai đột nhiên vang lên âm thanh chỉ mình cậu có thể nghe thấy, hệ thống vạn nhân mê thu thập giá trị tình yêu – Tên gọi tắt là A thống, bây giờ đang kích động chia sẻ một tin tốt với cậu: “Tin mừng Tiểu Hồ ơi! Xuất sư đại thắng! Cậu vừa tăng thêm một điểm giá trị tình yêu!”

“Hả?” Mạc Bắc Hồ có chút mờ mịt, theo bản năng sờ sờ sợi tóc cứng đờ của mình.

-- Hôm nay trước lúc cậu ra ngoài đã bị kéo đi làm kiểu tóc, khi tạo hình sư xịt thuốc phun keo định hình xè xè một tiếng, cậu hoảng sợ tới mức suýt chút nữa thì xù lông.

Cậu thật sự không hiểu nổi sở thích chăm sóc tóc của nhân loại, cố định rõ ràng như vậy giống như cọng lông bị bết lại, khiến hồ nhịn không được muốn l**m l**m chải chuốt, chỉ đáng tiếc chúng đều ở trên đầu, cậu l**m không có tới, cũng không biết có ai có thể giúp đỡ một miếng không...…

Cậu vừa suy nghĩ miên man vừa trả lời: “Tui vẫn chưa nói chuyện với ai mà, sao lại tăng được?”

Hệ thống đã nói rồi, nó tìm tới cậu chủ yếu là nhìn trúng thân phận hồ ly tinh của cậu, trông cậy cậu thu thập hàng ngàn hàng vạn giá trị tình yêu, bảo là nghề chọn hồ chứ hồ không chọn nghề.

Mạc Bắc Hồ còn nhớ hệ thống lúc đó một thân hào hùng tráng chí, nói muốn cậu quyến rũ cả thế giới, đứng trên đỉnh cao nhân sinh mà hô phong hoán vũ -- nếu cậu có đủ kiến thức của thế giới nhân loại sẽ biết, hệ thống của cậu không chỉ có định kiến cực kỳ sâu sắc với hồ ly tinh mà còn rất biết vẽ bánh.

“Nhất định là có người cảm thấy kinh diễm trước khuôn mặt cậu, sau đó đi hỏi thăm người khác cậu là ai!” Hệ thống vui vẻ, càng cảm thấy ánh mắt và vận may của mình đúng là quá đã, tìm được một ký chủ chỗ nào cũng tốt: “Chỉ khi biết tên cậu mới có thể nhận được giá trị tình yêu, cho nên chúng ta nhất định phải nhanh chóng đánh bóng tên tuổi của cậu!”

Mạc Bắc Hồ ngoan ngoãn gật đầu: “Tui hiểu, nhân loại cung phụng yêu tiên thì phải gọi đúng danh hào đối phương trước.”

Hệ thống: “?”

“Mặc dù hình như có chỗ nào đó không đúng lắm, nhưng cũng kiểu kiểu như vậy.”

Hệ thống tự an ủi mình, bất kể nói thế nào, dù sao Mạc Bắc Hồ cũng không phải con người, thỉnh thoảng mạch suy nghĩ có chút kỳ lạ cũng rất bình thường.

Nó không nhịn được nhớ tới ngày triệu hồi Mạc Bắc Hồ.

Ngày đó, hệ thống cuối cùng cũng hoàn thành công tác chuẩn bị trước khi đến địa cầu, mọi chuyện đều đã xong, chỉ còn thiếu ký chủ.

-- Nhưng bởi vì quá mức theo đuổi một mở đầu hoàn mỹ, hiện tại trong ví nó trống rỗng, chỉ còn lại điểm tích phân rút thăm ký chủ một lần cuối cùng.

Thật ra trước đó nó cũng rút hai ba lần rồi, nhưng kết quả đều không như mong muốn. Mặc dù ký chủ rút được thoạt nhìn đều là tuấn nam mỹ nữ, nhưng trong lúc hệ thống làm công tác chuẩn bị đã từng lăn lộn trong giới giải trí, nhìn thấy không ít mỹ nhân, ánh mắt trở nên có chút kén chọn.

--- Những người này đẹp thì đẹp thật, nhưng không có cảm giác linh hồn bị đánh trúng!

Mọi người trong giới giải trí đều nói, nổi ít dựa vào nâng, nổi nhiều dựa vào mệnh, nó luôn cảm thấy mệnh của những người này chưa đủ rõ ràng.

Mang theo ước nguyện tốt đẹp rút được kỳ tích, hệ thống lại rút một lần ký chủ cuối cùng.

Nó nhìn thấy Mạc Bắc Hồ.

Dường như Mạc Bắc Hồ đang đào tẩu, trên mặt còn dính máu, vừa quay đầu lại, hệ thống đã như bị sét đánh.

Cái gì gọi là cảm giác linh hồn bị bạo kích! Cái gì gọi là nhìn mặt đã biết có thể nổi! Cái gì gọi là hồi mâu nhất tiếu bách mị sinh!

*Hồi mâu nhất tiếu bách mị sinh: Quay đầu lại mỉm cười một cái, trăm vẻ quyến rũ liền hiện ra.

Không hổ là hồ ly tinh!

Đây chính là rút ra kỳ tích!

Hệ thống không chút do dự chọn cậu ấy.

Mạc Bắc Hồ bị nó triệu hồi tới, thoát được một kiếp trong tay yêu ma cường đại, lại từ trong lời nói lải nhải của hệ thống mà hiểu rõ tình hình, vô cùng sáng suốt mà không nói cho nó biết – Lúc đó vì muốn đào tẩu nên cậu đã dùng huyễn thuật mê hoặc với yêu ma, vừa vặn khiến cho hệ thống đang nhìn trộm cậu cũng bị liên lụy.

Mạc Bắc Hồ chột dạ nghĩ, cái này sao lại không tính là vận may tốt đây.

Hệ thống đột nhiên lên tiếng: “Ui, Tiểu Hồ cảnh giác, mục tiêu của chúng ta đến rồi!”

Mạc Bắc Hồ theo bản năng nhìn về phía cửa đại sảnh yến tiệc -- một người đàn ông tiến vào dưới sự dẫn đường của phục vụ.

Thứ đầu tiên Mạc Bắc Hồ nhìn rõ không phải khuôn mặt của hắn ta, mà là khí tràng tự nhiên tản ra sự tự tin mạnh mẽ trên người đối phương, loại khí thế chắc chắn là nhân vật chính trong bất kỳ hoàn cảnh nào, thong dong, thậm chí có chút ngạo mạn mà ngẩng đầu, nhẹ nhàng nâng ly xem như đáp lại ánh mắt của mọi người.

Cũng không biết hắn ta đang đáp lại ai, nhưng không ít người đều thụ sủng nhược kinh mà nâng ly.

Không hổ là người đàn ông tuổi còn trẻ đã được xưng là “bạo quân”.

“Chính là hắn!” Hệ thống kích động nhắc nhở: “Tổng tài Đằng Long Ảnh Nghiệp -- Thẩm Độc! Đàn ông trong đàn ông, bá tổng trong bá tổng! Tiểu Hồ, bắt lấy hắn ta, chúng ta có thể ra mắt ngay lập tức!”

Mạc Bắc Hồ: “......”

Theo quy hoạch mà Giải Trí Thiên Hỏa đưa ra, cậu còn phải học tập ít nhất hai ba năm nữa mới có thể chính thức ra mắt làm diễn viên, hệ thống không đợi được lâu như vậy, quyết định dắt cậu đi đường tắt, nên mới nhắm vào Đằng Long Ảnh Nghiệp.

Đằng Long Ảnh Nghiệp là công ty truyền hình điện ảnh lão làng trong giới giải trí, sản xuất vô số phim truyền hình điện ảnh, nhưng không biết tại sao lại chưa từng nhúng tay vào kinh doanh nghệ sĩ, cho đến khi Thẩm Độc tiếp nhận công ty, mở một công ty mới tên Giải Trí Sóng Biển, không ít người mới đều biểu hiện không tồi, đang là thời kỳ đang bay lên.

Nhưng cho dù bọn họ có mở công ty giải trí hay không, sản phẩm truyền hình điện ảnh đầu tư cũng không thể hoàn toàn dùng thành viên trong nội bộ công ty, chỉ cần được hắn ta coi trọng, lấy được vài vai diễn nhất định là không thành vấn đề.

Khách khứa đầy sảnh hầu như đều đang nhìn hắn ta, Mạc Bắc Hồ xen lẫn trong đám người quang minh chính đại mà đánh giá, cũng không tính đột ngột.

c** nh* giọng nói: “Nhưng hiện tại tui không có yêu lực, rất khó để hắn...”

“Cậu phải tự tin lên Tiểu Hồ.” Hệ thống lời nói thấm thía: “Cậu tin tưởng tôi, tôi là hệ thống vạn nhân mê thu thập giá trị tình yêu, chính là vì cậu mà chế tạo! Cậu chính là thiên tài thu thập giá trị tình yêu!”

“Căn bản không cần phải dựa vào yêu lực gì cả, chỉ cần gương mặt này! Có người chỉ cần nhìn mặt đã có thể có được mối quan hệ xã hội hoàn mỹ!”

Mạc Bắc Hồ hoang mang sờ sờ mặt mình: “A?”

Hệ thống vô cùng tự tin: “Tin tưởng chính mình, cậu chính là nam hồ ly tinh mà!”

“Lên đi! Tiểu Hồ!”

“Người đàn ông như trong phim thần tượng cần phải có một khởi đầu như phim thần tượng! Nâng ly rượu vang đỏ kia lên, cậu phải trong lúc đám đông đều đang tiến về phía hắn ta, lại không coi ai ra gì mà lướt qua người hắn, đi về phía --- người qua đường giáp phía sau hắn ta! Sau đó để lại ấn tượng sâu sắc và kinh diễm trong ánh mắt kinh ngạc của hắn ta, để cho võng mạc của hắn ta vĩnh viễn dừng lại trong thoáng nhìn kinh hồng này!”

“Được!” Mạc Bắc Hồ hít sâu một hơi, đây là công việc đầu tiên mà hệ thống giao cho cậu, hiện tại cậu không có nơi nương tựa ở thế giới này, muốn sống sót chỉ có thể dựa vào nó! Cho dù thế nào cũng không thể làm hỏng!

Cậu nhấc ly rượu vang đỏ, nâng khuôn mặt tươi cười ngây thơ vô hại lên, hoà theo dòng người tiến về phía Thẩm Độc, sau đó lơ đãng nâng bả vai lên…

“Đùng” một tiếng, Thẩm Độc rời khỏi đại sảnh yến tiệc.

--- Vút một cái trượt thẳng ra ngoài.

Toàn sảnh lặng ngắt như tờ.

Mạc Bắc Hồ kinh hoàng mở to hai mắt -- Má ơi! Nhân loại yếu ớt như vậy!

Không ngờ tới, cho dù cậu không còn yêu lực, nhục thân vẫn hơn hẳn người phàm nhiều như vậy, lần này xong rồi…

Cuối cùng cũng có người phản ứng lại, phối hợp mà phát ra một tiếng thét chói tai, có người vừa lăn vừa bò đi đỡ Thẩm Độc.

Thẩm Độc hoàn toàn ngơ ngác.

Hắn ta vừa mới lên sân khấu với phong thái bá đạo như tự mang theo nhạc nền, sao vừa mới vô ý đã bước lên con đường trượt dài của cuộc đời rồi? Hắn ta ra ngoài như thế nào?

Thẩm Độc che đầu gối, dại ra mà nhìn về phía đầu sỏ gây tội --- một thanh niên mảnh mai thậm chí có chút gầy yếu đang kinh hoảng thất thố đến mức cứng đờ tại chỗ, thoạt nhìn còn có chút nhu nhược đáng thương.

Nếu không phải vừa nãy có cảm giác giống như bị một chiếc xe ben đụng trúng, ngay cả hắn ta cũng sẽ sinh ra tâm thương tiếc.

“Thẩm Tổng! Thẩm Tổng!” Người xung quanh kinh hoảng thất thố, cái trán to của thư ký Tiểu Lưu lung lay lộn xộn trước mặt hắn ta, Thẩm Độc cuối cùng cũng hoàn hồn, âm trầm như nước đẩy mặt của đối phương ra rồi đứng lên, còn chống đầu gối.


Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh Truyện Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh Story Chương 1
10.0/10 từ 11 lượt.
loading...