Toàn Chức Cao Thủ
Chương 1609: Không xem vào mắt
Dịch bởi Lá Mùa Thu
Phương Duệ giành về một chiến thắng tuyệt vời khi HP Hải Vô Lượng còn tận 77%. Đỗ Minh ủ dột xuống sân nhưng cũng được khán giả vỗ tay chào đón. Tuy trận này hắn thua khá thảm, nhưng trận với Tô Mộc Tranh thì thắng rất đẹp. Fan Luân Hồi vẫn nhớ rõ chứ không quên pha tỏa sáng của tướng nhà mình.
Dù vậy Đỗ Minh vẫn buồn lắm, bởi ngoài việc thi đấu, hắn còn ôm chút tâm tư nho nhỏ vào trận. Từ sàn đấu đi xuống chỗ ngồi, đồng đội đứng dậy an ủi mà ánh mắt hắn thì nhìn sang phía Hưng Hân trước tiên.
"Hết cứu."
"Thôi bán nó cho Hưng Hân luôn đi."
"Ha ha, tui lại nghĩ, lỡ bán nó qua Hưng Hân mà thành trao đổi cho Đường Nhu chuyển nhượng về đây thì cười chết."
Tổng chung kết, bị dẫn trước khá xa trên lôi đài, các tuyển thủ Luân Hồi vẫn có thể cười nói tự nhiên như thế. Không thể không khen, chiến đội này đã xây dựng nên lòng tự tin vô cùng vững chắc. Đối mặt với bất kỳ tình cảnh nào, họ cũng duy trì tâm lý ổn định. Dẫn trước hay bị dẫn trước, họ đều nhìn nhận đó là một phần của cuộc chiến và trải nghiệm với thái độ lạc quan, chỉ nhắm đến mục tiêu chiến thắng cuối cùng.
"Tới tui."
Tôn Tường đứng dậy. Chuyện quá khứ giữa cậu và Diệp Tu nói riêng, Hưng Hân nói chung, đã không thể tóm gọn trong đôi câu vài lời. Đáng buồn là suốt hai hiệp lôi đài từ đầu chung kết đến giờ, cậu không chạm trán Diệp Tu lấy một lần. Trận đấu vì thế bớt hot đi một chút.
Giờ đây cậu là tướng cuối, thủ lôi đài cho Luân Hồi, cần vượt qua chướng ngại gần hai tướng Hưng Hân. Cục diện không quá lạc quan, nhưng fan Luân Hồi lại dành kỳ vọng rất cao cho đội viên mới gia nhập mùa giải này của họ. Trong tiếng vỗ tay cổ vũ nhiệt liệt, Tôn Tường vừa lên sân vừa vẫy tay với khán giả, vẻ mặt đầy tự tin.
Trận cuối lôi đài, còn hai đối thủ.
Tôn Tường hiểu rất rõ điều này. Trước khi tiến vào phòng đấu, cậu quay đầu nhìn về hàng ghế Hưng Hân, nơi Đường Nhu đang ngồi.
Cách cậu nhìn Đường Nhu dĩ nhiên khác hẳn Đỗ Minh. Đỗ Minh là chứa đựng mong đợi, còn trong ánh mắt và nụ cười của Tôn Tường, chỉ có sự khiêu khích như muốn nói "Chờ cô đến chiến!" Tôn Tường không phải không biết Đường Nhu có đấu chí dũng mãnh, nhưng cô dù sao cũng là tân binh, một đại thần hàng đầu như cậu lại đi thách thức tân binh thì không hợp lý cho lắm.
Thật ra, hành động gây hấn của Tôn Tường có ý nghĩa rất đặc biệt.
Hắn gạt hẳn Phương Duệ với 77% HP ra khỏi cuộc chơi.
Phương Duệ là một tuyển thủ hạng sao, trình chơi zâm ở đẳng cấp thánh. Luận tư cách, hắn mới nên là đối tượng để Tôn Tường khiêu khích chứ không phải Đường Nhu. Vậy mà lúc này, Tôn Tường không xem hắn vào mắt, trực tiếp tuyên án tử.
Fan Luân Hồi trong nhà thi đấu càng thêm phấn khích, vỗ tay hú hét ầm trời.
Trên hàng ghế Hưng Hân, các tuyển thủ quay mặt nhìn nhau. Tuy bị người ta khinh khi, nhưng cái đứa đang bị khinh khi là Phương Duệ chứ không phải ai khác, đã vậy còn đang ngồi trong phòng đấu chẳng hay biết gì. Nghĩ tới đây, cả nhà Hưng Hân hết bực mình, chỉ còn thấy hài hước.
"Tự dưng muốn báo cho cậu ta biết quá." Tô Mộc Tranh nói.
"Xấu xa chưa? Thôi, mặc niệm dùm nó hai giây được rồi." Diệp Tu tiếp lời.
"Trận lôi đài tối nay, em thật không muốn tới mình lên đánh." Một người có lòng ham chiến mãnh liệt không ai bằng như Đường Nhu, lại có thể nói ra lời khó khăn này.
Đường Nhu thường giữ slot cuối trong danh sách tướng lôi đài Hưng Hân, cô không lên sân đồng nghĩa với Hưng Hân thắng ít nhất 2 điểm đầu người. Đó là kết quả được trông chờ nhất cho hạng mục lôi đài, An Văn Dật chỉ phát biểu một cách trung lập.
"Em thì muốn thấy lão đại một chấp năm!" Lòng tôn thờ Diệp Tu của Bánh Bao có trời đất chứng giám, tới mức Diệp Tu cũng phải ngại ngùng.
"Coi Phương Duệ đánh." Hắn vội bẻ lái về.
Nhân vật đôi bên tải bản đồ, trận đấu nhanh chóng bắt đầu.
"Đầu hàng đi!" Phương Duệ vừa vào game liền bắn rác. Tội nghiệp, hắn vẫn chưa biết mình đã biến thành xác chết di động trong mắt Tôn Tường.
"Haha." Tôn Tường quả nhiên không muốn nhiều lời với một cái xác. Nhất Diệp Chi Thu rời điểm spawn, lao thẳng ra giữa bản đồ và y như dự đoán, không thấy Hải Vô Lượng đâu.
"Núp đâu nữa rồi?" Tôn Tường rảnh tay chat lên hỏi.
"Chỗ chú em không bao giờ ngờ tới." Phương Duệ trả lời.
"Vậy hả?" Nhất Diệp Chi Thu tiếp tục di chuyển, vừa đi vừa xoay góc nhìn một cách tùy ý, như không gấp gáp gì việc tìm kiếm Hải Vô Lượng.
Chẳng mấy chốc, Nhất Diệp Chi Thu đến gần một cột thạch nhũ. Khán giả bên ngoài cảm thấy cảnh này quen quen, nhưng chưa kịp lục lọi trí nhớ đã thấy hắn bật người nhảy lên.
Ơ, đây chẳng phải hành động của Đỗ Minh ở trận trước sao? Tôn Tường định làm y hệt?
"Ý gì đây? Chơi lại bài cũ, muốn chứng tỏ mình bá hơn đồng đội hả?" Trần Quả tỏ rõ thái độ khinh bỉ. Lòng ghét bỏ Tôn Tường ở cô đã phát triển đến mức bất bình dùm tuyển thủ Luân Hồi, đồng đội của cậu ta.
"Coi tiếp mới biết." Diệp Tu không kết luận quá sớm như cô.
Trần Quả bĩu môi, tiếp tục theo dõi trận đấu.
Nhất Diệp Chi Thu tiếp tục nhảy, quả nhiên tuyến đường hệt như Ngô Sương Câu Nguyệt đã đi qua. Động tác của hắn cũng rất mượt, xem ra tất cả tuyển thủ Luân Hồi đều có bài train tương tự trên bản đồ này.
Nhất Diệp Chi Thu.
Nhìn cái tên trên đầu nhân vật, Trần Quả cứ cảm thấy gai mắt thế nào. Đó là nhân vật cô từng yêu, từng bao nhiêu lần hoan hô cổ vũ, gào thét bấn loạn. Vì hắn, càng vì người điều khiển sau lưng hắn. Nay người điều khiển Nhất Diệp Chi Thu đã đổi, nhưng tình cảm trao cho nhân vật là thật, sẽ không ai dễ dàng nói dứt là dứt. Mỗi một fan trung thành đều quen gắn liền hình ảnh tuyển thủ ngoài trận và nhân vật trong trận với nhau, nếu có thay đổi, họ sẽ vô cùng đau khổ.
Nhất Diệp Chi Thu đổi người cầm, người này đã ghét ơi là ghét rồi, hôm nay lại còn trở thành đối thủ một mất một còn. Trần Quả cảm thấy vô cùng uất ức trong lòng.
Nhưng Trần Quả không dám thể hiện điều đó ngoài mặt, bởi cô biết so với Diệp Tu, tình cảm mình dành cho Nhất Diệp Chi Thu nhỏ bé đến chẳng đáng là gì.
Chung kết vòng khiêu chiến năm ngoái, Hưng Hân vs Gia Thế, Diệp Tu đã phải tự thân đối địch với Nhất Diệp Chi Thu. Cứ nghĩ đến là Trần Quả xót xa, từng lén rơi nước mắt. Cô mơ một ngày Nhất Diệp Chi Thu về với Hưng Hân, cùng Diệp Tu sóng vai chinh chiến. Cho dù không phải Diệp Tu cầm, để Đường Nhu hoặc ai cũng được, chỉ cần Diệp Tu và Nhất Diệp Chi Thu không còn là đối thủ.
Nhất Diệp Chi Thu!
Trần Quả âm thầm thề rằng, sẽ có một ngày, mình nhất định mang hắn về Hưng Hân. Dẫu không ai dùng, dẫu chỉ để hắn nằm đó vĩnh viễn. Cô không muốn nhìn thấy Nhất Diệp Chi Thu đứng bên kia chiến tuyến với người mình, nhất là với Diệp Tu, thêm lần nào nữa. Song, mỗi lần nghĩ vậy, một thứ cảm giác sợ hãi cứ dâng lên trong Trần Quả. Đừng nói hiện tại Hưng Hân chưa vững mạnh về tài chính, dù mai này có đủ khả năng mua một nhân vật hàng top Vinh Quang, thì Tôn Tường vẫn còn quá trẻ, Nhất Diệp Chi Thu càng lúc càng hòa nhập vào Luân Hồi, một chiến đội quán quân như họ sao sẽ dễ dàng buông tay một phần đã dần trở nên quan trọng với mình như thế?
Đưa Nhất Diệp Chi Thu về là chuyện của tương lai rất xa. Làm bà chủ một chiến đội, Trần Quả hiện đã có đủ kiên nhẫn và quyết tâm chờ đợi, nhưng Diệp Tu thì sao? Làm tuyển thủ chuyên nghiệp, hắn còn bao nhiêu thời gian? Mình liệu có còn cơ hội nhìn thấy hắn cùng Nhất Diệp Chi Thu sóng vai chinh chiến?
Trần Quả tự biết, niềm hi vọng ấy quá xa vời. Điều duy nhất cô có thể mong mỏi, là Diệp Tu và Nhất Diệp Chi Thu ít đi những lần đối đầu.
Đêm nay, ít nhất họ không gặp gỡ trên lôi đài. Hiệp trước cũng không. Trần Quả chỉ đành lấy đó tự an ủi mình.
Nhất Diệp Chi Thu dễ dàng bay nhảy trên thạch nhũ, nhanh nhẹn quan sát tìm kiếm Hải Vô Lượng phía dưới. Ngược với hắn, Hải Vô Lượng không ngồi ôm nhũ chờ thỏ như trận trước mà liên tục đổi chỗ ẩn nấp. Chưa nhìn thấy đối thủ, nhưng thái độ của Hải Vô Lượng cẩn thận như thể Nhất Diệp Chi Thu đang ở ngay cạnh mình.
Muốn lợi dụng thạch nhũ chắn tầm nhìn, Hưng Hân dĩ nhiên không thể thông thạo bằng một Luân Hồi đã train kỹ từ trước. Tuy nhiên, người mạnh về zâm như Phương Duệ lẽ nào không biết lợi dụng mọi trick trong túi đến tận cùng? Phát sóng đến lúc này, tổ ghi hình cũng đã có kinh nghiệm phân tích hành động thập thò của Hải Vô Lượng. Họ zoom thật xa, đặt góc nhìn từ mọi hướng cho khán giả cảm nhận rõ rệt sự kín đáo tối đa trong hành động của Hải Vô Lượng.
Rất khó để phát hiện, nếu đối thủ đứng cùng mặt phẳng với hắn. Nhưng Nhất Diệp Chi Thu đang lặp lại bài cũ của Ngô Sương Câu Nguyệt và di chuyển trên cao, Hải Vô Lượng lại như chẳng hề cân nhắc khả năng này. Hắn cứ lần mò dưới đất, và rồi rơi vào tầm kiểm soát rộng hơn của Nhất Diệp Chi Thu trên không.
Không chút do dự, Nhất Diệp Chi Thu lao lên với tốc độ nhanh gấp bội lối di chuyển rúm ró của Hải Vô Lượng. Hải Vô Lượng cứ chui vào cột thạch nhũ nào thì ngồi xổm một hồi ở dưới, chẳng mấy chốc liền bị Nhất Diệp Chi Thu gọn gàng nhảy tới trên đầu.
Ý?
Phương Duệ cảm nhận thấy có biến, nhưng vẫn giữ im phăng phắc. Hải Vô Lượng thậm chí không buồn ngước góc nhìn, tiếp tục nấp mình sau thạch nhũ và ngó dáo dác bốn phía như chẳng hay biết điều gì.
Toàn Chức Cao Thủ
Phương Duệ giành về một chiến thắng tuyệt vời khi HP Hải Vô Lượng còn tận 77%. Đỗ Minh ủ dột xuống sân nhưng cũng được khán giả vỗ tay chào đón. Tuy trận này hắn thua khá thảm, nhưng trận với Tô Mộc Tranh thì thắng rất đẹp. Fan Luân Hồi vẫn nhớ rõ chứ không quên pha tỏa sáng của tướng nhà mình.
Dù vậy Đỗ Minh vẫn buồn lắm, bởi ngoài việc thi đấu, hắn còn ôm chút tâm tư nho nhỏ vào trận. Từ sàn đấu đi xuống chỗ ngồi, đồng đội đứng dậy an ủi mà ánh mắt hắn thì nhìn sang phía Hưng Hân trước tiên.
"Hết cứu."
"Thôi bán nó cho Hưng Hân luôn đi."
"Ha ha, tui lại nghĩ, lỡ bán nó qua Hưng Hân mà thành trao đổi cho Đường Nhu chuyển nhượng về đây thì cười chết."
Tổng chung kết, bị dẫn trước khá xa trên lôi đài, các tuyển thủ Luân Hồi vẫn có thể cười nói tự nhiên như thế. Không thể không khen, chiến đội này đã xây dựng nên lòng tự tin vô cùng vững chắc. Đối mặt với bất kỳ tình cảnh nào, họ cũng duy trì tâm lý ổn định. Dẫn trước hay bị dẫn trước, họ đều nhìn nhận đó là một phần của cuộc chiến và trải nghiệm với thái độ lạc quan, chỉ nhắm đến mục tiêu chiến thắng cuối cùng.
"Tới tui."
Tôn Tường đứng dậy. Chuyện quá khứ giữa cậu và Diệp Tu nói riêng, Hưng Hân nói chung, đã không thể tóm gọn trong đôi câu vài lời. Đáng buồn là suốt hai hiệp lôi đài từ đầu chung kết đến giờ, cậu không chạm trán Diệp Tu lấy một lần. Trận đấu vì thế bớt hot đi một chút.
Giờ đây cậu là tướng cuối, thủ lôi đài cho Luân Hồi, cần vượt qua chướng ngại gần hai tướng Hưng Hân. Cục diện không quá lạc quan, nhưng fan Luân Hồi lại dành kỳ vọng rất cao cho đội viên mới gia nhập mùa giải này của họ. Trong tiếng vỗ tay cổ vũ nhiệt liệt, Tôn Tường vừa lên sân vừa vẫy tay với khán giả, vẻ mặt đầy tự tin.
Trận cuối lôi đài, còn hai đối thủ.
Tôn Tường hiểu rất rõ điều này. Trước khi tiến vào phòng đấu, cậu quay đầu nhìn về hàng ghế Hưng Hân, nơi Đường Nhu đang ngồi.
Cách cậu nhìn Đường Nhu dĩ nhiên khác hẳn Đỗ Minh. Đỗ Minh là chứa đựng mong đợi, còn trong ánh mắt và nụ cười của Tôn Tường, chỉ có sự khiêu khích như muốn nói "Chờ cô đến chiến!" Tôn Tường không phải không biết Đường Nhu có đấu chí dũng mãnh, nhưng cô dù sao cũng là tân binh, một đại thần hàng đầu như cậu lại đi thách thức tân binh thì không hợp lý cho lắm.
Thật ra, hành động gây hấn của Tôn Tường có ý nghĩa rất đặc biệt.
Hắn gạt hẳn Phương Duệ với 77% HP ra khỏi cuộc chơi.
Phương Duệ là một tuyển thủ hạng sao, trình chơi zâm ở đẳng cấp thánh. Luận tư cách, hắn mới nên là đối tượng để Tôn Tường khiêu khích chứ không phải Đường Nhu. Vậy mà lúc này, Tôn Tường không xem hắn vào mắt, trực tiếp tuyên án tử.
Fan Luân Hồi trong nhà thi đấu càng thêm phấn khích, vỗ tay hú hét ầm trời.
Trên hàng ghế Hưng Hân, các tuyển thủ quay mặt nhìn nhau. Tuy bị người ta khinh khi, nhưng cái đứa đang bị khinh khi là Phương Duệ chứ không phải ai khác, đã vậy còn đang ngồi trong phòng đấu chẳng hay biết gì. Nghĩ tới đây, cả nhà Hưng Hân hết bực mình, chỉ còn thấy hài hước.
"Tự dưng muốn báo cho cậu ta biết quá." Tô Mộc Tranh nói.
"Xấu xa chưa? Thôi, mặc niệm dùm nó hai giây được rồi." Diệp Tu tiếp lời.
"Trận lôi đài tối nay, em thật không muốn tới mình lên đánh." Một người có lòng ham chiến mãnh liệt không ai bằng như Đường Nhu, lại có thể nói ra lời khó khăn này.
Đường Nhu thường giữ slot cuối trong danh sách tướng lôi đài Hưng Hân, cô không lên sân đồng nghĩa với Hưng Hân thắng ít nhất 2 điểm đầu người. Đó là kết quả được trông chờ nhất cho hạng mục lôi đài, An Văn Dật chỉ phát biểu một cách trung lập.
"Em thì muốn thấy lão đại một chấp năm!" Lòng tôn thờ Diệp Tu của Bánh Bao có trời đất chứng giám, tới mức Diệp Tu cũng phải ngại ngùng.
"Coi Phương Duệ đánh." Hắn vội bẻ lái về.
Nhân vật đôi bên tải bản đồ, trận đấu nhanh chóng bắt đầu.
"Đầu hàng đi!" Phương Duệ vừa vào game liền bắn rác. Tội nghiệp, hắn vẫn chưa biết mình đã biến thành xác chết di động trong mắt Tôn Tường.
"Haha." Tôn Tường quả nhiên không muốn nhiều lời với một cái xác. Nhất Diệp Chi Thu rời điểm spawn, lao thẳng ra giữa bản đồ và y như dự đoán, không thấy Hải Vô Lượng đâu.
"Núp đâu nữa rồi?" Tôn Tường rảnh tay chat lên hỏi.
"Chỗ chú em không bao giờ ngờ tới." Phương Duệ trả lời.
"Vậy hả?" Nhất Diệp Chi Thu tiếp tục di chuyển, vừa đi vừa xoay góc nhìn một cách tùy ý, như không gấp gáp gì việc tìm kiếm Hải Vô Lượng.
Chẳng mấy chốc, Nhất Diệp Chi Thu đến gần một cột thạch nhũ. Khán giả bên ngoài cảm thấy cảnh này quen quen, nhưng chưa kịp lục lọi trí nhớ đã thấy hắn bật người nhảy lên.
Ơ, đây chẳng phải hành động của Đỗ Minh ở trận trước sao? Tôn Tường định làm y hệt?
"Ý gì đây? Chơi lại bài cũ, muốn chứng tỏ mình bá hơn đồng đội hả?" Trần Quả tỏ rõ thái độ khinh bỉ. Lòng ghét bỏ Tôn Tường ở cô đã phát triển đến mức bất bình dùm tuyển thủ Luân Hồi, đồng đội của cậu ta.
"Coi tiếp mới biết." Diệp Tu không kết luận quá sớm như cô.
Trần Quả bĩu môi, tiếp tục theo dõi trận đấu.
Nhất Diệp Chi Thu tiếp tục nhảy, quả nhiên tuyến đường hệt như Ngô Sương Câu Nguyệt đã đi qua. Động tác của hắn cũng rất mượt, xem ra tất cả tuyển thủ Luân Hồi đều có bài train tương tự trên bản đồ này.
Nhất Diệp Chi Thu.
Nhìn cái tên trên đầu nhân vật, Trần Quả cứ cảm thấy gai mắt thế nào. Đó là nhân vật cô từng yêu, từng bao nhiêu lần hoan hô cổ vũ, gào thét bấn loạn. Vì hắn, càng vì người điều khiển sau lưng hắn. Nay người điều khiển Nhất Diệp Chi Thu đã đổi, nhưng tình cảm trao cho nhân vật là thật, sẽ không ai dễ dàng nói dứt là dứt. Mỗi một fan trung thành đều quen gắn liền hình ảnh tuyển thủ ngoài trận và nhân vật trong trận với nhau, nếu có thay đổi, họ sẽ vô cùng đau khổ.
Nhất Diệp Chi Thu đổi người cầm, người này đã ghét ơi là ghét rồi, hôm nay lại còn trở thành đối thủ một mất một còn. Trần Quả cảm thấy vô cùng uất ức trong lòng.
Nhưng Trần Quả không dám thể hiện điều đó ngoài mặt, bởi cô biết so với Diệp Tu, tình cảm mình dành cho Nhất Diệp Chi Thu nhỏ bé đến chẳng đáng là gì.
Chung kết vòng khiêu chiến năm ngoái, Hưng Hân vs Gia Thế, Diệp Tu đã phải tự thân đối địch với Nhất Diệp Chi Thu. Cứ nghĩ đến là Trần Quả xót xa, từng lén rơi nước mắt. Cô mơ một ngày Nhất Diệp Chi Thu về với Hưng Hân, cùng Diệp Tu sóng vai chinh chiến. Cho dù không phải Diệp Tu cầm, để Đường Nhu hoặc ai cũng được, chỉ cần Diệp Tu và Nhất Diệp Chi Thu không còn là đối thủ.
Nhất Diệp Chi Thu!
Trần Quả âm thầm thề rằng, sẽ có một ngày, mình nhất định mang hắn về Hưng Hân. Dẫu không ai dùng, dẫu chỉ để hắn nằm đó vĩnh viễn. Cô không muốn nhìn thấy Nhất Diệp Chi Thu đứng bên kia chiến tuyến với người mình, nhất là với Diệp Tu, thêm lần nào nữa. Song, mỗi lần nghĩ vậy, một thứ cảm giác sợ hãi cứ dâng lên trong Trần Quả. Đừng nói hiện tại Hưng Hân chưa vững mạnh về tài chính, dù mai này có đủ khả năng mua một nhân vật hàng top Vinh Quang, thì Tôn Tường vẫn còn quá trẻ, Nhất Diệp Chi Thu càng lúc càng hòa nhập vào Luân Hồi, một chiến đội quán quân như họ sao sẽ dễ dàng buông tay một phần đã dần trở nên quan trọng với mình như thế?
Đưa Nhất Diệp Chi Thu về là chuyện của tương lai rất xa. Làm bà chủ một chiến đội, Trần Quả hiện đã có đủ kiên nhẫn và quyết tâm chờ đợi, nhưng Diệp Tu thì sao? Làm tuyển thủ chuyên nghiệp, hắn còn bao nhiêu thời gian? Mình liệu có còn cơ hội nhìn thấy hắn cùng Nhất Diệp Chi Thu sóng vai chinh chiến?
Trần Quả tự biết, niềm hi vọng ấy quá xa vời. Điều duy nhất cô có thể mong mỏi, là Diệp Tu và Nhất Diệp Chi Thu ít đi những lần đối đầu.
Đêm nay, ít nhất họ không gặp gỡ trên lôi đài. Hiệp trước cũng không. Trần Quả chỉ đành lấy đó tự an ủi mình.
Nhất Diệp Chi Thu dễ dàng bay nhảy trên thạch nhũ, nhanh nhẹn quan sát tìm kiếm Hải Vô Lượng phía dưới. Ngược với hắn, Hải Vô Lượng không ngồi ôm nhũ chờ thỏ như trận trước mà liên tục đổi chỗ ẩn nấp. Chưa nhìn thấy đối thủ, nhưng thái độ của Hải Vô Lượng cẩn thận như thể Nhất Diệp Chi Thu đang ở ngay cạnh mình.
Muốn lợi dụng thạch nhũ chắn tầm nhìn, Hưng Hân dĩ nhiên không thể thông thạo bằng một Luân Hồi đã train kỹ từ trước. Tuy nhiên, người mạnh về zâm như Phương Duệ lẽ nào không biết lợi dụng mọi trick trong túi đến tận cùng? Phát sóng đến lúc này, tổ ghi hình cũng đã có kinh nghiệm phân tích hành động thập thò của Hải Vô Lượng. Họ zoom thật xa, đặt góc nhìn từ mọi hướng cho khán giả cảm nhận rõ rệt sự kín đáo tối đa trong hành động của Hải Vô Lượng.
Rất khó để phát hiện, nếu đối thủ đứng cùng mặt phẳng với hắn. Nhưng Nhất Diệp Chi Thu đang lặp lại bài cũ của Ngô Sương Câu Nguyệt và di chuyển trên cao, Hải Vô Lượng lại như chẳng hề cân nhắc khả năng này. Hắn cứ lần mò dưới đất, và rồi rơi vào tầm kiểm soát rộng hơn của Nhất Diệp Chi Thu trên không.
Không chút do dự, Nhất Diệp Chi Thu lao lên với tốc độ nhanh gấp bội lối di chuyển rúm ró của Hải Vô Lượng. Hải Vô Lượng cứ chui vào cột thạch nhũ nào thì ngồi xổm một hồi ở dưới, chẳng mấy chốc liền bị Nhất Diệp Chi Thu gọn gàng nhảy tới trên đầu.
Ý?
Phương Duệ cảm nhận thấy có biến, nhưng vẫn giữ im phăng phắc. Hải Vô Lượng thậm chí không buồn ngước góc nhìn, tiếp tục nấp mình sau thạch nhũ và ngó dáo dác bốn phía như chẳng hay biết điều gì.
Toàn Chức Cao Thủ
Đánh giá:
Truyện Toàn Chức Cao Thủ
Story
Chương 1609: Không xem vào mắt
10.0/10 từ 25 lượt.