Tiểu Hành Tinh - Vi Phong Kỉ Hứa
Chương 90: Phiên ngoại: Ôi chàng thiếu niên ngược gió (2)
206@-
Tiểu Hành Tinh - Vi Phong Kỉ Hứa
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong phòng có thêm một người, khiến Lăng Triệt không thể tĩnh tâm sáng tác được. Anh qua loa chỉ cho Hứa Đường Chu chỗ giá sách, còn bản thân thì tìm tai nghe, vừa nghe nhạc vừa tiện thể xem qua một số bình luận mới nhận được.
Lăng Triệt sáng tác nhạc và chia sẻ lên mạng xã hội, là muốn biết thứ mình làm ra sẽ nhận được đánh giá thế nào.
Ban đầu chẳng mấy ai để ý đến anh, mà anh vốn cũng không thích độc thoại, đăng xong là thoát. Cho đến khi liên tiếp chia sẻ ba bốn bản nhạc, một hôm anh mở nền tảng lên thì phát hiện có một bài đã đạt hơn vạn lượt thích, cũng có người nhắn tin riêng, có người thì muốn mua bản quyền nhạc của anh.
Lăng Triệt không thiếu tiền, tất nhiên sẽ không bán, chỉ là anh nghĩ—tại sao không tự mình làm chứ? Âm nhạc của anh, phải do chính anh thể hiện mới được.
Lăng Triệt sắp vào năm nhất đại học, chuyện ra mắt tạm thời anh chưa tính tới.
Lứa tuổi nào thì nên làm việc thuộc về lứa tuổi đó, về điểm này, Lăng Triệt có kế hoạch rất rõ ràng.
Vì thế, anh không kìm được mà liếc nhìn cậu thiếu niên kia.
Cậu bỗng trở nên yên tĩnh.
Lăng Triệt có nhiều truyện tranh, thiếu niên ôm một quyển, xếp bằng ngồi ngay trên sàn, đọc đến mải mê.
Tuy còn chưa phân hoá, nhưng với dáng cao của một người mẫu, từ góc nghiêng, cậu mang vẻ mềm mại nằm giữa ranh giới trẻ con và thanh niên. Cổ cao, lưng thẳng, tư thế ấy lại không hề xuề xoà, giống như đầu ngó sen mùa hạ vừa vương chút sương mai.
Màn mưa dồn dập ngoài cửa sổ chưa ngừng, trong nhà nhờ có thiếu niên mà thêm vài phần nhàn nhã.
Tựa như kiểu thời tiết này, vốn nên có một buổi chiều như thế.
Lăng Triệt thu lại tầm mắt.
Một đứa trẻ vào nghề sớm như vậy, vậy mà chẳng hề dính chút thói hư tật xấu nào của giới thời trang.
Không biết đã qua bao lâu, khi Lăng Triệt ngẩng đầu thì phát hiện thiếu niên đã đi mất, chỉ còn lại một quyển truyện tranh nằm trên sàn.
Hoá ra sau khi Lăng Chí về, quản gia lên gọi Hứa Đường Chu đi. Cậu hoàn thành nhiệm vụ rồi, đương nhiên cũng rời đi.
Thời Thiên Mật cười híp mắt nói: "Nhóc con sợ làm phiền anh trai, trước khi đi còn đặc biệt dặn mama chuyển lời cảm ơn con đấy."
Ba ngày sau.
Lăng Triệt lại thấy Hứa Đường Chu trước khung cửa kính sát đất.
Buổi sáng, nắng vừa bừng lên. Trong ánh vàng xuyên qua tán cây, thiếu niên vẫn cưỡi chiếc xe đạp leo núi màu đen, phóng như bay đến cổng biệt thự, chỉ khi tới nơi mới phanh gấp.
Vào cửa, cậu vứt xe vào góc tường, chào quản gia, rồi mang ba lô chạy thẳng vào nhà.
Chỉ ít phút sau, cửa phòng Lăng Triệt đã vang tiếng gõ.
"Anh trai ơi?"
Hứa Đường Chu tự vặn tay nắm, ló đầu vào, đôi mắt đen láy tựa nai con chớp chớp: "Em có thể vào không?"
Được cho phép, cậu bước vào, vẫn còn hơi thở dồn dập, vội vàng cởi ba lô xuống. Chiếc áo thun lỏng lẻo khoác trên người, thân hình gầy đến mức có thể thấy rõ xương bả vai nhô lên.
"Ta-da! Em có quà cho anh đây!"
Lăng Triệt tháo tai nghe, nhận lấy nhìn thử: "Tặng anh?"
"Đúng vậy!" Hứa Đường Chu gật đầu, "Nó gọi là kalimba (*), là một loại nhạc cụ châu Phi. Anh thích âm nhạc, em nhờ bạn mua giúp, nghe nói là hàng thủ công, khó lắm mới mua được đó!"
(*) Đàn Kalimba:
Một món đồ nhỏ hơn bàn tay, gắn mấy thanh thép, dùng ngón cái gảy thì thép rung, cộng hưởng với thân gỗ, còn có tên gọi khác là "đàn ngón cái".
Hoá ra lần trước Hứa Đường Chu nói cũng sẽ tặng quà, không phải lời nói suông.
Thấy Lăng Triệt ngắm nghía, cậu liền giành lại: "Anh, để em demo cho, hay lắm!"
Lăng Triệt: "......"
Hứa Đường Chu chắc là học qua, nhớ được giai điệu đơn giản, ngay tại chỗ liền gảy một bản nhạc dân gian "Hai con hổ".
Âm thanh trong trẻo, du dương, vang vọng, hơi giống hộp nhạc.
"Có hay không?"
Chơi xong, cậu lập tức đưa lại cho anh, trong đôi mắt trong veo ánh lên sự mong chờ.
Khoảng cách gần đến mức Lăng Triệt thấy trên trán và chóp mũi cậu lấm tấm mồ hôi. Anh chưa từng thấy ai vì tặng quà mà tất bật đến vậy, có lẽ vừa học xong đã vội vàng chạy tới.
"Không tệ." Lăng Triệt rũ mi mắt, nhận lấy, "Cảm ơn em."
Lăng Triệt đâu có định đàn "Hai con hổ", tuỳ tiện gảy vài cái đã biến thành một khúc nhạc Hứa Đường Chu chưa từng nghe, đem cái hay của kalimba phát huy triệt để.
"Anh sáng tác ạ?" Hứa Đường Chu ngạc nhiên.
Lăng Triệt nhàn nhạt: "Hay không?"
Lại ngang ngược đem câu hỏi ban nãy trả nguyên vẹn cho đối phương.
Hứa Đường Chu gật đầu lia lịa: "Hay lắm, siêu siêu siêu hay luôn!!!"
Khoé môi Lăng Triệt khẽ nhếch: "Cảm ơn đã khen."
Đặt "món quà" vào phòng nhỏ cất nhạc cụ, Lăng Triệt cố ý bỏ qua chiếc kalimba thủ công thật sự trên giá (kỷ niệm khi cùng gia đình mua ở châu Phi), đem quà của Hứa Đường Chu trân trọng cất giữ.
Mùa hè năm đó, họ trở nên thân quen hơn.
Hứa Đường Chu không sợ lạ, cũng chẳng thiếu dũng khí để tiến lại gần bạn mới. Ở thủ đô, ngoài Tần Bảo thường xuyên có việc bận vắng mặt, cậu chẳng có bạn bè nào khác. Làm việc nửa tháng sau, cậu lại tới Mật Viên hai lần nữa, dường như thật sự coi Lăng Triệt lớn hơn bốn tuổi như anh trai.
Hết hè, Lăng Triệt không còn gặp Hứa Đường Chu nữa, hai người mất liên lạc.
Mãi đến kỳ nghỉ đông năm đó, Hứa Đường Chu lại theo Tạ Nhụy lên thủ đô.
Thời Thiên Mật rất thích cậu, bảo Tạ Nhụy đưa cậu đến nhà, nói trẻ con bám ở văn phòng không ổn. Tạ Nhụy thì định cho Hứa Đường Chu đi học thêm, vì cậu thi thử trượt.
Thế là Lăng Triệt liền thấy "nhóc con" lôi theo cặp sách với xấp đề, xuất hiện trước cửa nhà mình giữa ngày tuyết lớn.
"Anh trai..." Mặt Hứa Đường Chu đỏ ửng, Tạ Nhụy còn sắp xếp cho cậu mang theo mấy bộ quần áo.
Nửa năm không gặp, hai thiếu niên đều đã khác đi. Vốn dĩ chẳng quá thân, giờ lại thêm chút xa lạ.
Cả hai đều cao thêm.
Hứa Đường Chu cao lên rõ rệt, không biết một Omega chưa phân hoá thì ăn gì mà lớn nhanh vậy.
Bị gửi đến nhà bạn của mẹ ở thế này thật không dễ chịu, thoáng chốc cậu thấy hối hận, lẽ ra nên ở lại Khởi Nam, chẳng đi đâu mới phải.
Sách vở đề thi được đặt ngay ngắn trên bàn, Lăng Triệt cầm một tờ đề lên lật: "Môn nào trượt?"
Hứa Đường Chu cúi đầu, ngượng ngùng đáp: "... Tất cả đều trượt."
Lăng Triệt: "......"
Nếu Thời Thiên Mật nói rõ ngay từ đầu, anh đã chẳng nhận lời.
Hứa Đường Chu vội lấy lại bài thi, mặt mày chán chường: "Đừng xem nữa, toàn dấu gạch chéo. Em bị thầy phê bình trước lớp rồi, đã chịu hình phạt công khai rồi mà."
Lăng Triệt: "Cả học kỳ này em làm gì vậy?"
Hứa Đường Chu nghĩ ngợi: "Đi mười hai buổi diễn, một tuần lễ thời trang, chụp gần hai mươi tạp chí với quảng cáo các loại. Tháng trước em còn đến thủ đô, đi ngang qua trường anh đó."
Lăng Triệt suýt quên mất...trước mặt anh là một "người bận rộn" chính hiệu.
Không trách được lại thành học kém đến thế.
Lăng Triệt ngồi xuống: "Thường xuyên ra nước ngoài, vậy thì tiếng Anh của em hẳn cũng không tệ, sao lại còn trượt được?"
Chỉ thấy Hứa Đường Chu ngẩng đầu, đang định trả lời, thì mắt bỗng sáng lên: "Anh trai, anh xỏ lỗ tai rồi à?"
Cậu thiếu niên nghiêng người áp sát lại.
Lăng Triệt chỉ cảm thấy một mùi hương sảng khoái, sạch sẽ của sữa tắm vờn quanh mũi, rồi vành tai bỗng lạnh đi. Là thiếu niên đưa tay chạm vào d** tai anh, ngưỡng mộ nói: "Em cũng rất muốn xỏ tai quá, có đau không vậy ạ?"
Lăng Triệt một lần đã xỏ năm lỗ tai.
Phong cách ăn mặc so với lúc nghỉ hè cũng đã có chút thay đổi, trông ra dáng một kiểu "nổi loạn riêng của tuổi trẻ".
Hứa Đường Chu tỏ vẻ rất ngưỡng mộ.
"Cũng tạm." Lăng Triệt ấn cậu trở lại, "Nói chuyện cho đàng hoàng."
Hứa Đường Chu hệt như vừa phát hiện lục địa mới: "Anh ơi, tai anh đỏ lên rồi, có phải anh không thích người ta chạm vào tai không?"
Lăng Triệt: "Ừ."
Hứa Đường Chu luyên thuyên: "Em cũng không thích! Bạn em cứ hay bóp tai em chơi, phiền chết đi được. Anh ơi, anh dắt em đi xỏ tai với nha, em cũng không sợ đau lắm đâu, em còn muốn xăm hình nữa cơ."
Vừa nói, cậu kéo tay áo lên, lộ ra cổ tay trắng nõn mảnh mai: "Xăm ở chỗ này, xăm cái gì thì em chưa nghĩ ra. Nhưng mà cũng không gấp, ba em không cho em xăm, ông ấy cổ hủ lắm."
Lăng Triệt thấy buồn cười: "Vì sao lại muốn xăm?"
Trên mặt Hứa Đường Chu viết rõ ràng "không phải nói nhảm à": "Vì ngầu chứ sao? Rất nhiều người mẫu đều có hình xăm mà."
Lăng Triệt: "Đừng lảng sang chuyện khác, làm bài tập cho tử tế cũng rất ngầu."
Hứa Đường Chu: "......"
Lăng Triệt thật sự không hiểu, tại sao trên đời lại có người làm bài tập mà làm đến khóc.
Không phải giả vờ không muốn làm, mà là thật sự không muốn làm. Điều này khiến anh đau đầu vô cùng.
Hứa Đường Chu lúc nào cũng ngoan ngoãn, chỉ riêng khi làm bài tập là luôn tìm cách lảng tránh, nào là khát nước, buồn đi vệ sinh, đói bụng, buồn ngủ, mỏi tay, bút không ra mực... từng phút từng giây moi ra vô số lý do.
Mà Lăng Triệt vốn không phải người kiên nhẫn, giảng bài xong, giao việc xong thì sẽ đi làm chuyện của mình.
Hai ngày sau, anh phát hiện tên nhóc này bài tập chẳng tiến triển gì cả, vừa hỏi thì Hứa Đường Chu lại nói: "Em đâu cần phải học hành cho giỏi."
Lăng Triệt: "?"
Anh còn chưa bao giờ nói mấy lời ngạo mạn đến thế.
Thật ra Hứa Đường Chu rất mông lung: "Người khác học giỏi là để sau này kiếm việc, em thì đâu cần tìm việc nữa, em đi catwalk, làm người mẫu đã kiếm được rất nhiều tiền rồi, còn có nhiều người tranh nhau muốn mời em. Vốn dĩ em cũng không có thời gian, không có tinh lực để học, vậy thì sao phải lãng phí thời gian chứ?"
Lăng Triệt không đồng tình, nhướn mày: "Em mới mười bốn tuổi, giờ đã quyết định cả đời mình thì có phải hơi sớm quá không?"
Hứa Đường Chu cúi đầu, nhỏ giọng sửa lại: "Em mười lăm tuổi rồi."
Cậu như đang tự thấy tủi thân, giọng nói cũng nhẹ đi, lấy đầu bút chấm chấm lên giấy tạo thành những chấm đen li ti: "Ngày mồng một tháng một, Tết Dương lịch là sinh nhật em, dễ nhớ thế mà chẳng ai nhớ cả."
Cái "chẳng ai" trong miệng cậu, chính là Tạ Nhụy và Hứa Vệ.
Sinh nhật hôm đó, Hứa Đường Chu dậy rất sớm, còn gọi điện cho Tạ Nhụy, tuy không nói gì, nhưng cậu nghĩ chắc hẳn đã gợi nhắc cho bà nhớ hôm nay là sinh nhật mình. Thế nhưng đến tối về nhà, nhà vẫn lạnh lẽo vắng vẻ, Hứa Vệ hôm đó quả thật không uống rượu, nhưng cũng chỉ nấu hai bát mì chay, hai cha con lặng lẽ ăn xong bữa cơm thường ngày.
Tạ Nhụy thì không về nhà, thậm chí cũng chẳng gọi thêm một cú điện thoại.
Ngoài phố đèn hoa rực rỡ, đâu đâu cũng chúc mừng năm mới, mà cha mẹ thì hoàn toàn quên mất hôm ấy là một ngày đặc biệt.
Đó cũng là lúc Lăng Triệt, vốn sinh ra trong một gia đình ấm áp, lần đầu tiên cảm nhận được cái gọi là "cô đơn một mình". Cũng là lần đầu tiên anh thấy xót xa thay cho một người khác.
Anh dường như đã hiểu được, vì sao hai hôm nay Hứa Đường Chu ở trong nhà mình lại luôn cảm thấy không thoải mái.
"Tết Dương lịch dễ nhớ như thế." Lăng Triệt xoa xoa đầu cậu, "Năm sau anh sẽ nhớ sinh nhật của em."
Hứa Đường Chu ngạc nhiên ngẩng đầu: "Thật không?!"
Chỉ thấy Alpha trẻ tuổi cúi xuống nhìn cậu, trong miệng khẽ ừ một tiếng.
Rồi, những ngón tay thon dài xinh đẹp chỉ vào tập bài tập trước mặt cậu, nhàn nhạt nói: "Chỉ cần em làm được một phần ba bài tập, anh sẽ đưa em đi xỏ tai."
Trong phòng có thêm một người, khiến Lăng Triệt không thể tĩnh tâm sáng tác được. Anh qua loa chỉ cho Hứa Đường Chu chỗ giá sách, còn bản thân thì tìm tai nghe, vừa nghe nhạc vừa tiện thể xem qua một số bình luận mới nhận được.
Lăng Triệt sáng tác nhạc và chia sẻ lên mạng xã hội, là muốn biết thứ mình làm ra sẽ nhận được đánh giá thế nào.
Ban đầu chẳng mấy ai để ý đến anh, mà anh vốn cũng không thích độc thoại, đăng xong là thoát. Cho đến khi liên tiếp chia sẻ ba bốn bản nhạc, một hôm anh mở nền tảng lên thì phát hiện có một bài đã đạt hơn vạn lượt thích, cũng có người nhắn tin riêng, có người thì muốn mua bản quyền nhạc của anh.
Lăng Triệt không thiếu tiền, tất nhiên sẽ không bán, chỉ là anh nghĩ—tại sao không tự mình làm chứ? Âm nhạc của anh, phải do chính anh thể hiện mới được.
Lăng Triệt sắp vào năm nhất đại học, chuyện ra mắt tạm thời anh chưa tính tới.
Lứa tuổi nào thì nên làm việc thuộc về lứa tuổi đó, về điểm này, Lăng Triệt có kế hoạch rất rõ ràng.
Vì thế, anh không kìm được mà liếc nhìn cậu thiếu niên kia.
Cậu bỗng trở nên yên tĩnh.
Lăng Triệt có nhiều truyện tranh, thiếu niên ôm một quyển, xếp bằng ngồi ngay trên sàn, đọc đến mải mê.
Tuy còn chưa phân hoá, nhưng với dáng cao của một người mẫu, từ góc nghiêng, cậu mang vẻ mềm mại nằm giữa ranh giới trẻ con và thanh niên. Cổ cao, lưng thẳng, tư thế ấy lại không hề xuề xoà, giống như đầu ngó sen mùa hạ vừa vương chút sương mai.
Màn mưa dồn dập ngoài cửa sổ chưa ngừng, trong nhà nhờ có thiếu niên mà thêm vài phần nhàn nhã.
Tựa như kiểu thời tiết này, vốn nên có một buổi chiều như thế.
Lăng Triệt thu lại tầm mắt.
Một đứa trẻ vào nghề sớm như vậy, vậy mà chẳng hề dính chút thói hư tật xấu nào của giới thời trang.
Không biết đã qua bao lâu, khi Lăng Triệt ngẩng đầu thì phát hiện thiếu niên đã đi mất, chỉ còn lại một quyển truyện tranh nằm trên sàn.
Hoá ra sau khi Lăng Chí về, quản gia lên gọi Hứa Đường Chu đi. Cậu hoàn thành nhiệm vụ rồi, đương nhiên cũng rời đi.
Thời Thiên Mật cười híp mắt nói: "Nhóc con sợ làm phiền anh trai, trước khi đi còn đặc biệt dặn mama chuyển lời cảm ơn con đấy."
Ba ngày sau.
Lăng Triệt lại thấy Hứa Đường Chu trước khung cửa kính sát đất.
Buổi sáng, nắng vừa bừng lên. Trong ánh vàng xuyên qua tán cây, thiếu niên vẫn cưỡi chiếc xe đạp leo núi màu đen, phóng như bay đến cổng biệt thự, chỉ khi tới nơi mới phanh gấp.
Vào cửa, cậu vứt xe vào góc tường, chào quản gia, rồi mang ba lô chạy thẳng vào nhà.
Chỉ ít phút sau, cửa phòng Lăng Triệt đã vang tiếng gõ.
"Anh trai ơi?"
Hứa Đường Chu tự vặn tay nắm, ló đầu vào, đôi mắt đen láy tựa nai con chớp chớp: "Em có thể vào không?"
Được cho phép, cậu bước vào, vẫn còn hơi thở dồn dập, vội vàng cởi ba lô xuống. Chiếc áo thun lỏng lẻo khoác trên người, thân hình gầy đến mức có thể thấy rõ xương bả vai nhô lên.
"Ta-da! Em có quà cho anh đây!"
Lăng Triệt tháo tai nghe, nhận lấy nhìn thử: "Tặng anh?"
"Đúng vậy!" Hứa Đường Chu gật đầu, "Nó gọi là kalimba (*), là một loại nhạc cụ châu Phi. Anh thích âm nhạc, em nhờ bạn mua giúp, nghe nói là hàng thủ công, khó lắm mới mua được đó!"
(*) Đàn Kalimba:
Một món đồ nhỏ hơn bàn tay, gắn mấy thanh thép, dùng ngón cái gảy thì thép rung, cộng hưởng với thân gỗ, còn có tên gọi khác là "đàn ngón cái".
Hoá ra lần trước Hứa Đường Chu nói cũng sẽ tặng quà, không phải lời nói suông.
Thấy Lăng Triệt ngắm nghía, cậu liền giành lại: "Anh, để em demo cho, hay lắm!"
Lăng Triệt: "......"
Hứa Đường Chu chắc là học qua, nhớ được giai điệu đơn giản, ngay tại chỗ liền gảy một bản nhạc dân gian "Hai con hổ".
Âm thanh trong trẻo, du dương, vang vọng, hơi giống hộp nhạc.
"Có hay không?"
Chơi xong, cậu lập tức đưa lại cho anh, trong đôi mắt trong veo ánh lên sự mong chờ.
Khoảng cách gần đến mức Lăng Triệt thấy trên trán và chóp mũi cậu lấm tấm mồ hôi. Anh chưa từng thấy ai vì tặng quà mà tất bật đến vậy, có lẽ vừa học xong đã vội vàng chạy tới.
"Không tệ." Lăng Triệt rũ mi mắt, nhận lấy, "Cảm ơn em."
Lăng Triệt đâu có định đàn "Hai con hổ", tuỳ tiện gảy vài cái đã biến thành một khúc nhạc Hứa Đường Chu chưa từng nghe, đem cái hay của kalimba phát huy triệt để.
"Anh sáng tác ạ?" Hứa Đường Chu ngạc nhiên.
Lăng Triệt nhàn nhạt: "Hay không?"
Lại ngang ngược đem câu hỏi ban nãy trả nguyên vẹn cho đối phương.
Hứa Đường Chu gật đầu lia lịa: "Hay lắm, siêu siêu siêu hay luôn!!!"
Khoé môi Lăng Triệt khẽ nhếch: "Cảm ơn đã khen."
Đặt "món quà" vào phòng nhỏ cất nhạc cụ, Lăng Triệt cố ý bỏ qua chiếc kalimba thủ công thật sự trên giá (kỷ niệm khi cùng gia đình mua ở châu Phi), đem quà của Hứa Đường Chu trân trọng cất giữ.
Mùa hè năm đó, họ trở nên thân quen hơn.
Hứa Đường Chu không sợ lạ, cũng chẳng thiếu dũng khí để tiến lại gần bạn mới. Ở thủ đô, ngoài Tần Bảo thường xuyên có việc bận vắng mặt, cậu chẳng có bạn bè nào khác. Làm việc nửa tháng sau, cậu lại tới Mật Viên hai lần nữa, dường như thật sự coi Lăng Triệt lớn hơn bốn tuổi như anh trai.
Hết hè, Lăng Triệt không còn gặp Hứa Đường Chu nữa, hai người mất liên lạc.
Mãi đến kỳ nghỉ đông năm đó, Hứa Đường Chu lại theo Tạ Nhụy lên thủ đô.
Thời Thiên Mật rất thích cậu, bảo Tạ Nhụy đưa cậu đến nhà, nói trẻ con bám ở văn phòng không ổn. Tạ Nhụy thì định cho Hứa Đường Chu đi học thêm, vì cậu thi thử trượt.
Thế là Lăng Triệt liền thấy "nhóc con" lôi theo cặp sách với xấp đề, xuất hiện trước cửa nhà mình giữa ngày tuyết lớn.
"Anh trai..." Mặt Hứa Đường Chu đỏ ửng, Tạ Nhụy còn sắp xếp cho cậu mang theo mấy bộ quần áo.
Nửa năm không gặp, hai thiếu niên đều đã khác đi. Vốn dĩ chẳng quá thân, giờ lại thêm chút xa lạ.
Cả hai đều cao thêm.
Hứa Đường Chu cao lên rõ rệt, không biết một Omega chưa phân hoá thì ăn gì mà lớn nhanh vậy.
Bị gửi đến nhà bạn của mẹ ở thế này thật không dễ chịu, thoáng chốc cậu thấy hối hận, lẽ ra nên ở lại Khởi Nam, chẳng đi đâu mới phải.
Sách vở đề thi được đặt ngay ngắn trên bàn, Lăng Triệt cầm một tờ đề lên lật: "Môn nào trượt?"
Hứa Đường Chu cúi đầu, ngượng ngùng đáp: "... Tất cả đều trượt."
Lăng Triệt: "......"
Nếu Thời Thiên Mật nói rõ ngay từ đầu, anh đã chẳng nhận lời.
Hứa Đường Chu vội lấy lại bài thi, mặt mày chán chường: "Đừng xem nữa, toàn dấu gạch chéo. Em bị thầy phê bình trước lớp rồi, đã chịu hình phạt công khai rồi mà."
Lăng Triệt: "Cả học kỳ này em làm gì vậy?"
Hứa Đường Chu nghĩ ngợi: "Đi mười hai buổi diễn, một tuần lễ thời trang, chụp gần hai mươi tạp chí với quảng cáo các loại. Tháng trước em còn đến thủ đô, đi ngang qua trường anh đó."
Lăng Triệt suýt quên mất...trước mặt anh là một "người bận rộn" chính hiệu.
Không trách được lại thành học kém đến thế.
Lăng Triệt ngồi xuống: "Thường xuyên ra nước ngoài, vậy thì tiếng Anh của em hẳn cũng không tệ, sao lại còn trượt được?"
Chỉ thấy Hứa Đường Chu ngẩng đầu, đang định trả lời, thì mắt bỗng sáng lên: "Anh trai, anh xỏ lỗ tai rồi à?"
Cậu thiếu niên nghiêng người áp sát lại.
Lăng Triệt chỉ cảm thấy một mùi hương sảng khoái, sạch sẽ của sữa tắm vờn quanh mũi, rồi vành tai bỗng lạnh đi. Là thiếu niên đưa tay chạm vào d** tai anh, ngưỡng mộ nói: "Em cũng rất muốn xỏ tai quá, có đau không vậy ạ?"
Lăng Triệt một lần đã xỏ năm lỗ tai.
Phong cách ăn mặc so với lúc nghỉ hè cũng đã có chút thay đổi, trông ra dáng một kiểu "nổi loạn riêng của tuổi trẻ".
Hứa Đường Chu tỏ vẻ rất ngưỡng mộ.
"Cũng tạm." Lăng Triệt ấn cậu trở lại, "Nói chuyện cho đàng hoàng."
Hứa Đường Chu hệt như vừa phát hiện lục địa mới: "Anh ơi, tai anh đỏ lên rồi, có phải anh không thích người ta chạm vào tai không?"
Lăng Triệt: "Ừ."
Hứa Đường Chu luyên thuyên: "Em cũng không thích! Bạn em cứ hay bóp tai em chơi, phiền chết đi được. Anh ơi, anh dắt em đi xỏ tai với nha, em cũng không sợ đau lắm đâu, em còn muốn xăm hình nữa cơ."
Vừa nói, cậu kéo tay áo lên, lộ ra cổ tay trắng nõn mảnh mai: "Xăm ở chỗ này, xăm cái gì thì em chưa nghĩ ra. Nhưng mà cũng không gấp, ba em không cho em xăm, ông ấy cổ hủ lắm."
Lăng Triệt thấy buồn cười: "Vì sao lại muốn xăm?"
Trên mặt Hứa Đường Chu viết rõ ràng "không phải nói nhảm à": "Vì ngầu chứ sao? Rất nhiều người mẫu đều có hình xăm mà."
Lăng Triệt: "Đừng lảng sang chuyện khác, làm bài tập cho tử tế cũng rất ngầu."
Hứa Đường Chu: "......"
Lăng Triệt thật sự không hiểu, tại sao trên đời lại có người làm bài tập mà làm đến khóc.
Không phải giả vờ không muốn làm, mà là thật sự không muốn làm. Điều này khiến anh đau đầu vô cùng.
Hứa Đường Chu lúc nào cũng ngoan ngoãn, chỉ riêng khi làm bài tập là luôn tìm cách lảng tránh, nào là khát nước, buồn đi vệ sinh, đói bụng, buồn ngủ, mỏi tay, bút không ra mực... từng phút từng giây moi ra vô số lý do.
Mà Lăng Triệt vốn không phải người kiên nhẫn, giảng bài xong, giao việc xong thì sẽ đi làm chuyện của mình.
Hai ngày sau, anh phát hiện tên nhóc này bài tập chẳng tiến triển gì cả, vừa hỏi thì Hứa Đường Chu lại nói: "Em đâu cần phải học hành cho giỏi."
Lăng Triệt: "?"
Anh còn chưa bao giờ nói mấy lời ngạo mạn đến thế.
Thật ra Hứa Đường Chu rất mông lung: "Người khác học giỏi là để sau này kiếm việc, em thì đâu cần tìm việc nữa, em đi catwalk, làm người mẫu đã kiếm được rất nhiều tiền rồi, còn có nhiều người tranh nhau muốn mời em. Vốn dĩ em cũng không có thời gian, không có tinh lực để học, vậy thì sao phải lãng phí thời gian chứ?"
Lăng Triệt không đồng tình, nhướn mày: "Em mới mười bốn tuổi, giờ đã quyết định cả đời mình thì có phải hơi sớm quá không?"
Hứa Đường Chu cúi đầu, nhỏ giọng sửa lại: "Em mười lăm tuổi rồi."
Cậu như đang tự thấy tủi thân, giọng nói cũng nhẹ đi, lấy đầu bút chấm chấm lên giấy tạo thành những chấm đen li ti: "Ngày mồng một tháng một, Tết Dương lịch là sinh nhật em, dễ nhớ thế mà chẳng ai nhớ cả."
Cái "chẳng ai" trong miệng cậu, chính là Tạ Nhụy và Hứa Vệ.
Sinh nhật hôm đó, Hứa Đường Chu dậy rất sớm, còn gọi điện cho Tạ Nhụy, tuy không nói gì, nhưng cậu nghĩ chắc hẳn đã gợi nhắc cho bà nhớ hôm nay là sinh nhật mình. Thế nhưng đến tối về nhà, nhà vẫn lạnh lẽo vắng vẻ, Hứa Vệ hôm đó quả thật không uống rượu, nhưng cũng chỉ nấu hai bát mì chay, hai cha con lặng lẽ ăn xong bữa cơm thường ngày.
Tạ Nhụy thì không về nhà, thậm chí cũng chẳng gọi thêm một cú điện thoại.
Ngoài phố đèn hoa rực rỡ, đâu đâu cũng chúc mừng năm mới, mà cha mẹ thì hoàn toàn quên mất hôm ấy là một ngày đặc biệt.
Đó cũng là lúc Lăng Triệt, vốn sinh ra trong một gia đình ấm áp, lần đầu tiên cảm nhận được cái gọi là "cô đơn một mình". Cũng là lần đầu tiên anh thấy xót xa thay cho một người khác.
Anh dường như đã hiểu được, vì sao hai hôm nay Hứa Đường Chu ở trong nhà mình lại luôn cảm thấy không thoải mái.
"Tết Dương lịch dễ nhớ như thế." Lăng Triệt xoa xoa đầu cậu, "Năm sau anh sẽ nhớ sinh nhật của em."
Hứa Đường Chu ngạc nhiên ngẩng đầu: "Thật không?!"
Chỉ thấy Alpha trẻ tuổi cúi xuống nhìn cậu, trong miệng khẽ ừ một tiếng.
Rồi, những ngón tay thon dài xinh đẹp chỉ vào tập bài tập trước mặt cậu, nhàn nhạt nói: "Chỉ cần em làm được một phần ba bài tập, anh sẽ đưa em đi xỏ tai."
Tiểu Hành Tinh - Vi Phong Kỉ Hứa
Đánh giá:
Truyện Tiểu Hành Tinh - Vi Phong Kỉ Hứa
Story
Chương 90: Phiên ngoại: Ôi chàng thiếu niên ngược gió (2)
10.0/10 từ 24 lượt.