Tiểu Hành Tinh - Vi Phong Kỉ Hứa
Chương 89: Phiên ngoại : Ôi chàng thiếu niên ngược gió (1)
224@-
Tháng Bảy.
"Cô Tạ! Bên Baco nói không cần phối màu be nữa! Khăn trải bàn và ghế đều phải chọn màu cà phê đậm hơn!"
"Cô Tạ, phiền cô xác nhận lại với Bidi, chiều ngày 13 nhất định phải sắp xếp được buổi diễn tập."
"Còn nữa, buổi trình diễn đầu tiên của Juliana vốn dĩ định 14 bộ, giám đốc bên đó vừa gọi điện qua nói đổi thành 12 bộ rồi..."
Mới thăng chức không lâu, mấy bản kế hoạch lại va vào cùng một lịch trình, Tạ Nhụy bận đến mức quay cuồng, điện thoại trên tay còn chưa kịp cúp, cổ họng cũng sắp khàn khô.
Vừa quay người, trợ lý lại đưa ra một tập tài liệu theo sát sau lưng: "Bản kế hoạch của Bufferni đã sửa xong rồi, Lăng tổng đang nghỉ phép, bảo gửi qua cho cô xem, nếu không có vấn đề gì thì Lăng tổng sẽ ký luôn, khỏi phải chạy hai chuyến."
Tạ Nhụy lấy tay che điện thoại: "Được, cậu đi ngay đi."
Trợ lý gật đầu định đi, Tạ Nhụy lại gọi giật lại: "Khoan! Cậu qua Baco xem thử đi, phương án vải vóc là do người phụ trách bên họ xác nhận rồi, giờ lại đổi thì phải có lý do chứ."
Trợ lý ngập ngừng giơ tập tài liệu: "Thế còn cái này..."
Tạ Nhụy bực bội hất mái tóc dài xoăn, giày cao gót gõ xuống đất xoay một vòng tại chỗ.
Trong văn phòng rối bời, có một thiếu niên chừng mười ba mười bốn tuổi đang rúc người ở góc tường, đeo tai nghe chơi game.
Quần áo và giấy tờ chất cao gần như sắp nhấn chìm cậu. Tạ Nhụy suýt thì quên mất, con trai đang nghỉ hè, bây giờ đi theo bên cạnh mình.
"Nhóc con." Cô dập máy, bước lại kéo tai nghe của cậu thiếu niên: "Giúp mẹ một việc nhé. Con còn nhớ dì Thời chứ? Giúp mẹ đem tập tài liệu này đến nhà dì ấy. Không xa đâu, ngay ở khu Bán Sơn Mật Viên, con bắt taxi đi là được."
Trời u ám, không khí ngột ngạt.
Ở thủ đô luôn khó bắt taxi, Hứa Đường Chu đứng bên đường đợi gần nửa tiếng mà chẳng được chiếc nào.
Cậu lại quay về dưới văn phòng Tạ Nhụy lấy xe đạp của mình, định đạp đi, có lẽ còn nhanh hơn.
Mùa hè năm nay là lần đầu tiên cậu nghỉ hè ở thủ đô.
Không giống mọi khi, dù trong kỳ nghỉ này cậu vẫn có mấy buổi diễn phải đi, vẫn phải làm việc, nhưng trước khi khai giảng cậu sẽ không quay về Khởi Nam.
Lần này Tạ Nhụy và Hứa Vệ cãi nhau rất dữ dội, cả hai đều buông lời cay nghiệt, Tạ Nhụy quyết tâm ly hôn.
Hứa Vệ đôi mắt đỏ ngầu, thở hổn hển gầm lên: "Tạ Nhụy, ly hôn? Em đừng hòng!!"
Tạ Nhụy trang điểm tinh xảo, nét mặt không hề đổi: "Cho dù anh không muốn, thì cũng chẳng thay đổi được gì. Ly thân hai năm vẫn có thể ly hôn. Anh không đồng ý thì tôi cũng không quan tâm."
Hứa Vệ như tỉnh bớt cơn say, khàn giọng: "Anh yêu em, anh sẽ không bao giờ đồng ý!"
Tạ Nhụy thản nhiên: "Anh thế này thì chẳng thể chăm con được. Tôi sẽ đưa con lên thủ đô một thời gian, anh cứ nghĩ kỹ đi."
Tạ Nhụy hỏi Hứa Đường Chu, nếu ly hôn thì cậu sẽ muốn ở với ai.
Hứa Đường Chu muốn ở với Tạ Nhụy.
Nhưng Tạ Nhụy đã có bạn trai Alpha mới, hai người ngọt ngào hạnh phúc. Cậu ở trong ngôi nhà mới của họ, luôn cảm thấy mình thừa thãi.
Hơn nữa, nếu cậu đi rồi thì ba phải làm sao? Hứa Vệ mất một chân, lại sa vào rượu, dù ngày ngày say khướt, nhưng tận sâu trong xương tủy vẫn là người ba yêu thương cậu. Cậu không thể nào bỏ mặc ông.
Hứa Đường Chu từng kể nỗi khổ tâm này với Tần Bảo.
Tần Bảo nói: "Hay là cậu sang ở với tôi đi? Nhà tôi rộng lắm, phòng đủ cả, không thì ngủ chung với tôi cũng được, giường tôi to mà. Với lại, ba mẹ tôi hay đi vắng, cái gì cũng là ông nội quyết, ông thương con cháu lắm. Tôi nói một câu là ổn thôi!"
Nhà Tần Bảo rất giàu, chỉ có điều cậu ta khá nổi loạn, ngay cả việc làm người mẫu cũng chỉ để chống đối gia đình. Hứa Đường Chu tưởng tượng thử cuộc sống như thế, lại thấy cũng chẳng dễ chịu hơn bao nhiêu.
"Thôi." Hứa Đường Chu nói, "Chuyển trường phiền phức lắm."
Tần Bảo bèn chọt chọt vai cậu: "Thấy chưa, thực ra trong lòng cậu có đáp án rồi. Cậu vẫn muốn ở với ba cậu."
Tí tách.
Một giọt mưa rơi trúng mặt Hứa Đường Chu, có hơi lạnh.
Xe đạp cậu đạp rất nhanh, đến đoạn dốc, cậu gần như phải đứng lên dồn sức mới đạp nổi.
Dần dần, mưa càng nặng hạt hơn.
Ào ào rơi xuống mặt đất, từng chấm xám dày đặc tụ lại, cơn mưa lớn ập tới.
Hứa Đường Chu không có ô, cũng chẳng có áo mưa.
Thế nhưng trong cơn mưa ấy, cậu lại thấy lòng mình khoán khoái, càng đạp càng nhanh.
Xung quanh chìm trong một mảng u tối, trong tiếng mưa dày đặc, từng chiếc xe sang từ trên xuống núi xuống, đèn pha quét sáng những vệt mưa rực rỡ. Cậu cứ thế mà tiến về phía trước.
Cuối cùng, Hứa Đường Chu cũng đạp xe đến nơi.
Nghe nói Mật Viên là quà cưới Alpha Lăng Chí tặng cho Thời Thiên Mật, nên biển số nhà là Mật Viên 001.
"Cháu tới giao kế hoạch!"
Cậu phải hét to thì bác quản gia bên trong mới nghe được.
Được cho vào, cậu như có linh cảm mà ngẩng đầu nhìn.
Sau ô cửa sổ kính tầng hai dường như có người ngồi.
Nhưng vì mưa quá lớn, mặt kính đầy nước, cậu không nhìn rõ người đó có đang dõi xuống không.
Hứa Đường Chu bị dầm mưa đến thảm, vừa bước vào, người toàn thân đều nhỏ nước, sàn gỗ đã loang một mảng.
Quản gia bảo mưa lớn quá, kêu cậu tạm vào tránh mưa rồi hẵng đi: "Thật ngại quá, Lăng tổng vừa nhận điện thoại khẩn nên đi ra ngoài rồi, chắc một tiếng nữa mới về. Phu nhân cũng đang ngủ trưa. Dù sao mưa thế này, cháu cứ ngồi lại một lát, lau khô người, uống tách trà nóng cho ấm."
Có lẽ lúc nãy trên đường, trong những chiếc xe đi ngang, có cả xe của Lăng Chí. Trời mưa thế mà còn phải ra ngoài, hẳn là có việc gấp.
Hứa Đường Chu cũng không có việc gì vội, bèn gật đầu: "Vâng, cảm ơn bác."
Quản gia lấy cho cậu một chiếc khăn tắm lớn quấn quanh người, để cậu ngồi xuống rồi đi pha trà.
Trong nhà mở điều hòa lạnh, Hứa Đường Chu hơi run, ôm chặt khăn tắm ngồi trên sofa.
"Lau đi." Một giọng nam vang lên.
Giọng nói trẻ trung này thật dễ nghe.
Hứa Đường Chu quay đầu, trước tiên thấy một đôi chân, tầm mắt ngẩng lên... vẫn là chân, mãi cậu mới phải ngẩng cao nữa, mới thấy được một gương mặt tuấn tú có chút lạnh nhạt.
Đường nét sâu hút đặc trưng của con lai, lại mang hơi hướng Á Đông, khiến vẻ đẹp ấy thêm phần cao quý, nhất là đôi mắt nâu nhạt như hổ phách trong vắt, không vương chút cảm xúc nào.
Đó là một Alpha.
Cao lớn, đang cúi đầu đưa cho cậu một chiếc khăn trắng tinh.
Không hiểu vì sao, tim Hứa Đường Chu bỗng hẫng một nhịp.
"Tôi lau rồi." Má cậu hơi ửng đỏ.
"Lau thêm đi, tóc còn đang nhỏ nước." Giọng người kia hờ hững.
Lời vừa dứt, giọt nước từ tóc Hứa Đường Chu quả nhiên nhỏ xuống.
Cậu cũng chẳng khách sáo thêm, lập tức nhận lấy khăn trùm lên đầu, ra sức chà xát loạn xạ, vừa càu nhàu: "Cảm ơn nha, mưa to quá! Lúc trên đường tôi suýt bị cuốn trôi luôn! Lâu lắm rồi mới thấy trận mưa lớn thế này..."
Nam sinh: "......"
"Thiếu gia." Quản gia bưng trà đi tới, hơi ngạc nhiên: "Sao cậu lại xuống đây? Có ồn đến cậu không?"
Trong nhà có khách, người lớn đều không có mặt, với tư cách là chủ nhân ngôi nhà, anh phải xuống xem một chút.
Lau xong, tóc của Hứa Đường Chu rối tung đến mức chẳng ra hình dáng gì nữa.
Da cậu trắng lạnh, đồng tử đen sáng, lỗ tai cũng bị chính cậu giày vò đến đỏ bừng, trông như một chú mèo nhỏ ướt nhẹp, lúng túng đáng thương.
Quản gia liền nói: "Đúng lúc, tôi thấy cậu bé này quần áo đều ướt hết rồi, cậu chủ có quần áo cũ có thể cho cậu ấy mặc, để tôi dẫn cậu ấy đi thay nhé."
Hứa Đường Chu uống một ngụm trà, đang lục trong balo túi nhựa đựng bản kế hoạch, vừa định nói không cần thì đã cảm giác được ánh mắt nam sinh lướt qua mình.
Sau đó, giọng nói dễ nghe kia lại vang lên: "Để tôi dẫn cậu ấy đi."
Muốn đến phòng của nam sinh thì phải đi qua một đoạn cầu thang xoắn ốc.
Đối phương đi phía trước, mặc áo thun đen đơn giản, chiều cao có lẽ gần một mét chín, tạo cho người khác cảm giác có khoảng cách.
Nhìn có vẻ lạnh lùng, thực ra rất thân thiện, Hứa Đường Chu là người dễ dàng nắm bắt được kiểu tính cách này nhất, trong giới người mẫu cũng có nhiều người như vậy thôi, toàn là hổ giấy cả.
Hứa Đường Chu lấy hết dũng khí, tự giới thiệu: "À, em tên là Hứa Đường Chu, chữ Hứa trong chữ ngọ bộ ngôn, chữ Đường trong hoa hải đường, chữ Chu trong bộ chu có nghĩa là thuyền. Em 14 tuổi."
Nam sinh hơi dừng bước, rồi nói: "Ừm, anh biết."
Con trai của bạn mẹ, mười bốn tuổi, từng đi catwalk trong show của Bufferni.
Anh đã từng nghe đến cái tên này, nhưng đây là lần đầu gặp mặt.
Đối phương dường như khá ít nói, Hứa Đường Chu đành chủ động hơn: "Anh là anh Lăng Triệt đúng không?"
Tương tự, Hứa Đường Chu cũng từng nghe đến tên Lăng Triệt, nhưng cũng là lần đầu gặp.
Có điều, cậu biết mình nhỏ hơn đối phương mấy tuổi, tất nhiên phải gọi là "anh".
Lăng Triệt đáp: "Ừm."
Đến phòng, Lăng Triệt tìm được quần áo thích hợp cho Hứa Đường Chu, đóng cửa phòng thay đồ để cậu thay.
Chờ hai phút, lại thấy cậu nhóc kia mở hé cửa, ló đầu gọi: "Anh trai?"
Alpha tuấn mỹ đã ngồi trở lại trên tấm thảm trước cửa sổ sát đất, tiếp tục nghịch đàn guitar, nghe thấy tiếng gọi thì ngẩn ra.
Thiếu niên này hình như có chút tự nhiên quá mức, khiến anh hơi bất ngờ.
Nhưng rất nhanh, Lăng Triệt lấy lại vẻ bình tĩnh, tự nhiên trả lời: "Sao vậy?"
Hứa Đường Chu hứng khởi nói: "Xin lỗi, em muốn hỏi xem bộ quần áo này có phải tác phẩm của Marcos Malory không? Em rất thích ông ấy! Em thấy trên quần áo có tên anh, có phải ông ấy tặng cho anh không?"
Lăng Triệt không có ấn tượng gì.
Sinh ra trong một gia tộc cao cấp như Bufferni, gia đình quen biết với nhiều nhà thiết kế nổi tiếng, mỗi năm đều nhận không ít quà.
"Em không muốn mặc cái này à?" Lăng Triệt hỏi, "Trong tủ quần áo em cứ thoải mái chọn."
"Không phải." Hứa Đường Chu nói, "Em chỉ muốn xem có đoán đúng không thôi! Tuyệt quá đi! Anh lại có quần áo do chính ông ấy thiết kế riêng! Lần trước em đi xem show của ông ấy, còn chẳng nói nổi với ông ấy một câu! Giấc mơ của em chính là được diễn catwalk trong show của ông ấy, đáng tiếc toàn là dòng cao cấp, em chẳng có cơ hội..."
Cửa phòng thay đồ đóng lại, giọng thiếu niên trở nên nhỏ và đục hơn, nhưng cậu vẫn cứ thao thao bất tuyệt.
Lăng Triệt: "......"
Đã quen với việc sống một mình trong không gian yên tĩnh, bỗng nhiên thêm một cậu nhóc, chẳng hiểu sao anh lại không cảm thấy phiền.
Chẳng mấy chốc thiếu niên đã đi ra, buồn bã kéo ống quần: "Hình như hơi rộng quá!"
Lăng Triệt suýt bật cười: "Cũng ổn mà."
Áo và quần đều hơi rộng một chút. Áo còn tạm được, mặc trên người thiếu niên chưa trưởng thành liền biến thành phong cách oversize, không hề buồn cười. Nhưng quần thì... dài quá mức, buộc cậu phải xắn lên, mắt cá chân nhỏ nhắn lộ ra bên cạnh ống quần xắn lại, nhìn khá kỳ cục.
Lăng Triệt bật cười, Hứa Đường Chu liền thấy hơi xấu hổ, người mẫu vốn rất sĩ diện.
May mà Lăng Triệt nhanh chóng nói: "Nếu em thích bộ này thì anh tặng em."
Mắt Hứa Đường Chu tròn xoe: "Thật ạ?!"
Lăng Triệt thản nhiên: "Dù sao anh cũng không mặc nữa, cuối năm cũng đem quyên đi thôi, sang năm chắc em sẽ vừa."
Hứa Đường Chu hơi do dự một chút, nhưng rồi mắt sáng rực, vui vẻ nhận lấy: "Được, em lớn nhanh lắm! Cảm ơn anh trai, anh thật tốt, lần sau em cũng sẽ tặng quà cho anh!"
Đối với Lăng Triệt mà nói thì chỉ là tận dụng đồ bỏ, chẳng tính là quà cáp gì, huống chi mới gặp lần đầu, quan hệ chưa thân đến mức đó.
Nhưng thiếu niên này thoải mái, không kiểu cách, ngược lại còn dễ chung sống hơn nhiều người khác.
Còn chuyện tặng quà cho mình, Lăng Triệt nghe xong thì không tỏ rõ thái độ.
Hứa Đường Chu nhìn ra cửa sổ, mưa vẫn trút xuống ào ào, Lăng Chí còn chưa về, cậu e là phải đợi một lúc nữa. Cậu quay đầu nhìn nam sinh ít nói, hơi lạnh lùng nhưng thật ra lại rất nhiệt tình, rồi hỏi: "Anh trai, em ở đây có làm phiền anh không? Ngồi một mình ở dưới lầu ngốc ngốc quá, em có thể ở đây không?"
Lúc này mà bất ngờ xuống lầu lại thì sẽ rất kỳ lạ.
Hai thiếu niên ở cạnh nhau còn thoải mái hơn là một mình ngồi ngốc ở dưới.
"Được." Lăng Triệt vốn định sáng tác nhạc, nghe yêu cầu này, vậy mà hiếm hoi không đuổi cậu đi, "Vậy em tự tìm sách đọc nhé."
Tiểu Hành Tinh - Vi Phong Kỉ Hứa
Tháng Bảy.
"Cô Tạ! Bên Baco nói không cần phối màu be nữa! Khăn trải bàn và ghế đều phải chọn màu cà phê đậm hơn!"
"Cô Tạ, phiền cô xác nhận lại với Bidi, chiều ngày 13 nhất định phải sắp xếp được buổi diễn tập."
"Còn nữa, buổi trình diễn đầu tiên của Juliana vốn dĩ định 14 bộ, giám đốc bên đó vừa gọi điện qua nói đổi thành 12 bộ rồi..."
Mới thăng chức không lâu, mấy bản kế hoạch lại va vào cùng một lịch trình, Tạ Nhụy bận đến mức quay cuồng, điện thoại trên tay còn chưa kịp cúp, cổ họng cũng sắp khàn khô.
Vừa quay người, trợ lý lại đưa ra một tập tài liệu theo sát sau lưng: "Bản kế hoạch của Bufferni đã sửa xong rồi, Lăng tổng đang nghỉ phép, bảo gửi qua cho cô xem, nếu không có vấn đề gì thì Lăng tổng sẽ ký luôn, khỏi phải chạy hai chuyến."
Tạ Nhụy lấy tay che điện thoại: "Được, cậu đi ngay đi."
Trợ lý gật đầu định đi, Tạ Nhụy lại gọi giật lại: "Khoan! Cậu qua Baco xem thử đi, phương án vải vóc là do người phụ trách bên họ xác nhận rồi, giờ lại đổi thì phải có lý do chứ."
Trợ lý ngập ngừng giơ tập tài liệu: "Thế còn cái này..."
Tạ Nhụy bực bội hất mái tóc dài xoăn, giày cao gót gõ xuống đất xoay một vòng tại chỗ.
Trong văn phòng rối bời, có một thiếu niên chừng mười ba mười bốn tuổi đang rúc người ở góc tường, đeo tai nghe chơi game.
Quần áo và giấy tờ chất cao gần như sắp nhấn chìm cậu. Tạ Nhụy suýt thì quên mất, con trai đang nghỉ hè, bây giờ đi theo bên cạnh mình.
"Nhóc con." Cô dập máy, bước lại kéo tai nghe của cậu thiếu niên: "Giúp mẹ một việc nhé. Con còn nhớ dì Thời chứ? Giúp mẹ đem tập tài liệu này đến nhà dì ấy. Không xa đâu, ngay ở khu Bán Sơn Mật Viên, con bắt taxi đi là được."
Trời u ám, không khí ngột ngạt.
Ở thủ đô luôn khó bắt taxi, Hứa Đường Chu đứng bên đường đợi gần nửa tiếng mà chẳng được chiếc nào.
Cậu lại quay về dưới văn phòng Tạ Nhụy lấy xe đạp của mình, định đạp đi, có lẽ còn nhanh hơn.
Mùa hè năm nay là lần đầu tiên cậu nghỉ hè ở thủ đô.
Không giống mọi khi, dù trong kỳ nghỉ này cậu vẫn có mấy buổi diễn phải đi, vẫn phải làm việc, nhưng trước khi khai giảng cậu sẽ không quay về Khởi Nam.
Lần này Tạ Nhụy và Hứa Vệ cãi nhau rất dữ dội, cả hai đều buông lời cay nghiệt, Tạ Nhụy quyết tâm ly hôn.
Hứa Vệ đôi mắt đỏ ngầu, thở hổn hển gầm lên: "Tạ Nhụy, ly hôn? Em đừng hòng!!"
Tạ Nhụy trang điểm tinh xảo, nét mặt không hề đổi: "Cho dù anh không muốn, thì cũng chẳng thay đổi được gì. Ly thân hai năm vẫn có thể ly hôn. Anh không đồng ý thì tôi cũng không quan tâm."
Hứa Vệ như tỉnh bớt cơn say, khàn giọng: "Anh yêu em, anh sẽ không bao giờ đồng ý!"
Tạ Nhụy thản nhiên: "Anh thế này thì chẳng thể chăm con được. Tôi sẽ đưa con lên thủ đô một thời gian, anh cứ nghĩ kỹ đi."
Tạ Nhụy hỏi Hứa Đường Chu, nếu ly hôn thì cậu sẽ muốn ở với ai.
Hứa Đường Chu muốn ở với Tạ Nhụy.
Nhưng Tạ Nhụy đã có bạn trai Alpha mới, hai người ngọt ngào hạnh phúc. Cậu ở trong ngôi nhà mới của họ, luôn cảm thấy mình thừa thãi.
Hơn nữa, nếu cậu đi rồi thì ba phải làm sao? Hứa Vệ mất một chân, lại sa vào rượu, dù ngày ngày say khướt, nhưng tận sâu trong xương tủy vẫn là người ba yêu thương cậu. Cậu không thể nào bỏ mặc ông.
Hứa Đường Chu từng kể nỗi khổ tâm này với Tần Bảo.
Tần Bảo nói: "Hay là cậu sang ở với tôi đi? Nhà tôi rộng lắm, phòng đủ cả, không thì ngủ chung với tôi cũng được, giường tôi to mà. Với lại, ba mẹ tôi hay đi vắng, cái gì cũng là ông nội quyết, ông thương con cháu lắm. Tôi nói một câu là ổn thôi!"
Nhà Tần Bảo rất giàu, chỉ có điều cậu ta khá nổi loạn, ngay cả việc làm người mẫu cũng chỉ để chống đối gia đình. Hứa Đường Chu tưởng tượng thử cuộc sống như thế, lại thấy cũng chẳng dễ chịu hơn bao nhiêu.
"Thôi." Hứa Đường Chu nói, "Chuyển trường phiền phức lắm."
Tần Bảo bèn chọt chọt vai cậu: "Thấy chưa, thực ra trong lòng cậu có đáp án rồi. Cậu vẫn muốn ở với ba cậu."
Tí tách.
Một giọt mưa rơi trúng mặt Hứa Đường Chu, có hơi lạnh.
Xe đạp cậu đạp rất nhanh, đến đoạn dốc, cậu gần như phải đứng lên dồn sức mới đạp nổi.
Dần dần, mưa càng nặng hạt hơn.
Ào ào rơi xuống mặt đất, từng chấm xám dày đặc tụ lại, cơn mưa lớn ập tới.
Hứa Đường Chu không có ô, cũng chẳng có áo mưa.
Thế nhưng trong cơn mưa ấy, cậu lại thấy lòng mình khoán khoái, càng đạp càng nhanh.
Xung quanh chìm trong một mảng u tối, trong tiếng mưa dày đặc, từng chiếc xe sang từ trên xuống núi xuống, đèn pha quét sáng những vệt mưa rực rỡ. Cậu cứ thế mà tiến về phía trước.
Cuối cùng, Hứa Đường Chu cũng đạp xe đến nơi.
Nghe nói Mật Viên là quà cưới Alpha Lăng Chí tặng cho Thời Thiên Mật, nên biển số nhà là Mật Viên 001.
"Cháu tới giao kế hoạch!"
Cậu phải hét to thì bác quản gia bên trong mới nghe được.
Được cho vào, cậu như có linh cảm mà ngẩng đầu nhìn.
Sau ô cửa sổ kính tầng hai dường như có người ngồi.
Nhưng vì mưa quá lớn, mặt kính đầy nước, cậu không nhìn rõ người đó có đang dõi xuống không.
Hứa Đường Chu bị dầm mưa đến thảm, vừa bước vào, người toàn thân đều nhỏ nước, sàn gỗ đã loang một mảng.
Quản gia bảo mưa lớn quá, kêu cậu tạm vào tránh mưa rồi hẵng đi: "Thật ngại quá, Lăng tổng vừa nhận điện thoại khẩn nên đi ra ngoài rồi, chắc một tiếng nữa mới về. Phu nhân cũng đang ngủ trưa. Dù sao mưa thế này, cháu cứ ngồi lại một lát, lau khô người, uống tách trà nóng cho ấm."
Có lẽ lúc nãy trên đường, trong những chiếc xe đi ngang, có cả xe của Lăng Chí. Trời mưa thế mà còn phải ra ngoài, hẳn là có việc gấp.
Hứa Đường Chu cũng không có việc gì vội, bèn gật đầu: "Vâng, cảm ơn bác."
Quản gia lấy cho cậu một chiếc khăn tắm lớn quấn quanh người, để cậu ngồi xuống rồi đi pha trà.
Trong nhà mở điều hòa lạnh, Hứa Đường Chu hơi run, ôm chặt khăn tắm ngồi trên sofa.
"Lau đi." Một giọng nam vang lên.
Giọng nói trẻ trung này thật dễ nghe.
Hứa Đường Chu quay đầu, trước tiên thấy một đôi chân, tầm mắt ngẩng lên... vẫn là chân, mãi cậu mới phải ngẩng cao nữa, mới thấy được một gương mặt tuấn tú có chút lạnh nhạt.
Đường nét sâu hút đặc trưng của con lai, lại mang hơi hướng Á Đông, khiến vẻ đẹp ấy thêm phần cao quý, nhất là đôi mắt nâu nhạt như hổ phách trong vắt, không vương chút cảm xúc nào.
Đó là một Alpha.
Cao lớn, đang cúi đầu đưa cho cậu một chiếc khăn trắng tinh.
Không hiểu vì sao, tim Hứa Đường Chu bỗng hẫng một nhịp.
"Tôi lau rồi." Má cậu hơi ửng đỏ.
"Lau thêm đi, tóc còn đang nhỏ nước." Giọng người kia hờ hững.
Lời vừa dứt, giọt nước từ tóc Hứa Đường Chu quả nhiên nhỏ xuống.
Cậu cũng chẳng khách sáo thêm, lập tức nhận lấy khăn trùm lên đầu, ra sức chà xát loạn xạ, vừa càu nhàu: "Cảm ơn nha, mưa to quá! Lúc trên đường tôi suýt bị cuốn trôi luôn! Lâu lắm rồi mới thấy trận mưa lớn thế này..."
Nam sinh: "......"
"Thiếu gia." Quản gia bưng trà đi tới, hơi ngạc nhiên: "Sao cậu lại xuống đây? Có ồn đến cậu không?"
Trong nhà có khách, người lớn đều không có mặt, với tư cách là chủ nhân ngôi nhà, anh phải xuống xem một chút.
Lau xong, tóc của Hứa Đường Chu rối tung đến mức chẳng ra hình dáng gì nữa.
Da cậu trắng lạnh, đồng tử đen sáng, lỗ tai cũng bị chính cậu giày vò đến đỏ bừng, trông như một chú mèo nhỏ ướt nhẹp, lúng túng đáng thương.
Quản gia liền nói: "Đúng lúc, tôi thấy cậu bé này quần áo đều ướt hết rồi, cậu chủ có quần áo cũ có thể cho cậu ấy mặc, để tôi dẫn cậu ấy đi thay nhé."
Hứa Đường Chu uống một ngụm trà, đang lục trong balo túi nhựa đựng bản kế hoạch, vừa định nói không cần thì đã cảm giác được ánh mắt nam sinh lướt qua mình.
Sau đó, giọng nói dễ nghe kia lại vang lên: "Để tôi dẫn cậu ấy đi."
Muốn đến phòng của nam sinh thì phải đi qua một đoạn cầu thang xoắn ốc.
Đối phương đi phía trước, mặc áo thun đen đơn giản, chiều cao có lẽ gần một mét chín, tạo cho người khác cảm giác có khoảng cách.
Nhìn có vẻ lạnh lùng, thực ra rất thân thiện, Hứa Đường Chu là người dễ dàng nắm bắt được kiểu tính cách này nhất, trong giới người mẫu cũng có nhiều người như vậy thôi, toàn là hổ giấy cả.
Hứa Đường Chu lấy hết dũng khí, tự giới thiệu: "À, em tên là Hứa Đường Chu, chữ Hứa trong chữ ngọ bộ ngôn, chữ Đường trong hoa hải đường, chữ Chu trong bộ chu có nghĩa là thuyền. Em 14 tuổi."
Nam sinh hơi dừng bước, rồi nói: "Ừm, anh biết."
Con trai của bạn mẹ, mười bốn tuổi, từng đi catwalk trong show của Bufferni.
Anh đã từng nghe đến cái tên này, nhưng đây là lần đầu gặp mặt.
Đối phương dường như khá ít nói, Hứa Đường Chu đành chủ động hơn: "Anh là anh Lăng Triệt đúng không?"
Tương tự, Hứa Đường Chu cũng từng nghe đến tên Lăng Triệt, nhưng cũng là lần đầu gặp.
Có điều, cậu biết mình nhỏ hơn đối phương mấy tuổi, tất nhiên phải gọi là "anh".
Lăng Triệt đáp: "Ừm."
Đến phòng, Lăng Triệt tìm được quần áo thích hợp cho Hứa Đường Chu, đóng cửa phòng thay đồ để cậu thay.
Chờ hai phút, lại thấy cậu nhóc kia mở hé cửa, ló đầu gọi: "Anh trai?"
Alpha tuấn mỹ đã ngồi trở lại trên tấm thảm trước cửa sổ sát đất, tiếp tục nghịch đàn guitar, nghe thấy tiếng gọi thì ngẩn ra.
Thiếu niên này hình như có chút tự nhiên quá mức, khiến anh hơi bất ngờ.
Nhưng rất nhanh, Lăng Triệt lấy lại vẻ bình tĩnh, tự nhiên trả lời: "Sao vậy?"
Hứa Đường Chu hứng khởi nói: "Xin lỗi, em muốn hỏi xem bộ quần áo này có phải tác phẩm của Marcos Malory không? Em rất thích ông ấy! Em thấy trên quần áo có tên anh, có phải ông ấy tặng cho anh không?"
Lăng Triệt không có ấn tượng gì.
Sinh ra trong một gia tộc cao cấp như Bufferni, gia đình quen biết với nhiều nhà thiết kế nổi tiếng, mỗi năm đều nhận không ít quà.
"Em không muốn mặc cái này à?" Lăng Triệt hỏi, "Trong tủ quần áo em cứ thoải mái chọn."
"Không phải." Hứa Đường Chu nói, "Em chỉ muốn xem có đoán đúng không thôi! Tuyệt quá đi! Anh lại có quần áo do chính ông ấy thiết kế riêng! Lần trước em đi xem show của ông ấy, còn chẳng nói nổi với ông ấy một câu! Giấc mơ của em chính là được diễn catwalk trong show của ông ấy, đáng tiếc toàn là dòng cao cấp, em chẳng có cơ hội..."
Cửa phòng thay đồ đóng lại, giọng thiếu niên trở nên nhỏ và đục hơn, nhưng cậu vẫn cứ thao thao bất tuyệt.
Lăng Triệt: "......"
Đã quen với việc sống một mình trong không gian yên tĩnh, bỗng nhiên thêm một cậu nhóc, chẳng hiểu sao anh lại không cảm thấy phiền.
Chẳng mấy chốc thiếu niên đã đi ra, buồn bã kéo ống quần: "Hình như hơi rộng quá!"
Lăng Triệt suýt bật cười: "Cũng ổn mà."
Áo và quần đều hơi rộng một chút. Áo còn tạm được, mặc trên người thiếu niên chưa trưởng thành liền biến thành phong cách oversize, không hề buồn cười. Nhưng quần thì... dài quá mức, buộc cậu phải xắn lên, mắt cá chân nhỏ nhắn lộ ra bên cạnh ống quần xắn lại, nhìn khá kỳ cục.
Lăng Triệt bật cười, Hứa Đường Chu liền thấy hơi xấu hổ, người mẫu vốn rất sĩ diện.
May mà Lăng Triệt nhanh chóng nói: "Nếu em thích bộ này thì anh tặng em."
Mắt Hứa Đường Chu tròn xoe: "Thật ạ?!"
Lăng Triệt thản nhiên: "Dù sao anh cũng không mặc nữa, cuối năm cũng đem quyên đi thôi, sang năm chắc em sẽ vừa."
Hứa Đường Chu hơi do dự một chút, nhưng rồi mắt sáng rực, vui vẻ nhận lấy: "Được, em lớn nhanh lắm! Cảm ơn anh trai, anh thật tốt, lần sau em cũng sẽ tặng quà cho anh!"
Đối với Lăng Triệt mà nói thì chỉ là tận dụng đồ bỏ, chẳng tính là quà cáp gì, huống chi mới gặp lần đầu, quan hệ chưa thân đến mức đó.
Nhưng thiếu niên này thoải mái, không kiểu cách, ngược lại còn dễ chung sống hơn nhiều người khác.
Còn chuyện tặng quà cho mình, Lăng Triệt nghe xong thì không tỏ rõ thái độ.
Hứa Đường Chu nhìn ra cửa sổ, mưa vẫn trút xuống ào ào, Lăng Chí còn chưa về, cậu e là phải đợi một lúc nữa. Cậu quay đầu nhìn nam sinh ít nói, hơi lạnh lùng nhưng thật ra lại rất nhiệt tình, rồi hỏi: "Anh trai, em ở đây có làm phiền anh không? Ngồi một mình ở dưới lầu ngốc ngốc quá, em có thể ở đây không?"
Lúc này mà bất ngờ xuống lầu lại thì sẽ rất kỳ lạ.
Hai thiếu niên ở cạnh nhau còn thoải mái hơn là một mình ngồi ngốc ở dưới.
"Được." Lăng Triệt vốn định sáng tác nhạc, nghe yêu cầu này, vậy mà hiếm hoi không đuổi cậu đi, "Vậy em tự tìm sách đọc nhé."
Tiểu Hành Tinh - Vi Phong Kỉ Hứa
Đánh giá:
Truyện Tiểu Hành Tinh - Vi Phong Kỉ Hứa
Story
Chương 89: Phiên ngoại : Ôi chàng thiếu niên ngược gió (1)
10.0/10 từ 24 lượt.