Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu

Chương 134

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Giống như sau khi đột phá, mọi người đồng lòng đánh bại con rắn nước màu bạc, mặt hồ lại trở về yên ả, không còn nguy hiểm ập đến. Điều này giúp đội dị năng có được chút thời gian th* d*c.


Lương Hiển tập hợp các đội trưởng lại: “Thế giới này đã bước vào tận thế từ lâu. Quá trình tiến hoá kéo dài khiến sinh vật biến dị theo hướng khó lường. Đây là lỗi đánh giá của tôi. Ban đầu tôi xếp mức nguy hiểm là cấp C, nhưng giờ xem ra, có lẽ đây là thế giới cấp B.”



Quay về thuyền sau khi quay xong phim tư liệu, Thiên Thần Số 2 nói: “Đã cập nhật dữ liệu. Dị giới không thể chỉ đánh giá dựa vào loại hình, mà còn phụ thuộc thời gian tận thế đã diễn ra. Ví dụ: ở thế giới Trái Đất ngừng quay, mức nguy hiểm của giai đoạn đầu – giữa – cuối khác nhau hoàn toàn, và sẽ giảm dần theo thời gian. Nhưng ở thế giới tiến hoá toàn cầu hoặc lây nhiễm, mức nguy hiểm ngược lại sẽ tăng theo thời gian.”


Thấy Thiên Thần Số 2 tự động cập nhật cơ sở dữ liệu, Lương Hiển không nói thêm. Việc cấp bách hiện tại là đưa mọi người đến huyện Bình, chứ không phải phân tích tận thế. Khi trở lại thế giới thực, nhóm nghiên cứu sẽ dựa vào trải nghiệm lần này để hoàn thiện hệ thống phân loại và định cấp độ thế giới.


Chúng ta không đơn độc. Sau lưng chúng ta là một quốc gia, là thế giới, là toàn thể nhân loại. Chính sự hậu thuẫn ấy sẽ trở thành động lực để tiến về phía trước.


Lương Hiển thầm nhủ.


A Tam vừa lội từ dưới nước lên, thở hắt ra rồi tiếp lời: “Nếu là giai đoạn đầu của quá trình tiến hoá toàn cầu, cấu trúc đô thị vẫn còn, địa hình ít thay đổi, các loài mới tiến hoá chỉ trong giai đoạn khởi đầu, giống như nhân vật cấp thấp mới tạo trong game: sức chiến đấu bình thường, chưa lập phe nhóm. Dù hành động hay tác chiến đều sẽ dễ hơn bây giờ rất nhiều.”


“Còn hiện tại, địa hình đã thay đổi mạnh, các loài tiến hoá đã hình thành thế lực, biết hợp tác, có trí tuệ sơ cấp. Trong tình huống như vậy đúng là khó nhằn.”


Một thành viên kỳ cựu khác, Đồ Tử Thạch tiếp lời: “Nhưng cũng có lợi. Chiến đấu theo kiểu ‘đánh BOSS’ nghĩa là khi ta hạ được kẻ chủ chốt, coi như đã ‘phá đảo’ khu vực đó. Ví dụ bức tường dây leo hay con rắn bạc dưới nước, sau khi đánh bại chúng, khu vực này sẽ không còn công kích bất ngờ, trừ phi còn một BOSS lớn hơn.”


Người luôn trầm lặng là Tần Lực cũng nói: “Địa hình thay đổi hoàn thành, phân chia ranh giới lãnh thổ. Sẽ không xảy ra chuyện đang ở dưới nước đột nhiên nhảy ra một con sư tử. Tình huống bất ngờ giảm đi, dễ triển khai bố trí chiến đấu hơn.”


Mọi người thay nhau phân tích, không còn tình trạng ngày trước chỉ có một mình Lương Hiển đưa ra phán đoán.


Một đội trưởng trong đội dị năng cảm khái: “Các huấn luyện viên trẻ hơn chúng tôi, đa số chỉ là sinh viên. Nhưng khả năng ứng biến và phân tích tổng hợp lại mạnh đến mức này.”


Nếu anh ta không nói, có lẽ đội dị năng cũng không nhận ra rằng mình đã thay đổi đến mức thoát thai hoán cốt.


Nghiêm Vĩnh Phong bật cười: “Hồi trước ở thế giới ký sinh, bọn tôi bị một đám sinh vật há miệng phun xúc tu dọa đến run lẩy bẩy, chỉ biết trốn sau lưng Đàm Nghiên, ngay cả hỗ trợ cơ bản cũng không làm nổi, toàn dựa vào anh ấy bảo vệ. Giờ ngẫm lại, thế giới đó thật ra rất đơn giản, cỡ cấp D thôi. Quái vật ký sinh tấn công đơn điệu, điểm yếu rõ ràng. Dù không có dị năng, chỉ với vũ khí hạng nặng cũng đủ sức chiến đấu.”


Thế mà lúc đó ai nấy đều vô dụng như nhau.



Khâu Tề Chính nói với đội trưởng vừa cảm thán: “Đừng vội, cứ từ từ. Trải qua thêm vài thế giới nữa là tiến bộ à.”


Trưởng thành không phải lý thuyết suông. Chỉ có trải qua máu và nước mắt mới thật sự lớn lên.


Đàm Nghiên đứng một bên nhìn các chiến sĩ trẻ đang bàn luận sôi nổi, lắng nghe tiếng cát thời gian len lỏi trôi.


Tổ chức để anh và nai con theo đội lần này vì lo ngại sự cố. 300 chiến sĩ mới vừa thức tỉnh năng lực, khó lòng ứng đối tình huống ngoài dự đoán. V* kh* h*t nh*n hình người Đàm Nghiên chính là lớp bảo hiểm cuối cùng.


Nhưng nhìn tình hình hiện tại, các chiến sĩ xử lý rất tốt, không cần anh ra tay.


Đàm Nghiên xoa đầu nai con, nở nụ cười nhẹ.


Sau một giờ hành trình an toàn, Lương Hiển dẫn đầu xuống thuyền. Hắn giẫm thử mặt đất rồi khẽ nhíu mày.


Mặt đất đầy bùn lầy, phía trước là bụi rậm trải dài vô tận.


Đầm lầy bụi rậm.


“Tình hình tệ hơn tôi dự đoán.”


Lương Hiển nhảy lại lên thuyền, dấu giày bùn theo hắn kéo thành một vệt dài.


“Đầm lầy?” Nghiêm Vĩnh Phong tinh mắt hỏi.


“Ừ.” Lương Hiển gật đầu, giọng nặng nề: “Rừng rậm, hồ nước, đầm lầy… Thành phố B mà chúng ta quen thuộc, ở thế giới này đã biến thành hệ sinh thái đất ngập nước khổng lồ.”


Đầm lầy được mệnh danh là “quả thận của Trái Đất”, cùng với “lá phổi của Trái Đất” là rừng và “trái tim của Trái Đất” là đại dương tạo thành ba hệ sinh thái lớn nhất hành tinh. Đây là tổng hoà các khu vực thực vật ưa ẩm, bán thuỷ sinh thuộc hệ sinh thái đất liền, dòng chảy, nước tĩnh, cửa sông và biển. Dù chỉ bao phủ 6% bề mặt địa cầu, đầm lầy lại cung cấp môi trường sống cho 20% số loài đã biết trên thế giới.


Trong môi trường như vậy, vô số sinh vật tiến hoá chưa rõ được thai nghén. So với rừng và biển có cấu trúc sinh vật tương đối đơn nhất, sự nguy hiểm của vùng đất ngập nước gần như không thể dự đoán.


Điều Lương Hiển lo nhất lúc này lại là phương tiện di chuyển. Phương tiện mặt đất thông thường không thể đi trong đầm lầy, còn trực thăng nhiều nhất chỉ chở được hơn 30 người, trong khi họ có tới 500 người.


A Tam suy nghĩ rồi nói: “Có vẻ chỉ có thể dùng tàu đệm khí. Nhưng chúng ta không mang theo. Cậu làm được không?”



Tàu đệm khí có lực cản cực thấp khi di chuyển, tốc độ có thể đạt 60–80 km/h, rất phù hợp cho sông nội địa, ghềnh thác và đầm lầy. Loại lớn nhất hiện nay có thể chứa khoảng 400 người. Tối thiểu họ cần hai chiếc.

Tàu đệm khí (trong ảnh là Zubr của Hải quân Nga)
Lương Hiển cố nhớ lại bản thiết kế tàu đệm khí từng xem, không quá tự tin: “Có thể thử.”


Dì Dương lấy toàn bộ phương tiện hiện có trong không gian ra. Mọi người xuống thuyền, tập hợp bên hồ, cẩn trọng quan sát dưới chân. Dù điều kiện khắc nghiệt, đội hình vẫn giữ vị trí: dị năng không bị thương đứng ở ngoài cùng để bảo vệ những người còn lại.


Lương Hiển đứng cạnh số phương tiện mang theo, sắc mặt nặng nề. Dựa vào năng lực của hắn, cải tạo nguồn điện tàu điện ngầm còn khả thi, chứ tạo mới một chiếc tàu đệm khí khổng lồ thì vô cùng khó.


Thật ra còn một cách để băng qua đầm lầy. Người Evenk du mục ở Siberia dùng xe trượt kéo bằng tuần lộc để vượt đầm lầy. Nai con có sức mạnh rất lớn, hoàn toàn có thể kéo được 500 người.


So với tàu đệm khí kết cấu phức tạp, chế tạo một xe trượt lớn chở 500 người đơn giản hơn nhiều.


Nhưng…


Lương Hiển nhìn sang nai con. Nai con đang thong thả đi vòng quanh bên cạnh Đàm Nghiên, như thể cố ý khoe bốn cái chân dài, dáng vẻ kiêu ngạo lưu luyến.


Nai con có tình cảm đặc biệt với Lương Hiển và Đàm Nghiên. Nếu nhờ nó kéo xe, nó chắc chắn sẽ không từ chối.


Không được. Lương Hiển tự nhắc mình.


Dù là Đàm Nghiên hay nai con đều có vô số cách giải quyết khó khăn trước mắt. Nhưng mục đích của chuyến đi này là rèn luyện các chiến sĩ, bồi dưỡng đội dị năng tương lai, không thể tiếp tục dựa vào họ.


Không sao. Ý thức lực của mình rất mạnh.


Lương Hiển âm thầm cổ vũ bản thân. Hắn dùng ý thức lực bao lấy các phương tiện, liên tục gợi lại bản thiết kế tàu đệm khí trong đầu, dồn toàn bộ tinh thần vào việc phân giải và tái cấu trúc chúng thành tàu đệm khí.


Quá trình này vô cùng gian nan. Nhưng trong mắt những người khác, chỉ thấy hắn giang tay ra, các phương tiện tự tách rời rồi biến thành vật thể khác.


Một nhà khoa học người Mỹ thốt lên: “Ngày hôm nay, tôi đã chứng kiến vô số kỳ tích. Bất kể là thế giới kỳ dị này hay Người dị năng.”


Năng lực của Lương Hiển đặc biệt hữu dụng ở một thế giới lạ lẫm. Hắn có thể giải quyết vấn đề thiếu vật tư, kết hợp với dì Dương, hai người gần như là kho vũ khí di động.


Trước mắt mọi người, một tàu đệm khí khổng lồ xuất hiện trên mặt đất, có thể chứa khoảng 350 người. Bên cạnh còn có khoảng hai mươi chiếc tàu đệm khí nhỏ, mỗi chiếc chở được mười người.



Số vật liệu còn lại được Lương Hiển tái tổ hợp thành ô tô để dì Dương cất vào không gian.


Hắn chống vào thân tàu, th* d*c: “Người thường và thương binh lên tàu lớn, 30 chiến sĩ bảo vệ họ. Những người còn lại lên tàu nhỏ, di chuyển xung quanh tàu lớn, linh hoạt hộ tống.”


Nói xong, Lương Hiển gục xuống thân tàu. Việc cải tạo rút cạn ý thức lực của hắn, đầu hắn bây giờ đau nhói, suy nghĩ thôi cũng khó khăn.


Lương Hiển nằm trên tàu, chỉ tay sang Khâu Tề Chính: “Tôi phải vào trạng thái ngủ để khôi phục ý thức lực, khoảng hai tiếng. Thời gian này ông chỉ huy, A Tam hỗ trợ.”


Khâu Tề Chính không phải mạnh nhất, nhưng sở hữu năng lực đặc biệt nhất. Khả năng tổ chức và chỉ huy không kém Lương Hiển, chỉ thiếu kinh nghiệm xử lý sự cố đột phát, nên cần A Tam hỗ trợ.


Phân công xong, Lương Hiển kiệt sức ngủ thiếp đi, trở thành một thành viên của nhóm thương binh.


Đội ngũ không bị rối loạn vì Lương Hiển kiệt sức. Khâu Tề Chính tiếp quản quyền chỉ huy, bình tĩnh sắp xếp mọi người lên thuyền. Bên cạnh cậu có 5 Người dị năng với các năng lực khác nhau, tiện cho cậu tập hợp sức mạnh của 5 người trong tình huống khẩn cấp, lựa chọn loại năng lực phù hợp nhất.


Sau khi chuẩn bị ổn thoả, còn chưa khởi động  tàu đệm khí, Khâu Tề Chính đã dứt khoát ra lệnh: “Đốt!”


Trong đầm lầy có rất nhiều bụi cây thấp, điều kiện không phù hợp cho đội tàu lớn di chuyển. Thêm vào đó, hệ sinh thái phức tạp, động vật lưỡng cư, bò sát, chim và côn trùng đều vô cùng phong phú. Những sinh vật này có kích thước nhỏ, dễ ẩn nấp trong bụi rậm và tấn công. So với việc bị đánh úp rồi trở tay không kịp, dọn sạch nguy cơ ngay từ đầu thì tốt hơn.


Có thể đưa ra mệnh lệnh quyết liệt như vậy, Khâu Tề Chính rõ là kẻ gan dạ. Ngày thường cậu rất ít nói, mỗi lần mở miệng đều là để điều hòa quan hệ trong đội, đặc biệt là chăm lo cho Thôi Hòa Dự với cái mỏ dễ đắc tội người khác. Khâu Tề Chính luôn nghiêm túc hoàn thành mọi nhiệm vụ cấp trên giao.


Lương Hiển giao đội ngũ lại cho Khâu Tề Chính cũng vì cậu hiểu rất rõ bản thân. Cậu không mạnh như Đàm Nghiên, không có tầm nhìn xa như Lương Hiển, vậy thì chỉ còn cách dùng phương pháp trực diện nhất để loại bỏ mọi rủi ro.


Vì đã biết loại hình thế giới, mọi người mang theo vật tư rất đầy đủ. Không chỉ không gian của dì Dương chất đầy vũ khí, các chiến sĩ cũng mang theo không ít. Trước đó họ đã dùng rất nhiều súng phun lửa trong rừng rậm, hiện tại còn dư một ít.


Ở dị giới, vũ khí có thể dùng thì phải dùng hết mức, không được lãng phí dị năng.


Súng phun lửa lại gầm lên. Dưới sự hỗ trợ của dị năng hệ phong, bụi cây nhanh chóng bốc cháy. Vô số côn trùng ẩn trong đó bị ép phải bay ra. Qua ống nhòm, ngay cả người thường cũng có thể thấy chúng đáng sợ đến mức nào.


Muỗi hoạt động ban đêm, kích thước trung bình lớn bằng nắm tay, vòi hút máu tựa kim thép, chỉ vài con là đủ g**t ch*t một người trưởng thành. Từng đàn muỗi dày đặc lao ra từ một mảng bụi rậm rộng lớn, “vo ve” ào đến, cánh lướt qua bụi cây như lưỡi dao thép, chém rụng vô số cành lá.


Chúng còn gọi là muỗi hả?!


Đáng sợ hơn là chúng không chỉ có vài con, mà là cả một quần thể, ước chừng phải hơn mười vạn.



Chúng lao lên trời, che kín bầu sao, đen đặc như mây vỡ.


Có người trên thuyền không kìm được hét lên. Dù chiến sĩ được huấn luyện nghiêm ngặt không mất bình tĩnh, nhưng đối diện cảnh tượng này, không ít người rùng mình nổi da gà.


Khâu Tề Chính nhìn chằm chằm đàn muỗi, ngay khoảnh khắc chúng ập xuống, cậu hô lớn: “Phòng thủ!”


Tần Lực cùng ba dị năng phòng ngự khác lập tức dựng khiên năng lượng bao trùm toàn bộ 21 chiếc tàu đệm khí. Đồng thời, các quả bom cháy đặt sẵn ở vách bảo hộ hai bên đồng loạt nổ tung. Trong lớp bảo hộ, mọi người nghe thấy tiếng “vo ve” trở nên sắc nhọn, giống như lũ muỗi đang đau đớn giãy giụa.


Khoảng nửa tiếng sau, nghe xác nhận an toàn từ Đồ Tử Thạch, Khâu Tề Chính mới để Tần Lực mở khiên. Mọi người thò đầu ra nhìn, thấy quanh thuyền có vô số xác muỗi đen sì trợn mắt chết, khiến ai nấy lạnh sống lưng.


Đây chỉ là một loại sinh vật trong đầm lầy mà thôi.


A Tam suy nghĩ rồi trấn an: “Đừng hoảng quá. Sinh vật đầm lầy ở thế giới bình thường không đáng sợ như thế này. Một hệ sinh thái hoàn chỉnh không bao giờ xảy ra tình trạng tuyệt chủng hàng loạt. Với kích thước như thế, số lượng muỗi theo lẽ thường không thể nhiều đến vậy, tài nguyên đầm lầy có hạn. Số lượng này chứng minh rằng vô số sinh vật đã bị loại bỏ trong quá trình tiến hóa. Nói cách khác, loài còn sống sót được chắc chắn rất ít.”


Lời này khiến mọi người thở phào. Nếu tất cả côn trùng trong đầm lầy đều sống sót và tiến hóa đến mức này, họ căn bản không thể rời khỏi nơi này.


Tiến hoá nghĩa là đào thải quy mô lớn. Để tranh giành tài nguyên và không gian hữu hạn của đầm lầy, sẽ không thể tồn tại một quần thể nào đủ sức đối chiến với loài muỗi này.


Ít nhất là giới côn trùng không còn.


Khâu Tề Chính ngẩng đầu nhìn trời. Họ đã ở thế giới này hơn tám giờ, bầu trời bắt đầu sáng. Đây là dấu hiệu tốt, không phải ai cũng có thị lực như Nghiêm Vĩnh Phong; ban đêm luôn là điều kiện tốt nhất cho lũ ẩn nấp. Ban ngày dễ nhìn thấy đòn tấn công hơn, phản kích cũng dễ hơn.


Cậu không vội cho đoàn tiến lên, mà chờ thêm một lúc, xác nhận muỗi hoặc bị thiêu chết, hoặc đã bị khói hun chạy mất, mới ra lệnh xuất phát.


Số xác muỗi không nhiều bằng số lượng họ đối mặt trước đó. Chắc là biết họ khó đối phó, phần lớn đã rút lui. Những sinh vật này có trí khôn nhất định, biết phối hợp tấn công. Ban ngày có thể sẽ có sinh vật khác kéo đến.


Mặt trời khó nhọc nhô lên khỏi đường chân trời. Phía trước, diện tích lớn bụi rậm cũng đã được quét sạch. A Tam dẫn nhóm dị năng hệ thủy dập tắt lửa,  tàu đệm khí cuối cùng cũng được khởi động.


Đàm Nghiên để Lương Hiển gối đầu trên đùi mình. Nhìn Khâu Tề Chính tiếp nhận vai trò chỉ huy, anh dần yên lòng.


Cho dù không có kỳ ngộ như Lương Hiển, đội dị năng cũng không hề chùn bước.


Đây không phải đội ngũ dựa vào một cá nhân.


Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu Truyện Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu Story Chương 134
10.0/10 từ 24 lượt.
loading...