Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Chương 879
Tại sao nó tính toán rất kỹ rồi còn đen đủi như này!
Túc Bảo vỗ tay nói: “Woa, các anh chị thật lợi hại!”
Quỷ đào hoa kiêu ngạo hất cằm: “Đương nhiên!”
Quỷ xui xẻo đắc ý: “Chỉ thế này thôi à… ọe, ta còn có thể đánh nó… ọe….”
Quỷ nhu nhược nhìn Túc Bảo đầy cưng chiều, nói: “Bảo bối vui là được!”
Quỷ hồ đồ sắp ói ra máu, hét to: “Ba cái đứa không có khí phách này, chẳng ngờ lại khuất phục trước một con nhóc? Mất mặt quỷ không hả?”
Trong lòng nó rất không phục, tự hỏi Túc Bảo đã dùng loại yêu pháp gì mà khiến ba ác quỷ này phải tuân theo mệnh lệnh của cô bé.
Đổi lại là nó, dù bị Diêm vương chém chết hay phải nhảy từ chảo rán xuống, nó cũng sẽ không bao giờ đầu hàng một con nhóc loài người!
“Dám đấu riêng với ta không?” Quỷ hồ đồ hợm hĩnh khiêu khích: “Ta có thể nuốt chửng mười đứa nhóc như ngươi một lúc!”
Quỷ hồ đồ vừa nói vừa vùng vẫy nhưng vẫn bị ba ác quỷ kia giữ chặt.
Quỷ đào hoa cười lạnh: “Nực cười, ngươi vẫn muốn chạy trốn ư? Ba chúng ta có ai không phải ác quỷ đâu?”
Ba ác quỷ không đánh nổi một ác quỷ thì đúng là quá sức nực cười!
Thấy không thể thoát khỏi sự kìm kẹp, quỷ hồ đồ chỉ đành dùng kế khích tướng: “Con nhóc rác rưởi kia, chỉ biết chỉ đạo ác quỷ khác thì có bản lĩnh gì chứ, nếu có bản lĩnh thì tự mình xông lên đi! Ngươi dám không? Có bản lĩnh thì tự ngươi đánh ta đi nè, ta sẽ gọi ngươi là tổ tiên!”
Túc Bảo đứng dậy, không yên tâm xác nhận lại: “Đây là chú tự yêu cầu đó nha!”
Cô bé chưa bao giờ nghe thấy yêu cầu kỳ lạ như này.
Lòng quỷ hồ đồ vui mừng khôn xiết, ngoài mặt càng tỏ ra kiêu căng: “Ta nói đấy! Đến đây! Rác rưởi!”
Phốc! Một chiếc kiềng ba chân màu vàng hình tam giác đột nhiên xuất hiện trong tay Túc Bảo rồi được quăng mạnh về phía quỷ hồ đồ!
Quỷ hồ đồ tưởng sẽ được ba ác quỷ kia thả ra để giao đấu, nào ngờ ba quỷ kia càng siết chặt tay chân nó hơn!! . T?a?g gì mà ha? ha? thế ﹛ t?umt?u?e ?﹒?? ﹜
Túc Bảo cũng chẳng hề có ý kêu ba ác quỷ kia buông tay!!
Cái vạc lớn đập mạnh vào mặt quỷ hồ đồ, mặt nó đã bị vẹo đi.
Quỷ hồ đồ: “!!!”
“Ngươi….! Ngươi thật vô lại, chưa thả ta ra đã đánh rồi!”
Túc Bảo chớp mắt vẻ vô tội: “Chú kêu con thả chú ra chưa?”
Quỷ hồ đồ: “…”
Túc Bảo: “Còn nữa, sao con phải kêu các anh chị kia thả chú ra? Chú tưởng con là đứa nhóc lên ba dễ gạt hả?”
Quỷ hồ đồ: “….”
Xin lỗi, do nó cẩu thả với chính mình rồi!!
“Ngươi… ngươi là đồ ngu ngốc! [1]” Quỷ hồ đồ ói ra ba cân máu, tức giận đến độ trong đầu như vang lên tiến kêu của mấy con ếch.
[1]: Từ này còn có nghĩa là đập hai phát búa.
Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Túc Bảo vỗ tay nói: “Woa, các anh chị thật lợi hại!”
Quỷ đào hoa kiêu ngạo hất cằm: “Đương nhiên!”
Quỷ xui xẻo đắc ý: “Chỉ thế này thôi à… ọe, ta còn có thể đánh nó… ọe….”
Quỷ nhu nhược nhìn Túc Bảo đầy cưng chiều, nói: “Bảo bối vui là được!”
Quỷ hồ đồ sắp ói ra máu, hét to: “Ba cái đứa không có khí phách này, chẳng ngờ lại khuất phục trước một con nhóc? Mất mặt quỷ không hả?”
Trong lòng nó rất không phục, tự hỏi Túc Bảo đã dùng loại yêu pháp gì mà khiến ba ác quỷ này phải tuân theo mệnh lệnh của cô bé.
Đổi lại là nó, dù bị Diêm vương chém chết hay phải nhảy từ chảo rán xuống, nó cũng sẽ không bao giờ đầu hàng một con nhóc loài người!
“Dám đấu riêng với ta không?” Quỷ hồ đồ hợm hĩnh khiêu khích: “Ta có thể nuốt chửng mười đứa nhóc như ngươi một lúc!”
Quỷ hồ đồ vừa nói vừa vùng vẫy nhưng vẫn bị ba ác quỷ kia giữ chặt.
Quỷ đào hoa cười lạnh: “Nực cười, ngươi vẫn muốn chạy trốn ư? Ba chúng ta có ai không phải ác quỷ đâu?”
Ba ác quỷ không đánh nổi một ác quỷ thì đúng là quá sức nực cười!
Thấy không thể thoát khỏi sự kìm kẹp, quỷ hồ đồ chỉ đành dùng kế khích tướng: “Con nhóc rác rưởi kia, chỉ biết chỉ đạo ác quỷ khác thì có bản lĩnh gì chứ, nếu có bản lĩnh thì tự mình xông lên đi! Ngươi dám không? Có bản lĩnh thì tự ngươi đánh ta đi nè, ta sẽ gọi ngươi là tổ tiên!”
Túc Bảo đứng dậy, không yên tâm xác nhận lại: “Đây là chú tự yêu cầu đó nha!”
Cô bé chưa bao giờ nghe thấy yêu cầu kỳ lạ như này.
Lòng quỷ hồ đồ vui mừng khôn xiết, ngoài mặt càng tỏ ra kiêu căng: “Ta nói đấy! Đến đây! Rác rưởi!”
Phốc! Một chiếc kiềng ba chân màu vàng hình tam giác đột nhiên xuất hiện trong tay Túc Bảo rồi được quăng mạnh về phía quỷ hồ đồ!
Quỷ hồ đồ tưởng sẽ được ba ác quỷ kia thả ra để giao đấu, nào ngờ ba quỷ kia càng siết chặt tay chân nó hơn!! . T?a?g gì mà ha? ha? thế ﹛ t?umt?u?e ?﹒?? ﹜
Túc Bảo cũng chẳng hề có ý kêu ba ác quỷ kia buông tay!!
Cái vạc lớn đập mạnh vào mặt quỷ hồ đồ, mặt nó đã bị vẹo đi.
Quỷ hồ đồ: “!!!”
“Ngươi….! Ngươi thật vô lại, chưa thả ta ra đã đánh rồi!”
Túc Bảo chớp mắt vẻ vô tội: “Chú kêu con thả chú ra chưa?”
Quỷ hồ đồ: “…”
Túc Bảo: “Còn nữa, sao con phải kêu các anh chị kia thả chú ra? Chú tưởng con là đứa nhóc lên ba dễ gạt hả?”
Quỷ hồ đồ: “….”
Xin lỗi, do nó cẩu thả với chính mình rồi!!
“Ngươi… ngươi là đồ ngu ngốc! [1]” Quỷ hồ đồ ói ra ba cân máu, tức giận đến độ trong đầu như vang lên tiến kêu của mấy con ếch.
[1]: Từ này còn có nghĩa là đập hai phát búa.
Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Đánh giá:
Truyện Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Story
Chương 879
10.0/10 từ 33 lượt.