Tình Mỏng Duyên Cạn
C37: Chương 37
Lúc mà người đeo mặt nạ bế nàng trên tay, phỏng chừng là do đã quá tò mò nên Thanh Y đã cho ra một hành vi không tưởng.
Lần này cứu nàng, nam nhân không nghĩ đến việc sẽ bị người ta phát giác thân phận, dù cho trong cả quá trình hắn bế nàng mà bay bổng, Thanh Y cô nương đã không nói nửa lời. Chỉ còn đúng một quãng nữa thôi, hắn sẽ thả nàng xuống và biến mất ngay. Nhưng không, chẳng biết tự bao giờ, chiếc mặt nạ bí ẩn đã chẳng còn ngự trị trên mặt. Thay vào đó, nó đã cứ thế nằm gọn trong tay nàng.
Phải! Chính Thanh Y, chính nàng đã gỡ vật đó xuống. Nàng trông thấy nam nhân vội vã nghiêng đầu, còn nàng thì chẳng chút kinh tâm mà xoay mặt hắn lại.
Thôi xong, hắn không kịp phòng bị, hắn bị nàng thúc ép.
Khoảng khắc bốn mắt nhìn nhau, trái tim của Thanh Y bỗng nhiên loạn nhịp, nàng thấy sao trời trong mắt ai.
- Tịnh Du, là chàng?
Vẻ mặt hắn hiện tại rất bình thản, chẳng còn là Giả Tịnh Du, cái đuôi luôn chạy theo sau nàng.
Không còn là ánh nhìn vô định, thái độ của Giả Tịnh Du bây giờ quá khác. Chỉ có diện mạo của hắn là dường như không đổi.
Không, hình như là có!
Giả Tịnh Du, khi trừ bỏ đi thứ mặt nạ hư ảo không vẹn toàn, hắn khiến Thanh Y hồn xiêu phách lạc.
Thình thịch thình thịch.
Đó là nhịp điệu của trái tim nàng.
Khi đáp đất, hắn buông lơi nàng, Thanh Y đã khẩn trương nói:
- Giả Tịnh Du, ta cần một lời giải thích!
Hắn im lặng. Vân đạm phong khinh muốn quay người, hắn sợ phải đối diện, hắn chỉ muốn khép kín lòng mình.
Mấu chốt là, vị cô nương ấy đã lợm giọng:
- Đứng lại đó!
Bờ môi thoáng nét duyên ngầm, nam nhân gượm lại, đôi khi số phận đã an bài đúng mực, trái tim ai kia đã phải tuân theo số mệnh.
Là yêu hay không yêu, dường như chẳng ai có thể định đoạt!
- Dễ đến dễ đi như vậy sao?
Thanh Y lặng nhìn một người suốt thời gian qua đã cất giấu bí mật, một người với thân thủ bất phàm, một người với võ công thượng diệu.
Nàng đứng đối mặt với hắn. Vào lúc Giả Tịnh Du trở về với tâm thế thật sự, hắn quá là đẹp, đẹp một cách bất khả tư nghì.
Trong mắt nam nhân là tịch mịch, là u muộn.
- Thanh Y, nàng muốn ta phải làm sao?
- Vậy, vì sao chàng không giải thích, rằng bấy lâu nay chàng đã lừa dối ta? Chàng không hề bị ngốc!
Và chàng còn.. chàng còn nhìn thấy tất cả của ta!
Tuy vậy, Thanh Y đã kìm lại câu nói đó.
Giả Tịnh Du nheo mắt, tròng mắt chuyển động, hơi thở có vẻ thật nặng nề. Nét mặt đó thật buồn bã, thật mệt mỏi nhưng tiếng nói cất lên vẫn luôn dịu êm:
- Nếu ta kể nàng nghe mọi chuyện, nàng sẽ tha thứ?
Ngưng trệ một chút rồi Thanh Y chợt gật đầu, bởi vì chàng là đại ân nhân, là người luôn luôn để tâm đến an nguy của nàng.
Giả Tịnh Du thở dài, ngẫm nghĩ một lát, hắn nắm tay nàng, cùng nàng ngồi xuống một bệ cỏ.
- Thanh Y, trước đây ta từng là một kẻ ngốc, một kẻ ngốc thật sự..
Nói đến đây, giọng hắn nghe trầm buồn và lạc lõng hẳn, tim đang chất chứa một niềm đau khôn tả khi hắn nghĩ về người thân mẫu đã khuất
Hồi còn bé xíu, Giả Tịnh Du là một đứa trẻ thông minh lắm, thứ gì hắn cũng biết, thứ gì cũng am hiểu. Nhẫn đến kinh thư, chỉ cần đọc qua một lần là hắn đã thuộc đến rành rẽ. Trong ba nhi tử, Giả Thế Khang yêu thương và kỳ vọng ở hắn nhiều nhất, cũng chỉ có thời điểm đó, Giả Tịnh Du mới cảm nhận được từ cha hắn một tình phụ tử ấm nồng.
Sau đó, khi hắn lên mười một tuổi thì mọi chuyện đã đổi khác. Giả Tịnh Du bị một căn bệnh quái ác, lúc nào đầu hắn cũng đau như búa bổ, cảm tưởng bản thân liền có thể chết đi được. Hắn mất đi toàn bộ ký ức thủa nhỏ, cả ngày chỉ biết ngây ngây dại dại, không còn biết đến bất cứ thứ gì, dường như linh hồn thật sự đã bị phong ấn.
Dù bị người ta đánh chửi thì hắn vẫn đau đớn nhưng mặc nhiên lại không thấy buồn, lúc nào cũng chỉ biết đờ đẫn, không có chút cảm thụ gì. Giả Tịnh Du đã khổ nhục tới nỗi đến một tên gia nô cũng có thể tùy ý đánh đập, chửi rủa hắn.
Có ai thương xót hắn không?
Có, chỉ có mình mẫu thân hắn. Từ khi hắn bị như thế, mẫu thân hắn đã không còn chút địa vị nào trong phủ, bị phụ thân lạnh nhạt.
Chỉ cần nhác thấy có ai dày vò, hành hạ Giả Tịnh Du thì mẫu thân sẽ lao ra mắng cho bọn họ một trận:
- Lũ các người, không đứa nào được khi dễ con ta!
Trong khi Tịnh Du núp dưới hình hài gầy yếu của mẫu thân, hắn cười ngây ngô. Mẫu thân ôm hắn vào lòng, nàng run rẩy cùng cực, nước mắt lã chã, từng giọt nóng hổi rơi xuống khuôn mặt:
- Con của ta, ta thương con lắm!
Đó là Giả Tịnh Du của năm mười một tuổi, đã nhấp nháp đủ mùi vị tạp trần. Nhưng lúc đó, hắn còn không cảm nhận được gì, bây giờ mỗi khi nhớ lại là nơi trái tim lại đau không thở nổi.
Hắn nhớ mẫu thân, thương mẫu thân. Nhớ nụ cười xinh đẹp, nhớ cái ôm gắt gao, nhớ có thể chết đi được. Chẳng biết từ lúc nào, nơi khóe mắt nhòa đi, Giả Tịnh Du chạm nhẹ vào má, là lệ.
Rồi một ngày kia, trong lúc bị các huynh đệ thi nhau xô đẩy, tên ngốc đã bị một cú ngã rất mạnh. Đầu của Giả Tịnh Du đập mạnh vào tảng đá, máu chảy ồ ạt, cơn đau kinh khủng khiến hắn ngất lịm.
Ai cũng tưởng là hắn sẽ chết. Chúng bảo:
- Một kẻ ngu như thế, chết cũng không tiếc!
Nhưng vào sáng hôm sau, hắn đã tỉnh dậy. Và, đây đã chẳng còn là Giả Tịnh Du của hôm qua nữa. Linh hồn bị khuyết thiếu đã được một kỳ tích lấp đầy, Giả Tịnh Du mặc kệ vết thương đang đau âm ỉ, hắn phi như bay đi tìm thân mẫu.
Niềm vui còn chưa nhen nhóm thì đã sớm tắt. Nghe mọi người nói, mẫu thân Giả Tịnh Du mất rồi, vừa mới mất đêm qua, nghe đâu là chết vì tự sát. Chắc nàng ta đã không còn chịu nổi đứa con khờ khạo ngu ngốc của mình.
Hắn chạy đến, lật khăn ra. Người mẫu thân lạnh ngắt, tìm không ra độ ấm.
Tay hắn run run chạm lên mặt người, người đi rồi, lấy ai ôm ấp con hằng đêm, lấy ai hát ru mỗi khi con ngủ? Không, Tịnh Du không tin, không tin người sẽ bỏ rơi con thế này, để con phải đơn côi lạc lõng?
Ông trời ơi, sao ông tước đoạt đi niềm hạnh phúc duy nhất của đời Giả Tịnh Du, sao ông không chịu thương con thêm một chút Mẫu thân ơi, giá mà con được chết thay người thì hay quá!
Đứng trên vách núi, Giả Tịnh Du nhủ thầm. Mẫu thân, không sợ cô đơn một mình, Du Nhi xuống với người đây.
Mặt vô cảm, hắn lao thẳng xuống vực. Nhưng, như thế là kết thúc rồi sao?
Không!
Giả Tịnh Du tỉnh lại, hắn thấy mình nằm trong một căn nhà lá được dựng một cách sơ sài. Trông thấy ánh mắt vô hồn của Giả Tịnh Du, một ông già tóc bạc đã nói lại với hắn:
- Tiểu tử, chết không ý nghĩa gì đâu, nhất là chết trong tuyệt vọng.
- Vậy tôi phải làm sao? Ông nói, tôi phải làm sao?
Hắn kiệt quệ nằm vật xuống giường, không muốn ăn cơm, không thiết nói chuyện. Hắn không ăn một thứ gì cả, cho chết hẳn luôn.
Ông lão tà dị kia có vẻ thích hắn, thích từ cung cách cho đến diện mạo. Ông ta lay lay người Giả Tịnh Du:
- Thôi, đừng chán đời nữa! Dậy nghe ta bảo này, ngươi đau khổ vậy cũng không ích gì đâu, người chết rồi cũng không thể sống lại.
Giả Tịnh Du híp mắt, hắn nhổm dậy:
- Sao lão biết chuyện của tôi?
- Khà khà, ta thì biết quái gì chuyện của nhà ngươi, ta chỉ đoán vậy thôi!
Giả Tịnh Du, hắn lừ ông ta, hắn bị mệt quá, không còn hơi sức đâu để mà nói chuyện. Ông lão gẩy gẩy người hắn, cười làm thân:
- Này, tiểu tử, vực dậy tinh thần đi. Nếu vượt qua được tầng khảo nghiệm của ta, ta sẽ thu nạp ngươi làm đồ đệ. Đến lúc đó, nếu người nào còn làm ngươi đau khổ, ngươi cứ trực tiếp..
Ánh mắt tịch lặng của Giả Tịnh Du có hơi lóe sáng nhưng hắn vẫn chùm kín chăn của lão, đi ngủ:
- Tịnh Du này không có cái diễm phúc đó đâu, lão cứ để dành cho người khác hưởng thụ.
- Ê, tên này..
Vị Độc Nhân nào đó bị một tên tiểu tử lơ đi, ông ta lấy chân hẩy mãi mà hắn thì nào có chịu tỉnh.
Khi Giả Tịnh Du nói đến đây, Thanh Y có chút tò mò, nàng hỏi:
- Vậy sau này, vị Độc Nhân đó đã trở thành sư phụ của chàng sao?
Giả Tịnh Du nhớ đến vị sư phụ quá cố của mình, hắn gật đầu. Thanh Y nắm lấy bàn tay hắn, nàng đã đắm chìm vào đôi mắt ưu lự lúc nào không hay, lúc này, mây và gió đã quyện hồn nhau.
Nàng lay lay hắn:
- Này, chàng kể tiếp cho ta nghe đi..
Tình Mỏng Duyên Cạn