Toàn Chức Cao Thủ

Chương 1610: Có vậy thôi đó hả?

Dịch bởi Lá Mùa Thu

Tôn Tường cười khẽ, mỗi tội đang trong phòng đấu nên không ai thấy nụ cười này. Nhất Diệp Chi Thu không làm gì đặc biệt mà chỉ đơn giản nhảy xuống.

Tất cả giống hệt với lúc Đỗ Minh vs Phương Duệ. Điều khác biệt, sẽ bắt đầu sau bước nhảy.

Hào Long Phá Quân!

Trong lúc rơi, Nhất Diệp Chi Thu giẫm lên thạch nhũ vuông góc với mình để mượn lực, sử dụng đại chiêu. Hắn như sao chổi giáng thẳng xuống dưới, tốc độ rơi nhanh gấp bội Ngô Sương Câu Nguyệt.

Khí thế mạnh mẽ dẫn đến động tĩnh cũng lớn hơn, Hải Vô Lượng chưa ngước góc nhìn nhưng đã không thể thong thả như trận trước. Hắn sải bước chạy đi, không phải kéo giãn cự ly mà là vòng ra sau thạch nhũ. Trông thấy hành động này, Nhất Diệp Chi Thu như thể sững người. Chân đạp thạch nhũ, chiến mâu Khước Tà móc ngang, hắn quyết định làm một pha bẻ góc rơi. Thời cơ nắm bắt không tốt, cú bẻ góc của Nhất Diệp Chi Thu rất khó nhọc. Hắn đáp xuống đất với góc độ tạm tính là thành công, nhưng vì quá miễn cưỡng, cả người khom lưng chúi xuống nên mất đi cái hào khí của Hào Long Phá Quân. Vừa khom vừa lao tới, trông như rồng cày ruộng chứ nào phải rồng vồ?

"Ha ha ha ha." Trần Quả sung sướng cười rộ, "Có vậy thôi đó hả?"

"Ặc..." Diệp Tu cũng không biết làm sao trả lời.

Xét theo ý đồ của Tôn Tường, nếu Phương Duệ xử lý giống trận trước thì bất kể khác biệt kiểu gì, Hào Long Phá Quân của cậu vẫn đủ sức ứng phó. Pha mượn lực vuông góc có độ khó rất cao, không phải Tôn Tường thì chưa chắc thực hiện đẹp mắt đến thế, cho nên khả năng Phương Duệ sẽ rất bất ngờ.

Lối đánh của Tôn Tường dựa trên kinh nghiệm lấy về từ trận của đồng đội. Không như Trần Quả nghĩ, cậu không hề lặp lại bài cũ để chứng tỏ mình prao hơn. Sở dĩ dùng cùng một đấu pháp, là vì cậu muốn dụ Phương Duệ xử lý theo cách cũ và rồi rơi vào bẫy rập. Đây là đấu pháp vô cùng điển hình của hạng mục lôi đài, tướng đi sau lợi dụng triệt để mọi thứ của tướng đi trước để mang về ưu thế cho cả đội.

Tiếc rằng, Phương Duệ lại đổi cách xử lý hoàn toàn. Hải Vô Lượng vòng hẳn ra sau thạch nhũ, trình Tôn Tường có cao đến đâu cũng không thể khiển Nhất Diệp Chi Thu uốn quanh thạch nhũ trong trạng thái rơi. Tôn Tường vì sửng sốt mà thao tác chậm một nhịp, miễn cưỡng hoàn thành cú bẻ góc vuông có độ khó cực cao với một tư thế vô cùng xấu xí.

Miễn cưỡng tức là không hoàn hảo, không hoàn hảo tức là có sơ hở. Hải Vô Lượng xuất hiện từ phía sau Nhất Diệp Chi Thu, chưởng ra luồng khí ngưng tụ trong lòng bàn tay.

Pháo Gầm!

Kình khí lao tới, nhưng không trúng!

Dù quay lưng về phía đối thủ, Nhất Diệp Chi Thu như vẫn lường trước Hải Vô Lượng sẽ từ đâu tấn công mình. Hắn nhảy vọt lên cao, thoát khỏi Pháo Gầm và xoay người giữa không trung. Trong tay hắn, chiến mâu Khước Tà đã tích sẵn đấu khí ma pháp cuồn cuộn.


Từ trên đổ xuống, Đấu Phá Sơn Hà!

Đấu khí ma pháp trút xuống và lan tỏa. Chịu không nổi lực xung chấn liên tục, mặt đất nứt vỡ rồi nổ tung. Đấu khí lượn một vòng dưới lòng đất như tập trung đủ sức mạnh, đùn lên và bắn ra. Hải Vô Lượng biết không ổn, đâu dám đứng đỡ. Hắn lăn vội về phía sau, Pháo Gầm cũng bị Nhất Diệp Chi Thu phá hủy. Khoảnh khắc ấy, Trần Quả không muốn cũng phải thừa nhận... Cô như thấy lại hình ảnh Đấu Thần năm nào.

Tay nhấc chiến mâu, Nhất Diệp Chi Thu sải bước đuổi theo Hải Vô Lượng. Hải Vô Lượng vừa tháo chạy vừa quay đầu, hớt ha hớt hải nhìn tình hình. Rất nhanh, hắn lại đến gần một cột thạch nhũ, liền ba chân bốn cẳng chạy tọt ra sau nó.

Tôn Tường chẳng mảy may ngập ngừng, khiển Nhất Diệp Chi Thu lao thẳng lên. Lúc lách mình vòng ra sau thạch nhũ, cậu chừa lại một không gian nhất định, tuy không đủ lớn để xử lý tập kích trong đánh giá của nhiều người, nhưng Tôn Tường cảm thấy mình có thể. Cậu rất tự tin vào điều này.

Lên!

Sau thạch nhũ không có ai. Hải Vô Lượng căn bản chẳng định tập kích, chỉ mượn thạch nhũ choán tầm nhìn của Nhất Diệp Chi Thu rồi co giò chạy tiếp.

Tôn Tường cười lạnh. Nhất Diệp Chi Thu tiếp tục truy đuổi, nhưng vì chưa có cơ hội bắn Huyễn Văn không thuộc tính nên tốc độ di chuyển không chiếm ưu thế. Khoảng cách giữa hai nhân vật vẫn duy trì. Tôn Tường không hề nôn nóng, vẫn vững tay khiển Nhất Diệp Chi Thu bám theo sát gót Hải Vô Lượng.

Khó đuổi kịp thật, nhưng chờ Hào Long Phá Quân cooldown xong thì chưa chắc!

Khi tất cả mọi người nhận ra điều đó, tổ ghi hình bèn zoom vào cây kỹ năng của Nhất Diệp Chi Thu. Đồng hồ cooldown trên Hào Long Phá Quân đang quay đều như đếm ngược giờ chết của Hải Vô Lượng.

Trần Quả méo mặt.

Trận trước, Phương Duệ vả Đỗ Minh chan chát. Trận này, hắn lại bị Tôn Tường rượt chạy như cún.

Còn cách nào không? Trần Quả nhìn Diệp Tu. Diệp Tu biết cô đang nghĩ gì, cất tiếng an ủi: "Đừng lo, Phương Duệ chưa rối tiết tấu."

"Chưa rối?" Nhưng trong mắt Trần Quả, Hải Vô Lượng khốn khổ đến thế cơ mà?

"Nếu Tôn Tường cũng nghĩ vậy thì đỡ biết mấy." Diệp Tu thở dài.


"Ý chú mày là sao?" Trần Quả bất mãn.

"Ha ha..." Diệp Tu giả ngu, cười mà không nói.

"Vâng thưa các bạn, Hào Long Phá Quân sắp hết cooldown!" Phan Lâm trên tivi gào thét, "Ba, hai, một!"

Đếm xong, không thấy tường thuật tiếp mà câm nín luôn. Bởi vì Tôn Tường không khiển Nhất Diệp Chi Thu triển ngay Hào Long Phá Quân như Phan Lâm phán.

Tôn Tường không hề nóng vội. Cậu nhìn ra Phương Duệ không bị rối nhịp, hắn chạy mãi là vì chưa tìm thấy cơ hội bật ngược mà thôi. Nếu bây giờ tấn công, cậu sẽ bị hắn thừa cơ lợi dụng. Muốn dùng Hào Long Phá Quân xử lý khoảng cách hiện tại giữa hai bên là quá khinh thường Phương Duệ.

Tôn Tường từ lâu đã không còn ngô nghê như thời khoác áo Việt Vân, cũng không còn tự cao tự đại như thời mang tag Gia Thế. Cậu hôm nay, đã là một tuyển thủ chuyên nghiệp trưởng thành. Cậu biết đối diện với các tình huống khác biệt bằng cách thích hợp nhất.

Nhưng chẳng lẽ cứ rượt đuổi nhau hoài?

Ngoại trừ Phóng Chạy, cả hai đều không thực hiện thao tác đặc biệt gì khác. Khán giả bắt đầu mất kiên nhẫn. Sàn đấu tối cao của tổng chung kết là chỗ chơi cút bắt à? Xem ai kiểm soát tiết tấu để chạy bền hơn cũng được, nhưng thế thì chán chết mất.

Hầu hết mọi người đều nghĩ vậy. Ngoài điểm thể lực, hiện không có thứ gì khách quan để xoay chuyển cục diện. Tổ ghi hình zoom lớn đồng hồ đo thể lực của hai nhân vật, đây là hình ảnh rất hiếm thấy trên đấu trường chuyên nghiệp.

"Hình như Hải Vô Lượng bền hơn, anh nhỉ?" Phan Lâm so sánh rồi nói.

"Kiểm soát thể lực sẽ không là vấn đề to tát với những tuyển thủ ở đẳng cấp Phương Duệ và Tôn Tường, nhưng nghề nghiệp của nhân vật lại có ảnh hưởng. Xét trên thuộc tính thể lực, Nhất Diệp Chi Thu mạnh hơn một tí, trong khi khí công sư lại là nghề tiêu hao thể lực chậm hơn các nghề khác. Có lẽ thiết lập mặc định này đến từ đặc điểm luyện khí công của họ ngoài đời." Lý Nghệ Bác nhận xét.

"Mấy chuyện đó bình thường có ai để ý đâu chứ?" Phan Lâm hỏi.

"Nhưng bây giờ... nó sẽ trở thành then chốt thắng thua." Lý Nghệ Bác nói.

"Biết lợi dụng cả điểm này, không hổ là Phương Duệ." Phan Lâm nói.

"Đúng."

"Cơ mà nếu thế, Phương Duệ cũng chỉ chạy nhanh hơn chút, bỏ xa Tôn Tường hơn chút, sau đó thì sao?" Phan Lâm nói.

"Sau đó, chắc tìm cơ hội khác phản công..." Lý Nghệ Bác trả lời không mấy thuyết phục, nghe vào tai Phan Lâm yếu ớt vô cùng. Tính cho lắm, cố cho lắm, cuối cùng cũng chỉ cách xa đối thủ được chút, rồi reset game ta cùng làm lại từ đầu à?

Trên tivi không tiện nói ra miệng, nhưng Phan Lâm và Lý Nghệ Bác đang có cùng ý nghĩ: Hóng nãy giờ, rốt cuộc có vậy thôi hả?

Coi hai tướng chạy đua đã đủ chán, chạy xong quay về vạch xuất phát là điều không ai mong muốn. Phan Lâm và Lý Nghệ Bác nghĩ nát óc cũng không cách nào khuấy động bầu không khí hay ra vẻ căng thẳng kịch liệt, chưa ngủ gật đã là sự cố gắng lớn lao của hai người.

"Nhất Diệp Chi Thu sắp cạn thể lực rồi." Phan Lâm đờ đẫn nói.

"Sắp cạn rồi." Lý Nghệ Bác thẫn thờ tiếp lời.

"Chắc Phương Duệ biết mà heng?"

"Chắc biết mà!"

"Tôn Tường chả lẽ bó tay?" Phan Lâm hỏi.

"Chả bó tay thì đã tìm cách nãy giờ!" Lý Nghệ Bác nói.

"Ờ..."

Với thái độ "chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến", hai người cùng dõi mắt nhìn điểm thể lực của Nhất Diệp Chi Thu rút dần về 0.

"Xong."

"Ừ."

"Bây giờ..."


"Hào Long Phá Quân! Đậu móa!" Phan Lâm buột miệng chửi tục trong kích động, mà bản thân còn chưa nhận ra mình vừa nói gì vì quá thảng thốt. Cả hắn lẫn Lý Nghệ Bác đều trợn trừng mắt khi Tôn Tường triển khai Hào Long Phá Quân, khởi đầu combo ngay ở thời điểm thể lực chạm đáy.

Ngạc nhiên chưa? Không thể tin nổi! Phương Duệ chắc chắn cũng không nghĩ tới! Tôn Tường, tên Tôn Tường chưa từng để ai vào mắt kia, lại có thể đánh một cách điềm tĩnh như thế. Tin được không?

Hào Long Phá Quân!

Nhất Diệp Chi Thu húc lên với tốc độ kinh hoàng, chỉ Phóng Chạy bằng điểm thể lực thì đừng hòng đỡ. Giữa hai nhân vật vẫn còn khoảng cách, Hào Long Phá Quân lao tới cũng cần thời gian, nhưng vấn đề là thời điểm ra chiêu hoàn toàn nằm ngoài dự đoán mọi người, một giây hoảng hốt cũng là quá nhiều.

Phương Duệ hoảng hốt không? Không hề. Hit Hào Long Phá Quân này, hắn đã lường trước rồi.

Hải Vô Lượng lách mình né gọn Hào Long Phá Quân, tung ngay một chưởng Khí Xoắn Ốc. Hào Long Phá Quân cắn hụt, Nhất Diệp Chi Thu lại không hề khựng lại như Phương Duệ nghĩ mà tiếp tục lao đi. Hai tướng lướt qua nhau, Nhất Diệp Chi Thu chưa áp sát thành công, Hải Vô Lượng cũng chưa giành về ưu thế phản kích.

Tuy nhiên, khí công sư là tay đấm tầm trung. Hào Long Phá Quân kéo dài khoảng cách và phá kế hoạch đã dự tính sẵn của Hải Vô Lượng, nhưng không có nghĩa hắn hết chiêu xài.

Đao Khí!

Luồng kình khí đã khó phát hiện, Phương Duệ còn thao tác thật zâm thật kín đáo. Khán giả nào không tập trung theo dõi sẽ không nhận ra Hải Vô Lượng đã tung chiêu.

Đao Khí bay đi, bàn tay Hải Vô Lượng tiếp tục tụ khí cho kỹ năng mới. Nhất Diệp Chi Thu xoay người, chiến mâu giơ cao nhưng không đánh tới vì quá xa. Bỗng một vệt sáng lóe lên, Nhất Diệp Chi Thu biến mất, chỉ để lại sóng ma pháp lãng đãng trong không khí.

Blink!

Kỹ năng mà Tôn Tường chọn ép cho Khước Tà đêm nay chính là Blink, vừa được Nhất Diệp Chi Thu thực hiện.

Kỹ năng ép trên vũ khí luôn gây bất ngờ trong lần sử dụng đầu tiên, nhưng Blink không phải sự lựa chọn xa lạ với hệ Phép. Thậm chí nếu so sánh quân bình tất cả các hệ, Blink luôn có tần suất lựa chọn cao nhất. Năm hệ nghề còn lại không có chiêu nào được yêu thích đến vậy.

Blink ở level 1 dịch chuyển không xa, nhưng dùng để tháo chạy hay tiến đánh đều là kỹ năng có giá trị thần thánh.

Liệu Phương Duệ có sẽ bất ngờ với tình huống này?

Toàn Chức Cao Thủ
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Toàn Chức Cao Thủ Truyện Toàn Chức Cao Thủ Story Chương 1610: Có vậy thôi đó hả?
10.0/10 từ 25 lượt.
loading...