Tôi Chỉ Là Một Người Qua Đường Mà Thôi
Chương 46: 46: Tất Cả Đều Xa Lạ
Thật không ngờ bản thân sẽ nằm mơ thấy hai chị em nhà Felix lúc còn nhỏ, mặc dù chưa từng gặp qua bọn họ thời thơ ấu nhưng dáng vẻ của hai đứa trong giấc mơ trông chân thực sống động như thể cậu đã tận mắt nhìn thấy vậy.
Dù như nào đi chăng nữa thì Elix và Leila đáng yêu quá chừng.
Có đồng nghiệp thấy cậu cứ đứng đơ ra đó mà không chịu làm việc đành tốt bụng nhắc nhở cậu một tiếng để tránh bị lão quản gia thấy sẽ bị ăn mắng, Tá Nguyệt cảm ơn đối phương đã giúp đỡ, nhanh chóng bưng khay rời đi.
Nơi này thật sự rất rộng, ngay cả bếp cũng hoa lệ không kém, rượu là được người mang từ tầng hầm lên cho nên Tá Nguyệt, những người như cậu chỉ cần đổ rượu vào ly rồi mang ra cho khách là được, mỗi người hầu trong dinh thự này đều có nhiệm vụ riêng, không ai can thiệp vào chuyện của ai để tránh tự rướt mệt vào mình, nói không chừng lại còn bị quảng gia ghim.
Ban đầu khi xuất hiện ở nơi này cậu đã thấy bày trí trước mắt có chút quen thuộc, cho đến khi hai chị em nhà Felix xuất hiện thì Tá Nguyệt đã có thể khẳng định đây là dinh thự chính của gia tộc Felix.
Cậu đã từng vào đây một lần vào lúc sinh nhật mười lăm tuổi của Leila, tuy nhiên có lẽ vì không thích bầu không khí xa xỉ của giới thượng lưu mà thiếu niên rời đi rất sớm, không ngờ lần thứ hai đến đây lại là trong một giấc mơ.
Chẳng qua chỉ là mộng mà thôi, có cần chân thật như vậy không chứ, Tá Nguyệt nhìn ống tay áo sơ mi và áo ghi-lê đen khoát bên ngoài, chất vải hơi nhám khi sờ vào, ngay cả từng đường chỉ may cũng được hiện ra một cách chân thực, rõ nét vô cùng.
Khách liên tục tới, Tá Nguyệt cũng phải đi liên tục không ngừng nghỉ, mãi cho đến khi cửa lớn đóng lại rồi cậu mới được thở ra một hơi cùng những phục vụ khác đứng qua một bên nhường chỗ cho các vị khách gặp mặt trò chuyện với nhau, đứng bên cạnh cậu là một anh chàng hơi thấp, đứng gần như vậy nhưng Tá Nguyệt không nhìn rõ mặt anh ta, mờ mờ ảo như bị một lớp sương mờ phủ qua, Tá Nguyệt cũng không quan tâm lắm, vẫn vui vẻ trò chuyện với đối phương.
Người kia có giới thiệu tên nhưng vừa nói xong Tá Nguyệt liền quen béng đi mất, nói ra cũng thật kỳ lạ vì cậu đâu phải người hay quên như thế, chẳng qua cậu cũng lịch sự không hỏi lại, cho dù chỉ là mơ cũng nên là một giấc mơ bình yên không có tranh chấp.
“Thật không phải nói chứ đúng là một gia tộc lớn có lịch sử lâu đời, tổ chức bữa tiệc sinh nhật cho con trai thôi cũng làm lớn như vậy, lúc đầu đến đây tôi còn tưởng là mở tiệc chào đón hoàng đế bệ hạ giá lâm đấy, lúc tôi được mẹ tổ chức sinh nhật cho chỉ có mỗi cái bánh kem ngọt ngấy cùng một ít quà đến từ lũ bạn học đến giờ còn chẳng nhớ nổi mặt… đúng là khoảng cách giàu nghèo quá mức đáng sợ.
” Gã nói liếng thoắng, không quan tâm người bên cạnh có đang nghe không, chẳng qua chỉ muốn trút bầu tâm sự thôi.
Tá Nguyệt chớp mắt nhìn về phía trước, đám đông mặc quần áo hoa lệ rực rõ, tiếng cười đùa ồn ào bên tai lại như thể cách xa cậu cả trăm dặm, cảm giác mờ mịt tù mù này khiến Tá Nguyệt có hơi thất thần, cậu lơ đãng đáp lại đối phương: “Là thiếu gia nhà Felix sao?”
Tá Nguyệt dời mắt về phía bên cạnh, lúc này mới nhận ra bọn họ đang đứng dựa vào một hàng dài cửa sổ sát đất, rèm che phủ xuống che đi hết toàn bộ nên ban đầu cậu không để ý, giờ đây Tá Nguyệt lại không khỏi tò mò một chút, nếu như Elix và Leila đều nhỏ lại thì liệu bản thân cậu có như hai người bọn họ hay không đây?
Mặc kệ người bên cạnh, Tá Nguyệt vươn tay chen vào trong rèm, đúng là giàu có, ngay cả chất liệu của rèm che cũng mịn màng như vậy…
Thiếu niên tóc đen vén tấm rèm lên rồi lủi ra đằng sau ngắm nhìn bản thân mình, trước khung cửa kính hơi mờ là một cậu bé chỉ tầm mười lăm tuổi, mái tóc đen hơi dài phủ xuống che đi non nửa đôi mắt linh động, trông rất gầy, như thể đói cơm lâu năm, Tá Nguyệt xoa xoa mặt mình nghĩ thầm, trông giống cậu kiếp trước thật đấy, tuy nhiên nhỏ gầy hơn nhiều.
Cũng u ám hơn nhiều.
Cậu đưa mắt quan sát bên ngoài, là một khu vườn rộng lớn, không xa lắm còn có đài phun nước, đèn điện đủ màu sắc làm nổi bật sức sống của đám hoa cỏ trong đêm lên mấy phần, một làn khói mỏng manh bay lên, Tá Nguyệt bất giác nhìn thấy một người đàn ông đang đứng quay lưng lại với dinh thự.
Vóc dáng cao lớn vững chãi được bọc trong lớp dạ phục sang quý, tay đeo găn trắng, Tá Nguyệt híp mắt nhìn, dường như trên ngón cái của anh có đeo một chiếc nhẫn nhưng trời vừa tối hai người lại đứng xa nhau nên cậu không nhìn rõ được trên đó khắc gì, cậu chăm chú quan sát người đó hồi lâu mãi mà chẳng thấy người kia quay mặt lại cho dòm một cái, có lẽ xuất phát từ tò mò, cậu bất giác bật cười nghĩ… mình đúng là rãnh rỗi quá rồi, khi không đi quan sát khách của chủ nhân nhà Felix làm gì.
Nụ cười còn vươn trên môi Tá Nguyệt, hai mắt cậu loang loang ý cười quay đầu đi, khoảnh khắc đó người đàn ông ném xì gà trên tay xuống rồi dẫm tắt nó, anh thở ra một hơi thật dài đưa bỗng đưa mắt nhìn về phía cửa sổ, ở đó có một thiếu niên gầy gò đang đứng, dường như cậu đang cười, một bên sường mặt thon gầy bị ánh sáng chiếu qua lớp vải mềm của rèm che làm mờ đi, trông mờ ảo vô thực, anh có xúc động muốn nhìn rõ gương mặt của đối phương, thế nhưng cậu đã rũ tay thả bức rèm xuống che đi bản thân mình rồi.
Elrey nhìn cái bóng nhỏ đứng sau rèm, rất nhanh đã dời mắt đi, anh nhấc chân rời khỏi khu vườn của gia tộc Felix, hơi thở có chút khó khăn, nơi này cũng không thể xua tan đi bớt mùi hôi thối kỳ lạ trong kia…
Thấy anh đi ra, vệ sĩ bên cạnh nhanh chóng bước tới: “Thiếu gia.
”
Yết hầu của Elrey khó khăn trượt lên xuống vài lần, anh nói: “Vào nói với gia chủ nhà Felix, ta hơi mệt nên rời đi trước”
“Vâng”
Tá Nguyệt đứng hồi lâu, đứng đến mức chân sắp rụng ra khỏi người luôn rồi, hai mắt cũng cay vì mãi chăm chú quan sát ngoài cửa lớn, lúc nãy cậu có thò đầu ra nhìn thêm một lần nữa thì phát hiền người đàn ông kia đã đi mất rồi sau đó cậu lại nhìn về phía cửa với mong muốn nhìn thấy rõ ràng dáng vẻ của anh, nhưng nhìn đến mức mắt muốn lọt ra khỏi tròng đến nơi rồi vẫn không thấy ai đẩy cửa bước vào.
Có vẻ là về rồi.
Thế thì thôi vậy.
Elix ngẩng đầu nhìn cái bánh cao hơn mình cả nửa người, rất hài lòng nở nụ cười cực kỳ trong sáng, người hầu mang tới cho cậu ta một cái ghế để cậu ta đứng lên, tự tay thắp nến xong xuôi rồi cha của cậu ta cũng là gia chủ Galid Felix từ sau lưng ôm lấy Elix, một tay ôm con trai, tay còn lại dắt theo con gái cưng, khuôn mặt nở nụ cười vui vẻ tự hào:
“Cảm ơn các vị khách quý đã bỏ thời gian quý giá của mình đến dự sinh nhật của con trai tôi ngày hôm nay, xin kính các vị một ly”
Người xung quanh đồng loạt nâng ly với Galid, Elix cũng học theo câm theo ly nước hoa quả cũng nâng lên khiến mọi người được một trận cười vang, Tá Nguyệt cũng cười theo, thầm nghĩ Elix lúc trước và bây giờ đúng là vẫn như vậy.
Cả Galid cũng thế, đúng là dị năng giả cấp cao, ông trước đó và bây giờ chẳng thay đổi chút nào.
Đều là người quen nhưng hiện tại, trong giấc mơ này, bọn họ là người của hai thế giới khác nhau, không quen biết, không thân thiện, không có bất cứ mối quan hệ nào cả…
Cà: Người bên ngoài đều gọi Elrey là Thượng Tướng, nhưng người hầu trong nhà Harald và vệ sĩ đều gọi anh là thiếu gia, mọi người đừng nhầm nhá.
.
Tôi Chỉ Là Một Người Qua Đường Mà Thôi