Tiểu Hành Tinh - Vi Phong Kỉ Hứa

Chương 34: Đây chính là tsundere (*) đích thực sao?

368@-

(*) Tsundere là tính cách "ngoài lạnh trong nóng", ngoài miệng kiêu ngạo nhưng trong lòng mềm yếu (từ gốc tiếng Nhật – tsundere, rất hay dùng trong tiểu thuyết/anime).


 


_____________


 


Đôi mắt của Hứa Đường Chu long lanh, ở đuôi mắt vương chút đỏ, đó là vì quá xấu hổ.


 


Cậu không dám nhìn thẳng vào Lăng Triệt, chỉ nhanh chóng bổ sung: "Lần trước anh giúp em, lần này em cảm thấy mình cũng có thể giúp anh."


 


Lăng Triệt im lặng một lúc mới nói: "Giúp anh?"


 


Hứa Đường Chu đáp: "Ừm, anh vào kỳ dịch cảm rồi phải không? Không sao đâu, cắn một cái là sẽ ổn thôi."


 


Cậu thề là mình không phải muốn chiếm tiện nghi.


 


Được rồi, thật ra thì đúng là cậu muốn chiếm chút tiện nghi của Lăng Triệt.


 


Nhưng Lăng Triệt dường như hoàn toàn không cần sự giúp đỡ đó, anh chẳng nói gì thêm, xoay người đi lên lầu.


 


Một lần nữa tự đa tình, Hứa Đường Chu hận không thể biến thành trong suốt: "......"


 


Nhà của Mễ Phi ở tầng 3, Lăng Triệt một tay đẩy cửa cầu thang bộ, rõ ràng không muốn tốn thời gian chờ thang máy.


 


Hứa Đường Chu nhìn bóng lưng cao lớn của anh, chẳng dám nói một câu, chỉ có thể lẽo đẽo theo sau đi vào cầu thang.


 


"Rầm" một tiếng, cửa chống cháy tự động đóng chặt.


 


Đèn sợi đốt trong cầu thang khu chung cư cao cấp khá sáng, nhưng so với bên ngoài thì vẫn có phần nhập nhèm.


 


Khắp nơi đều tĩnh lặng, chỉ có tiếng bước chân của hai người vang vọng trong cầu thang trống trải. Vừa mới lên đến tầng 2, Lăng Triệt bỗng dừng bước.


 


Hứa Đường Chu: "Sao vậy?"


 


Lăng Triệt không đáp, ánh mắt âm trầm nhìn cậu.


 


Hứa Đường Chu bước lên bậc thang, trong lòng có chút hoảng, vừa đi tới chỗ ngoặt ngang hàng với anh thì bị Lăng Triệt mạnh mẽ đẩy ép vào tường.


 


Lăng Triệt rất khỏe, lại cao hơn cậu nhiều, cả người Hứa Đường Chu bị bóng dáng anh bao phủ, còn tưởng rằng mình sắp bị đánh.


 


Hứa Đường Chu hoảng hốt, lộ ra vẻ kinh sợ: "Anh..."


 


Nhưng Lăng Triệt cúi đầu, trực tiếp cắn xuống gáy cậu.


 


Hứa Đường Chu: "A!!"


 


Đau đớn từ sau cổ truyền đến, cậu vô thức nắm chặt vạt áo của Lăng Triệt, lại càng cảm nhận rõ ràng răng nanh anh cắn sâu hơn.


 


Tuyến thể ở cổ đang nhảy lên, cả người cậu run rẩy, nhưng trong đầu lại từng lớp từng lớp truyền đến cảm giác tê dại trí mạng, khiến cơ thể cậu không kìm được trượt xuống.


 


Lần này Lăng Triệt đã nương lực đi nhiều.


 


Lần trước cắn Hứa Đường Chu, vết thương có hơi rách toạc.


 


Anh nhớ lần đó cậu đã khóc, chắc là đau lắm, nhưng Hứa Đường Chu không nói gì, cũng chưa từng than phiền.


 


Tối nay anh trong lòng có lửa giận, nên mới không báo trước mà trực tiếp làm vậy, nhưng cũng không hề định để cậu đau thêm nữa.


 


Thế mà Hứa Đường Chu vẫn khóc.


 


Nước mắt sinh lý rơi từng giọt từ khóe mắt, thấm ướt phần vai áo của Lăng Triệt. Trong cơn đau, Hứa Đường Chu thở dồn từng nhịp ngắn, các khớp tay nắm vạt áo anh đến mức trắng bệch.


 


"Anh... anh không phải..." Cậu nói không trọn câu.


 


Không phải anh không muốn cắn sao?


 


Vì sao giờ lại muốn?


 


Hứa Đường Chu không nhận được đáp án.


 


Gáy cậu bị Lăng Triệt khống chế, bàn tay to kia ép chặt mặt cậu vào bờ vai rộng, khiến cậu chẳng nhìn được gì, cũng chẳng nghe rõ gì nữa.


 


Chỉ còn lại duy nhất là cảm giác từ làn da truyền đến: đau đớn xen lẫn tê dại, rõ ràng đó là tin tức tố của Alpha đang tranh nhau tiến vào tuyến thể. Có thứ chất lỏng ẩm ướt trượt từ cổ xuống lưng, không biết là nước bọt hay dịch tuyến.


 



Bên tai vang vọng hơi thở nặng nề mập mờ. Cậu không phân biệt được là của mình hay của Lăng Triệt.


 


"Ưm..."


 


Hứa Đường Chu không kìm được phát ra âm thanh.


 


————————


 


Lục Thừa An không biết nấu ăn, lại còn mới bị thương. Mễ Phi không cho anh ta vào bếp, anh ta bèn đứng ở cửa tìm cảm giác tồn tại, nói chuyện với người yêu.


 


Những Alpha này chẳng tự biết thân hình mình to lớn, đứng chắn ngay đó, lúc không giúp được gì thì thật ra rất vướng víu.


 


"Hai người họ sao còn chưa lên nhỉ?" Mễ Phi muốn sai Lục Thừa An đi xem thử.


 


"Chắc không đi nhầm chứ?" Lục Thừa An lấy điện thoại ra nhìn, tin nhắn cuối cùng Lăng Triệt gửi đã là mười phút trước.


 


Lục Thừa An: [Triệt Thần, tới chưa?]


 


Lăng Triệt: [Tôi đang dưới lầu.]


 


Lục Thừa An: [Đang đợi Chu Chu à?]


 


Lăng Triệt: [.]


 


Lục Thừa An: [Vậy lát nữa nhớ nhé, nhà anh ở tầng 3 bên trái, bên phải là hàng xóm anh hay cãi vã, đừng vào nhầm.]


 


Lăng Triệt: [Em ấy tới rồi.]


 


Lục Thừa An nghi ngờ nghiêm trọng IQ của Lăng Triệt: "Để anh đi xem."


 


Mễ Phi rất hài lòng nói: "Đi đi!"


 


Lục Thừa An thay giày, cũng chọn đi thang bộ xuống.


 


Vừa đi xuống được một tầng, anh ta đã ngửi thấy mùi tin tức tố vô cùng quen thuộc. Đó chính là tin tức tố cấp S của Lăng Triệt.


 


Hơi thở 'mặt trời rực cháy' đánh dấu lãnh địa, báo hiệu người ngoài không được xâm phạm.


 


Ngoài ra, trong hơi nóng ấy còn có một luồng tin tức tố khác vô cùng rõ rệt.


 


Lạnh lẽo, gợi nhớ tới tuyết mùa đông, nhưng lại ẩn chứa chút ngọt ngào khó phát hiện, mơ hồ vương vấn trong không khí, khiến Lục Thừa An khựng lại.


 


Anh ta nhìn thấy hai người ở góc rẽ.


 


Một là Lăng Triệt, người kia đương nhiên chính là Hứa Đường Chu.


 


Đúng vậy, tin tức tố đó là của Hứa Đường Chu.


 


Thế nhưng, loại tin tức tố này... thật sự hiếm thấy.


 


Lục Thừa An hơn ba mươi tuổi rồi, vậy mà chưa từng gặp Omega nào có tin tức tố như thế.


 


Biết mình làm phiền chuyện tốt của người khác, Lục Thừa An không muốn tự rước phiền, hoàn hồn lại liền lùi một bước, khẽ khàng quay về.


 


Mở cửa, Mễ Phi còn ở bếp, mang tạp dề múc canh.


 


"Anh không đi à?" Mễ Phi thấy Lục Thừa An quay lại liền hỏi.


 


"Có đi." Lục Thừa An hoàn hồn, cười nói, "Người ta đang bận."


 


Kể lại chuyện vừa thấy, Mễ Phi bật cười không nhịn nổi: "Bọn họ đúng là xui ghê, lần nào cũng không phải em bắt gặp thì cũng là anh."


 


Đám trẻ này thật biết chơi, Lục Thừa An rốt cuộc cũng công nhận mình già rồi.


 


————————


 


"Không cắn thì uổng, nhưng anh không muốn bị đám paparazi chụp được."


 


Một giọng trầm thấp vang bên tai.


 


Hứa Đường Chu vẫn mềm nhũn, phải dựa vào vòng tay ôm eo của Lăng Triệt mới miễn cưỡng đứng được.


 


Lúc này cậu mới cảm thấy mình có thể trả lời câu hỏi lúc trước. Tất nhiên là thoải mái nhiều hơn đau đớn.



Cấu tạo sinh lý của Alpha và Omega vốn là để dành cho việc này, sao có thể chỉ toàn là đau chứ.


 


Cậu cảm giác được môi Lăng Triệt nóng rực, răng nanh đã rời khỏi tuyến thể từ khi nào, đầu lưỡi đang l**m m*n tr*n vết cắn mới, từng chút từng chút, chậm rãi mà dịu dàng.


 


Lăng Triệt dường như cũng tìm được chút kh*** c*m từ đó.


 


Bởi vì anh nói tiếp: "Kỳ dịch cảm của anh rất dài, nếu em đã có trách nhiệm đến thế, đợi vài ngày nó lành rồi, tự ngoan ngoãn đến tìm anh. Biết chưa?"


 


Hứa Đường Chu "ừm~" một tiếng, yếu ớt, giọng cuối mềm mại.


 


Lăng Triệt bỗng nhiên cũng chẳng còn thấy giận nữa.


 


Ít nhất, anh có thể vô hạn lần đánh dấu Hứa Đường Chu, không cần quan tâm cậu đang nghĩ gì.


 


Cho đến khi anh hoàn toàn đánh dấu cậu thành của mình.


 


Hứa Đường Chu phải mất mấy phút mới lấy lại bình tĩnh.


 


Lăng Triệt chỉnh lại cổ áo cho cậu, nhìn vài giây, dần dần lại bắt đầu không thoải mái.


 


Anh rút điện thoại gọi: "Ra cửa hàng tiện lợi mua một hộp dán tuyến thể, năm phút."


 


Đó là gọi Tiểu An.


 


Hôm nay Hứa Đường Chu mặc áo có cổ rộng che được dấu cắn, cậu ngại không muốn Tiểu An biết chuyện này, vội lấy lọ Mist: "Hôm nay em có mang thuốc ức chế, hít vài cái là được."


 


Để chứng minh mình không sao, cậu còn vội vàng mở nắp hít mấy hơi.


 


Lăng Triệt lại không để ý.


 


Tiểu An đậu xe ở ngoài, nhanh chóng mang miếng dán tuyến thể lên.


 


Là một Beta, cậu ta mù mờ đi mua thứ này, đến khi thấy Lăng Triệt đứng ở cửa tòa nhà còn tò mò hỏi: "Anh, anh mua cái này làm gì?"


 


Lăng Triệt nhận lấy, hờ hững nâng mí mắt: "Quản chuyện cũng rộng nhỉ."


 


Tiểu An đi rồi lâu sau mới sực nhớ ra. Tối nay trong buổi tụ tập có Hứa Đường Chu... chẳng lẽ là để cho cậu ấy dùng?


 


Hứa Đường Chu được Lăng Triệt dán miếng dán lên tuyến, mặt không chút cảm xúc, nhưng vành tai lại đỏ hồng.


 


Đã hẹn ước rồi, vậy họ không còn là kiểu quan hệ "tùy tiện cắn cổ" nữa đúng không?


 


"Anh thấy dễ chịu hơn chưa?" Cậu hỏi "người bệnh".


 


Omega vừa được đánh dấu mới trông đặc biệt dụ hoặc.


 


Ánh mắt Lăng Triệt sâu thẳm, đáp: "Cũng tạm."


 


Hai người tới nhà Mễ Phi.


 


Sau khi chương trình lần trước quay xong, bốn người gần như không liên lạc. Lần này vì tham giaNgười Chơi Siêu Cấp, Mễ Phi mới nhắc lại chuyện từng nói sẽ mời bọn họ tới ăn cơm.


 


"Hoan nghênh hoan nghênh!"


 


Một hồi khách sáo, Lăng Triệt và Hứa Đường Chu bước vào trong.


 


Căn hộ rất rộng, vị trí cũng rất tốt, khác với chỗ Ứng Thần và Lăng Triệt ở, nơi này thuộc khu gần trung tâm, thuận tiện hơn nhiều, cũng có không ít người nổi tiếng, nhà giàu sinh sống.


 


Vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi đồ ăn thơm phức, Mễ Phi một mình làm ra một bàn tiệc thịnh soạn. Còn Lục Thừa An thì chẳng làm gì, rảnh tay ngồi vuốt mèo.


 


Mèo do Mễ Phi nuôi, vốn không thích dính người, Lục Thừa An vuốt nó, nó cũng chẳng mấy quan tâm.


 


Áo khoác đều treo ở huyền quan, Hứa Đường Chu bên trong mặc một chiếc áo rộng rãi, trông người gầy gò: "Vết thương trên tay Lục tiền bối đã đỡ chưa?"


 


Lục Thừa An cười nói: "Tạm ổn rồi, nhưng vẫn cần dưỡng thêm. Mấy hôm trước đi ký hợp đồng, gặp tổng giám đốc Lăng, quả thật bà ấy với Triệt Thần có vài phần giống nhau."


 


Lăng Triệt không dám thể hiện thoải mái ở bất cứ đâu, anh tùy ý ngồi xuống ghế sofa, nhàn nhạt nói: "Vậy à, nhiều người cũng nói vậy."


 


Cơn bực tức đã biến mất hoàn toàn, Lăng Triệt một lần nữa cảm thấy đầu óc tỉnh táo, thậm chí cả mệt mỏi cũng tan biến.


 


Tin thức tố quả nhiên là thứ tốt.


 


Hứa Đường Chu tò mò hỏi: "Là ai?"



 


Lăng Triệt liếc nhìn cậu một cái, nhớ ra chuyện cậu mất trí nhớ, mới nói: "Là mẹ anh."


 


Hình như không nhận ra Lăng Triệt đột nhiên không muốn bàn tiếp đề tài này, Lục Thừa An vẫn nói tiếp: "Đúng vậy, lần này bọn anh nhận được hợp đồng đại diện thương hiệu có hợp tác với Triệt Thần, cũng muốn có dịp mời Lăng tổng một bữa cơm."


 


Hứa Đường Chu chợt hiểu ra.


 


Cậu suýt quên mất, Chuyến Du Lịch Hoàn Mỹ Của Chúng Ta là do Bufferni tài trợ, người thắng cuộc sẽ có được hợp đồng làm đại diện hình ảnh toàn cầu. CP Lục – Mễ là người chiến thắng, hiện tại nhờ vào chủ đề "Lục Thừa An xứng đáng" và "Cặp đôi AB đẹp nhất", độ hot của họ đang cực kỳ cao, gần đây có thể nói là đỏ rực như mặt trời.


 


"Ngài Lăng" mà Lục Thừa An nhắc đến, hẳn chính là mẹ Alpha của Lăng Triệt – bà vừa là chủ tịch, vừa là CEO (*) của Bufferni, một tay dựng nên cả đế chế hàng xa xỉ, tác phong quyết đoán mạnh mẽ.


 


(*) Cho những ai chưa biết thì CEO là viết tắt của 'Chief Executive Officer' nghĩa là Tổng giám đốc điều hành.


 


Nghe đến đây, Lăng Triệt chỉ đáp: "Bà ấy khá bận, tôi cũng đã lâu rồi chưa gặp."


 


Lục Thừa An cười nói: "Suýt nữa thì quên, mấy ngày nay Triệt Thần chắc cũng bận lắm rồi, vậy để sau hẵng bàn."


 


Chỉ vài câu ngắn ngủi, Lăng Triệt đã hiểu, anh với Lục Thừa An không thật sự là người cùng đường.


 


Việc Lục Thừa An vô tình bắt gặp tình huống vừa rồi của họ, Lăng Triệt không phải không biết. Mùi lan trên người đối phương trong sự lạnh lẽo kia quá mức nổi bật, anh không cần ngẩng đầu cũng biết là Lục Thừa An. May mà đối phương thức thời, rất nhanh đã rời đi, lúc họ lên lầu cũng không hỏi gì.


 


Điều này khác với Ứng Thần, nếu là Ứng Thần thì nhất định sẽ hỏi thẳng chi tiết ngay trước mặt.


 


Không phải nói Lục Thừa An là người không tốt, anh ta có thể làm bạn tốt, nhưng trong chương trình và ngoài đời thực suy cho cùng vẫn là khác nhau. Lục Thừa An ba mươi mấy tuổi mới lấy được ảnh đế, lại nhờ cơ duyên đặc biệt mà thắng vị trí center trong một chương trình bùng nổ, anh ta đã sớm bị mài nhẵn các góc cạnh. Mục tiêu muốn nắm chặt cơ hội để leo lên quá rõ ràng, càng không dám đắc tội người khác.


 


Trong đó lẫn lộn quá nhiều thứ, nỗ lực dĩ nhiên không sai, nhưng so với người bạn chí cốt Ứng Thần, thì lại không đủ thuần túy.


 


Trong lúc trò chuyện, Hứa Đường Chu đã đi vào bếp nói chuyện với Mễ Phi, không biết họ nói gì mà trông khá thân mật.


 


Hiện tại trong giới giải trí, Hứa Đường Chu chỉ có một mình Mễ Phi là bạn.


 


Hai người rất hợp tính.


 


Lăng Triệt liền khẽ nhếch môi, nói với Lục Thừa An: "Được, tôi sẽ nhắc với bà ấy."


 


Tay nghề của Mễ Phi không tệ, khẩu phần vừa phải, nhờ vào sự hiểu biết lẫn nhau trong chương trình, bữa cơm này hoàn toàn hợp khẩu vị của Lăng Triệt và Hứa Đường Chu. Bốn người vừa ngồi xuống, đã lập tức muốn ăn ngay.


 


Nhưng Mễ Phi lấy điện thoại ra: "Này, khoan đã! Chưa chụp hình mà!"


 


Hứa Đường Chu: "Ăn trước cúng sau, ăn ngay mới ngon."


 


"Chu Chu cậu hiểu biết ghê đấy." Mễ Phi vui vẻ, chỉ huy mọi người cùng chụp ảnh chung, sau đó còn chụp cả đồ ăn.


 


Xong mới vừa ăn vừa đăng lên Flow.


 


"Cậu là nhỏ tuổi nhất mà nói chuyện có bài bản, trước đây chắc từng học nói tấu (*) đấy à?" Lục Thừa An nói với Hứa Đường Chu, "Nhiều trò ghê."


 


(*) Nói tấu là một hình thức kịch nói truyền thống của Trung Quốc, thường là màn đối thoại hài hước giữa hai người để châm biếm


 


Hứa Đường Chu: "Đừng hỏi, đã hỏi thì là giun đất cắt bụng chơi đá bóng."


 


Mọi người: "???"


 


Hứa Đường Chu: "Mười một tay chơi. Tự chia thân mình, chỉ cần tay dám hạ thì trò vui không bao giờ thiếu." (*)


 


(*) Đại khái là thế này: Có nhà giun đất nọ có giun con vì quá nhàm chán nên tự cắt mình ra làm 2 để chơi cầu, giun mẹ thấy thế cũng chia mình làm 4 để chơi mạt chược. Giun cha thấy vui cũng mang thân mình ra chia thành 11 để chơi bóng đá. Vì giun khi thân đứt vẫn có khả năng tái sinh và tạo thành nhiều con mới.


 


Mọi người: "......"


 


Mễ Phi cười không dứt: "Triệt Thần, hai người ở chung ngày nào cũng vậy à?"


 


Lăng Triệt đặt đũa xuống đáp: "Không như vậy."


 


"Ể?" Mễ Phi tò mò, "Tại sao thế?"


 


Ngay cả Lăng Triệt cũng hơi bất ngờ.


 


Trước kia Hứa Đường Chu không như vậy, ngoan ngoãn, đơn thuần, cái gì cũng không biết.


 


Bây giờ gặp lại, anh phát hiện hết lần này đến lần khác, nội tâm đối phương không hề giống như anh tưởng. Nhưng cho dù Hứa Đường Chu có nhiều mẩu chuyện, cũng chưa bao giờ nói trước mặt anh, càng đừng nói đến mấy câu trêu chọc.


 


Chưa kịp anh trả lời, Hứa Đường Chu đã nhanh miệng: "Bởi vì bọn em không phải ngày nào cũng ở cùng nhau."


 



 


Cậu nguyện ý giữ bí mật.


 


Lăng Triệt chỉ khẽ "Ừm" một tiếng.


 


Không nhìn ra cảm xúc gì.


 


Một bữa cơm ăn xong, Flow Mễ Phi đăng đã được fan đẩy lên gần vạn bình luận, Lục Thừa An và Hứa Đường Chu đều chia sẻ lại, chỉ có Lăng Triệt hoàn toàn không có ý định chia sẻ, anh lười quan tâm đến mấy thứ này, Mễ Phi cũng không hỏi.


 


Dưới Flow của Hứa Đường Chu bình luận đặc biệt nhiều.


 


Nhóc con sắp tham gia chương trìnhNgười Chơi Siêu Cấprồi sao? Gửi call cho nhóc con!


 


Tụ họp à! Tôi thấy Triệt Thần rồi!


 


Hu hu hu tốt quá, tuần sau có Người Chơi Siêu Cấp, còn có cả chuyến du lịch hố người lần đầu phát sóng, có thể xem bé cưng trên TV rồi!


 


Anh ơi! Hôm nay anh tôi đẹp trai quá!!!!!!!


 


CP Lục – Mễ và Chu Chu quan hệ thật tốt, ngưỡng mộ quá. Xin hỏi diện tích bóng ma tâm lý của mấy chị em anti là bao nhiêuđầu chó


 


Sao anh tôi không chia sẻ vậy, lại quên điện thoại có thể lên mạng rồi à? Lập Flow xong mới có hai bài.... Tôi biết là yêu cầu của tôi quá cao rồi tội nghiệp


 


Xin Chu Chu đăng ảnh của anh trai đi, bọn trẻ thèm khóc luôn rồi


 


Bốn người ngồi trong phòng khách trò chuyện một lúc, Lục Thừa An và Lăng Triệt chơi điện tử, Mễ Phi tiện thể nói với Hứa Đường Chu về chuyện chương trình, chia sẻ kinh nghiệm tham gia gameshow.


 


Con mèo không biết từ đâu chui ra, chạy thẳng đến Lăng Triệt, có vẻ định nằm lên chân anh.


 


Lăng Triệt thậm chí không nhấc mí mắt, liền nhấc con mèo ra.


 


Nhưng con mèo không biết chán, cứ đi tới đi lui, nhất định kêu meo meo rồi nhảy lên người Lăng Triệt. Lăng Triệt từng có một MV quay ở đảo mèo, trong hậu trường anh suýt bị mèo vây quanh, fan từng nói anh là "cái bẫy mèo".


 


Mễ Phi thấy vậy, nhỏ giọng than thở với Hứa Đường Chu: "Bình thường Mumu nhà anh kiêu ngạo lắm, sao gặp Triệt Thần lại chỉ biết cam tâm chịu thua chứ."


 


Kiêu ngạo?


 


Hứa Đường Chu nhìn qua, chỉ thấy con mèo dứt khoát lăn bụng trắng mềm tròn ra bên chân Lăng Triệt làm nũng. Ngay cả chủ nhân còn không chịu nổi nữa, Lăng Triệt cuối cùng mới chịu hạ cố, đưa tay gãi cho nó, có lẽ vì anh rất dịu dàng, con mèo liền không kiềm được phát ra tiếng hừ hừ.


 


Hứa Đường Chu bừng tỉnh, trước nay cậu không tìm được từ nào thích hợp để hình dung Lăng Triệt, đây chẳng phải chính là "kiêu ngạo ngọt ngào bản gốc" sao?


 


Cậu len lén chụp một tấm ảnh, không dám chụp mặt Lăng Triệt khi chưa được phép.


 


Trong ảnh chỉ có một bàn tay thon dài, ngón tay rõ ràng, và một chú mèo đáng yêu.


 


Hứa Đường Chu zz: Đến rồi, đang bận đây.Ảnh


 


Đăng xong trạng thái này, Hứa Đường Chu chưa kịp xem lại.


 


Mãi đến khi buổi tụ họp kết thúc tối hôm đó, cậu mới phát hiện bài này lại hot hơn cả bài chia sẻ Flow của Mễ Phi trước đó.


 


Aaaa thấy tay rồi!!!


 


Ngưỡng mộ quá, tôi tuyên bố từ nay về sau sẽ ở luôn trong Flow của nhóc con


 


Muốn biến thành con mèo đó


 


Anh ơi sờ em đi


 


???? Xin lỗi nhé, chính tôi mới là mèo nhà Mễ Phi, tất cả hãy tránh ra!


 


Mèo đáng yêu quá~ Thế rốt cuộc tôi nên ghen với ai đây


 


Hahahaha lúc nào cũng phân biệt đối xử, anh trai tự luyến quá, Mễ Phi cạn lời......


 


Có thể trao đổi kinh nghiệm với Ứng Thần rồi hahaha


 


Đau lòng


 


Đau lòng +1


 


Hứa Đường Chu càng đọc càng chẳng hiểu ra sao, sau mới vô tình vào phần quản lý, mới biết Lăng Triệt lười không chịu tìm Flow của Mễ Phi để chia sẻ, lại đi chia sẻ đúng bài của cậu.


 


Lăng Triệt 4536: Dính người, con mèo này thật phiền. @Hứa Đường Chu zz: Đến rồi, đang bận đâyẢnh


Tiểu Hành Tinh - Vi Phong Kỉ Hứa
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tiểu Hành Tinh - Vi Phong Kỉ Hứa Truyện Tiểu Hành Tinh - Vi Phong Kỉ Hứa Story Chương 34: Đây chính là tsundere (*) đích thực sao?
10.0/10 từ 24 lượt.
loading...