Tiểu Bình An - Phát Điện Cơ
Chương 40: Còn chưa được nói
195@-
Mùng Hai Tết, Tiết Tĩnh An về nhà mẹ đẻ. Phủ Trấn Viễn hầu và phủ Vĩnh Quốc công cách nhau chẳng xa, chỉ ba con phố, đều nằm ở nơi tấc đất tấc vàng giữa kinh thành.
Bởi thế ai nấy mới nói Tiết Tĩnh An lấy chồng tốt. Nhà mẹ đẻ ở ngay đây, dù nhà họ Lâm có khó tính đến đâu cũng chẳng dám làm quá. Huống hồ trên dưới nhà họ Lâm đều khoan hòa, mẹ chồng biết điều, trượng phu Lâm Chính là thiếu niên tiến sĩ, trầm ổn ôn hòa, Lâm Ấu Tuân lại vì mối giao tình từ lần thu săn trước mà thân thiết mến Tiết Tĩnh An.
Mới cưới hơn mười ngày, vợ chồng Tiết Tĩnh An như mật rót dầu thêm, sắc mặt hồng hào rạng rỡ, cái này giấu sao nổi.
Vào thăm Phùng phu nhân, nàng ấy cũng được kể chuyện đêm Giao thừa cả nhà ăn cơm, kể chuyện cười các thứ.
Chuyện đúng là thú vị, nàng ấy không kìm được cười, hình dung ra cảnh tượng ấy mà trong lòng lại man mác. Bình An có mặt, còn nàng ấy thì không. Mà khéo thay Tiết Thường An lại có, Bình An với Tiết Thường An có thêm kỷ niệm chị em, điều ấy khiến lòng Tiết Tĩnh An chợt se se.
Ra khỏi phòng Phùng phu nhân, Tiết Tĩnh An về Minh Vu viện, Bình An và Tiết Thường An cũng đợi để hàn huyên.
Nàng ấy mang quà cho cả hai: tặng Bình An một đôi hương nang thêu họa tiết cá chép nô đùa bên lá sen, tặng Tiết Thường An một chiếc khăn tay lan hoa.
Bình An nâng niu ngắm hai túi hương, nền là hàng tơ Hàng Châu màu lục nhạt thượng hạng, mũi chỉ chuyển sắc thêu nên cá chép đỏ trắng xen kẽ, lá sen xanh đậm điểm bên cạnh, sống động như thật.
Nàng xem đến ngẩn ngơ, lẩm bẩm: "Đẹp quá."
Tiết Tĩnh An chợt thấy bao vất vả khi làm hai túi hương thoắt cái tiêu tan.
Xưa nay vợ tặng chồng chỉ may vá là biểu hiện vợ chồng êm ấm. Nay ngày cưới của Bình An đã gần, mà nàng lại không biết thêu thùa. Mỗi lần nghĩ tới, Tiết Tĩnh An lại không yên. Vì thế lần này nàng ấy cố ý dùng lối thêu bình kim cổ pháp, khiến người ta không nhìn ra mũi chỉ của mình, cũng là để Bình An có thể đường hoàng đem tặng.
Nàng ấy nghĩ một đôi này chắc đủ dùng. Khi Bình An còn là cô nương, trong nhà ai nỡ bắt nàng tập kim chỉ, chỉ mong phủ Dự vương biết điều, đừng để Bình An động đến kim chỉ, lỡ đâm vào tay thì sao.
Giờ thấy Bình An thích, Tiết Tĩnh An trút được tảng đá trong lòng, nở nụ cười tươi: "Vẫn là nhị muội tốt nhất!"
Giọng Bình An mềm mại: "Tỷ tỷ tốt."
Trên ghế bên cạnh, Tiết Thường An hừ khẽ: "Trước đây nhị tỷ viết thư về Hoàn Nam, có muội muội tốt' với "tỷ tỷ", chứ chẳng hề có 'tỷ tỷ tốt'."
Khi ấy sau Tết Đoan Ngọ, Bình An không biết viết chữ "long", bèn đi hỏi Tiết Thường An, nên nội dung thư tự nhiên bị Thường An thấy.
Nhưng Bình An không còn nhớ những chuyện lắt nhắt như thế, chỉ ậm ừ: "Ừm."
Có lẽ đúng là từng có.
Tiết Tĩnh An bật cười, nói với Tiết Thường An: "Tam muội thật trẻ con, có gì đáng tranh đâu?"
Tiết Thường An vốn ghét nhất Tiết Tĩnh An kiểu "làm dáng", không phải giỏi kim chỉ hơn chút à, đi đâu cũng khoe.
Nàng ấy khịt mũi: "Tiết Tĩnh An, là tỷ khơi mào trước."
Tiết Tĩnh An thản nhiên: "Muội vội gì chứ."
Hai người bỗng cãi qua cãi lại, Bình An nghe một lúc, bèn mỗi tay nắm một người, nghiêm túc dỗ: "Hai người đều tốt cả."
Cả hai: "..."
Tiết Tĩnh An cười trước: "Nhị muội yên tâm, ta với muội ấy chỉ đùa thôi."
Tiết Thường An không biểu lộ gì, nhưng cũng không còn châm chọc nữa.
Bình An thở phào, tỷ muội của nàng thật tốt.
...
Qua mùng Hai rộn ràng, độ chục ngày nữa là rằm Thượng Nguyên.
Phủ Vĩnh Quốc công vốn rất kiêng Thượng Nguyên. Suốt mười năm nay, mỗi độ ngày này là Phùng phu nhân lại phát chứng đau đầu, trên dưới trong phủ đều chẳng dám nói to.
Năm ấy, đích nữ nhà họ Tiết, tiểu Bình An chính là thất lạc vào ngày Thượng Nguyên.
Đôi khi, lão gia Tiết Hãn còn bị Phùng phu nhân mắng một trận: "Nếu không phải ông ở Binh Mã ty chẳng có chút quan hệ nào, lệnh phong thành lại muộn một ngày, chứ không, đến nỗi để mất Bình An ư!"
Năm nào cũng vậy, thành thử Thượng Nguyên ở phủ Vĩnh Quốc công chẳng còn chút ý vị lễ hội.
Năm nay thì khác. Phùng phu nhân tinh thần phơi phới, suốt một năm qua bà như trẻ lại, làm gì cũng hăng.
Quan nha đến kêu gọi quyên tiền cho đại hội hoa đăng, Phùng phu nhân chẳng tiếc tay, quyên hẳn năm trăm lượng.
Nhưng niềm vui ấy nhanh như than hồng bị dội nước xèo một tiếng, chỉ còn bốc khói.
Chỉ thấy Tần lão phu nhân đội chiếc băng trán màu tím sẫm dệt văn dơi, nét mặt người già nghiêm trang, nói rành rọt: "Năm nay Thượng Nguyên, để Bình An ra ngoài dạo chơi đi."
Phùng phu nhân sững người: "Mẹ, thế không ổn đâu ạ. Con bé sắp xuất giá rồi, cũng đã lâu không ra khỏi phủ..."
Tần lão phu nhân: "Bình An không phải thêu giá y, suốt ngày nhốt trong nhà quá chán. Huống hồ, năm nay con giữ nó không cho ra chơi, thế sang năm thì sao?"
"Tân Châu. Trong phủ cũng nên bước ra ngoài rồi."
Phùng phu nhân khựng lại, nước mắt ứa ra. Đúng là bà sợ ngày Thượng Nguyên, thậm chí còn muốn những năm sau né luôn ngày này mà sống.
Đúng lúc ấy, ngoài cửa Tuyết Chi bẩm: "Lão thái thái, đại thái thái, nhị cô nương đến rồi ạ."
Bình An ôm một con thỏ trắng muốt xinh xắn, tai cụp, má tròn, đáng yêu vô cùng; Thải Chi và Thanh Liên mỗi người xách một cái lồng, cỏ khô.
Phùng phu nhân lau nước mắt, hỏi: "Cái này là thế nào?"
Thải Chi đáp: "Cô nương nghĩ, thỏ này không mang sang vương phủ nữa, để nuôi ở chỗ lão phu nhân."
Bình An khe khẽ "ừ".
Vương phủ đã có một con thỏ, vậy con này vẫn nên nuôi ở nhà thì hơn.
Trong nhà chỗ nào nuôi thỏ là tốt nhất? Tự nhiên là Di Đức viện, tổ mẫu nuôi còn béo tốt, thì thỏ cũng sẽ béo tốt.
Tần lão phu nhân không từ chối, dặn Tuyết Chi: "Ngươi sắp xếp xuống dưới đi."
Tuyết Chi: "Vâng."
Nói tới hôn sự, Phùng phu nhân vẫy Bình An ngồi bên mình, vừa cảm khái: "Biết là ngày thành thân sẽ đến nhanh, nhưng không ngờ lại nhanh đến vậy. Rõ ràng Bình An nhà ta vẫn còn nhỏ, haiz..."
Tần lão phu nhân khép mắt, lại hỏi Bình An: "Đêm Thượng Nguyên, trong kinh vốn có hội hoa đăng, con có muốn ra ngoài chơi không?"
Ở Hoàn Nam, Bình An cũng từng thấy hội đèn, nhưng không biết hội đèn ở kinh thành ra sao.
Trong lòng nàng dấy lên hiếu kỳ, đáp: "Muốn ạ."
Đã là chủ ý của lão phu nhân, lại Bình An cũng muốn đi, Phùng phu nhân chẳng tiện nói thêm.
Chớp mắt đã tới đêm Nguyên Tiêu. Ngoài Thải Chi và Thanh Liên, Phùng phu nhân sắp xếp thêm sáu bà sai vạm vỡ theo kèm Bình An.
Vẫn chưa yên tâm, đúng dịp Tiết Hạo được nghỉ trực. Nay Tiết Hạo cũng chẳng còn là công tử bột vô tích sự, Phùng phu nhân tỉ mỉ dặn dò mấy lượt.
Tiết Hạo liên tục đáp: "Mẫu thân yên tâm, chuyện này cấm vệ quân bọn con rành."
Khi Bình An ra cửa, nàng đội mũ che rèm, sáu bà vú đi lộ, còn Tiết Hạo âm thầm hộ vệ, cùng tiến ra đại phố.
Ra khỏi Vĩnh An phố là tới trục chính Thiên Nhai.
Phố xá sáng như ban ngày, trăng tròn nơi rìa trời cũng lu mờ, người đi như dệt, tửu lâu treo đèn cao ngất liền thành một dải: hình bảo liên, hình hạc bay, hình thỏ con... đủ cả. Mùi đồ ăn vặt thơm nức tràn ngập đường, vô số món thủ công tinh xảo kể không xuể, hơn hẳn lúc Đoan Ngọ mà phồn hoa náo nhiệt gấp bội.
Bước chân đặt vào cõi này tựa đứng trên mạch đập Đại Thịnh rạo rực nóng hổi.
Bình An ngắm cảnh gần xa, ánh mắt bừng sáng.
Thải Chi tự thấy trách nhiệm trên vai nặng nề, nàng ấy lo lắng, hôm nay người đông lắm. Những ngày như thế này, cô nương trẻ con rất dễ bị kẻ xấu bắt cóc.
Nhưng Bình An ngoan lắm. Trong vòng vây của sáu bà sai, nàng từng bước từng bước mà đi, không tùy tiện tách khỏi tầm mắt mọi người mà chạy nhảy.
Nghĩ đến mười một năm trước, cô nương khi ấy cũng ngoan như thế mà vẫn bị bắt đi, Thải Chi thấy xót.
Thải Chi nói: "Cô nương muốn mua gì, cứ việc bảo nô tỳ."
Bên ngoài rất sáng, màn sa của mũ đủ mỏng để Bình An nhìn rõ, nàng trông thấy xiên kẹo hồ lô không xa: "Cái kia."
Thải Chi vừa đi trả tiền, Bình An lại nhìn trúng một chiếc hoa đăng, lần này là Thanh Liên đi.
Chỉ mươi bước mà tay nàng đã ôm năm sáu món, đầy ắp.
Thải Chi chia bớt mấy thứ, cười: "Cô nương thấy cái gì cũng mới mẻ."
Bình An đếm đốt ngón tay, còn thiếu bốn món nữa mới đủ phần cho cả nhà.
Chợt, phía trước có một đoàn người đi đến, vây quanh một vị phụ nhân trông quen mặt. Nàng ta không đội mũ che rèm, búi tóc phụ nhân, khoác áo bối tử gấm trang hoa màu đỏ thẫm, dung mạo thanh tú ôn nhu.
Là Quận chúa Ngọc Cầm.
Ngọc Cầm đã xuất giá từ tháng Mười một năm ngoái, từ đó đến nay, Bình An chưa gặp lại.
Trông dáng đi của nàng ta là hướng về phía này. Thải Chi chợt nhớ đến con thỏ, sắc mặt hơi khó coi, chưa kịp nói gì với Bình An thì Bình An đã khẽ khàng kéo tay áo Thải Chi.
Chỉ nghe Bình An ghé tai thì thầm: "Kẻ ăn trộm."
Con thỏ trắng gửi ở Di Đức viện lúc trước, vì Ngọc Cầm mà buộc phải nuôi ở Đông cung một dạo, gầy đi nhiều, tội nghiệp lắm.
Nghe Bình An nói vậy, Thải Chi bật cười: "Cô nương, ta lánh xa nàng ta chút."
Người trên phố đông, chưa đợi Ngọc Cầm đi tới, mấy người các nàng đã rẽ sang con phố khác.
Phát hiện người phủ Vĩnh Quốc công rời đi, Ngọc Cầm dừng chân, khẽ cười, con bé này biết tránh rồi, đúng là có tiến bộ.
Bà vú bên cạnh hỏi: "Quận chúa, còn sang đó không ạ?"
Ngọc Cầm quan sát ngõ tối bên cạnh, nơi có một đội Cấm vệ đang ẩn nấp, bèn nói: "Không cần."
...
Tuy đoàn người phủ Vĩnh Quốc công đã rời con phố kia, nhưng Bình An vẫn nhìn chăm chăm những món mình mua, thỉnh thoảng lại dừng chân đếm một lượt.
Đếm xong, nàng thở phào một tiếng rất khẽ: "Chưa mất."
Thải Chi và Thanh Liên hiểu, Ngọc Cầm khiến Bình An nhớ lại mấy chuyện không vui, hồi con thỏ mất, Bình An đã hồn vía lên mây một thời gian.
Dẫu sao cũng là ngoài phố, mấy người các nàng vừa nhìn đã biết xuất thân nhà quyền quý, quả nhiên có đám tiểu tặc chuyên rình theo.
Thải Chi do dự, có nên cho người mang mấy thứ đã mua về phủ trước hay không.
Chợt thấy đối diện có một chiếc kiệu mui, mái kiệu viền vàng đỏ nạm ngọc, rèm dùng lụa mây đỏ thêu văn mây lưu vân, bốn người khiêng, bước chân ổn thỏa, giữa dòng người chen chúc mà kiệu vẫn êm, tua rủ bên hông không rối một sợi.
Phía trước có người giơ bài chữ "Tị", dân chúng tự giác tránh ra, bên kiệu là Lưu công công.
Trong khoang kiệu thắp một ngọn đèn lưu ly, ánh sáng êm dịu.
Một bàn tay thon dài đốt đốt như ngọc lật sang trang sách tiếp theo.
Bùi Thuyên ngồi ngay ngắn trong kiệu. Vừa cùng Vạn Tuyên đế và Thái tử dùng gia yến Thượng Nguyên ở trong cung ra, liền xem văn thư, bởi nay chàng quản cả Bộ Hộ lẫn Bộ Lại, công vụ bề bộn.
Chàng ưa tĩnh lặng, vì phải tới Lâm Giang Tiên thăm vị tiền các lão đã cáo lão mấy năm trước, đồng thời là thầy mình, nên mới bất đắc dĩ phải băng qua đám đông.
Có điều phố xá ồn ào thế nào cũng chẳng can hệ đến chàng.
Bùi Thuyên lật thêm một trang.
Đột nhiên, kiệu dừng lại. Từ ngoài rèm, một bàn tay nhỏ thò vào, cầm một xiên kẹo hồ lô, đưa vào trong kiệu.
Bùi Thuyên: "..."
Chàng khẽ gẩy rèm, liền thấy giữa ánh đèn rực rỡ, Bình An đội mũ che rèm, gương mặt mờ mịt khó nhìn rõ; xiên kẹo trong tay nàng, đầu xiên suýt chạm tới chóp mũi chàng.
Bùi Thuyên hơi nhướn mày, dùng ngón trỏ đẩy xiên kẹo qua lớp giấy: "Ta không ăn."
Bình An chậm rãi nói: "Gửi đồ."
Thải Chi thưa: "Vừa rồi trên đường gặp Quận chúa Ngọc Cầm..."
Bùi Thuyên khẽ cười: "Tưởng đây là nơi nào."
Bình An nghĩ nghĩ, nói: "Là chỗ của vương gia."
Chỗ của vương gia tức là chỗ an toàn, gửi đồ ở đó sẽ không bị ăn trộm.
Bùi Thuyên hơi cụp mắt, hàng mi đen như lông quạ, dưới ánh đèn sáng rỡ đổ một mảng tối vào mắt, để lại bóng sáng chằng chịt.
Chốc lát, chàng nhận lấy xiên kẹo trong tay Bình An: "Gửi đi."
Đã gửi món thứ nhất thì sẽ có món thứ hai, thứ ba, thứ tư, Bình An bèn một mạch nhét tất cả mấy món linh tinh mua được vào trong kiệu của Bùi Thuyên.
Năm nay vừa sang tuổi Hợi, trên án bày một chú heo tre đan ngơ ngác, là thứ nàng mới mua, đồ nhỏ mấy đồng tiền, quý đến nỗi sợ bị mất trộm.
Ngón tay Bùi Thuyên búng khẽ, lật nó úp lại.
Vừa buông rèm, chàng nhấc văn thư lên, mới đọc đến hàng dọc đầu tiên thì khóe mắt đã thấy bàn tay trắng nõn ấy lại thò vào. Lần này nàng cầm một chiếc hoa đăng, lắc lắc.
Bùi Thuyên đón lấy.
Chưa bao lâu, bàn tay ấy lại thò vào, cầm một con diều, đong đưa.
Bùi Thuyên lại nhận.
Lần nữa, bàn tay đưa vào là một con dao gỗ nhỏ, vẫy vẫy.
Chàng không động, không nhận con dao gỗ, Bình An cũng không vén rèm ngó vào, chỉ mò mẫm đặt con dao lên bàn, rồi bàn tay "vèo" một cái rút ra.
Bùi Thuyên hơi nheo mắt.
Ngoài kiệu, Lưu công công cười nói: "Cô nương kia đúng là như chim nhỏ làm tổ, ngậm từng 'cành cây' về chồng tổ."
Bùi Thuyên: "..."
Nhìn lại đống linh tinh ấy, chàng bỗng thấy thuận mắt hẳn.
Bên ngoài, lúc kiệu Dự vương vừa bị chặn lại, người qua lại xung quanh đều kinh hãi, không biết cô nương nhà ai mà to gan như vậy, chặn thẳng kiệu phủ Dự vương.
Nhìn y phục nàng, áo giao lĩnh lụa Hàng Châu thêu màu hồng phấn, tà váy lay động, dáng người cao gầy duyên dáng. Dù đội mũ che rèm không nhìn rõ dung nhan, nhưng cổ tay ngần như sương tuyết dưới đèn trong suốt đẹp quá đỗi, chính chiếc màn sa lại khiến nàng thêm thần bí, phong tư thanh nhã như tiên.
Chẳng lẽ ỷ vào nhan sắc, định tự tiến cử? Có lẽ cô nương ấy sẽ thất vọng, Dự vương nổi tiếng không gần nữ sắc!
Nhưng chẳng bao lâu, kiệu phủ Dự vương chủ động tấp vào mép phố.
Mọi người ngạc nhiên. Không bao lâu sau, cô nương kia hễ mua thứ gì trên phố cũng đều nhét vào kiệu phủ Dự vương, như thể đó là "địa bàn" nhà mình.
Họ nghẹn lời, lại ngước nhìn kỹ kiệu, thấy không nhầm, đúng là kiệu của phủ Dự vương!
Vương gia tính tình cao ngạo, ấy là vị Thái tử tương lai có thể đối đãi tùy tiện như thế sao?
Dẫu là bên đường, Lưu công công cũng sai Lý Kính và những người hộ giá trong tối ra mặt, khoanh sẵn một khoảng, chặn bớt những ánh nhìn rình rập.
Chỉ thấy Dự vương khẽ nhấc một góc rèm nhìn ra ngoài, lúc này cô nương Bình An đã đi đến quầy kế tiếp. Lưu công công bèn hỏi: "Điện hạ có muốn xuống kiệu không ạ?"
Bùi Thuyên buông rèm, nhạt giọng: "Không cần."
Chàng không thích chỗ đông người, vừa vô vị vừa ồn ào.
Bỗng nghe tiếng nam nhân: "Tiết Nhị côn ương!"
Bình An dừng chân, ngước nhìn người tới.
Đó là một thanh niên thanh tú, có phần quen mắt, Bình An nghĩ, chắc nàng từng gặp rồi.
Từ Nghiên đã trông thấy đoàn Bình An từ xa. Bên nàng có sáu bà sai theo hầu, tuy nàng đội mũ che rèm, nhưng hắn nhận ra ngay.
Lại gần thấy Thải Chi, Thanh Liên, hắn càng chắc, vội vàng gọi, tự báo danh: "Ta là Từ Nghiên ở phủ Ninh Quốc công."
Bình An khẽ "ồ" một tiếng.
Từ Nghiên chua xót, quả nhiên nàng không nhớ hắn. Dẫu đã gặp vài lần, nhưng trong những người Bình An quen, hắn chỉ là một kẻ nhỏ nhoi không đáng kể.
Muốn lưu lại trong mắt nàng, hóa ra khó như vậy.
Hắn còn muốn nói thêm đôi câu, thì trông thấy người khom lưng bước xuống kiệu phía trước, há chẳng phải điện hạ Dự vương?
Từ Nghiên nghẹn lời. Bùi Thuyên đi đến bên Bình An, nhìn Từ Nghiên, mày dài khẽ nhướng, môi mỏng cong lên, mà đáy mắt lại lạnh như băng.
Từ Nghiên hành lễ: "Dự vương điện hạ."
Bùi Thuyên như cười như không: "Từ chủ sự, tháng Ba năm nay ngươi cũng thành thân nhỉ."
Dự vương thế mà biết cả ngày cưới của mình, Từ Nghiên chấn động, nhưng chẳng những không thấy vinh hạnh, trái lại như có gai đâm lưng, lạnh buốt sống lưng.
Hắn khẽ đáp: "Dạ, dạ."
Bùi Thuyên: "Chúc mừng."
Từ Nghiên: "Tạ ơn điện hạ."
Bùi Thuyên liếc Bình An, nói: "Đi thôi."
Bình An biết thành thân là chuyện tốt. Nàng chợt nhớ ra họ của Từ Nghiên là Từ, là ca ca của Từ Mẫn Nhi.
Thế là nàng cũng dịu giọng: "Chúc mừng."
Khoảnh khắc ấy, chỉ một câu ấy, Từ Nghiên bỗng thấy những ảo tưởng mình tích cóp bao ngày vỡ vụn đầy đất. Cái tiếc nuối ấy khiến hắn thần trí ngẩn ngơ, đến mức Bùi Thuyên và Bình An rời đi lúc nào hắn cũng chẳng để ý.
Đến khi hoàn hồn, mới phát giác giữa tiết Giêng rét mướt mà lưng hắn đã vã một thân mồ hôi lạnh.
...
Bình An theo bên Bùi Thuyên đi mấy bước, thị vệ vòng ra ngăn một khoảng trống dễ chịu, nhưng Thải Chi cùng mọi người lại bị rơi ra phía sau.
Nàng ngoảnh lại một cái, lại ngoảnh lại một cái nữa.
Bùi Thuyên dừng chân, một tay chắp sau lưng, đầu ngón tay vuốt nhẹ các đốt khớp, khí tức trầm xuống, chẳng lẽ nàng còn muốn quay lại chúc mừng thêm một câu?
Bình An chỉ nhìn về một hướng, màn sa khẽ dán vào má, vẽ nên đường cong mềm nơi gò má.
Nàng nói: "Chỗ đó... nhiều người quá."
Nàng đã sớm ném Từ Nghiên ra khỏi đầu. Môi mỏng Bùi Thuyên đang mím chặt bỗng thả lỏng. Chàng nhìn theo ánh mắt nàng, quả nhiên ở khoảng trống nơi ngã tư phía trước tụ một đám đông.
Chỗ ấy có người diễn nghệ, trẻ con ngồi trên vai cha, vỗ tay reo hò, có người mẹ bồng con đỏ hỏn đứng cả lên ghế mà nghển cổ xem, phố phường nhất thời rộn như hội.
"Hay quá!"
"Thêm một màn nữa!"
Vì người vây đông quá, đứng ngoài chỉ thấy lửa như rồng, chợt hiện giữa không trung.
Bình An nhón chân cũng chẳng trông được gì.
Lưu công công thấy thế liền hỏi: "Điện hạ, có cần cho giải tán đám đông không ạ?"
Bùi Thuyên còn chưa mở miệng, Bình An đã khẽ lắc đầu, thì thầm: "Đừng."
Lưu công công muốn lấy lòng nàng, vội nói: "Không thì cô nương sẽ chẳng thấy gì đâu. Ta bảo người tản ra, mời cô nương lên phía trước mà xem, sẽ chẳng ai dám chen cô nương."
Bình An ngập ngừng một chút, chậm rãi nói: "Vui là của mọi người thì mới... gọi là vui."
Nàng thích hòa vào chỗ vui, nhưng không thích gạt người ta ra để độc chiếm cái vui ấy.
Lưu công công sững lại, rồi không khỏi lấy làm lạ. Lão chưa từng nghĩ một cô nương mềm mềm yếu yếu trông vậy lại có thể nói ra câu linh động đến thế, khiến lão thấy mình sống uổng bấy lâu, mặt già chợt nóng bừng.
Lão nén vẻ bối rối, nói: "Cô nương không xem nữa ư?"
Bình An vẫn muốn xem. Nàng nói: "Nhìn một cái... là được."
Lại nhón chân. Nếu vẫn không thấy thì thôi.
Nàng sắp buông xuôi, chợt nghe Bùi Thuyên hỏi: "Chỉ nhìn một cái là được?"
Bình An vừa khẽ gật đầu, bỗng eo đã bị tay chàng vòng lấy. Chàng cúi đầu, giọng vang bên tai nàng: "Bám lấy ta."
Khoảnh khắc sau, Bình An thấy người nhẹ bẫng, tầm mắt bốn phía bỗng mở toang.
Vương gia bế nàng lên rồi.
Chừng ba nhịp thở, trước khi người chung quanh kịp chú ý, Bùi Thuyên đã đặt nàng xuống. Chân Bình An mềm đi, thần sắc ngẩn ngơ.
Chàng đỡ lấy nàng, hỏi: "Thấy chưa?"
Thấy chưa?
Bình An nghĩ, hình như nàng nhìn thấy rất nhiều thứ, mà cũng như chẳng thấy gì cả. Rõ ràng đang mở mắt, trước mắt lại trắng xóa, trong đầu chỉ còn một ý nghĩ: tay vương gia to quá, ôm trọn cả vòng eo nàng.
Người vương gia nóng quá, dẫu cách lớp y phục mà nhiệt vẫn cao đến lạ, khiến toàn thân nàng cũng nóng theo.
Nàng không hiểu đây là cảm giác gì. Nghĩ nhiều, cái đầu nhỏ chợt choáng váng một chút. Nàng ngẩng lên, qua lớp màn sa mà vẫn rõ ràng nhìn sâu vào mắt Bùi Thuyên.
Nàng dùng giọng chỉ đủ cho mình chàng nghe, đuôi âm mềm mại khẽ run: "Vương gia... cứng quá."
Đường nét dưới vạt áo thiếu niên rất có lực, ngực rắn, tay cũng rắn.
Bùi Thuyên: "..."
Trong đôi mắt đen như mực của chàng dường như có gì đó dậy sóng, nhưng đầu ngón tay lại khẽ đặt lên môi Bình An, nói: "Có những lời còn chưa thể nói."
Bình An: "?"
-
Tác giả có lời muốn nói:
Bùi Thuyên: Tuy ta không muốn nghe chuyện cười, nhưng câu này thì hổ lang quá rồi.
Bình An: Thế "nóng quá" có nói được không?
Bùi Thuyên: ...
Tiểu Bình An - Phát Điện Cơ
Mùng Hai Tết, Tiết Tĩnh An về nhà mẹ đẻ. Phủ Trấn Viễn hầu và phủ Vĩnh Quốc công cách nhau chẳng xa, chỉ ba con phố, đều nằm ở nơi tấc đất tấc vàng giữa kinh thành.
Bởi thế ai nấy mới nói Tiết Tĩnh An lấy chồng tốt. Nhà mẹ đẻ ở ngay đây, dù nhà họ Lâm có khó tính đến đâu cũng chẳng dám làm quá. Huống hồ trên dưới nhà họ Lâm đều khoan hòa, mẹ chồng biết điều, trượng phu Lâm Chính là thiếu niên tiến sĩ, trầm ổn ôn hòa, Lâm Ấu Tuân lại vì mối giao tình từ lần thu săn trước mà thân thiết mến Tiết Tĩnh An.
Mới cưới hơn mười ngày, vợ chồng Tiết Tĩnh An như mật rót dầu thêm, sắc mặt hồng hào rạng rỡ, cái này giấu sao nổi.
Vào thăm Phùng phu nhân, nàng ấy cũng được kể chuyện đêm Giao thừa cả nhà ăn cơm, kể chuyện cười các thứ.
Chuyện đúng là thú vị, nàng ấy không kìm được cười, hình dung ra cảnh tượng ấy mà trong lòng lại man mác. Bình An có mặt, còn nàng ấy thì không. Mà khéo thay Tiết Thường An lại có, Bình An với Tiết Thường An có thêm kỷ niệm chị em, điều ấy khiến lòng Tiết Tĩnh An chợt se se.
Ra khỏi phòng Phùng phu nhân, Tiết Tĩnh An về Minh Vu viện, Bình An và Tiết Thường An cũng đợi để hàn huyên.
Nàng ấy mang quà cho cả hai: tặng Bình An một đôi hương nang thêu họa tiết cá chép nô đùa bên lá sen, tặng Tiết Thường An một chiếc khăn tay lan hoa.
Bình An nâng niu ngắm hai túi hương, nền là hàng tơ Hàng Châu màu lục nhạt thượng hạng, mũi chỉ chuyển sắc thêu nên cá chép đỏ trắng xen kẽ, lá sen xanh đậm điểm bên cạnh, sống động như thật.
Nàng xem đến ngẩn ngơ, lẩm bẩm: "Đẹp quá."
Tiết Tĩnh An chợt thấy bao vất vả khi làm hai túi hương thoắt cái tiêu tan.
Xưa nay vợ tặng chồng chỉ may vá là biểu hiện vợ chồng êm ấm. Nay ngày cưới của Bình An đã gần, mà nàng lại không biết thêu thùa. Mỗi lần nghĩ tới, Tiết Tĩnh An lại không yên. Vì thế lần này nàng ấy cố ý dùng lối thêu bình kim cổ pháp, khiến người ta không nhìn ra mũi chỉ của mình, cũng là để Bình An có thể đường hoàng đem tặng.
Nàng ấy nghĩ một đôi này chắc đủ dùng. Khi Bình An còn là cô nương, trong nhà ai nỡ bắt nàng tập kim chỉ, chỉ mong phủ Dự vương biết điều, đừng để Bình An động đến kim chỉ, lỡ đâm vào tay thì sao.
Giờ thấy Bình An thích, Tiết Tĩnh An trút được tảng đá trong lòng, nở nụ cười tươi: "Vẫn là nhị muội tốt nhất!"
Giọng Bình An mềm mại: "Tỷ tỷ tốt."
Trên ghế bên cạnh, Tiết Thường An hừ khẽ: "Trước đây nhị tỷ viết thư về Hoàn Nam, có muội muội tốt' với "tỷ tỷ", chứ chẳng hề có 'tỷ tỷ tốt'."
Khi ấy sau Tết Đoan Ngọ, Bình An không biết viết chữ "long", bèn đi hỏi Tiết Thường An, nên nội dung thư tự nhiên bị Thường An thấy.
Nhưng Bình An không còn nhớ những chuyện lắt nhắt như thế, chỉ ậm ừ: "Ừm."
Có lẽ đúng là từng có.
Tiết Tĩnh An bật cười, nói với Tiết Thường An: "Tam muội thật trẻ con, có gì đáng tranh đâu?"
Tiết Thường An vốn ghét nhất Tiết Tĩnh An kiểu "làm dáng", không phải giỏi kim chỉ hơn chút à, đi đâu cũng khoe.
Nàng ấy khịt mũi: "Tiết Tĩnh An, là tỷ khơi mào trước."
Tiết Tĩnh An thản nhiên: "Muội vội gì chứ."
Hai người bỗng cãi qua cãi lại, Bình An nghe một lúc, bèn mỗi tay nắm một người, nghiêm túc dỗ: "Hai người đều tốt cả."
Cả hai: "..."
Tiết Tĩnh An cười trước: "Nhị muội yên tâm, ta với muội ấy chỉ đùa thôi."
Tiết Thường An không biểu lộ gì, nhưng cũng không còn châm chọc nữa.
Bình An thở phào, tỷ muội của nàng thật tốt.
...
Qua mùng Hai rộn ràng, độ chục ngày nữa là rằm Thượng Nguyên.
Phủ Vĩnh Quốc công vốn rất kiêng Thượng Nguyên. Suốt mười năm nay, mỗi độ ngày này là Phùng phu nhân lại phát chứng đau đầu, trên dưới trong phủ đều chẳng dám nói to.
Năm ấy, đích nữ nhà họ Tiết, tiểu Bình An chính là thất lạc vào ngày Thượng Nguyên.
Đôi khi, lão gia Tiết Hãn còn bị Phùng phu nhân mắng một trận: "Nếu không phải ông ở Binh Mã ty chẳng có chút quan hệ nào, lệnh phong thành lại muộn một ngày, chứ không, đến nỗi để mất Bình An ư!"
Năm nào cũng vậy, thành thử Thượng Nguyên ở phủ Vĩnh Quốc công chẳng còn chút ý vị lễ hội.
Năm nay thì khác. Phùng phu nhân tinh thần phơi phới, suốt một năm qua bà như trẻ lại, làm gì cũng hăng.
Quan nha đến kêu gọi quyên tiền cho đại hội hoa đăng, Phùng phu nhân chẳng tiếc tay, quyên hẳn năm trăm lượng.
Nhưng niềm vui ấy nhanh như than hồng bị dội nước xèo một tiếng, chỉ còn bốc khói.
Chỉ thấy Tần lão phu nhân đội chiếc băng trán màu tím sẫm dệt văn dơi, nét mặt người già nghiêm trang, nói rành rọt: "Năm nay Thượng Nguyên, để Bình An ra ngoài dạo chơi đi."
Phùng phu nhân sững người: "Mẹ, thế không ổn đâu ạ. Con bé sắp xuất giá rồi, cũng đã lâu không ra khỏi phủ..."
Tần lão phu nhân: "Bình An không phải thêu giá y, suốt ngày nhốt trong nhà quá chán. Huống hồ, năm nay con giữ nó không cho ra chơi, thế sang năm thì sao?"
"Tân Châu. Trong phủ cũng nên bước ra ngoài rồi."
Phùng phu nhân khựng lại, nước mắt ứa ra. Đúng là bà sợ ngày Thượng Nguyên, thậm chí còn muốn những năm sau né luôn ngày này mà sống.
Đúng lúc ấy, ngoài cửa Tuyết Chi bẩm: "Lão thái thái, đại thái thái, nhị cô nương đến rồi ạ."
Bình An ôm một con thỏ trắng muốt xinh xắn, tai cụp, má tròn, đáng yêu vô cùng; Thải Chi và Thanh Liên mỗi người xách một cái lồng, cỏ khô.
Phùng phu nhân lau nước mắt, hỏi: "Cái này là thế nào?"
Thải Chi đáp: "Cô nương nghĩ, thỏ này không mang sang vương phủ nữa, để nuôi ở chỗ lão phu nhân."
Bình An khe khẽ "ừ".
Vương phủ đã có một con thỏ, vậy con này vẫn nên nuôi ở nhà thì hơn.
Trong nhà chỗ nào nuôi thỏ là tốt nhất? Tự nhiên là Di Đức viện, tổ mẫu nuôi còn béo tốt, thì thỏ cũng sẽ béo tốt.
Tần lão phu nhân không từ chối, dặn Tuyết Chi: "Ngươi sắp xếp xuống dưới đi."
Tuyết Chi: "Vâng."
Nói tới hôn sự, Phùng phu nhân vẫy Bình An ngồi bên mình, vừa cảm khái: "Biết là ngày thành thân sẽ đến nhanh, nhưng không ngờ lại nhanh đến vậy. Rõ ràng Bình An nhà ta vẫn còn nhỏ, haiz..."
Tần lão phu nhân khép mắt, lại hỏi Bình An: "Đêm Thượng Nguyên, trong kinh vốn có hội hoa đăng, con có muốn ra ngoài chơi không?"
Ở Hoàn Nam, Bình An cũng từng thấy hội đèn, nhưng không biết hội đèn ở kinh thành ra sao.
Trong lòng nàng dấy lên hiếu kỳ, đáp: "Muốn ạ."
Đã là chủ ý của lão phu nhân, lại Bình An cũng muốn đi, Phùng phu nhân chẳng tiện nói thêm.
Chớp mắt đã tới đêm Nguyên Tiêu. Ngoài Thải Chi và Thanh Liên, Phùng phu nhân sắp xếp thêm sáu bà sai vạm vỡ theo kèm Bình An.
Vẫn chưa yên tâm, đúng dịp Tiết Hạo được nghỉ trực. Nay Tiết Hạo cũng chẳng còn là công tử bột vô tích sự, Phùng phu nhân tỉ mỉ dặn dò mấy lượt.
Tiết Hạo liên tục đáp: "Mẫu thân yên tâm, chuyện này cấm vệ quân bọn con rành."
Khi Bình An ra cửa, nàng đội mũ che rèm, sáu bà vú đi lộ, còn Tiết Hạo âm thầm hộ vệ, cùng tiến ra đại phố.
Ra khỏi Vĩnh An phố là tới trục chính Thiên Nhai.
Phố xá sáng như ban ngày, trăng tròn nơi rìa trời cũng lu mờ, người đi như dệt, tửu lâu treo đèn cao ngất liền thành một dải: hình bảo liên, hình hạc bay, hình thỏ con... đủ cả. Mùi đồ ăn vặt thơm nức tràn ngập đường, vô số món thủ công tinh xảo kể không xuể, hơn hẳn lúc Đoan Ngọ mà phồn hoa náo nhiệt gấp bội.
Bước chân đặt vào cõi này tựa đứng trên mạch đập Đại Thịnh rạo rực nóng hổi.
Bình An ngắm cảnh gần xa, ánh mắt bừng sáng.
Thải Chi tự thấy trách nhiệm trên vai nặng nề, nàng ấy lo lắng, hôm nay người đông lắm. Những ngày như thế này, cô nương trẻ con rất dễ bị kẻ xấu bắt cóc.
Nhưng Bình An ngoan lắm. Trong vòng vây của sáu bà sai, nàng từng bước từng bước mà đi, không tùy tiện tách khỏi tầm mắt mọi người mà chạy nhảy.
Nghĩ đến mười một năm trước, cô nương khi ấy cũng ngoan như thế mà vẫn bị bắt đi, Thải Chi thấy xót.
Thải Chi nói: "Cô nương muốn mua gì, cứ việc bảo nô tỳ."
Bên ngoài rất sáng, màn sa của mũ đủ mỏng để Bình An nhìn rõ, nàng trông thấy xiên kẹo hồ lô không xa: "Cái kia."
Thải Chi vừa đi trả tiền, Bình An lại nhìn trúng một chiếc hoa đăng, lần này là Thanh Liên đi.
Chỉ mươi bước mà tay nàng đã ôm năm sáu món, đầy ắp.
Thải Chi chia bớt mấy thứ, cười: "Cô nương thấy cái gì cũng mới mẻ."
Bình An đếm đốt ngón tay, còn thiếu bốn món nữa mới đủ phần cho cả nhà.
Chợt, phía trước có một đoàn người đi đến, vây quanh một vị phụ nhân trông quen mặt. Nàng ta không đội mũ che rèm, búi tóc phụ nhân, khoác áo bối tử gấm trang hoa màu đỏ thẫm, dung mạo thanh tú ôn nhu.
Là Quận chúa Ngọc Cầm.
Ngọc Cầm đã xuất giá từ tháng Mười một năm ngoái, từ đó đến nay, Bình An chưa gặp lại.
Trông dáng đi của nàng ta là hướng về phía này. Thải Chi chợt nhớ đến con thỏ, sắc mặt hơi khó coi, chưa kịp nói gì với Bình An thì Bình An đã khẽ khàng kéo tay áo Thải Chi.
Chỉ nghe Bình An ghé tai thì thầm: "Kẻ ăn trộm."
Con thỏ trắng gửi ở Di Đức viện lúc trước, vì Ngọc Cầm mà buộc phải nuôi ở Đông cung một dạo, gầy đi nhiều, tội nghiệp lắm.
Nghe Bình An nói vậy, Thải Chi bật cười: "Cô nương, ta lánh xa nàng ta chút."
Người trên phố đông, chưa đợi Ngọc Cầm đi tới, mấy người các nàng đã rẽ sang con phố khác.
Phát hiện người phủ Vĩnh Quốc công rời đi, Ngọc Cầm dừng chân, khẽ cười, con bé này biết tránh rồi, đúng là có tiến bộ.
Bà vú bên cạnh hỏi: "Quận chúa, còn sang đó không ạ?"
Ngọc Cầm quan sát ngõ tối bên cạnh, nơi có một đội Cấm vệ đang ẩn nấp, bèn nói: "Không cần."
...
Tuy đoàn người phủ Vĩnh Quốc công đã rời con phố kia, nhưng Bình An vẫn nhìn chăm chăm những món mình mua, thỉnh thoảng lại dừng chân đếm một lượt.
Đếm xong, nàng thở phào một tiếng rất khẽ: "Chưa mất."
Thải Chi và Thanh Liên hiểu, Ngọc Cầm khiến Bình An nhớ lại mấy chuyện không vui, hồi con thỏ mất, Bình An đã hồn vía lên mây một thời gian.
Dẫu sao cũng là ngoài phố, mấy người các nàng vừa nhìn đã biết xuất thân nhà quyền quý, quả nhiên có đám tiểu tặc chuyên rình theo.
Thải Chi do dự, có nên cho người mang mấy thứ đã mua về phủ trước hay không.
Chợt thấy đối diện có một chiếc kiệu mui, mái kiệu viền vàng đỏ nạm ngọc, rèm dùng lụa mây đỏ thêu văn mây lưu vân, bốn người khiêng, bước chân ổn thỏa, giữa dòng người chen chúc mà kiệu vẫn êm, tua rủ bên hông không rối một sợi.
Phía trước có người giơ bài chữ "Tị", dân chúng tự giác tránh ra, bên kiệu là Lưu công công.
Trong khoang kiệu thắp một ngọn đèn lưu ly, ánh sáng êm dịu.
Một bàn tay thon dài đốt đốt như ngọc lật sang trang sách tiếp theo.
Bùi Thuyên ngồi ngay ngắn trong kiệu. Vừa cùng Vạn Tuyên đế và Thái tử dùng gia yến Thượng Nguyên ở trong cung ra, liền xem văn thư, bởi nay chàng quản cả Bộ Hộ lẫn Bộ Lại, công vụ bề bộn.
Chàng ưa tĩnh lặng, vì phải tới Lâm Giang Tiên thăm vị tiền các lão đã cáo lão mấy năm trước, đồng thời là thầy mình, nên mới bất đắc dĩ phải băng qua đám đông.
Có điều phố xá ồn ào thế nào cũng chẳng can hệ đến chàng.
Bùi Thuyên lật thêm một trang.
Đột nhiên, kiệu dừng lại. Từ ngoài rèm, một bàn tay nhỏ thò vào, cầm một xiên kẹo hồ lô, đưa vào trong kiệu.
Bùi Thuyên: "..."
Chàng khẽ gẩy rèm, liền thấy giữa ánh đèn rực rỡ, Bình An đội mũ che rèm, gương mặt mờ mịt khó nhìn rõ; xiên kẹo trong tay nàng, đầu xiên suýt chạm tới chóp mũi chàng.
Bùi Thuyên hơi nhướn mày, dùng ngón trỏ đẩy xiên kẹo qua lớp giấy: "Ta không ăn."
Bình An chậm rãi nói: "Gửi đồ."
Thải Chi thưa: "Vừa rồi trên đường gặp Quận chúa Ngọc Cầm..."
Bùi Thuyên khẽ cười: "Tưởng đây là nơi nào."
Bình An nghĩ nghĩ, nói: "Là chỗ của vương gia."
Chỗ của vương gia tức là chỗ an toàn, gửi đồ ở đó sẽ không bị ăn trộm.
Bùi Thuyên hơi cụp mắt, hàng mi đen như lông quạ, dưới ánh đèn sáng rỡ đổ một mảng tối vào mắt, để lại bóng sáng chằng chịt.
Chốc lát, chàng nhận lấy xiên kẹo trong tay Bình An: "Gửi đi."
Đã gửi món thứ nhất thì sẽ có món thứ hai, thứ ba, thứ tư, Bình An bèn một mạch nhét tất cả mấy món linh tinh mua được vào trong kiệu của Bùi Thuyên.
Năm nay vừa sang tuổi Hợi, trên án bày một chú heo tre đan ngơ ngác, là thứ nàng mới mua, đồ nhỏ mấy đồng tiền, quý đến nỗi sợ bị mất trộm.
Ngón tay Bùi Thuyên búng khẽ, lật nó úp lại.
Vừa buông rèm, chàng nhấc văn thư lên, mới đọc đến hàng dọc đầu tiên thì khóe mắt đã thấy bàn tay trắng nõn ấy lại thò vào. Lần này nàng cầm một chiếc hoa đăng, lắc lắc.
Bùi Thuyên đón lấy.
Chưa bao lâu, bàn tay ấy lại thò vào, cầm một con diều, đong đưa.
Bùi Thuyên lại nhận.
Lần nữa, bàn tay đưa vào là một con dao gỗ nhỏ, vẫy vẫy.
Chàng không động, không nhận con dao gỗ, Bình An cũng không vén rèm ngó vào, chỉ mò mẫm đặt con dao lên bàn, rồi bàn tay "vèo" một cái rút ra.
Bùi Thuyên hơi nheo mắt.
Ngoài kiệu, Lưu công công cười nói: "Cô nương kia đúng là như chim nhỏ làm tổ, ngậm từng 'cành cây' về chồng tổ."
Bùi Thuyên: "..."
Nhìn lại đống linh tinh ấy, chàng bỗng thấy thuận mắt hẳn.
Bên ngoài, lúc kiệu Dự vương vừa bị chặn lại, người qua lại xung quanh đều kinh hãi, không biết cô nương nhà ai mà to gan như vậy, chặn thẳng kiệu phủ Dự vương.
Nhìn y phục nàng, áo giao lĩnh lụa Hàng Châu thêu màu hồng phấn, tà váy lay động, dáng người cao gầy duyên dáng. Dù đội mũ che rèm không nhìn rõ dung nhan, nhưng cổ tay ngần như sương tuyết dưới đèn trong suốt đẹp quá đỗi, chính chiếc màn sa lại khiến nàng thêm thần bí, phong tư thanh nhã như tiên.
Chẳng lẽ ỷ vào nhan sắc, định tự tiến cử? Có lẽ cô nương ấy sẽ thất vọng, Dự vương nổi tiếng không gần nữ sắc!
Nhưng chẳng bao lâu, kiệu phủ Dự vương chủ động tấp vào mép phố.
Mọi người ngạc nhiên. Không bao lâu sau, cô nương kia hễ mua thứ gì trên phố cũng đều nhét vào kiệu phủ Dự vương, như thể đó là "địa bàn" nhà mình.
Họ nghẹn lời, lại ngước nhìn kỹ kiệu, thấy không nhầm, đúng là kiệu của phủ Dự vương!
Vương gia tính tình cao ngạo, ấy là vị Thái tử tương lai có thể đối đãi tùy tiện như thế sao?
Dẫu là bên đường, Lưu công công cũng sai Lý Kính và những người hộ giá trong tối ra mặt, khoanh sẵn một khoảng, chặn bớt những ánh nhìn rình rập.
Chỉ thấy Dự vương khẽ nhấc một góc rèm nhìn ra ngoài, lúc này cô nương Bình An đã đi đến quầy kế tiếp. Lưu công công bèn hỏi: "Điện hạ có muốn xuống kiệu không ạ?"
Bùi Thuyên buông rèm, nhạt giọng: "Không cần."
Chàng không thích chỗ đông người, vừa vô vị vừa ồn ào.
Bỗng nghe tiếng nam nhân: "Tiết Nhị côn ương!"
Bình An dừng chân, ngước nhìn người tới.
Đó là một thanh niên thanh tú, có phần quen mắt, Bình An nghĩ, chắc nàng từng gặp rồi.
Từ Nghiên đã trông thấy đoàn Bình An từ xa. Bên nàng có sáu bà sai theo hầu, tuy nàng đội mũ che rèm, nhưng hắn nhận ra ngay.
Lại gần thấy Thải Chi, Thanh Liên, hắn càng chắc, vội vàng gọi, tự báo danh: "Ta là Từ Nghiên ở phủ Ninh Quốc công."
Bình An khẽ "ồ" một tiếng.
Từ Nghiên chua xót, quả nhiên nàng không nhớ hắn. Dẫu đã gặp vài lần, nhưng trong những người Bình An quen, hắn chỉ là một kẻ nhỏ nhoi không đáng kể.
Muốn lưu lại trong mắt nàng, hóa ra khó như vậy.
Hắn còn muốn nói thêm đôi câu, thì trông thấy người khom lưng bước xuống kiệu phía trước, há chẳng phải điện hạ Dự vương?
Từ Nghiên nghẹn lời. Bùi Thuyên đi đến bên Bình An, nhìn Từ Nghiên, mày dài khẽ nhướng, môi mỏng cong lên, mà đáy mắt lại lạnh như băng.
Từ Nghiên hành lễ: "Dự vương điện hạ."
Bùi Thuyên như cười như không: "Từ chủ sự, tháng Ba năm nay ngươi cũng thành thân nhỉ."
Dự vương thế mà biết cả ngày cưới của mình, Từ Nghiên chấn động, nhưng chẳng những không thấy vinh hạnh, trái lại như có gai đâm lưng, lạnh buốt sống lưng.
Hắn khẽ đáp: "Dạ, dạ."
Bùi Thuyên: "Chúc mừng."
Từ Nghiên: "Tạ ơn điện hạ."
Bùi Thuyên liếc Bình An, nói: "Đi thôi."
Bình An biết thành thân là chuyện tốt. Nàng chợt nhớ ra họ của Từ Nghiên là Từ, là ca ca của Từ Mẫn Nhi.
Thế là nàng cũng dịu giọng: "Chúc mừng."
Khoảnh khắc ấy, chỉ một câu ấy, Từ Nghiên bỗng thấy những ảo tưởng mình tích cóp bao ngày vỡ vụn đầy đất. Cái tiếc nuối ấy khiến hắn thần trí ngẩn ngơ, đến mức Bùi Thuyên và Bình An rời đi lúc nào hắn cũng chẳng để ý.
Đến khi hoàn hồn, mới phát giác giữa tiết Giêng rét mướt mà lưng hắn đã vã một thân mồ hôi lạnh.
...
Bình An theo bên Bùi Thuyên đi mấy bước, thị vệ vòng ra ngăn một khoảng trống dễ chịu, nhưng Thải Chi cùng mọi người lại bị rơi ra phía sau.
Nàng ngoảnh lại một cái, lại ngoảnh lại một cái nữa.
Bùi Thuyên dừng chân, một tay chắp sau lưng, đầu ngón tay vuốt nhẹ các đốt khớp, khí tức trầm xuống, chẳng lẽ nàng còn muốn quay lại chúc mừng thêm một câu?
Bình An chỉ nhìn về một hướng, màn sa khẽ dán vào má, vẽ nên đường cong mềm nơi gò má.
Nàng nói: "Chỗ đó... nhiều người quá."
Nàng đã sớm ném Từ Nghiên ra khỏi đầu. Môi mỏng Bùi Thuyên đang mím chặt bỗng thả lỏng. Chàng nhìn theo ánh mắt nàng, quả nhiên ở khoảng trống nơi ngã tư phía trước tụ một đám đông.
Chỗ ấy có người diễn nghệ, trẻ con ngồi trên vai cha, vỗ tay reo hò, có người mẹ bồng con đỏ hỏn đứng cả lên ghế mà nghển cổ xem, phố phường nhất thời rộn như hội.
"Hay quá!"
"Thêm một màn nữa!"
Vì người vây đông quá, đứng ngoài chỉ thấy lửa như rồng, chợt hiện giữa không trung.
Bình An nhón chân cũng chẳng trông được gì.
Lưu công công thấy thế liền hỏi: "Điện hạ, có cần cho giải tán đám đông không ạ?"
Bùi Thuyên còn chưa mở miệng, Bình An đã khẽ lắc đầu, thì thầm: "Đừng."
Lưu công công muốn lấy lòng nàng, vội nói: "Không thì cô nương sẽ chẳng thấy gì đâu. Ta bảo người tản ra, mời cô nương lên phía trước mà xem, sẽ chẳng ai dám chen cô nương."
Bình An ngập ngừng một chút, chậm rãi nói: "Vui là của mọi người thì mới... gọi là vui."
Nàng thích hòa vào chỗ vui, nhưng không thích gạt người ta ra để độc chiếm cái vui ấy.
Lưu công công sững lại, rồi không khỏi lấy làm lạ. Lão chưa từng nghĩ một cô nương mềm mềm yếu yếu trông vậy lại có thể nói ra câu linh động đến thế, khiến lão thấy mình sống uổng bấy lâu, mặt già chợt nóng bừng.
Lão nén vẻ bối rối, nói: "Cô nương không xem nữa ư?"
Bình An vẫn muốn xem. Nàng nói: "Nhìn một cái... là được."
Lại nhón chân. Nếu vẫn không thấy thì thôi.
Nàng sắp buông xuôi, chợt nghe Bùi Thuyên hỏi: "Chỉ nhìn một cái là được?"
Bình An vừa khẽ gật đầu, bỗng eo đã bị tay chàng vòng lấy. Chàng cúi đầu, giọng vang bên tai nàng: "Bám lấy ta."
Khoảnh khắc sau, Bình An thấy người nhẹ bẫng, tầm mắt bốn phía bỗng mở toang.
Vương gia bế nàng lên rồi.
Chừng ba nhịp thở, trước khi người chung quanh kịp chú ý, Bùi Thuyên đã đặt nàng xuống. Chân Bình An mềm đi, thần sắc ngẩn ngơ.
Chàng đỡ lấy nàng, hỏi: "Thấy chưa?"
Thấy chưa?
Bình An nghĩ, hình như nàng nhìn thấy rất nhiều thứ, mà cũng như chẳng thấy gì cả. Rõ ràng đang mở mắt, trước mắt lại trắng xóa, trong đầu chỉ còn một ý nghĩ: tay vương gia to quá, ôm trọn cả vòng eo nàng.
Người vương gia nóng quá, dẫu cách lớp y phục mà nhiệt vẫn cao đến lạ, khiến toàn thân nàng cũng nóng theo.
Nàng không hiểu đây là cảm giác gì. Nghĩ nhiều, cái đầu nhỏ chợt choáng váng một chút. Nàng ngẩng lên, qua lớp màn sa mà vẫn rõ ràng nhìn sâu vào mắt Bùi Thuyên.
Nàng dùng giọng chỉ đủ cho mình chàng nghe, đuôi âm mềm mại khẽ run: "Vương gia... cứng quá."
Đường nét dưới vạt áo thiếu niên rất có lực, ngực rắn, tay cũng rắn.
Bùi Thuyên: "..."
Trong đôi mắt đen như mực của chàng dường như có gì đó dậy sóng, nhưng đầu ngón tay lại khẽ đặt lên môi Bình An, nói: "Có những lời còn chưa thể nói."
Bình An: "?"
-
Tác giả có lời muốn nói:
Bùi Thuyên: Tuy ta không muốn nghe chuyện cười, nhưng câu này thì hổ lang quá rồi.
Bình An: Thế "nóng quá" có nói được không?
Bùi Thuyên: ...
Tiểu Bình An - Phát Điện Cơ
Đánh giá:
Truyện Tiểu Bình An - Phát Điện Cơ
Story
Chương 40: Còn chưa được nói
10.0/10 từ 38 lượt.