Tiểu Zombie, Cắn Nữa Là Bất Lịch Sự Đấy Nhé
Chương 164: Anh đã tìm được con đường của riêng mình
Giọng nói trong đầu kia, đúng y hệt giọng gã đàn ông mở miệng đầu tiên.
Ánh mắt Hứa Chỉ lia sang, nhìn chằm chằm hắn, bỗng nhếch môi cười:
“Đâm ai một dao cơ?”
Một câu này khiến những người khác mơ hồ, chẳng hiểu sao lại nhắc đến “đâm dao”.
Vừa rồi đâu có ai nói thế? Không phải đang hỏi về gã “anh Dư” sao?
Tên đàn ông kia kinh hãi trợn trừng, run rẩy chỉ thẳng vào Hứa Chỉ, gào lên:
“Hắn, hắn chắc chắn là thây ma! Có khi còn cùng phe với con thây ma kia! Hắn muốn rửa sạch chúng ta rồi ăn thịt đó!”
Lời này lập tức khiến cả bọn hoảng loạn.
Trong tận thế, bọn họ đã từng tận mắt thấy cảnh một con thây ma biến dạng giả dạng làm người, bắt ngẫu nhiên một người trong đám, rồi sống sờ sờ cắn xé đến khi chỉ còn lại bộ xương đầy máu.
Nó không nuốt trôi, chỉ cắn nhai, máu thịt rơi rớt đầy đất, cả bọn đứng đó chứng kiến, tuyệt vọng đến tê liệt.
Cũng vì thế, họ sợ nhất chính là kẻ khác loài.
Thây ma, dị loại – là ác mộng họ chẳng muốn chạm lại lần nữa.
Người duy nhất còn giữ tỉnh táo là Cao Á.
Chị giơ tay quát lớn:
“Tất cả im miệng!”
Ánh mắt chị thoáng nghi hoặc lướt qua Hứa Chỉ, rồi quay lại nhìn đồng bọn:
“Nếu hắn là thây ma, đã ăn chúng ta từ lâu. Cần gì bày ra nhiều trò?”
Nhưng câu nói lý trí đó chẳng khiến họ bình tĩnh lại.
Ngược lại, mấy gã đàn ông lập tức tụ lại một nhóm, dè chừng tách khỏi Cao Á.
Ngay cả gã mặt mũi thư sinh ban nãy còn tỏ vẻ tỉnh táo, lúc này cũng nghi ngờ nhìn Cao Á, rồi lại liếc sang Tiểu Lâm đang mê mẩn ngắm Hứa Chỉ:
“Cô cũng thấy thây ma này… à không, người này… đẹp trai đúng không?”
Cao Á trừng mắt kinh ngạc:
“Nếu hắn thật sự muốn ăn thịt, có cần phải làm nhiều thế không?”
“Đúng! Hắn là thây ma thì chúng ta chạy đâu được! Chỉ còn cách liều chết thôi!” – gã đàn ông đầu tiên gào to, kéo theo mấy người khác dao động.
Hắn túm lấy gã thư sinh:
“Tiểu Lý, cậu có dị năng! Tôi giúp cậu, chúng ta phải sống sót, đây là cơ hội duy nhất!”
Tiểu Lâm hốt hoảng, lại đứng chắn trước mặt Hứa Chỉ:
“Không thể nào, hắn không giống thây ma! Thây ma vừa xấu vừa ghê, hắn thế này sao là thây ma được?”
“Thế à? Vậy hễ đẹp là không phải thây ma sao?” – có kẻ mỉa mai.
Hứa Chỉ chỉ lặng lẽ nhìn bọn họ tranh cãi, ánh mắt lướt qua Cao Á đang im lặng, rồi xoay cổ tay.
Gã thư sinh hít sâu, nghiêm giọng hỏi:
“Đây là trung tâm thành phố. Các người đến bằng cách nào?”
Hứa Chỉ thấy… thật ra khá nhàm.
Tiểu Noãn cần máu của dị năng giả.
Máu người thường với cô ấy chẳng có tác dụng.
Lúc đầu cứu bọn này để làm gì?
Chỉ cần rút máu xong rồi đi là được.
Tại sao còn phải cởi trói?
À, vì quá hôi.
Anh không muốn Tiểu Noãn bị mùi đó ám vào.
Anh khẽ thở dài.
Dù có gặp nhóm " khu an toàn Noãn Tình” trước kia, anh vẫn chẳng ưa tiếp xúc nhiều với con người.
Quá ồn ào, quá đa nghi, lại chẳng biết chừng mực.
Mệt mỏi.
Hứa Chỉ vòng qua Tiểu Lâm, bước thẳng tới trước, đứng đối diện gã thư sinh:
“Cậu là dị năng giả?”
Gã theo bản năng lùi lại, nhưng bị kéo chặt, đành gượng gật đầu:
“Đúng, là tôi.”
Hứa Chỉ gật gù, lại nhìn mấy người còn lại:
“Còn các người, không phải?”
Đã tin chắc Hứa Chỉ là thây ma, nay nghe hỏi vậy, bọn họ càng run, đồng loạt chỉ về phía gã thư sinh:
“Đúng, đúng, chỉ còn hắn với Cao Á là dị năng thôi, chúng tôi đều là thường dân cả!”
Hứa Chỉ khẽ mỉm cười, dáng vẻ ôn hòa:
“Tốt. Tôi hiểu rồi.”
Ánh mắt anh rơi xuống bàn tay đang níu chặt của gã thư sinh, thuận tay kéo ra, rồi một dao đâm xuyên cổ họng gã đàn ông mở miệng đầu tiên.
Máu phụt tung tóe, nhuộm đỏ cả nửa gương mặt anh.
Nhưng ánh mắt anh vẫn thản nhiên, mỉm cười nhìn thẳng gã thư sinh, không chớp mắt, chỉ một chiêu, đã lấy mạng một người.
Có kinh nghiệm rồi, anh rất rõ: đâm thẳng cổ họng, đối phương không kịp kêu, chết ngay.
Tiểu Lâm rú lên một tiếng xé cổ họng, mắt trừng to, gào khóc không ngừng.
Cao Á phản ứng nhanh, vội lùi liên tiếp mấy bước, run rẩy nhìn cảnh tượng trước mặt.
Những người còn lại chết lặng, đứng ngây như tượng.
Gã thư sinh cuối cùng cũng phản ứng, ngón tay đột ngột dài ra, vung về phía Hứa Chỉ.
Anh nhếch môi cười nhạt, rút dao khỏi cổ xác chết, hất nhẹ, chém đứt móng tay hắn:
“Có vậy thôi à? Bảo sao không dám trốn.”
Gã sợ hãi lùi lại, run rẩy:
“Anh… anh muốn gì?”
Cao Á cắn môi, nhìn Tiểu Lâm vẫn còn thét điên dại, do dự một chút, rồi quay lưng định chạy.
Hứa Chỉ như có mắt sau lưng, giơ dao:
“Khuyên cô đừng đi. Tôi lấy máu thì sẽ tha mạng.”
Câu này khiến bước chân Cao Á cứng đờ.
Chị nhớ ra, hắn không chỉ có một mình, mà còn đồng bọn nữa.
Nghe vẫn là chuyện rút máu, gã thư sinh lập tức mềm giọng cầu xin:
“Được, tôi đồng ý, đừng giết tôi. Tôi chỉ muốn sống thôi!”
Những gã đàn ông khác quỳ rạp, dập đầu liên tục:
“Xin tha mạng! Đừng giết chúng tôi!”
Hứa Chỉ mặc kệ, quay sang nhìn Tiểu Lâm:
“Im miệng.”
Tiểu Lâm run rẩy, vội lấy tay bịt miệng, nước mắt nước mũi tèm lem, đầu lắc liên hồi.
“Dị năng giả, hai người, bước ra.”
Trong đầu anh lại vọng lên những tiếng nghĩ thầm hỗn loạn, tham lam và ích kỷ:
Chết chắc rồi! Hắn là thây ma, giết thế nào đây?
Ai tin hắn chỉ rút máu thì là ngu! Đợi hắn ăn dị năng giả xong, tao sẽ chạy. Người đông thế này, không tới lượt tao đâu!
Hứa Chỉ liếc một cái, nghe hết.
Khóe mắt lướt qua Cao Á vẫn đứng yên, anh nhàn nhạt ra lệnh:
“Qua đây, rút máu.”
Anh đi đến bàn trà, cầm bộ dụng cụ lấy máu, nụ cười nhạt nở trên môi.
Anh đã tìm được con đường của riêng mình.
Không thuộc về loài người, cũng chẳng thuộc về thây ma.
Chỉ có một mình Phó Noãn Ý.
Vì cô, chuyện gì anh cũng có thể làm.
Tiểu Zombie, Cắn Nữa Là Bất Lịch Sự Đấy Nhé
Đánh giá:
Truyện Tiểu Zombie, Cắn Nữa Là Bất Lịch Sự Đấy Nhé
Story
Chương 164: Anh đã tìm được con đường của riêng mình
10.0/10 từ 43 lượt.