Tiểu Hành Tinh - Vi Phong Kỉ Hứa

Chương 33: Em sẽ chịu trách nhiệm

354@-

Hứa Đường Chu: [ Xin lỗi! ]


 


Tin nhắn này gửi cho Lăng Triệt liền như đá chìm đáy biển, suốt cả đêm trôi qua mà anh cũng không hồi đáp.


 


Tối qua sau khi nói xong những lời đó, Lăng Triệt lại hỏi ngược lại: "Hứa Đường Chu, em cho rằng tối nay anh đang làm gì?"


 


Cậu sững người, chợt bừng tỉnh. Hôm nay Lăng Triệt chất vấn cậu tại sao không liên lạc, buổi tối còn cùng ăn cơm, rồi đưa cậu về nhà, chuyện này chẳng phải là...?


 


Lăng Triệt lại lạnh nhạt buông thêm một câu: "Anh không có kiểu bạn bè nào mà tiện tay cắn cổ cả."


 


Cậu đứng ngây ra tại chỗ, không dám tin tưởng. Chẳng lẽ bọn họ đang hẹn hò sao?!


 


Sau đó, cậu trơ mắt nhìn sắc mặt Lăng Triệt trầm xuống đen như đáy nồi, liền mở cửa đi mất.


 


Hứa Đường Chu cả người choáng váng, như lơ lửng.


 


Khó khăn lắm mới tiêu hóa nổi cái sự thật "mình lại cùng với bạn trai đầu tiên quay lại", rồi bắt đầu ngẫm nghĩ xem rốt cuộc sai ở đâu.


 


Cậu nghĩ ngay đến lần đánh dấu tạm thời. Khi đó cậu còn tưởng Lăng Triệt cũng giống như nhiều Alpha có trách nhiệm khác, chủ động làm tròn nghĩa vụ, giúp một tay, l**m vết cắn để chữa trị.


 


Không đúng, lúc đó thái độ của Lăng Triệt đã thay đổi rồi.


 


Cậu lại lần ngược về trước để phân tích....là... lần Lăng Triệt hỏi cậu có phải mất trí nhớ hay không, và đã quen biết nhau từ khi nào sao? Nếu là lần đó, thì nghĩa là Lăng Triệt đã xác định cậu mất trí nhớ, chẳng nhớ gì hết, mới miễn cưỡng hẹn hò lại với cậu.


 


Hứa Đường Chu thầm thấy may mắn, may mà cậu chưa nói ra chuyện mình đã biết!


 


Đúng rồi, khi đó Lăng Triệt từng nói một câu "Tôi đồng ý rồi", còn đưa ra ba yêu cầu.


 


Cậu nhớ lại, cái yêu cầu cuối cùng là chuyện massage thì không tính, hai điều trước lần lượt là:


 


Một, không được hối hận.


 


Hai, không được thân mật bá vai bá cổ với người khác.


 


Cậu ôm mặt.


 


Vậy rốt cuộc đầu óc cậu có vấn đề gì, mà lại nghĩ hai điều kiện đó là đang nói về chuyện đánh dấu tạm thời chứ?


 


Bảo sao Lăng Triệt lại tức giận đến thế! Trong mắt anh ấy, bọn họ đã hẹn hò hai tuần rồi!


 


Nhưng mà, chuyện này cũng đâu thể trách cậu chứ.


 


"Yêu đương với Lăng Triệt", không biết bao nhiêu người mong ước, nhưng chỉ sợ chẳng ai dám coi là thật!


 


Sau một phen đau đớn rút kinh nghiệm, Hứa Đường Chu không muốn tái phạm sai lầm ngớ ngẩn này nữa.


 


Sáng nay thức dậy vẫn không có hồi âm, cậu lại gửi thêm một tin nhắn cho Lăng Triệt.


 


Hứa Đường Chu: [Anh... đang bận sao? Không sao đâu, yêu đương mà, quan trọng là tham gia, có lòng để đó là được, em không làm phiền công việc của anh.]


 


Cậu bổ sung thêm một câu: [Em chờ anh.]


 


Xấu hổ đến mức muốn rụng cả đầu.


 


Hôm nay nắng rất đẹp, có lẽ sắp đổi mùa rồi.


 


Hứa Đường Chu chui khỏi chăn, rửa mặt xong thì nhìn thấy chiếc áo khoác của Lăng Triệt. Cậu nhặt nó ra khỏi giỏ đồ bẩn, thật ra hoàn toàn không bẩn, cậu cũng chẳng nỡ giặt, mùi tin tức tố thuộc về Lăng Triệt trên áo đã rất nhạt.


 


Cậu treo áo lên, khẽ ngửi một cái, rồi đỏ mặt bước ra khỏi phòng.


 


Cừu Âm vậy mà vẫn chưa đi, đẩy gọng kính gọng đen: "Anh Chu Chu, ăn sáng đi."


 


Bữa sáng trên bàn là do Cừu Âm tự tay làm, thơm lừng. Ai mà ngờ một thiếu niên thiên tài còn biết xuống bếp.


 


Sau này ai có thể trở thành Alpha của Cừu Âm, người đó chính là kẻ thắng lớn trong đời.


 


"Cậu hôm nay không có tiết à?" Hứa Đường Chu ngồi xuống thưởng thức, "Ngon quá, giá như ngày nào cậu cũng ở nhà thì tốt."


 


Cừu Âm liếc Hứa Đường Chu một cái: "Em rảnh lắm chắc?"



 


Tối qua Hứa Đường Chu đã ngoan ngoãn khai rằng người đến nhà chính là Lăng Triệt trong truyền thuyết, kẻ suốt ngày tách biệt thế giới, chẳng biết chuyện bên ngoài là gì, cuối cùng Cừu Âm cũng hiểu công việc hiện tại của Hứa Đường Chu là gì.


 


Bạn cùng phòng của cậu ta ấy vậy lại là một nghệ sĩ nhỏ. Người hẹn hò với bạn cùng phòng là một đại minh tinh.


 


Cừu Âm bình thản chấp nhận sự thật này, sau đó mất mấy tiếng đồng hồ lục xem hết video cũ, ảnh gần đây của Hứa Đường Chu, rồi mới xác định một chuyện.


 


"Người Alpha mà trước đây anh nói khiến anh rất nhạy cảm, là Lăng Triệt phải không?" Cừu Âm hỏi.


 


Hứa Đường Chu: "......"


 


Hứa Đường Chu: "Là tin tức tố nhạy cảm, không phải khiến anh nhạy cảm."


 


Tại sao Cừu Âm lúc nào cũng diễn đạt đầy mùi vị mờ ám thế này, nào là ẩm ướt nhiều ít, khiến Hứa Đường Chu vừa nhớ lại đã thấy có gì đó không trong sáng.


 


"Nếu là anh ta, vậy em hiểu rồi." Cừu Âm nói, "Có vấn đề."


 


Hứa Đường Chu ngừng ăn, mắt phượng mở to: "Vấn đề gì?"


 


Cừu Âm nói: "Em xem mấy thứ liên quan đến chương trình, thuốc đặc trị dị ứng tin tức tố của anh đã bị lấy đi. Vậy thì nếu anh ở bên anh ta, chắc chắn từng xảy ra kỳ ph*t t*nh giả, nên anh nhất định đã bị anh ta đánh dấu tạm thời."


 


Tai Hứa Đường Chu đỏ bừng: "Cậu sao không đi làm Sherlock Holmes đi."


 


Cừu Âm phân tích chẳng sai một chút nào.


 


Hơn nữa, cậu ta còn đưa ra bước suy luận tiếp theo: "Tối qua anh nói không biết tại sao anh ta tức giận, để em nói cho anh biết."


 


Thật ra Hứa Đường Chu đã tự nghĩ thông rồi, nhưng không muốn để lộ trí thông minh trước bạn bè, giả vờ cao thâm: "Ồ? Tại sao?"


 


Cừu Âm lại nói: "Tối qua anh không để anh ta đánh dấu, cho nên anh ta mới tức giận."


 


"??????" Hứa Đường Chu suýt nghẹn, cái quỷ gì thế?


 


Cậu có bị gì đâu, sao lại phải cho đánh dấu?


 


Vả lại, có ai rảnh rỗi lại đi cắn cắn chơi sao!?


 


"Anh có học hành gì không thế hả." Cừu Âm khinh bỉ, "Sinh học chắc không qua được môn à? Lăng Triệt nóng nảy thế, tất nhiên là vì bước vào kỳ dịch cảm của Alpha rồi. Anh còn không chủ động cho anh ta cắn một cái, tất nhiên anh ta phải nổi giận."


 


Hứa Đường Chu: "Kỳ dịch cảm???"


 


Cậu chợt sực nhớ lại.


 


Trong ký ức trước mười mấy tuổi, cậu biết mỗi lần cha mẹ cãi nhau, cha cậu – Hứa Vệ sẽ còn nóng nảy hơn cả trước đó. Hứa Vệ là sĩ quan đã giải ngũ, từng là thượng tá lục quân tung hoành sa trường, lúc ông nổi giận thật sự đáng sợ. Điều này càng khiến mâu thuẫn giữa hai người nghiêm trọng hơn, mẹ cậu mỗi lần đều khóc lóc gào thét rằng bà chẳng thèm quan tâm tới kỳ dịch cảm của ông.


 


Cậu sững sờ....sao trước đây cậu không nghĩ đến kỳ dịch cảm?


 


Lăng Triệt... cũng đang trong kỳ dịch cảm sao?


 


Cừu Âm nói xong liền nhanh chóng ăn nốt hai miếng cuối, rồi đứng lên thu dọn sách vở chuẩn bị đi.


 


"AO yêu nhau, đó là nghĩa vụ và trách nhiệm của cả hai bên." Vị bác sĩ tương lai Cừu Âm giáo huấn Hứa Đường Chu, "Ít nhất anh cũng phải quan tâm vì sao người yêu mình tâm trạng tệ chứ."


 


Sau khi tối qua đã tự kiểm điểm, sáng nay Hứa Đường Chu lại bắt đầu một vòng kiểm điểm mới.


 


Cừu Âm khoác ba lô ra cửa, rồi lại quay trở lại.


 


Cậu ta hỏi: "Đúng rồi, lần đầu bị đánh dấu, rốt cuộc là đau nhiều hơn hay sướng nhiều hơn?"


 


Hứa Đường Chu: "????"


 


Cừu Âm rất nghiêm túc: "Liên quan học tập, em lấy làm tham khảo."


 


Hứa Đường Chu nheo mắt: "Cái đó phải xem kỹ thuật đối phương thế nào, kỹ thuật tốt thì sẽ sướng."


 


Kỹ thuật của ai kia... khó mà diễn tả. Miễn cưỡng coi như có chút thoải mái đi.


 


Cừu Âm trầm ngâm hai giây, rồi bỏ đi.


 


Hứa Đường Chu đến công ty lên hai tiết học, Hoàng Thiên mới lững thững tới, tối qua anh ta uống có hơi nhiều, trông có chút ủ rũ.



Hứa Đường Chu cũng chẳng tập trung, thỉnh thoảng lại lấy điện thoại ra nhìn.


 


Biên kịchNgự Phongđã soạn riêng cho cậu một bản kịch của nam số ba, Hoàng Thiên mang đến, tiện tay đưa thêm một chiếc hộp: "Hôm qua buổi sáng Triệt thần bảo Tiểu An đưa cho, anh quên mất."


 


Nghe thấy tên Lăng Triệt, Hứa Đường Chu lập tức hoàn hồn: "Cái gì thế?"


 


"Không biết." Hoàng Thiên nói, "Tự cậu xem đi."


 


Hứa Đường Chu còn yêu cầu Hoàng Thiên làm gián điệp hai mang, nhất định không được để Lăng Triệt biết cậu đã nhớ ra chuyện gì.


 


Với một kẻ giữ bí mật dở tệ như Hoàng Thiên, chuyện này thật sự quá khó.


 


Anh ta thề độc, trừ khi hai người kia bị paparazzi chụp được phơi bày, nếu không tuyệt đối anh ta sẽ không lo chuyện của họ thêm một phút nào nữa.


 


Hứa Đường Chu vừa mở hộp, vừa đỏ mặt nghĩ, bảo sao hôm qua Lăng Triệt chất vấn cậu có phải đang trốn tránh, thì ra sáng hôm qua đã nắm rõ hành tung của cậu rồi.


 


Hộp mở ra, bên trong là một đôi dép lê.


 


Hứa Đường Chu: ?


 


Có ý gì? Sao Lăng Triệt lại tặng cậu dép lê?


 


Hoàng Thiên cũng cau mày khó hiểu khi nhìn thấy "món quà" này.


 


Nhưng anh không hỏi, chỉ nói: "Ngày kia phải tham gia Người Chơi Siêu Cấp, quảng báChuyến Du Lịch Hoàn Mỹ Của Chúng Ta. Toàn người quen, chẳng cần diễn tập, chỉ là cậu chưa từng đi mấy hoạt động kiểu này, anh bảo họ gửi kịch bản sân khấu qua, tối nay và ngày mai cậu nhớ xem thử."


 


Hứa Đường Chu biết việc này, liền gật đầu, đáp: "Được."


 


Hoàng Thiên lại nói: "Anh nhớ cậu có nói quan hệ với Mễ Phi cũng không tệ, cậu ta tham gia tạp kỹ khá nhiều, đến lúc đó cứ theo cậu ta học hỏi một chút."


 


Hứa Đường Chu liền hỏi: "Lăng Triệt... chắc không tham gia nhỉ?"


 


Cậu hỏi dè dặt, biết Lăng Triệt một là bận concert, hai là vốn chẳng muốn đi, nhưng trong lòng vẫn ôm chút mong chờ.


 


"Sao có thể." Hoàng Thiên đáp, "Tất nhiên là cậu ta không đi rồi."


 


Vậy thì... hy vọng gặp được Lăng Triệt thông qua công việc coi như tan biến.


 


"Lần đầu tiên" hẹn hò với người khác, Hứa Đường Chu không chút kinh nghiệm, liền thua trắng, hoàn toàn chẳng biết phải làm sao.


 


Ghi hình xong, trước khi chia tay, Hứa Đường Chu và Mễ Phi trao đổi ID cá nhân, lần này Mễ Phi chủ động liên lạc, kéo vào một nhóm mới.


 


Tên nhóm: Phòng Chat Cờ Bài Giải Trí.


 


Người thắng cuộc: [??? Bảo bối, cái gì đây?]


 


Mễ Phi: [Đây là phòng chat lần đầu tụi mình chơi bài trên máy bay đó, kỷ niệm một chút. Anh quên rồi à?]


 


Người thắng cuộc: [Sao có thể quên! Đương nhiên không quên. Mồ hôi]


 


Hứa Đường Chu nhìn cái icon Mồ hôi này, lập tức xác định người dùng biểu cảm "trung niên" này chắc chắn là Lục Thừa An, liền đổi lại biệt danh cho anh ta.


 


Hứa Đường Chu: [ Lục tiền bối, anh để lộ tuổi rồi kìa.]


 


Lục Thừa An: [Chu Chu, cậu vẫn sắc bén như vậy. Anh xem hậu trường, cậu nói anh là "Lục Thừa An nghi ngờ nhân sinh". Dao phay]


 


Lại là một icon chuyên dụng cho trung niên.


 


Hứa Đường Chu: [...]


 


Mễ Phi: [Chu Chu! Tối nay bảy giờ tới nhà anh ăn cơm nhé, anh nấu đại tiệc cho các cậu!]


 


Hứa Đường Chu: [Tiền bối Lục tối nay sẽ không bỏ thuốc độc em chứ?]


 


Mễ Phi: [Phúc thì tránh không được, họa cũng tránh không xong. Anh ấy không bỏ độc tối nay, thì hôm kia lúc ghi hình cũng sẽ ra tay thôi.]


 


Lục Thừa An: [???]


 


Mễ Phi: [Triệt thần nhận được chưa?]


 



 


Hai tin nhắn này vừa gửi ra, Hứa Đường Chu thoáng quên mất cái "quan hệ bạn trai đã từng cắn cổ" kia, tay run lên.


 


Lăng Triệt cũng ở trong nhóm sao?


 


Cậu liếc nhìn, quả nhiên trong danh sách thành viên có tên Lăng Triệt.


 


Hứa Đường Chu: "......"


 


Lăng Triệt trả lời: [.]


 


Hứa Đường Chu: "......"


 


Thật sự muốn chết cho xong.


 


________________


 


Trên đường đến nhà Mễ Phi, Hứa Đường Chu thử tìm "Lỡ chọc giận bạn trai thì phải làm sao", kết quả toàn là mấy câu trả lời nhảm nhí, không cái nào bình thường.


 


Cậu lại tìm "Alpha vào kỳ dịch cảm thì phải làm sao", không ngờ càng đọc càng lệch lạc, đủ loại kỹ thuật lái xe (ẩn dụ s*x) đều có.


 


Hứa Đường Chu lén học một hai kiểu, sau đó thấy một chủ thớt miêu tả: "Alpha của tôi vào kỳ dịch cảm rồi, nhưng tôi thật sự không muốn cho anh ấy cắn."


 


Cậu suy nghĩ một chút, chưa nói đến nguyên nhân chủ quan, chỉ xét khách quan, đứng ở góc nhìn của Lăng Triệt, đúng là cậu không hề muốn cho Lăng Triệt cắn.


 


Bên dưới toàn là chửi bới chủ thớt:


 


[Quá tàn nhẫn, rõ ràng là chẳng yêu Alpha của mình!]


 


[Khó trách người ta nói Omega bản chất vốn d*m đ*ng, chủ thớt lộ rõ rồi.]


 


[Ngược đãi người khác mà còn dùng giọng điệu đáng yêu, thần kinh à, buồn nôn!]


 


[Cái người phía trên bị bệnh à? Muốn chửi thì chửi, đừng có công kích Omega!! Nhà các người chẳng lẽ không có Omega?]


 


[+1, đúng là bệnh thật, phân biệt giới tính thì chết đi. —— Một Beta đi ngang.]


 


Cãi nhau kịch liệt, chủ thớt lại ra giải thích: "Thật sự tôi không cố ý, chúng tôi mới cắn một lần, quá đau. Với lại, bản thân tôi vốn kiểu lạnh nhạt, trông như băng ấy, vốn chẳng có hứng thú gì mấy chuyện này."


 


Kết quả càng bị mắng thê thảm hơn.


 


[Cắn một lần với nhiều lần khác nhau chắc? Trà xanh! Khinh bỉKhinh bỉ]


 


[Tôi thấy lạ thật, đã lạnh nhạt thanh khiết như thế thì sao lại có lần đầu?]


 


[+1, lời nói như kỹ nữ, hành động cũng như kỹ nữ.]


 


[Up hình coi, để xem lạnh nhạt tới cỡ nào.]


 


[Còn tưởng mình là Hứa Đường Chu chắc, "như băng" á.]


 


Hứa Đường Chu: "????"


 


Thôi không bàn mấy vụ cãi nhau này nữa, cậu cuối cùng cũng hiểu ra một điều. Kỳ dịch cảm của Alpha, đúng như Cừu Âm nói, Omega nên chủ động thực hiện nghĩa vụ và trách nhiệm.


 


Cậu có chút hối hận.


 


Không hiểu thì thôi, đằng này gặp Lăng Triệt hôm qua, ngay cả với tư cách bạn bè, vậy mà cậu lại chẳng thèm hỏi một câu "Tại sao anh khó chịu thế".


 


Xe đến dưới nhà Mễ Phi, Hoàng Thiên đã rời đi.


 


Khu này an ninh khá tốt, không lo bị lộ.


 


Hứa Đường Chu vừa đi được mấy bước, thì phát hiện phía trước có một người đàn ông trẻ cao ráo, đeo khẩu trang đen, đang cúi đầu chán chường nghịch điện thoại. Nghe tiếng bước chân, người ấy quay đầu lại.


 


Dáng dấp tuấn mỹ, mày mắt sâu thẳm, đặc trưng đến mức không thể lẫn.


 


Nhìn thấy Hứa Đường Chu, anh khẽ nhíu mày, không tháo khẩu trang, liếc một cái rồi lại cúi đầu xem điện thoại.


 


Hứa Đường Chu mặt đỏ tim đập loạn.



Lăng Triệt...


 


Là đang đợi cậu sao?


 


Khoảng cách càng gần, khí tức dưới ánh nắng gắt như muốn làm tan chảy băng tuyết.


 


Hứa Đường Chu: "Sao anh không lên trên?"


 


Lăng Triệt không đáp.


 


Trước mắt, hàng mi dài của Hứa Đường Chu cụp xuống, gương mặt tinh xảo trắng trẻo, nhỏ giọng yếu ớt: "Xin lỗi mà."


 


Cuối cùng Lăng Triệt cũng có phản ứng: "Xin lỗi cái gì?"


 


Tim Hứa Đường Chu run lên, miễn cưỡng mở miệng: "Chính là chuyện tối qua... xin lỗi, hình như em hơi tệ, em không biết anh r... rất thích em."


 


Suýt nữa cậu lỡ miệng nói thành "anh còn thích em", chữ "còn" bị cậu nuốt lại, đổi thành "rất", nghe ra hơi tự luyến, suýt cắn trúng lưỡi.


 


Sắc mặt Lăng Triệt rất khó coi, giọng đầy quái dị: "Ai nói anh rất thích em?"


 


Bị chia tay xong còn phải chạy theo, mà đối phương hoàn toàn chẳng hiểu nổi mối quan hệ giữa hai người.


 


Không cần Ứng Thần nhắc, thế cũng đủ làm tổn thương lòng tự trọng của Lăng Triệt. Tối qua anh thật sự đặc biệt tức giận, mãi sáng nay mới đỡ. Cả ngày bận rộn tập luyện, đến uống nước cũng xếp lịch kín, vừa rảnh nhìn điện thoại thì suýt tức chết bởi câu "yêu đương quan trọng là tham gia" kia. Vốn dĩ anh chẳng có thời gian, cũng chẳng muốn đến mấy bữa tiệc này, thế mà lời đáp của Hứa Đường Chu trong nhóm càng khiến anh nghiến răng.


 


Hứa Đường Chu liều mình: "...Không phải sao..."


 


Lăng Triệt lạnh lùng: "Em nghĩ nhiều rồi."


 


Hứa Đường Chu ngẩng phắt lên: "A???"


 


Lăng Triệt cất điện thoại, nhàn nhạt nói: "Anh không phải rất thích em, chỉ là anh không tùy tiện cắn cổ người khác thôi."


 


Tối qua Lăng Triệt nói "Anh không có kiểu bạn bè nào tùy tiện cắn cổ", chẳng lẽ ý là... đã cắn cổ thì phải có trách nhiệm? Căn bản không phải vì thích mới hẹn hò?


 


Hứa Đường Chu choáng váng, mặt nóng bừng.


 


Quá xấu hổ!


 


Cậu chỉ muốn tìm cái lỗ chui xuống, ước gì có thể biến mất luôn.


 


Còn chưa kịp nhấc chân, Lăng Triệt đã dùng một ngón tay móc lấy cổ áo sau cậu: "Đi đâu?"


 


Hứa Đường Chu lảo đảo, mặt đỏ đến mang tai.


 


Thấy cậu lúng túng thế này, trong mắt Lăng Triệt thoáng hiện chút bực bội, nhưng giọng vẫn lạnh: "Chơi xong rồi muốn chạy? Hứa Đường Chu, em tưởng chuyện này dễ dàng thế à."


 


Lúc thì nói thích anh, rồi để anh đánh dấu, cuối cùng lại giả vờ như chẳng biết gì.


 


Giỏi lắm.


 


"Em không có ý chơi bời." Hứa Đường Chu cứng đầu nói, "...Em sẽ chịu trách nhiệm, xin lỗi."


 


Hai người nhìn thẳng nhau.


 


"Chịu trách nhiệm thế nào?" Lăng Triệt hỏi.


 


Dưới ánh đèn đôi mắt nâu nhạt của Lăng Triệt như chứa cả dải ngân hà, chỉ là cặp quầng thâm mắt còn rõ rệt hơn hôm qua.


 


Nhìn là biết kỳ dịch cảm chưa qua.


 


Hứa Đường Chu rõ ràng vốn mang dáng vẻ "mỹ nhân băng lãnh", mà trước mặt anh lập tức biến thành yếu ớt đáng thương.


 


Thật sự y như "mềm mại dễ đẩy ngã".


 


Lăng Triệt cố đè nén cơn bực bội, thở dài.


 


Đáng tiếc anh còn chưa kịp mở miệng, Hứa Đường Chu đã chen lời.


 


Không hiểu ma xui quỷ khiến, Hứa Đường Chu hé môi, hỏi một câu:


 


"......Cắn không?"


Tiểu Hành Tinh - Vi Phong Kỉ Hứa
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tiểu Hành Tinh - Vi Phong Kỉ Hứa Truyện Tiểu Hành Tinh - Vi Phong Kỉ Hứa Story Chương 33: Em sẽ chịu trách nhiệm
10.0/10 từ 24 lượt.
loading...