Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu

Chương 133


Khác với sự ung dung của nai con và Thiên Thần Số 2, các chiến sĩ dị năng đứng trên boong tàu luôn căng thẳng quan sát mặt nước. Các đòn tấn công đến từ dưới nước kín đáo hơn nhiều so với trên đất liền, và cũng nguy hiểm hơn.



Suy cho cùng, con người là sinh vật thuộc về đất liền, dưới nước không phải là sân nhà của họ. So với sự chủ động trong khu rừng, khi đứng giữa hồ nước, ai cũng trở nên thận trọng hơn hẳn.


Đàm Nghiên nhìn từng gương mặt trẻ tuổi xung quanh, định ra tay hỗ trợ, lại bị Lương Hiển kéo vào khoang tàu.


“Tin bọn em.” Lương Hiển nghiêm túc nói. “Gần bảy tháng hành động và huấn luyện không phải vô ích. Trong thế giới cấp C này, em tin họ có đủ thực lực ứng phó mọi tình huống.”


“Tôi biết. Mọi người đều rất xuất sắc.”


Đàm Nghiên cười khổ. “Chỉ là… tôi quen với việc bảo vệ người khác. Không dễ thích nghi với cảm giác khoanh tay đứng nhìn.”


“Anh không hề đứng nhìn.”


Lương Hiển nắm chặt tay Đàm Nghiên: “Đối với bọn em, sự hiện diện của anh chính là chỗ dựa tinh thần. Dù phía trước hiểm nguy thế nào, chỉ cần anh còn ở đây, bọn em sẽ không ngừng tiến lên.”


Tay Lương Hiển lạnh và hơi run, cố chấp giữ chặt lấy Đàm Nghiên.


Em ấy đang sợ, sợ mình rời đi.


Đàm Nghiên hiểu rõ, Lương Hiển đang nói với anh rằng nhân loại cần anh, quốc gia cần anh, hắn cần anh. Dù là vì lý do gì, họ đều đang cầu xin anh ở lại thế giới này lâu hơn.


Đàm Nghiên siết chặt tay lại, dùng hơi ấm lòng bàn tay mình truyền cho ngón tay lạnh buốt của hắn.


Anh chỉ có thể làm được đến thế, không cách nào đưa ra lời hứa hẹn.


Lương Hiển không ở lại khoang tàu lâu. Với tư cách chỉ huy của hành động lần này, hắn không thể rời khỏi vị trí chỉ huy, chỉ nhân cơ hội an ủi Đàm Nghiên mà lưu luyến chút hơi ấm ngắn ngủi.


Đóng lại cửa khoang tàu, hắn trở về dáng vẻ vị chỉ huy nghiêm túc lý trí, luôn đưa ra quyết định chính xác vào đúng thời điểm. Sự mềm yếu, bất lực và luyến lưu bị hắn để lại sau cánh cửa.


Để bảo vệ những điều mong manh ấy, hắn buộc phải cứng cỏi.


Lương Hiển bước đến bên Nghiêm Vĩnh Phong, hỏi: “Còn bao lâu nữa đến đất liền?”


“Khoảng một tiếng nếu chạy hết tốc lực.” Nghiêm Vĩnh Phong đáp. “Ông mau đào tạo người thay tôi đi, mắt tôi sắp mù rồi.”


Lương Hiển: “Chỉ cần xuất hiện nhân tài phù hợp, tôi sẽ chuyển sang cho ông ngay. Tình hình dưới nước thế nào?”



“Có một đàn cá nhỏ răng sắc đang bơi tới. Nhưng răng chúng không đủ để xuyên thép của chiến hạm. Chúng ta đang chạy hết tốc lực, dù là cá biến dị cũng không thể vừa đuổi theo vừa cắn thủng thép.”


“Nghĩa là, ngoài bầy cá nhỏ, chắc chắn còn có sinh vật khác phối hợp tấn công, mức độ ẩn nấp rất cao, đến cả mắt ông cũng nhìn không thấy.”  Lương Hiển phân tích.


“Tại sao lại nghĩ vậy? Chúng chỉ là cá thôi mà.”


Nghiêm Vĩnh Phong cau mày. “Cho dù tiến hóa, chẳng lẽ còn biết phối hợp liên loài?”


Giọng Lương Hiển cực kỳ nghiêm túc: “Nơi này là thành phố B với hàng chục triệu dân. Nếu mạt thế của thế giới này là tiến hóa toàn cầu, ngay cả cá – nhóm động vật có xương sống thấp nhất cũng tiến hóa, thì không lý gì con người lại không. Nhưng bây giờ, trung tâm quốc gia – thành phố B lại trở thành lãnh địa của dị chủng, thì còn điều gì không thể xảy ra? Tôi thiên về khả năng sinh vật trong hồ có tổ chức. Và không chỉ cá, tất cả sinh vật thủy sinh như rong, rêu, bèo đều không thể bỏ qua.”


Lương Hiển cầm bộ đàm, nói với phòng điều khiển chiến hạm: “Dùng định vị sóng siêu âm, kiểm tra bốn phía xem có sinh vật nào mắt thường không thấy.”


Sau nhiều nỗ lực của bộ kỹ thuật, họ đã chế tạo thành công bộ đàm có thể liên lạc cự ly gần trong thế giới này. Nếu ai bị tách khỏi đội, trong phạm vi 3 km vẫn có thể liên hệ và truy dấu.


Ba phút sau, phòng điều khiển báo cáo: “Cách 2 km, có một sinh vật thủy sinh khổng lồ đang tiếp cận. Khả năng cao có năng lực mô phỏng, trong suốt dưới nước. Theo định vị sóng siêu âm, là sinh vật hình rắn, dài khoảng 20 mét, đường kính tầm 1 mét.”


Màn hình nhận tín hiệu mô phỏng hình dáng sinh vật. Nghiêm Vĩnh Phong và Đồ Tử Thạch nhìn vào, cả hai đều sững sờ.


“Cái này… chẳng lẽ là… rồng?” Mắt Nghiêm Vĩnh Phong suýt rơi khỏi hốc.


Ở dưới nước lặng lẽ đến gần họ, còn điều khiển bầy cá thu hút sự chú ý. Loại sinh vật này e rằng chỉ có trong truyền thuyết…


Lương Hiển trừng hắn ta: “Rồng là linh vật do con người thời cổ đại tưởng tượng ra dựa trên vô số sinh vật, không phải là loài thật sự tồn tại. Thứ này nhiều nhất chỉ là một con rắn nước đã tiến hóa. Lưỡng cư có mức độ tiến hóa cao hơn cá, trong bối cảnh thế giới đặc biệt, việc nó dùng một phương thức mà chúng ta chưa rõ để khống chế những sinh vật thủy sinh yếu hơn không phải điều không thể.”


Bất kể lúc nào, Lương Hiển cũng kiên định theo chủ nghĩa duy vật. Hồi ở thế giới vật chất tối, dù có “quỷ” lơ lửng bên cạnh, hắn vẫn có thể dùng trạng thái “thể ý thức” để giải thích tất cả hiện tượng dị thường trước mắt.


Sự kiên định đối với khoa học của Lương Hiển đúng là khiến người ta phải khâm phục.


“Còn chưa đến ba phút nữa là nó sẽ lặng lẽ áp sát chúng ta. Bầy cá nhỏ miệng nhọn răng sắc kia đâu?” Lương Hiển hỏi.


“Chúng ở xa hơn, nhưng tốc độ bơi rất nhanh, ước chừng cũng khoảng ba phút.” Nghiêm Vĩnh Phong đáp.


“Con rắn nước sẽ tấn công từ hướng nào?” Lương Hiển hỏi Đồ Tử Thạch.


Đồ Tử Thạch nhắm mắt tập trung dự đoán một giây, sau đó mở mắt nói: “Hướng mười giờ.”


“Chắc chắn sẽ có đòn tấn công vô hình…” Lương Hiển sờ cằm, lập tức lấy bộ đàm gọi cho A Tam: “Chú ý dưới thuyền và xung quanh các anh.”


Khoảng 30 giây sau, từ bộ đàm vang lên giọng căng thẳng của A Tam: “Cậu không nói thì tôi còn chưa phát hiện. Thủy thảo dưới nước đang điên cuồng sinh trưởng, đáy hồ không còn chỗ đặt chân nữa. Với tốc độ này, thêm hai phút nữa là quấn vào thuyền. Ai mà rơi xuống nước sẽ bị chúng trói chặt!”


“Tôi biết rồi. Chúng muốn kéo chiến trường xuống dưới nước, đó là sân nhà của chúng, dễ phát huy sức mạnh hơn. Súng ống của chúng ta bị cản trở trong môi trường nước, uy lực kém xa trên cạn.”



Ngón tay Lương Hiển gõ nhẹ lên lan can: “Vậy thì kéo chiến trường lên mặt nước. Đánh giặc bắt vua trước!”


Còn hai phút, thời gian chuẩn bị không nhiều. Lương Hiển nhanh chóng gọi vài đội trưởng đến, phân công nhiệm vụ xong, Nghiêm Vĩnh Phong lập tức nhảy xuống nước.


Vừa chạm nước liền có một dị năng hệ Thủy đỡ lấy Nghiêm Vĩnh Phong, bảo vệ hắn ta.


Trong bóng tối, Nghiêm Vĩnh Phong vẫn nhìn được dưới nước. Hắn ta nhanh chóng bơi tới đáy thuyền, nhìn mảng thủy thảo dày đặc phía dưới mà không khỏi hít một hơi lạnh.


Với tốc độ sinh trưởng này, chỉ cần chậm thêm ba mươi giây nữa, toàn bộ chiến hạm sẽ bị kéo xuống đáy hồ. Một khi rơi xuống nước, người thường và dị năng không phải hệ Thủy đều sẽ gặp thảm họa. Khi đó họ vừa phải cứu người, vừa phải đối mặt với vô số cá ăn thịt cùng con quái vật khổng lồ hình rắn chưa rõ mặt mũi ra sao.


Đến lúc rút thanh đao dài 40 mét rồi. Nghiêm Vĩnh Phong thầm nghĩ, rút con dao găm nhỏ bên hông, chém mạnh xuống đám thủy thảo dưới thuyền.


Ý thức lực ngưng tụ thành trường đao không bị cản bởi nước. Một nhát chém sắc bén xé rách toàn bộ hồ nước, tạo thành một rãnh đứt tầng dưới đáy.


Giúp tôi.


Nghiêm Vĩnh Phong ra hiệu với dị năng hệ Thủy. Người kia gật đầu, gọi thêm một đồng đội hệ Thủy khác. Hai người đứng hai bên, đồng thời vận lực, tạo ra lực đẩy đối nghịch, hình thành một xoáy nước cuốn Nghiêm Vĩnh Phong xoay tròn cực nhanh.


Trên mặt nước, A Tam và ba dị năng dùng hết sức giữ ổn định chiến hạm, không để nó bị xoáy nước kéo lệch.


Nghiêm Vĩnh Phong đang xoay với tốc độ cao rút thêm một con dao găm nữa, hai tay siết chặt. Dựa vào lực xoáy, hắn ta biến thành cánh quạt thép với bán kính 40 mét, đường kính 80 mét, lấy bản thân làm tâm, xoay thẳng vào thủy thảo vô tận.


Nghiêm Vĩnh Phong hóa thân thành máy gặt thủy thảo, nơi hắn ta đi qua không còn cọng nào sống sót. Trận cuồng phong hình lưỡi đao đường kính 80 mét cuốn sạch đáy hồ, “xoẹt xoẹt xoẹt” chém nát vụn toàn bộ thủy thảo.


Thủy thảo dốc sức sinh trưởng, nhưng chúng là sinh vật mềm, không chịu nổi lưỡi đao xé nước này. Chúng chưa kịp quấn vào thuyền đã bị “con quay” Nghiêm Vĩnh Phong nghiền nát, mảnh lá tả tơi lơ lửng trôi theo dòng.


Cùng lúc đó, trên mặt nước, Lương Hiển quát: “Bắn!”


Súng bắn cá gắn trên chiến hạm phóng ra một mũi lao móc, lao thẳng về phía sinh vật ẩn hình dưới nước gần họ.


Súng dùng dây cao su lực kéo mạnh, uy lực cực lớn, chuyên đối phó sinh vật thủy sinh cỡ lớn. Nhược điểm là không điều chỉnh hướng sau khi bắn, nếu mục tiêu nhỏ hoặc né nhanh thì chịu thua.


Tuy nhiên mục tiêu trước mặt là sinh vật đường kính gần một mét, quá lớn để né tránh.


Con vật đang lặng lẽ tiếp cận phát cuồng giãy giụa sau khi bị đâm trúng, phát ra một tiếng kêu thảm thiết như kim loại sắc rạch lên kính, chói tai đến mức khiến tất cả trong khoang thuyền ù tai, chóng mặt. Vài người không chịu nổi nôn ngay vào góc.


Cảm xúc bực dọc dâng lên từ đáy lòng, một số người ý chí yếu nảy sinh ý nghĩ muốn lao khỏi khoang thuyền nhảy xuống nước.


Đúng lúc nhóm người thường sắp không chịu nổi, âm thanh kia đột nhiên biến mất, như thể bị thứ gì đó cách ly hoàn toàn.


Đàm Nghiên không hề bị ảnh hưởng bước ra ngoài, nhìn thấy xung quanh chiến hạm đã được một vành đai chân không bao phủ. Là dị năng hệ Phong, họ đã dốc hết sức tạo ra khu vực chân không để ngăn tiếng kêu ảnh hưởng đến người thường.



Lương Hiển mắt không chớp, tiếp tục ra lệnh: “Kích nổ!”


Ngòi nổ gắn trên súng bắn cá lập tức kích hoạt, phát nổ trên thân sinh vật khổng lồ.


Đội dị năng dĩ nhiên không thể thỏa mãn với một đòn này. Trên chiến hạm có một hàng ống phóng súng bắn cá, các mũi lao liên tục được b*n r*, nổ tung trên cơ thể đồ sộ của con quái vật, tiếng kêu thảm vang lên không dứt, nước hồ bị nhuộm đỏ.


Dưới nước, cơn xoáy không chỉ thu hoạch thủy thảo mà còn khiến bầy cá ăn thịt nhỏ tạm thời không thể lại gần. Sinh vật khổng lồ gọi mãi cũng không thấy tay sai tới giúp. Không chịu nổi đòn công kích dưới nước, nó bất ngờ phóng mình lên mặt hồ.


Mất đi tấm màn nước che chắn, mọi người cuối cùng cũng nhìn rõ toàn bộ diện mạo của sinh vật khồng lồ.


Đó là một con mãng xà khổng lồ màu bạc, miệng dài hơn rắn bình thường, răng sắc nhọn, trên đỉnh đầu mọc hai khối thịt như có thứ gì đó sắp trồi ra. Vảy nó dưới ánh trăng sáng rực ánh bạc, chỉ là lúc này đã bị nhuộm máu, đẹp đến rợn người.


Nó rít lên một tiếng, rồi bất ngờ bay vọt lên. Tại vị trí bảy tấc mọc ra hai cánh giống loài dơi, hình dạng quái dị, lơ lửng trên không, lè lưỡi rắn về phía mọi người.


“B-bay bay được!” Đồ Tử Thạch kinh ngạc bật thốt, “Rắn sắp hóa rồng!”


Các chiến sĩ dị năng cũng chấn động. Sinh vật thế này trước giờ họ chưa từng thấy.


Trong khoang thuyền, nhóm người thường được bảo vệ cố nén buồn nôn, bò ra cửa sổ, lấy máy ảnh điên cuồng chụp lại.


Cảnh này ở thế giới bình thường, cả đời đừng hòng nhìn thấy.


Chỉ có Lương Hiển vẫn lạnh lùng vô cảm. Hắn ngẩng đầu nhìn sinh vật xinh đẹp kỳ ảo đang treo mình giữa không trung, ra lệnh: “Tổ phòng ngự chuẩn bị bảo vệ thuyền. Những người còn lại, khai hỏa!”


Có vẻ đôi cánh của nó vừa mới mọc, không đủ khỏe, khả năng di chuyển kém hơn khi ở dưới nước. Mà nay không còn nước cản, Lương Hiển càng dám dùng vũ khí hạng nặng.


Chiến hạm được trang bị đầy đủ hỏa lực. Theo lệnh của Lương Hiển, toàn đội đồng loạt tấn công. Hệ thống định vị giúp các chiến sĩ khóa chặt mục tiêu, tay bắn tỉa còn bắn xuyên cánh của nó.


Con rắn há miệng, hình như định phun khí độc, nhưng làn sương vừa thoát ra đã bị dị năng hệ Phong thổi tan, không thể chạm đến chiến hạm.


Hỏa lực hạng nặng oanh kích liên tục lên thân nó. Kiểu tấn công tầm xa này vừa bảo vệ người thường, vừa khiến nó khó lòng phản công.


Trận tấn công kéo dài gần năm phút, cuối cùng nó không trụ nổi nữa. Đôi cánh rách nát chằng chịt, nó rơi nặng nề xuống hồ.


Lương Hiển nhìn sang Đồ Tử Thạch. Đồ Tử Thạch gật đầu, ý bảo nguy hiểm đã được loại bỏ.


Lương Hiển ra lệnh ngừng bắn. Sau khi quan sát thêm một lúc, thấy con rắn thật sự chìm xuống đáy hồ, hắn mới bảo các chiến sĩ dị năng bị thương quay về khoang thuyền chữa trị.


Nghiêm Vĩnh Phong choáng váng đầu óc được một dị năng hệ Thủy đỡ lên mặt nước, leo lên boong thuyền rồi nhổ ra một ngụm nước. Hắn ta nằm bẹp xuống, mệt mỏi nói: “Đáng tiếc, con rắn đó đẹp như vậy, nếu cho nó thêm chút thời gian, không biết sẽ tiến hóa thành dạng gì nữa.”


“Chúng ta không có ý làm hại, là nó chủ động tấn công trước. Chúng ta buộc phải ra tay để tự vệ.” Lương Hiển đưa tay kéo Nghiêm Vĩnh Phong dậy, vẻ mặt lãnh đạm.



Nghiêm Vĩnh Phong vỗ vai hắn: “Đừng giả bộ, rõ ràng ông cũng tiếc mà. Với người cuồng khoa học như ông, thấy sinh vật kỳ dị thế này mà không được nghiên cứu kỹ, còn phải giết nó… trong lòng chắc khó chịu hơn ai hết.”


“Tôi bây giờ là chỉ huy. Tất cả phải đặt đại cục lên đầu.”


Sắc mặt Lương Hiển vẫn bình thản. Ở tuổi 21, sự trầm ổn của hắn đã hơn rất nhiều người ba bốn chục tuổi.


Trưởng thành rồi… Nghiêm Vĩnh Phong thầm cảm khái.


Cậu thiếu niên ngày nào bó bột vẫn đòi tham gia quân huấn, ở thế giới khác liều mạng muốn rời khỏi lồng bảo hộ của Đàm Nghiên để thức tỉnh dị năng, từng phải gánh chịu cơn cuồng phong xé trời trong thế giới cộng hưởng… Nay đã thành một chỉ huy có thể dẫn dắt đội dị năng bình tĩnh đối mặt dị giới.


Còn mình thì sao?


Nghiêm Vĩnh Phong nằm trên boong thuyền, nhớ lại cảnh mình thu hoạch thủy thảo ban nãy, nhìn lên mặt trăng mà bật cười.


Mình cũng trưởng thành rồi.


Hắn ta lắc lắc cái đầu còn choáng, chống khuỷu tay bò đến mũi thuyền, nói với chiến sĩ dị năng bên cạnh: “Lấy giúp tôi cái ghế.”


Thấy Nghiêm Vĩnh Phong tựa vào ghế, Lương Hiển nhíu mày hỏi: “Ông còn ráng được không?”


Nghiêm Vĩnh Phong day day giữa trán: “Được. Tôi là đôi mắt của đội, không thể nhắm lại.”


Thấy hắn ta kiên quyết như vậy, Lương Hiển không ép nữa, vỗ mạnh lên vai hắn ta: “Nếu không chịu nổi thì nói. Tôi còn phương án khác.”


“Được.” Nghiêm Vĩnh Phong tựa lưng vào ghế, nở nụ cười nhẹ nhõm.


Đàm Nghiên rất mạnh. Anh đi phía trước, người phía sau chỉ cần đi theo là được. Anh đem lại cảm giác an tâm, cũng vì thế mà những người đi cùng rất khó cảm nhận được gió táp mưa sa từ thế giới bên ngoài, khó mà thật sự trưởng thành.


Lương Hiển không mạnh đến thế. Hắn hiểu cảm giác yếu đuối. Chính vì vậy, hắn rõ hơn bất kỳ ai về sức mạnh của sự đoàn kết. Khi gom những con người nhỏ bé lại với nhau, sức mạnh ấy có thể vượt xa một cá thể gấp mười, gấp trăm lần.


Kéo người kiệt sức và bị thương vào khoang thuyền, Lương Hiển thống kê quân số. Trải qua hai môi trường chiến đấu, tổng cộng 103 người không thể tiếp tục chiến đấu, trong đó 12 người trọng thương, 46 người bị thương nhẹ, 45 người kiệt sức, tất cả đều không nguy hiểm đến tính mạng.


Lực chiến còn lại 197 người, cần bảo vệ 303 người thường và người bị thương, cách mục tiêu 100 km.


Không ai tử vong.


Lương Hiển siết chặt nắm tay, âm thầm cổ vũ cho mình.


Còn ổn, vẫn có thể tiếp tục chiến đấu.


Trong màn đêm tĩnh lặng, nai con chở Thiên Thần Số 2, ghi lại trọn vẹn từng cảnh chiến đấu mạo hiểm.


Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu Truyện Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu Story Chương 133
10.0/10 từ 24 lượt.
loading...