Tiểu Bình An - Phát Điện Cơ
Chương 41: Bánh mật nhỏ
225@-
Giờ Tuất chính.
Thượng Nguyên phồn hoa, khác hẳn Thiên Nhai ồn ào như vỡ chợ, Vĩnh An phố tương đối vắng lặng, nhất là phủ Vĩnh Quốc công, ban ngày cổng trong còn có thân thích qua lại thăm viếng, đến đêm chỉ treo mấy chiếc lồng đèn, ngoài ra chẳng còn sắc màu nào khác.
Phủ đệ uy nghi ấy, trầm mặc không lời, mười năm qua đều như thế.
Xuân Hành viện, Phùng phu nhân nhắm mắt nghỉ. Năm nay chứng đau đầu phát tác không nặng bằng các năm trước, nhưng bà vẫn chẳng làm nổi việc gì, nỗi bồn chồn như xoắn như xé ngay nơi ngực.
Một lúc sau, ngoài cửa có nha hoàn vào bẩm: "Đại thái thái, cô nương về rồi ạ."
Phùng phu nhân giật mình mừng rỡ: "Về rồi?"
Di Đức viện, Tần lão phu nhân đang lầm rầm niệm kinh. Nghe Bình An đã về, lão nhân khựng một chút, mở đôi mắt đã đục mờ, khẽ thở ra một hơi.
Về là tốt.
Trong phủ yên ắng, lại có tiếng chân qua lại, tiếng cười nói vang lên.
Phùng phu nhân đích thân ra cổng trong. Chỉ thấy dưới sự hộ tống của sáu bà sai, Bình An bình yên vô sự, nàng gỡ mũ che rèm xuống, lộ ra đôi mắt trong veo đẫm nước.
Phía sau, Tiết Hạo cũng nhảy xuống ngựa, tươi rói: "Mẹ ơi, bọn con về rồi!"
Bình An học theo vài chữ sau cùng của Tiết Hạo: "Về rồi."
Trong khoảnh khắc, mối tơ vò suốt mười năm như băng tuyết tan chảy, khóe mắt Phùng phu nhân nóng bừng. Bà nắm lấy cánh tay Bình An, ngắm nghía nàng: "Con ngoan, bên ngoài vui không?"
Bình An ngừng một chút, khẽ nói: "...Vui."
Phùng phu nhân thở dài, miệng chỉ còn lặp đi lặp lại: "Về là tốt, về là tốt."
Hổ Phách trong lòng cũng nghìn vạn cảm khái, khẽ lau khóe mắt. Thấy Thải Chi và Thanh Liên tay không, bà hỏi: "Nhị cô nương ra ngoài, không mua gì ư?"
Thải Chi: "Có chứ ạ, đủ thứ lớn nhỏ. Sợ bị kẻ gian để ý, trên đường gặp vương gia, nên tạm gửi trước bên vương gia."
Phùng phu nhân ngạc nhiên: "Dự vương?"
Tiết Hạo phấn chấn: "Vâng, vương gia cũng ở đó."
Lúc này Phùng phu nhân mới phát hiện kiệu phủ Dự vương đang ở ngay trong ngõ, chỉ là ẩn trong bóng tối nên không nhìn rõ.
Những món Bình An mua, từ nhỏ đến lớn, từ nhẹ đến nặng, đã được gói ghém cẩn thận, do gia nhân vương phủ xách đến: "Là những thứ này."
Phùng phu nhân vội bảo người nhận từng túi lớn túi nhỏ, lại bước lên phía trước, hướng về kiệu hành lễ: "Thần phụ bái kiến vương gia, hôm nay tiểu nữ nhà thần phụ có quấy nhiễu."
Lưu công công vén rèm kiệu.
Giọng Bùi Thuyên từ trong kiệu truyền ra: "Miễn lễ."
Phùng phu nhân cúi đầu, không trông rõ sắc mặt Dự vương, nhưng thấy chàng không nói vọng qua rèm, mà bảo người vén rèm lên, bà chợt sửng sốt.
Không tránh khỏi nhớ đến lần trước, sau khi Bình An kinh sợ đã tá túc một đêm ở phủ Dự vương. Khi ấy, Phùng phu nhân cũng ở đó, gia nhân trong phủ ai nấy đều cung kính, mọi thứ sinh hoạt đều chu tất, không việc gì không vừa ý.
Bà vốn tưởng là Thái phi sắp xếp. Nay chợt nhận ra, e là có ý Dự vương.
Nghĩ đến đó, Phùng phu nhân thấy yên lòng thay Bình An. Dẫu sao cũng là chuyện cả đời, không thể để Bình An sống kề bên một tảng băng được.
Vì lưu ý mấy chi tiết nhỏ ấy, đêm ấy, khi Tiết Hãn từ nhà khác trở về, vừa ngâm chân xong, Phùng phu nhân đã ngồi xuống bên cạnh, trong mắt toàn là ý cười.
Phùng phu nhân thuở trẻ là một mỹ nhân đất Dương Châu, bà nhìn ông thế này, Tiết Hãn cũng thấy khoan khoái, bất giác cười: "Sao thế?"
Phùng phu nhân: "Thiếp thấy Dự vương không giống như các ông làm quan vẫn nói đâu."
Tiết Hãn vội nhìn quanh, không có kẻ lạ mới hạ giọng: "Ta nói vương gia như vậy bao giờ?"
Phùng phu nhân cười: "Không có à? Ông lúc nào cũng thấp thỏm, khiến thiếp cũng tưởng Dự vương lạnh lùng ngạo mạn. Ông không biết đâu, tối nay ngài đưa Bình An về, còn cố ý vén rèm nói với thiếp một câu, thể diện lẫn tình nghĩa thiếp đều đủ cả."
Chỉ nghe Phùng phu nhân nói vậy, Tiết Hãn cũng muốn ngờ bà gặp Dự vương giả mất rồi.
Ông toan bảo rằng từ trước vương gia chưa từng lui tới với nhà họ Tiết, nhưng lời đến môi thì bỗng khựng lại, không nói nổi.
Năm nay, phủ Vĩnh Quốc công với phủ Dự vương qua lại nhiều hẳn, đâu còn như mười mấy năm trước.
Nếu truy cho ra lúc bắt đầu đổi thay, Tiết Hãn cũng còn nhớ: Năm ngoái có lần ông ra khỏi Hưng Hoa điện gặp Dự vương, vừa hành lễ thì vương gia đã đỡ ông một cái.
Từ đó chẳng rõ khi nào, mà cứ thế thuận theo nước chảy thành sông.
Đúng là đang ở trong núi mà không rõ mặt núi, đến lúc này ông mới hoàn toàn ngộ ra.
Ông bèn gật đầu, coi như thừa nhận phần nào nhận định của Phùng phu nhân.
Nói xong chuyện chàng rể, Phùng phu nhân cũng hết chuyện, giục Tiết Hãn: "Thôi được rồi, ông ngâm chân xong thì sang thư phòng ngủ đi. Ta đã bảo người chuyển chăn đệm qua đó rồi."
Tiết Hãn sững sờ: "Trời lạnh thế này, sao lại đuổi ta đi thư phòng ngủ nữa?"
Phùng phu nhân: "Cũng chỉ mười mấy hôm cuối cùng thôi. Ta đương nhiên muốn ngủ cùng Bình An. Đi đi, đừng chần chừ, ta còn đợi con ngoan qua đây."
Tiết Hãn: "..."
...
Tiễn người về phủ Vĩnh Quốc công xong, Bùi Thuyên đến Lâm Giang Tiên lầu ba thì đã gần cuối giờ Tuất.
Thầy của Bùi Thuyên - Thải lão - ngồi quỳ trên tháp, đối diện bàn cờ, tự mình đánh với chính mình.
Cụ đã gần cổ lai hy, từng theo tiên đế cải cách, cuối cùng nhờ tiên đế hết lòng che chở, mới toàn thân mà lui, giữa cụ và tiên đế có tình nghĩa vượt trên bậc vua tôi.
Vì thế, hơn mười năm trước, cụ cũng là ít người cho rằng nên thiện nhượng ngôi cho Dự vương.
Nhưng thế thời đè nặng, Vạn Tuyên đế đã lên ngôi, cụ đành cất hết tâm tư, dạy vị tiểu Dự vương cho đến năm mười hai tuổi, vì bị Đông cung bức ép, cụ buộc phải cáo lão, song cũng chẳng phải hoàn toàn không hỏi chính sự.
Thấy Bùi Thuyên, Thải lão đứng dậy hành lễ: "Bái kiến Dự vương."
Bùi Thuyên: "Mời lão sư miễn lễ."
Trong mắt Thải lão, cụ trông thấy ở Bùi Thuyên vài phần bóng dáng tiên đế, càng thêm cảm khái.
Nói đến triều chính, cụ đã biết chuyện Đông cung bày mưu ám sát, Vạn Tuyên đế lại lấp l**m cho qua, cụ nhíu mày: "Bệ hạ vẫn như thế, chỉ e rằng..."
"Đáng chặt không chặt, ắt sinh loạn vì do dự."
Lời này Thải lão không cần nói, Bùi Thuyên cũng hiểu.
Sắc mặt chàng âm trầm lạnh lẽo, tay trái nhón một quân đen, hạ vào một góc bàn cờ.
Vết thương tay trái khi thu săn sáu năm trước lại âm ỉ nhức, như len từ kẽ xương ra, lan đến gân thịt, thớ cơ.
Chàng buông tay xuống.
Thải lão lại cung kính nói: "May là điện hạ sắp đại hôn, chỉ mong mối hôn sự này thuận buồm xuôi gió."
Thời nhân coi trọng "lập gia lập nghiệp", nay Bùi Thuyên đã từng rèn giũa ở lục bộ, sau khi đại hôn, chẳng cần làm chủ sự Bộ Hộ để cho triều thần soi xét nữa, mà có thể danh chính ngôn thuận, giám sát Bộ Hộ.
Đấy cũng là một trong những nguyên do khiến Đông cung cảnh giác với mối hôn này.
Bùi Thuyên: "Lẽ ra nên thuận lợi."
Song, như chợt nhớ ra điều gì, giữa lông mày chàng không còn nghiêm nghị, trái lại thoáng lộ một tia ấm áp hiếm thấy.
Gặp Thải lão xong, Bùi Thuyên quay thẳng về phủ Dự vương.
Trong phủ yên ắng, Tĩnh U hiên càng yên, nhưng đèn đuốc sáng choang, bóng trúc in dưới đất chằng chịt lốm đốm như rêu tảo dưới đáy biển, lạnh lẽo khôn cùng.
Chàng đứng trước cửa sổ, ngắm một lúc vầng nguyệt mỏng mảnh.
Xưa kia, mỗi lần vào cung bái kiến Thái phi, Thái phi từng chấm nước mắt bảo: "Nếu không phải... Vương gia không nên ở nơi lạnh lẽo như vậy."
Khi ấy chàng vốn chẳng ưa náo nhiệt, chẳng thấy Tĩnh U hiên lạnh lẽo, giờ nghe gió thổi rừng trúc vang vang như tiếng kim thạch, lan đến tận chân trời.
Trống trải quá.
Chàng đưa tay khép cửa sổ, chặn luồng khí lạnh bên ngoài.
Lưu công công bẩm: "Điện hạ, Thái Thọ cung và Lễ bộ đã kiểm đếm xong sính lễ, hôm nay vừa đưa danh mục đến phủ. Có muốn bây giờ xem thử, có chỗ nào không ổn không ạ?"
Bùi Thuyên: "Để mai xem."
Xem thêm một lần danh mục, thì nửa tháng còn lại cũng chẳng vì thế mà vụt qua.
Không bao lâu, Bùi Thuyên tắm rửa xong, chỉ mặc một lớp trung y mỏng. Chàng nằm ngửa trên giường, trời đầu xuân vẫn lạnh, trong phòng đốt địa long, rất nhanh thân thể chàng ấm dần.
Chợt, trong một cảm giác mơ hồ, chàng lại thấp thoáng trông thấy nàng.
Nàng ngồi bên mép giường ở Tĩnh U hiên, búi song hoàn kế, rủ dải lụa đỏ, đuôi lụa vừa khéo chạm vào vành tai tròn mịn. Trên người nàng là bộ y phục mới ánh lên, khiến nàng trông như một đốm lửa không bỏng tay, ấm áp hơ tay.
Chàng nghĩ, giờ vẫn chưa thể gặp nàng ở đây.
Mình lại mơ rồi.
Nàng khép rèm mi cong dài, trong đôi mắt trong suốt như đáy nước khẽ ươn ướt, ngưng một giọt li ti ở khóe mắt, chầm chậm lăn tròn.
Là nước mắt.
Bùi Thuyên nhìn bàn tay phải, vết thương đã lành. Vậy sao nàng khóc? Rõ ràng biết là mộng, chàng vẫn muốn có đáp án.
Không, chẳng phải "muốn", chỉ cần là chuyện của nàng, chàng nhất định phải biết.
Chàng nâng cằm nàng lên, tay kia siết lấy vòng eo vừa mềm vừa nhỏ kia. Cảm giác này không phải bịa ra từ hư vô, tối nay lúc ôm nàng, chàng đã chạm vào eo nàng rồi.
Còn chưa nhìn rõ vẻ mặt nàng, giọt nước trong mắt bỗng trượt xuống, đầu ngón tay mịn mềm của nàng đẩy ngực chàng, muốn giãy khỏi vòng tay chàng.
Một tầng u uất đậm đặc chợt phủ lên đáy mắt Bùi Thuyên, chàng kéo mạnh nàng vào lòng, chân nàng khụy xuống, bật khẽ một tiếng "á".
Thật mềm, như một khối bánh mật nhỏ dẻo dính.
Chỉ là bánh mật có vị gì? Chàng nghĩ, mình chỉ ăn qua bánh thạch lựu.
Chàng bỗng cúi đầu, cắn lấy môi nàng,vừa nặng vừa sâu, lờ mờ ngửi thấy một tia mùi máu. Bất chợt, mắt nàng lại nhòe lệ, mấy giọt nước lạnh rơi xuống mu bàn tay chàng.
Thì ra nàng khóc là để chàng ức h**p. Nhưng vì sao lại trốn tránh chàng?
Tiểu cô nương khóc thật đáng thương, khóe mắt đỏ hoe. Chàng buông nàng ra, như thể tha cho nàng, hôn khẽ nơi đuôi mắt, cuốn giọt lệ mằn mặn ấy vào đầu lưỡi.
Lần này, nàng không tránh nữa.
Ngoan thật.
Chàng cúi đầu, lại ngậm lấy môi nàng, cướp đoạt hết thảy thuộc về nàng.
...
Ngón tay Bùi Thuyên chợt co giật, bụng ngón chạm vào cảm giác ga giường dưới thân, dù là vải nhung mềm, nhưng hoàn toàn khác với làn da trơn ấm.
Trong chớp mắt, xúc giác thật kéo theo xúc giác trong mộng tan như mây khói.
Ý thức được điều đó, chàng bỗng mở bừng mắt.
Ngoài màn giường, đèn như hạt đậu mờ tối, nơi ánh sáng không với tới u ám như đáy mắt chàng đen đặc.
Lần này, vẫn chưa tới canh Dần.
Hơi thở chàng nặng dần, khẽ nhỏm dậy, mặt không biểu cảm: "Người đâu."
Hoạn quan trực đêm vội tụt xuống khỏi ghế đạp, run run hỏi: "Điện hạ có gì phân phó ạ?"
Im lặng một lúc, giọng Bùi Thuyên thấp khàn, như cát vụn rung trong bình quý: "Thắp đèn."
"Đem danh sách sính lễ lại đây."
...
Nửa năm nay, phủ Vĩnh Quốc công vẫn luôn chuẩn bị việc Bình An xuất giá, bởi Dự vương rốt cuộc đặc biệt. Đến mươi ngày cuối, một cỗ kiệu mui lụa xanh từ Tây Hoa môn hoàng cung đi ra, hướng về công phủ.
Đó là Bàng ma ma từ Thái Thọ cung. Bà đến công phủ, đích thân chỉ dẫn các nghi tiết trước khi xuất giá.
Đón Bàng ma ma, Phùng phu nhân mỉm cười: "Phủ ta lần đầu lo việc lớn như thế, phiền ma ma quá."
Bàng ma ma đáp: "Vốn Tần lão thái quân là người am tường lễ chế nhất, ta lộng bút nơi cửa nhà thợ rồi."
Phùng phu nhân lại nói: "Thân cốt lão nhân gia năm nay khó nhọc mới khá lên được chút, chúng ta không nỡ để bà vất vả. Ma ma có thể tới, tuyệt chẳng phải nói là lộng bút đâu."
Hàn huyên đôi câu, Phùng phu nhân sai Hổ Phách đi gọi Bình An.
Bình An đang nằm sấp trên bàn viết thư, nghe Thải Chi gọi bèn cất thư, theo nàng ấy tới Xuân Hành viện.
Phùng phu nhân bảo: "Bình An, đây là Bàng ma ma, lão ma ma trong cung, mau ra hành lễ."
Bàng ma ma mỉm cười gật đầu với nàng.
Bình An hành lễ: "Ma ma an."
Thấy nàng không hề xa lạ, Bàng ma ma hỏi: "Cô nương còn nhớ ta chăng?"
Bà cùng nhị cô nương Tiết gia chỉ tiếp xúc tổng cộng hai lần, một lần ở Thái Thọ cung, một lần ở phủ Dự vương, mà lần nào cũng cách nhau mấy tháng, lần ở phủ Dự vương còn chẳng nói được mấy câu.
Nhị cô nương mỗi ngày đều gặp chuyện mới mẻ, nếu quên bà cũng là thường.
Nào ngờ Bình An gật đầu: "Bánh thạch lựu."
Phùng phu nhân chưa hiểu, Bàng ma ma bỗng cười bật thành tiếng, mừng ra mặt: "Hồi trước ta có dâng bánh thạch lựu cho cô nương, cô nương nhớ giỏi quá!"
Phùng phu nhân cũng thấy buồn cười, con bé Bình An này nhìn thì ngây thơ, nhưng ai cho ăn, cho chơi gì, nhớ rành rành.
Lại thấy Bàng ma ma quý Bình An, ấy là chuyện tốt. Bàng ma ma là tâm phúc của Thái phi, thỉnh thoảng nói đỡ vài câu, Thái phi sẽ chẳng thể quá tệ với Bình An.
Gặp xong Bình An, Bàng ma ma lại hỏi: "Tam cô nương nhà các người cũng sắp tròn mười sáu rồi nhỉ, sao còn chưa bàn hôn sự?"
Người trong cung như Bàng ma ma đã hỏi đến Tiết Thường An thì quyết chẳng phải câu khách sáo.
Phùng phu nhân chấn chỉnh tinh thần, đáp: "Đại cô nương nhà ta vừa cáo hôn, lại phải sửa soạn việc Bình An, đúng là ấm ức cho Thường An."
Bà không nhắc chuyện năm ấy Thường An tát Hà Bảo Nguyệt một cái.
Lòng Bàng ma ma cũng như gương sáng, nói: "Đã là tỷ tỷ xuất giá thì hãy để nàng ấy tới đây, chúng ta già trẻ cùng chuyện trò đôi câu. thế nào?"
Phùng phu nhân: "Tất nhiên là được rồi." Liền sai người sang Thính Vũ các gọi Tiết Thường An, lại dặn ngầm: "Chỉ nói muốn gặp ma ma Thái Thọ cung, Thường An lanh lợi, biết nên làm gì."
Chẳng bao lâu, Tiết Thường An cùng Hồng Diệp vào Xuân Hành viện, hành lễ.
Bình An vỗ vỗ chiếc ghế bên cạnh: "Muội, lại đây."
Thường An ngồi xuống, nàng ấy búi tùy vân kế đang thịnh hành ở kinh, cài trâm châu, mặc áo lót gấm Tô họa văn chuồn chuồn xanh, vấn một chiếc váy Tương bát phiến lục nước hồ.
Đúng lúc Bình An vận y phục hồng dương, mày mắt tươi tắn, hai nàng một đỏ một xanh ngồi cạnh, rạng rỡ như tranh, thật là phong cảnh đẹp.
Bàng ma ma hỏi Thường An: "Ngày thường thích đọc sách gì?"
Thường An cụp mắt: "Tứ thư Ngũ kinh có lướt qua, chủ yếu là Nữ luận ngữ, Nữ giới."
Ngay khoảnh khắc ấy, trong mắt Bàng ma ma vụt qua một tia thất vọng.
Thường An khựng lại. Vừa nãy Phùng phu nhân cho người gọi mình, nàng ấy đã biết hôn sự có chỗ dựa rồi. Đã là ma ma Thái Thọ cung, thì hôn sự của nàng ấy tuyệt chẳng thể kém Tiết Tĩnh An.
Vì thế nàng ấy thay đồ tươi sáng thật nhanh, nuốt hết bao ý nghĩ, chỉ dặn lòng, mọi thứ chọn ổn thỏa.
Cho nên ma ma hỏi đọc sách, nàng ấy liền đáp những thứ khuê tú Kinh thành thường đọc, nhất là Nữ luận ngữ, Nữ giới, trả lời như vậy, không thể sai được.
Nhưng nàng ấy một lòng cầu ổn, lại quên rằng nếu Thái phi chỉ muốn chọn một đại gia khuê tú "không mắc lỗi", đâu nhất thiết phải tìm đến Tiết gia; ở Kinh thành vơ một nắm là được.
Vì thế khi nhận ra cảm xúc của ma ma, Thường An hận không thể sửa lại, nàng ấy đâu chỉ đọc Tứ thư Ngũ kinh, Nữ giới, Nữ luận ngữ.
Song lời đã buông, nếu đổi ý, chỉ càng khiến ma ma cho rằng nàng ấy thiếu định tính, lại càng khó ưa.
Thường An lỡ một cơ hội quan trọng, lòng sa đến đáy.
Lúc này, Bình An nhìn sang Bàng ma ma, thay Thường An nói: "Còn nữa."
Thường An khẽ sững lại.
Bình An bảo: "Muội ấy còn đọc Sử ký, Lục thao."
Đó là những đầu sách Thường An vẫn chất trên án, Bình An đến tìm nàng ấy đánh cờ từng thấy.
Ngay cả Phùng phu nhân cũng sửng sốt: "Thường An cũng đọc những thứ này ư?"
Thường An đứng dậy: "Phải. Còn có Tả truyện, Tôn Tử binh pháp các loại."
Bàng ma ma nghi hoặc: "Vừa nãy sao không nói?"
Phùng phu nhân đáp: "Tiểu cô nương đọc mấy thứ ấy, nói ra e bị chê phô trương tài danh, vị cô nương này nhà ta vẫn luôn khiêm nhường."
Bàng ma ma bèn mỉm cười, đánh giá lại Thường An, lại hỏi mấy câu về Sử ký, Thường An đáp đều rất trôi chảy.
Bàng ma ma thầm gật đầu.
Chẳng mấy chốc, Phùng phu nhân cùng Bàng ma ma còn chuyện phải nói, Bình An và Thường An rời Xuân Hành viện trước.
Lúc này Thường An mới phát hiện lòng bàn tay mình toát mồ hôi. So với đoán già đoán non Thái phi sẽ gả mình cho nhà nào, điều nàng ấy làm đầu tiên là nhìn về phía Bình An.
Bình An bưng một hộp điểm tâm, thấy Thường An nhìn mình, nàng bẻ điểm tâm làm đôi, đưa cho Thường An một nửa.
Thường An: "Ta không muốn điểm tâm... vừa nãy vì sao tỷ đột nhiên nói đỡ cho ta?"
Bình An lại thấy lạ, nàng chớp mắt: "Có gì nói nấy."
Thường An thật sự đã đọc những sách đó, nên nàng mới có thể nói thay, ấy chính là có gì nói nấy.
Thường An: "..."
Một lúc sau, nàng ấy quay mặt đi, nhỏ giọng: "...Cảm ơn."
Nếu không có một câu của Bình An, nàng ấy cũng không biết liệu mình có mất một năm, vài năm, hay nửa đời để hận cái "thông minh đột xuất" vừa rồi hay không.
Hôm sau, Phùng phu nhân gọi Thường An lại, bảo: "Quả nhiên hôm qua Thái phi muốn làm bà mai cho con."
"Nói là cháu trai bên mẹ đẻ Thái phi, Nguyên Tịch, sinh năm Bảo Khánh mười bảy, nay hai mươi tuổi, Hổ Uy tướng quân tam phẩm, năm nay sẽ được điều về kinh."
"Đến chừng khoảng tháng Sáu, sẽ sắp xếp cho các con gặp mặt, con thấy thế nào?"
Thường An: "Con nghe theo mẫu thân."
Phùng phu nhân cũng khẽ than, dù Thường An vì tát Hà Bảo Nguyệt một cái mà khó cầu lương duyên, nhưng nay thời tới vận chuyển, lại đợi được một mối tốt như vậy.
Rời Xuân Hành viện, dẫu Thường An có điềm tĩnh đến đâu, dưới chân cũng thấy lâng lâng.
Nàng ấy chưa từng trách mình vì dời mắt mọi người mà tát Hà Bảo Nguyệt một cái, nhưng nàng ấy chưa từng nghĩ, thì ra một cái tát ấy có thể đổi lấy mối hôn tốt đến vậy.
Suy cho cùng nếu không có Bình An, nàng ấy cũng chẳng có cơ hội này.
Bất giác, nàng ấy tới Xuân Hạnh viện.
Xuân Hạnh viện đã sớm quét vôi lại tường, di trồng hoa mới, vì đại hôn mấy ngày nữa mà chuẩn bị cả rồi.
Bình An ở trong sân, xem Thải Chi và Thanh Liên chơi nhảy dây.
Nàng không nhảy mà chỉ cuộn mình dưới hiên ăn bánh, uống trà, lười nhác như một cục mềm mềm.
Thấy Thường An, nàng khẽ cong mày mắt.
Thường An muốn đem tin tốt này nói với nàng, nhưng lời ra tới môi lại chẳng thốt nổi; nàng ấy bỗng cảm thấy hình như đây không hẳn là tin tốt.
Bởi vì Bình An xuất giá, nàng ấy cũng xuất giá, về sau số lần gặp nhau chỉ đếm trên một bàn tay là hết.
Trong lòng nàng ấy lẩm nhẩm mấy chữ: Có gì nói nấy.
Tiết Thường An ngẩng nhìn chân trời, rồi lại liếc ngón tay mình, hồi lâu mới nói rất nhanh và rất khẽ: "...Tối nay ngủ chung nhé?"
Nói xong, nàng ấy cảm thấy mặt mình nóng bừng, hận không thể tìm cái khe dưới đất chui vào.
Bình An lại nhận lời rất nhanh: "Được."
Nàng đặt miếng bánh đang ăn dở xuống, tính thời gian: "Tổ mẫu, mẫu thân, muội muội, mỗi người ba ngày."
Nàng hơi vui: "Vừa khéo."
Tiết Thường An: "..." Nàng ấy đâu có nói là ba ngày.
...
Ba ngày rồi lại ba ngày Bình An chia lượt như thế, Bàng ma ma ở ngay tại nhà họ Tiết. Thấy tối nào Bình An cũng không ngủ ở Xuân Hạnh viện, bà đang lấy làm lạ, biết nguyên do rồi thì bật cười, lại thấy mới mẻ.
Thì ra nhị cô nương ở trong nhà cũng được cưng chiều như vậy.
Bà vào cung từ rất nhỏ, sau thành cung nữ thân cận bên cạnh Thái phi, chưa từng thấy con cháu nhà công hầu chung sống với nhau thế nào.
Nhưng nhà công hầu với trong cung, khác nhau chẳng bao nhiêu, bà thật khó mà tưởng tượng, nếu như Ngọc Cầm, Ngọc Tuệ, Bát công chúa... lại cùng nhau ở chung theo kiểu này.
Thấy Bàng ma ma hiếu kỳ, Phùng phu nhân nói: "Nhị gia nhà ta, chính là vị ở Cấm Vệ Quân ấy, nó bảo tháng ba còn có Thượng Tỵ tiết, vẫn chưa đưa Bình An đi giẫm xuân lần nào, giờ Bình An sắp xuất giá rồi, tiếc quá."
"Ta cũng cứ nghĩ mãi, cả năm nay chỉ có Bình An dám quản chế độ ăn của lão thái quân nhà ta, nó đi rồi, lão thái quân lại gầy sụt thì biết làm sao?"
Bàng ma ma cảm thán: "Nhị cô nương là người có phúc."
Phùng phu nhân mỉm cười, nhưng trong nụ cười vẫn vương chút chua xót.
Bàng ma ma nói: "Nhị cô nương tuy xuất giá, nhưng vương phủ với công phủ cách không xa, cũng có thể thường xuyên về công phủ thăm nhà."
Nghe thì êm tai, song Phùng phu nhân nào không biết, một khi gả đi rồi, việc gì cũng chẳng do mình quyết.
Là do bà không kiềm được cảm xúc, lại khiến Bàng ma ma phải mở miệng an ủi.
Nói đến đây rồi, đều là phụ nữ với nhau, Phùng phu nhân cũng chẳng ngại nói hơi quá lời: "Bình An còn nhỏ, cả nhà đều không nỡ, lẽ ra nên ở nhà thêm mấy năm nữa."
"Chúng ta thật là mong được đến vương phủ để lui hôn."
Lần này, Bàng ma ma cười lắc đầu liên tục, nhưng cũng nhờ thế mà thêm phần tâm giao với Phùng phu nhân.
Bàng ma ma ở nhà họ Tiết đến ngày hai mươi chín tháng Giêng. Hôm đó, bà kiểm tra những thứ cuối cùng của hôn lễ, xác nhận không sai sót, bèn hồi Thái Thọ cung.
Bàng ma ma và Thái phi chuyện gì cũng nói, bèn đem hết những điều mắt thấy tai nghe ở nhà họ Tiết kể lại một lượt.
Nghe đến mấy ngày cuối Bình An lại ngủ cùng tổ mẫu, mẫu thân, tỷ muội, đủ thấy tình cảm chân thành, Thái phi cũng hơi kinh ngạc.
Thái phi: "Quả là hiếm thấy... Không bằng nói, ta cũng chưa từng thấy."
Bàng ma ma: "Đúng vậy. Ta nói nhị cô nương là người có phúc, nào chẳng phải cũng là nói nhà họ Tiết có một đứa trẻ như nhị cô nương, cũng là có phúc."
Thái phi khe khẽ niệm một tiếng "A di đà Phật".
Nhớ đến lời cuối của Phùng phu nhân, Bàng ma ma bèn coi như lời bông đùa mà kể lại cho Thái phi nghe: "Nghe ta nói xong, Quốc công phu nhân liền bảo với ta..."
"'Công phủ là mong tới Dự vương phủ để lui hôn lắm, rõ ràng Bình An còn nhỏ, cả nhà đều không nỡ.'"
Lời vừa dứt, cung nữ bên ngoài: "Khởi bẩm nương nương, Dự vương điện hạ tới."
Thái phi gật đầu: "Mời vào."
Bùi Thuyên cúi đầu bước qua rèm vào phòng.
Bên ngoài lất phất tuyết, chàng thuận tay phủi hạt tuyết trên vai, mang theo một thân khí lạnh, đôi mắt tuấn tú càng thêm đen thẳm sắc lạnh, môi mím nhạt màu, nhuộm ra vài phần hàn ý.
Cung nữ vén rèm lén liếc Bùi Thuyên một cái, dẫu trong lòng dậy lên thẹn thùng, cũng vội cúi mắt, Dự vương điện hạ xưa nay không thể ngước trông, càng không thể tới gần.
Thái phi nói: "Con tới đúng lúc, chúng ta vừa nói đến hôn sự với nhà họ Tiết."
Bùi Thuyên ngồi xuống chiếc ghế mũ quan gỗ nam, cung nữ dâng một chén Nhật Chú Tuyết Nha.
Chàng nâng chén trà, đầu ngón tay cầm chén trắng bệch, chỉ nhàn nhạt nói: "Nhi thần nghe rồi, công phủ muốn lui hôn."
"Công phủ chẳng phải đã từng lui một lần rồi sao."
Thái phi không ngờ Bùi Thuyên nghe hết, bà khẽ ho một tiếng. Lần đầu ầm ĩ đòi lui hôn là do có mấy cô nương không hiểu chuyện, cứ muốn vu bừa cho Bình An một câu, Tần lão thái quân dứt khoát không chịu thôi, làm ầm lên.
Sau đó, quả thực không còn ai dám lấy thân thế của Bình An ra làm bài nữa.
Lần này vốn là Bàng ma ma đem lời tâm sự của Phùng phu nhân kể cho mình nghe, lại bị con trai nghe được, e nhà họ Tiết giữ dáng điệu với mối hôn này đã khiến Bùi Thuyên không vừa lòng.
Chàng xưa nay không để người n*n b*p, nếu chuyện này của nhà họ Tiết khiến chàng khó chịu, ngay mấy ngày trước đại hôn mà thực sự thành toàn cho nhà họ lui hôn...
Thái phi thấy cũng không phải là không có khả năng.
Bà bèn nói: "Lời bông đùa thôi, không thể coi là thật."
Bùi Thuyên dùng một tay xoa nhẹ viền chén trà.
Chỉ còn mấy ngày nữa là đại hôn, nếu còn phải kéo dài thêm dù chỉ một ngày... Đáy mắt chàng trầm xuống. Vậy thì chàng sẽ tự mình đến công phủ cướp người.
Tiểu Bình An - Phát Điện Cơ
Giờ Tuất chính.
Thượng Nguyên phồn hoa, khác hẳn Thiên Nhai ồn ào như vỡ chợ, Vĩnh An phố tương đối vắng lặng, nhất là phủ Vĩnh Quốc công, ban ngày cổng trong còn có thân thích qua lại thăm viếng, đến đêm chỉ treo mấy chiếc lồng đèn, ngoài ra chẳng còn sắc màu nào khác.
Phủ đệ uy nghi ấy, trầm mặc không lời, mười năm qua đều như thế.
Xuân Hành viện, Phùng phu nhân nhắm mắt nghỉ. Năm nay chứng đau đầu phát tác không nặng bằng các năm trước, nhưng bà vẫn chẳng làm nổi việc gì, nỗi bồn chồn như xoắn như xé ngay nơi ngực.
Một lúc sau, ngoài cửa có nha hoàn vào bẩm: "Đại thái thái, cô nương về rồi ạ."
Phùng phu nhân giật mình mừng rỡ: "Về rồi?"
Di Đức viện, Tần lão phu nhân đang lầm rầm niệm kinh. Nghe Bình An đã về, lão nhân khựng một chút, mở đôi mắt đã đục mờ, khẽ thở ra một hơi.
Về là tốt.
Trong phủ yên ắng, lại có tiếng chân qua lại, tiếng cười nói vang lên.
Phùng phu nhân đích thân ra cổng trong. Chỉ thấy dưới sự hộ tống của sáu bà sai, Bình An bình yên vô sự, nàng gỡ mũ che rèm xuống, lộ ra đôi mắt trong veo đẫm nước.
Phía sau, Tiết Hạo cũng nhảy xuống ngựa, tươi rói: "Mẹ ơi, bọn con về rồi!"
Bình An học theo vài chữ sau cùng của Tiết Hạo: "Về rồi."
Trong khoảnh khắc, mối tơ vò suốt mười năm như băng tuyết tan chảy, khóe mắt Phùng phu nhân nóng bừng. Bà nắm lấy cánh tay Bình An, ngắm nghía nàng: "Con ngoan, bên ngoài vui không?"
Bình An ngừng một chút, khẽ nói: "...Vui."
Phùng phu nhân thở dài, miệng chỉ còn lặp đi lặp lại: "Về là tốt, về là tốt."
Hổ Phách trong lòng cũng nghìn vạn cảm khái, khẽ lau khóe mắt. Thấy Thải Chi và Thanh Liên tay không, bà hỏi: "Nhị cô nương ra ngoài, không mua gì ư?"
Thải Chi: "Có chứ ạ, đủ thứ lớn nhỏ. Sợ bị kẻ gian để ý, trên đường gặp vương gia, nên tạm gửi trước bên vương gia."
Phùng phu nhân ngạc nhiên: "Dự vương?"
Tiết Hạo phấn chấn: "Vâng, vương gia cũng ở đó."
Lúc này Phùng phu nhân mới phát hiện kiệu phủ Dự vương đang ở ngay trong ngõ, chỉ là ẩn trong bóng tối nên không nhìn rõ.
Những món Bình An mua, từ nhỏ đến lớn, từ nhẹ đến nặng, đã được gói ghém cẩn thận, do gia nhân vương phủ xách đến: "Là những thứ này."
Phùng phu nhân vội bảo người nhận từng túi lớn túi nhỏ, lại bước lên phía trước, hướng về kiệu hành lễ: "Thần phụ bái kiến vương gia, hôm nay tiểu nữ nhà thần phụ có quấy nhiễu."
Lưu công công vén rèm kiệu.
Giọng Bùi Thuyên từ trong kiệu truyền ra: "Miễn lễ."
Phùng phu nhân cúi đầu, không trông rõ sắc mặt Dự vương, nhưng thấy chàng không nói vọng qua rèm, mà bảo người vén rèm lên, bà chợt sửng sốt.
Không tránh khỏi nhớ đến lần trước, sau khi Bình An kinh sợ đã tá túc một đêm ở phủ Dự vương. Khi ấy, Phùng phu nhân cũng ở đó, gia nhân trong phủ ai nấy đều cung kính, mọi thứ sinh hoạt đều chu tất, không việc gì không vừa ý.
Bà vốn tưởng là Thái phi sắp xếp. Nay chợt nhận ra, e là có ý Dự vương.
Nghĩ đến đó, Phùng phu nhân thấy yên lòng thay Bình An. Dẫu sao cũng là chuyện cả đời, không thể để Bình An sống kề bên một tảng băng được.
Vì lưu ý mấy chi tiết nhỏ ấy, đêm ấy, khi Tiết Hãn từ nhà khác trở về, vừa ngâm chân xong, Phùng phu nhân đã ngồi xuống bên cạnh, trong mắt toàn là ý cười.
Phùng phu nhân thuở trẻ là một mỹ nhân đất Dương Châu, bà nhìn ông thế này, Tiết Hãn cũng thấy khoan khoái, bất giác cười: "Sao thế?"
Phùng phu nhân: "Thiếp thấy Dự vương không giống như các ông làm quan vẫn nói đâu."
Tiết Hãn vội nhìn quanh, không có kẻ lạ mới hạ giọng: "Ta nói vương gia như vậy bao giờ?"
Phùng phu nhân cười: "Không có à? Ông lúc nào cũng thấp thỏm, khiến thiếp cũng tưởng Dự vương lạnh lùng ngạo mạn. Ông không biết đâu, tối nay ngài đưa Bình An về, còn cố ý vén rèm nói với thiếp một câu, thể diện lẫn tình nghĩa thiếp đều đủ cả."
Chỉ nghe Phùng phu nhân nói vậy, Tiết Hãn cũng muốn ngờ bà gặp Dự vương giả mất rồi.
Ông toan bảo rằng từ trước vương gia chưa từng lui tới với nhà họ Tiết, nhưng lời đến môi thì bỗng khựng lại, không nói nổi.
Năm nay, phủ Vĩnh Quốc công với phủ Dự vương qua lại nhiều hẳn, đâu còn như mười mấy năm trước.
Nếu truy cho ra lúc bắt đầu đổi thay, Tiết Hãn cũng còn nhớ: Năm ngoái có lần ông ra khỏi Hưng Hoa điện gặp Dự vương, vừa hành lễ thì vương gia đã đỡ ông một cái.
Từ đó chẳng rõ khi nào, mà cứ thế thuận theo nước chảy thành sông.
Đúng là đang ở trong núi mà không rõ mặt núi, đến lúc này ông mới hoàn toàn ngộ ra.
Ông bèn gật đầu, coi như thừa nhận phần nào nhận định của Phùng phu nhân.
Nói xong chuyện chàng rể, Phùng phu nhân cũng hết chuyện, giục Tiết Hãn: "Thôi được rồi, ông ngâm chân xong thì sang thư phòng ngủ đi. Ta đã bảo người chuyển chăn đệm qua đó rồi."
Tiết Hãn sững sờ: "Trời lạnh thế này, sao lại đuổi ta đi thư phòng ngủ nữa?"
Phùng phu nhân: "Cũng chỉ mười mấy hôm cuối cùng thôi. Ta đương nhiên muốn ngủ cùng Bình An. Đi đi, đừng chần chừ, ta còn đợi con ngoan qua đây."
Tiết Hãn: "..."
...
Tiễn người về phủ Vĩnh Quốc công xong, Bùi Thuyên đến Lâm Giang Tiên lầu ba thì đã gần cuối giờ Tuất.
Thầy của Bùi Thuyên - Thải lão - ngồi quỳ trên tháp, đối diện bàn cờ, tự mình đánh với chính mình.
Cụ đã gần cổ lai hy, từng theo tiên đế cải cách, cuối cùng nhờ tiên đế hết lòng che chở, mới toàn thân mà lui, giữa cụ và tiên đế có tình nghĩa vượt trên bậc vua tôi.
Vì thế, hơn mười năm trước, cụ cũng là ít người cho rằng nên thiện nhượng ngôi cho Dự vương.
Nhưng thế thời đè nặng, Vạn Tuyên đế đã lên ngôi, cụ đành cất hết tâm tư, dạy vị tiểu Dự vương cho đến năm mười hai tuổi, vì bị Đông cung bức ép, cụ buộc phải cáo lão, song cũng chẳng phải hoàn toàn không hỏi chính sự.
Thấy Bùi Thuyên, Thải lão đứng dậy hành lễ: "Bái kiến Dự vương."
Bùi Thuyên: "Mời lão sư miễn lễ."
Trong mắt Thải lão, cụ trông thấy ở Bùi Thuyên vài phần bóng dáng tiên đế, càng thêm cảm khái.
Nói đến triều chính, cụ đã biết chuyện Đông cung bày mưu ám sát, Vạn Tuyên đế lại lấp l**m cho qua, cụ nhíu mày: "Bệ hạ vẫn như thế, chỉ e rằng..."
"Đáng chặt không chặt, ắt sinh loạn vì do dự."
Lời này Thải lão không cần nói, Bùi Thuyên cũng hiểu.
Sắc mặt chàng âm trầm lạnh lẽo, tay trái nhón một quân đen, hạ vào một góc bàn cờ.
Vết thương tay trái khi thu săn sáu năm trước lại âm ỉ nhức, như len từ kẽ xương ra, lan đến gân thịt, thớ cơ.
Chàng buông tay xuống.
Thải lão lại cung kính nói: "May là điện hạ sắp đại hôn, chỉ mong mối hôn sự này thuận buồm xuôi gió."
Thời nhân coi trọng "lập gia lập nghiệp", nay Bùi Thuyên đã từng rèn giũa ở lục bộ, sau khi đại hôn, chẳng cần làm chủ sự Bộ Hộ để cho triều thần soi xét nữa, mà có thể danh chính ngôn thuận, giám sát Bộ Hộ.
Đấy cũng là một trong những nguyên do khiến Đông cung cảnh giác với mối hôn này.
Bùi Thuyên: "Lẽ ra nên thuận lợi."
Song, như chợt nhớ ra điều gì, giữa lông mày chàng không còn nghiêm nghị, trái lại thoáng lộ một tia ấm áp hiếm thấy.
Gặp Thải lão xong, Bùi Thuyên quay thẳng về phủ Dự vương.
Trong phủ yên ắng, Tĩnh U hiên càng yên, nhưng đèn đuốc sáng choang, bóng trúc in dưới đất chằng chịt lốm đốm như rêu tảo dưới đáy biển, lạnh lẽo khôn cùng.
Chàng đứng trước cửa sổ, ngắm một lúc vầng nguyệt mỏng mảnh.
Xưa kia, mỗi lần vào cung bái kiến Thái phi, Thái phi từng chấm nước mắt bảo: "Nếu không phải... Vương gia không nên ở nơi lạnh lẽo như vậy."
Khi ấy chàng vốn chẳng ưa náo nhiệt, chẳng thấy Tĩnh U hiên lạnh lẽo, giờ nghe gió thổi rừng trúc vang vang như tiếng kim thạch, lan đến tận chân trời.
Trống trải quá.
Chàng đưa tay khép cửa sổ, chặn luồng khí lạnh bên ngoài.
Lưu công công bẩm: "Điện hạ, Thái Thọ cung và Lễ bộ đã kiểm đếm xong sính lễ, hôm nay vừa đưa danh mục đến phủ. Có muốn bây giờ xem thử, có chỗ nào không ổn không ạ?"
Bùi Thuyên: "Để mai xem."
Xem thêm một lần danh mục, thì nửa tháng còn lại cũng chẳng vì thế mà vụt qua.
Không bao lâu, Bùi Thuyên tắm rửa xong, chỉ mặc một lớp trung y mỏng. Chàng nằm ngửa trên giường, trời đầu xuân vẫn lạnh, trong phòng đốt địa long, rất nhanh thân thể chàng ấm dần.
Chợt, trong một cảm giác mơ hồ, chàng lại thấp thoáng trông thấy nàng.
Nàng ngồi bên mép giường ở Tĩnh U hiên, búi song hoàn kế, rủ dải lụa đỏ, đuôi lụa vừa khéo chạm vào vành tai tròn mịn. Trên người nàng là bộ y phục mới ánh lên, khiến nàng trông như một đốm lửa không bỏng tay, ấm áp hơ tay.
Chàng nghĩ, giờ vẫn chưa thể gặp nàng ở đây.
Mình lại mơ rồi.
Nàng khép rèm mi cong dài, trong đôi mắt trong suốt như đáy nước khẽ ươn ướt, ngưng một giọt li ti ở khóe mắt, chầm chậm lăn tròn.
Là nước mắt.
Bùi Thuyên nhìn bàn tay phải, vết thương đã lành. Vậy sao nàng khóc? Rõ ràng biết là mộng, chàng vẫn muốn có đáp án.
Không, chẳng phải "muốn", chỉ cần là chuyện của nàng, chàng nhất định phải biết.
Chàng nâng cằm nàng lên, tay kia siết lấy vòng eo vừa mềm vừa nhỏ kia. Cảm giác này không phải bịa ra từ hư vô, tối nay lúc ôm nàng, chàng đã chạm vào eo nàng rồi.
Còn chưa nhìn rõ vẻ mặt nàng, giọt nước trong mắt bỗng trượt xuống, đầu ngón tay mịn mềm của nàng đẩy ngực chàng, muốn giãy khỏi vòng tay chàng.
Một tầng u uất đậm đặc chợt phủ lên đáy mắt Bùi Thuyên, chàng kéo mạnh nàng vào lòng, chân nàng khụy xuống, bật khẽ một tiếng "á".
Thật mềm, như một khối bánh mật nhỏ dẻo dính.
Chỉ là bánh mật có vị gì? Chàng nghĩ, mình chỉ ăn qua bánh thạch lựu.
Chàng bỗng cúi đầu, cắn lấy môi nàng,vừa nặng vừa sâu, lờ mờ ngửi thấy một tia mùi máu. Bất chợt, mắt nàng lại nhòe lệ, mấy giọt nước lạnh rơi xuống mu bàn tay chàng.
Thì ra nàng khóc là để chàng ức h**p. Nhưng vì sao lại trốn tránh chàng?
Tiểu cô nương khóc thật đáng thương, khóe mắt đỏ hoe. Chàng buông nàng ra, như thể tha cho nàng, hôn khẽ nơi đuôi mắt, cuốn giọt lệ mằn mặn ấy vào đầu lưỡi.
Lần này, nàng không tránh nữa.
Ngoan thật.
Chàng cúi đầu, lại ngậm lấy môi nàng, cướp đoạt hết thảy thuộc về nàng.
...
Ngón tay Bùi Thuyên chợt co giật, bụng ngón chạm vào cảm giác ga giường dưới thân, dù là vải nhung mềm, nhưng hoàn toàn khác với làn da trơn ấm.
Trong chớp mắt, xúc giác thật kéo theo xúc giác trong mộng tan như mây khói.
Ý thức được điều đó, chàng bỗng mở bừng mắt.
Ngoài màn giường, đèn như hạt đậu mờ tối, nơi ánh sáng không với tới u ám như đáy mắt chàng đen đặc.
Lần này, vẫn chưa tới canh Dần.
Hơi thở chàng nặng dần, khẽ nhỏm dậy, mặt không biểu cảm: "Người đâu."
Hoạn quan trực đêm vội tụt xuống khỏi ghế đạp, run run hỏi: "Điện hạ có gì phân phó ạ?"
Im lặng một lúc, giọng Bùi Thuyên thấp khàn, như cát vụn rung trong bình quý: "Thắp đèn."
"Đem danh sách sính lễ lại đây."
...
Nửa năm nay, phủ Vĩnh Quốc công vẫn luôn chuẩn bị việc Bình An xuất giá, bởi Dự vương rốt cuộc đặc biệt. Đến mươi ngày cuối, một cỗ kiệu mui lụa xanh từ Tây Hoa môn hoàng cung đi ra, hướng về công phủ.
Đó là Bàng ma ma từ Thái Thọ cung. Bà đến công phủ, đích thân chỉ dẫn các nghi tiết trước khi xuất giá.
Đón Bàng ma ma, Phùng phu nhân mỉm cười: "Phủ ta lần đầu lo việc lớn như thế, phiền ma ma quá."
Bàng ma ma đáp: "Vốn Tần lão thái quân là người am tường lễ chế nhất, ta lộng bút nơi cửa nhà thợ rồi."
Phùng phu nhân lại nói: "Thân cốt lão nhân gia năm nay khó nhọc mới khá lên được chút, chúng ta không nỡ để bà vất vả. Ma ma có thể tới, tuyệt chẳng phải nói là lộng bút đâu."
Hàn huyên đôi câu, Phùng phu nhân sai Hổ Phách đi gọi Bình An.
Bình An đang nằm sấp trên bàn viết thư, nghe Thải Chi gọi bèn cất thư, theo nàng ấy tới Xuân Hành viện.
Phùng phu nhân bảo: "Bình An, đây là Bàng ma ma, lão ma ma trong cung, mau ra hành lễ."
Bàng ma ma mỉm cười gật đầu với nàng.
Bình An hành lễ: "Ma ma an."
Thấy nàng không hề xa lạ, Bàng ma ma hỏi: "Cô nương còn nhớ ta chăng?"
Bà cùng nhị cô nương Tiết gia chỉ tiếp xúc tổng cộng hai lần, một lần ở Thái Thọ cung, một lần ở phủ Dự vương, mà lần nào cũng cách nhau mấy tháng, lần ở phủ Dự vương còn chẳng nói được mấy câu.
Nhị cô nương mỗi ngày đều gặp chuyện mới mẻ, nếu quên bà cũng là thường.
Nào ngờ Bình An gật đầu: "Bánh thạch lựu."
Phùng phu nhân chưa hiểu, Bàng ma ma bỗng cười bật thành tiếng, mừng ra mặt: "Hồi trước ta có dâng bánh thạch lựu cho cô nương, cô nương nhớ giỏi quá!"
Phùng phu nhân cũng thấy buồn cười, con bé Bình An này nhìn thì ngây thơ, nhưng ai cho ăn, cho chơi gì, nhớ rành rành.
Lại thấy Bàng ma ma quý Bình An, ấy là chuyện tốt. Bàng ma ma là tâm phúc của Thái phi, thỉnh thoảng nói đỡ vài câu, Thái phi sẽ chẳng thể quá tệ với Bình An.
Gặp xong Bình An, Bàng ma ma lại hỏi: "Tam cô nương nhà các người cũng sắp tròn mười sáu rồi nhỉ, sao còn chưa bàn hôn sự?"
Người trong cung như Bàng ma ma đã hỏi đến Tiết Thường An thì quyết chẳng phải câu khách sáo.
Phùng phu nhân chấn chỉnh tinh thần, đáp: "Đại cô nương nhà ta vừa cáo hôn, lại phải sửa soạn việc Bình An, đúng là ấm ức cho Thường An."
Bà không nhắc chuyện năm ấy Thường An tát Hà Bảo Nguyệt một cái.
Lòng Bàng ma ma cũng như gương sáng, nói: "Đã là tỷ tỷ xuất giá thì hãy để nàng ấy tới đây, chúng ta già trẻ cùng chuyện trò đôi câu. thế nào?"
Phùng phu nhân: "Tất nhiên là được rồi." Liền sai người sang Thính Vũ các gọi Tiết Thường An, lại dặn ngầm: "Chỉ nói muốn gặp ma ma Thái Thọ cung, Thường An lanh lợi, biết nên làm gì."
Chẳng bao lâu, Tiết Thường An cùng Hồng Diệp vào Xuân Hành viện, hành lễ.
Bình An vỗ vỗ chiếc ghế bên cạnh: "Muội, lại đây."
Thường An ngồi xuống, nàng ấy búi tùy vân kế đang thịnh hành ở kinh, cài trâm châu, mặc áo lót gấm Tô họa văn chuồn chuồn xanh, vấn một chiếc váy Tương bát phiến lục nước hồ.
Đúng lúc Bình An vận y phục hồng dương, mày mắt tươi tắn, hai nàng một đỏ một xanh ngồi cạnh, rạng rỡ như tranh, thật là phong cảnh đẹp.
Bàng ma ma hỏi Thường An: "Ngày thường thích đọc sách gì?"
Thường An cụp mắt: "Tứ thư Ngũ kinh có lướt qua, chủ yếu là Nữ luận ngữ, Nữ giới."
Ngay khoảnh khắc ấy, trong mắt Bàng ma ma vụt qua một tia thất vọng.
Thường An khựng lại. Vừa nãy Phùng phu nhân cho người gọi mình, nàng ấy đã biết hôn sự có chỗ dựa rồi. Đã là ma ma Thái Thọ cung, thì hôn sự của nàng ấy tuyệt chẳng thể kém Tiết Tĩnh An.
Vì thế nàng ấy thay đồ tươi sáng thật nhanh, nuốt hết bao ý nghĩ, chỉ dặn lòng, mọi thứ chọn ổn thỏa.
Cho nên ma ma hỏi đọc sách, nàng ấy liền đáp những thứ khuê tú Kinh thành thường đọc, nhất là Nữ luận ngữ, Nữ giới, trả lời như vậy, không thể sai được.
Nhưng nàng ấy một lòng cầu ổn, lại quên rằng nếu Thái phi chỉ muốn chọn một đại gia khuê tú "không mắc lỗi", đâu nhất thiết phải tìm đến Tiết gia; ở Kinh thành vơ một nắm là được.
Vì thế khi nhận ra cảm xúc của ma ma, Thường An hận không thể sửa lại, nàng ấy đâu chỉ đọc Tứ thư Ngũ kinh, Nữ giới, Nữ luận ngữ.
Song lời đã buông, nếu đổi ý, chỉ càng khiến ma ma cho rằng nàng ấy thiếu định tính, lại càng khó ưa.
Thường An lỡ một cơ hội quan trọng, lòng sa đến đáy.
Lúc này, Bình An nhìn sang Bàng ma ma, thay Thường An nói: "Còn nữa."
Thường An khẽ sững lại.
Bình An bảo: "Muội ấy còn đọc Sử ký, Lục thao."
Đó là những đầu sách Thường An vẫn chất trên án, Bình An đến tìm nàng ấy đánh cờ từng thấy.
Ngay cả Phùng phu nhân cũng sửng sốt: "Thường An cũng đọc những thứ này ư?"
Thường An đứng dậy: "Phải. Còn có Tả truyện, Tôn Tử binh pháp các loại."
Bàng ma ma nghi hoặc: "Vừa nãy sao không nói?"
Phùng phu nhân đáp: "Tiểu cô nương đọc mấy thứ ấy, nói ra e bị chê phô trương tài danh, vị cô nương này nhà ta vẫn luôn khiêm nhường."
Bàng ma ma bèn mỉm cười, đánh giá lại Thường An, lại hỏi mấy câu về Sử ký, Thường An đáp đều rất trôi chảy.
Bàng ma ma thầm gật đầu.
Chẳng mấy chốc, Phùng phu nhân cùng Bàng ma ma còn chuyện phải nói, Bình An và Thường An rời Xuân Hành viện trước.
Lúc này Thường An mới phát hiện lòng bàn tay mình toát mồ hôi. So với đoán già đoán non Thái phi sẽ gả mình cho nhà nào, điều nàng ấy làm đầu tiên là nhìn về phía Bình An.
Bình An bưng một hộp điểm tâm, thấy Thường An nhìn mình, nàng bẻ điểm tâm làm đôi, đưa cho Thường An một nửa.
Thường An: "Ta không muốn điểm tâm... vừa nãy vì sao tỷ đột nhiên nói đỡ cho ta?"
Bình An lại thấy lạ, nàng chớp mắt: "Có gì nói nấy."
Thường An thật sự đã đọc những sách đó, nên nàng mới có thể nói thay, ấy chính là có gì nói nấy.
Thường An: "..."
Một lúc sau, nàng ấy quay mặt đi, nhỏ giọng: "...Cảm ơn."
Nếu không có một câu của Bình An, nàng ấy cũng không biết liệu mình có mất một năm, vài năm, hay nửa đời để hận cái "thông minh đột xuất" vừa rồi hay không.
Hôm sau, Phùng phu nhân gọi Thường An lại, bảo: "Quả nhiên hôm qua Thái phi muốn làm bà mai cho con."
"Nói là cháu trai bên mẹ đẻ Thái phi, Nguyên Tịch, sinh năm Bảo Khánh mười bảy, nay hai mươi tuổi, Hổ Uy tướng quân tam phẩm, năm nay sẽ được điều về kinh."
"Đến chừng khoảng tháng Sáu, sẽ sắp xếp cho các con gặp mặt, con thấy thế nào?"
Thường An: "Con nghe theo mẫu thân."
Phùng phu nhân cũng khẽ than, dù Thường An vì tát Hà Bảo Nguyệt một cái mà khó cầu lương duyên, nhưng nay thời tới vận chuyển, lại đợi được một mối tốt như vậy.
Rời Xuân Hành viện, dẫu Thường An có điềm tĩnh đến đâu, dưới chân cũng thấy lâng lâng.
Nàng ấy chưa từng trách mình vì dời mắt mọi người mà tát Hà Bảo Nguyệt một cái, nhưng nàng ấy chưa từng nghĩ, thì ra một cái tát ấy có thể đổi lấy mối hôn tốt đến vậy.
Suy cho cùng nếu không có Bình An, nàng ấy cũng chẳng có cơ hội này.
Bất giác, nàng ấy tới Xuân Hạnh viện.
Xuân Hạnh viện đã sớm quét vôi lại tường, di trồng hoa mới, vì đại hôn mấy ngày nữa mà chuẩn bị cả rồi.
Bình An ở trong sân, xem Thải Chi và Thanh Liên chơi nhảy dây.
Nàng không nhảy mà chỉ cuộn mình dưới hiên ăn bánh, uống trà, lười nhác như một cục mềm mềm.
Thấy Thường An, nàng khẽ cong mày mắt.
Thường An muốn đem tin tốt này nói với nàng, nhưng lời ra tới môi lại chẳng thốt nổi; nàng ấy bỗng cảm thấy hình như đây không hẳn là tin tốt.
Bởi vì Bình An xuất giá, nàng ấy cũng xuất giá, về sau số lần gặp nhau chỉ đếm trên một bàn tay là hết.
Trong lòng nàng ấy lẩm nhẩm mấy chữ: Có gì nói nấy.
Tiết Thường An ngẩng nhìn chân trời, rồi lại liếc ngón tay mình, hồi lâu mới nói rất nhanh và rất khẽ: "...Tối nay ngủ chung nhé?"
Nói xong, nàng ấy cảm thấy mặt mình nóng bừng, hận không thể tìm cái khe dưới đất chui vào.
Bình An lại nhận lời rất nhanh: "Được."
Nàng đặt miếng bánh đang ăn dở xuống, tính thời gian: "Tổ mẫu, mẫu thân, muội muội, mỗi người ba ngày."
Nàng hơi vui: "Vừa khéo."
Tiết Thường An: "..." Nàng ấy đâu có nói là ba ngày.
...
Ba ngày rồi lại ba ngày Bình An chia lượt như thế, Bàng ma ma ở ngay tại nhà họ Tiết. Thấy tối nào Bình An cũng không ngủ ở Xuân Hạnh viện, bà đang lấy làm lạ, biết nguyên do rồi thì bật cười, lại thấy mới mẻ.
Thì ra nhị cô nương ở trong nhà cũng được cưng chiều như vậy.
Bà vào cung từ rất nhỏ, sau thành cung nữ thân cận bên cạnh Thái phi, chưa từng thấy con cháu nhà công hầu chung sống với nhau thế nào.
Nhưng nhà công hầu với trong cung, khác nhau chẳng bao nhiêu, bà thật khó mà tưởng tượng, nếu như Ngọc Cầm, Ngọc Tuệ, Bát công chúa... lại cùng nhau ở chung theo kiểu này.
Thấy Bàng ma ma hiếu kỳ, Phùng phu nhân nói: "Nhị gia nhà ta, chính là vị ở Cấm Vệ Quân ấy, nó bảo tháng ba còn có Thượng Tỵ tiết, vẫn chưa đưa Bình An đi giẫm xuân lần nào, giờ Bình An sắp xuất giá rồi, tiếc quá."
"Ta cũng cứ nghĩ mãi, cả năm nay chỉ có Bình An dám quản chế độ ăn của lão thái quân nhà ta, nó đi rồi, lão thái quân lại gầy sụt thì biết làm sao?"
Bàng ma ma cảm thán: "Nhị cô nương là người có phúc."
Phùng phu nhân mỉm cười, nhưng trong nụ cười vẫn vương chút chua xót.
Bàng ma ma nói: "Nhị cô nương tuy xuất giá, nhưng vương phủ với công phủ cách không xa, cũng có thể thường xuyên về công phủ thăm nhà."
Nghe thì êm tai, song Phùng phu nhân nào không biết, một khi gả đi rồi, việc gì cũng chẳng do mình quyết.
Là do bà không kiềm được cảm xúc, lại khiến Bàng ma ma phải mở miệng an ủi.
Nói đến đây rồi, đều là phụ nữ với nhau, Phùng phu nhân cũng chẳng ngại nói hơi quá lời: "Bình An còn nhỏ, cả nhà đều không nỡ, lẽ ra nên ở nhà thêm mấy năm nữa."
"Chúng ta thật là mong được đến vương phủ để lui hôn."
Lần này, Bàng ma ma cười lắc đầu liên tục, nhưng cũng nhờ thế mà thêm phần tâm giao với Phùng phu nhân.
Bàng ma ma ở nhà họ Tiết đến ngày hai mươi chín tháng Giêng. Hôm đó, bà kiểm tra những thứ cuối cùng của hôn lễ, xác nhận không sai sót, bèn hồi Thái Thọ cung.
Bàng ma ma và Thái phi chuyện gì cũng nói, bèn đem hết những điều mắt thấy tai nghe ở nhà họ Tiết kể lại một lượt.
Nghe đến mấy ngày cuối Bình An lại ngủ cùng tổ mẫu, mẫu thân, tỷ muội, đủ thấy tình cảm chân thành, Thái phi cũng hơi kinh ngạc.
Thái phi: "Quả là hiếm thấy... Không bằng nói, ta cũng chưa từng thấy."
Bàng ma ma: "Đúng vậy. Ta nói nhị cô nương là người có phúc, nào chẳng phải cũng là nói nhà họ Tiết có một đứa trẻ như nhị cô nương, cũng là có phúc."
Thái phi khe khẽ niệm một tiếng "A di đà Phật".
Nhớ đến lời cuối của Phùng phu nhân, Bàng ma ma bèn coi như lời bông đùa mà kể lại cho Thái phi nghe: "Nghe ta nói xong, Quốc công phu nhân liền bảo với ta..."
"'Công phủ là mong tới Dự vương phủ để lui hôn lắm, rõ ràng Bình An còn nhỏ, cả nhà đều không nỡ.'"
Lời vừa dứt, cung nữ bên ngoài: "Khởi bẩm nương nương, Dự vương điện hạ tới."
Thái phi gật đầu: "Mời vào."
Bùi Thuyên cúi đầu bước qua rèm vào phòng.
Bên ngoài lất phất tuyết, chàng thuận tay phủi hạt tuyết trên vai, mang theo một thân khí lạnh, đôi mắt tuấn tú càng thêm đen thẳm sắc lạnh, môi mím nhạt màu, nhuộm ra vài phần hàn ý.
Cung nữ vén rèm lén liếc Bùi Thuyên một cái, dẫu trong lòng dậy lên thẹn thùng, cũng vội cúi mắt, Dự vương điện hạ xưa nay không thể ngước trông, càng không thể tới gần.
Thái phi nói: "Con tới đúng lúc, chúng ta vừa nói đến hôn sự với nhà họ Tiết."
Bùi Thuyên ngồi xuống chiếc ghế mũ quan gỗ nam, cung nữ dâng một chén Nhật Chú Tuyết Nha.
Chàng nâng chén trà, đầu ngón tay cầm chén trắng bệch, chỉ nhàn nhạt nói: "Nhi thần nghe rồi, công phủ muốn lui hôn."
"Công phủ chẳng phải đã từng lui một lần rồi sao."
Thái phi không ngờ Bùi Thuyên nghe hết, bà khẽ ho một tiếng. Lần đầu ầm ĩ đòi lui hôn là do có mấy cô nương không hiểu chuyện, cứ muốn vu bừa cho Bình An một câu, Tần lão thái quân dứt khoát không chịu thôi, làm ầm lên.
Sau đó, quả thực không còn ai dám lấy thân thế của Bình An ra làm bài nữa.
Lần này vốn là Bàng ma ma đem lời tâm sự của Phùng phu nhân kể cho mình nghe, lại bị con trai nghe được, e nhà họ Tiết giữ dáng điệu với mối hôn này đã khiến Bùi Thuyên không vừa lòng.
Chàng xưa nay không để người n*n b*p, nếu chuyện này của nhà họ Tiết khiến chàng khó chịu, ngay mấy ngày trước đại hôn mà thực sự thành toàn cho nhà họ lui hôn...
Thái phi thấy cũng không phải là không có khả năng.
Bà bèn nói: "Lời bông đùa thôi, không thể coi là thật."
Bùi Thuyên dùng một tay xoa nhẹ viền chén trà.
Chỉ còn mấy ngày nữa là đại hôn, nếu còn phải kéo dài thêm dù chỉ một ngày... Đáy mắt chàng trầm xuống. Vậy thì chàng sẽ tự mình đến công phủ cướp người.
Tiểu Bình An - Phát Điện Cơ
Đánh giá:
Truyện Tiểu Bình An - Phát Điện Cơ
Story
Chương 41: Bánh mật nhỏ
10.0/10 từ 38 lượt.