Tôi Chỉ Là Một Người Qua Đường Mà Thôi

Chương 93: 93: Angel 11

120@-


Kính mắt có tâm ngăn cảng Liam nhưng bất lực, gã thậm chí còn không biết mình chết như thế nào, ít nhất Liam còn có chút lương tâm không để gã cảm nhận được đau đớn khi chết, đúng như lời kính mắt nói, Liam là một tên máu lạnh, người đàn ông mặc áo blouse trắng cầm theo một cái đầu lâu ném đến trước mặt hai Tá Thu và Tá Nguyệt nói:
“Hai người làm cách nào để gã ta nghe lời phản bội tôi thế?”
Phía sau lưng Liam là những thành viên của phòng thí nghiệm và hàng dài binh lực trang bị vũ trang đầy đủ, tình cảnh này trông giống hệt ngày đầu tiên ông ta đích thân đến trại trẻ Hedenlia để bắt Tá Nguyệt.

Liam nhìn thấy Tá Thu hôn mê đã lâu nay đã tỉnh lại, ông ta làm bộ như ngạc nhiên lắm nhìn cô, giọng nói phát ra cũng chất chứa chân tình sâu đậm cùng với đôi mắt tràn ngập tình yêu nhìn Tá Thu, chính những điều này đã khiến Tá Thu bị lầm tưởng rằng mình được yêu, bản thân đã trao chân tình cho đúng người, kết quả cô nhận được chính là cái phòng thí nghiệm này đây.

“Lâu rồi em mới lại mở mắt ra nhìn tôi, Tá Thu à”
Không biết đã trôi qua bao lâu kể từ ngày Tá Thu lựa chọn chìm vào hôn mê để ngăn chặn sự ác ý của gã đàn ông này, nếu Tá Nguyệt không đến thì có lẽ cô sẽ ngủ cho đến khi sinh mệnh của cơ thể này hoàn toàn hao mòn, đến lúc đó cô sẽ chân chính được giải thoát.

Một lần nữa gặp lại người đàn ông đã từng khiến cô yêu nhiều đến thế, kết quả chỉ còn có thù hận nồng đậm ác ý.

Yêu càng nhiều, hận càng sâu.

Tá Thu từng yêu Liam đến tận cùng, bây giờ hận Liam khắc cốt vào máu thịt.

Cô hung hăng nện một đấm vào vách thủy tinh, một đấm này khiến thiết bị xung quanh chấn động, ống truyền cắm chi chít như mạng nhện sau lưng Tá Thu run lên, vài cái bị rớt ra khỏi da thịt, máu tràn ra nhuốm đỏ cả dịch dinh dưỡng, những ống truyền này có tác dụng rất lớn trong việc kiềm chế Tá Thu, máu liên tục bị rút ra khiến cơ thể cô yếu dần, dị năng cũng không thể dùng, bây giờ một vài cái bị rơi ra, với cơ thể dị khủng của mình, Tá Thu rất nhanh đã lấy lại được một chút sức lực.

Thế nhưng Liam hiểu rõ cô hơn ai hết, một vài binh sĩ chạy lên phía trước, chỉa mũi súng vào đỉnh khoang dinh dưỡng, nổ súng liên hồi vào người bên trong, nhuộm dịch dinh dưỡng bằng một màu máu đỏ tươi.

Nhân viên nhanh chóng điều khiển hệ thống, trong màu máu đó che phủ tầm nhìn tìm được cơ thể bị bắn không còn ra hình người của Tá Thu, nhanh chóng cắm ống truyền lại vào người cô một lần nữa.


Tá Nguyệt vốn dĩ muốn ngăn cảng thế nhưng Liam đã đến sau lưng cậu từ lúc nào không hay rồi đâm mũi kim chứa thuốc mê vào trong động mạch của cậu, với khả năng chữa lành này thì lượng thuốc phải cực kỳ mạnh mới đánh ngất được cậu.



Tá Nguyệt hung hăng xoay người đá vào gáy Liam thế hưng nhịp độ của cậu chậm hơn ông ta vài giây, kết quả vẫn là bị khống chế chặt chẽ, ống thuốc trong suốt nhanh chóng cắm phập vào tĩnh mạch của cậu.

Đến cuối cùng cậu vẫn không thắng nổi Liam.

Ông ta quá hiểu cậu, cũng mạnh áp đảo cậu.

Trước khi lâm vào hôn mê, Tá Nguyệt không cam lòng nhìn mẹ mình không rõ sống chết dưới súng đạn, cậu cảm thấy mình phải làm gì đó, dưới tác dụng của dược gây mê cả người cậu rã rời như cọng bún, thế nhưng đường nhìn vẫn mơ hồ nhìn thấy vết nứt mờ mờ được tạo ra vì cú đấm lúc này của Tá Thu.

Cậu trước giờ không tin vào quỷ thần, nhưng bây giờ cậu ước có ai đó đến cứu Tá Thu ra, có như thế cậu chết cũng cam lòng.

Tuy nhiên mãi cho đến khi Tá Nguyệt nhắm mắt vẫn không có ai đến mang Tá Thu rời khỏi nơi này.

Một lần nữa bế con trai mình lên, Liam gật đầu với binh sĩ trước mặt mình, đối phương hiểu ý bảo những người còn lại dừng việc nả súng, nhìn khoang dinh dưỡng bị nhuộm một màu đỏ đặc quánh như keo, Liam không biểu lộ ra bất cứ cảm xúc gì, khi nhìn đến vết nứt khá nhỏ ở vách thủy tinh thì khẽ nheo mày lại.

Đó là vết tích lúc nãy do Tá Thu đấm vào.

Bao nhiêu năm trôi qua mà sức mạnh vẫn còn kinh khủng như thế, đúng là không thể coi thường dị khủng 3S.

“Điều động người đến cố gắng lấp vết nứt kia lại, gia cố thêm nữa đi, đừng để cô ấy thoát ra ngoài”
Người sau lưng nghe lệnh nhanh chóng rời đi, thế nhưng vừa chạy tới cửa ra, còn chưa kịp nhập mật khẩu vân tay vào thì gáy đã bị một cái búa đập cho ngất ra sàn nhà.


Mắt kính ôm vết thương trên bụng, khó khăn ngồi xuống, lật người gã kia ra, bàn tay dính máu lần mò trong người đối phương cuối cùng tìm ra một lọ chất lỏng màu lam, là thuốc làm đông vết thương, tuy nhiên lại là dạng tiêm…

Hiện tại không tìm ra kim tiêm ở đâu cả, mắt kính đánh liều đổ luôn thứ chất lỏng kia lên vết thương ở trên bụng, mặc dù tác dụng giảm đi một nửa nhưng ít nhiều cũng ngăn máu chảy ra rồi.

Không biết Liam cố ý hay vô tình mà chỉ đâm một nhát vào bụng mắt kính rồi thôi, sau khi thấy gã ngất xỉu thì không thèm kiểm tra người đã chết hay còn sống mà rời đi luôn…
Mắt kính cắn răng chọt đồng hồ cảm ứng trên tay mình, yết hầu trượt lên xuống mấy lần mới lấy được dũng cảm, ngón tay trượt mấy lần mới nhấn trúng chữ “gửi”, gã biết làm vậy là phản bội lại Liam, nhưng là một người đã đi theo Liam ngay từ ban đầu mà nói, mắt kính không thể trơ mắt nhìn đối phương ngày một hãm sâu trong con đường tội ác được.

Cái gì gã cũng có thể chấp nhận, nhưng ngay cả vợ con mình cũng đem làm thí nghiệm được thì cũng quá kinh khủng.

Vì file quá lớn nên cần thời gian tải lên, mắt kính tháo đồng hồ ném nó vào một góc trong đó, mắt kính lồm cồm bò dậy, nhặt luôn khẩu súng của tên đồng nghiệp xấu số bị đánh ngất, khập khiễng tiến vào nơi Liam đang đứng.

Nhìn thấy bóng hình trắng tinh ngày một gần trước mắt cùng với khoang dinh dưỡng ngập tràn máu loãng, mắt kính cắn răng dơ súng lên, bóp cò.

Liam giật mình nhìn viên đạn sượt qua má mình, ông quay đầu nhìn thấy mắt kính với sắc mặt trắng bệch đang đứng đó, phản lực của súng làm vết thương trên bụng nứt ra lần nữa, từng giọt máu đỏ tươi rơi tí tách dưới sàn nhà, đỏ đến chói mắt.

Mắt kính không nhìn Liam, mà nhìn viên đạn, nó thẳng thừng ghim vào vết nứt Tá Thu để lại trước đó rồi mắt kẹt, vách thủy tinh vẫn kiên cường không vỡ nhưng vết nứt đã loang ra thêm một ít.

Mắt kính tiếp tục nã đạn vào chỗ đó, quyết tâm phá vỡ khoang dinh dưỡng…
Cùng lúc, binh sĩ nhanh chóng chỉa súng về phía mắt kính chuẩn bị bắn chết gã, ngay khi sắp sửa bóp cò thì Liam lại hô lên: “Dừng lại!”
Mọi người đều không hiểu gì nhìn về phía tiến sĩ máu lạnh vô tình này, hoàn toàn bất ngờ trước hành động của ông.


Liam không quan tâm người khác nghĩ gì, khuôn mặt ông vẫn bình tĩnh nhưng nhìn vào lại có cảm giác khang khác, không rõ khác ở điểm nào nhưng mơ hồ nhận ra ông ta không giống với thường ngày: “Bỏ súng xuống, Mộ Hàm Nhất”
Đây là mệnh lệnh tuyệt đối giành cho mắt kính-Mộ Hàm Nhất, bình thường thì đối phương đã sợ đến run rẩy đứng không vững rồi sau đó bày ra vẻ mặt nịnh nọt, như con chó cun cút chạy theo chân Liam, thế mà hôm nay, người mà luôn luôn coi ông ta như chủ nhân duy nhất lại vì một người phụ nữ khác chủng tộc mà chỉa súng về phía ông?
Liam cảm thấy hoang đường, còn có tức giận.


Con chó quấn chủ cuối cùng đã biết cắn lại người đã nuôi dưỡng nó ư?
“Ta bảo cậu bỏ súng xuống!”
Đáp lại lời nói của Liam chính là phát súng thứ ba, nhưng có vẻ như lời của Liam vẫn gây ảnh hưởng ít nhiều đến Mộ Hàm Nhất, viên đạn ghim lệch khỏi điểm nhắm một chút, Mộ Hàm Nhất đánh liều bắn thêm một phát nữa, nhưng số xui rủi thế nào mà súng hết đạn.

Khó khăn lắm mới được một lần làm anh hùng của Mộ Hàm Nhất thế mà lại kết thúc bằng việc hết đạn, một lính đặc chủng nhận ra vấn đề liền nhanh chóng thụi cán súng vào bụng Mộ Hàm Nhất, gã đau đến quằn quại ngã lăn ra đất, một tay ôm vết thương đã rách ra hoàn toàn, một tay nắm chặt súng trong tay, cũng lớn gan thụi lại cán súng vào đầu gối đối phương khiến binh lính đó cũng đau ứa nước mắt ra.

Tóc bị giật ngược ra đằng sau, đối diện với gương mặt quen thuộc của Liam, Mộ Hàm Nhất nuốt nuốt nước miếng dời mắt đi không dám nhìn người đàn ông này nữa.

Liam thả Tá Nguyệt cho người bên cạnh, một tay bóp cằm, một tay túm tóc, ép buộc Mộ Hàm Nhất phải nhìn mình: “Ta đã tha cho cậu một mạng, tại sao còn muốn phản bội lần hai?”
Mắt kính bị rơi một bên, tầm mắt mờ ảo khiến Mộ Hàm Nhất không thể nhìn rõ biểu cảm trên mặt Liam: “Tiến sĩ, ngài dừng lại đi, ngài đi quá xa rồi…”
Liam hung hăng cho Mộ Hàm Nhất một cái tát, Mộ Hàm Nhất đau đến choáng váng đầu óc nghiêng đầu qua một bên, lại bị bàn tay kia túm tóc giật ngược về lại: “Ta tưởng cậu hiểu ta nhất, nhưng không ngờ cậu cũng ngu muội như đám người kia…”
Mộ Hàm Nhất vì mất máu mà khuôn mặt trở nên trắng bệch, mồ hôi lạnh thấm lên trên trán, môi mấp máy mấy lần nhưng lại không nói được gì, Liam biết đối phương đã lâm vào trạng thái mơ màng do mất máu quá nhiều, một mũi kim được tiêm vào tĩnh mạch Mộ Hàm Nhất tạm thời ngăn máu chảy ra một lần nữa, người bên cạnh đi đến tính đỡ Mộ Hàm Nhất đứng dậy thế nhưng bị Liam ngăn lại, muốn tự mình mang Mộ Hàm Nhất đi.

Khoảnh khắc tay chạm vào người Mộ Hàm Nhất thì đôi mắt vô hồn do đeo kính lâu năm kia bỗng cử động, điểm nhìn là đằng sau Liam, đôi môi trắng bệch lại cử động, lần này Liam nghe rõ những gì Mộ Hàm Nhất nói…
Thoát ra rồi.

Liam không hiểu, cái gì thoát ra?
Một giây sau tiếng nứt vỡ vang lên bên tai, một bàn tay thon dài hung hăng phá vỡ vách thủy tinh của khoang dinh dưỡng, túm đầu của binh lính đứng gần nhất, chỉ dùng chút sức đã bóp vỡ sọ người như bóp trái cam, nước bên trong trào ra nhuộm đỏ sàn nhà, nhân viên thí nghiệm sợ hãi lùi ra đằng sau Liam, khó thể tin nhìn vết nứt của khoang dinh dưỡng ngày một lan rộng cuối cùng vỡ nát.

Liam ôm Mộ Hàm Nhất đã hôn mê trên tay, quay người nhìn cô gái xuất hiện từ trong chất dịch đỏ tươi, cả người yếu ớt gầy gò ướt sũng máu nhưng đôi đồng tử vàng kim sáng ngời như dã thú được thả ra khỏi lồng, mặc dù đã suy kiệt tám phần nhưng khí chất của dị khủng cấp cao vẫn không giảm đi chút nào, một cái liếc mắt đã khiến nhân loại trong này run sợ không thôi, ngoại trừ Liam.


Tá Thu bước xuống khỏi khoang dinh dưỡng, cô nhìn người đàn ông trong tay Liam, nhếch môi nở một nụ cười trào phúng: “M* kiếp Liam, đáng đời cho thằng tra nam như anh, bị người yêu phản bội lại cảm giác như thế nào? Hay để tôi giúp anh đoàn tụ với người ta luôn nhé?”
Nghe đến hai chữ ‘đoàn tụ’ Liam không vui nói: “Cậu ấy chưa chết!”

Đồng tử vàng kim của Tá Thu sáng lên như đuốc, lời nói ra lại như kim châm đâm vào tai người khác: “Sớm muộn gì cũng chết, nếu cậu ta chết, anh sẽ đi cùng cậu ta chứ?”
Liam nhìn Tá Thu lại nhìn người trong lòng mình, tầm mắt lạnh băng lần nữa quay về cô gái bị nhuốm máu đối diện, nhẹ bẫng phun ra một chữ: “Không”
Tá Thu nở nụ cười tươi rói nhìn Liam, đây mới là bản chất của người đàn ông này, máu lạnh vô tình, khốn nạn nhất thế gian.

________________________________________
Mối quan hệ yêu đương trong chính văn:
Elrey và Tá Nguyệt:
Elrey: Anh yêu em, xin em đừng rời bỏ anh.

Tá Nguyệt: Em cũng thế.

Acacia và Silay.

Silay: Anh yêu em, xin hãy ngủ với anh.

Acacia: Cút!
Liam và Mộ Hàm Nhất.

Liam: Ta yêu em, xin em chết trước đi.

Mộ Hàm Nhất: ….



Tôi Chỉ Là Một Người Qua Đường Mà Thôi
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tôi Chỉ Là Một Người Qua Đường Mà Thôi Truyện Tôi Chỉ Là Một Người Qua Đường Mà Thôi Story Chương 93: 93: Angel 11
10.0/10 từ 33 lượt.
loading...