Tiểu Zombie, Cắn Nữa Là Bất Lịch Sự Đấy Nhé
Chương 163: Lòng người không chịu nổi suy xét kỹ
Hứa Viễn lần theo động tĩnh, cuối cùng tìm được ba “thây ma” ở tầng ba.
Tiểu Lưu đang ngồi chồm hổm ngoài cửa tiệm, mắt ngây dại, dáng vẻ như kẻ hành khất.
Trong cửa hàng, Lê Khí đang từng chiếc từng chiếc đeo vòng ngọc vào tay Phó Noãn Ý.
Chị còn nâng cánh tay thon nhỏ của cô, nghiêng trái nghiêng phải ngắm nghía.
Phó Noãn Ý thì hết lắc lư tay, lại nghiêng nghiêng, để những chiếc vòng chạm nhau kêu leng keng giòn tan.
Cô thích lắm, vừa nghe vừa bật cười.
Tiếng cười trong veo, hòa cùng tiếng ngọc va nhau, như chuông bạc ngân nga, ngọt ngào vô cùng.
Hứa Viễn nghe theo âm thanh đó mà tìm được họ.
Cậu còn chưa kịp mở miệng, Du Nghê đã bỗng dưng “sống lại”, lấy vai Hứa Viễn làm bàn đạp, bật nhảy thẳng lên đầu Phó Noãn Ý.
Cô hạ cánh vững vàng, vui vẻ trèo xuống vai, rồi bò dọc theo cánh tay trắng nõn của Phó Noãn Ý.
Dùng cánh hoa chỉ vào chiếc vòng ngọc tím nhạt:
“Cái này nước ngọc đẹp nhất, hợp với em nhất. Chờ Be Be tỉnh, em sẽ thấy nó càng lộng lẫy.”
Lê Khí liếc cô một cái:
“Em cũng rành ngọc à?”
Phó Noãn Ý lại đưa bàn tay còn lại, khẽ chạm cánh hoa của Du Nghê:
“Thế thì vòng đẹp nhất để cho Tiểu Nghê đi.”
Du Nghê co cánh hoa lại, bò về vai, dùng hoa cọ vào má cô:
“Đẹp nhất phải để cho Tiểu Noãn chứ.”
Phó Noãn Ý bật cười, nghiêng mặt cọ lại.
Du Nghê lúc này mới nghiêm túc quay sang Lê Khí:
“Ừm, mấy thứ trang sức này em quen lắm. Nhà em trước kia làm nghề này. Mẹ em nói con gái phải biết thưởng thức và phân biệt đá quý, ngọc ngà.”
Lê Khí được nhắc nhở, vỗ tay cái bốp:
“Vậy thì càng phải tìm đá quý! Lỡ như đá quý cũng có thể nâng cấp không gian thì sao?”
Du Nghê liền phụ họa:
“Đúng đúng, phải tìm thôi!”
Hứa Viễn nãy giờ chẳng chen nổi lời nào.
Chờ ba người nói chuyện đã đời, cuối cùng mới tìm được khe hở:
“Anh tôi bảo… bảo mấy người trốn đi!”
“Trốn? Sao thế? Có chuyện gì à?”
Phản ứng đầu tiên của Lê Khí là kéo Phó Noãn Ý vào lòng, ôm chặt, nhíu mày nhìn quanh, còn liếc xem Tiểu Lưu đứng cách bao xa.
Hứa Viễn gãi đầu, chẳng biết giải thích sao.
Du Nghê liền bổ sung:
“Đám người kia có hơi cực đoan. Nếu giờ gặp mọi người, sợ sẽ nguy hiểm.”
Lê Khí nhướng mày:
“Nguy hiểm cho bọn họ, hay nguy hiểm cho chúng ta?”
Cái này còn cần hỏi sao?
Với Phó Noãn Ý, ai gặp cô mới là kẻ gặp nguy hiểm.
Có Lê Khí ở cạnh, cô căn bản chẳng cần động tay.
Hứa Viễn nhìn kiểu che chở kia, chỉ biết nhún vai:
Lê Khí chẳng buồn quan tâm, siết vòng tay ôm Phó Noãn Ý:
“Tiểu Noãn nhà chị xinh thế này, phải trốn ai chứ?”
Trốn một lúc thì được, chứ cả đời sao mà trốn?
Trong mắt Lê Khí, cô và “người” vốn chẳng chung đường, cách xa là đủ.
Bảo họ chui rúc lẩn trốn cả đời? Nằm mơ đi!
Phó Noãn Ý thì chẳng thèm bận tâm.
Cô lại giơ tay, lắc lắc vòng ngọc, kêu leng keng vui tai.
Từ lúc biết mình là “thủ lĩnh thây ma”, cô đã chấp nhận tương lai đặc biệt của mình.
Hơn nữa, cũng nhờ cái đầu rỗng tuếch không có ký ức, chẳng có gì để lưu luyến quá khứ con người.
Cuộc sống hiện tại, vừa mới mẻ vừa thú vị, với cô thế là đủ.
Hứa Viễn nhìn dáng vẻ nhàn nhã của họ, đành thôi, quản cũng chẳng nổi.
Mà bảo “trốn” thì trốn đi đâu?
Ngay khi ấy, Hứa Chỉ đang đứng ngoài cửa phòng bể bơi, cũng nghĩ tới vấn đề này.
Vì sao lại phải để Tiểu Noãn trốn?
Cớ gì phải chịu ấm ức?
Ai dám bất mãn, anh giết kẻ đó là xong.
Anh cúi đầu nghĩ thông, tiện tay lấy ra bàn trà, ghế sofa, thản nhiên ngồi xuống ngay cạnh cửa bể bơi.
Trong bể, nước còn khá sạch.
Dù không có phòng tắm riêng, ít ra còn có hai bể — một cho trẻ em, một cho người lớn.
Mấy gã đàn ông thì xuống bể lớn.
Quần áo thì phải phá tủ lấy.
Thay đồ xong, lau khô tóc, họ mới thở phào như được sống lại.
Đẩy cửa bước ra, thấy Hứa Chỉ ngồi sẵn đó, tay cầm ly trà trái cây, dáng vẻ lười nhác dựa vào sofa, mắt lại hướng về cầu thang.
Rõ ràng tâm trí đang đặt ở Phó Noãn Ý.
Bể bơi dùng tường kính trong suốt, ánh sáng chan hòa, tầng này sáng sủa hơn hẳn những chỗ khác.
Hứa Chỉ cao ráo, tuấn tú, dáng ngồi ưu nhã.
Ngay cả khi nghe tiếng cửa bật đóng, anh vẫn không quay đầu.
Cô gái tên Tiểu Lâm sững người, bàn tay cầm khăn dừng lại, nhìn anh chằm chằm.
Người phụ nữ cao gầy phải huých khuỷu tay một cái, cô mới hoàn hồn, cúi gằm, nhưng vẫn len lén nhìn trộm.
Người cao gầy khoác khăn lên tay, vén tóc, mỉm cười:
“Xin chào, tôi là Cao Á. Cảm ơn đã cứu chúng tôi. Trên bàn kia là gì vậy?”
Hứa Chỉ liếc sang.
Họ Cao, quả nhiên dáng vóc cũng cao.
Nghĩ tới khả năng đây chính là “cà phê” Tiểu Noãn muốn, sắc mặt anh cũng hòa hoãn hơn, khẽ gật đầu, chỉ tay vào bàn:
“Lấy máu kiểm tra một chút, phòng ngừa cơ thể có dị thường.”
Anh nói rất nghiêm túc, trịnh trọng.
Đám đàn ông thoáng chột dạ, trao đổi ánh mắt.
Tiểu Lâm sáng mắt, lập tức hỏi đầy hứng thú:
“Ôi, không ngờ anh còn là bác sĩ? Các anh là đội cứu viện chuyên nghiệp hả? Mà… lấy máu có đau không?”
“Tùy ý các người.”
Không tình nguyện thì anh cũng có cách, không thành vấn đề.
Tiểu Lâm vội xắn tay áo, bước tới.
Một gã đàn ông bỗng cao giọng phản đối:
“Anh cứu chúng tôi thì cũng cảm ơn. Nhưng nói lấy máu là lấy sao? Ai biết đồ của anh có an toàn không? Lỡ mang bệnh gì thì sao?”
Người đàn ông mặt thư sinh kéo hắn lại, hạ giọng:
“Lúc này rồi, còn nghi ngờ gì nữa…”
“Anh hiểu cái quái gì! Báo chí từng nói hiến máu lây bệnh này bệnh kia, toàn từ lấy máu mà ra. Ai biết hắn định làm gì!”
Vài gã khác cũng phụ họa:
“Đúng! Chúng tôi không đồng ý. Không phải nói tự nguyện sao? Chúng tôi không tình nguyện!”
Gã đàn ông đầu tiên bỗng đổi chủ đề, lạnh giọng hỏi:
“Còn anh Dư đâu? Khi nãy nói có chuyện cần hỏi hắn, sao giờ không thấy?”
Hứa Chỉ thong thả đứng lên, ánh mắt lãnh đạm quét qua, vừa định mở miệng.
Tiểu Lâm đã chạy đến trước mặt anh, mắt ngập ngừng e ấp, tiến lại gần, gần như kề sát:
“Em tin anh. Cho em lấy trước đi.”
Cao Á nhìn thẳng vào đôi mắt Hứa Chỉ, đột nhiên xoay người, nghiêm túc nói:
“Họ là ân nhân cứu mạng, chúng ta phải tin họ.”
Có người tức thì bật lại:
“Tin cái gì! Trước kia chẳng phải cũng có thây ma giả dạng con người để dụ chúng ta, ăn không biết bao nhiêu người rồi à?”
Khốn kiếp! Đẹp trai thế này… chẳng lẽ là thây ma thật? Mẹ nó, phải tìm cơ hội đâm thử mới được. Lao ra khỏi chỗ chết rồi, lẽ nào lại toi mạng lần nữa!
Tiểu Zombie, Cắn Nữa Là Bất Lịch Sự Đấy Nhé
Đánh giá:
Truyện Tiểu Zombie, Cắn Nữa Là Bất Lịch Sự Đấy Nhé
Story
Chương 163: Lòng người không chịu nổi suy xét kỹ
10.0/10 từ 43 lượt.