Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu

Chương 119


Hiện trường nhất thời trở nên hỗn loạn. 


Nai con ngước đôi mắt vô tội nhìn Kiều Tri Học. Nó chỉ cắn máy tính để xả giận, vì không muốn thứ… không phải người… cũng không phải sinh vật… nói chung là “thứ đó” gọi Lương Hiển là mẹ. Nào ngờ lại bị người nó sợ nhất đe dọa, còn bảo muốn lấy gạc của nó. Gạc của nó còn chưa mọc mà!



Lương Hiển vẫn chìm trong cú sốc một thanh niên 20 tuổi chưa kết hôn, sau một năm đã ôm hai “đứa con”, đã thế cả hai còn không phải người, bố của chúng không cùng một người… đủ loại quan hệ rối rắm khiến thế giới quan của hắn vỡ nát.


Từ lúc Thiên Thần Số 2 xuất hiện, Thôi Hòa Dự gần như không nhìn ai khác. Trong lúc mọi người đang rà soát lại quan hệ, cậu ta lén ôm chiếc máy tính qua, phát hiện khi chế tạo máy tính, Lương Hiển đã làm sẵn cổng mạng, cổng USB và bộ thu tín hiệu không dây. Cậu ta giúp Thiên Thần Số 2 kết nối wifi của căn cứ, rồi dùng ngôn ngữ máy tính nhắn vào máy:


– Năng lực dị năng của tôi có thể đưa ý thức vào trong máy tính. Khi nào rảnh tôi dẫn bé đi chơi nha?


Thiên Thần Số 2 lập tức trả lời bằng ngôn ngữ máy tính:


– Dạ được, cảm ơn bác Thôi.


Úi chà, một đứa trẻ rất lễ phép.


Thôi Hòa Dự cố ý đáp lại:


– Theo bối phận Trung Quốc, tôi là bạn học của mẹ bé. Bé phải gọi tôi là chú Thôi mới đúng.


Bên này, Thôi Hòa Dự thì cố tình gieo vào đầu Thiên Thần Số 2 một số quan niệm kỳ quái; đội dị năng thì túm tụm lại xem kịch luân lý gia đình; còn người duy nhất có khả năng giữ trật tự Bộ trưởng Vu…


Bộ trưởng Vu đờ người.


Ông thật sự không hiểu, tại sao chỉ trong một năm ngắn ngủi mà cuộc đời con trai mình lại phong phú đến mức này?


Ông sinh được một đứa con trai, bây giờ đã trở thành ông ngoại của một con nai và một cái máy tính?


Bộ trưởng Vu không phải người câu nệ. Ông không vì nai con và Thiên Thần Số 2 không có huyết thống với Lương Hiển mà phủi bỏ. Nai con và Lương Hiển có vướng mắc lượng tử, trí tuệ lại vượt xa người thường. Ông còn cố tình để nai con biểu hiện tốt trước mặt “du học sinh nước ngoài” vì yêu thích nó.


Dù không có huyết thống, liên kết tinh thần giữa nai con và Lương Hiển không thể xem nhẹ. Ông mất rất lâu mới chấp nhận việc nai con là cháu mình (khi đó còn có việc Lương Hiển thất lạc ở thế giới khác ảnh hưởng). Ông cảm thấy bản thân đã rất rộng lượng rồi.


Nhưng ông không ngờ mình sẽ có đứa cháu thứ hai, thậm chí còn chẳng phải “sinh vật”, khó chấp nhận hơn hẳn đứa trước.



Chỉ có Kiều Tri Học vẫn giữ được bình tĩnh.


Sau khi dạy dỗ nai con xong, anh ta thấy hành động của Thôi Hòa Dự, liền lấy lại máy tính: “Nói cho tôi biết tình hình thế giới của cậu.”


Thiên Thần Số 2 đã lén đọc dữ liệu camera của Lương Hiển, nói ngay: “Ngôn ngữ quá yếu để mô tả. Tôi dùng video.”


Vừa dứt lời, bức tường phòng họp liền hiện lên ảnh chiếu. Thiên Thần Số 2 phát lại đoạn video Lương Hiển từng ghi.


Nó còn biết cắt dựng video. Những đoạn lâu la không quan trọng đều bị lược bỏ, ví dụ như vài tiếng Đàm Nghiên chờ Lương Hiển tỉnh lại, chỉ dùng phụ đề chú thích. Đoạn nào cần tua nhanh thì tua, cần chậm thì chậm, mạch lạc đến mức chuyên nghiệp hơn cả biên tập phim.


Dùng thời gian bằng một bộ phim, Thiên Thần Số 2 khái quát toàn bộ thông tin.


Mọi người rơi vào im lặng.


Thân phận thật của Đàm Nghiên, Kiều Tri Học ở thế giới kia đã qua đời từ lâu, tiến hóa đi đến tận cùng sẽ khiến não bộ sụp đổ và phát điên… Tất cả đều là tin tức gây sốc, khó ai tiêu hóa ngay được.


Chỉ có Kiều Tri Học vẫn bình thản.


Anh ta gõ bàn thu hút mọi ánh mắt, bình tĩnh nói: “Không có gì đáng kinh ngạc. Tôi đã sớm nghi ngờ Đàm Nghiên là ý thức đến từ thế giới khác.”


Mọi người: “…”


Đối với người khác là tin động trời, vào tay Kiều Tri Học lại thành “tôi đoán trước rồi”, IQ chèn ép người ta quá đáng.


Đàm Nghiên nhìn sang Kiều Tri Học. Kiều Tri Học cũng nhìn lại, nói: “Ký ức của Đàm Nghiên có đoạn trống, Tổ nghiên cứu đã phát hiện từ rất sớm. Nhưng đa số người như Từ Minh Vũ, cho rằng Đàm Nghiên cố ý giấu chuyện xảy ra ở dị giới. Tôi vẫn luôn quan sát điện não đồ của anh ấy, phát hiện không phải vậy.”


“Khi tổ nghiên cứu mới tìm thấy Đàm Nghiên, hỏi phần sau khi vào dị giới, câu trả lời của anh ấy cơ bản là ‘không có gì để nói’, hầu như không gặp ai ở dị giới. Trong lúc trả lời, anh ấy kết nối với máy đo nói dối. Tôi cũng nhờ chuyên gia tâm lý phân tích, kết quả là Đàm Nghiên không nói dối.”


“Nhưng về sau, anh ấy lại nói mình từng có chút tiếp xúc với người của dị giới. Sau lần tiếp xúc đó, tâm trạng anh ấy rất tệ, nên từ đó mỗi lần vào dị giới đều cố gắng tránh gặp người. Khi dị năng đội muốn dò hỏi tin tức về dị giới, anh ấy luôn phản đối. Tôi đã kiểm tra điện não của Đàm Nghiên, anh ấy vẫn không nói dối.”


“Ngoài dữ liệu, bản thân tôi rất tin vào phẩm hạnh của Đàm Nghiên. Anh ấy là kiểu người ngay thẳng hiếm có. Những điều không muốn nói, anh ấy có thể giữ im lặng, nhưng tuyệt đối không lừa dối.”


“Vậy thì vì sao lại xuất hiện tình trạng như vậy? Tôi không sao hiểu nổi… cho đến khi ý thức tà ác đến Trái Đất, hai người Thẩm Phiêu và Ngụy Thần Hi lần lượt bị gã chiếm thân. Đều bị cùng một ý thức nuốt trọn, lẽ ra tính cách họ phải giống nhau. Nhưng thực tế hoàn toàn khác biệt.”


“Xuất hiện khác biệt như vậy, chắc hẳn là do ý thức gốc của thân thể đã ảnh hưởng đến ý thức tà ác. Dù đối phương có thể điều chỉnh biến hóa ấy, cũng phải trải qua một giai đoạn hòa hợp.”


“Đến lúc này, tôi đột nhiên nhớ đến tình trạng của Đàm Nghiên và đặt ra giả thuyết: có phải anh ấy cũng bị như vậy? Hai luồng ý thức giao thoa khiến ký ức bị đứt đoạn?”



“Đàm Nghiên có thể từ dị giới quay về vì vô tình nắm được phương pháp phân giải bản thân thành các hạt đặc biệt để xuyên qua màng vũ trụ. Lương Hiển muốn làm được đã phải hấp thu vô số tinh hạch, đối đầu ý thức tà ác, còn phải tích lũy lượng kiến thức khổng lồ. Nhưng Đàm Nghiên 18 năm trước chỉ là một cảnh sát bình thường vừa xuất ngũ, trình độ tốt nghiệp trung học, xui xẻo trở thành người đầu tiên rơi vào dị giới, thế mà tự mình lĩnh ngộ được phương pháp phân giải? Nếu có, chỉ có thể gọi là kỳ tích.”


“Đó là kỳ tích thứ nhất. Tiếp đến là kỳ tích thứ hai – Rubik.”


“Cách Đàm Nghiên xếp Rubik quá mức kinh người, người bình thường không thể làm được. Tôi từng dùng giả thuyết “Rubik và thế giới song song” để giải thích, nhưng hơi gượng ép. Vì dù Đàm Nghiên đã trải qua bốn mươi năm, hơn ngàn lần xoay, thì số lượng biến hóa của Rubik không thể dùng con số để hình dung. Chỉ bốn mươi năm, có đủ không?”


“Thứ ba, ý thức tà ác đặc biệt coi trọng Đàm Nghiên, luôn tránh đối đầu với anh ấy. Ngoài việc muốn nuốt anh ấy, gã còn có một nỗi kiêng sợ mơ hồ. Chúng ta đều biết ý thức tà ác luôn tự cho mình ở trên vạn vật; ngay cả Lương Hiển đã hấp thu vô số tinh hạch, trong mắt gã chỉ là rác. Vậy tại sao một cảnh sát bình thường như Đàm Nghiên lại khiến gã sinh sợ hãi?”


“Thứ tư, thi thể dưới bia mộ.”


“Chuyện này tôi chưa từng công bố. Tôi đã đối chiếu gen của thi thể ấy với kho gen Trung Quốc, muốn tìm ra gia tộc của người đó. Nhưng trong toàn bộ kho gen, không có bất cứ gia tộc nào tương đồng. Anh ta là con người, nhưng cấu trúc DNA có chút khác biệt so với người hiện đại.”


“Xét đến việc nghĩa trang cũ ở huyện Bình đa phần là di cốt xưa, tôi mạnh dạn đẩy thời gian lùi về một trăm năm, hai trăm năm… cho đến khi lùi đến một ngàn năm trước, tôi phát hiện chuỗi gen của thi thể dưới mộ có vài đoạn dị thường tương hợp với một số DNA còn sót lại của hài cốt một nghìn năm trước.”


“Một điểm có thể gọi là kỳ tích. Nhưng bốn kỳ tích liên tiếp nối thành dây, chỉ có thể dẫn ra một đáp án.”


“Đàm Nghiên giống như ý thức tà ác, thậm chí còn cao cấp hơn. Khi ý thức của Đàm Nghiên lúc trẻ lần đầu xuyên qua đã gặp được anh ta. Vì lý do nào đó mà đến thế giới này, làm việc cần mẫn cả đời, quên đi ký ức trước kia. Giả thuyết này quá táo bạo, nhưng là đáp án duy nhất tôi có thể nghĩ ra.”


Mọi người: “…”


Các nghi vấn bị bỏ ngỏ nay được xâu chuỗi. Thân phận của Đàm Nghiên tuy chấn động, nhưng sau lời giải thích của Kiều Tri Học, ai cũng thấy dễ dàng tiếp nhận.


Thì ra đã có nhiều dấu hiệu như vậy, chỉ là họ không nhận ra.


Bộ trưởng Vu hỏi: “Sau khi Giáo sư Kiều nói chuyện với tôi, tôi luôn muốn hỏi anh một câu. Vì sao có lúc anh cho rằng mình chưa từng tiếp xúc dị giới, có lúc nhớ rằng từng tiếp xúc nhưng không vui vẻ gì?”


Đàm Nghiên đáp: “Bốn mươi năm nay, tôi – tức ý thức hiện tại, chưa tiếp xúc ai trong dị giới. Nhưng ‘tôi trước đây’ đã từng gặp. Tôi thậm chí từng thử biến thành một con côn trùng để cảm nhận góc nhìn của nó, nhưng kết quả vô cùng nhàm chán. Có lẽ từ khi tôi gia nhập đội dị năng, ý thức trước kia đã dần thức tỉnh, hiện giờ hai phần ký ức đã hòa làm một.”


Bộ trưởng Vu đứng lên: “Thay mặt đất nước, tôi muốn nói với đồng chí Đàm Nghiên, cảm ơn anh vì những cống hiến đối với quốc gia và thế giới. Cảm ơn anh vì đã tình nguyện trở thành người của thế giới chúng tôi. Chỉ cần anh đồng ý, anh sẽ mãi là công dân Trung Quốc!”


Nói xong, Bộ trưởng Vu nghiêm trang giơ tay chào.


Đàm Nghiên cũng đứng lên, đáp lại bằng động tác chào quân đội tiêu chuẩn.


Hai đoạn ký ức, hai ý thức, hai cuộc đời, vào khoảnh khắc này hòa làm một. Anh trong tôi, tôi trong anh, từ đây không còn tách rời.


Cho dù Đàm Nghiên chọn làm ai, Chỉ cần anh coi mình là người của đất nước này, đất nước sẽ không bao giờ từ bỏ anh.



Bộ trưởng Vu: “Chào đồng chí Đàm Nghiên!”


Tất cả thành viên dị năng đội đồng loạt đứng dậy chào. Nai con cố gắng giơ móng lên ngang đầu. Trên màn hình, Thiên Thần Số 2 cũng đưa bàn tay mũm mĩm lên chào theo.


Con người thế giới này thiếu Đàm Nghiên một lời cảm ơn.


“Tôi rất vui,” sau khi ngồi xuống, Đàm Nghiên cảm khái, “trên đường trở về, tôi đã suy nghĩ có nên nói ra thân phận thật của mình hay không. Tôi muốn tiếp tục sống với cái tên Đàm Nghiên, tôi không muốn phủ định cuộc đời này, cứ lo mọi người không thể chấp nhận. Giờ nhận được sự thừa nhận của mọi người, tôi thật sự rất vui.”


Lương Hiển ôm vai anh: “Không ai phủ định anh đâu, chúng ta mãi mãi là người một nước, người một nhà.”


Hắn ôm chặt Đàm Nghiên, nai con chen đầu vào giữa hai người bằng sức mạnh to lớn của mình, tạo ra khung cảnh thân mật của một gia đình ba người.


Thiên Thần Số 2 tròn mắt ngưỡng mộ, rất muốn chui vào cùng. Nó cũng là người nhà mà!


Nhưng anh trai không thích nó, còn nói nó là con riêng.


Kiều Tri Học khép laptop lại, nhét vào lòng ba người: “Nè, một nhà bốn người.”


Nai con: “…”


Đàm Nghiên mỉm cười xoa đầu nai con: “Đừng dỗi nữa, ba đâu có không chấp nhận Thiên Thần Số 2. Ba đã hứa rồi, sẽ luôn yêu thương và bảo vệ em nó.”


Nai con: “…”


Nếu hươu biết rơi lệ, có lẽ nó đã khóc thành một dòng sông.


Mọi người đều xúc động. Đến cả Thôi Hòa Dự luôn thích chọc Lương Hiển cũng không nói lời nào, yên lặng nhìn một nhà bốn người.


Riêng Kiều Tri Học vẫn giữ phong cách phá không khí. Sau khi để Đàm Nghiên, Lương Hiển và nai con lần lượt tỏ ý thân thiết với Thiên Thần Số 2, anh liền mở laptop ra, thản nhiên nói: “Việc thứ nhất đã xong. Việc thứ hai, tôi ở thế giới song song đã chết không tính là vấn đề, vì đó là thế giới song song, có hay không có một ‘tôi’ khác đều bình thường. Điều cấp bách là việc thứ ba, cũng là điều mọi người, quốc gia và nhân loại quan tâm nhất: lỗ hổng’, dị năng, tiến hóa, con người rồi sẽ đi về đâu.”


Tuy rằng phá không khí, nhưng sau giây phút xúc động, đúng là cần một người kéo lý trí mọi người trở lại. Chưa kể điều Kiều Tri Học nói liên quan đến sinh tồn của toàn nhân loại.


“Về chuyện này, tôi có vấn đề muốn hỏi Đàm Nghiên,” Kiều Tri Học nói. “Theo tính toán của tôi, thân thể của anh đã tồn tại cả ngàn năm. Điều đó liên quan tới ý thức lực sao?”


“Có,” Đàm Nghiên gật đầu. “Khi ý thức mạnh tới một cấp độ nhất định, có thể đánh thức sức sống của thân thể, nhưng còn tùy vào cường độ ý thức và tiềm năng cơ thể. Con người sau khi nắm giữ ý thức lực, tuổi thọ có thể tăng vài năm, nhưng không nhiều. Muốn tăng mạnh tuổi thọ, cần quá trình chọn lọc gene tự nhiên kéo dài hàng ngàn, hàng vạn năm.”


“Trong đoạn video Thiên Thần Số 2 phát lúc nãy có một chi tiết tôi rất để tâm: thế giới của chúng ta là trạm trung chuyển không gian. Cụ thể là thế nào? Có liên quan đến ‘lỗ hổng’ không?” 



“‘Lỗ hổng’ thực ra là một hiện tượng tự nhiên cực kỳ đặc biệt của màng vũ trụ,” Đàm Nghiên giải thích. “Giả thuyết trước đây về việc không gian sụp đổ hoặc ý thức Trái Đất đều không toàn diện. Vũ trụ không bài xích bất kỳ giống loài nào, hành tinh cũng không bận tâm về ký sinh trên mình. Tận thế vừa là tai nạn vừa là cơ hội. Trong thế giới Thể vũ trụ, ‘lỗ hổng’ chính là cơ hội lớn nhất. Một màng vũ trụ muốn thăng cấp lên thành Thể vũ trụ, yếu tố quyết định là sự xuất hiện của ‘lỗ hổng’. Đây cũng là lý do khi Ý thức tà ác phát hiện thế giới của Lương Hiển có ‘lỗ hổng’, nó lập tức từ bỏ việc nuốt chửng ý thức của em ấy, và lợi dụng em ấy để tới đây.”


Đàm Nghiên chưa từng nói chuyện này ở thế giới khác.Anh muốn đợi đến khi trở lại hiện thực để nói trước mặt mọi người.


“Nhưng ‘lỗ hổng’ sẽ không ngừng lan rộng. Nếu không có anh cứu giúp, Trái Đất và thậm chí cả vũ trụ sớm muộn gì cũng bị nuốt chửng.”


“Chưa đến mức tuyệt vọng như vậy,” Đàm Nghiên lắc đầu. “Theo lịch sử sinh thành của Thể vũ trụ mà tôi từng học, ‘lỗ hỗng’ xuất hiện ngẫu nhiên, không biết nó sẽ nằm ở thế giới nào. Nhưng một khi xuất hiện, điều đó có nghĩa là con người của vũ trụ này có thể thông qua ‘lỗ hổng’ tiến vào vũ trụ hạ chiều.”


“Ý anh là, các thế giới tận thế thực chất là vũ trụ hạ chiều?”


“Đúng. Vẫn là nguyên lý áp suất đơn giản: chúng ta không thể thông qua ‘lỗ hổng’ để đi vào vũ trụ cao chiều hoặc thế giới song song, chỉ có thể đi vào vũ trụ hạ chiều. Trong mắt mỗi loài sinh vật, các vũ trụ hạ chiều khác nhau. Trong mắt loài người, nó đương nhiên là thế giới tận thế đã sụp đổ. Nếu trên Trái Đất hiện tại có một loài khác có chiều không gian khác, thì qua ‘lỗ hổng’, chúng cũng sẽ bước vào một loại vũ trụ hạ chiều khác.”


Đàm Nghiên nhíu mày, không biết phải giải thích sao cho đơn giản: “Trước đây có một vấn đề: vì sao ‘lỗ hổng’ nuốt vô số vật thể, nhưng khi chúng ta trở về, một số vật thể cố định lại xuất hiện đúng như cũ, chứ không theo chúng ta trở về từ cổng truyền tống? Bởi vì chúng là vật chết, không có ý thức. Thực tế, chúng chưa từng ‘biến mất’, mà ở trong lớp kẽ giữa hai thế giới, hoặc trong ‘lỗ hổng’. Chỉ có con người mang ý thức, mới bị đưa tới thế giới khác.”


Mọi người: “…”


Khó hiểu quá, thiết lập nhân vật của Đàm Nghiên thay đổi rồi, trở thành giống Lương Hiển rồi. Cái này gọi là “vợ chồng đồng lòng” trong truyền thuyết sao!


Nội dung rất trừu tượng, nhưng Kiều Tri Học vẫn hiểu được bằng sức mạnh trí tuệ của mình. Anh ta gật đầu nói: “Hiểu rồi. Có thể coi ‘lỗ hổng’ như một đường hầm không ngừng mở rộng, nơi thông ra sẽ khác nhau tùy từng sinh mệnh. Sinh vật sống sẽ đi vào vũ trụ hạ chiều thấp hơn một chút so với bản thân; còn vật vô sinh nằm lại trong đường hầm. Khi đường hầm biến mất, chúng sẽ xuất hiện lại tại chỗ cũ.”


“Đại khái là như vậy,” Đàm Nghiên gật đầu. Cách giải thích của Kiều Tri Học rõ ràng hơn cách của anh.


“Vậy việc thăng cấp thành Thể vũ trụ là như thế nào?”


“Khi một thế giới xuất hiện ‘Lỗ hổng’, điều đó có nghĩa là sinh vật nơi đó có khả năng tiến hóa. Tôi cứu Đàm Nghiên trẻ tuổi, nên tôi thức tỉnh trước. Thực tế dù không có tôi, khi ‘Lỗ hổng’ liên tục xuất hiện và nuốt ngày càng nhiều người, trong hàng tỷ người trên thế giới, sớm muộn cũng sẽ xuất hiện cá thể tiến hóa. Có thể đến cuối cùng, từ hàng tỷ người chỉ còn lại vài chục nghìn, những người sống sót đó sẽ là nhân loại tiến hóa. Họ không ngừng trải qua các ‘lỗ hổng’ rồi quay trở về. Cho đến một ngày, ‘lỗ hổng’ xuất hiện khắp mọi nơi trên thế giới, vũ trụ sẽ thăng cấp thành Thể vũ trụ, và có thể tự do đi lại đến các màng vũ trụ hạ chiều. Dĩ nhiên, dù tiến hóa rồi thì vẫn còn những vũ trụ cao chiều hơn. Chúng ta chỉ có thể qua lại trong các vũ trụ thấp hơn mình.”


“Nói cách khác, nếu không có anh, Trái Đất cuối cùng sẽ chỉ còn lại rất ít người vượt qua chọn lọc tự nhiên, và những người sống sót đó sẽ dần trở thành giống như anh?”


Bộ trưởng Vu trầm ngâm hỏi, “Như vậy nghĩa là ‘lỗ hổng’ là vấn đề không thể giải quyết?”


“Đúng vậy,” Đàm Nghiên gật đầu. “Trước thảm họa không thể né tránh, chúng ta chỉ có thể đối mặt.”


—————————


Lời tác giả:


Aaaa, cuối cùng thiết lập lớn nhất của tôi cũng được bật mí rồi! Không biết mọi người có hiểu nổi không… Không hiểu thì đọc lại vài lần nhé.


Sách đọc trăm lần, tự nhiên sẽ ngộ ra (:з∠)


Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu Truyện Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu Story Chương 119
10.0/10 từ 24 lượt.
loading...