Tôi Chỉ Là Một Người Qua Đường Mà Thôi

Chương 94: 94: Angel 12

125@-


Một lần nữa tỉnh dậy Tá Nguyệt phát hiện mình đang bị trói đứng trong một cái lồng kính, đây là một căn phòng trắng tinh không có bất cứ vật dụng gì, cậu bị cái màu quá mức trắng này này làm cho chói mắt, nhất thời thị lực bị mất đi.

Bên cạnh cậu có thêm một cái lồng trống không, ở giữa có một ống kim loại nối hai cái lồng lại với nhau, điều này khiến Tá Nguyệt có một loại dự cảm không ổn chút nào…
Liam cùng một vài người khác mặt áo blouse trắng đứng quan sát đằng sau tấm kính một chiều, nhìn thấy Tá Nguyệt tỉnh lại liền ra lệnh: “Bắt đầu đi”
Ông ta vốn dĩ không định làm loại thí nghiệm này đâu, thế nhưng thằng con trai này và mẹ nó phá phách quá khiến cả phòng thí nghiệm loạn cào cào lên, hơn nữa Angel lúc này vẫn còn nhỏ mà dị năng đã sắp sửa vượt qua tầm hiểu biết của Liam rồi, nếu cứ để nó lớn thêm nữa thì chính ông cũng không ngăn cảng được.

Liam từng đặt câu hỏi bán dị khủng mang hai dòng máu sẽ như thế nào, kết quả ban đầu rất hài lòng thế nhưng theo thời gian cảm giác hài lòng dần chuyển thành không an tâm, một đứa trẻ sinh ra để làm thí nghiệm không nên mạnh mẽ như thế.

Thí nghiệm đủ loại trên cơ thể cũng không làm nó yếu đi, ngay cả việc rút máu như Tá Thu cũng thế, không còn cách nào khác, để Angel ngoan ngoãn làm một con chuột bạch, Liam quyết định sẽ phân tách dị năng của nó ra làm hai, chỉ khi nó yếu đi mới có thể khống chế nó dễ dàng.

Khung cảnh đẫm máu trong lồng thủy tinh khiến những người đứng sau lưng Liam nhịn không được cũng phải nhíu mày, bọn họ từng thấy nhiều cảnh đẫm máu thế nhưng chưa từng chứng kiến một người cha nào lại có thể khiến con trai mình biến thành một túi thịt máu cả, họ không hiểu, rốt cuộc Liam làm thế có ý nghĩa gì chứ, thế nhưng bọn họ chỉ là cấp dưới, không dám có ý nghi ngờ… mà cho dù nghi ngờ cũng không dám nói.

Trong lồng kín có chứa ba loại dị năng, hệ kim sắc bén xé toạt lồng ngực của Tá Nguyệt, vô số lưỡi dao chém xuống liên tục ngăn không cho cơ thể cậu tái sinh, chém cho đến khi nào lộ ra trái tim đỏ tươi thì dị năng hệ lôi xuất hiện bổ dọc nó ra làm hai rồi bị ống kim loại hút qua bên lồng kính cạnh bên, chưa dừng lại ở đó, toàn bộ máu thịt chảy ra từ người cậu đều bị hút qua bên kia, dị năng trị liệu được chứa trong lồng nhanh chóng phát huy tác dụng, đắp nặn ra một cơ thể mới.

Cả quá trình đó, hơn hai phần ba số người chứng kiến đều đã xin phép rời đi trước vì nó quá đáng sợ, số người còn lại cũng chỉ miễn cưỡng liếc nhìn rồi quay mặt đi, khuông mặt ai cũng tái mét, chân đứng không vững, ngoại trừ Liam.

Lần này bị tổn thương rất nặng, cả trái tim cũng bị lấy đi mất một phần ba, điểm yếu của dị khủng là trái tim, bị lấy mất một nửa chẳng khác gì gián tiếp cướp mất nửa mạng, khả năng hồi phục của Tá Nguyệt giảm đi rõ rệt, cơn đau kinh khủng bị lột da lóc xương dày vò liên tục khiến tinh thần Tá Nguyệt gần như sụp đổ.

Tàn nhẫn nhất là cậu vẫn giữ được tỉnh táo để cảm nhận được toàn bộ cơn đau.

Ở lồng kín bên kia, dưới sự bồi dưỡng của dị năng hệ trị liệu cấp cao, một cơ thể được tao ra từ một phần ba trái tim và máu thịt của Tá Nguyệt dần dần hình thành, cậu nhìn thấy rõ sự biến đổi đó, từ bộ xương cho đến có da có thịt, đặc biệt là mái tóc trắng và khuôn mặt giống y đúc Tá Nguyệt, khoảnh khắc hàng mi trắng muốt kia mở mắt ra đối diện với cậu, một màu đỏ tươi diễm lệ nhìn thẳng vào Tá Nguyệt…
Bàn tay đẫm máu của Tá Nguyệt bấu lên mặt kính, cậu hoảng hốt nhìn chăm chú vào đứa bé đối diện ở cái lồng bên kia, run rẩy yếu ớt gọi: “Acacia?”

Liam mỉm cười mãn nguyện, phân tách thành công.



Từ nay ông ta có tận hai mẫu thí nghiệm Angel.

Mặc dù yếu hơn ban đầu nhưng không có vấn đề gì cả.

Ngay lúc ông ta tính bảo người bơm khói gây mê vào cho hai đứa trẻ thì trần nhà xung quanh truyền đến một trận chấn động mãnh liệt, một gã binh sĩ chạy vào nói với người bên trong: “Tiến sĩ, Tá Thu tìm được nơi này rồi!”
Liam không nói gì, bảo người bên cạnh bơm khí gây mê vào lồng của Tá Nguyệt thôi, còn đứa bé tóc trắng kia thì không cần, quá trình nó được dị năng trị liệu tạo ra thì dị năng hệ tinh thần đã xâm nhập vào bên trong não bộ, biến nó thành con rối của Liam, nếu như Tá Thu đã đến, vậy thì để mẹ con bọn họ giao đấu một trận đi.

Dù sao cũng là máu thịt và tim của con trai cô ta tạo thành, Liam muốn thử xem đứa trẻ mới sinh này thừa hưởng bao nhiêu từ người Angel.

Đứa trẻ mới được sinh ra Liam không có ý định đặt tên cho nó, ông ta vốn dĩ xem nó như một công cụ hình người, mặc dù trông như mười tuổi nhưng thực chất nhận thức của nó chỉ như một đứa trẻ sơ sinh, điều này khiến việc điều khiển nó dễ dàng hơn bao giờ hết.

Và quan trọng là hiện tại nó chính là công cụ hoàn hảo để giúp Liam đối phó với Tá Thu đang phát điên ở bên ngoài.

Tá Thu thoát ra ngoài, nhưng cô bị dị năng thơi gian của Liam hạn chế, đến khi lấy lại ý thức thì người ta đã mang con trai đi rồi, Tá Thu gần như là phát điên lên đi được, cô điên cuồng tìm kiếm Tá Nguyệt, lục tung mọi ngóc ngách ở chỗ này cuối cùng cũng cảm nhận được chút ý thức yếu ớt của con trai…
Liam không muốn đánh nhau với Tá Thu, ông cũng không biết nguyên nhân là gì, chẳng qua không muốn tiếp nhận ánh mắt thù hận của người con gái đó mà thôi.

Nơi bọn họ đang đứng bây giờ là một căn phòng bí mật dưới tầng hầm, tuy nhiên đây chỉ là biện pháp tạm thời, Tá Thu và Tá Nguyệt có liên kết, sớm muộn gì cô ta cũng tìm ra nơi này, ngay khi cô ta tìm đến thì Liam sẽ để đứa bé mới tạo ra kia chặn Tá Thu.

Thế nhưng người tính không bằng trời tính, ngay lúc tình thế nghìn cân treo sợi tóc thì Liam nhận được tin một quan chức cấp cao đang bí mật đến nơi này, lấy lí do khảo sát tình hình thí nghiệm.

Liam muốn ngăn cảng nhưng đã muộn, lão ta đi vào trong rồi mới báo, hiện tại đã tiến vào trung tâm phòng thí nghiệm, cứ tưởng rằng người nơi này sẽ tiếp đãi lão nồng nhiệt như cũ nhưng những gì lão nhận được chỉ có một đống xác chết bốc mùi, còn khuyến mãi thêm một cô gái trẻ tuổi với mái tóc xám bạc đang nhìn lão chằm chằm…

Lão già còn chưa kịp chạy thì đã bị Tá Thu bắt được.


Nhìn vào cặp mắt đỏ ngầu của cô, lão sợ hãi không nói nên lời, Tá Thu cũng biết lão, cô muốn lão dẫn cô đến chỗ của Liam rồi sẽ tha mạng cho, lão đồng ý ngay lập tức.

Cả quá trình đó điện thoại vẫn giữ kết nối, Liam và người ở đó đều nghe được toàn bộ, bây giờ có chạy cũng không kịp nữa rồi.

Một người cho ý kiến rằng để đứa bé tóc trắng kia ra ngoài cảng chân Tá Thu, bọn họ chỉ cần có Tá Nguyệt thôi là đủ, Liam lại không muốn, Tá Nguyệt hiện tại bị mất đi một phần ba trái tim, là vật không hoàn hảo, ý định ban đầu của ông là để đứa bé tóc trắng ra cảng Tá Thu rồi một lưới bắt gọn cả hai, một lần nữa nhét vào làm thí nghiệm, người đưa ra ý kiến cũng hiểu suy nghĩ trong đầu ông, gã cuống cuồng lên nói với Liam:
"Tiến sĩ, bây giờ không phải lúc suy nghĩ được hơn, giữa lựa chọn một vật thí nghiệm hoàn chỉnh và mạng sống để tiếp tục quá trình nghiên cứu thì cái nào quan trọng hơn?! Ngài cũng không thể để anh em chúng tôi chết oan uổng trong này được!"
Lời của gã được mọi người hưởng ứng, thế là gã như được bơm thêm mấy lít máu gà, càng nói càng hăng, càng lúc càng thấy mình đúng thế mà Liam vẫn cứ bất động không nói gì, để mặc gã nói đến muốn khản cổ rồi chỉ đáp lại một câu ngắn gọn:"Ta thấy có gì đó không ổn lắm"
Gã kia nói lại ngay:"Có gì không ổn cơ chứ, nó vừa bị tách ra khỏi Angel, còn bị hệ tinh thần khống chế, đầu óc hiện tại ngu ngốc chỉ biết làm theo bản năng thôi chứ có suy nghĩ được gì đâu!"
Liam vẫn giữ im lặng, dường như đang suy nghĩ gì đó.

Gã thấy thế liền tức đến đau gan, con người khi lâm vào tuyệt vọng thường làm ra hành động không suy nghĩ trước, thường thì những hành động đó cho ra hai kết quả, một là chiến thắng rồi trở mình, hai là chết chùm cả lũ.

Sự thật chứng minh câu nói không sợ kẻ địch mạnh, chỉ sợ đồng đội heo áp dụng trong team của Liam là rất đúng.

Tiến sĩ Liam cái gì cũng giỏi, mọi thứ về ông hoàn thiện không tả nổi, chỉ mỗi cái việc chọn team như hạch.

Và kết quả của việc chọn đồng đội ngu chính là gã đàn ông kia không khống chế nổi cái đầu nóng như chậu than của mình nên đã tự tiện nhấn nút mở cửa thả đứa bé tóc trắng kia ra ngoài.

Cửa lồng kính lẫn cửa chính đều được cuống lên, nó lập tức không chần chờ gì xông thẳng ra bên ngoài như tên lửa.


Khoảnh khắc đó Liam cảm thấy tim mình đập hụt một nhịp.

Mà gã đồng đội heo đó vẫn còn ngu ngốc cho rằng nó đi tìm Tá Thu.


Nhưng ngay sau đó gã bị Liam túm áo đến chắn trước mặt ông, chớp mắt, gã cảm thấy cơn đai xé rách tim phổi truyền đến, một đóa hoa nhỏ nhắn đỏ như máu đâm chồi từ bên trong xương thịt rồi chui ra như một sinh linh nhỏ bé đáng yêu, kéo theo đó là những đóa hoa khác cũng kéo nhau nở rộ như xuân về một mảng đỏ thắm trước ngực gã, Liam nhanh tay ném gã ra xa, ngay lập tức cơ thể gã nổ tung như pháo hoa, máu và thịt vụn văn tung tóe khắp nơi, nhuộm đỏ căn phòng thành một bãi tanh tưởi khinh khủng.

Trần nhà bị ăn mòn thủng một lỗ đen ngòm, cái đầu trắng tinh thò xuống từ trên trần nhà nhìn vào đám người bên dưới, đôi mắt còn mơ màng chưa hiểu sự đời đỏ rực như kết tinh của máu và cái chết, không ai hiểu tại sao một sinh vật trắng thuần như thế lại sở hữu đôi mắt đáng sợ cùng cực như vậy.

Liam nhớ tới lời của gã kia nói trước khi chết!
"! đầu óc hiện tại ngu ngốc chỉ biết làm theo bản năng thôi chứ có suy nghĩ được gì đâu!"
Liam nhanh chóng nhận ra điều mà mình cảm thấy không đúng ở đây là gì, và cũng là minh chứng cho thấy cả mấy chục năm nghiên cứu khoa học của Liam, lần đầu tiên ông ta đi sai một nước cờ.

Mọi thứ đều rất hoàn hảo, duy chỉ có hai chữ "bản năng" là nút chết cột tất cả những tiến sĩ, nhân viên tài ba ở đây lại với nhau rồi cùng chôn xuống mồ.

Dị khủng cấp cao có thể khống chế mình không giết người vì chúng đã hình thành tư duy trưởng thành, nhưng dị khủng cấp thấp và trung cấp thì không, nói cách khác thì dị khủng cấp thấp như một đứa trẻ nghịch ngợm không có tư duy, chúng bị bản năng chi phối, thấy máu thịt là đâm đầu vào, chém giết cho đến khi không còn gì mới thôi.

Đứa bé tóc trắng mới được sinh ra kia đảm bảo không dưới trung cấp, nhưng xui ở chỗ nó không có ý thức, bị bản năng chi phối, cho dù có dị năng hệ tinh thần khống chế thì bản chất nó vẫn muốn chém giết, con chó đói còn có thể cắn chết chủ huống gì là dị khủng?
Cho dù nó được sinh ra từ bán dị khủng hùng mạnh nhưng với trí lực của trẻ sơ sinh thì nó vẫn sẽ tuân theo bản năng rồi giết sạch người ở đây thôi.

Tóm lại là kế hoạch khống chế nó của Liam bị hụt rồi.

Còn vô tình tạo ra một con quái vật.

Dị năng của quái vật trắng tinh kia không giống với Angel, nó có thể tạo ra những đóa hoa nhỏ có khả năng ăn mòn cơ thể người, chỉ cần trên người đối thủ có vết thương nó sẽ dễ dàng phát tán hạt giống của hoa cắm rễ vào trong người đó rồi xé tan thành mảnh vụn, đó chỉ là một dạng hình thái mà Liam được nhìn thấy, đằng sau đó còn gì nữa không thì phải đánh đã rồi mới biết.


Thành viên khu thí nghiệm ngoại trừ Liam là dị năng giả cấp cao ra thì còn lại đều là trung cấp hoặc là người thường, mà dị năng giả trung cấp cũng chỉ toàn là trị liệu không có sức chiến đấu, thành ra việc đối phó với quái vật đổ hết lên đầu Liam.

Bên kia Tá Thu cũng đã tìm đến, cô đang ra sức phá vỡ tuyến phòng ngự cuối cùng của căn phòng này, Liam nhìn cánh cửa rung lên từng hồi, thậm chí còn nhìn thấy vết lõm do bị lực mạnh tấn công vào, ông ta bỗng nhiên thở dài một hơi nhìn về phía Tá Nguyệt vẫn còn nằm trong lồng kín: “Đứa nhóc này phá phách thật, gần như tất cả những gì liên quan đến nó đều không có thứ nào yên phận cả”

Dứt lời, một luồng áp lực khủng bố đến từ dị năng giả cấp cao đè ép xuống toàn bộ người nằm trong phạm vi nửa mét ở nơi này, ngay cả Tá Thu cũng bị ảnh hưởng theo, nếu cô đang ở thời kỳ dồi dào thì sẽ không có việc bị áp chế dễ dàng như thế, tuy nhiên bao nhiêu năm ở trong phòng thí nghiệm đã bào mòn sinh mệnh cô rồi, dị năng cũng sụt giảm, bây giờ đứng trước áp lực của Liam, Tá Thu chỉ có thể cắn răng chống chịu.

Tá Nguyệt biết ông cha già kia lại sắp sửa đóng băng thời gian, một khi toàn bộ bị ngưng lại thì đến lúc đó chẳng còn cơ hội trở mình nữa, cậu lê thân thể còn chưa khôi phục lại của mình lên, máu lại bắt đầu rỉ ra từ miệng vết thương còn chưa khép lại, cậu nhất định phải ngăn cảng điều đó bằng mọi giá.

Những lưỡi đao gió dính máu từ từ xuất hiện trong lồng kính, bắt đầu va đập muốn phá vỡ cái lồng chết tiệt này, lồng ngực cậu đau nhói, trái tim không nguyên vẹn đập mạnh lại bắt đầu chảy máu, mũi miệng Tá Nguyệt cũng có máu trào ra, trong lồng có tác dụng ngăn cảng người bên trong dùng dị năng, Tá Nguyệt là đang liều mạng mình ra để phá, bằng không cậu không thể dùng dị năng thời gian được…
Lồng ngực cậu nóng như thiêu đốt, một cảm giác như trái bom sắp sửa đến giờ hẹn chuẩn bị phát nổ, bàn tay cào lên mặt kính của Tá Nguyệt bắt đầu hiện lên những chiếc bảy đen bóng kỳ lạ, nó phá da chui lên tạo thành một lớp vảy sáng bóng đen tuyền, móng tay từ đó cũng hóa thành màu đen, vừa nhọn vừa cứng bấu vào mặt kính khiến nó chậm rãi xuất hiện vết nứt.

Hai bên giằng co điên cuồng, tóc Tá Nguyệt đã biến thành màu xám tro, ngay cả đồng tử cũng dị hóa thành màu vàng kim, cổ họng cậu phát ra tiếng gầm gừ như vừa tức giận lại vừa đau đớn, cậu cảm thấy cơn nóng rẫy từ lồng ngực chậm rãi lan ra khắp nội tạng, đến tứ chi, cuối cùng cả cơ thể đều lâm và trạng thái căng cứng, dị năng trong cơ thể kêu gào muốn được giải thoát, tiếng gầm gừ đè nén trong cổ họng dần chuyển thành loại âm thanh đe dọa, lồng kính được thiết kế riêng để ngăn cảng sức mạnh của dị khủng dần dần cũng nhịn không nổi nữa mà bắt đầu vỡ nát.

Một trận uy áp còn dữ tợn đè lên dị năng của Liam, bắt đầu tranh giành địa bàn với ông ta.

Liam cảm thấy không ổn, lập tức sử dụng dị năng thời gian đóng băng toàn bộ, thế nhưng khoảnh khắc dị năng sắp sửa lan đến chỗ Tá Nguyệt thì một tiếng nổ âm trời phát ra từ bên trong lồng thủy tỉnh, mảnh vỡ sắc nhọn trong suốt bay ra như đạn pháo ghim khắp nơi trong căn phòng trắng tinh.

Khắp nơi đều bị sương mù bao phủ, một tiếng gầm của dã thú chấn động màng nhĩ vang lên từ bên trong, Tá Thu đang chống chọi với dị năng của Liam thi bỗng nhiên cảm thấy áp lực biến mất, cô nghe thấy tiếng gầm đinh tai nhức óc kia, trong lòng nổi lên cảm giác sợ hãi.

Là bản năng dị khủng khiến cô cảm thấy sợ hãi với loại âm thanh này.

Vài giây sau phòng thí nghiệm như bị cưỡng chế nhét vào một không gian khác, tường sơn vôi trắng dính máu biến thành bầu trời sáng trong không mây, mặt đất tràn đầy xác chết được thay bằng mặt nước biển xanh biếc trong suốt, những căn phòng nuôi nhốt vật thí nghiệm biến mất sạch sẽ, một không gian sạch sẽ, thanh khiết và rộng lớn không có điểm dừng từ hư vô xuất hiện thay thế phòng thí nghiệm, hay nói cách khác là bọn họ đã bị kéo đến một chiều không gian khác!
- ---------------------------------------------------------------------------------
Liam tỏ vẻ: Nhà tôi ba đời đều may mắn, đến đơi thằng con thì xu cà na tận mạng.

.



Tôi Chỉ Là Một Người Qua Đường Mà Thôi
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tôi Chỉ Là Một Người Qua Đường Mà Thôi Truyện Tôi Chỉ Là Một Người Qua Đường Mà Thôi Story Chương 94: 94: Angel 12
10.0/10 từ 33 lượt.
loading...