Tình Mỏng Duyên Cạn
C38: Yêu đúng lúc gặp đúng người
- Sau đó, như nàng đã biết, ta trở thành đệ tử của Độc Nhân, hàng ngày sớm tối ta khổ công rèn luyện. Chung quy cũng thực vất vả, may là ta cũng có chút tư chất nên mới dần dà triệt ngộ được cái thứ võ nghệ cao minh của ông ấy.
Sau chuỗi ngày đó, hắn lại quay về phủ, tiếp tục trở về dáng vẻ của tên ngốc. Nhưng, ngày nào cũng thế, hắn sẽ lén mọi người trong nhà tìm gặp sư phụ, trong phủ không một ai hay biết bí mật mà hắn dày công che đậy.
Một lần trở về là một lần hắn biến đổi, từ một kẻ yếu đuối không biết tự bảo vệ mình, Giả Tịnh Du đã dần dần thoát thai hoàn cốt.
Chỉ là, mất đi người mà hắn yêu thương, Giả Tịnh Du sống trong nỗi tịch mịch vô hạn. Nhưng vẫn cứ phải sống thôi, hắn mong có thể tìm được nguyên do vì sao mẫu thân hắn chết, hắn không thể tin người đã tự sát.
Và rồi, tiếp tục sống, tiếp tục giả ngây. Cuối cùng một ngày kia, Giả Tịnh Du cũng được sáng tỏ.
Thì ra, mẫu thân hắn.. thực sự không hề tự sát.
Giả Tịnh Du chỉ kể đến đây, hắn quay sang Thanh Y, bảo nàng:
- Đó là một phần về cuộc đời ta.
Thanh Y trong ánh mắt lộ vẻ thương cảm và thê lương, nước mắt hình như muốn trào ra, âm thanh có hơi nghẹn ngào:
- Tịnh Du, chàng đã khổ sở quá!
Khổ nhất là, khi có cảm nhận và có tri giác trước những sự lăng nhục. Ngẫm nghĩ một lúc, nàng hỏi nhỏ:
- Thế sau đó thì sao?
Giả Tịnh Du chợt cười, một nụ cười như đóa hoa nở rộ trong màn đêm đen, xóa nhòa đi nỗi phiêu du cô tịch:
- Sau đó? Làm gì có sau đó?
Thanh Y khẩn trương:
- Sao lại không?
Giả Tịnh Du nhấc cái bàn tay đang nắm tay nàng, chỉ về hướng Thanh Y:
- Sau đó.. ta gặp nàng!
Rồi, cả hai đều im lặng. Họ không nói gì với nhau cả nhưng sâu thẳm tâm hồn đang thầm ươm lên một thứ tình cảm không sao giãi bày.
***
Từ sau hôm đó, khi trở về nhà, mỗi lần chạm mặt Giả Tịnh Du là Thanh Y không thể tự nhiên được nữa. Nàng không đỏ mặt thì cũng ngại ngùng, không thể cùng hắn vô tư quấn quýt.
Nam tử bị thương cũng đã hồi tỉnh, Nam Cung Tĩnh Như ngày đêm chăm sóc, tỷ ấy quả thật đã rất vất vả, chả còn tâm tư mà để ý đến sự thay đổi phức tạp của nàng.
Tâm tưởng Thanh Y bị nhiễu nhương quá mức, dù chỉ ngồi cạnh người đó lúc ăn cơm mà nàng đã thấy hít thở không nhuận. Cũng có khi, hắn chỉ cho nàng một nụ cười duyên dáng là cô nương nào đó đã ngơ ngẩn cả ngày.
Ngoài những lúc phụ giúp Tĩnh Như trong việc nhà cửa thì Thanh Y liên tục đóng cửa nhốt mình.
Nàng muốn cho bản thân một chút không gian, nàng cần thời gian để điều phối cảm xúc, nàng không thể để tâm tình tiếp tục lửng lơ, chao động.
Có một hôm, Thanh Y đang ngồi chuyên tâm họa vẽ thì nàng chợt nghe bên ngoài có tiếng gõ cửa dè dặt.
Nàng ngẩng đầu lên, che đi bức tranh còn đang dang dở, Thanh Y lững thững bước đi ra ngoài. Khi nhìn thấy người kia, nụ cười trên mặt Thanh Y trở nên ngưng đọng, nàng lắp bắp:
- Tịnh Du, sao chàng..
Vì không muốn mọi người phát giác ra sự kỳ lạ của hai người nên sau khi đắn đo một hồi.. nàng kéo hắn vào trong.
Âm thanh của nàng trở nên lí nhí:
- Chàng.. có việc gì không?
Giả Tịnh Du cứ nhìn nàng chăm chú, nhìn đến mức mà mặt nàng đỏ gay. Hắn muốn thẩm thấu điều gì qua ánh mắt nàng?
Thanh Y đã phải bật thốt lên:
- Sao chàng cứ nhìn ta như vậy? Sao không nói gì?
Nàng hậm hực quay gót vào trong, thật không may cho Thanh Y là, vì bước vội quá mà nàng bị trượt chân, mất đà.
Cứ tưởng số phận đã an bài cho nàng vồ ếch, nhưng không phải, khi Thanh Y đã được một tấm thân vững chãi đỡ lấy. Cả hai ngã lăn ra sàn.
Lúc này đây, nàng đang kề sát một gương mặt tuấn mị, người ấy nhìn nàng và cười mỉm. Tóc mái bị vén lên, cái vẻ đẹp bỗng vùng sống dậy, giống như hoa mai tỏa hương thơm ngát, biểu lộ trong đó biết bao phong tình.
- Cảm ơn chàng!
Thanh Y đang muốn gượng dậy thì người dưới thân đã níu tay nàng, chưa cho nàng di chuyển. Giọng hắn khàn khàn:
- Thanh Y!
Gương mặt hắn gợi cảm mê người, sâu trong đáy mắt là cảm xúc êm dịu. Giả Tịnh Du từ từ và chậm rãi hôn lên.. trán nàng.
Thanh Y bị điều đó làm cho ngây ngẩn. Giả Tịnh Du, chàng đã lấy dũng khí từ đâu ra vậy?
Thanh Y nghênh mặt, nàng nhìn hắn:
- Tại sao chàng hôn ta?
Tại..
- Yêu nàng!
Giả Tịnh Du cười khẽ, hắn dịch chuyển thân mình, áp đảo nàng dưới thân, ánh mắt nhìn nàng có chút mê dại.
- Tịnh Du?
Hắn yêu nàng? Có thật là Tịnh Du đã yêu nàng? Thanh Y bị điều đó làm cho bay bổng, lòng nàng có một vầng mây ngũ sắc đang dần lan tỏa.
Tại sao?
Chưa bao giờ nàng cảm nhận được niềm hạnh phúc như thế, ân nhân nói.. yêu nàng.
Một thứ hạnh phúc mãnh liệt đang cuồn cuộn dâng trào, từ cổ họng đến trái tim và lan ra tâm khảm. Nàng biết là mình đã xong!
Giả Tịnh Du ghé sát tai nàng, hắn bảo:
- Hôn ta.
Gì?
Nàng ghé mặt sang một bên, không muốn tìm tòi những điều sâu xa hơn trong đôi mắt ấy.
- Y, hôn ta nhé?
Nếu tim nàng có cùng chung nhịp đập, nếu tim nàng cũng đang rung rẩy, và nếu nàng.. cũng yêu ta!
Cũng yêu ta giống như ta yêu nàng.
Thanh Y rất muốn bản thân trở nên cứng rắn, nhưng khi được Tịnh Du ôm chặt, được Tịnh Du xoa mái tóc, nàng không cứng rắn nổi.
Không biết tự bao giờ và bắt nguồn từ ai, hai làn môi đang chầm chậm dung hòa, tan chảy vào trong nhau.
Hoa trong tim đang nở.
Thanh Y nhắm mắt, nàng biết giờ mình đang đáp lại Tịnh Du, nàng sẽ từ bỏ nhị ca đến vĩnh viễn.
Giả Tịnh Du luồn tay vào mái tóc nàng, hắn cảm nhận được cơ thể Thanh Y đang run rẩy, tuy vậy, nàng cũng đang hôn hắn, cùng hắn hòa vào men say không có hồi tỉnh.
Thân xác của hắn trở nên rạo rực, sự tịch mịch trống vắng đã được lấp đầy. Nụ hôn qua đi nhưng sự thổn thức thì là mãi mãi.
Giả Tịnh Du đỡ nàng ngồi dậy, hắn thì thầm:
- Y, nói yêu ta.
Thanh Y giống như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, nàng đã bị nam sắc dẫn dụ hay đã yêu đến mê mờ?
Tình yêu và sự thấu hiểu, đồng cảm và sự thương xót. Là, hơn cả yêu.
Nàng nhìn sâu vào ánh mắt luôn cất giấu một nỗi buồn sâu thẳm, vào sống mũi cao thanh, vào đôi môi vì nụ hôn mà ướt át, Thanh Y nói bằng sự chuyên chú:
- Giả Tịnh Du, Thanh Y cũng yêu chàng!
Đã yêu tự bao giờ?
Hẳn là lúc chàng cứu ta, từ lúc chàng kể ta nghe về cuộc đời gian truân và đầy sóng gió.
- Cảm ơn nàng vì đã yêu..
Nói chẳng hết ý, họ tiếp tục trao cho nhau những gì họ khao khát.
Tình Mỏng Duyên Cạn