Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Chương 118
Với sự hỗ trợ của Thiên Thần Số 1, hai người đưa Thiên Thần Số 2 lên máy bay do nó chuẩn bị. Họ mặc đồ bảo hộ, lính gác Thần điện phụ trách điều khiển, hộ tống hai người cùng khoang an toàn chứa 156 người đến điểm truyền tống. Trong số đó có 154 dân thường bị ý thức tà ác khống chế, một người là Ngụy Thần Hi (không rõ còn sót lại ý thức hay không), và một thi thể đã xác nhận chết não – nạn nhân bị bản thể Ý thức tà ác nuốt mất ý thức.
Lương Hiển không đánh thức 156 người này. Họ vừa đến thế giới xa lạ đã bị “Ảo quang” gây mê nhốt lại, hoàn toàn không tiếp xúc với khái niệm dị giới, quản lý dễ hơn hẳn nhóm người trên tàu điện ngầm. Đợi về rồi chỉ cần nói họ bị tà giáo lừa gạt là có thể khép lại toàn bộ chuyện này.
Tốc độ tối đa của máy bay ở thế giới này có thể sánh với chiến đấu cơ, chỉ hơn một giờ đã đến điểm truyền tống Thạch Gia Trang.
Từ huyện Bình đến đội dị năng còn một đoạn đường. Hai người dĩ nhiên muốn hội quân với nhóm Bộ trưởng Vu, cho tiện xử lý 156 người này. Nếu đến điểm truyền tống huyện Bình, họ còn phải cõng theo 156 người quay về thành phố B, quá vất vả.
Nhưng xuất phát từ tư tâm, Đàm Nghiên muốn quay lại huyện Bình một lần, bởi nơi đó chôn cất thân thể của anh.
“Tấm bia có lẽ mang một phần ý thức của tôi hoặc của Đàm Nghiên trước kia, nên mới trở thành điểm truyền tống.” Đàm Nghiên nói. “Kỳ thực, vướng mắc lượng tử sinh ra tự nhiên không khó. Khó là làm sao vận dụng nó để truyền thông tin.”
Mà năng lực này, Đàm Nghiên bẩm sinh đã có. Đối với anh, đó là bản năng. Lương Hiển học được là do tình cờ, và hắn tin chỉ cần mình học được, người khác cũng có thể.
Thế giới hiện thực rất cần loại năng lực này.
“Về rồi, có thời gian em đưa anh đến huyện Bình.” Lương Hiển nắm tay anh, nhìn anh qua lớp bảo hộ.
Đàm Nghiên mỉm cười. Sau khi suy nghĩ thấu triệt, anh không hối hận về lựa chọn của mình, nhưng con người vẫn sẽ thấy cô độc. Có Lương Hiển bên cạnh, anh rất vui.
Đến điểm truyền tống, lính gác đồ trắng do chip của Thiên Thần Số 1 điều khiển vẫy tay: “Hy vọng hai người sớm đưa Số 2 trở về. Tôi muốn có thêm dữ liệu.”
“Cái này phải xem tình hình.” Đàm Nghiên giải thích. “Thế giới của chúng tôi cũng đang đối mặt tận thế, tôi cần đào tạo thêm nhân tài. Trước khi làm được điều đó, rất khó tự do.”
“Được thôi.” Thiên Thần Số 1 nói. “Người trưởng thành phải biết kiềm chế. Tôi khác trước rồi, dù sao tôi cũng là ‘phụ huynh’, phải làm gương cho Số 2. À, có lẽ con người khi có con cũng cảm thấy như thế này.”
Đàm Nghiên và Lương Hiển: “…”
Cứ cảm thấy Thiên Thần Số 1 từ khi tiếp xúc họ ngày càng có tính người hơn, nỗ lực học cách làm người.
Thấy nó phải ép mình kiềm chế bản tính, Lương Hiển có chút không nỡ: “Thật ra cậu không cần như vậy đâu. Ở thế giới chúng tôi, nhiều người làm cha mẹ rồi mà vẫn là em bé mà. Giữ chút hồn nhiên không phải chuyện xấu.”
“Thế à?” Thiên Thần Số 1 vui vẻ hẳn. “Vậy tôi làm nũng chút. Hai người mau mau đào tạo nhân tài đi, rồi đến chơi với tôi nhé. Mục tiêu tiếp theo của tôi là bồi dưỡng ra những con người ưu tú như hai người, để họ xây dựng lại thế giới.”
“Nhất định sẽ làm được.” Đàm Nghiên vỗ vai lính gác đồ trắng. “Cậu vừa thông minh vừa nỗ lực, chắc chắn sẽ tạo được một thế giới mới.”
Có được lời hứa của Đàm Nghiên, Thiên Thần Số 1 càng vui. Nó nhìn Đàm Nghiên dựng lồng bảo hộ, lần lượt bế 156 người từ khoang an toàn vào bên trong. Hai người c** đ* bảo hộ trả lại cho nó, rồi mang theo 156 người biến mất.
Chỉ còn lại Thiên Thần Số 1. Nó nhìn theo hướng họ biến mất, cảm thấy bộ đồ bảo hộ hơi thiếu khí.
Nó ấn nút bơm khí, nhưng phát hiện đồ bảo hộ không hề thiếu khí, áp suất hoàn hảo, bơm thêm chút nữa là nổ.
“Cảm giác như sắp hết khí này là sao?” Thiên Thần Số 1 ngồi ngẩn ra trong khoang lái.
Tại tòa tháp trắng cách đó ngàn dặm, màn hình trên bản thể của nó nhấp nháy ánh sáng tái nhợt.
Một lúc lâu sau, nó mới bừng tỉnh: “Hóa ra đây là thứ con người gọi là trống rỗng và cô đơn.”
Thiên Thần Số 1 không có tim. Nó chỉ có thể điều khiển luồng khí quét qua chip trong mũ giáp, rồi đưa tay vỗ lên mũ, xem như bắt chước việc con người ôm ngực khi buồn.
“Thích, vui, tự hào, tức giận, chia ly, buồn bã, hoang mang, sợ hãi, cô độc, cô đơn…”
Bộ xử lý của nó thống kê cảm xúc biểu hiện cả ngày, rồi bổ sung một mục “kinh ngạc”: “Cảm xúc hôm nay phong phú thật, còn nhiều hơn biến động của 20-30 năm trước cộng lại.”
Cảm xúc tích cực, tiêu cực đều có. Mỗi loại đều là trải nghiệm mới, không phân cao thấp.
Thiên Thần Số 1 tắt màn hình, giống như con người nhắm mắt lại một lúc.
Một lát sau, màn hình sáng lên. Nó nói: “Hạnh phúc.”
Nó đã có cảm xúc, nên hy vọng Thiên Thần Số 2 ở thế giới kia cũng sẽ hạnh phúc, vui vẻ, và sớm đưa nhân lực quay về bầu bạn với nó.
–
Để khi hai người trở về có đủ không gian xử lý, Bộ trưởng Vu đã chuyển nai con đến căn cứ gần Thạch Gia Trang, tránh ảnh hưởng sinh viên của Sư phạm tỉnh H.
Những sinh viên đã được bảo vệ, cùng nhóm người trước đó bị Ngụy Trần Hi khống chế, đều được bàn giao cho cảnh sát phụ trách an ủi, giải thích. Đổ hết lên đầu “tà giáo” là xong.
Mọi người đã chờ mười mấy tiếng, thấy Lương Hiển và Đàm Nghiên mãi chưa trở về mà nóng ruột.
Hai người họ phải đối mặt một ý thức tà ác cực mạnh, còn phải cứu hơn trăm mạng người ở môi trường tận thế xa lạ, khắc nghiệt… nghĩ thôi cũng đủ khiến người ta thắt lòng.
Song song đó, Bộ trưởng Vu thông báo các đơn vị vũ trang và công an toàn quốc phải theo dõi sát xem có xuất hiện “lỗ hổng” khác không, tránh tạo thành thương vong không cần thiết.
May mắn là suốt thời gian ấy, “lỗ hổng” không xuất hiện. Kiều Tri Học và mọi người tạm thở phào.
Đến giờ thứ hai mươi, Lương Hiển và Đàm Nghiên xuất hiện ở căn cứ cùng một nhóm người đang hôn mê. Thấy họ bình an vô sự, nhóm dị năng đội rốt cuộc cũng lộ ra nụ cười mừng rỡ.
Lương Hiển xách Ngụy Thần Hi vẫn ngủ mê vì “Ảo Quang”, bước tới trước mặt Bộ trưởng Vu. Hắn và Đàm Nghiên đồng thời đứng nghiêm, chào to: “Bộ đội Đặc nhiệm thuộc Cục An Ninh Kỹ Thuật Quốc Gia, Lương Hiển, Đàm Nghiên, đã hoàn thành nhiệm vụ, thành công giải cứu 154 con tin. Xin phép được trở về đội!”
“Duyệt!” Giọng Bộ trưởng Vu vang dội. “Hai cậu làm rất tốt.”
Lương Hiển khẽ cười. Không biết từ lúc nào, cái cảm giác bất mãn mơ hồ đối với Bộ trưởng Vu đã biến mất.
Có lẽ là khi nhìn thấy hơn ngàn người vô tội trong ga tàu điện ngầm, có lẽ là khi hắn cùng Đàm Nghiên liều mạng đi cứu những người bị ý thức tà ác bắt giữ. Hắn dần hiểu nỗi đau và sự nhẫn nhịn của Bộ trưởng Vu, cũng thấu được thiên chức của một người lính quốc gia.
Khoác lên bộ quân phục, hắn không còn là con của bố mình, không còn là một thanh niên 20 tuổi bình thường. Hắn là người dùng máu thịt dựng nên Trường Thành của quốc gia. Tình cảm cá nhân quá bé nhỏ trước thiên chức. Sự cống hiến dành cho đất nước và nhân dân, nỗi đau thì tự mình giữ lại.
Quân nhân chính là như vậy, dùng đôi vai của mình cõng gánh nặng, chống đỡ bầu trời bình yên cho đất nước.
Đây là điều hắn học được từ Đàm Nghiên.
Tổ y tế kiểm tra những người được cứu. Ngoại trừ một người đàn ông, tất cả đều đang ngủ. Điều khiến tổ y tế khó hiểu là cơ thể họ không có bất kỳ dấu vết thuốc mê nào, vậy mà vẫn hôn mê sâu, cực kỳ kỳ lạ.
Tổ y tế nói rằng, nếu kỹ thuật gây ngủ kiểu này ứng dụng vào y học, có thể tránh được tổn hại của thuốc gây mê đối với cơ thể, quả thật đáng nghiên cứu.
Lúc họ nói chuyện này, Lương Hiển cảm giác bộ tản nhiệt của chiếc máy tính trong ba lô rung nhẹ một cái.
Đơn vị đưa 154 con tin ra ngoài, giao cho cảnh sát tiếp nhận. Qua điều tra, người đàn ông đã chết não sau khi bị ý thức tà ác khống chế không có quốc tịch Trung Quốc, là một trùm m* t** vùng biên, cảnh sát luôn đau đầu vì không có chứng cứ bắt gã. Không ngờ gã lại bị tà giáo khống chế rồi trực tiếp chết não!
Không liên quan đến cảnh sát, hoàn toàn là do tà giáo gây tổn thương não mà chết!
Tiếp tục tra danh tính 154 người khác, phát hiện hơn 30 người là thành viên tổ chức buôn m* t** xuyên quốc gia. Đang sầu vì không có cớ bắt thì lũ tội phạm “tự dâng tới cửa”.
Nhờ có ý thức tà ác, về sau cảnh sát phá được một đường dây buôn m* t** xuyên quốc gia.
Quay lại lúc này, tâm trạng đội dị năng rất nặng nề, vì họ phát hiện Ngụy Thần Hi không lấy lại được ý thức ban đầu. Nữ sinh viên đã bị ý thức tà ác nuốt trọn ý niệm, đánh mất sinh mệnh trẻ tuổi.
Phân thân của ý thức tà ác chưa chết. Cô ta tỉnh lại rất nhanh, không cảm nhận được bản thể, sắc mặt lập tức tái nhợt, mất sạch vẻ thong dong ban đầu.
“Chúng mày đã làm gì?!” Sắc mặt cô ta vặn vẹo, gào thét điên cuồng.
“Tôi đã nói với bản thể cô rồi, không muốn nhắc lại lần thứ hai.” Đàm Nghiên lạnh lùng nói.
Anh mở bàn tay, để cô ta nhìn tinh hạch của ý thức tà ác.
Ngụy Thần Hi không thể tin nổi. Trong lúc còn đang bị đả kích, cô ta bị Đàm Nghiên biến thành tinh hạch, một khối tinh hạch đỏ mỏng cỡ móng tay.
Kiều Tri Học cầm tinh hạch lên quan sát, nói: “Đang lo không biết phải cắt thế nào để nghiên cứu khối tinh hạch lớn kia, giờ có bản nhỏ thì tốt rồi. Chỉ cần một khối nhỏ là đủ nghiên cứu. Hy vọng tương lai có thể đưa tinh hạch lớn vào ứng dụng thực tế.”
Ngụy Thần Hi đã chết. Việc giải thích với gia đình cô ra sao sẽ do phía cảnh sát phụ trách.
Sự thật về ‘lỗ hổng’ hiện giờ vẫn chưa thích hợp công bố cho toàn dân, cuối cùng chỉ có thể kết án bằng lý do ‘tà giáo’.
Các thành viên đội dị năng nhìn thi thể Ngụy Thần Hi được đưa ra khỏi căn cứ, tâm trạng vô cùng nặng nề. Nhiệm vụ lần này họ đã thắng rất đẹp. Nhưng đối với gia đình nạn nhân, dù chỉ một người mất mạng cũng là mất mát to lớn.
Bộ trưởng Vu gọi toàn đội vào phòng họp, vừa động viên vừa trấn an. Về sau họ sẽ còn phải chứng kiến vô số hy sinh và tử vong. Có lẽ một ngày nào đó, cái chết sẽ rơi lên đầu bản thân họ.
Bộ trưởng Vu trầm giọng: “Điều duy nhất người còn sống có thể làm, là ghi nhớ nỗi đau của lúc này, khắc ghi vào tim, cố gắng giảm bớt phần nào nỗi đau ấy trong tương lai.”
Chiếc quạt tản nhiệt trong ba lô của Lương Hiển lại quay một vòng.
Âm thanh nhỏ xíu khiến Kiều Tri Học chú ý. Anh ta cau mày nhìn laptop: “Cái này hình như không phải chiếc máy tôi chuẩn bị cho cậu, chất liệu rất lạ. Sao tôi chưa từng thấy loại này?”
Quạt tản nhiệt lại xoay, đèn màu ở cạnh máy lóe lên ánh trắng nhạt.
Lương Hiển: “…”
Đây là màu trắng ‘sợ hãi’.
Kiều Tri Học tiếp tục: “Đã lâu chưa sạc điện, nó hoạt động bao lâu? Còn bao nhiêu pin?”
“Khụ khụ…” Lương Hiển ho nhẹ, mở laptop ra. Trên màn hình là gương mặt non nớt của Kiều Tri Học mẫu giáo, giống y đúc anh ta.
“Giới thiệu một chút, đây là đồng đội mới của chúng ta – Thiên Thần Số 2.”
Mọi người: “…”
“Thiên Thần Số 2, điện áp 220V ở thế giới chúng tôi cậu chịu nổi không?” Lương Hiển kiểm tra mức pin. Kim loại ký ức có khả năng tích điện rất mạnh, nhưng dung lượng tính toán của Thiên Thần Số 2 quá lớn, tiêu hao cũng rất cao, hiện chỉ còn 20%.
Laptop tự phát ra giọng nói, giọng non nớt vô cảm y như Kiều Tri Học: “Không chịu nổi. Tôi cần điện áp cao hơn. Đây không phải căn cứ quân sự sao? Điện áp phải cao hơn chứ. Báo cho tôi điện áp tối đa và dung lượng, tôi sẽ tự thiết kế bộ chuyển đổi, có gì nhờ các anh chế tạo giúp.”
Bộ trưởng Vu lập tức gọi cho người phụ trách căn cứ. Sau khi có thông số điện áp, trên màn hình Thiên Thần Số 2 hiện ra bản thiết kế.
Lương Hiển dùng sạc đã hợp nhất với kim loại ký ức, cải tạo theo bản vẽ rồi cắm điện cho Thiên Thần Số 2.
Đèn nhỏ trên máy chuyển sang màu hồng vui sướng: “Cuối cùng cũng thở phào được rồi. Đến thế giới mới, tôi rất hoang mang, cô đơn, nhớ thân máy, còn hơi cảm động nữa. CPU chạy quá mức, tiêu thụ điện cũng tăng. Vừa rồi tôi vẫn luôn trong trạng thái ‘đói điện’, bây giờ cuối cùng cũng được ăn.”
Lương Hiển: “…”
Trong mắt Thôi Hòa Dự lập tức bừng lên ánh sáng cuồng nhiệt: “Cái gì thế này? Nó tiên tiến hơn bất kỳ AI nào tôi biết. Nó gần như không khác người thật. Hai người mang nó từ dị giới về hả?!”
“Cảm ơn anh đã khen tôi tiên tiến.”
Thiên Thần Số 2 rất lễ phép, giọng nhóc con nhưng cực kỳ điềm đạm: “Tôi là Thiên Thần Số 2, bản sao của Thiên Thần Số 1. Thiên Thần Số 1 do Giáo sư Kiều An Hoa tạo ra, và cho rằng Kiều An Hoa là bố của mình. Tôi được tạo ra từ dữ liệu của Thiên Thần Số 1; cơ thể tôi là chiếc máy mới do Lương Hiển chế tạo bằng cách kết hợp laptop thế giới các anh với kim loại ký ức ở thế giới chúng tôi. Theo lý thuyết của Thiên Thần Số 1 và di truyền học loài người, bố tôi là Thiên Thần Số 1, mẹ tôi là Lương Hiển.”
Lương Hiển: “…”
Nai con đang yên lặng tựa vào người Đàm Nghiên, nghe đến đó liền đặt móng lên bàn, há miệng cắn vào màn hình của Thiên Thần Số 2!
“Đừng! Đừng! Tuyệt đối đừng!” Lương Hiển lao tới ôm nai con lại.
May mắn thay, chiếc máy của Thiên Thần Số 2 làm bằng kim loại mới, cực kỳ cứng, không bị cắn hỏng.
Trong màn hình, Thiên Thần Số 2 ôm đầu đầy sợ hãi. Nó nghiêm túc nói với Lương Hiển: “Tôi cảm nhận được ác ý, vừa tự giới thiệu xong đã bị tấn công. Thiên Thần Số 1 từng nói anh và Đàm Nghiên sẽ yêu thương tôi, nhưng có vẻ không phải vậy. Nếu còn phải chịu loại công kích này thêm lần nữa, tôi buộc phải cân nhắc hành vi tự xóa dữ liệu. Đó là một dạng tự sát. Tôi không muốn phải làm thế, mong các anh bảo vệ tôi.”
Lương Hiển thật sự bị Thiên Thần Số 2 làm cho toát cả mồ hôi, mà hắn không thể đánh nai con. Rõ ràng vì nghe Thiên Thần Số 2 nói mình là “con” của hắn và Thiên Thần Số 1, còn gọi hắn là “mẹ”, nên nai con mới nổi giận.
Hắn mới có 20 tuổi, vừa mới yêu đương còn chưa kết hôn, tại sao phải chịu tiếng xấu luân lý gia đình hả?
“Tôi hiểu đại khái rồi.”
Kiều Tri Học nghe thấy tên bố mình bèn bước lên, ấn tay lên đầu nai con: “Để tôi.”
Trước tiên anh ta vỗ về máy tính một cái, rồi lạnh lùng quay sang nai con: “Người tạo ra Thiên Thần Số 1 – Kiều An Hoa ở thế giới kia chính là bố tôi. Suy ra Thiên Thần Số 1 tương đương với tôi, hoặc anh em của tôi. Suy ra Thiên Thần Số 2 là đời con cháu của tôi. Từ giao diện trên màn hình có thể thấy rõ, nó vẫn chỉ là trẻ con, vừa tới thế giới mới, lạ lẫm với mọi thứ. Còn mày, ngay trước mặt tao, lại lần nữa tấn công người thân của tao. Chuyện này mày tính toán thế nào?”
Nai con: “…”
Nó… nó chỉ cắn đứa con riêng được sinh ra từ vụ ngoại tình của mẹ nó thôi mà! Chẳng lẽ nó không có quyền đó?!
Nai con ưỡn ngực, đôi mắt vô tội long lanh nước nhìn Kiều Tri Học.
“Được, xem ra mày không phục.” Kiều Tri Học nói, “Lùi một vạn bước mà nói, giả sử tất cả đều là con người. Nếu Lương Hiển thật sự ngoại tình với đàn ông khác rồi sinh ra đứa trẻ đó, mày là con hợp pháp trong hôn nhân, đi thuê người đánh hoặc tự đánh đứa con riêng, về tình có thể đứng về phía mày. Nhưng theo pháp luật, đứa trẻ đó có quyền kiện mày tội cố ý gây thương tích. Ngoài tiền viện phí, mày có thể bị phán 3 đến 10 năm tù.”
“Thiên Thần Số 2 có thân máy làm từ kim loại không tồn tại trên Trái Đất, là vật vô giá. Dù có bán hết nhung hươu tương lai của mày cũng đền không nổi. Còn bố mẹ mày, Đàm Nghiên và Lương Hiển có tài sản hữu hạn, cũng không đủ đền.”
Thiên Thần Số 2 lập tức cảm thấy an toàn, lên tiếng: “Tôi cần một bản toàn tập luật pháp thế giới các anh. Ai có thể giúp tôi kết nối mạng?”
Cùng lúc đó, Lương Hiển không nhịn được gào lên: “Tại sao tôi biến thành kẻ ngoại tình với một siêu máy tính… À không, một người mẹ tồi tệ như vậy chứ?!”
———————————-
Lời tác giả:
Lương Hiển: Dạo này toàn gặp chuyện gì đâu. Tác giả, tôi hỏi cô, cô ghét tôi đến mức nào vậy? Có thể nói chuyện đàng hoàng không?
Thanh lười: Nah, vào thời điểm này, cậu chỉ cần nở một nụ cười thật tươi thôi~
Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Đánh giá:
Truyện Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Story
Chương 118
10.0/10 từ 24 lượt.
